Phạm Dạ Thủy-Thơ

Chiêm bao

Tôi về thơ ấu một ngày

Ấm vòng tay mẹ chật đầy yêu thương

Hồn như giấy trắng tinh tươm

Sáng trong chưa gợn chút buồn nhân gian

Tôi về lá cũ chưa vàng

Bếp nhà ai tỏa khói lam trắng chiều

Giếng làng nguyên dấu phong rêu

Trẻ làng lấm láp đất nghèo quê xưa

Tôi về trời chợt đổ mưa

Mà vui như thể đời chưa dập vùi

Vẫn là đứa trẻ mồ côi

Còn nguyên áo vá nguyên tôi thuở nào

Tôi về đối mặt chiêm bao

Một ngày thôi đủ mưa vào trăm năm

Thiên đàng cõi mẹ xa xăm

Mình tôi nhức nhối chiếc dằm trong tim

Biến tấu ca dao

Tóc mai nay đã úa màu

Vẫn xanh cái thuở tình đầu, lạ chưa?

Yêu nhau cúc nhặt cúc thưa

Về nhà dối mẹ chợ trưa chật người

Chiều chiều ra ngõ trông trời

Nhớ về đằng ấy đứng ngồi không yên

Trúc xinh một góc ưu phiền

Em xinh một bóng an nhiên sao đành

Trời xanh trong mắt em xanh

Mà sao tím ngắt cái tình em trao

Xa rừng chim ngậm khúc sầu

Xa người áo cũ rũ nhàu trăm năm

Đêm đêm nước mắt rơi thầm

Tầm xuân xanh biếc nở nhầm vườn ai?

Lời cầu mong mùa xuân

Về đâu em bé, bé ơi!

Giữa đêm khuya khoắt em ngồi bơ vơ

Hộp đồ nghề năm chỏng chơ

Mấy đồng bạc lẻ ơ hờ trong tay

Này em, chú bé đánh giày

Đôi chân lấm láp xanh gầy héo hon

Mẹ cha em mất hay còn?

Mà em gồng gánh nỗi buồn trên vai

Đường em đi lắm chông gai

Một mình em, nỗi đau dài- mình em

Mùa xuân thấp thoáng bên thềm

Em còn lây lất kiếm tiền nuôi thân

Ngày mai trời sẽ vào xuân

Nỗi buồn sẽ cũ, mùa đông sẽ tàn

Cầu mong trong cõi nhân gian

Niềm vui nở rộ, úa vàng khổ đau

Bé ơi, em sẽ về đâu?

Cầu mong nơi ấy rực màu nắng xuân.

(12-2001)

Ngọn gió hồng

(Tặng PĐS)

Thổi vào anh vạn niềm vui

Để xua tan hết nỗi đời quạnh hiu

Thổi vào anh thoáng gió chiều

Để anh tiếc nhớ thuở yêu đầu đời

Thổi vào anh một tiếng cười

Để anh mơ dáng một người đã xưa

Còn không một buổi chợ trưa

Có người ngơ ngẩn như vừa được yêu

(24-3-08)

Viết trước ngày sinh

(Tặng sinh nhật 09-5)

Tháng năm rụng cánh hạ vàng

Lạc trong ngọn nến đã hoang hoải mùa

Là tôi- nắng cháy khát mưa

Trái tim cỏ xước vẫn chưa kịp lành

Thơ còn khuyết một màu xanh

Nên đời vọng mãi chút tình…trắng mây

Thì tay nắm lấy bàn tay

Vờ như viên mãn, mình say với mình

Thơ mừng viết trước ngày sinh

Lời hoa nghẹn giữa lời kinh vô thường

Tặng mình một đóa yêu thương

Một cành hoài niệm ít buồn nhiều vui

Một cây ký ức xanh ngời

Một rừng hạnh phúc một đời bình an

Còn không một đóa hồng nhan

Xót bao nhiêu tuổi muộn màng xuân tôi.

(26/4/08)

Sông chiều

Bao năm trọn một nỗi chờ

Người về hạ tím thẫn thờ mưa rây

Ai xui chi phút sum vầy

Niềm vui một thoáng cơn say một đời

Mai này tàn cuộc rong chơi

Sông chiều còn lại mình tôi ngược dòng

(4-2008)

Mẹ

Mẹ về với đất với trời

Buồn vui gửi lại cho người trần gian

Bên hiên vài đóa cúc vàng

Nghiêng nghiêng vài sợi nắng tàn giêng non

Dòng sông lười chảy- chậm, buồn

Trời hiu hiu gió, lòng con bời bời

Con ngồi lạnh với ngày trôi

Trái tim run đập nhịp đời mẹ qua

Cho con một cuộc đời hoa

Mẹ giành phận lá úa già tháng năm

Mẹ đau bao nỗi đau thầm

Mẹ vui theo tiếng bước chân con về

Bây giờ mẹ bỏ lại quê

Mảnh vườn đầy gió bộn bề nhớ thương

Bây giờ chiều với mình con

Mình con với khúc sông buồn mồ côi

Mẹ về với đất với trời

Buồn vui gửi lại cho đời, mẹ đi!

TRỐN VÀ TÌM

Có một người trốn

Có một tôi tìm

Từ hoa là nụ

Người như cánh chim

Đến khi hoa tàn

Người còn bạt gió

Lẽ nào nhung nhớ

Không làm mưa ngâu

Lẽ nào xanh cỏ

Mới tìm thấy nhau

CÓ MỘT TÔI TÌM...

Gửi một người xa

Vết thương lòng chưa kịp kéo da non

Đã chắng chịt những lằn roi ứa máu

Đành tự dỗ tự ru và tự khóc

Ai khóc giùm nước mắt chẳng mặn đâu

Chéo khăn khô dành cho mối tình đầu

Phần đẫm lệ gửi nửa vòng trái đất

Leo lét sáng một góc trời ký ức

Đâu ánh nhìn thăm thẳm của ngày xưa

Chiêm bao nào người cũng khuất sau mưa

Giấu nỗi nhớ nỗi đau

Giấu tiếng cười giọng nói

Một đời ta tìm

Đường khuya muôn lối

Đi lối nào cũng về lại chiêm bao

Người mịt mù xa trong cuộc tình đầu

Nhập nhoạng giữa đời thường và ảo ảnh

Không ai chỉ giùm ta nơi nào người đến

Nơi nào người giấu mặt những mùa xa

Thôi ta về lau nước mắt cho ta

Nước mắt mặn từ mắt buồn tự khóc

Người cứ trốn sau mưa

Ta cứ tìm vô vọng

Cuộc trốn tìm chạy dọc cõi phù sinh!

ĐI TÌM MÙA HÈ CHO TUYẾT...

Với Tuyết Nga

Trót thả lời hứa qua gió qua mây qua mưa đầu đông

về một miến xa lắc

rằng tôi sẽ đi tìm mùa hè cho em

Mây cuối trời xám ngắt

lá cây run rẩy buồn

màu mật ong của nắng

đi hoang...

Tôi đi tìm mùa hè cho em

từng giấc ngủ mùa đông chập chờn

và cơn mơ chưa tới

rượu nồng và lửa cháy

nguội tàn nơi đâu?

Lời hứa rơi trên đất nâu

bất lực lật thời gian

cùng kiệt

mùa hè đã từng thả nắng trên vai em

heo may đã từng dịu dàng bay qua tóc

đâu rồi?

Sẽ lại về một mùa hè khác

không phải mùa xưa

tôi phải làm sao đây

khi thời gian chẳng chịu quay trở lại

Thôi em

hãy cất mùa hè xưa mãi mãi

xin

đừng nguôi, quen...

*Chữ in nghiêng: Ý thơ Tuyết Nga

HƯ VÔ

Hư vô là gì hư vô nơi đâu

Hư vô không sắc hư vô không màu

Người rơi...

người rơi...

vô hình vô ảnh

Ta ngơ ngác tìm tàn cuộc bể dâu

Người là bóng mây hay là ngọn gió

Người là hạt nắng hay là giọt mưa

Hư vô là gì mà người thăm thẳm

Ta gọi vỡ ngày người chẳng chịu thưa

Hư vô hư vô

Một cõi không cùng

Một nẻo vô chung

Một miền không nhớ

Đành chờ gặp người khi nằm dưới cỏ

Trắng một giấc đời tất cả... hư vô!

TÌM...

Ngược dòng về bến sông xưa

đi tìm cái thuở mình chưa biết buồn

guốc mòn áo bạc nón sờn

lơ thơ mấy sợi tóc buông hững hờ

là tôi cái buổi tinh mơ

cây buồn chưa mọc nguyên sơ đất trời

là tôi cái tuổi hay cười

vui cùng một lứa bên đời ngô nghê

hồn nhiên nghe gió đi về

mặc ngày trôi mặc bộn bề nắng mưa

Ngược dòng về bến sông xưa

mòn chân chỉ thấy đò đưa bóng chiều!

NGOÀI VÙNG PHỦ SÓNG

Thế là anh đã ngoài vùng phủ sóng

Thanh âm em tan tác giữa mưa chiều

Thế là sẽ phẳng phiu chăn gối mỏng

Hơi thở nhòa trong mắt đợi đìu hiu

Thế là cô đơn sẫm màu đất nhớ

Thế là thơ thêm những tứ thơ buồn

Thế là gió lùa sau lưng hiu quạnh

Thế là ngày sẽ tím ngắt hoàng hôn

Anh xa lắc biết đâu tìm sóng

Phủ lời thương lời nhớ để anh về

Em đã trắng cả những lời tình tự

Biết làm gì lay động những cơn mê

Thì thôi vậy gom nỗi buồn cất giấu

Thả ngoài vùng phủ sóng cả hai ta

Không tiếng gọi không lời thưa

Câm lặng

Chỉ con tim lên tiếng mỗi đêm về.

Nhà thơ Phạm Dạ Thuỷ, quê quán: Ninh Hoà – Khánh Hoà

Nghề nghiệp: Dạy học

Hội viên Hội VHNT Khánh Hoà

Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam

Nơi ở hiện nay: 243 Trần Quý Cáp, Ninh Hoà - Khánh Hoà

Các tác phẩm văn học:

- Biển xanh không bình yên (Hội VHNT Khánh Hòa 1997)

- Gửi người chiêm bao (NXB Văn Học 1999)

- Bóng lá (NXB Văn Học 2001)

- Chiều biển lặng (NXB Hội Nhà Văn 2002)

- Đêm và ngày và ta (NXB Hội Nhà Văn 2004)

- Hoa mùa đông (NXB Hội Nhà Văn 2005)

- Ru xa (NXB Hội Nhà Văn 2007)