Bùi Hoàng Tám-Thơ

- Dòng sông quan trạng - Hội VN TB 1990.

- Dưới trời xanh NXB Hội nhà văn 1997.

Tác phẩm

Tác giả Bùi Hoàng Tám sinh năm 1958 tại Làng Giắng, Đông Tân, Đông Hưng Thái Bình.

Hôi viên hội Nhà văn Việt Nam.

Hiện đang công tác tại báo Dân trí điện tử + Khuyến học & Dân trí.

Đã đạt một số giải thưởng báo chí, văn chương Trung ương và địa phương.

Email: buihoangtam.khdt@gmail.com

Có ai đó không?

Ngày cô Tấm bị đọa đày

Có ai đó không?

Lúc Thạch Sanh mắc mưu Lý Thông

Có ai đó không??

Buổi Thị Kính bị oan

Có ai đó không???

Cô Tấm gửi hồn bang bang cho cá bống

Thạch Sanh tích tịch tình tang nương phận cây đàn

Thị Kính na mô chờ cõi Niết bàn

Con người khi đó ở đâu?

Con người

khi đó

ở đâu!???

Người say rượu hát quốc ca

Chai rượu vơi đi

Nỗi buồn đầy lên

Đổ rượu vào lòng

Đổ dầu vào lửa

Người uống rượu như nắng chiều gõ cửa

Mặt rượu căng

Vò nhàu mặt người

Uống đi

Chén buồn

Uống đi

Chén vui

Quả khế còn chua

Quả sung còn chát…

Người uống rượu một mình chợt hát

Quốc ca!

Người kéo vó

Còng vó cong

Như bốn ngón tay

Thả vào dòng sông

Ngàn con mắt

Khẽ thôi

Khẽ thôi

Không gian lặng ngắt

Chợt xôn xao

Con cá bị lừa

Sào vó cong

Trở lại phía bờ

Sợi dây thừng

Dài căng sợi cước

Nào lên

Nào lên

Nước rỏ vào mặt nước

Người kéo vó còng lưng

Dáng một con mồi!

Dòng sông triền miên trôi

Cánh đồng tràn man gió

Người ở trên bờ

Cá nằm trong giỏ

Mặt trời

Lơ lửng

Ở hai nơi!

Rượu thềm!

Đêm!

Gần mưa

Trăng tán

Dơi bay

Lơi lả

Đêm.

Muỗi ùa đến ồn ào vỡ chợ

Trải chiếu ra

Ta nâng cốc

Rượu thềm!

Ta uống rượu trong vầng trăng khô khát

Uống lời ru ngái ngủ

Ơi à!..

Ta uống cả cánh cò thơ mộng

Uống bóng mình

Đi đón

Mưa sa!

Ta uống mười lăm năm đời Kiều lưu lạc

Thị Kính đa tình

Đi tu ép xác

Ta uống tiếng mầm cây táo tác

Gọi xuân về tơi tả trong mưa!

Về đi - Vọng phu!

Lòng chung thủy trở thành nhảm nhí

Trước thiêng liêng số phận một con người

Về đi - Vọng phu!

Mọi hi vọng đều qua rồi

Người đi không thể về được nữa

Về đi em

Trời quê mình vốn nhiều giông gió

Em và con mỏng manh chống trả thế nào!?

Về đi em

Người đời yêu nhau người ta chờ nhau

Dẫu là đá

Dẫu không còn là đá

Nhưng con em trên tay em đang đói lả.

Em hóa đá vì chồng

Con hóa đá vì ai?

Em hóa đá vì chồng

Con

Hóa

Đá

Ai…!?

Thơ tình viết trên chiếu bạc

Chỉ có là sấp ngửa

Thế thôi!

Anh đoán chẵn

Sao em về cửa lẻ

Buồn như thể

Và vui như thể…!

Anh sấp ngửa thơ anh

Anh chẵn lẻ đời mình

Là nhà thơ

Không khỏi đa tình

Canh bạc cuối

Anh nhờ em mở bát

Anh còn sống

Vì anh còn khát

Dẫu biết mình

Tay trắng

Lúc tàn canh!

Phận cỏ

Anh chỉ là ngọn cỏ

Gần đất nên xa trời

Đan vào nhau để sống

Kết vào nhau để tươi

Tự anh nhận ánh nắng

Tự anh che cho anh

Tự anh hút mật đất

Mà xanh cho trời xanh

Em ơi anh là cỏ

Nên ngại chi bụi bờ

Những buồn vui nhân thế

Anh gửi vào trong thơ

Anh chỉ là ngọn cỏ

Một điều rất bình thường

Nhưng khi cần em ạ

Cỏ dựng thành biên cương

Anh chỉ là ngọn cỏ

Một điều rất giản đơn

Nhưng em ơi vắng cỏ

Lấy gì xanh núi non.

Đi ăn cưới vợ cũ

Vợ cũ đi lấy chồng

Mời mình về ăn cưới

Mình bàn với vợ mới

Có đi không mình ơi!

Vợ mới cười rất tươi

Chị mời thì nên đến

Hai đứa mình cùng đi

Để tỏ tình thân mến

Vợ cũ mặc rất đẹp

Nhìn thấy, chạy đến chào

Chồng mới của vợ cũ

Ra tận nơi đón vào

Ôi cuộc tình rổ rá

Mà cưới vui bất ngờ

Mọi người tranh nhau hát

Mình cũng lên đọc thơ

Trong làn khói lơ mơ

Mình ghé tai hỏi vợ

Nếu cuộc tình này vỡ

Mình có mời anh không?

Lời thề Mùa Đông

Bắt đầu từ một mùa đông

Anh tôi ra trận rồi không trở về

Cũng từ một buổi chiều quê

Chị tôi đã nhận Lời thề Mùa Đông

Cũng là phận gái chờ chồng

Người còn hóa đá – Chị không hóa gì!

Đá còn đợi bước thiên di

Còn con để bế - Chị thì chịu không!

Núi còn hòn vợ, hòn chồng

Chị tôi ôm mối chờ mong bạc đầu

Cái ngày tôi bước qua cầu

Chị không khóc, sợ làm nhàu áo tôi

Bây giờ chị đã về giời

Thắp hương lạy chị - Lạy lời Mùa Đông

Lệch nhịp

Tiếc mình tuổi chẳng còn xanh

Để em - Giờ lại hóa thành người ta

Giận mình trẻ chẳng trồng na

Giờ nhìn trái chín thơm qua ngõ người

Trớ trêu, chắc lép là trời

Bắt tôi lệch nhịp với người tôi yêu

Em là sáng, tôi là chiều

Ban trưa ở giữa với nhiều nhớ mong

Biết rồi em sẽ lấy chồng

Tôi về sống với tình không một đời

Thương chồng em, thương vợ tôi

Và bao đôi lứa trên đời lệch nhau

Trời hành

Một đời xo xúi vì yêu

Trái tim đập vỡ những chiều vu vơ

Một đời mộng mộng, mơ mơ

Một trời đợi đợi, chờ chờ, mong mong

Nhìn đâu cũng thấy hoa hồng

Phố đông người thế, ngỡ không thấy người

Đã đi quá nửa cuộc đời

Trái tim cứ đập như thời trẻ con

Tự dưng giận, tự dưng hờn

Đang vui vô cớ bỗng buồn vô duyên

Thường chờ đợi cái không tên

Thường mơ mộng đến những miền không đâu

Vẫn nhìn ngộ nhận về nhau

Vẫn vô tư nói những câu vô tình

Tình yêu là thứ trời hành

Bắt người tóc bạc hóa thành trẻ con

Ngày 1 tháng 10 năm 1967

Là một ngày bắt đầu bằng từng đợt sương muối rơi mù mịt đất trời

Một ngày lặng yên chỉ có tiếng con chim chích chòe hót lên chào buổi sáng

Bố mẹ tôi và những người dân làng vác quốc ra đồng

Em Dướng, em Hường tôi ở nhà cùng với những đứa bé, người già trông nhà và quyét bếp

Một buổi sáng bình thường như muôn ngàn buổi sáng ở khắp nơi trên mặt đất

Nhưng buổi sáng này – Một buổi sáng chiến tranh

Khi máy bay Mỹ từ biển Đông kéo đến từng đàn

Rú lên rách trời và bom rơi nát đất

Những quầng lửa bốc lên từ căn nhà tranh còn nhiều chỗ dột

Để máu, để xương cùng tro than và bùn đất trộn nhào

Khi trái bom đầu tiên ném xuống trước cửa nhà tôi mảnh của nó đã chặt đứt chân em Hường khi em đang chơi ô ăn quan cùng em Dướng

Hai mươi năm sau bố tôi còn nặn tượng em Dướng cõng em Hường lủng lẳng một khúc chân

Các em tôi đã dìu nhau vào được một căn hầm nơi đấy đã có 7 người toàn người già và trẻ nhỏ thì một trái bom thứ hai rơi xuống nóc hầm

Người đàn bà láng giềng bữa ấy ra đồng trở về đã mất tất cả cửa nhà, chồng và những đứa con hóa điên bỏ làng đi biệt tích

Hơn bốn mươi năm – Ngày giỗ em tôi và ngày giỗ dân làng trong khói hương nghi ngút của 70 căn nhà với 154 người chết ngày Mồng một tháng Mười năm Một ngàn chín trăm sáu mươi bảy vẫn như còn phảng phất đâu đây mùi khét lẹt của những thân thể bị thui cháy

Những căn nhà hai ba bốn tầng mọc lên vẫn không xóa được dấu tích nơi những trái bom rơi còn hằn vào mặt đất

Cần ăng ten với dây rợ lằng nhằng gợi lại hình ảnh một bộ ruột người với đủ cả phèo phổi, dạ dày vắt dọc ngọn đa và đàn quạ đen nháo nhác bay lên bay xuống

Bốn mươi năm là khoảng cách khá xa nhưng chưa đủ để xóa đi nỗi đau quá lớn.

Người đàn bà bỏ làng ra đi bốn mươi năm trước vẫn chưa vơi giọt nước mắt nào cho người chồng và 6 đứa con thơ

Tôi không muốn ngửa mặt lên bầu trời này chỉ để niệm Na Mô

Tôi không muốn cúi xuống mảnh đất này chỉ để kêu lên Đà Phật

Tôi cúi xuống vốc lên một nắm đất trong nắm đất này có xương thịt, có linh hồn của những người đã mất, có giọt nước mắt 40 năm rồi vẫn trong vắt nỗi đau

Tôi muốn ném nắm đất này lên bầu trời xanh xanh ngắt một màu không phải để xua đi 40 năm tiếng kêu mất con, tiếng gào mất mẹ cũng không phải để xua đi ám ảnh của dãy nhà kho với hàng trăm tấm thân cháy đen co quắp, không nhận nổi mặt người đến độ các bà mẹ nhìn vào chỉ ang áng con tôi…

Bây giờ xin hãy lặng yên thôi

Hãy lặng yên để nghe lời đất kể

Đất nước tôi có một thời như thế

Làng tôi có một ngày như thế!

LỜI THỀ MÙA ĐÔNG

Bắt đầu từ một mùa đông

Anh tôi ra trận rồi không trở về

Cũng từ một buổi chiều quê

Chị tôi đã nhận Lời thề mùa đông

Cũng là phận gái chờ chồng

Người còn hoá đá - chị không hóa gì?

Đá còn đợi bước thiên di

Còn con để bế, chị thì chịu không

Núi còn hòn vợ hòn chồng

Chị tôi ôm mối chờ mong bạc đầu

Cái ngày tôi bước qua cầu

Chị không khóc, chị sợ nhàu áo tôi

Bây giờ chị đã về giời

Thắp hương lạy chị - Lạy lời mùa đông.

CẠN ĐÊM

Em về kẻo ướt cơn mưa

Tiễn em bằng mắt và đưa bằng lời

Tuổi này buồn lắm em ơi!

Còn lưng giọt lệ còn rơi nửa chừng

Em về đừng tắt lối rừng

Sông sâu, nước xiết cũng đừng có qua

Cũng đừng ngắm núi, trông hoa

Người ta đưa đón người ta một đời

Anh giờ chỉ một anh thôi

Một anh với một mình trời - Cạn đêm!

TRỜI HÀNH

Một thời so xúi vì yêu

Trái tim vẫn đập với điều vu vơ

Ban ngày mộng mộng mơ mơ

Ban đêm đợi đợi chờ chờ mong mong

Nhìn đâu cũng thấy hoa hồng

Phố đông người thế ngỡ không có người

Đã đi qua nửa cuộc đời

Trái tim vẫn đập như thời trẻ con

Tự dưng giận, tự dưng hờn

Đang vui vô cớ lại buồn vô duyên

Thường chờ đợi cái không tên

Thương mơ mộng đến những niềm không đâu

Vẫn nhìn huyễn hoặc về nhau

Vẫn vô tâm nói những câu vô tình

Tình yêu là thứ trời hành

Bắt người tóc bạc hoá thành trẻ con.

TẠ TỘI CÙNG EM

Người ơi tôi đã già rồi

Lở chả được nói chi bồi sang nhau

Tuổi này nghĩ trước nghĩ sau

Sợ khi tơ tóc vướng vào đa mang

Người đem đánh thức lá vàng

Cho tôi một thoáng mơ màng - Để tôi…

Tuổi này lạnh lắm người ơi

Niềm yêu nén xuống nỗi đời lệnh vai

Người chờ nắng ấm sớm mai

Tôi nghe chiều tím thở dài trên tay

Lạy trời lặng gió yên cây

Cho tôi tạ tội kiếp này cùng em.

LỆCH NHỊP

Tiếc mình tuổi chẳng còn xanh

Để em giờ lại hóa thành người ta

Giận mình trẻ chẳng trồng na

Giờ nhìn trái chín thơm qua ngõ người

Trớ trêu, chắc lép là trời

Bắt tôi lệch nhịp với người tôi yêu

Em là sáng – Tôi là chiều

Ban trưa ở giữa với nhiều nhớ mong

Biết rồi em sẽ lấy chồng

Tôi về sống vớí tình không một đời

Thương chông em, thương vợ tôi

Thương bao đôi lứa trên đời lệch nhau.

ĐƯA EM VỀ QUÊ NỘI

Đưa em về với quê anh

Ngày hênh hểnh nắng, đêm lành lạnh mưa

Đời anh một thực mười mơ

Em ngồi sau đấy còn ngờ em không

Làng anh bên một bến sông

Cây đa mải ngắm cánh đồng đầy hương

Làng anh có một mái trường

Ngày xưa đi học anh thường ngủ quên

Gái làng cũng đẹp như em

Trai làng em ạ, còn hiền hơn anh

Đưa em về với quê mình

Trời xanh sao bỗng nhiên xanh thế này.

II

Đưa em về với quê anh

Trời xanh sao bỗng nhiên xanh thế này

Gió thì thủ thỉ cùng cây

Nắng vàng rực rỡ rắc đầy áo em

Con đường như cánh tây êm

Ôm chân anh với chân em vào lòng

Theo anh về tắt cánh đồng

Để em biết có con còng còng hoa

Cho em tường tận câu ca:

“Trông bông bông tốt, trồng cà cà sai”

Em từ đất khách quê người

Về quê anh để nhận nơi quê mình.

Ở TUỔI BỐN MƯƠI

Ở vào cái tuổi bốn mươi

Nước mắt dè dặt, nụ cười sẻn so

Đêm nằm ít ngủ nhiều lo

Duỗi chân sợ chật, nằm co sợ còng

Lặng giời sợ bóng cây cong

Hiểu đời mất một mà không ngờ mười

Thấm câu “hoa héo cỏ tươi”

Nỗi buồn khó xóa, niềm vui chậm vào

Nỗi lòng bước thấp bước cao

Đã nghe tơ tóc mặn vào muối tiêu

Vẫn hồi hộp trái tim yêu

Đã nghe sầm sập những chiều đơn côi

ở vào cái tuổi bôn mươi

Nghe cơn gió thổi cuối trời nhẹ tênh!