DẠ THẦN DIỆU ĐỨC
PHỔ CỨU CHÚNG SANH (34)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài hướng am mây tiến tới
Với tâm hồn hồ hỡi hân hoan
Dù nhiều thử thách gian nan
Đang chờ phía trước,nhưng không ngại gì.
Từng bước đã trải đi khắp chốn
Từng lời thầy đã thấm tủy xương
Từng trải qua khắp nẻo đường
Khó khăn nguy khốn đau thương hiểm nghèo.
Dù chưa vững tay chèo tay chống
Sang giúp thầy,chắc chẳng hỗ ngươi
Thầy đang chỉ cách nhìn đời
Con đang hồi tưởng những ngày ấu thơ.
Diệu Đức đang từ xa bước đến
Gọi Thiện Tài trìu mến thân thương
Vất vả đã mấy ngày đường
Chắc ông chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi ?
Ông cứ nghĩ sau rồi hãy nói
Có chi đâu lại phải vội vàng
Mình đang làm việc thế gian
Thế gian làm đến ngàn đời chẳng xong.
Việc cứu người vốn không phải dễ
Nếu chẳng dùng diệu kế khéo hay
Làm xong Bồ tát trắng tay
Bao nhiêu lương thực,khí tài trôi sông ?
Họ rất muốn nhưng không cưỡng lại
Lòng tham gian độc hại lâu đời
Nên họ khổ họ cầu hoài
Mình nếu chìu họ suốt ngày hết tu !
Ta chẳng phải từ đâu bay đến
Mà cũng sanh từ chốn nhân gian
Thương người nên chịu gian nan
Làm Thần làm Thánh để ban phước lành.
Các thần trước(có)nói không chẳng biết
Còn riêng ta nói thiệt với ông
Ta làm nghề nầy nhiều năm
Nên đã hiểu biết hết trong nội tình.
Vì thương nên tự mình khỏa lấp
Bỏ qua không câu chấp làm chi
Đã rõ chúng sanh ngu si
Ngang ngạnh thì biết làm gì khác hơn !
Không khéo, chúng sẽ hờn sẽ giận
Làm cho mình phải bận lòng thêm
Chi bằng xử lý cho êm
Từ từ thu phục từng em quay đầu.
Sau đó dẫn chúng vào nề nếp
Chẳng có ai gây ức hiếp ai
Thần thì cứ làm Thần hoài
Còn người kêu cứu càng ngày càng đông.
Như đã hứa là không phê phán
Tôi chỉ làm quyền hạn của tôi
Là Phổ cứu chúng sanh thôi
Còn những việc khác do nơi các Thần.
Thần với Thánh mới trông chẳng khác
Thần thì luôn nộ nạt hâm he
Còn Thánh thì ngồi êm re
Mặc cho lũ quỷ nó nhe nanh cười.
Thần thì có dựa hơi Trời Phật
Có đặc quyền thưởng phạt cân phân
Nên chỗ chẳng có lương dân
Thì đưa Thần đến để Thần ra oai.
Nhưng Diệu Đức nầy không phải thế
Đến nơi đây để tế cứu người
Chỉ khéo điều phục họ thôi
Bằng đức hạnh của một người chân tu.
Khéo xử dụng hạnh Từ, tâm Đức
Khéo làm gương mẫu mực thanh cao
Khéo sống hòa hiệp với nhau
Khéo xóa gai cấp nghèo giàu nữ nam.
Diệu Đức phải làm người tốt trước
Là làm rường cột chốn lâm tòng(Quy Sơn)
Thực hiện(37)trợ đạo phẩm phần
Thiết lập cõi tịnh cư trong đời nầy.
Đời sống cứ mỗi ngày mỗi tiến
Thì lo gì đến chuyện uống ăn
Đói nghèo chẳng chỗ dung thân
Thì giàu sang sẽ chiếm phần thế ưu.
Người người chịu noi theo Diệu Đức
Thì người người không sức mà ăn
Bao nhiêu những việc khó khăn
Ngàn năm tồn đọng san bằng phút giây.
Thế mới đúng ông nầy Diệu Đức
Có biệt tài điều phục chúng sanh
Không cần hô hào đấu tranh
Chỉ cần người nọ dỗ dành người kia.
Với cách sống không lìa đạo Đức
Dù cho anh có đọc kinh gì
Không Đức kể như vất đi
Không Đức thì chẳng có gì dài lâu.
Nhưng ở đây Đức không đơn điệu
Mà Đức luôn có Diệu một bên
Đức không câu nệ dưới trên
Đức không thiên lệch,tạo nên thế bình.
Dù không sát với kinh, với chữ
Nhưng chữ kinh vẫn giữ vẹn nguyên
Chỉ lược bớt phần trường thiên
Tóm ý chính kết chút duyên với đời.
Xin trân trọng kính mời Đồng tử
Bước ra đây chứng dự bản kinh
Diệu Đức Phổ Cứu chúng sinh
Thế gian điều phục rồi mình chia tay.
-------------
(*)-“Nhân duyên sở sanh pháp
Ngã thuyết tức thị không
Diệc vi thị giả danh
Diệc thị trung đạo nghĩa”.
(Long Thọ)
Gia Thất Am 05.06.2012-16.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 38 – (1.909)
T H Â N
+ + +
Thân nầy tạm bợ có là bao
Ngắn như mũi thở hơi ra vào
Thế sự khác gì mây trắng bạc
Thăng trầm như gió núi mưa rào.
Tiếng quốc nỉ non gọi bạn lòng
Sớm mau trở gót,bạn tình mong
Sáng lên như thể trăng hằng sáng
Trăng sáng đêm đen thảy sáng trong.
Chợt thấy lòng xuân trở dậy thì
Trời xuân ấm áp tiễn đông đi
Rõ ràng không thể không thừa nhận
Xuân đến ngàn hoa đẹp lạ kỳ .
--------------
Cảm hứng dựa theo bài thơ Thân :
-“Thân như hô hấp tỷ trong khí
Thể tự phong hành lãnh ngoại vân
Đổ quyên đề đoạn nguyệt như trú
Bất thị tầm xuân không quá không”.
(Trần Nhân Tông)
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 09.01.1998-(1.910)
DẠ THẦN TỊCH TỊNH ÂM HẢI (33)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài như đang say giấc điệp
Mới vừa nghe chưa kịp bước sang
Diệu Đức đã xa ngút ngàn
Thôi thì tự xếp hành trang lên đường.
Đồng tử chưa biết phương nào đến
Nương cùng ai ở chốn lâm tòng
Chợt nghe đồng vọng dư âm
Lẫn trong gió núi hư không bay vèo.
Thiện Tài lại dõi theo tiếng gió
Tiếng Diệu Âm thật khó mà nghe
Chỉ còn một cách may ra
Dùng Viên giác tánh lắng nghe tiếng nầy.
Thiện Tài vừa nêu bày ý kiến
Tịnh Âm liền bước đến gần bên
Nếu ông muốn hiểu biết thêm
Về cách diễn đạt vô ngôn pháp nầy.
Thì ông hãy nên quay đầu lại
Nhìn vào trong tánh hải Tỳ Lô
Biển xanh không bến không bờ
Không một tiếng động nữa là tiếng kêu.
Trong tánh hải phát ra thứ tiếng
Tiếng sâu mầu tận biển thức tâm
Trải qua tu tập nhiều năm
Mới ghe được tiếng vượn trầm trong đêm.(1)
Nên bậc thánh bảo nên im lặng
Khi nói ra “ Cẩn tắc vô ưu “
Nói vì lợi ích cho người
Chớ không nói để vui cười đùa chơi.
Trong im lặng mấy người đã biết
Đó phải là chân thật ngữ không
Thử đem khảo sát một vòng
Tỷ lượng,thánh giáo(lượng)mới mong khỏi lầm.
Lời Phật,Tổ mà không minh định
Kinh mà không biết đấy kinh gì
Cứ tụng và cứ làm đi
Sau nầy sẽ dự hội kỳ “Hoa sen” ?
Đã trở thành thói quen rộng khắp
Khi cần, đem kinh sách đọc vang
Cầu lạy ông Phật trên bàn
Còn ông Phật thật trong tâm không nhìn !
Hà huống gì giữ gìn bản tánh
Ngăn sáu căn chẳng dính sáu trần
Lắng nghe tiếng nói chân tâm
Tịch tịch tỉnh tỉnh,thầm thầm lặng yên.(2)
Bên ngoài dứt các duyên là phải (3)
Bằng không thì khó thể ngồi yên
Chớ chẳng dám nói đến Thiền
Là phải bặt đứt các duyên bên ngoài.
Cứ như thế mỗi ngày mỗi tập
Sẽ thấy mình mỗi lúc mỗi yên
Không dám nói đây là Thiền
Mà chỉ là cách lắng yên lòng mình.
Để tiếp tục công trình nghiên cứu
Và lắng nghe tiếng nói lặng im
Phát ra từ đáy con tim
Hay là tự thể tâm chân mỗi người.
Có kẻ chẳng một lời sớm tối
Nhưng biết đâu họ nói rất nhiều
Bằng thứ ngôn ngữ họ yêu
Là giấu kín hết mọi điều xảy ra.
Đúng là thế, đúng là như thế
Có những điều chẳng thể nói ra
Khó nói nên nói không ra
Chớ chẳng phải nói không ra thứ gì ?
Muốn có được trí tài xuất chúng
Phải thực hành cho đúng pháp môn
Lắng nghe cho rõ cho thông
Cũng là một cách giữ lòng tịnh thanh.
Nhưng phải nghe tiếng mình trước đã
Rồi mới nghe tiếng lạ chung quanh
Tiếng mình,mình còn không rành
Lại nghe tiếng lạ dễ sanh “ tâm thần “.
Ngồi mà chẳng đành lòng dứt bỏ
Tiếng lao xao bóng gió bên ngoài
Cứ thương và cứ nhớ hoài
Ngàn năm một bóng,thương hoài nghìn năm !
Cứ như thế ngàn năm đắm đọa
Từ tâm hồn đến cả xác thân
Còn đâu thời giờ mà tham
Cho nên nói dễ, khi làm khó thay !
Sao lại cứ lay quay lẩn quẩn
Chuyện khó khăn hụt hẩn trong đời
Hãy im lặng không một lời
Đó là đề chính của bài kinh trên.
Có những lúc ngữ ngôn tạm gát
Không còn gì dối gạt lừa nhau
Niệm niệm niệm, lắng sâu vào
Tịch tịch tỉnh tỉnh không bao giờ lìa.(4)
Niệm niệm đến ngày kia bừng sáng
Trăng Lăng Già tỏ rạng chân mây
Thuyền không Bát nhã chở đầy
Bồ Đề gieo rắc đó đây nhân tình.
Đó là chỗ Dạ Thần hướng đến
Tu hành sao đến bến Như Lai
Thượng hoằng hạ hóa các loài
Tuệ trí quảng đại vượt ngoài thế gian.
Cùng bạn với các hàng Bồ tát
Cùng sánh vai với các Thiên Thần
Cùng giảng nói Diệu Pháp Âm
Tịch tịnh quảng đại,lặng thầm trang nghiêm.
Thiện Tài nếu cần thêm kiến thức
Để sau nầy lợi ích nhiều người
Thì hãy tiếp tục đi ngay
Các vị sẽ chẳng tiếc lời lắm đâu .
------------
(1)-“Nhân gian chỉ kiến thiên sơn tú
Thùy thính viên đề thâm xứ thâm”.
(Tuệ Trung Thượng Sĩ)
(2)-“Tịch tịch tỉnh tỉnh thị
Tịch tịch hôn trầm phi”.
(Huyền Giác Vĩnh Gia Tập)
(3)-“Ngoại tức chư duyên
Nội tâm vô đoan
Tâm như tường bích
Khả dĩ nhập đạo”.
(Bồ Đề Đạt Ma)
(4)-“Tỉnh tỉnh tịch tịch thị
Tỉnh tỉnh loạn động phi”.
(Huyền Giác Vĩnh Gia Tập)
Gia Thất Am 06.06.2012-17.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cỏi Nhân Gian 39 – (1.911)
VUI ĐẠO Ở ĐỜI
+ + +
Ta là cư sĩ tại gia
Tùy duyên mà sống hài hòa vui tươi.
Đói thì cơm rau tương xơi
Mệt thì nhiếp niệm một hơi ngủ khò.
Cha chia của báu đầy kho
Mình dùng không hết,dư cho xa gần.
Việc ta người chẳng bận lòng
Thác mắc gì nữa là không phải thiền ?
-------------
-Cảm hứng dựa theo bài :
CƯ TẦN LẠC ĐẠO
“Cư trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ tắc xan hề, khốn tắc miên
Gia trung hữu bảo hưa tầm mích
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền”.
(Trần Nhân Tông)
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 09.01.1998-(1.912)
DẠ THẦN THỦ HỘ
NHẤT THIẾT THÀNH (36)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài bước đến chào từ biệt
Rồi lên đường hành cước vân du
Núi rừng trung điệp thâm u
Làm sao tìm được chân sư đức tài ?
Chợt xa xa tiếng ai vọng tới
Ta là người canh giữ đất nầy
Xin mời Đồng tử đến đây
Cùng ta dạo khắp am mây núi đồi.
Trên luân xa ta ngồi ta ngắm
Sáu cửa thành bỏ tróng không người
Nếu ông chẳng bận chuyện đời
Mời ông cùng trấn giữ nơi khu nầy.
Việc của ta trên giao thế đấy
Khi nào xong rồi mới được về
Nếu còn một thành bỏ bê
Thì ta phải tiếp tục lê thân tàn.
Sáu cửa thành lăng xăng qua lại
Tưởng dễ dàng,chẳng phải thế đâu
Cửa nầy vừa mới đóng vào
Cửa kia đã mở lao xao khách trần !
Ta mà không thủ thành vững chắc
Chỉ lo làm lặt vặt quét lau
Một khi giặc cướp tràn vào
Thì không còn đến một hào,một xu.
Ta được lệnh khấu trừ giặc cướp
Bằng cách không giao tiếp đổi trao
Cũng không lũy tiến,chiến hào
Chỉ việc thộp cổ đứa nào vãng lai.
Chẳng những chỉ thành nầy ta giữ
Mà nhiều thành khác nữa ta trông
Đều dùng phương pháp tay không
Không dùng vũ lực cậy đông hiếp người.
Nhìn xa xa ta thời đã thấy
Chúng muốn gì rọ rại thế kia
Dùng chiêu thứ nhất Giác chi
Phân tích tỉ mỉ ít khi sai lầm.
Biết chúng từ trong tâm khởi phát
Cộng thêm phần lao tác nhiều năm
Rõ chúng từ vọng duyên sanh
Quyết định triệt hạ ngay mầm phát sinh.
Không động đến đao binh dao búa
Cũng không dùng tên lửa, bom bi
Chỉ sợ mình không kiên trì
Con tim mái động, thế thì bó tay !
Ta bại trận cách nầy không ít
Nên ta xin thành thật nói rằng
Nếu ai làm chủ được tâm
Xem như người ấy thành công hoàn toàn.
Chúng ta thì còn đang tập tểnh
Bước vào nghề một sớm,một chiều
Biết bao nhiêu, nói bấy nhiêu
Còn được nhiều ít tùy theo sức mình.
Nhưng trước hết phải gìn sáu cửa
Và sáu thành không thể lãng xao
Đó là điều lệnh tối cao
Nếu như thật sự muốn vào cửa không.
Lòng phải tự hỏi lòng kỹ lại
Chớ chẳng nên làm đại làm đùa
Thủ thành đã là quá chua
Giữ thân là cả công phu kiên trì !
Giữ sáu căn khi đi lúc đứng
Chẳng để cho mắc dính sáu trần
Không khéo sẽ rất gian truân
Nếu chẳng bám chặt vào tâm của mình.
Tất cả thành đều cần phải giữ
Đây chỉ là đơn cử một thành
Căn trần thức vọng duyên sanh
Còn thành quả tốt cũng cần quan tâm.
Giới luật thành,chuyên cần bảo thủ
Tam bảo thành, gìn giữ thanh cao
Công đức thành, góp thêm vào
Bảo sở thành, sẽ ra vào nghỉ ngơi.
Nói chung là khi chưa giải thoát
Vẫn còn nhiều việc khác phải làm
Nên cũng cần giữ một phần
Tiện ích trong việc tương lân với đời.
Đến một ngày xong rồi tất cả
Ta không còn là kẻ thủ thành
Thì bao nhiêu việc chung quanh
Ta đều bỏ hết, một mình ra đi.
Còn bây giờ đang khi làm việc
Ta và ông không được lơ là
Trách nhiệm vẫn thuộc về ta
Thủ thành mà để xảy ra mất đồ.
Việc của ta bây giờ là vậy
Thành công là không thiệt hại gì
Mỗi người tự giữ thành trì
Chớ chẳng thể cậy vào người khác trông.
Ta đã trút cạn dòng tâm sự
Thiện Tài nghe hãy thử nghiệm xem
Còn như muốn tìm hiểu thêm
Thì hãy tìm đến Dạ Thần Thọ Hoa.
Dạ thần nầy cũng là cao thủ
Trong các thần trấn giữ nhân gian
Vị nầy tướng hảo đoan trang
Vừa nghe đã biết thần hoàng Thọ Hoa.
Dạ thần nầy quả là độ lượng
Không lúc nào chẳng muốn ban ra
Khắp cho lớn nhỏ trẻ già
Rộng cho tất cả gần xa hưởng nhờ.
Thiện Tài mãi bây giờ mới đến
Bên Tịnh Âm từ tốn thưa rằng
Con đi thầy hãy an tâm
Con quyết không phụ ân thâm của thầy.
---------------
Gia Thất Am07.06.2012-18.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 40 - (1.913)
VÔ NGÔN GIÁO
+ + +
-Am tranh,cỏ chiếu bao ngày
Hầu thầy khuya sớm chẳng nài gian lao.
Nhưng lòng cứ hỏi tại sao
Thầy không chỉ dạy một câu pháp gì ?
-Ô hay ! Ông nhớ lại đi
Chẳng lẽ ta đã giấu chi ông à ?
Như ông sớm tối dâng trà
Dâng cơm,dâng nước,khi ra lúc vào
Ta đều vui vẻ gật đầu
Đón nhận tất cả,lẽ đâu phụ người ?
Tại ông không học đấy thôi
Hiểu thời ngay hiểu,không thời cho qua !
-------------
-Phỏng theo câu chuyện :
Đạo Ngô và Long Đàm.
(Thiền sư Trung Hoa)
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 10.01.1998-(1.914)
DẠ THẦN KHAI PHU
NHẤT THIẾT THỌ HOA (37)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài hướng chân mây tiến bước
Có khu vườn phía trước hiện ra
Đầy cây, đầy hương, đầy hoa
Dịu dàng khoe sắc mượt mà xinh tươi.
Đồng tử bước đến nơi đưa mắt
Nhìn khu vườn kỳ đặc dầy công
Ai vun, ai quén, ai trồng
Nên cây,nên cảnh,nên bông hoa nầy ?
Phải xây dựng từ ngay cơ bản
Một tương lai sáng lạn huy hoàng
Phải bỏ ra nhiều thời gian
Lựa chọn chăm sóc bảo toàn các duyên.
Như là luôn tăng thêm dưỡng chất
Hoặc là không gián cách nước phân
Những gì cần hổ trợ nhân
Phải đầy đủ mới tạo nên khu vườn.
Thiện Tài vẫn còn đang suy tưởng
Nhưng Khai Phu đã đoán định ra
Ông thích vườn hoa nầy à ?
Xin mời hãy bước theo ta ngắm nhìn.
Đây là cây đã từng cho lá
Đây là lá đã từng cho hoa
Vườn do nhiều cây mà ra
Cây nầy thì lại do ta vun trồng.
Thế là cả một vòng lẩn quẩn
Cái gì cũng phải có nguyên nhân
Muốn lập đoàn thể Tăng thân
Thì cũng phải có cái nhân ban đầu.
Phải biết cách trồng sâu căn tánh
Phải có thầy có bạn dắt dìu
Phải có Kinh, Luật, Giới điều
Ngăn che rào chắn quạ diều thú hoang.
Muốn xây dựng Tăng đoàn vững mạnh
Cần có các bậc Thánh chống vai
Bằng không, ai cũng như ai
Một người dĩ lỡ, dài dài kéo theo !
Muốn hoa nở đúng theo thời tiết
Người trồng hoa phải biết giữ gìn
Môi trường tốt xấu chung quanh
Thời tiết đột xuất giảm tăng bất thường.
Có biết mới có phương giải quyết
Không để điều đáng tiếc xảy ra
Lấy việc chăm sóc vườn hoa
Rút kinh nghiệm chăm sóc mà Tăng thân.
Ai cũng được Tăng đoàn nâng đỡ
Chăm sóc từng chỗ ở miếng ăn
Bồi dưỡng Đạo Đức kỹ năng
Uốn nắn, nắc nhỡ, khuyên răn, vỗ về.
Ai cũng được chở che bảo bọc
Mà không lo tu học uổng thay !
Lơ lơ, láo láo qua ngày
Cây không phân nước,kéo dài bao lâu ?
Đành là vườn nhiều cây gom lại
Nên một cây gảy đáng vào đâu
Khi cần loại trừ độc sâu
Vẫn phải chấp nhận trưng cầu Yết Ma.
Song nguyên tắc vẫn là nguyên tắc
Một cây lây hại hết cả vườn
Tăng đoàn phái có kỷ cương
Tăng thân nhờ đó có đường tiến tu.
Ai cũng tiến lên từ ý thức
Từ dụng công nỗ lực giác tri
Thì tương lai có lo gì
Vườn không cổ thụ,cây thì không hoa ?
Trồng người thật quả là quá khó
Nhất là trồng giống gõ Từ Bi
Chặt lòng, chặt dạ kiên trì
Đơn sơ mộc mạc dáng thì uy nghiêm.
Họ có cách sống riêng của họ
Là Lục hòa gắn bó với nhau
Họ tôn Giới Luật hàng đầu
Và sau đó mới nâng cao tầm nhìn.
Họ rất dễ trở thành vị Thánh
Nếu được thầy hướng dẫn chuyên môn
Mục tiêu họ rất giản đơn
Thoát đau khổ, vượt ngoài vòng tử sanh.
Đào tạo họ cũng không hẳn dễ
Vì họ đã bỏ phế cả rồi
Chỉ còn lập lờ cái tôi (ngã)
Vẫn chưa dứt khoát,nên hơi khó dùng ?
Nói tóm lại nên cần mở rộng
Hạnh xuất gia cho đúng giáo điều
Để người người hướng noi theo
Cởi mở giảm bớt những điều trói trăn.
Và nếu có các hàng tu sĩ
Sống nêu gương Đạo lý Bi Từ
Thương yêu cứu giúp mọi người
Thứ tha dìu dắt những ai lỗi lầm.
Là tấm gương soi trong thiên hạ
Cũng là người,nhưng đã đổi thay
Cách ăn, cách ở hằng ngày
Trong sạch tốt đẹp không gây hận hiềm.
Luôn phấn đấu vượt lên phàm tục
Mang trái tim Bồ tát vào đời
Sống gần gũi với mọi người
Để cùng xây Phật quốc nơi Ta bà.
Đó cũng là bông hoa cuộc sống
Nhiều người nên mở rộng vườn ra
Hoa giải thoát thì kiêu sa
Cây đạo lý thì thật thà vươn cao.
Vườn tôi chăm cây nào cũng thế
Vườn tôi luôn mở cửa đón người
Ước gì ngày gần đây thôi
Thọ Hoa sẽ nở ngập trời yêu thương.
Nếu Thiện Tài không buồn đi nữa
Thì tôi xin nhương chỗ cho người
Trổ tài khai phá vườn đời
Xây dựng lên đó vườn trời Thọ Hoa.
Thiện Tài thưa, tôi là Đồng tử
Học năm ba cái chữ chưa thông
Dám đâu đem dạ đèo bồng
Có chăng cũng phải chờ xong học kỳ.
Còn bây giờ xin Ngài cho phép
Thầy trò mình tạm biệt nơi đây
Con xin ghi nhớ lời thầy
Hôm nay gắng học,ngày mai giúp đời.
--------------
(*)-Bát dụ :
1/-Thuận dụ .
2/-Nghịch dụ .
3/-Hiện dụ .
4/-Phi dụ .
5/-Tiễn dụ .
6/-Hậu dụ .
7/-Tiền hậu dụ .
8/-Biến dụ .
(Kinh Niết Bàn)
Gia Thất Am 08.06.2012-19.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 41 – (1.915)
ĐẠO Ở ĐÂU
+ + +
Kính thưa thầy “ Đạo ở đâu “
Đệ tử không rõ xin mau chỉ giùm ?
-Đạo vốn luôn ở khắp cùng
“Trước mắt là đạo”chỉ chừng ấy thôi.
-Sao con chẳng thấy thầy ơi !
-Vì ông còn thấy có người, có ta .
-Thưa thầy ! Còn thầy sao à ?
-Cũng chẳng thấy vì có ta, có người.
-Nếu nhân không,ngã không thời ?
-Không nhân ngã,không ta người lấy chi,
Cái gì thấy, thấy cái gì ?
----------
-Phỏng theo câu chuyện của
Thiền sư Duy Khoan
(Thiền sư Trung Hoa)
Nhặt cánh vô ưu 4
Mậu Dần niên 11.01.1998-(1.916)
DẠ THẦN ĐẠI NGUYỆN
TINH TẤN LỰC (38)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài rời Thọ Hoa tiến bước
Bốn mặt rừng sầm uất âm u
Xa nghe vang tiếng gầm gừ
Các loài dã thú giành mồi thị oai.
Lòng từ mẫn vì đời phục vụ
Thì ngại gì thú dữ hổ lang
Nếu chẳng gặp điều gian nan
Thì làm sao biết lá gan của mình.
Ta đang học là phần lý thuyết
Còn thực hành chưa biết ra sao
Có chăng khi đối đầu nhau
Mới biết ngọc đá,vàng thau,thánh phàm.
Người nào đã nhiều năm lăn lóc
Mới biết đời thâm độc thế nào
Bằng cứ vô tâm nhìn nhau
Thì thứ nào như thứ nào thế thôi.
Tinh tấn lực dạo chơi hiểm địa
Vừa mới về lại ghé sang thăm
Xin chào Thiện Tài sư anh
Nơi nầy hiểm độc đến làm chi đây ?
Tôi được nghe nơi nầy bất ổn
Chỉ những ai nguyện lớn mới vào
Vì thắc mắc muốn xem sao
Nay nhờ Tinh Tấn Lực trao lịnh bài.
Tinh Tấn Lực dẫn ngay vào chuyện
Đúng là người không nguyện không vào
Nguyện càng lớn,chí càng cao
Lực tinh tấn tác động vào dễ hơn.
Ai cũng nghĩ ban ơn là dễ
Vì có tiền cứ thế mà cho
Đó là với hạng khù khờ
Thiếu hụt chút ít, nên nhờ vả nhau.
Còn bọn công nghệ cao chuyên nghiệp
Không chỉ dến trực tiếp hỏi đòi
Tài sản, sự nghiệp, cơ ngơi
Chúng còn xin cả mạng người nữa cơ !
Đó là chuyên xưa giờ nhắc lại
Nên giúp người cũng phải xét suy
Nếu họ cứ mãi cố lì
Xin hoài chẳng chịu làm gì thì sao ?
Hoặc họ lại nhắm vào chỗ yếu
Của những người kém hiểu,nhiều tin
Họ bám vào đó để xin
Tấm lòng bác ái, chút tình vị tha.
Họ xin không phải là họ thiếu
Họ nhận,nhưng phải nhận thật nhiều
Vì họ biết mình thích “Siêu”
Càng cho, càng thí, càng nhiều, càng vui ?
Mình thích cho,họ thời thích nhận
Chớ họ đâu có thích ăn xin
Một phần do mình cả tin
Một phần do họ dễ xin cứ làm.
Nhưng một khi đã thành thông lệ
Thì cũng không thể dễ bỏ qua
Lại là cái khó cho ta
Nếu không họ sẽ kêu ca phàn nàn.
Chuyện xem như dễ làm lại khó
Dạ, là thần làm tỏ sáng ra
Nhưng gì khuất lấp ngăn che
Để cùng kết hợp làm cho hài hòa.
Còn bây giờ bàn qua chuyện khác
Cứu hộ người bằng cách nào đây
Nếu biết cách thì rất hay
Bằng không, cả tớ lẫn thầy mạng toi !
Chẳng phải là đụng ai cũng cứu
Nếu như mình chưa đủ kỹ năng
Phương tiện tối thiểu cũng không
Thì phải xem lại, chớ trông sức mình.
Chúng sanh khổ chẳng đành lòng bỏ
Nhưng phải tìm hiểu rõ nguyên nhân
Họ khổ vì bởi sai lầm
Hay khổ vì họ tự đâm đầu vào ?
Biết rằng khổ cách nào cũng giúp
Nhưng giúp mà chẳng chút giảm thuyên
Thì phải xét lại đôi bên
Xem cách mình giúp có nên không nào ?
Khổ thì không thể nào tả xiết
Cũng không ai làm hết khổ đau
Bởi vì họ chẳng khi nào
Chịu chữa,mà chỉ vựa vào thần linh.
Khổ vì cứ tụng kinh niệm Phật
Không biết khổ ai sắp ai bày
Mình làm lại kêu ca ai
Mình không bỏ,ai bỏ thay cho mình ?
Khổ đều có nguyên nhân của nó
Làm cái gì, khổ thứ đó chứ sao
Người giàu thì khổ vì giàu
Người nghèo phước đức,khổ đau vì nghèo.
Muốn hết khổ là điều chẳng khó
Trước tiên cần hiểu rõ cái nhân
Quyết định bỏ việc sai lầm
Chấp nhận trả những nợ nần khi xưa.
Dù hết khổ nhưng chưa thể sướng
Vì mình chưa có chút vốn nào
Nên việc làm thiện phải mau
Cố gắng làm để mai sau hưởng nhờ.
Hoặc là ngay bây giờ trừ nợ
Vẫn đỡ hơn không có xu nào
Sự thật chẳng dối lừa nhau
Nghiệp nhân,quả báo,trước sau đủ đầy.
Giúp người,không ra tay cũng giúp
Vì đâu ai đi khắp nhân gian
Vả lại khi hai tay đang
Làm việc nầy,không thể làm việc kia.
Cách giúp người bây giờ có khác
Là chỉ cho phương pháp rõ ràng
Ở đâu cũng có thể làm
Thay đổi chướng nghiệp đa mang bao đời.
Nếu muốn cứu độ người,trước mắt
Phải trang bị kiến thức vững vàng
Một ngày làm cả tháng ăn
Chớ không phải chỉ lăng xăng sớm chiều.
Ba cách thí, kèm theo bốn nhiếp(*)
Ta đã dùng nhiều kiếp nhiều đời
Và đã cứu độ nhiều người
Chớ chưa từng vét của đời mang theo.
Vì lẽ đó nên nhiều đời kiếp
Ta chuyên môn cứu nhiếp hộ người
Nay đem kinh nghiệm ở đời
Trao cho Đồng tử đọc chơi đỡ buồn.
Chỉ có cách trên là khỏe nhất
Chẳng phải tốn nhiều sức,nhiều công
Chẳng sợ thối chí nản lòng
Vì biết cách xử dụng tâm Bồ đề.
Đồng tử nghe chết mê chết mệt
Đâu ngờ mình quên hết điển kinh
Cứ theo thế thái nhân tình
Nên khó thu hoạch được thành quả cao.
Con xin được ghi vào tâm trí
Nhưng gì thầy gợi ý hôm nay
Còn bầy giờ xin chia tay
Để lo chuẩn bị cho ngày hôm sau.
-------------
(*)-Ba thí :
1/-Tài thí .
2/-Pháp thí .
3/-Vô úy thí .
-Bốn nhiếp :
1/-Bố thí nhiếp .
2/-Ái ngữ nhiếp .
3/-Đồng sự nhiếp .
4/-Lợi hành nhiếp .
Gia Thất Am 09.06.201220.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 42 – (1.917)
CẢM ÔNG BÙI GIÁNG
+ + +
Ô kìa, ông Giáng, Giáng ông ơi !
Đùa bởn làm chi chuyện cuộc đời
Hóa kiếp cuồng nhơn,thân bất biết
Nhục vinh,nhơ sạch chuyện ta người.
Cà rỡn, cà tàng dạo đó đây
Trước chó,sau chim bắt bóng bay
Miệng nói lung tung thơ tám chữ
Xưa điên nay dại hỏi tao, mầy ?
Nếu như ông Giáng“thật quên tôi”
Quỳ gối khom lưng cõng ông chơi
Chín nẻo đường mây thăm Đế Thích
Sau về địa giới Bụt chung ngồi .
----------
-Nhân được đọc tập thơ
Đêm Ngắm Trăng
của ông vừa mới xuất bản.
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 09.01.1998-(1.918)
THẦN DIỆU ĐỨC VIÊN MÃN (39)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài lại bắt đầu ngày mới
Lại bắt đầu tìm tới thảo am
Diệu Đức Viên Mãn hàm tàng
Bát nhã,Giải thoát,Niết bàn bao la.
Thần Diệu Đức thật là hiền diệu
Hảo tướng nhơn chẳng thiếu điểm nào
Tám mươi vẻ đẹp thanh cao
Thấy mặt Diệu Đức dâng trào niềm tin.
Xin cho được một mình gần gũi
Xin theo hầu sớm tối ngày đêm
Để được huân dưỡng ân triêm
Cụ túc viên mãn phước duyên ba đời.
Trong bốn đức đồng thời thảy diệu
Đức Bát nhã sáng chiếu vô ngần
Đức nầy phá tan si lầm
Đưa người bể khổ luân trầm thoát ra.
Đức Bát nhã thật là to lớn
Trên mười phương khắp đến tam thiên
Không Bát nhã sẽ đảo điên
Không Bát nhã sẽ triền miên đêm dài.
Đức Bát nhã ai mà chạm tới
Sẽ hoàn toàn thay đổi tánh tình
Chuyển tham, sân, si vô minh
Thành giới,định,tuệ,linh minh siêu phàm.
Đức Bát nhã thậm thâm vi diệu
Chuyển ba đường sáu nẻo âm u
Gom về thế giới tịnh cư
Tứ thiền, Bát định từ từ tiến lên.
Đức Bát nhã từ trên chư Phật
Đến các hàng Bồ tát đều ưa
Đều đem Bát nhã truyền thừa
Gồm thu Cửu phẩm,Tam thừa vào trong.
Đức Bát nhã trội hơn các đức
Đoạn,Niết bàn,Giải thoát,ba môn
Bát nhã vi diệu tối tôn
Là thắng pháp trong kho tàng kinh luân.
Đức Bát nhã phá minh, trừ ám(minh:tối)
Đem chân như rọi sáng chân tâm
Như căn phòng tối nghìn năm
Đèn sáng là bóng tối tan mất liền.
Đức Bát nhã hữu duyên mới gặp
Gặp được rồi cảnh Phật gần bên
Giác Phật, mê là chúng sanh
Bát nhã là trí, trí sanh Phật đà.
Đức Bát nhã Ta bà chuyển đổi
Thành Tây phương thế giới an lành
Chuyển đổi tâm địa chúng sanh
Từ hạng gian ác trở thành hiền lương.
Bát nhã đức dẫn đường hành động
Từ phàm phu cho đến Thánh nhân
Nếu có Bát nhã dự phần
Kết quả chắc chắn sẽ không lỗi lầm.
Bát nhã đức phá tan ba độc
Tham, sân, si nguồn gốc tộ đồ
Tử sanh từ trước đến giờ
Khổ đau từ vạn kiếp xưa không còn.
Bát nhã đức xua tan ba chướng
Phiền não và Báo chướng, Sở tri
Không còn ngăn trở ngại nghi
Thênh thang mà chuyển pháp đi vào đời.
Bát nhã đức mỗi người phải có
Vì trí như đuốc nọ soi đường
Không trí như đi trong đêm
Ai dám bảo đảm là đường không sai ?
Bát nhã đức như bài pháp dược
Trị các bệnh chấp trước thâm căn
Nào có, nào không lăng xăng
Nào ngã, nào pháp tối tăm mịt mù !
Bát nhã đức giải trừ bát nạn
Mười hai duyên, bát vạn tứ thiên
Pháp tạm gọi là thắng duyên
Là duyên,thì chẳng phải riêng của mình.
Bát nhã đức giúp nhìn thẩu đáo
Vạn vật đều mộng ảo huyễn hư
Cho dù Niết bàn tối ưu
Cũng như là huyễn, lời Tu Bồ Đề.
Bát nhã đức không chê đâu được
Lại cũng là diệu được thần phương
Không có Bát nhã soi đường
Nhân loại mãi mãi sống trong mù lòa !
Đồ giả lại cho là đồ thật
Ma mà tưởng là Phật là Trời
Không rõ đâu đạo, đâu đời
Khổ nhưng cứ nghĩ là vui nhảy vào.
Đó mới chỉ khơi màu một đức
Còn Niết bàn, Giải thoát bao la
Một đức cũng đủ hiểu là
Cụ túc vi diệu cao xa đủ đầy.
Ai được niệm đức đây đầy đủ
Vượt ba nghìn thế giới hàm linh
Sống cùng cửu loại chúng sinh
Mà bản thể vẫn linh minh sáng tròn.
Diệu Đức là nói lên cái đức
Của ba đời chư Phật hàm tàng
Sáng soi khắp cả thế gian
Không ai có thể sống ngoài đức kia.
Ai hằng sống không lìa Trí đức
Và dụng công nỗ lực kiên trì
Làm cho Trí đức phát huy
Đó là Bồ tát hộ trì nhân gian.
Ta đã lạm bàn qua đôi phút
Về bốn phần Trí đức trong kinh(Niết bàn)
Để người học đạo kính tin
Chớ chẳng quá rộng,không nhìn thấy đâu…
Nếu ông muốn hiểu sâu hơn nữa
Thì cũng nên chịu khó tìm thêm
Các Thần đức độ cao hơn
Hiện đang cai quản khắp vùng núi đây.
-------------
Gia Thất Am 10.06.2012-21.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 43 – (1.919)
TRĂN TRỐI
+ + +
Các ngài có phước hơn tôi
Quỷ sứ chúng sợ những người khôn ngoan
Thông minh học thức giỏi gian
Có tiền, có của, giàu sang thế quyền.
Còn tôi dốt nát quê hèn
Nên chúng chẳng chút nể kiên vị tình.
Muốn bắt,muốn giết chết mình
Khi nào cũng được,khỏi trình Diêm vương.
Chẳng cho phải trái thiệt hơn
Giả từ cha mẹ bà con bạn bè.
Tôi sợ lũ quỷ sứ kia
Nên thường cảnh giác,răn dè chẳng quên
Cần mẫn cặm cụi ngày đêm
Sợ mình phước mỏng lại thêm tội dầy.
Biết chúng đến giờ nào đây !
----------
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 10.01.1998-(1.920)
THẦN VÔ ƯU ĐỨC (40)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài lại chia tay Diệu Đức
Lên đường tìm các bậc cao minh
Để trải tâm sự lòng mình
Hầu đón nhận tấm chân tình bốn phương.
Đã lắm nỗi gian truân vất vả
Đã gặp nhiều thầy lạ phép hay
Đã được các bậc kỳ tài
Đức độ,ít nói đêm ngày truyền trao.
Tuy chưa được xếp vào hàng ngũ
Là chuyên gia cao thủ như thầy
Song với nỗ lực hàng ngày
Cỡ như Đồng tử khó ai sánh bằng.
Dù sống chốn hông trần tạm bợ
Ai cũng lo buồn khổ đẳng đeo
Không phân biệt là giàu nghèo
Càng tránh,chúng lại càng theo bên mình.
Nên khi thần Vô Ưu xuất hiện
Khắp gần xa đều đến tán dương
Trẻ già tấm tắc ngợi khen
Ba ngàn năm mới được xem hoa nầy.
Nhìn thấy hoa lòng đây thỏa mãn
Nhưng rời hoa long vẫn ưu buồn
Làm sao xin thần xót thương
Chỉ cho cách sống không buồn không lo ?
Thần Vô Ưu chỉ cho phương pháp
Để mọi người tu tập làm theo
Đã sống trong cảnh khó nghèo
Mà còn trằn trọc ôm đeo nỗi sầu !
Thần Vô Ưu bắt đầu thuyết giảng
Ái dục là nền tản sanh ưu (1)
Nếu dục ái mà không trừ
Thì trần lao chẳng bao giờ thoát ra.(2)
Sống trong đời ai mà không khổ
Duy chỉ có người nọ đã qua
Đó là đức Phật Thích Ca
Vô lượng sanh tử nay ta chẳng còn.(3)
Muốn hết buồn chỉ còn có cách
Học Thích Ca nhổ bật gốc tham
Nhất là tham ái, tham dâm
Càng tham càng khổ,càng tham càng sầu !
Buồn chẳng thể từ đâu bay lại
Mà bởi do mình dại mình ngu
Mình mời mình thỉnh chúng vô
Mình yêu mình thích nên giờ sợ lo !
Nếu biết khổ tự do mình tạo
Thì bây giờ hãy bảo nó đi
Đừng tham,đừng luyến điều gì
Hãy ly, hãy xả, xả ly tình tiền.
Không phải là ta buông tất cả
Vì không ai sống chẳng có tiền
Hoặc là có chút tình riêng
Nhưng khi có chúng là phiền lụy theo !
Nếu muốn bớt âu lo sầu muộn
Thì phải bớt tham muốn đắm say
Cửa nhà, sắc đẹp, tiền tài
Nói chung giảm bớt tiêu xài xa hoa.
Đến khi nào nhận ra vật chất
Chúng chỉ là bụi cát phù du
Sồng thì phải có cho vui
Và khi mất nó chẳng hơi đâu buồn.
Hoặc là tiến xa hơn chút nữa
Không có gì là thật của ta
Của là của tạm trăm nhà
Và trăm nhà thì vẫn là của chung ?
Cho đến xác thân ta cũng vậy
Có thân nào tồn tại ngàn năm
Sao khi tuổi đã quá trăm
Thử hỏi khi đó ăn nằm với ai ?
Nếu nhận được chỗ nầy cũng đỡ
Cũng giảm đi buồn khổ ít nhiều
Và nếu cứ thế bước theo
Con đường giải thoát của nhiều Thiền gia.
Là ngay đó nhận ra các pháp
Chúng chỉ là duyên hợp gá nương
Duyên sanh vô ngã vô thường
Sống thì cứ sống,không vương vấn sầu.
Đâu phải ai cũng đau cũng khổ
Nếu như có ai đó nhận ra
Thân ta, của ta, nhà ta
Kẻ thân người thích đều là giả danh.
Nếu ai cũng đều nhìn như thế
Thì có gì đâu để thua hơn
Không thua hơn thì nỗi buồn
Cũng theo đó giảm một phần lơn lao.
Được như vậy nhờ vào giáo pháp
Của Thích Ca đã phát hiện ra
Sau khi thiền quán sâu xa
Xác nhận,khổ là do ta tác thành.
Nếu biết khổ do mình tự tạo
Thì sao nay khổ não chẳng trừ
Hãy nghe lời của Vô Ưu
Từ từ dứt bỏ, từ từ diệt tiêu.
Thần Vô Ưu trước kia cũng bết
Cũng khổ đau y hệt như người
Nhưng sau khi giác ngộ rồi
Thì từ đấy được thảnh thơi an nhàn.
Nhưng Vô Ưu thuộc hàng hiếm lạ
Nên Vô Ưu có gía rất cao
Phải chờ ba nàn năm sau
Hoa mới hé nhụy cười chào nhân gian.
Vô Ưu thần quay sang Đồng tử
Ông mới vừa chứng dự hội nầy
Những gì ta nói hôm nay
Cũng nên ghi nhận dành ngày mai sau.
Còn với ông ta nào ràng buộc
Vì đời ông đâu thuộc về ta
Cứ vui dạo khắp Ta bà
Cứ tùy duyên ghé lại mà học tu.
----------
(1)-“Nhơn tùng ái dục sanh ưu,
tùng ưu sanh bố
nhược ly ư ái
hà ưu hà bố ?”.
(Kinh Tứ Thập Nhị Chương)
(2)-“Dâm tâm bất khả trừ
Trần lao bất khả xuất”.
(Kinh Thủ Lăng Nghiêm)
(3)-“Vô lường sanh tử
Ư kim tận hỷ”.
(Kinh Phật Bản Hạnh)
Gia Thất Am 11.06.2012-22.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 44 – (1.921)
H O A (1)
+ + +
Bên thềm cao ngắm trời xa
Giữa sân khoe sắc khóm hoa cúc vàng.
Lung linh nhẹ tỏa hương trầm
Lòng như gột sạch cấu trần não ưu.
Một đóa hoa bổng bật cười
Rạt rào ngào ngạt đậm mùi Thiền na.
Ta nhìn hoa, hoa nhìn ta
Gật gù khiến cả vườn mà nở tung.
-----------
-Cảm hứng dựa theo bài :
-“Hoa tại trung đình, nhân tại lâu
Phần hương độc tọa tự vong ưu
Chủ nhân dữ vật hồn vô cạnh
Hoa hướng quần hương xuất nhất đầu”.
(Huyền Quang Thiền Sư T.S.V.N)
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 11.01.1998-(1.922)
MA GIA PHU NHÂN (41)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài lại giả từ sư phụ
Lên đường như từng đã ra đi
Nhưng chẳng có lời tiên tri
Nên cũng chẳng biết phải đi hướng nào.
Từ nay lối đi vào Phật đạo
Hình như đang có dấu báo rằng
Ta đang sắp đến hoàng thành
Nên đường sá khác hơn đang ở ngoài ?
Như mới đây ta vừa ở tại
Lâm Tỳ Ni học với Vô Ưu
Vậy người ta sắp bái sư
Chắc chắn đây phải là người hoàng gia ?
Thật là đúng như ta dự đoán
Ma Gia đang ngự chốn lâm viên
Người chờ lai đáo cung Thiên
Sau khi sứ mệnh gieo duyên đã thành.
Người nầy có tấm lòng Bồ tát
Chịu đớn đau thể xác bao ngày
Cưu mang hoạn dưỡng Thánh thai
Banh da xé thịt trong ngày hạ sinh.
Rồi sau đó cắt tình huyết nhục
Không còn gì ràng buộc với nhau
Người đi đến vạn vì sao
Còn ta quay bước trở vào cõi Thiên.
Mỗi người tự làm nên đạo nghiệp
Chỉ giúp nhau phần việc bên ngoài
Còn việc bên trong mỗi người
Phải tự người giải quyết thời mới xong.
Ta cũng là một trong số ấy
Cần mang thai,đến đấy mang thai
Xong rồi thì lại phủi tay
Còn việc kế tiếp có người khác lo.
Ta chỉ là kẻ cho xác thịt
Không dính gì đến việc bản tâm
Cho nên những việc cao thâm
Ta không trách nhiệm nên không dự vào.
Ta là mẹ, cái nào là mẹ ?
Ta chỉ là “ cái đẻ ra con “
Đẻ xong hỏi cái gì còn
Còn tình mẫu tử mẹ con ở đời ?
Hãy như ta sống nơi trần tục
Đừng kể công,đừng cột trói nhau
Thì làm sao có khổ đau
Khi họ sống chỉ chìu theo ý mình.
Chớ cố chấp cho mình là mẹ
Mình chỉ là cái đẻ ra thôi
Hỏi cái gì là con tôi
Mà lại kể lể lôi thôi dài dòng ?
Cho nên ta làm xong dứt khoát
Chẳng có gì dính mắc với nhau
Bởi vì chúng sanh, sanh nhau
Đã nhiều đời kiếp,phải đâu một đời ?
Nếu như thế mà ngồi tính lại
Người ta sanh và kẻ sanh ta
Chắc chắn sẽ chẳng nhớ ra
Vậy thì ai đã sanh ra ai nào ?
Mỗi lần sanh nỗi đau thế đấy
Nhiều lần sanh,khổ mấy cho vừa
Mà ngồi lại tính hơn thua
Thì quả dại dột,đời chưa người nào ?
Nên khổ nối tiếp nhau khổ mãi
Nhận chìm người khổ hải là đây
Nếu muốn thoát biển khổ nầy
Hãy nương nguyện lớn mà quay đầu vào.
Biển ái nhiễm ba đào dậy sóng
Nước sông mê tồn đọng tuôn trào
Người trong thiên hạ lao xao
Kẻ lặn người hụp,thương đau não nề !
Rời nhân gian ta về thượng giới
Nhìn mọi người, phát khởi từ tâm
Nên còn nán lại đây thêm
Chờ Thiện Tài đến pháp âm tuyên bày.
Ta đã từng thọ thai Thái tử
Và từng làm Hoàng hậu chánh cung
Từng thọ nỗi đau hai lần
Vừa sanh vừa tử chỉ trong bảy ngày.
Nên ta rõ điều nầy hơn cả
Các bà mẹ chỉ có mang thai
Thời gian chín tháng mười ngày
Còn ta mang nặng kéo dài ngày hơn.
Ai cũng vì con làm tất cả
Ta vì con mà đã mạng vong
Cho nên nơi chốn trần hồng
Chẳng phải ta kẻ không thông,không rành.
Nhưng ta đây liễu sanh, liễu tử
Nên không hề có sự khổ đau
Ta muốn gởi đến người sau
Bài thông điệp đã dựa vào đời ta.
Một, phải biết mình là ai đã
Hai, phải biết kẻ nọ là ai
Ba, là biết cõi đời nầy
Chỉ là duyên hợp,đổi thay vô thường.
Chẳng có gì phải vương phải vấn
Đời cũng như giấc mộng mà thôi
Nay đây mai đó đổi dời
Hết cha kẻ nọ, con thời người kia.
Vậy mà chẳng thể lìa nhau được
Một chữ tình vĩnh kiếp không rời
Dù biết muôn sự ở đời
Hết tan rồi hợp, hợp rồi lại tan !
Theo luật tắc tuần hoàn lưu chuyển
Thảy đều là như huyễn hóa thôi
Xuống lên, lên xuống luân hồi
Cha con chồng vợ bời bời rối ren !
Chuyện nầy nói nhiều thêm ngao ngán
Biết vậy rồi nhưng chẳng thể quên
Bệnh đã trở thành kinh niên
Chữa đến hết thuốc, hết tiền vẫn mang !
-----------
Gia Thất Am 12.06.2012-23.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 45 – (1.923)
CẶN BÃ
+ + +
Cặn bã nhưng còn được nhai
Vẫn hơn chẳng biết mùi nầy, vị kia.
Cái cổ nhân nếm khi xưa
Đã tiêu hóa nhưng ta chưa tận tường
Thì dù nắng dãi mưa sương
Để tìm lại chút dư hương chẳng từ .
Dẫu đời cho đó dại ngu !
Dại ngu để hiểu lòng người xa xưa.
Không khéo, bị họ gạt lừa
Lừa gạt để đẩy để đưa mình vào
Tử lộ “ tuyệt hậu tái tô ” !
----------
-Viết để cảm ơn những người bạn
đã chê mình dại ngu,nhai đi nhai lại
cặn bã của người xưa qua kinh, lục
truyền đăng.
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 10.01.1998-(1.924)
CHỦ QUANG THIÊN NỮ
ĐAO LỢI THIÊN (42)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài rời Hoa lâm rảo bước
Đi giữa đường gặp được Chủ Quang
Thiên nữ nầy rất đoan trang
Khắp người tỏa sáng như vầng Thái dương.
Thiên Chủ từ vương cung Đao lợi
Lục Dục Thiên hạ giới nơi nầy
Giới thiệu cảnh Trời thứ hai
Chư Thiên cõi ấy có ngày không đêm.
Mọi người sống trong niềm hoan lạc
Không ưu phiền nên rất vui tươi
Chẳng lo,chẳng nghĩ chuyện đời
Nên người nào cũng rạng ngời hào quang.
Ở đâu cũng Thiên đàng rộng mở
Ở đâu cũng là chỗ vui chơi
Ở đâu cũng là tuyệt vời
Đủ đầy phước nghiệp được dời đến đây.
Ma Gia cũng chốn nầy hạ thế
Khi việc xong cũng trở về đây
Là chỗ chuyển tiếp sau nầy
Nên cần phải hội đủ đày phước duyên.
Đang ở đâu dù thiên hay địa
Dạ tối đen thì kể như không
Còn ai mở rộng cửa lòng
Dù ở đâu vẫn ở trong vườn trời ?
Thiên Chủ Quang ở nơi cõi dục
Đó chính là sự thật phủ phàng
Bới ít có ai nghĩ rằng
Thiện dục là cái ta đang rất cần ?
Không Thiên dục như không bệ phóng
Làm sao nâng nguyện vọng lên cao ?
Không dục cũng chẳng làm sao
Nhưng khôngThiện dục,nghĩ sao người nầy ?
Người tu hành không ai chẳng muốn
Dứt khổ đau, mau đến Niết Bàn
Hoặc lìa sanh tử trần gian
Về nơi lạc quốc Tây phương dưỡng già ?
Muốn như vậy lẽ ra không đặng
Vì tu mà còn muốn ham sao
Vậy tu phải như thế nào
Không muốn gì hết, ra sao mặc tình ?
Thế thì tu để làm chi vậy
Luật Tăng đồ đâu thấy nêu ra
Có chăng là Xa ma tha
Bỏ hết ý tưởng xấu xa lằng xằng.
Còn người tu luôn mang chí nguện
Phụng sự đời hành thiện hướng chơn
Bốn nguyện thệ đọc ngày đêm
Tứ như ý túc,không quên ước nguyền.
Tứ chánh cần, tinh chuyên bền bỉ
Chớ phải đâu tu chẳng muốn gì
Thiện nguyện mà dứt bỏ đi
Chỉ còn chờ xuống A tỳ mà tu .
Phải xét lại cái chi nên bỏ
Và cái gì cần có để xài
Vì ta chưa phải Như Lai
Mà chỉ là đứa ăn mày xấu xa !
Hãy cẩn thận tránh xa điều ác
Hãy siêng năng làm các việc lành
Hãy gắng giữ sạch lòng mình
Hãy muốn làm Phật,chớ đừng buông trôi !
Thiên Chủ Quang ở nơi cõi dục
Sự thật nầy cần được phơi bày
Nếu ta không đặng làm người
Chẳng đủ phước báu,muốn thời được không ?
Nên thường mượn cõi trời Đao Lợi
Làm thắng duyên kết nối đạo dời
Làm xong việc thiện về Trời
Muốn làm việc thiện,đến dời cõi Thiên ?
Lại muốn hướng người lên Phật đạo
Thì phải đến Đao Lợi giảng kinh
Vì cuộc sống có an bình
Con người mới đủ lòng tin tu hành.
Ta đã từng dạo quanh các cõi
Từ Thiên đường cho tới nhân gian
Ta luôn soi rọi phóng quang
Nên biết tất cả rõ ràng hơn ai .
Sống mà cứ ngày ngày buông thả
Không nương theo Tam Bảo,Tổ thầy
Cũng không hạnh nguyện sâu dầy
Đến đâu hay đó, hết đời là xong !
Thà chẳng phải người trong Phật đạo
Nói làm gì trơ tráo tùy nghi
Không tu cũng chẳng hành gì
Không Kinh,không Luật,làm chi thì làm.
Ta hiện đang sống trong cõi dục
Nên ta biết muốn được hay không
Dục gì đem đến thành công
Dục gì là thứ nên cần quẳng đi.
Đừng đồng hóa dục chi cũng vậy
Mà không ngượng,không ngại cái mồm
Niệm, Định, Tuệ có biết không
Dục, Thắng giải có nghe lần nào chưa ?
Thiên Chủ Quang luôn xua bóng tối
Với những ai lầm lối lạc đường
Quay về nương ánh Từ quang
Hiểu và làm đúng con đàng chánh chơn.
Ta là Thiên Chủ Quang soi rọi
Rọi chỗ nào u tối chưa thông
Rọi sao sáng tỏ cõi lòng
Rọi sao tất cả sáng trong tỏ ngoài.
Nếu như Thiện Tài đây muốn biết
Suốt thông hơn trong việc tu hành
Thì hãy dạo quanh khắp thành
Sẽ gặp các bậc cao minh đức tài.
------------
Gia Thất Am 13.06.2012-24.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 46 – (1.925)
T H Ử S U Y
(Tùy hứng)
+ + +
Một viên gạch nhỏ chẳng ra chi
Nhưng nếu nhiều viên thì khác đi
Có thể xây chùa, xây Học viện
Hoặc nơi lưu trú cho Tăng Ni.
Một việc ác làm chẳng thấy chi
Nhưng nhiều việc ác gom lại thì
Có thể tội tù hay thối đọa
Hoặc là thiên hạ sẽ khinh khi .
Một việc thiện làm chẳng thấm chi
Nhưng nhiều việc thiện khéo duy trì
Có thể tạo thành niềm an lạc
Cho người và minh giảm sầu bi .
Một lổ hỏng nhỏ dù tí ti
Cũng đừng xem nhẹ,chẳng ra gì
Bờ đê có thể nhân đây đổ
Ghe tàu có thể sẽ chìm đi .
Một hạt bụi nhỏ ăn thua gì
Nhưng nếu chúng lẻn vào bờ mi
Lọt vào trong mát thì có thể
Bệnh hoạn mù lòa cũng lắm khi.
Một con rắn nhỏ ăn nhằm gì
Tuy nhỏ nhưng độc có từ khi
Ở trong bụng mẹ lưu truyền lại
Sẽ cắn chết ta chẳng khó gì .
Nếu cần mỗi việc đều nghĩ suy
Có lẽ ta sẽ ít lỗi chi
Cho nên học đạo cần thiết nhất
Bước đầu phải trân trọng Tỳ ni .
Tạm dẫn vài ba đoàn kệ thi
Tùy việc tự mình hãy nghĩ suy
Ứng dùng phù hợp trong mỗi việc
Chánh cần,chánh niệm,chánh tư duy.
-----------
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 11.01.1998-(1.926)
CẦU - CHÚC
+ + +
Anh không làm phước,phước đâu sanh ?
Anh không làm tội, tội ai hành
Nếu chúc cho nhau mà hưởng được
Thì nên, chúc thế giới an lành .
Chẳng qua vì lợi hoặc vì danh
Nếu không thì cũng vì quáng manh
Đạo Phật ngày xưa không có chuyện
Trai đàn, tế lễ cầu thọ sanh .
Đâu phải thấy người có thế danh
Rồi cùng tán tụng xúm bu quanh
Nếu không công đức,không công quả
Hồi hướng, chắc chẳng ai dự phần ?
Tổ xưa, kinh lục giải đành rành
Thấy tánh tội tiêu, phước tuệ sanh
Không ngộ cũng không thấy chi cả
Mờ mờ mịt mịt, sáu đường quanh .
Đừng tưởng rằng mình có chút danh
Được người tâng bốc là đã thành
Ông bà gì đó hơn thiên hạ
Khi lòng trần tục còn tam bành .
Sao không an trú lo tu hành
Tỉnh trí, định tâm giúp chúng sanh
Nhận biết trường đời trò ảo mộng
Bày chi siêu độ với siêu linh ?
Thực tế, Phật, Tâm với Chúng sinh
Chỉ khác nhau trong cái cách nhìn
Sao mãi nguyện cầu và vái lạy
Mà quên Phật tánh ở lòng mình ?
Nhìn thấy các ngài quá kính tin
Sắt, thép, gỗ, đá thảy đều linh
Tha thiết chí thành năm vóc lạy
Sao không đoạn diệt dứt vô minh ?
Phật xưa đâu có dạy chúng mình
Lẽo đẽo bên Ngài cầu với xin
Ngài bảo các ông nên tự giác
Tự mình đốt đuốc rọi soi mình.
Nếu ai biết được lý duyên sinh
Là biết các pháp vốn giả danh
Là biết các cái đều không thật
Đừng có mà lừa đảo thế nhân ?
Đạo Phật mọi việc rất sáng trong
Phân biệt tỏ rõ quả và nhân
Không làm tổn hại người và vật
Thì cũng không cần ai chống lưng.
Học đạo mà không sáng tỏ lòng
Cứ chờ, cứ đợi Phật ban ân
Cứ trông cứ ngóng điều kỳ diệu
Là tự xa rời Phật, Tổ, Tông !
Thấy người bày vẽ xót xa lòng
Nhưng biết làm sao,họ quá đông
Chỉ biết đứng nhìn và im lặng
Viết vài ba chữ, thả trôi sông.
-------------
-Viết nhân khi xem xong ảnh chia sẻ
của Giác Thiện Bằng vào sáng sớm
hôm nay .
Gia Thất Am 31.12.2018-
25.11.Mậu Tuất.(1.927)
GIẢI THOÁT PHÁP
+ + +
Đạo Tín tha thiết cầu xin
Tổ Tăng Xán chỉ cho mình pháp tu
Làm sao“giải thoát”kính thưa ?
-Tổ trỏ mát ngó,thét to lên rằng:
Ai ! Ai đã trói buột ông ?
-Kính thưa Ngài, vốn là không ai à !
-Không trói buột lại nhờ ta
Chỉ pháp giải thoát quả là vô duyên
Không trói buột, chỉ có điên
Mới cầu giải thoát,mới khuyên dại người !
-------------
-Phỏng theo chuyện :
Tứ Tổ Đạo Tín và Tam Tổ Tăng Xáng.
(Thiền sư Trung Hoa)
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 12.01.1998-(1.928)
THIỆN TRI CHÚNG
NGHỆ HỌC ĐỒNG TỬ (43)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài lại chia tay Thiên nữ
Vừa đi vừa nghĩ đến Chủ Quang
Nàng đã trình bày rõ ràng
Đúng là vị Chủ Thiên Quang ở đời.
Đồng tử vừa nhìn trời nhìn đất
Nhìn mọi người tấp nập lại qua
Hoàng thành có vẻ kiêu sa
Ngựa xe thanh lịch,cửa nhà khang trang.
Hoàng thành càng mở mang phát triển
Công nghệ càng hiện đại tối tân
Sao không cãi thiện người dân
Tiếp thu văn hóa,văn minh đương thời ?
Đang suy tính,có người hướng đến
Tôi là người ông muốn kiếm đây
Muốn kiến tạo nông thôn nầy
Phải chịu khó học giỏi hay các nghề.
Sau đó mới quay về thôn dã
Truyền lại cho tất cả dân quê
Ai ai cũng có cái nghề
Cùng nhau chung sức hướng về tương lai.
Nếu ông muốn,tôi đây chẳng tiếc
Hướng dẫn ông hiểu biết các nghề
Thợ đồng, thợ mộc, thợ nề
Điện nước,sửa chữa máy xe,máy tàu.
Và các công nghệ cao hơn nữa
Tàu điện ngầm,hàng hải,hàng không
Điện toán, báo chí, viễn thông
Nghề y,nghề dược,nói chung các nghề.
Trong cuộc sống mỗi ngày mỗi tiến
Con người không thể đứng khoanh tay
Ngắm nhìn tắm tắc khen hay
Mà không chịu khó triển khai sức mình.
Nghề nào cũng là nghề cần thiết
Nếu như ta tự biết phát huy
Và nếu chịu khó kiên trì
Chắc chắn cũng sẽ mang về vẻ vang.
Có nghề, dễ làm ăn sinh sống
Có nghề dễ kỳ vọng tiến thân
Chớ chẳng ngồi chờ xin ăn
Bằng cách ca ngợi vinh quang của người.
Ngoài cái học ở nơi trường lớp
Cần góp thêm cái biết của mình
Bằng không thì sự văn minh
Của nhân loại phải tạm dừng lại đây !
Có cái nghề trong tay lưỡng lợi
Mình giúp người,người giúp lại mình
Nhờ thế mà được tồn sinh
Cùng nhau gắn bó thắm tinh quê hương.
Chỉ cho con tình thương chưa đủ
Phải cho con cái chữ, cái nghề
Có câu ” Ruộng lúa bề bề,
Vẫn không bằng có cái nghề trong tay”.
Chẳng ai sống đời và cho mãi
Và cho hoài cũng chẳng lợi chi
Nếu cho mà thiếu nghĩ suy
Sẽ gây tai hại đôi khi khó lường ?
Cho cơm gạo ăn trong vài bữa
Cho bạc tiền xài đỡ mấy ngày
Hết rồi thì lại xòe tay
Người cho lại phải loay hoay kiếm tiền.
Nên cái cách mì ăn liền đó
Chỉ tạm thời lúc quá khó khăn
Còn người lành lặn tay chân
Thì nên giúp họ công ăn việc làm.
Phải có người giỏi giang kinh nghiệm
Khéo tạo bày phương tiện hổ tương
Mở cho họ một con đường
Tiến thân lập nghiệp, chẳng còn nhờ ai.
Nên người nào có tài, có thế
Muốn phát tâm cứu tế chẩn bần
Thì đây là việc cần làm
Khoa học thực tế,chớ không hoang đường.
Trong Ngũ minh có phần Công xảo
Đó là hướng làm đạo Đại thừa
Đạo Phật không những chỉ cho
Mà cho anh sống ấm no suốt đời.
Bằng cách phải mỗi người tự lập
Với đôi tay khối óc của mình
Đó là “ Tự lập cánh sinh”
Mọi người bình đẳng, ai làm nấy ăn.
Phải tận dụng khả năng sẵn có
Với những gì tạo hóa đã ban
Cộng thêm ý thức tồn sinh
Con người đã trải nghìn năm sống còn.
Từ đồ đá, đồ đồng, đồ đất
Tiền nhân xưa rất mực thông minh
Kiến tạo nên những công trình
Văn minh cổ đại, trải nghìn vạn năm.
Để trở lại cái ăn, cái ở
Của người nay lố nhố lăng nhăng
Không chịu phấn đấu lập thân
Không chịu phát triển bản năng sinh tồn.
Chuyện cuộc đời nói không thể xiết
Ta chỉ bàn những việc linh tinh
Học nghề, lập nghiệp, mưu sinh
Dựng xây đất nước văn minh đẹp giàu.
------------
Gia Thất Am 14.06.2012-25.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 47 – (1.929)
MỘT HẠT GẠO
+ + +
Một hôm sư ở Tây lang
Sàng gạo thì Tổ đi ngang qua nhà
Bảo rằng vật của Đàn na
Không nên phí bỏ dù là mảy may.
-Thưa Thầy, con xin vâng lời
Chẳng dám để rớt, để rơi hạt nào.
-Quy Sơn quay người ra sau
Cúi nhặt một hạt gạo trao học trò
Ngài hỏi cái chi đây mô ?
Khánh Chư nín lặng,ngẩn ngơ đứng nhìn !
-Tổ rằng ông chớ nên khinh
Muôn ngàn hạt thảy nẩy mầm từ đây.
-Vâng, con đồng ý với thầy
Nhưng từ đâu khiến hạt nầy nảy sinh ?
-Tổ cười ha hả xoay mình
Bỏ vào phương trượng lặng thinh như thường
Hôm sau nhóm chúng thượng đường
Tổ đơn giản bảo hội trường một câu:
Đại chúng ”trong gạo có sâu” !
-----------
-Phỏng theo câu chuyện giữa
Thiền sư Khánh Chư và Tổ Quy Sơn
(Thiền sư Trung Hoa)
Nhặt cánh vô ưu 4
-Rằm tháng mười hai Đinh Sửu
13.01.1998 – (1.930)
HIỀN THẮNG ƯU BÀ DI (44)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài lại vái chào từ biệt
Vị Tri Chúng nghệ học lên đường
Tìm đến với các Đạo trường
Có Thiện trí thức tựa nương học hành.
Thiện Tài đã quen trong rừng núi
Đến Hoàng thành thui thủi một thân
Biết ai quân tử chính nhân
Biết ai là kẻ hiền lương thật thà ?
Bởi nơi chốn phồn hoa đô hội
Rất nhiều người lui tới tham quan
Hoặc là mua bán làm ăn
Thì sao tránh khỏi tranh giành hơn thua ?
Với ý tưởng khởi vừa chấm dứt
Liền có người song bước đi bên
Hiền Thắng chính là cái tên
Mang nhiều ý nghĩa sống nên hiền hòa.
Và nàng nầy lại là cư sĩ
Ưu Bà Di, tín nữ điển hình
Xây dựng nếp sống văn minh
Mười lành với năm điều cần thực thi.
Không sát hại bởi vì tôn trọng
Sự sống chung dù giống loại nào
Phải thương yêu cứu giúp nhau
Không giết vì tránh thương đau hận thù.
Không gian tham,của người cướp đoạt
Bày mưu sâu kế độc hại nhau
Chỉ vì lợi lớn danh cao
Bất cần hậu quả thế nào tương lai.
Không đi lại nơi nầy chốn nọ
Không giao du đây đó bất minh
Phải nên trân trọng chữ tình
Tình người,tình nghĩa,tình trong họ hàng.
Không kiếm chuyện du oan giá họa
Đem chuyện không nói có hại người
Phải giữ chữ tín ở đời
Phải dịu dàng chớ nói lời dữ hung.
Không lân la trà đình tửu điếm
Không sa đà sáng xỉn chiều say
Gây bao hiểm họa hằng ngày
Làm mất nhân cách,giảm hao tinh thần.
Chỉ lược nói năm phần căn bản
Khi làm người nên tránh hẳn ra
Chẳng những có lợi cho ta
Mà còn hữu ích chung cho cộng đồng.
Đó là những điều cần kiêng cữ
Không chỉ riêng cho giới,hạng nào
Muốn không tổn hại cho nhau
Thì nên hưởng ứng hô hào tham gia.
Hiền,thì ai cũng mà thương mến
Dữ, thì ai cũng lánh cũng xa
Hiền, dữ ai cũng biết mà
Chỉ cần mình chịu nhận ra chỗ nầy.
Để sau đó sửa sai, hoàn thiện
Làm cho đời phát triển thăng hoa
Càng ngày càng tươi đẹp ra
Ý nghĩa cuộc sống phải là như trên.
Thắng, có nghĩa là hơn kia vậy
Chớ tưởng làm phải trái thấp cao
Sống mà chẳng ra làm sao
Với người sống tốt,hơn nhau điểm nầy.
Ta từ khi nhận ra sai trái
Quyết một lòng hối cãi ăn năn
Chuyển ba nghiệp khẩu,ý,thân
Bất tịnh tội lỗi,trở tành hiền lương.
Ngày ngày hướng con đường thiện đạo
Là kính tin Tam bảo,chuyên cần
Tu thân, sửa tánh, trau tâm
Dứt ác làm thiện, giữ lòng tịnh thanh.
Mới đầu cũng gian nan lắm đấy
Phải đấu tranh ngần ấy thói quen
Tham lam, si dại, hờn ghen
Cái ăn, cái mặc, đua chen với đời.
Sau đó mới thảnh thơi thư thả
Và bây giờ thì đã thuần lương
Muốn làm người tốt nêu gương
Chỉ dẫn kẻ khác con đường chánh chơn.
Hiền bao giờ cũng hơn cái ác
Và hiền thượng bị lấn át luôn
Vì hiền có nhiều người thương
Nên mọi thua thiệt vẫn thường hỷ hoan
Người hiền lòng tin càng kiên cố
Xem khó khăn gian khổ chỉ là
Thử thách cần phải vượt qua
Thì sự thành tựu mới là sáng danh.
Người hiền luôn có tâm bi mẫn
Vì tình thương mà chẳng hận thù
Sẵn lòng tha thứ cho người
Xấu bụng, hẹp dạ lắm lời mia mai.
Người hiền luôn có nơi nương tựa
Là lý chơn nhân quả ba đời
Không cần tranh luận nhiều lời
Chỉ thương người chẳng thức thời hồi tâm !
Chân lý vẫn nghìn năm không đổi
Hiền, luôn được xả hội ngợi ca
Dữ hung thiên hạ tránh xa
Chung cuộc,hiền đức vẫn là tấm gương.
------------
Gia Thất Am 15.06.2012-26.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 48 – (1.931)
T R A I - M Ạ N G
(Chay - Mặn)
+ + +
Thuở nhỏ tôi thích trai trường
Lớn lên tôi lại nghênh ngang bò càn.
Cá thịt rượu chè uống ăn
Ba mươi ngày chẳng cử kiêng ngày nào.
Thế là trai mạng như nhau
Tôi đều xơi cả chẳng nao núng gì .
Chủ trương“phân biệt bất tùy”
Chay mạng chi, cũng chỉ vì chấp thôi.
Nhưng tôi lại tự hỏi tôi
Bảo rằng vô chấp, có hơi nực cười !
Hại người, rồi lại bảo người
Ta không cố chấp,ngược đời làm sao ?
Tôi thấy hổ thẹn nghẹn ngào
Đã sai lại còn hô hào xỏ xiêng .
Chỉ vì ăn uống khát thèm
Hàm hồ ngụy biện tạo thêm lỗi lầm.
Trai mạng chẳng có bận tâm
Là khi chung đụng ở trong nhân tình
Đừng đòi họ phải chìu mình
Riêng đũa,riêng bát,riêng mâm,riêng nồi.
Trai là kiêng cá thịt thôi
Chớ đâu phải bảo riêng người,riêng ta.
Cũng đâu phải chỉ tương chao
Lếu láo qua bữa xanh xao yếu gầy.
Thân bệnh hoạn, tâm dạ lây
“Thân bì ý não”,Phật Ngài đã khuyên.(1)
Tôi ăn chay để gieo duyên
Tánh bình đẳng giữa bá thiên vạn loài.
Và cũng nhân đó nhắc ai
Lý nhân quả, chớ vun bồi ác tâm.
Phật dạy “Tất cả chúng sanh
Đều có tánh Phật, đều thành như ta”.
Chúng sanh nơi cõi Ta bà
Thác sanh nhiều kiếp nên mà lắng nghe
Nữ như Mẹ, nam như Cha(2)
Khéo tránh chớ giết,thứ tha bảo toàn.
Không cố ý đoạn mạng căn
Không cố ý giết để ăn các loài
Cho nên từ ấy đến nay
Tôi quyết định phải ăn chay trọn đời.
-----------
(1)-Kinh Tứ Thập Nhị Chương
(Dụ dây đàn - chương 34)
(2)-“Tất cả người nữ xem như mẹ,tất cả
người nam xem như cha. Vì mỗi đời
ta từ đó mà sanh ra, nên chúng sanh
trong sáu đường đều là cha mẹ của
ta cả, nếu giết mà ăn đó là giết cha
mẹ của ta, đó là giết thân trước của
ta,đều phạm kinh có tội”.
(Kinh Phạm Võng-Bồ Tát giới)
(*)-“Noản, thai, thấp, hóa, phi, điểu, trùng,
ngư; giai vị lai chư Phật chi lưu,hoặc quá
khứ đa sanh phụ mẫu”.
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 13.01.1998-(1.932)
DIỆU NGUYỆT TRƯỞNG GIẢ (45)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài quả có duyên đời trước
Đi đâu cũng gặp được người hiền
Có đủ phước báu thắng duyên
Kinh Luận đều có kẻ truyền người trao.
Vừa rồi lại nhập vào bài mới
Từ vỡ lòng cho tới chuyên sâu
Bài nào cũng có đuôi đầu
Hình như đã sắp sẵn lâu lắm rồi.
Một thoáng nhớ lại thời quá khứ
Đã nhiều năm tham dự học hành
Nơi nào cũng lắm đạo tình
Đỡ nâng khuyến khích dỗ dành yêu thương.
Nay cũng đang trên đường du học
Nhưng chẳng ai chăm sóc quan tâm
Phải chăng khóa học sắp xong
Hay là mình đã trưởng thành khác xưa ?
Vừa bước đi lại vừa nghĩ ngợi
Trời bên ngoài sụp tối chẳng hay
Nàng trăng vừa bước lên ngai
Lung linh tỏa sáng trải dài không gian.
Nàng trăng luôn dịu dàng tha thướt
Đến từng nơi ve vuốt từng hoa
Không ngại đường trời cao xa
Thấy mặt trăng đã lân la đến gần .
Trăng ngoài với trăng lòng chẳng khác
Cùng sáng trong, cùng đạt đỉnh cao
Vượt qua vật chắn tường rào
Tập khí hắc ám bước vào cửa không.
Trăng chân tâm tỏ thông chiếu sáng
Nghiệp ân tình trĩu nặng quằn vai
Yêu thương sầu hận đêm dài
Xót xa cay đắng tháng ngày ưu tư !
Trăng sáng soi kiếp người tạm bợ
Tham muốn nhiều đau khổ thêm nhiều
Riêng mình hưởng thụ bao nhiêu
Mà sao oan trái mang theo suốt đời !
Trăng sáng soi những nơi u tối
Lòng dạ người rắm rối trăm bề
Bao nhiêu cũng muốn gom về
Bao nhiêu cũng chẳng hả hê tấc lòng.
Trăng sáng soi đục trong thiên hạ
Sống kiên trung cao cả mấy người
Đổi thay xu hướng theo thời
Chỉ cần thắng lợi, hạ hồi giải phân.
Trăng sáng soi nẻo chân đường chánh
Chỉ cho người xa lánh ngụy tà
Nương theo chánh đạo thoát ra
Tam đồ, bát nạn, Ta bà trần lao.
Trăng sáng soi khắp nơi cùng chốn
Ai có duyên tìm đến đạo vàng
Tâm tịnh, cảnh tịnh hòa tan
Với trăng soi sáng nhân gian khắp cùng.
Trăng sáng soi trùng trùng lớp lớp
Cảnh sở duyên chán ngợp trong lòng
Nhận ra mọi cái là không
Trùng trùng lớp lớp duyên tan mất liền.
Trăng sáng soi tam thiên thế giới
Thảy đều nơi tâm nọ mà sanh
Một niệm dừng, bặt mối manh
Hằng sa thế giới biến thành chân tâm.
Trăng sáng soi tận cùng sâu thẳm
Địa ngục kia cũng chẳng ngoài tâm
Tâm sáng thì địa ngục môn
Sát na tan biến ngay trong tâm nầy.
Trăng sáng soi cõi trời cao nhất
Tam thập tam, hà tất kiếm tầm
Một niệm ác chưa từng sanh
Một niệm thiện cũng chưa từng rời xa ?
Trăng sáng soi sum la vạn tượng
Đều thảy do vọng tưởng mà sanh
Tưởng vọng,vọng tưởng hình thành
Hằng sa thế giới bụi trần gồm thu.
Trăng sáng soi Tỳ Lô tánh hải
Rộng vô biên, quảng đại vô cùng
Tam Hiền, tứ Thánh hanh thông
Thập địa,Đẳng giác viên dung hàm tàng.
Trăng sáng soi Niết bàn Cực lạc
Cũng chỉ là giả lập đặt tên
Đừng lăng xăng chạy kiếm tìm
Ngoài tâm không có Niết bàn Tây phương.
Trăng sáng soi đưa đường dẫn lối
Bước lại qua ba cõi sáu đàng
Như người hướng đạo giỏi giang
Dắt kẻ lạc lối bình an trở về.
Trăng sáng soi bờ mê bến giác
Bến và bờ chẳng khác gì nhau
Khi giác thì ở nơi nào
Cũng là giác, chớ phải đâu tại bờ ?
Trăng sáng soi bao giờ cũng sáng
Vì đó là bản giác chân tâm
Xóa tan tình niệm sai lầm
Linh minh đổng triệt,sáng trong tròn đầy.
Trăng sáng nầy cũng là Bát nhã
Sáng vô cùng, sáng cả ngày đêm
Sáng trùm khắp giáp tam thiên
Sáng soi tỏ rõ nghiệp duyên ba đời.
Trăng là cái dụng nơi thể tánh
Không khi nào chẳng sáng,chẳng thông
Chỉ do kiến chấp sai lầm
Cho rằng chỉ có trăng rằm tròn trong.
Diệu Nguyệt tôi tấc lòng trút cạn
Chỗ tiếp thu căn bản bao ngày
Nay giúp Thiện Tài một tay
May ra cũng có chỗ xài về sau.
Còn bây giờ chào nhau tạm biệt
Đồng tử nên bước tiếp lên đường
Tìm thầy, tìm bạn tựa nương
Học cho sáng tỏ Bản môn Thập huyền.
------------
Gia Thất Am 16.06.2012-27.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 49 – (1.933)
HUỆ LĂNG TỤNG
+ + +
Muôn ngàn hiện tượng xảy ra
Là chân như cả,chẳng qua một điều
Không nhận ra, bởi ghét yêu
Cũng ngay nơi ấy, mọi điều nhận ra.
Xưa kia bỏ nhà, bỏ cha
Chạy theo trần cảnh,chẳng qua dại khờ.
Trăng đáy nước,lòng ngẩng ngơ
Tưởng lầm trăng thật mò rờ lung tung.
Ngày nay đã hết điên khùng
Nước và lửa vốn ở chung một lò !
--------------
-Cảm hứng khi đọc bài tụng :
-“Vạn tượng chi trung độc lộ thân
Duy nhơn tự khẳng nãi vi thân
Tích thời mậu hướng đồ trung mích
Kim nhật kháng như hỏa lý băng”.
(Huệ Lăng Thiền Sư-TSTH)
-“Chính trong vạn tượng hiện toàn thân
Chỉ người tự nhận mới là gần
Thuở xưa lầm nhắm ngoài đường kiếm
Ngày nay xem lại băng trong lò”.
Thích Thanh Từ (dịch)
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 14.01.1998-(1.934)
VÔ THẮNG QUÂN TRƯỞNG GIẢ (46)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Thiện Tài nghe lời khuyên Diệu Nguyệt
Một lòng luôn tha thiết tu hành
Mong đặng các bậc cao nhân
Sáng mắt khai mở suốt thông lý tình.
Niệm vừa dứt,liền nhìn phía trước
Có một người đang bước lại gần
Tự xưng là Vô Thắng Quân
Cũng là trưởng giả,khắp vùng biết tên.
Vô Thắng, sao ông hơn người khác
Có uy quyền thế lực cao sang
Bạc tiền dư để, dư ăn
Đất đai của cải gia nhân đầy nhà ?
Ông trả lời, ông là Vô Thắng
Vì ông chưa tự thắng chính mình
Điền thổ sản nghiệp chung quanh
Đều do kẻ khác thua đành nhường ông.
Ông chưa từng thấy ông chiến thắng
Mà chỉ do may mắn đến thôi
Mưu trí nên được hơn người
Khéo léo nên được họ thời ngợi ca.
Ông chưa từng nếm qua chiến thắng
Dù ông đang cai quản mọi người
Chỉ vì lợi dụng nhau thôi
Cái khó, cái khổ khiến người nễ ông.
Ông chưa từng vẻ vang chiến thắng
Dù hiện ông đang nắm chính trường
Họ chỉ giả bộ nhúng nhường
Khi ông đang lắm thế quyền trong tay.
Chính ông biết không hơn ai cả
Vì chính ông từng đã thua ông
Cứ hẹn hò, cứ ước mong
Và chúng đã dẫn dắt ông suốt đời !
Thắng, là phải tự nơi mình thắng
Không thắng mình thì thắng được ai
Chiến thắng cảnh ngoại bên ngoài
Mà không tự thắng chính ngay lòng mình.
Thắng như thế không thành nghĩa thắng
Mà phải là chiến thắng bản tâm
Vì tâm như Đại tướng quân
Thắng tâm mới đáng hoan nghênh vui mừng.
Mọi người gọi ta ông Trưởng giả
Vì vinh hoa phú quý giàu sang
Nhưng ta thì lại cho rằng
Đó là lưới trái dây oan cột người.
Họ cho ta tuyệt vời hạnh phúc
Nhưng ta đang từng phút rả rời
Tuổi tác nay đã cao rồi
Sức khỏe cũng đã đến hồi cạn suy.
Ta thấy ta không gì thắng cả
Tóc xanh đen nay đã bạc rồi
Da nhăn, tai lãng, mắt mờ
Lưng đau,gối mỏi,tối ho,sáng đàm.
Ta biết ta không làm sao thắng
Bệnh hoạn luôn trĩu nặng trong người
Thuốc thang không khi nào ngơi
Uống ăn kiên cử, đứng ngồi chẳng yên.
Ta biết ta vô phương chiến thắng
Vì đời ta vốn chẳng còn dài
Tuổi trẻ trôi qua hằng ngày
Dù ta cố gắng van nài thời gian.
Ta biết ta hoàn toàn bất lực
Như bao người đến lúc phải đi
Ta đâu còn có cái gì
Gọi là chiến thắng trước khi giả từ ?
Ta biết ta ngay thời trai trẻ
Đến tuổi già không thể nhớ ra
Bao nhiêu cay đắng xót xa
Bao nhiêu thất bại trải qua trong đời.
Ta biết ta một thời ngang dọc
Nhưng dọc ngang có được gì đâu
Chẳng qua chỉ chuốt thêm sầu
Và làm liên lụy khổ đau nhiều người.
Ta biết ta sau ngày tỉnh thức
Nhưng thức thì chẳng được bao lâu
Còn tỉnh thì chỉ khi nào
Ê chề thê thảm mới hồi tỉnh ra.
Ta biết ta cũng là Tiên Phật
Nhưng Phật là gục gật thế thôi
Còn Tiên múa mỏ khua môi
Nên kết cuộc lại còn tồi tệ hơn !
Ta biết ta không là gì cả
Vì ta là vô ngã, vô nhơn
Chẳng có cái chi thường tồn
Vậy thì ta thắng, ta hơn ai nào ?
Ta cũng biết nhìn vào thực tế
Chẳng có gì đáng để luyến lưu
Như mộng,huyễn,ảnh,sương mù
Như mây tan hợp cho dù là chi ?
Ta biết, nên đôi khi ta ngại
Không bao giờ tự ái, chủ quan
Vì ta là Vô Thắng Quân
Bởi khi nhìn lại ta không thắng mình.
Nếu ngày mai trên đường xuôi ngược
Thiện Tài có gặp được thầy hay
Cũng đừng quên bữa hôm nay
Một kẻ chưa từng thắng ai bao giờ.
Thiện Tài mãi đến nay mới rõ
Người xưa sao lìa bỏ thế gian
Luôn cả điện ngọc cung vàng
Thản nhiên dạo bước không màng tiếc thương.
Vì các Ngài biết hơn ai hết
Không có gì bất diệt trường tồn
Cho dù có là Đế vương
Cũng đành bất lực trước đường tử sinh.
Xin cảm ơn sư huynh Vô Thắng
Đã chân thành mang tặng mấy câu
Tôi ghi nhớ mãi về sau
Luôn luôn cảnh giác trước bao sự tình.
Còn bây giờ đệ xin từ biệt
Lên đường và lại tiếp tục đi
Bao giờ ngộ nhập liễu tri
Đồng tử nầy mới thôi đi tầm thầy.
----------
(*)-“Chiến thắng vạn quân không bằng
tự thắng mình.
Tự thắng mình là chiến công oanh
liệt nhất”.
(Võ Đình Cường-Ánh Đạo Vàng)
Gia Thất Am 17.06.2012-28.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 50 – (1.935)
MỘT LÁ THƯ
+ + +
Bên ngoài giặc loạn lấn biên
Họ Lưu Quảng Chủ muốn đem binh trừ
Đích thân đến hỏi Thiền sư
Xin cho biết trước thực hư thế nào ?
Linh Thọ thị tịch từ lâu
Nhưng vẫn để lại cho người bức thư.
Mở xem chỉ có một câu :
Ấy ! “Con mắt của trời người là đây,
Ông Thủ tọa trong chùa nầy”.
Ngầm hiểu,Quảng Chủ lịnh bài rút quân.
Thỉnh cầu Thủ tọa Vân Môn
Trụ trì Linh Thọ,khai tông truyền thừa.
Ai đoán biết điều gì chưa
Quảng Chủ ngầm hiểu,hiểu như thế nào ?
------------
-Phỏng theo chuyện của :
Thiền sư Linh Thọ và Vân Môn
(Thiền sư Trung Hoa)
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 14.01.1998-(1.936)
TỐI TỊCH TỊNH BÀ LA MÔN (47)
Vào Cõi Nhân Gian
(Nhất thể-Liên vận-Liên nhật)
+ + +
Còn hiện tại đường mây chưa tỏ
Trâu vẫn chưa biết ngõ về nhà
Nên phải chịu khó vượt qua
Sơn môn Thiền đức học mà cách tu.
Nay không học, may sau khó học
Làm thầy rồi khó được rảnh rang
Chẳng lẽ làm thầy nhân gian
Mà lại dốt nát kinh văn không rành ?
Nên ta luôn nhiệt tình thu thập
Để sau nầy dẫn dắt hậu lai
Đến khi xong việc phủi tay
Nói hay không nói, mặc ai luận bàn.
Lại tìm đến thảo am thanh vắng
Gặp Sư ông im lặng không lời
Có lẽ Ông nói nhiều rồi
Nên giờ đây chẳng thèm mời đón ai.
Tình cảnh nầy con đây xin chịu
Học mà còn chưa hiểu đến nơi
Huống là chẳng nói một lời
Làm sao con biết, xin mời Sư ông ?
Con đã đi một vòng thiên hạ
Rất nhiều thầy con đã học qua
Vị nào ít nhất cũng là
Viện sĩ, Học sĩ năm ba cái bằng.
Với ba tạng tinh thâm bác lãm
Nikaya kinh tạng Nam truyền
Hoặc Đông độ Tổ sư thiền
Pali, Hán bộ dịch phiên đủ đầy.
Nhưng con chưa gặp ai im lặng
Như Sư ông xếp cẳng kiết già
Ngồi nơi am cỏ nhìn ra
Mặc ai lớn lối ba hoa chích chòe.
Công lực Ông chắc là thâm hậu
Chắc chắn Ông cũng đậu nhiều bằng
Cũng từng là một cao tăng
Hoặc hơn thế nữa, tạo hàng lớp trên ?
Nên nay Ông xem thường mọi việc
Muốn tự mình quán triệt suốt thông
Nhưng cái vượt ngoài ngữ ngôn
Kiến thức,sách vở,văn chương,luận đàm.
Có lẽ thế, nên Ông làm (như) thế
Chớ mấy ai đã dễ chịu buông
Danh lợi địa vị cao sang
Chùa chiền đệ tử bốn phương đông đầy ?
Chắc là Ông biết ngoài sự tướng
Vẫn tìm tàng tâm tưởng bên trong
Nên Ông nỗ lực dụng công
Nội soi sáng tỏ vật trong tánh nầy.
Sư ông quả đức tài kiêm đủ
Việc bên ngoài phủi giũ như không
Việc bên trong tự khai thông
Là người rất hiếm ở trong lâm tòng.
Như Sư ông việc xong ngồi đó
Và xem như chẳng có điều gì
Còn như bọn trẻ con đây
Vừa ngu vừa dốt,ngồi hoài được không ?
Hay là học cho thông trước đã
Xong việc rồi sau đó mới ngồi
Chớ không thể bắt chước Ngài
Ngồi đó mà như bị ai cầm tù ?
Con kính Sư ông như cha mẹ
Sư ông thương con trẻ dại khờ
Dạy con làm gì bây giờ
Nên tu, nên học sao cho cân bằng ?
Con biết Ngài không cần giải thích
Vì Ngài đã dạy trước kia rồi
Tiếc là con mới đến nơi
Nên chẳng nghe được những lời trước đây !
Ngài không nói, con thời không hỏi
Chuyện nầy đành chờ đợi thời gian
Việc hành việc học không cân
Nên trong nội bộ thường tranh cải hoài !
Ngồi im lặng như Ngài tốt nhất
Chuyện bên ngoài hà tất dõi theo
Học rồi tu cũng chẳng sao
Tu mà không học,nghe nao nao lòng !
Con biết mình không bằng Sư phụ
Mở miệng là bảo thủ so đo
Xin Ngài hoan hý thứ cho
Con chỉ là đứa học trò dại ngu.
Như Sư ông con đây rất muốn
Vì sách kinh, vẫn chuyện bên ngoài
Nhưng làm sao vào trong đây
Để nếm được chút vị mùi tịnh thanh ?
Chớ cứ nếu lanh quanh lẩn quẩn
Chuyện bao la bất tận muôn đời
Chuyện nầy chưa hẳn xong rồi
Chuyện kia lại đến gọi mời nhúng tay.
Đã xong việc thì ai dám nói
Đằng nầy đang học hỏi dở dang
Việc gì cũng chẳng từ nan
Việc gì cũng gánh, dù làm chẳng xong.
Việc bên ngoài được không chẳng biết
Việc bên trong mới thiệt của mình
Mình chưa được phút an bình
Làm sao ban phúc chúc lành cho ai ?
Không còn giờ hướng ra ngoài nữa
Lúc nầy mới đẩy cửa vào trong
Bất ngờ khi thấy trùng trùng
Chúng sanh tận đáy lòng mình nổi lên.
Bây giờ mới thấy mình cần độ
Chúng sanh trong bể khổ lòng mình
Còn những chúng sanh chung quanh
Chẳng còn cần thiết để mình quan tâm.
Chừng nào chúng sanh trong độ thoát
Thì bấy giờ mới được an vui
Chúng sanh trong độ được rồi
Thì chúng sanh ở bên ngoài khó chi ?
Tôi lại tự mình đi quá trớn
Khi Sư ông chưa phán một lời
Có lẽ nên ngưng đây thôi
Mỗi người phải cố tìm tòi học thêm.
Thiện Tài tôi lại đem kiến thức
Bàn bạc nhau trong việc tu hành
Còn Sư ông vẫn làm thinh
Từ đầu đến cuối ngồi nhìn lặng yên.
Xin bái phục và xin từ tạ
Cảm ân sư trót đã xót thương
Ban cho bài pháp Vô ngôn
Phi lai,phi khứ,hết đường,tuyệt chiêu.
------------
(*)-Bát Giải Thoát :
1/-Nội hữu sắc tưởng,ngoại quán sắc
giải thoát Tam muội.
2/-Nội vô sắc tưởng,ngoại quán giải-
thoát Tam muội.
3/-Tịnh thân chứng giải thoát Tam muội.
4/-Không vô biên xứ giải thoát Tam muội.
5/-Thức vô biên xứ giải thoát Tam muội.
6/-Vô sở hữu xứ giải thoát Tam muội.
7/-Phi tưởng phi phi tưởng xứ giải thoát
Tam muội.
8/-Diệt thọ tưởng xứ giải thoát Tam muội.
(Đại Trí Độ Luận)
Gia Thất Am 18.06.2012-29.04n.Nhâm Thìn.
Vào Cõi Nhân Gian 51 – (1.937)
NGHIỆP GÌ
(Tự cảm thi)
+ + +
Chúng ta ai cũng bảo rằng
Mình đang còn bị buộc ràng bủa vây
Nên cần gần các bậc thầy
Hướng dẫn chỉ dạy hiển bày lý chơn.
Đâu là đau khổ chán chường
Đâu là đạo lý phủi buông não phiền.
Đẩy lên xe, kéo xuống thuyền
Quyến luyến trì trệ, rối ren bồi hồi.
Thuyền nhổ neo, xe chạy rồi
Lớn nhỏ nhốn nháo,đứng ngồi không yên.
Kẻ xuống xe,người bỏ thuyền
Chạy tìm sư phụ,hỏi duyên nghiệp gì ?
--------------
Nhặt cánh vô ưu 4
-Đinh Sửu niên 14.01.1998-(1.938)