THIỀN
Có mấy ai sống lòng thanh thản
Và tâm không xao động an bình
Nếu có chắc chẳng phải mình
Bằng không thì hãy văn thinh tu hành.
Thiền thoải mái ngồi nằm đi đứng
Miễn sao không loạn động trong lòng
Chớ đâu bắt phải ngồi đồng
Suốt ngày,suốt buổi mà khong thể ngồi.
Ngồi là để tự soi mình lại (1)
Loại bỏ đi những cái thói quen
Lao xao chẳng thể ngồi yên
Yên rồi ai xích ai xiềng làm chi.
Thiền là để dẹp đi vọng loạn
Không loạn thì thiền Chỉ làm gì
Không vọng thì hãy tuỳ nghi
Đói ăn khát uống cần chi nhọc nhằn.
Thiền là để mở mang trí tuệ
Không sáng nên mới mở mắt ra
Tư duy quán chiếu Thiền na
Sáng rồi còn quán để mà tìm ai ?
Không loạn động ấy là tâm định (2)
Không si mê trí tỉnh tuệ sanh
Nhưng chẳng thể bỏ thiền hành
Nếu mình không phải thượng căn tánh nầy.
Nói phải nói đủ đầy sau trước
Bằng không thì chỗ thực chỗ hư
Bước đầu phải như pháp tu
Tuân thủ thiền pháp công phu đàng hoàng.
Sau đó có vững vàng đôi chút
Cũng chẳng phải là lúc rời thầy
Hãy nhìn thẳng vào tâm nầy
Nếu còn toan tính dừng ngay lại liền.
Đến khi nào không kiêng không cữ
Phật tổ gì có nhủ có khuyên
Cũng xin dời gót lui thuyền
Bằng không sẽ đập chết liền tại đây.(3)
Người nầy hãy rời thầy rời bạn
Mà ra đi mất dạng bặt tăm
Vì theo quy ước thiền tông
Không chứa một kẻ vô công rỗi nghề.
Nhưng nhìn lại bạn bè pháp lữ
Chẳng mấy ai gìn giữ môn quy
Thiền năm ba bữa bỏ đi
Sang qua niệm niệm, niệm chi niệm hoài ?
Niệm gì cũng chẳng ngoài vô niệm (4)
Hãy thiền đi chớ kiếm chớ tầm
Thiền đến khi nào trực tâm
Thiền gì cũng bỏ cũng không thèm dùng.
--------------
-“Hạnh trực há dụng tu thiền,” (Pháp Bảo Đàn)
(1)-Phản quán tự kỷ bổn phận sự bất tùng tha đắc.
(Thường Chiếu – Tuệ Trung)
(2)-Tâm địa vô loạn tự tánh định.
Tâm địa vô si tự tánh tuệ. (Huệ Năng)
(3)Phùng Phật sát Phật,phùng Tổ sát Tổ.(Thiền tông)
(4)-a/Kiến nhất thiết pháp tâm bất nhiễm trước
thị vi vô niệm.(Huệ Năng)
b/Vô niệm niệm giả tức niệm chân như.(Thần Hội)
(5)-Hạnh trực há dụng tu thiền.(Đàn Kinh)
-Những hạt mưa rào 3 – 2013 (NBQ133)
NHIỄM Ô
Nhân gian đã nhiễm nặng rồi
Kẻ đạo cũng như người đời khác chi ?
Chỉ khác cái áo chiếc y
Chớ sự toan tính có gì khác đâu ?
Mua bán sang nhượng đổi trao
Kinh doanh, kinh tế kinh nào chẳng kinh !
Kinh tài, tài lộc phát sinh
Kinh Luật Phật dạy phân minh rõ ràng.
Sắc khác nào như hổ hang (1)
Còn tài lợi như bẩy giăng lửa hầm. (2)
Chớ có tưởng nghĩ sai lầm
Vào đời là để cứu nhân độ người.
Giúp đời đâu phải chuyện chơi
Chẳng khéo,vướng mắc đứng ngồi không yên !
Thế nên Tịnh xá Chùa chiền
Già lam Lan nhã thắng duyên tu hành.
Chớ không phải để nhân danh
Tôn giáo phát triển,phát sanh lắm điều.
Pha trộn cải cách cho nhiều
Nhân gian tuỳ thuận,thuận theo lòng người.
Cái bản sắc đã mất rồi
Cái nét giải thoát vướng nơi Ta bà.
Thời gian cứ thế trôi qua
Phật danh,Phật hiệu đầy mà nhân gian.
Những đến Phật đồng Phật vàng
Còn Phật giác ngộ Niết bàn bặt tăm !
Tìm về nguồn cội xa xăm
Chỉ còn cái bóng lặng thầm hoang sơ !
---------------
-“Nhẫm nhiễm nhân gian,toại thành sơ dã.”
(Quy Sơn Linh Hựu)
(1)-Tình ái ư sắc,khởi bạn khu trì,tuy hữu hổ khẩu chi hoạn,
tâm tùng cam phục,đầu nê tự nịch,cố viết phàm phu.
(Kinh Tứ thập nhị chương)
(2)-Bất đắc phản mại mậu dịch, an trí điền trạch, súc
dưỡng nhân dân,nô tì,súc sanh,nhứt thiết chủng thực
cập chư tài bảo,giai đương viễn ly như tỵ hoả khanh.
(Kinh Phật Di Giáo)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ134)
TÂM ĐỊA
Tâm như đất, đất như tâm
Dụ nầy quá rõ không cần bàn xa.
Chỉ bàn về cái tâm ta
Chứa đủ tất cả ác và thiện nhân.
Nếu như có đủ nước phân
Hạt giống ấy sẽ nẩy mầm lên cây.
Với ác và thiện nhân nầy
Trong ta sẽ có một ngày phát sanh.(1)
Thiện nhân là việc đã đành
Ác nhân lã cái phải cần xét qua.
Thiện ác đều ở tâm ta
Tốt xấu dều phải nhờ mà các duyên.
Vậy muốn nhân lành tăng lên
Thì phải bồi đấp tạo thêm duyên lành.
Còn muốn quả ác không sanh
Hoặc là nhân ác không thành quả kia.
Chỉ đừng châm chút trau tria
Cũng đừng tưới tẩm hoặc là bón phân.
Sẽ chuyển đổi được ác nhân
Chảng thành ác quả dù không thể dừng.
Quả ác sẽ tiêu mòn dần
Chắc chắn như thế chẳng tranh luận nhiều.
Nhưng xin nhớ cho một điều
Ác nhân ác nghiệp đừng gieo đừng trồng.
Còn thiện nghiệp ở trong lòng
Việc nầy khỏi nói cũng cần phát huy.
Tạo nhiều duyên lành liền đi
Mười thiện nghiệp còn chờ chi chẳng làm ?
Còn ai gieo trồng nhiều năm
Mà không phát triển nên nhân dịp nầy.
Tự xem xét kỹ lại coi
Mình có gieo hạt đúng nơi đúng mùa.
Các duyên hổ trợ đủ chưa ? (2)
Có đúng thứ tự theo như quy trình.
Hay là không giữ không gìn
Phó mặc trời đất , bỏ mình hạt nhân.
Vậy là mình đã sai lầm
Phát tâm mà chẳng ra công tu hành.
Dù hạt mầm có nảy sanh
Thì kết quả ấy cũng không ra gì !
Vậy muốn phát huy duy trì
Chánh cần,chánh đạo,chánh tri thực hành.
Chớ chờ phổ vũ giai manh
Hạt kia có thể khô cằn thối hư ?
Nói theo tục đế phàm phu
Chẳng nói chân đế không tu không hành.
-------------
-“Tâm địa hàm chư chủng
Phổ vũ tức giai manh.” (Pháp Bảo Đàn)
(1)-Giả sử bách thiên kiếp
Sở tác nghiệp bất vong
Nhân duyên hội ngộ thời
Quả báo hoàn tự thọ. (Kinh Nhân Quả)
(2)-1 Nhân duyên.2 Sở duyên duyên.3 Tăng thượng duyên.
4 Đẳng vô gián duyên. Đó là những chánh duyên.(Duy Thức)
(3)-1 Việc ác chưa sanh làm cho không sanh.
2 Việc ác đã sanh làm cho không phát triển.
3 Việc lành chưa sanh làm cho phát sanh.
4 Việc lành đã sanh làm cho phát triển.
-Những hạt mưa rào 3 – 2013 (NBQ135)
GIÁC NGỘ VÔ MINH
Biết vô minh tức là giác ngộ
Chớ có gì là khó khăn đâu
Lại bày đặt thắc mắc nhau
Nên xem lại cách đặt câu của mình ?
Từ đâu có vô minh để biết
Ai vô minh, ai biết vô minh ?
Giác ngộ nầy từ đâu sinh
Ai giác ngộ ,giác ngộ mình hay ai ?
Chớ chẳng thể không ai giác ngộ
Và chẳng có ai đó vô minh
Luận cứ nầy không thể thành
Vì không thể chẳng nguyên nhân tạo đề ?
Theo tôi, vô minh là chi vậy
Vô minh nầy có trước, hay minh ?
Nếu minh có trước không thành
Vô minh có trước, xin anh thuyết trình ?
Chuyện quá dễ phải không các bạn
Còn giác ngộ thì chẳng qua là
Hiểu rộng,biết nhiều,thấy xa
Biết được kết quả,chính là nguyên nhân !
Nhưng thực tế thì không đơn giản
Giác cái gì, tỏ sáng cái gì
Chớ chẳng phải là tiên tri
Mò đoán dịch lý,chu kỳ, mạng cung.
Chẳng thể nói chung chung qua chuyện
Phải dứt khoát tà kiến dị đoan
Đạo Phật quyết định rõ ràng
Vô minh,chảng biết hiện đang làm gì.
Cũng chẳng biết lẽ chi mình khổ
Và làm gì bạt độ khổ đau
Không vô minh, vậy lời nào
Có thể thay thế,xin mau giúp dùm ?
Rõ biết được nguyên nhân đau khổ
Biết con đường Phật Tổ đã đi
Theo đạo Bát chánh hành trì
Giác ngộ là vậy có gì lạ đâu ?
Chớ luận bàn thâm sâu cao viễn
Mà xa rời thực tiễn, hiện tiền
Từng bước dứt hết các duyên
Ái tận thì ngã pháp liền câu vong.
Đừng chờ đợi trông mong giác ngộ
Khi tham sân ái ố vẫn còn
Vô minh sẽ biến mất luôn
Khi giác ngộ đã hoàn toàn viên minh.
Giác ngộ là hữu tình giác ngộ
Giác ngộ sẽ tận độ vô minh
Vô minh hết thì tuệ sinh
Giác ngộ là khi biết mình còn mê.
------------
-27.02.2016 - 20.01.Bính Thân.(NBQ136)
ĐẠI SỰ
Làm sao tìm được một người
Biết nhìn biết ngắm đất trời chuyển xoay.
Dám dõng dạc thốt lời nầy
“Sanh tử sự đại” thân đây chẳng bền.
“Vô thường tấn tốc” như tên
Con đang bị động xin trên thương tình.
Giúp con giải thích phân minh
Sau đó hãy nói bốn phần oai nghi.
Chết rồi chẳng làm được gì
Đại sư chỉ dạy con ghi khắc lời.
-Sư rằng chỉ tại ông thôi
Đã “liễu” chẳng có chi thời chậm mau.
“Ngộ rồi còn tử sanh sao ?(chi phối)
Sanh tử là chỉ khi nào còn mê.
Mới sợ tử sanh cận kề
Bằng không,sanh tử có hề hấn chi.
Tử sanh là cái quái gì
Không sống thì chết, có chi lo buồn ?
Sống thì diễn hết vai tuồng
Chết thì vào chốn hậu trường nghỉ ngơi.
Sống thì tạo chút duyên chơi
Chết thì để lại cho người đời sau.
Có ai sống mãi đâu nào
Mà lo mà nghĩ làm sao sống đời ?
Sanh tử chỉ là trò chơi
Sự đại, sự tiểu do nơi con người.
Chết chỉ tạm xong một đời
Đại sự tiểu sự nầy thời ra sao ?
Thời gian thì cũng như nhau
Bốn mùa tám tiết có nào khác chi ?
Ngày đêm vẫn như mọi khi
Chậm mau vậy lấy cái gì để đo ?
Người đang chờ đợi hẹn hò
Thời gian quá chậm nếu so mỗi ngày.
Còn người sắp sửa chia tay
Thời gian quá ngắn, ngắn dài do ta.
Với người tu học thiết tha
Thời gian quá quý tiếc mà phút giây !
Đó là chưa liễu tánh nầy
Chớ người xong việc đêm ngày như nhau.
Chẳng có chậm,chẳng có mau
Trăm năm có thể chỉ sau một ngày.(1)
Không nơi đó,chẳng chốn nầy
Một phương có thể đủ đầy mười phương.(2)
Đâu cần vĩnh thọ miên trường
Cũng chẳng hối hã lên đường về đâu.
Ngay nơi tánh ấy chùi lau
Ngay nơi tánh ấy mà trau mà giồi.
Bao giờ trong suốt sáng ngời
Nhìn vào mà thấy ta thời đã xong.
Còn bây giờ quay một vòng
Trở lại với cái vốn không đuôi đầu.
Không chậm thì có chi mau
Không sanh thì lấy cái nào diệt đây ?
Tánh ấy vốn dĩ xưa nay
Thanh tịnh đầy đủ nào ai có ngờ !(3)
-------------
-“Sanh tử sự đại,vô thường tấn tốc.”
“Thể tức vô sanh ,liễu bổn vô tốc.” (Pháp Bảo Đàn)
(1)-Tông phi xúc diện,nhất niệm vạn niên.(Tín tâm minh)
(2)-Vô tại bất tại, thập phương mục tiền. (nt)
(3)-Hà kỳ tự tánh bản tự thanh tịnh.
-Hà kỳ tự tánh bản tự cụ túc. (Huệ Năng)
-NHững hạt mưa rào 3 – 2013 (NBQ137)
DỤNG TÂM
Thiết tha nỗ lực dụng công
Tu tâm,tu tánh ngay trong lòng mình.
Chớ đừng tu tướng tu hình
Hướng ra ngoài e khó thành được chi.(1)
Nhất là gieo hạt giống gì
Nhân, thiên hay quyết vĩnh ly Ta bà.
Muốn giải thoát thì ít ra
Cần phải biết rõ tánh là thứ chi.
Bằng không rõ biết tánh thì
Lạy cầu đủ thứ, thứ gì cũng mong.
Như người đếm bạc tính công (2)
Thế nào rồi cũng tay không ra về .
Nếu như gặp được Tào Khê
Sẽ chóng đốn ngộ chuyển mê dần dần.
Sẽ gặp được Phật chân thân (3)
Sẽ thấy tánh Phật ở trong lòng mình. (4)
Cứ thế mà giữ mà gìn
Cứ thế mà học mà hành mà tu.
Nếu chưa cởi lớp phàm phu
Thì cũng là bậc thượng lưu xuất trần.
------------
-“Thiết tu tử tế dụng tâm,khả trung đốn ngộ chánh nhơn,
tiện thị xuất trần giai tiệm.” (Quy Sơn Linh Hựu)
(1)-Liễu tâm tu đạo tỉnh lực nhi dị thành,bất liễu tâm tu
đạo nãi phí công nhi vô ích. (Thường Chiếu)
(2)-Sổ tha trân bảo hữu hà ích
Nhập hải toán sa đồ tự bì …
Đa niên uổng tác phong trần khách.(Chứng Đâọ Ca)
(3)-Pháp thân báo thân cập hoá thân
Tam thân bổn lai thị nhất thân
Nhược hướng tanh trung năng tự kiến
Tức thị thành Phật bồ đề nhân .(Đàn Kinh)
(4)-Kiến nhất thiết chúng sanh,tức kiến Phật tánh.(nt)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ138)
TẦM ĐẠO
Đạo ở đâu lại kiếm tầm
Đạo là cái lẽ thậm thâm diệu hyền.
Đạo là cái lẽ tự nhiên
Đạo là cái mối cái giềng càn khôn.
Đạo là con mắt chí tôn
Đạo là tín ngưỡng lưu tồn nghìn năm.
Đạo là đạo bà đạo ông
Cha trời mẹ đất nghĩa nhân ở đời.
Đạo là cái lẽ quân tôi
Đạo là cái lẽ tuyệt lời nói năn .
Nhưng chỉ có cái đạo tâm
Là chẳng ai nhắc dù nằm trong ta.
Tâm đạo phải được xem là
Cái trung tâm điểm đem ra luận bàn.
Cái tâm như cái kho tàng
Còn đạo là cái khối vàng bao la.
Đạo mà rời cái tâm ra
Thì đạo nầy chỉ toàn là đạo suông.
Đạo mà không chỉ rõ đường
Không ai biết được phải nương nơi nào.
Đạo mà chỉ nói thao thao(tào lao)
Linh thiêng ,linh hiển hùa nhau lạy dài.
Đạo mà chẳng thể giải bày
Chỉ để an trí trên ngai tôn thờ.
Đạo mà không thể mó sờ
Sờ đến là bị cậu cô quở rầy.
Đạo mà như thể trên đây
Mình theo chỉ có chờ ngày tàn thôi !
Đạo mà đánh mất tâm rồi
Chỉ còn hướng ngoại cầu nơi người ngoài.
Đạo vốn chẳng ai cho ai
Đạo chỉ là con đường ngay tu hành.
Mình tu thì tự mình thành
Tu đúng,hành đúng khỏi mong khỏi cầu.
Đạo Phật chỉ rõ đuôi đàu
Chớ chẳng phải nói ào ào rỗng không.
Tám đường đạo chánh nằm lòng
Thực hành từng bước thoát vòng lao lung.
Thấy đúng,hiểu đúng không lầm
Nói đúng,làm đúng thành công bước đầu.
Tinh tấn sống đúng đạo mầu
Tam quy ngũ giới sâu vào bên trong.
Chánh niệm,chánh định cái tâm
Nếu chẳng thành đạo là không có rồi !
Đạo sẽ nói mãi được thôi
Chớ chẳng phải đạo không lời, đạo chi ?
Đạo Phật quá rõ ràng đi
Chẳng có diệu lý diệu kỳ gì đâu ?
Dựa vào nhân quả làm đầu
Trồng bưởi thì chẳng khi nào hái chanh.
Tu tâm thì đạo tâm thành
Tu tướng thì tướng nảy sanh lộc tài.
Bỏ tâm tìm lấy tướng ngoài
Bỏ đạo tìm đạo suôt ngày suốt đêm.
Cả đời chẳng thấy chi thêm
Ngoài thấy cái tướng Phật trên bục thờ !
---------------
-“Ly đạo biệt mích đạo
Chung thân bất kiến đạo.” (Pháp Bảo Đàn)
-Những hạt mưa rào 3 – 2013 (NBQ139)
HÀNH TRỤ
Sáu căn nếu đã an nhiên
Sáu cảnh trần ấy có phiền phức chi ?
Sáu cảnh dù là cảnh gì
Đèu là huyễn hoá có chi bận lòng.
Bởi chẳng rõ cảnh sắc không
Không bền không thật,nên mong nên cầu.
Đã tập nhiễm trần từ lâu
Quen dần nên đã ăn sâu thành hình.
Khiến cho vạn loại sanh linh
Không thể thiếu vắng sắc thinh hương trần.
Cũng có người chẳng bằng lòng
Muốn được xúc chạm các tầng cao hơn.
Tưởng rằng cảnh là trường tồn
Tưởng rằng cảnh làm tâm hồn lắng yên.
Nên tạo nhiều cảnh chùa chiền
Nào ngờ càng tạo càng duyên cảnh trần.
Cảnh sẽ nhập tâm dần dần
Cảnh nầy là cảnh tu hành thắng duyên.
Cảnh nầy là cảnh tịnh thiền
Ngoài ra là cảnh đảo điên tục trần.
Đã là cảnh mà cũng phân
Tịnh uế, thắng liệt, thượng tầng, hạ lưu.
Cảnh là cảnh,cảnh đều như
Nếu tâm không khởi, cảnh từ đâu sanh ?
Cảnh là cảnh,cảnh giả danh
Tâm là tâm ,tâm không sanh cảnh gì.
Lựa là phải tạo lập chi
Cảnh nầy cảnh nọ, cảnh gì thật đâu ?
Cảnh đã không thật chớ cầu
Cảnh đã không thật ,câu mâu làm gì.
Cảnh đã chẳng bận tâm thì
Ngồi nằm đi đứng có chi chẳng thiền ?(1)
Tâm cảnh cả hai cùng quên (2)
Sáu căn thanh tịnh an nhiên Niết bàn.
--------------
-“Lục căn di nhiên
Hành trụ tịnh mặc.” (Quy Sơn Linh Hựu)
(1)-Ngoại ly tướng vi thiền,nội bất loạn vi định.(Đàn Kinh)
(2)-a/Tâm cảnh câu quyên,mạc ký mạc ức.(Quy Sơn)
b/Tâm cảnh câu vong tánh tức chơn.(Huyền Giác)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ140)
THÂN HUYỄN
Thân nầy huyễn hoá biết rồi
Nhà, của mộng ảo rõ thời hay chưa ?
Dù là lầu các đền chùa
Đều như hoa đóm cười đùa trên không.
Mở con mắt tuệ xa trông
Hư không vật sắc thảy đồng nhau thôi.
Vật sắc nghiền nát ra rồi
Phát tán thì thử hỏi thời còn chi ?
Gom hết những hạt cực vi (trần)
Nhồi thành một khối sắc thì hiện ra.
Sắc không,không sắc cơ mà
Huyễn thân mộng trạch cũng là đương nhiên.
Hợp tan,tan hợp triền miên
Duyên tan duyên hợp thiên diên đổi dời.
Chẳng có chi là đời đời
Đừng tham,đừng luyến để ròi khổ tâm.
Trần là sắc, sắc là trần
Cát bụi , bụi cát xoay vần vần trôi.
Cuộc đời chỉ ngần ấy thôi
Nếu muốn thư thả thảnh thơi an nhàn.
Đừng mơ đừng mộng cao sang
Hạnh phúc không phải bạc vàng dễ mua.
Hãy dừng lại niệm hơn thua
Đa dục là khổ,thích ưa tham cầu (*)
Nếu biển ái dục chìm sâu
Bến bờ giải thoát quay đầu khó khăn.
Nếu cứ lặn hụp trầm thăng
Con đường giác ngộ xa xăm dậm ngàn !
-------------
-“Huyễn thân mộng trạch
Không trung vật sắc.” (Quy Sơn Linh Hựu)
(*)-Đa dục vi khổ,sanh tử bì lao,tùng tham dục khởi,
thiểu dục vô vi,thân tâm tự tại.
(Kinh Tứ thập nhị chương)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ141)
BẤT KIÊN
Dã biết tứ đại khổ không
Vô ngã, vô chủ sợ nông nỗi gì.
Dù cho biển có cạn đi
Núi kia có sập cũng thì vậy thôi.
Sự sự vật vật ở đời
Có cái gì chẳng chuyển dời đổi thay ?
Cung điện,lầu các,đền đài
Chùa đình tháp miếu ngày nay đâu còn.
Vẹn nguyên như thuở khai ngươn
Vật loại hoá thạch,giang sơn đổi dời.
Ngẫm xem mọi sự ở đời
Trăng tròn,trăng khuyết đầy vơi thuỷ triều.
Khí thế gian có rất nhiều
Song chỉ tóm lược mấy điều như trên.
Còn về phần tình thế gian
Con người là một trong ngàn chúng sanh.
Có cái biết gọi là linh
Có sự sống phát triển từng phút giây.
Và vẫn theo luật chuyển xoay
Sanh già bệnh chết không ai thoát vòng.
Không ai sống hoài ngàn năm
Chẳng ai trẻ mãi mà không thấy già.
Cho nên mọi việc xảy ra
Với con người,đó chỉ là đương nhiên.
Đã rõ nên chẳng chi phiền
Đã biết nên chẳng chi liên luỵ sầu.
Mọi việc tiếp diễn như nhau.
Trước đây là thế, về sau vẫn là.
Sanh lão bệnh tử xảy ra
Sanh trụ dị diệt vẫn là vậy thôi.
Cho nên người xuất gia rồi
Họ chẳng bận bịu việc nơi thế trần.
Nhất là cái chuyện lòng vòng
Có không sanh diệt,diệt sanh kéo dài.
Duyên sanh nghiệp cảm mỗi người
Mỗi người tự thọ lấy thời nghiệp nhân.
------------
-“Nhược chân tu đạo nhân
Bất kiến thế gian quá.” (Pháp Bảo Đàn)
-Những hạt mưa rào 3 – 2013 (NBQ142)
KHÔNG DỨT KHOÁT
Điên đảo loạn tưởng chư duyên
Bên nầy nhảy nhót leo chuyền bên kia.
Mơ màng thiện ác không lìa
Chánh tà lẫn lộn không chia rạch ròi.
Lăng xăng lỡ đạo lỡ đời
Nửa muốn dứt khoát,nửa thời luyến lưu.
Thăng trầm chìm nổi bi ưu
Lao lung mệt nhọc thảy từ đây ra.
Do thiếu lòng tin Phật đà
Bởi nặng ái nhiễm Ta bà nhân gian.
Triền phược hệ luỵ đa đoan
Hai bờ vướng mắc,ngổn ngang mọi bề.
Biển cả muốn gỗ thăng về
Phải đừng bê bết lê thê đôi bờ. (*)
Càng tuệ địa là động cơ
Hãy thử đốt cháy cằn khô dục cầu.
Cạn nguồn khát ái thâm sâu
Không ghé,không đậu bến nào trong mơ.
Không vương,không vấn hai bờ
Bộc lưu vượt thoát,biển hồ thênh thang.
Sự thật đã quá rõ ràng
Không tin thì hết còn đàng tới lui !
Luân hồi lẽ dĩ nhiên thôi !
------------
-“Xuất thử một bỉ,thăng trầm bì cực.” (Quy Sơn Linh Hựu)
(*)-Phù vi đạo giả, như mộc tại thuỷ ,tầm lưu nhi hành,
bất xúc lưỡng ngạn ,bất vi nhơn thủ ,bất vi quỉ thần sở giá,
bất vi hồi lưu sở trụ,diệc bất hủ bại,ngô bảo thử mộc ,quyết
định nhập hải. Học đạo chi nhơn ,bất vị tình dục sở hoăc,
bất vị chúng tà sở nhiểu,tinh tấn vô vi,ngô bảo thử nhơn,
tất đắc đạo hỷ. (Kinh Tứ thập nhị chương)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ143)
ẨN TU
Mười lăm năm sống trong rừng thẳm (1)
Cùng thợ săn sống cạnh bên nhau
Cuộc đời nầy khác chi nào
Sơn lâm ám chướng,núi cao rừng già.
Còn thợ săn chính là nhân loại
Là con người mưu hại lẫn nhau
Tạo nên bẩy rập hào sâu
Gạt lừa thiên hạ đút đầu chui vô.
Tham danh lợi mê mờ bổn tánh
Dục tham cầu khó tránh bẩy câu
Dục ái rớt xuống hầm sâu
Dục lạc lưới rập đón đầu chận đuôi.
Chính con người làm mồi bẹo nhử
Chính con người bày sự đấu tranh
Nơn thua lấn chiếm giựt giành
Tạo nhiều mâu thuẫn nảy sanh hận hiềm.
Chính con người tạo nên tát cả
Chính con người là gã thợ săn
Ngoài việc săn thú để ăn
Cái chính là để bủa giăng mọi người.
Săn quyền lực chôn vùi nhân mạng
Săn bạc vàng thủ đoạn gian manh
Săn đất tạo sự tranh giành
Săn tiền tạo sự bất bình bất an.
Người săn người với ngàn phương cách
Chớ cả tin mất sạch cuộc đời
Lợi danh chính là miếng mồi
Tham tài hám lợi thành người thợ săn.
Người tu hành phải năng kiên nhẫn
Gần gủi đời nhưng chẳng nhiễm đời
Chỉ nhúng rau bên thịt thôi
Có nghĩa mình vẫn chưa rời thế nhân.
Vẫn còn dinh chút trần chút bụi
Vẫn tham gia trông lưới xem lồng
Nhưng lòng nầy vẫn tróng không
Bởi tâm đã tịnh nên không vật gì.(2)
Cũng chẳng dám tỏ bày sự thật
Vì lời ngay hay mất lòng người
Nên đành ẩn dật chờ thời
Làm ngơ làm ngáo cho đời khỏi nghi.(3)
Nếu chẳng khéo mất đi mạng sống
Vì họ cho mình chống mọi người
Khôn quá chỉ hại thân thôi
Sạch quá sẽ khiến mọi người tổn thương.
Nên kẻ trí khéo lường khéo tính
Tuỳ thuận sao khỏi dính khỏi buông
Mình và người khỏi oan ương
Vẫn cùng chung bước trên đường trần ai.
Mọi việc sẽ có ngày kết thúc
Và bây giờ là phút chia tay
Khi nầy mới biết là ai
Biết ai thì đã an bày xong xuôi.
Đủ thời cơ đâm chòi nẩy lộc
Đủ nhân duyên pháp Phật hiển bày
Rõ ra đời đạo không hai
Tóc râu chưa cạo vậy ai đã là…
Người nhận áo Ca sa thọ nạn
Mười lăm năm sống chẳng ra người
Bây giờ mọi việc phô bày
Hãy theo như pháp mời Ngài làm Sư.(tổ)
Một bài học rút từ kinh điển
Đâu cần phải vào Viện vào Khoa…
Chỉ cần thắng phục tâm ma
Thì tâm Phật sẽ sáng ra mọi điều.
Làm Tổ mà chẳng kiêu chẳng ngạo
Lại hạ minh thọ giáo Giới sư
-Là phàm nhưng lại chối từ
Không kinh,không kệ,không tu không hành !
Thế mới biết lòng trong thiên hạ
Thánh và phàm chỉ ở cái tâm
Chớ chẳng phải ở cái thân
Nên dễ lầm lẫn thánh trong cái phàm.
------------
(1)-Có bản dịch nói 17 năm.
(2)-Bản lai vô nhất vật
Hà xứ nhạ trần ai. (Đàn kinh)
(3)-Ngột ngột bất tu thiện
Đằng đằng bất tạo ác
Tịch tịch đoạn kiến văn
Đãng đãng tâm vô trước.(nt)
-Những hạt mưa rào 3 – 2013 (NBQ144)
GIÀNH Y GIỰT BÁT
Với cái người tóc râu chưa cạo
Tại sao đem y báu trao tay
Lại còn dặn dò sau nầy
Đừng truyền y nữa ,đến đây chẳng cần.
Khiến đồ chúng sanh lòng ganh tỵ
Tranh đua nhau giành lấy bát y
Nhưng mà y bát là gì ?
Chỉ là tín vật vô tri vô tình.
Cái khó nhất là gìn bát chánh(đạo)
Giữ Tứ y gồng gánh Phật môn
Bát y vốn dĩ vô ngôn
Làm sao có thể dẫn đường chúng sanh ?
Y là cái che thân đậy thể
Bát là cái dùng để thức ăn(1)
Y bát ví cánh chim bằng
Người tu giải thoát chỉ cần thế thôi.
Chớ đâu phải truyền ngôi trao vị
Mà đem lòng ích kỷ hại nhau
Y là vải vụn hoại màu
Còn Bát là đất sét nhào nặn ra.
Nên chẳng có chi mà giành giựt
Đồ vật đâu giữ được bền lâu
Y bát gì cũng như nhau
Sẽ hư sẽ mục như bao món đồ.
Chỉ có pháp chẳng bao giờ mất
Chỉ có y chánh pháp thực hành
Thì chắc chắn sẽ thọ sanh
Thiện giới,thiện cảnh nghiệp lành nhân thân.
Giựt giành chi cái danh hư ảo
Chiếm giữ chi cái đạo giả danh
Bỏ đi cái niệm đấu tranh
Bỏ đi tánh ác gian manh vọng tà.
Đó là kẻ nhận ra chánh giáo
Quay về hành Chánh đạo, Tứ y
Là người thọ pháp danh ghi
Chắc chắn sẽ được Bát Y trao truyền.
Truyền cái “Nhất bát thiên gia phạn”
Truyền cái “Cô thân vạn lý du”
Mắt xanh xem sự thế như (2)
Bước chân khất sĩ vân du Ta bà.
Khất thực với ngàn nhà duyên kết
Hạnh bi từ độ hết nhân sinh
Khắp nơi gieo giống hữu tình (3)
Pháp lành mưa tuận nẩy sanh Bồ đề.
Quy Tam bảo quay về nẻo chánh
Thọ giới trai giữ hạnh người tu
Đó là kẻ truyền người thu
Mồi đèn nối đuốc phát huy đạo lành.(4)
Làm được vậy mới giành y bát
Bằng không thì nên phát thiện tâm
Bỏ đi ý niệm sai lầm
Tổ là người nói với làm không hai.(5)
Muốn làm Tổ làm thầy trước phải
Làm học trò học hỏi tinh thâm
Thuyết thông cập với tâm thông
Tâm bình hạnh trực tổ tông kế thừa.
Dù nhắc lại chuyện xưa tích cũ
Nhưng nghe qua cũng đủ ngậm ngùi
Nếu truyền đạo mà không lời
Bát y không rõ,hành thời cái chi ?
Không hành thì lấy gì thành đạt
Không tu thì sao thoát luân trầm ?
Không giác sao khỏi mê lầm
Không ngộ nên mới tranh giành thứ ngôi !
Lẩn quẩn suốt một đời khổ nhọc
Cái chết đang sồng sộc đến gần
Khéo mà lo liệu lấy thân
Kẻo không còn kịp phân trần trối trăn.
-Đừng nói”Thể tức vô sanh”
“Liễu bổn vô tốc “ mà thành chồn hoang !(7)
-------------
(Phỏng viết theo Pháp Bảo Đàn)
(1)-Ứng lượng khí.
(2)-Nhất bát thiên gia phạn
Cô thân vạn lý du
Thanh mục đổ nhân thiểu
Vấn lộ bạch vân đầu.(Lăng Nghiêm Tông thông)
*-Thập như thị kinh Pháp hoa.
(3)-Hữu tình lai hạ chủng
Phổ vũ tức giai manh.(Pháp Bảo Đàn)
(4)-Hạnh giải tương ưng
Danh chi viết tổ.(Đạt Ma Thiếu thất lục môn)
(5)-thuyết thông cập tâm thông
Như nhật xử hư không.(Đàn Kinh)
(6)-Câu trả lời của Huệ Năng với Huyền Giác.
(7)-Câu chuyện ông già chồn thời Bách Trượng.
-Những hạt mưa rào 3 – 2013 (NBQ145)
PHÁP TÁNH
Pháp pháp pháp,pháp là không thật (1)
Dù đó là pháp Phật tối ưu
Hãy để pháp tự châu lưu
Tuỳ duyên nhậm vận như như tánh thường.
Pháp khắp giáp mười phương thế giới
Pháp thông lưu ba cõi sáu đường
Pháp trùm khắp cả thế gian
Nhưng pháp pháp pháp hoàn toàn gỉa danh.(2)
Đừng khiến pháp biến thành sở chấp
Đủ tướng hình gọi đặt lắm tên
Biến pháp trở thành danh ngôn
Danh tự, danh cú đặt tên các loài. (3)
Pháp chẳng phải cái nầy cái nọ
Vì pháp tánh vốn nó là không
Bao trùm khắp giáp tây đông
Luôn luôn có mặt nhưng không chủ quyền.
Do bởi chúng nhân duyên sanh pháp (5)
Nên muôn loài vạn vật đều không
Hãy để pháp tánh dung thông
Đừng nên cột trói pháp trong luật hình.
Pháp pháp pháp chưa từng có pháp (6)
Nên cũng đừng dựng lập thêm chi
Pháp mà còn vướng mắc thì
Làm sao tự tại đến đi nhẹ nhàng ?
Pháp pháp pháp thênh thang rộng mở
Pháp dùng xong là bỏ lại thôi
Hãy để tự pháp chảy trôi
Đừng đặt pháp ở một nơi chốn nào.
Pháp tánh do dựa vào pháp tướng
Mà có ra vô lượng vô biên
Chớ pháp tánh vốn như nhiên
Thường trụ tịch diệt không thiên không dời.(7)
Pháp pháp pháp,muôn đời vẫn thế
Pháp vẫn luôn tự thể tịnh thanh
Pháp vốn bất diệt bất sanh (8)
Pháp luôn có mặt ở trong mọi thời.
--------------
-“Nhậm tha pháp tánh châu lưu,mạc đoạn mạc tục.”
(Quy Sơn Linh Hựu)
(1)-Nhất thiết chư pháp tận tri bất thật,tùng tâm biến
khởi tức thị giả danh.(nt)
(2)-Như Thế tôn ngôn nhất thiết pháp vô ngã.(Thế Thân)
(3)-Nhậm trì tự tánh, quỹ sanh vật giải.(Duy thức)
(4)-Như Phật mật ý thuyết
Nhất thiết pháp vô ngã.(Duy thức tam thập tụng)
(5)-Nhân duyên sở sanh pháp
Ngã thuyết tức thị không.(Long Thọ)
(6)-Pháp pháp hà tằng pháp.(Thich Ca)
(7)-Chư pháp tùng bản lai
Thường tự tịch diệt tướng.(Kinh Pháp Hoa)
(8)-Vô sanh pháp nhẫn.
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ146)
PHÁP BẢO ĐÀN
Pháp là giáo pháp chẳng sai
Bảo là quý báu đều nầy không ngoa.
Đàn là Đàn việt Đàn na
Hay là Đàn độ thật ra chưa rành ?
Đàn là tiếng Phạn dịch âm
Hay là Hán ngữ lâu năm quen dùng ?
Hoặc là chỗ tựu hội chung
Luận nghị cúng tế truyền thông Đàn tràng.
Hay Đàn là gò đất hoang
Cao ráo tróng vắng các hàng Đạo nhân
Thường dựng đài các cao tầng
Tiên thiên tiếp điển ,bút thần hạ cơ ?
Chữ Đàn cho đến bây giờ
Vẫn chưa rõ nghĩa ban sơ thế nào .
Như Pháp Bảo đàn là sao ?
-------------
Gia Thất Am 14.12.2013 – 12.11.Quý Tỵ (NBQ147)
NGỘ LÀ CHÍNH
Giáo pháp cần phải lưu tâm
Ôn tập Kinh Luật cho thâm cho thuần.
Chớ có lấp lững lừng khừng
Mình không thông suốt thì đừng mong chi
Chỉ dẫn người khác đường đi
Huống là tự phụ khinh khi giáo truyền.
Qua sông cần phải nhờ thuyền
Học đạo cần phải kết duyên bạn thầy.(1)
Minh sư chỉ nẻo đường ngay
Bạn lành khuyên nhắc sửa sai lỗi lầm.
“Nội cần khắc niệm chi công”(2)
Phải tu phải tập nhiều năm tinh thuần.
Giải trừ lậu hoặc vô minh
Oan kết ái nhiễm dục tình trần sa.
Phải thiền phải quán cho ra
Nguyên nhân nào khiến Ta bà trầm luân ?
Cái gì dẫn dắt chúng sanh
Xuống lên ba nẻo linh đinh sáu đường .
Cái gì thường(cái)gì vô thường
Cái gì tự thể luôn luôn đủ đầy ? (3)
Học cho thông suốt việc nầy
Ngay bây giờ chớ hẹn ngày hôm sau.
Tu cần thời thời sửa trau
Phải tỏ ,phải ngộ khổ đau mới lìa.
Không hẹn mốt nọ mai kia
Không cần chờ đợi phải về nơi đâu.
Giác ngộ chẳng thể mong cầu
Khởi quán sẽ giác ,hành sâu sẽ tường.
Ngộ ra mọi việc bình thường
Núi sông,sông núi vẫn luôn hiện hành.(4)
Hoa khai ngộ pháp vô sanh
Pháp vô sanh há có sanh diệt à ?
Phải tu cho tỏ ngộ ra !
------------
-“Nghiên cùng pháp lý
Dĩ ngộ vi tắc.” (Quy Sơn Linh Hựu)
(1)-Bác vấn tiên tri,thân cận thiện hữu.(nt)
(2)-Nội cần khắc niệm chi công
Ngoại hoằng bất tránh chi đức.(nt)
(3)Hà kỳ tự tánh bản tự cụ túc.(Huệ Năng)
(4)-Thiền sư Duy Tín.(Thiền sư Trung Hoa)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ148)
ĐƯỢC CÁI GÌ
Hãy nhìn lại tự thân mình đó
Suốt một đời hỏi có được chi
Thân thì già yếu kém suy
Ruộng vườn nhà cửa cũng thì đổi thay.
Bạn bè có mấy ai thật dạ ?
Tình nhân mấy ai đã thuỷ chung ?
Công danh lắm kẻ lao lung
Sắc tài không ít anh hùng đảo điên .
Có bao giờ phỉ nguyền toại ước
Bụng dạ người mực thước khó đo
Khát vọng chẳng thể gì no
Tham vọng chẳng biết bao giờ đủ đây ?
Buông cái nọ ,cái nầy nắm bắt
Luôn nghĩ là cầm chắc trong tay
Thao thức toan tính đêm ngày
Ước vọng,kỳ vọng mắn may về mình.
Hết xây dựng công trình ngắn hạng
Lại triển khai căn bản dài lâu
Nghĩ lo bạc cả tóc râu
Những mong để lại đời sau kế thừa.
Thân nầy phải sớm mưa chiều nắng
Ngũ tạng thì chưa hẳn mạnh lành
Chắc gì tài sắc lợi danh
Có thể hưởng thụ đến trăm tuổi già ?
Đâu đã ít người ra đi sớm
Sản nghiệp kia khiêm tốn đổi dời
Lắm người tuổi xé bóng rồi
Hoảng hốt bối rối tiếc thời xuân xanh !
Làm đến nỗi quên ăn bỏ ngủ
Thành công rồi có đủ trong tay
Tình tiền quyền thế sắc tài
Cuống cuồng chẳng biết trao ai an toàn ?
Con thì sợ điếm đàng trác táng
Vợ thì sợ bè bạn rủ rê…
Ngân hàng sợ bị kiểm kê
Một mình trằn trọc bộn bề ngổn ngang !
Đều là những bất an bất trắc
Được cái gì dằng dặc lo âu
Mình về đâu,của về đâu (*)
Bao nhiêu gút mắc dạ nào dám than !
Được cái gì từ sanh chí lão
Được cái gì thử bảo nhau nghe
Lò thiêu hay tấm mộ bia
Hay vẫn nuối tiếc bởi chưa đã thèm ?
-----------
-“Tùng sanh chí lão
Nhất vô sở đắc. (Quy Sơn Linh Hựu)
(*)-Nhứt triêu ngoạ tật tại sàng,chúng khổ quanh triền
bức bách ,hiểu tịch tư thổn ,tâm lý hồi hoàn ,tiền lộ
mang mang ,vị tri hà vãng. (nt)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ149)
BỒ ĐỀ (3)
Khởi tâm vọng Bồ đề chứng đắc
Bồ đề đâu có sắc tướng gì
Bồ đề chuyển từ Bodhi
Có nghĩa là giác,giác thì hết mê.
Bồ đề vốn không hề có cội (1)
Gọi Bồ đề là gọi biểu trưng
Ngáy xưaThích Ca dừng chân
Ngồi nơi đây đã tự thân chứng thiền.
Cội Bồ đề ở miền Thiên trước
Là cây sau nầy được tái trồng
Dù đã sống cả ngàn năm
Nhưng cây vẫn là cây không biết gì ?
Bồ đề là cái chi đấy vậy
Tìm ở đâu để thấy Bồ đề ?
Trong dục ái chẳng đam mê
Trong phiền não vẫn không hề xuyến xao.(2)
Vậy là phải dựa vào cõi thế
Vì Bồ đề chẳng thể tốt tươi
Nếu không có mặt loài người
Tưới tiêu,cáy xới, bẻ chồi,băm da.(3)
Đó là chuyện hướng ra ngoài nói
Còn bên trong tự hỏi lại mình
Căn bản vô thỉ vô minh
Tập khí hữu lậu có dừng lại chưa ?
Nơi tàng thức từ xưa đã có
Đủ đầy trong tánh nọ sẳn rồi
Tự mình chẳng nhận ra thôi
Mê có động tịnh,ngộ thời chẳng hai.(4)
Bồ đề vốn ở ngay tự tánh
Đừng khởi tâm cầu cạnh một ai
Nếu cầu mà đặng hoa khai
Thì cả nhân loại chẳng ai mù loà.
Bồ đề vốn chính là tự tánh
Lìa tánh không tìm đặng thứ chi
Bồ dề giác ngộ liễu tri
Tánh mình không giác,giác thì tánh ai ?
-------------
-“Bồ đề bổn tự tánh
Khởi tâm tức thị vọng”. (Pháp Bảo Đàn)
(1)-Bồ đề bổn vô thọ.(nt)
(2)-Tịnh tâm tại vọng trung
Đản chánh vô tam chướng.(nt)
(3)-Phật pháp tại thế gian
Bất ly thế gian giác.(nt)
(4)-Mê sanh tịnh loạn
Ngộ vô hảo ố . (Tín Tâm Minh)
-Những hạt mưa rào 3 – 2013 (NBQ150)
BỆNH NHÂN
Bệnh tôi là cái bệnh già
Tứ đại đối kháng bất hoà phân ly.
Chúng muốn bỏ tôi ra đi
Tôi chỉ im lặng thay vì cảm ơn.
Sắc cầm chẳng vẹn keo sơn
Xa nhau là chuyện bình thường thế thôi.
Bao năm gắn bó không rời
Nay chẳng đồng thuận thì mời chia tay.
Xin đừng vặn ống bẻ nài
Đừng gây thương tổn đắng cay muộn phiền !
Không nợ cũng vẫn còn duyên
Chỉ tạm gát lại oan khiên chúng mình.
Còn về sau chẳng thể tin
Là mình có thể cạn tình với nhau ?
Không thân tứ đại làm sao
Ta đây có thể tiếp giao với người ?
Bởi vì lẽ sống ở đời
Rất cần sự kết hợp người với tôi.
Không bên nhau nữa thì thôi
Nhưng vãn còn đó một thời tương giao.
Những ngày tâm đắc bên nhau
Đâu đã chẳng để lại bao công trình ?
Tạm thời nhưng cũng được xin
Ghi nhận có mặt văn minh loài người.
Không chỉ do bàn tay người
Mà sự kết hợp tuyệt vời sắc tâm.
Chẳng có tứ đại làm thân(1)
Thì cái tôi ấy cũng đành bó tay .
Nhưng nếu tứ đại thân nầy
Trở mặt bất trị thì ai làm gì ? (2)
Hiệp nào rồi cũng phải ly
Sinh mạng bất dĩ nhân kỳ tịch vong.(3)
Chia tay tứ đại là xong
Nhưng chân tánh ấy quyết không đổi dời.
-------------
-“Phù nghiệp hệ thọ thân,vị miễn hình luỵ.”
(Quy Sơn Linh Hựu)
(1)-Giả tá tứ đại dĩ vi thân
Tâm bản vô sinh nhân cảnh hữu.
(Phật Tỳ Xá Phù)
(2)-Tuy nãi tứ đại phù trì,thường tương vi bội.
(Quy Sơn)
(3)-Vô thường lão bệnh bất dữ nhân kỳ,
Triêu tồn tịch vong sát na dị thế.(nt)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ151)
VỢ TÔI (2)
Vợ tôi vừa là hiền thê
Vừa là hiền mẫu mọi bề đảm đang.
Cửa nhà sạch sẽ gọn gàng
Áo quần tươm tất ,uống ăn đủ đầy.
Việc trong kiêm cả việc ngoài
Ai cần thì có mặt ngay tức thời.
Ủi an giúp đỡ mọi người
Bạc tiền,công sức vui chơi tiệc tùng.
Chùa chiền từ thiện sẳn lòng
Tuy hơi nóng tánh nhưng không xấu mồm.
Việc qua rồi cho qua luôn
Chẳng khi để dạ hoặc hờn giận lâu.
Tánh hời hợt chẳng hiểm sâu
Ghét mê tín, ghét tà sư thần quyền.
Vì đời chẳng phút nghỉ yên
Vì gia tộc giải thoát thuyền buông neo !
Thương vợ chỉ biết chắt chiu
Tháng ngày còn lại nhổ neo căng buồm.
Một mình một chiếc thuyền con .
-----------
-Riêng tặng Nguyễn Thị Bạch Hoa.(NBQ152)
DỨT Ý BUÔNG DUYÊN
Cái ý đó bao phen giong ruổi
Dẫn dắt ta nhiều nỗi lao lung
Cho nên phải khéo dè chừng
Giữ gìn cái ý trong từng phút giây.
Cái ý ấy thường hay thay đổi (1)
Nó không dừng nghĩ ngợi lung tung (2)
Hãy gom cái ý tập trung
Hướng vào chánh niệm mở tung cửa huyền.
Hãy bỏ hết các duyên triền phược
Các duyên trần trói buộc khiến sai
Duyên tình đeo đẳng dẳng dai
Các duyên thù tạc vãng lai chiền chuyền.
Duyên nào cũng là duyên lệ thuộc
Nếu như không muốn được bình an
Nhiều duyên thì nhiều đa đoan
Càng duyên thì duyên lại càng thêm duyên !
Duyên nhiều thứ thất điên bát đảo
Chẳng buông duyên Phật đạo khó mong
Nên phải tức ý duyên vong
Mới được tự tại thong dong cửa thiền.
Không liên kết,không nên hợp tác
Với săc trần dù đạt lợi to
Phải nên tỉnh táo nhớ cho
Ta kẻ bệnh tật tránh là tốt hơn.
Với sáu trần chúng luôn mời gọi
Mà ta thi thuộc loại hiếu kỳ
Chỉ cần một phút thiếu suy
Thân bại danh liệt cấp kỳ như chợi.
Nên người tu không lơi cảnh giác
Biết con đường Bồ tát đặt ra
Chẳng dễ gì ai vượt qua
Khi thực tế ta chỉ là phàm nhân.
Vì lẽ ấy nên cần tỉnh thức
Phải tinh cần nỗ lực dụng công
Phải có chí lớn mời mong
Vượt qua cảnh sắc duyên trần ý căn.
Lời Quy Sơn nhắc răn khuyến cáo
Rõ ràng hợp lý đạo lẽ chơn
Ngày nay khắp chốn sơn môn
Vẫn còn lấy đó làm nền tảng chung.
--------------
-“Tức ý vong duyên,bất dữ chư trần tác đối.”
(Quy Sơn Linh Hựu)
(1)-Tâm vô thường. (Tứ niệm xứ)
(2)-Ý thức thường hiện khởi.(Duy thức tam thập tụng)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ153)
THỌ THÂN
Do tiền nghiệp thọ thân hậu báo
Kiếp con người dù đạo hay đời
Đã mang thân tứ đại rồi
Thì phải theo luật chuyển dời đổi thay.
Khó tránh khỏi đắng cay phiền luỵ(1)
Cái mạng căn bất dữ nhân kỳ (2)
Bệnh hoạn ép ngặt thường khi
Già nua ập đến tứ chi rả rời .
Đời là thế ,kiếp người là thế
Hiểu thì tự kềm chế bản thân
Bằng không,khổ não gia tăng
Thuốc thầy cầu nguyện lăng xăng đủ điều.
Đạo lý có quá nhiều cách học
Học làm người lẽ thật nhận ra
Thân là giả hợp kia mà
Tạm dùng qua lúc ,kêu ca cái gì ?
Thân là thế mượn thì phải trả
Tuỳ theo duyên như đã hợp đồng
Ngắn dài chẳng thể định phân
Thọ yểu do phước cá nhân mỗi người.
Có thân dễ trao giồi đạo nghiệp
Có thân dễ giao tiếp lợi hành
Có thân hơn là không thân
Có thân nầy dễ hoàn thành đạo tâm.
-------------
(1)-Phù nghiệp hệ thọ thân,vị miễn hình luỵ
(Quy Sơn Linh Hựu)
(2)-Vô thường lão bệnh bất dữ nhân kỳ
Triêu tồn tịch vong sát na dị thế. (nt)
--Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ154)
KHẲNG ĐỊNH TÂM
Pháp học vốn vô biên vô lượng
Nhưng tối cần phải hướng vào tâm
Cho dù vi diệu thậm thâm
Vô thượng tối thắng ăn nhằm vào đâu ?
Nếu như chẳng hướng vào tâm chủ
Thì chỉ là ngôn ngữ ngoại biên
Ngữ ngôn chỉ là cái duyên
Tâm chủ kia mới là nguyên bản hoài.
Học thì học ,không ai chẳng học
Nhưng cái độc nhất vẫn là tâm
Học nhiều mà học chẳng thâm
Là do cái học lanh quanh bên ngoài.
Học để thấy tâm nầy lưu chuyển
Từ dạng nầy biến hiện dạng kia
Cái tâm nhỏ nhiệm phân chia (1)
Theo đó biết được tâm kia muốn gì.
Biết được tâm kiên trì theo dõi
Không cho tâm len lỏi ruổi dong
Thận trọng cảnh giác canh phòng
Giữ tâm thanh tịnh sáng trong tinh thuần.
Kiểm soát tâm trong từng ý niệm
Hiểu được tâm và chuyển được tâm
Tức là trong việc tu hành
Có sự thành tựu không cần biện minh.
Học là học cái mình cần học
Tu là tu cái thật của mình
Tâm lá chủ tác khởi sinh
Thăng trầm,siêu đoạ,phàm tình,thánh nhân.
-----------
-“Đản biện khẳng tâm,tất bất tương trám …”(*)
(Quy Sơn Linh Hựu)
(*)-Chỗ nầy học cho tinh chuyên
Học cho thấu lẽ thâm huyền sắc không.
Học cho tỏ ngộ tâm tông
Liễu tri ba cõi,tinh thông sáu đường.(NB)
(1)-Duy thức học- (Bách pháp minh môn luận)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ155)
BẢN TÁNH THANH TỊNH
Đâu ai có thể nghĩ rằng
Cái bản tánh ấy vốn hằng sạch trong.
Chưa từng vướng chút bụi hồng
Cho nên tánh ấy chẳng cần chùi lau.
Chẳng có cái chi bám vào
Nên cũng chẳng có cái nào loại ra.
Từ trước đó Hằng hà sa
Đến sau kiếp tận vẫn là tịnh thanh.
Chẳng giảm cũng lại chẳng tăng
Chẳng cấu chẳng tịnh chẳng thanh trược gì.
Không nhiễm ô tịnh cái chi ?
Không dơ sạch thanh cái gì nữa đây ?
Tánh ấy vốn dĩ xưa nay.
----------
-“Hà kỳ tự tánh bản tự thanh tịnh.”(Pháp Bảo Đàn)
-Những hạt mưa rào 3 – 2013 (NBQ156)
BỘI PHẢN
Ngồ i nhìn lại tấm thân nầy
Do bốn phần vật chất đây tạo thành.
Nương nhờ nhiều thứ chung quanh
Duyên hợp tạm bợ mong manh vô thường.
Nhưng không ai mà chẳng thương
Thân mình nhiều nhất hơn muôn vạn loài.
Chăm lo cung dưỡng hằng ngày
Cái ăn cái mặc không ai sánh bằng.
Mùng mền giường nệm gối chăn
Thuốc thang bồi dưỡng mạng căn đủ đầy.
Rán lo cho cái thân nầy
Sợ chúng xấu xí héo gầy bệnh đau.
Nhưng cái thân có nghe đâu
Muốn đau muốn bệnh lúc nào tuỳ cơn.
Khi vui cũng như lúc buồn
Dù thức hay ngủ vẫn luôn quấy rầy.
Bệnh không vị nể một ai
Muốn bệnh liền bệnh,bệnh ngay tức thì.
Chẳng cần đắn đo nghĩ suy
Cho dù ai có nói chi mặc tình .
Cho dù ai có van xin
Có trao có đổi muôn nghìn tiện nghi.
Bệnh vẫn trơ trẻn lầm lì
Ngoan cố trở mặt không chi bận lòng.
Bệnh là cái thứ bội vong
Được người chìu chuông vẫn không biết điều.
Tốn hao chẳng biết bao nhiêu
Nhưng vẫn hành hạ đủ chiêu thức bày.
Hù doạ đòi lại thân đây
Vậy ai đang mượn thân nầy nhớ cho.
Thân thể lo thì cứ lo
Nhưng thân chúng luôn dỡ trò phản ta !
-----------
-“Tuy nãi tứ đại phò trì,thường tương vi bội.”(*)
(Quy Sơn Linh Hựu)
(*)-Thân tứ đại có lo cho lắm
Chúng vẫn luôn ngầm ngấm phản ta.(NB)
-Tiếng chuông chiều 1 – 2014 (NBQ157)
CHÁNH HẠNH
Một đời rộn nhọc lăng xăng
Hôm nay Tịnh độ mai sang qua Thiền.
Khi ở chùa lúc ở chiền
Mai ra hòn đảo mốt lên núi đồi.
Hết đất mình đến xứ người
Rốt rồi phiền não thêm thời nhiều hơn.
Muốn cầu thấy đặng đạo chơn
Chẳng từ ép xác hành thân đủ điều.
Không thiên lệch a dua theo
Hạnh chánh là đạo,đạo siêu nguỵ tà.
------------
-“Ba ba độ nhất sanh
Đáo đầu hoàn tự não
Dục đắc kiến chơn đạo
Hạnh chánh tức thị đạo.” (Pháp Bảo Đàn)
-Nhặt cánh vô ưu 3 – 1997 (NBQ158)
NGƯỜI ĐI
Người ra đi tôi còn ở lại
Đi về đâu giữa cõi mênh mông ?
Kinh rằng”Sắc tức thị không”
Đi về đâu vẫn ở trong cuộc đời .
Ở đâu cũng đất trời trời đất
Vui thì khắp vạn vật đều vui
Buồn thì cảnh cũng vậy thôi
Nhưng lòng đau xót đứng ngồi không yên.
Nhìn cách sống biết liền cảnh chết
Sanh về đâu trong kiếp thế nhân.
Quên người,quên cảnh,quên thân
Thì ngay đó đã Niết bàn hữu vi .
Còn ngược lại cái chi cũng thích
Cũng giành phần lợi ích tư riêng
Đó là đã bị xích xiềng
Dù cho có tụng tiêu khiên chú thần.
Ra đi là tạm ngưng việc trước
Chớ chẳng phải là được hoàn công.
Bao giờ phận sự tròn xong
Là khi chẳng thấy bóng sanh chúng nào.
Sự sống nối tiếp nhau sự sống
Vẫn bình thường năng động nâng cao
Hãy sống ! Hãy thương yêu nhau
Hãy sống vô lượng kiếp sau thọ trường.
Người ra đi ! Tôi còn ở lại
Chúc cho nhười gặp phải duyên may
Gắn kết hiện tại tương lai
Bửu Liên vẫn mãi mãi hoài Bửu Liên.
------------
-Gia Thất Am 12.01.2015 – 22.11.Giáp Ngọ niên.
-Tiễn biệt Tỳ Kheo Thiện Bình – Trụ trì Chùa Bửu Liên
Quận Bình Thạnh TP Hồ Chí Minh.
-Tiếng chuông chiều 2 – 2015 (NBQ159)
QUÊ DỐT
Ấy cũng bởi buổi đầu nhập đạo
Không học hành thấu đáo Tỳ ni
Tham ăn , mê ngủ , biếng lì
Trước đã mù mịt ,nay thì tối tăm.
Theo năm tháng cận thân thế tục
Càng ngày càng thô kệch dần ra
Nay thì lóng cóng tuổi già
Gặp việc dòm vách lánh mà cho xong.
-------------
-“Như tư chi kiến,cái vị sơ tâm dung đoạ,thao thiết
nhân tuần,nhẩm nhiểm nhân gian,toại thành sơ dã.
Bất giác lủng chủng lão hủ,xúc sự diện tường.”
(Qui Sơn Linh Hựu)
-Nhặt cánh vô ưu 8 – 1999 (NBQ160)
VÁI CHÀO
Nếu như tôi bạn chúng ta
Cùng hướng Phật đạo luận mà lý chơn.
Thì xin ngồi lại thiệt hơn
Kinh Luật Luận,Phật Pháp Tăng ba đời.
Nhược bằng bạn chẳng giống tôi
Ta không cùng hướng chân trời Như lai.
Thì xin được phép chấp tay
Vái chào hoan hỷ đường mây kinh hành.
-------------
-“Nhược ngôn hạ tương ưng
Tức cộng luận Phật nghĩa
Nhược thật bất tương ưng
Hiệp chưởng linh hoan hỷ.” (Pháp Bảo Đàn)
-Nhặt cánh vô ưu 3 – 1997 (NBQ161)