1- Tản Mạn 2 - Đổ Rác 3 - Gạo Là Ngọc Trời 4 - Bo Bo 5 - Than Củi 6 - Gạo Nhà Bạn 7 - Tâm Tình 8 - Lời Cám Ơn Chân Tình 9 - Cười Vui Như Vịt......Quang Dương 10 - Nhìn Góc Phố Xưa .....Quang Dương 11 - Nhớ Sài Gòn 12 - Cà Phê Vỉa Hè 13 - NOEL ! 14- Gẫm Suy 15- Bún Riêu Lữ Gia 16 -
15 - Bún Riêu Lữ Gia
Gió đông đang tung hoành khắp nơi. Người không ra đường. Nhìn qua cửa sổ, cây cỏ bị gió quất mạnh lào xào. Ai cũng xuống bếp nấu món nóng hổi, giữ ấm người. Tôi chợt nhớ đến Bún Riêu Lữ Gia.
Hương thơm bún riêu hòa quyện vào làn gió, làm nức mũi người qua lại trên con đường đông đúc xe cộ. Khi xa Sài Gòn, tôi vẫn nhớ nhiều món ăn rất quen thuộc của thành phố kỷ niệm.
Sau ngày Sài Gòn bị đổi tên, tôi còn lơ mơ trong lứa tuổi ăn hàng. Nếu đi qua nơi nào có dòng xe ngừng lại, ai cũng đoán, nơi này bán món nào đó thơm ngon. Cái thú “ghé tấp vào lề đường” để ăn thì vui biết chừng nào. Năm tháng đó, Sài Gòn vẫn còn thưa người. Ít bụi bặm hơn so với thời gian sau này.
***
Hôm nay, tôi chợt nhớ đến món bún riêu ngon ơi là ngon của hai mẹ con. Chị và con trai khoảng chừng mười hai tuổi mà thôi. Em chỉ học tới lớp năm hay lớp sáu. Hàng bún riêu đơn sơ này chỉ là cái gánh. Chị đặt ba cái bàn nhỏ xíu ở đầu ngõ của một con hẻm trong cư xá Lữ Gia. Ngoài đường Nguyễn Văn Thoại, mọi người chạy xe ngang có thể thấy rõ ràng.
Khi tôi nhắc nhớ về cái quán ọp ẹp này, chắc chắn sẽ có nhiều cô, chú, bác biết đến. Năm tháng đó, theo tôi nghĩ, khách hàng của cô chủ bún riêu đều là người ở xa cư xá Lữ Gia. Chị bày hàng vào buổi chiều - rất thuận tiện cho ai vừa tan sở. Họ có thể ghé vào nhâm nhi tô bún riêu.
Nếu gọi là cái quán cũng không đúng, vì chị chỉ có vài cái bàn ọp ẹp, và trên dưới mười cái ghế con con, thấp lè tè mà thôi. Nồi bún riêu được đặt sát vách tường căn nhà bìa, đầu ngõ con hẻm. Dòng xe hai bánh lăn trên đường Nguyễn Văn Thoại cũng không thưa lắm. Địa điểm bán bún riêu cũng không xa lắm Đại Học Kỹ Thuật Phú Thọ.
Hương thơm cà chua quấn quyện với tôm khô, riêu cua giã, cùng hành phi vàng rộm bay theo làn gió thoảng. Năm ấy, Sài Gòn cũng chưa đông đúc, quá tải như bây giờ. Buổi chiều trời mát rười rượi. Hình ảnh tô bún riêu cua làm ngất ngây nhiều cái bụng, đang kêu inh ỏi vào cuối ngày.
Xuân về gợi nhớ Sài Gòn
Bún riêu góc hẻm có còn hay chăng?
Thiên thời cuộc sống khó khăn
Mọi người kiếm sống, đầu căng thẳng nhiều
*
Đêm về thấp thỏm mai chiều
Làm sao có gạo ? Bao điều phải lo
Con thì nheo nhóc đói no
Chỉ còn mình mẹ buồn xo trong lòng
*
Không tiền làm vốn bán rong
Áo quần gom bán, cầu mong chút tiền
Mua nồi mở gánh bên hiên
Bún riêu ít vốn, ở hiền trời thương
*
Chị xin ngồi tạm góc đường
Ngay đầu ngõ hẻm, xe thường chạy ngang
Khách thương là vợ đảm đang
Dáng gầy da sạm, nắng chan mỗi ngày
Cám ơn bầu trời lạnh lẽo, gợi nhớ trong tôi hình ảnh hai mẹ con bán bún riêu nóng hổi. Hy vọng, có thể anh chị ở gần, xa cư xá Lữ Gia còn nhớ gánh bún riêu này. Thân mời quý bạn hữu đọc thêm lần sau. Chúc an vui.
Bạch Liên
JAN 23 – 2025
15 - Gẫm Suy
Trên thế gian này có biết bao là buổi họp mặt tưng bừng náo nhiệt, đánh dấu một kỷ niệm vui cũng như buồn chia xa. Những buổi tranh luận có thể in khắc vào dòng lịch sử, cũng chỉ kéo dài vỏn vẹn vài ngày. Mọi người phải chào biệt nhau trong bịn rịn.
Tiệc tùng long trọng hay gọn gàng nho nhỏ, là niềm vui để nở rộ nụ cười thân thiện, để được tận mắt nhìn thấy người mình trò chuyện. Giây phút thân mật trao đổi tâm tình có thể nhớ mãi. Sau khi cuộc vui đóng khép, tất cả sẽ im lìm chìm vào quá khứ. Không chỉ thời gian thụt lùi, mà thậm chí trong lòng chúng ta cũng lắng đọng những hình ảnh dần phai nhòa.
Ngày sum họp vui chơi của một thời son trẻ, của thời hiện tiền đều mờ tàn theo năm tháng. Ta không thể nào đếm cho hết những kỷ niệm đi qua đời mình, trong từng cơ hội quý hiếm sau lưng. Theo cái nhìn thiển cận nhỏ bé của tôi, thì hình như, chưa có một ai nhắc nhớ đến "cuộc vui nào kéo dài đến trăm năm".
Tôi mạo muội bơi về mùa xuân tết năm trước Đó là ba ngày đầu năm mà gia đình người Việt, tìm đến bên nhau theo tục lệ cổ truyền của người xưa.
· Tết đoàn tụ vui vẻ hoan ca, cũng không tránh khỏi số phận hẩm hiu này.
· Hoa xuân bừng nở khoe muôn sắc thắm. Cuối cùng rồi, hương thơm thoang thoảng của hoa, của ngày tết âm thầm an phận bay theo cụm mây nhòa loãng và mất dạng.
***
Dư âm rộn rã vang rền cùng tiếng cười chúc tụng, cũng như dư hương ngào ngạt cùng hình ảnh tươi tắn của các loài hoa, vẫn còn vương vấn trong tâm tưởng con người. Trong ta là những nỗi nhớ dễ thương theo hơi thở thời gian mà thôi.
Trong khoảnh khắc tâm hồn bình thản, ta ngồi bên lề đường đời uốn lượn trước mặt, đôi mắt mơ màng nhìn chân trời xa xăm. Ký ức khơi dậy từng giây phút sống động ở khung trời quê mẹ. Từng dấu chân, góc phố đang quay lại thước phim cổ tích của mảnh đời hiền hòa, những ngày xưa thân ái. Ta sẽ nhận thấy từng nét chấm phá li ti hiện ra rồi mất hút, lướt nhanh rồi vụt bay tan trong tầm mắt mình.
Ơi hỡi, với biết bao vui buồn lẫn lộn hòa trong tiếng chắc lưỡi hít hà, ướm đượm chút ngậm ngùi nuối tiếc !...
Nàng Xuân thắm lả lơi quanh quẩn
Bước chân đi thơ thẩn lòng vương
Cúc, mai, đào đỏ dễ thương
Cánh mềm xinh xắn tỏa hương dịu hiền
*
Hoa ấp ủ niềm riêng giấu kín
Bởi gió đông tru rít sáng nay
Âu sầu hoa sợ cánh bay
Gió đông nào biết nương tay dịu dàng
*
Nàng Xuân hỡi đừng than, trách móc
Hãy bình tâm, khóc lóc mà chi
Lệ rơi tâm động hoen mi
Buồn gây thêm bịnh…gẫm suy được gì ?
Bạch Liên
JAN 1 - 2025
12 - NOEL!
Noel, hình như tôi đã quên dần tên gọi thân thương này từ khi xa xứ. Không khí Giáng Sinh tưng bừng khắp đất trời trong nhiều quốc gia trên lớp vỏ địa cầu. Noel…chợt quay về trong ngăn ký ức.
Người người xôn xao chuẩn bị trang hoàng nhà cửa, trong cũng như bên ngoài sân vườn. Nhiều dây lủng lẳng bóng đèn lung linh, được giăng khắp nơi, đón mừng ngày Chúa sinh ra đời.
Người dân Hoa Kỳ, hầu hết đều rộn ràng mua sắm quà cáp tặng nhau, như một cách bày tỏ tấm chân tình đối với người thân quen. Thức ăn là điều tất yếu phải có, vì gia đình nào cũng tề tựu chung vui tiệc tùng nhân ngày nghỉ lễ trọng đại.
Áng mây tan loãng thành một màu xanh lơ trên bầu trời mùa đông hôm nay, tuy phải co rúm trong tiết trời rét mướt. Nhưng không gian cũng chất đầy niềm hoan ca, xoắn xít rủ tôi bay về góc trời Sài Gòn thương nhớ bên kia bờ đại dương. Thành phố tôi đã in hằn bao dấu chân thơ ngây, nay thì đìu hiu lùi tàn vào quá khứ mịt mùng rồi !...
Đúng rồi, năm tháng xa xưa của một đoạn đời tôi là bé con hồn nhiên, là cô nàng tròn tuổi mộng mơ. Tôi nhớ không lầm là mình cũng biết náo nức vui lây với những con chiên ngoan đạo, mặc dù tôi là người ngoại đạo.
***
Đêm hai mươi bốn, hoàng hôn chưa buông hẳn. Bầu trời cũng biết rộn ràng, chỉ ầu ơ pha chút xíu màu tim tím tình lãng mạn. Mới bốn giờ chiều, con đường Trần Quốc Toản đã tấp nập dòng người đông đen. Nam thanh nữ tú đi từ phía Phú Lâm đổ xuống, hướng về nhà thờ Đức Bà. Tay đan tay trìu mến bên nhau từng đôi, từng nhóm ăn vận đẹp sang kiểu cọ, không khác gì ba ngày đầu xuân Tết.
Họ chỉ đi lòng vòng, ăn tạp lót bụng dọc đường cho đủ năng lượng – Tản bộ, đi tiếp hành trình dài. Ai cũng nôn nao lo cho bao tử, hầu có đủ sức cười, nói vu vơ. Trong điệu bộ dung dăng, không biết mệt mỏi là gì. Đường dài ra tới trung tâm của ánh đèn rực rỡ. Nhất là, từng chuỗi tiếng chuông giáo đường thanh thoát vang vọng.
Tiếng chuông đinh đong đinh đong lan tỏa từ Nhà Thờ Đức Bà, làm cuống quýt tuổi trẻ. Nụ cười và lời nói cứ hồn nhiên lao xao, tạo nên cái sắc nét sinh động, tô điểm cho phố phường. Họ rủ nhau đi "coi đèn Giáng Sinh".
***
Tôi đã xa rời khung trời kỷ niệm mấy mươi mùa thu thay lá rồi. Tất cả chỉ còn là nỗi nhớ trong ngăn ký ức dần phai nhạt. Tôi không muốn dấu yêu đó nhạt phai trong tâm tưởng. Nhưng:
· Làm sao đứa con Sài Gòn của mấy mươi năm xa lắc xa lơ, còn có thể giữ được hoài ức trong ngăn tim?! Khi mà hoàn cảnh hiện thực của thành phố đã đổi tên, chằng chịt nhiều dòng xe hai bánh đông đen. Mọi nẻo đường không còn lưa thưa bình yên của góc trời êm ả, của một thuở vàng son nhung nhớ.
· Sài Gòn bây giờ lấp lánh triệu đèn hoa. Không ai phủ nhận điều mắt thấy này. Bóng đèn tỏa sáng chan hòa, sẽ lan tràn trung tâm Nguyễn Huệ. Nhà Thờ Đức Bà.
Nhân ngày lễ Noel quay về, chúng ta cầu mong ánh đèn hoa lệ của thành phố Sài Gòn – tên xưa cũ, từ tâm buông thả niềm tin yêu, và hy vọng. Nhất là, sự sống bình an đến với tất cả trái tim hiền lành.
Bạch Liên
Dec 23 - 2015
12- Cà Phê Vỉa Hè
Sau năm một chín bảy mươi lăm, cuộc sống mưu sinh rối loạn. Biết bao người tự nhiên thất nghiệp. Xã hội hoàn toàn chạy theo công ăn việc làm. Nhiều tiệm đóng cửa im lìm. Vì chủ nhân đã bỏ của, xa rời quê hương. Nhân viên làm việc cho chủ nhân này phải nghỉ ở nhà…
Hoàn cảnh thiếu thốn, không tiền mua gạo từng ngày xảy ra. Cùng đường, không biết làm sao nuôi bao tử. Ai cũng suy nghĩ đến cách nào có chút tiền.
Thế là, cách tốt nhất, về nhà coi đồ vật nào trong nhà, không xài tới, xa xỉ, quần áo dư thừa…từ từ mang ra bán kiếm chút xíu tiền cho thức ăn.
Lúc đó, mọi sinh hoạt bên ngoài, như tụ tập đám đông hoàn toàn bị cấm đoán, với lý do an ninh mất trật tự. Ai muốn bán món gì thì phải đến nơi nào, có người cần nhu cầu này.
Họ len lén gặp bạn bè để trao đổi, tìm ra nơi tiêu thụ.
· Bằng cách nào ?
· Tốt nhất là ngồi các quán bán cà phê, lác đác bên đường.
Người bán đồ vật trong nhà càng nhiều, quán cóc bên vỉa hè càng mọc lên như nấm. Năm tháng này nghề bán cà phê góc phố, góc chợ…tự nhiên khấm khá.
Nhiều nhóm nhỏ từ từ lan rộng trên nhiều khúc đường. Sáng sớm người ta tụ tập đông đảo. Ai cũng khệ nệ món hàng mình muốn bán. Tôi chỉ vu vơ nghĩ.
Sau này, thời gian tôi gần tới ngày theo anh chị Hai, tôi cũng đã bán hết sạch sẽ đồ đạc trong nhà, gom tiền mua vàng giao cho chủ ghe,.
Đây là thời điểm chợ trời xuất hiện như lên cơn sốt. Ai bán món gì, phải tìm nhóm người cần mua. Đồ vật trong nhà ngày càng cạn dần. Khi bán hầu hết mọi thứ trong nhà của chính mình, họ quen thuộc với cách trao đổi. Kinh nghiệm giỏi giang hơn, rành mạch hơn.
Họ đến chợ trời, mua qua bán lại….dù kiếm chỉ một chút lời để nuôi sống…cũng vui rồi. Người thất nghiệp quá đông. Chợ trời càng lớn dần theo người bán. Và dĩ nhiên, biết bao người khao khát, kiếm mua những thứ mà suốt đời mình, chưa bao giờ họ thấy…Mục đích chánh là, mang về phương xa làm quà cho người thân ngoài kia....kia…
Hình như vào khúc quanh đó, chỉ có những người này mới có tiền...dư dả mà thôi !..!...
Bên vỉa hè, những con đường Sài Gòn, nơi đâu cũng có hàng quán nho nhỏ.
· Họ không dám bán rầm rộ, vì lo sợ bị bắt đóng thuế nhiều.
· Cũng có thể, đây là người không có nhiều tiền làm vốn hay sao đó.
Địa điểm mua bán loay hoay trong phạm vi rất giới hạn. Họ cố gắng xoay trở, để được bày ra vài cái bàn, và mấy cái ghế cũng nho nhỏ. Để tiện việc xếp cất mỗi ngày. Vị trí này không phải là cố định trong một căn phố, mà người bán chỉ mượn tạm vài tiếng đồng hồ mà thôi.
Nhiều ngày bị ruồng quét, bị rượt đuổi bất ngờ, ai cũng bỏ của chạy lấy người.
Bạch Liên
DEC 15 - 2024
11 - Nhớ Sài Gòn
Tháng mười hai bước vào
Sương muối rơi lao xao
Đậu trên xe trắng toát
Như chăn bông bạc màu
*
Mấy mươi mùa đông qua
Là bao năm xa xứ
Nhớ hoài ngày rời nhà
Với tay dài không tới
*
Đèn xanh đỏ lung linh
Tô son Lễ Giáng Sinh
Hơi thở hồng nhảy múa
Cười vui cho chính mình
Trước sân nhà tôi và cả dãy nhà hàng xóm lân cận, đã thay nhau giăng đèn màu chớp tắt thật vui! Thứ bảy và chủ nhật là hai ngày bận rộn, mà mọi người bắc cầu thang để treo các dây đèn li ti, lên chu vi đường viền của mái ngói trên cao.
Những cây kiểng loanh quanh sân nhà có cành nho nhỏ cũng được kết hoa đèn vàng xanh đỏ lung linh. Ôi chao, nhà nào cũng đẹp xinh, nhất là khi màn đêm tô màu bầu trời, càng đen tối thì ánh sáng lấp lánh càng rõ rệt đậm nét.
Khi nhắc nhớ đến Giáng Sinh thì tôi phải nhắc đến “Fruitcake”. Mứt cherry màu đỏ, màu xanh lá cây lẫn lộn với các loại mứt khác như mứt thơm màu vàng, trái walnut màu nâu....đã bắt mắt cái bao tử mỗi khi tôi đi vào Costco. Gian hàng bánh ngọt lóng lánh giấy kiếng trong veo, để khoe hình dạng màu mè kiểu cách của bánh. Hộp trang trí hoa hòe hầu chiêu dụ tầm mắt của khách lang thang, đi dạo ngang qua. Nào là apple pies, pumpkin pies, chocolate cake... nằm chễm chệ gọi mời.
Bàn tay tôi muốn gom hết mỗi thứ một hộp cho vào xe đẩy. Nhưng trong lòng thì thấp thỏm lo sợ, còn e dè ngại ngùng. Bánh ngọt thường phải có nhiều đường. Ai cũng thích bánh ngon, bánh thơm. Nhất là quá đẹp mắt với cách trình bày sắc sảo rất đẹp mắt.
Bánh mua về thì bắt buộc phải được nhâm nhi, vì trên hộp bánh lúc nào cũng đều có in ngày hết hạn tiêu dùng. Than ôi, nếu mua về mà để ngắm nhìn, thì cái bao tử cồn cào phản đối. Còn nếu ta cứ thản nhiên vô tư lự, cắt bánh ra, bình tâm ngồi bên ly trà xanh, coi ti vi. Khổ nỗi, cái miệng cứ nhai nhai hoài thì nguy to... sợ đường tăng ngút trời xanh.
***
Không khí rộn ràng chuẩn bị cho ngày lễ lớn nhất ở quê hương thứ hai. Tôi chợt miên man lội ngược dòng thời gian, kiếm tìm dấu chân ngây dại của một thời cắp sách, nơi chôn nhau cắt rốn. Đêm hai mươi bốn, rạng sáng hai mươi lăm Giáng Sinh, tôi đứng trước sân nhà, nhìn bâng quơ.
Đôi mắt dõi theo dòng người lao xao di chuyển, lăn tăn theo nhịp đập trái tim hồng thắm. Đây là dáng vẻ hồn nhiên của hàng trăm mái tóc thanh xuân.
· Có lẽ, họ chưa bước qua ngưỡng cửa chập chùng của dòng đời.
· Chưa từng nếm vị cay đắng thăng trầm.
· Thiên hạ cứ ăn diện quần áo mới đủ kiểu, rủ nhau tình tang tản bộ trên con đường Trần Quốc Toản, hướng về nhà thờ Đức Bà.
Quang cảnh rầm rộ, từng đoàn người cười cười nói nói, chen chân lũ lượt nối đuôi nhau mà đi thật đông vui. Không khí ồn ào náo nhiệt, hòa quyện cùng tánh năng động của tuổi trẻ. Những bước chân hồn nhiên rong chơi, trên khắp các nẻo đường Sài Gòn.
Quá khứ xa xăm bên kia bờ đại dương lao xao quay về. Như thước phim hoài nhớ, khơi gợi trong tôi kỷ niệm vui vui. Mà bấy lâu nay rụt rè ẩn mình, khép kín trong trái tim bé nhỏ. Tôi thường ví von gọi là hoang đảo hồi ức.
Vậy mà trải qua bao mùa thu thay lá !...
Tôi tưởng chừng dấu yêu đó… đã ngủ yên !...
Bạch Liên
DEC 12 - 2024
***
10 - Nhìn Góc Phố Xưa
BL có trí nhớ tốt quá, còn nhớ bao nhiêu chuyện từ sáu bảy mươi năm về trước. Bởi vậy mới viết ra thành bao nhiêu bài văn cho mọi người đọc mà cùng nhớ lại. Tôi đang chờ BL cho phổ biến bài viết về Sân Vận Động Cộng Hoà với tuổi thơ đây. Chắc chắn là sẽ có nhiều chi tiết thú vị phải không.
Chợ Nguyễn Tri Phương, trường Nguyễn Tri Phương, đường Nguyễn Lâm, đường Bà Hạt, các con hẻm... tôi vẫn mường tượng được trong trí nhớ. Chỉ không nhớ cửa hàng bán gạo mà BL nói là nhà của Nga Vũ ở khoảng nào. Thực sự vì ngày ấy đâu có mua gạo ở đó và không quen với ai.
Nhà của Ngọc Thanh tôi cũng không biết. Chỉ biết khi nghe NT nói mấy năm trước đây thôi. Nhưng trên đường Nguyễn Lâm nếu đi từ đường Trần Quốc Toản quẹo vào nhìn phía bên phải có một tiệm bán sách vở giấy bút đồ dùng văn phòng là nhà người quen của bố mẹ tôi. Tôi quên tên tiệm rồi. Hồi Mậu Thân 68 tôi có tới tị nạn ở đó được ông bà chủ tiệm ân cần tiếp đón rất chu đáo. Không biết BL hay có bạn nào nhớ tiệm sách này không?
Hi hi, chuyện đem bo bo xay thành bột rồi tự làm bánh mì bằng hay đem đổi lấy mì sợi bo bo tưởng BL biết rành lắm chớ? Hồi đó ai kẹt lại đều từng trải qua chuyện đó. Mà không phải tự tay mình xay hay giã bo bo ra thành bột đâu mà đem số bo bo đó đến chỗ máy xay, thuê người ta xay.
Ngày đó có phong trào chế máy xay bo bo vì bo bo "thịnh hành" quá, nhà nào cũng phải mua bo bo ở cửa hàng lương thực để ăn. Ai tháo vát một chút và có đầu óc kinh doanh sẽ bỏ ra một số vốn để làm máy xay bo bo rồi nhận xay bo bo lấy tiền công. Làm thế vừa có thu nhập vừa có việc làm lao động, tránh không bị bắt đi kinh tế mới.
Mà bánh mì hay mì sợi làm bằng bột bo bo không ngon như BL nghĩ đâu. Vì bo bo đó đâu phải là hạt lúa mì. Nó không dẻo và thơm như bột mì. Nó bở và bã tời. Ăn đỡ khổ hơn ăn bo bo nguyên hạt thôi. Nhà tôi hồi đó chuyên trị món mì sợi bo bo ăn với canh riêu cáy. Chỉ là con cáy, một loại cua đồng nhỏ xíu bằng đầu ngón tay giã ra lọc lấy nước nấu lên với chút cà chua rồi đổ vào tô mì bo bo mà lùa mà húp.
Bây giờ nghĩ lại thấy tội nghiệp bao nhiêu con cáy ngày ấy phải hy sinh mạng sống vì sự sinh tồn của con người trong đó có mình. Ngoài con cáy còn ốc gạo, tép moi, nhộng, cá lòng tong. Những con vật nhỏ bé thật sự không đáng phải bị lùng bắt mua bán làm thực phẩm như thế.
Quang Dương
***
Sân Vận Động Cộng Hoà
Sẽ post lên sau – kỷ niệm con nít vui quá
Tiệm bán sách vở giấy bút
Chắc Ngọc Thanh nhớ tên ?!
Anh Quang Dương ơi, lúc đó, không nhớ đổi bo bo. Chỉ nhớ đổi bột mì, lấy mì sợi. Hai kí bột lấy một ký mì sợi vàng. Ngày đó, góc Nhật Tảo - Nguyễn Kim là xe bán nước mía. Sau bao năm khấm khá, ông bà chủ xây cái tiệm khang trang sáng sủa ánh đèn neon, bán hủ tiếu. Chủ tiệm là Anh chị Năm.
Sau 30/4, anh chị đổi qua làm tổ hợp gia công mì sợi, rất đắt khách. Ai cũng mang bột mì đến lấy mì sợi. Tiệm này gần nhà của Bạch Liên Trì. Nhưng BLTrì đi sớm nên không biết tổ hợp này. BLTrì chắc chắn biết anh Chị Năm bán Hủ Tiếu, với xe nước mía.
Ngày xưa, xe đưa rước chạy tuyến đường TQToản, vô Triệu Đà, quẹo Tân Phước, vòng qua Nguyễn Kim nên biết tiệm này. Bên kia đường đất, có quán Cai Lý chuyên bán đồ nhậu – Xe đưa rước chạy qua Nguyễn Kim mỗi ngày, chỉ nhìn vô, thấy xe đậu đông nghẹt.
Đây là trạm xe dừng, thả Bạch Liên Trì xuống nhà. Xe tiếp tục lăn bánh hướng Trần Q Toản. Đây là điểm dừng, thả Nga Vũ xuống.
Xe quẹo tay trái, tới phiên BL xuống trên TQToản
Anh QD nhắc tới chuyện – Đi lao động mà nổi da gà – Sợ lắm.
Quá ngán ngẩm những ngày buồn trong tuyệt vọng. Người dân đều phụ thuộc vào HTX mới có miếng ăn.
Anh Quang Dương nhắc món canh rau đay giã cua. Chắc nhiều bạn thèm lắm đó.
Hơn nửa thế kỷ rồi, vậy mà hình ảnh góc phố, cũng như những tuyến đường, ngõ hẻm, thân quen, vẫn còn rõ ràng hiện ra trước mặt.
Bảy năm Gia Long mãi mãi KHÔNG quên với các bạn GL gần nhà, cùng trường và cùng lớp. Và nhất là, cùng ngồi chung xe đưa rước - Lasan Taberd số 4.
Hơn nửa thế kỷ, hình ảnh xa xưa quay về. Hy vọng những chi tiết thân quen, giúp ta lang thang Sài Gòn thương nhớ.
Cám ơn anh Quang Dương cùng ghi ra chi tiết. Kỷ niệm lần lượt trải dài. Bài viết đơn sơ nhưng gợi trong ta nỗi nhớ... chưa quên !...
Không bao giờ tìm lại được !...
Tám R
DEC 2024
***
Đã xem bài mới viết. Cám ơn BL nhắc lại nhiều địa danh góc phố, cửa hàng tiệm ăn, xe đưa đón nữ sinh, những sinh hoạt quen thuộc của một thời xa xưa êm ái. Đúng là rất đáng nhớ, không thể nào quên.
Quang Dương
DEC 2 - 2024
8 - Lời Cám Ơn Chân Tình
Tháng mười một là ngày Lễ Tạ Ơn. Lời cám ơn được dịp trải dài.
Năm 1975, những ai ở lại, chắc chắn nếm mùi thương đau. Biết đá biết vàng, đời sống cách biệt ra sao, giữa người dân thường, với người có quyền lực thời bấy giờ. Chán thì thôi !....
Mọi người thầm quá hiểu, nhưng ít ai nói ra. Vì nói ra thì phản… nữa… Cái dzì cũng gọi là phản….H2O hết. Riết rồi, cuộc sống chông chênh theo lượn sóng nhọc nhằn. Người dân đều biết, phải làm thinh, và chịu đựng. Đầu và cổ nên mềm dẻo gù gật cho qua ngày, chấp nhận từng giây phút buồn trôi qua, cho an thân.
Nếu đời sống mới trù phú, an vui thì…thì … sao ?!
Làm sao xuất hiện làn sóng băng rừng hiểm trở, vượt biển mặn hãi hùng. Mười phần sinh tử, mà chín phần thì thành cát bụi phù du dzồi. Người may mắn thoát nạn, sống sót chỉ mong manh có một phần mà thôi.
Họ liều mạng ra đi, chỉ với một khát vọng, đi tìm vầng sáng cho chính đời mình.
Cũng vì thế, mà các bạn thân mến, mới có dịp xem youtube hãi hùng Cánh Buồm Căng Gió, Nhìn Lại...
Hàng Xóm Thâm Tình sẽ trình làng nay mai. Thân mời các nàng cùng xem để nhớ về khúc quanh. Mà những người không may bị kẹt ở lại phải cúi đầu im tiếng. Các bạn may mắn đi sớm, chưa biết.
***
Vui buồn chen lẫn, chồng chất lên nhau, nằm im trong tiềm thức. Thuở mới định cư, ai cũng vắt giò chạy kiếm cơm. Ít ai có thời gian, ngồi trầm tư mặc tưởng từng cảnh đời trôi nổi, lênh đênh giữa biển cả bao la.
Ngay cả tôi, chưa bao giờ nghĩ đến một ngày cầm bút quẹt quẹt vài chữ. Khi đời sống thanh thản, nhớ lại chuyện xưa tích cũ. Một chút gì... của quá khứ. Không bao giờ xảy ra nữa.
Đó là, một hôm về nhà, tôi đói bụng quá, ngồi ăn trưa. Miệng thì nhai tỏm tẻm. Mắt coi tivi. Bỗng dưng trên tivi trình chiếu cảnh chiếc ghe cây bé nhỏ, lượn lờ ngụp lặn, vượt sóng vào tháng tư buồn. Tự nhiên nước mắt lưng tròng, vì thấy mình trong đó.
Cảm xúc dâng trào, tôi bắt đầu viết vài dòng về hành trình sinh tử. Không ngờ, chữ ở đâu mà chạỵ ra đều đều cho các nàng Gia Long đọc.
Có lẽ, tôi chỉ ghi lại sự thật từ trái tim, hoàn toàn không hư cấu. Nhờ vậy, chữ mải mê trải dài…dài…hoài….
Tháng mười một là tháng chúng ta bày tỏ lời cám ơn. Sun Shine chân tình cám ơn các anh Tiểu Vũ, Quang Dương, Minh Nhã - các nàng Gia Long cùng góp thơ - thành hình Youtube SunShine. Cũng như vào đọc bài viết ngắn cho đời thêm vui.
Thương chị Nguyệt, Bạch Phượng... lắm, lúc nào cũng sát cánh với Tám R.
Mến chúc tất cả độc giả gần xa, và các nàng Gia Long ngày Lễ Tạ Ơn AN LÀNH.
Happy Thanksgiving
Bạch Liên
NOV 20 - 2024
***
Cười Vui Như Vịt
Quang Dương
1 - Cám ơn BL đã gửi lời Cám ơn đến thân hữu độc giả nhân mùa Tạ Ơn 2024. Đáp lại, Thân chúc BL và quý quyến những ngày lễ Tạ Ơn sắp tới an vui đầm ấm đoàn tụ hạnh phúc và no lành
2 - Mới đọc bài "Gạo nhà bạn" của BL (tuy bài đã có từ 2023 nhưng nay mới được đọc). Đọc đến ba chữ "gạo bơ vơ" không nén được nụ cười! Thật tình phải phục BL dùng chữ rất hay, nhân cách hoá gạo. Chủ nhân đi rồi thì gạo ở lại bơ vơ là đúng quá. Phải chi gạo có chân chắc cũng đi theo chủ. Tội cho gạo Bây giờ thì cười được nhưng ở vào thời điểm sau 30/4/75 cười không nổi, chỉ mếu thôi.
À tôi không biết, hay không nhớ, cửa hàng bán gạo tức nhà của Nga đâu BL. Có phải cửa hàng này ở gần chợ Nguyễn Tri Phương không? Rất thông cảm nỗi buồn của BL khi đến nhà bạn mà bạn đã đi xa chỉ còn gạo ở lại. Thôi không có bạn thì đong gạo cho đỡ nhớ. Mang gạo bơ vơ về bỏ vô nồi nấu cơm cũng thấy ấm lòng.
3 - Đỡ hơn ăn bo bo nhiều phải không? Nhớ hồi đó bo bo mua về muốn nhai và nuốt được phải giã cho vỡ ra và ngâm nước qua đêm trước khi nấu. Chưa "hăng rết" là may. Nghe nói loại bo bo này các nước XHCN anh em viện trợ cứu đói chỉ để cho ngựa ăn! Về sau bà con phải đem xay hay đổi thành bột bo bo rồi dùng bột đó làm bánh như bánh mì hay mì sợi. Kiểu bánh hay mì bo bo đó rất tời, không thơm ngon như bánh mì hay mì sợi làm bằng bột mì.
Hi hi, BL chúc mọi người cười tươi như con két! Vui thiệt! Két biết cười chớ phải không? Nó rung mỏ cười "Khééch, khééch, khééch..." mỗi khi có khách vô nhà đó. Còn tôi bắt chước BL cũng chúc BL và các bạn cười vui như con vịt. Có ai thấy vịt cười chưa ha??
Quang Dương
****
1 - Anh QD nói đúng chính xác. Thời gian đó, ai cũng khổ quá trời. Tối ngày chỉ chờ Hợp Tác Xã thông báo…hôm nay có món gì …gì… Phường nào đến mua. Nhớ đem theo sổ lương thực
.
Riết rồi, gia đình nào cũng phải có một người luôn chầu chực nằm nhà. Có động tịnh gì là quơ cái nón lá, đội mau lên đầu. Chân bay như chim…đến đứng xếp hàng thứ tự.
Nói tới chuyện sắp hàng. Thiệt tình là ồn ào. Vì sao ?
Người đến trước cực khổ chờ dài cổ. Lâu lâu có người từ phía sau, làm bộ giả vờ ngu ngơ…chen chân vô bất tử.
Thế là lớn tiếng ồn ào.
2 - Đúng rồi anh QD. Địa điểm mua gạo nằm ngay đầu hẻm, đi tới chút xíu, ngả quẹo vô đường Nguyễn Lâm – Chợ Nguyễn Tri Phương. Đây cũng là khu nhà của Ngọc Thanh đó anh QD. Gần nhà Nhạc Sĩ Lam Phương với kịch sĩ Túy Hồng - Con đường vô trường Nguyễn Tri Phương
Lâu lâu xí xô nhắc nhớ về phố xưa. Thước phim cổ tích gần nửa thế kỷ hiện ra, như mới hôm qua.
3 - Sao anh QD giỏi quá vậy! Biết giã bo bo làm mì sợi, bánh mì. Lúc đó, mì sợi chắc ngon lắm.
Còn nhiều món khác nữa…Không bao giờ quên. Tất cả cho người dân vượt qua cơn đói của một khúc quanh đời. Cũng may, biết bao người tìm được con đường giải thoát cho mình.
· Có người đã nằm xuống dưới vực sâu đại dương.
· Có người trôi giạt nơi đâu… hoàn toàn bặt vô âm tính.
· Chúng ta cám ơn đấng linh thiêng, cho chúng ta gặp nhau nơi đây.
Viết văn, làm thơ, kể cho nhau nghe, và cùng cười như con két. Hay cười như con vịt đều vui như tết. Kiểu nào cũng là món quà nhân ái. Mến gởi đến tất cả bạn hữu khắp bốn phương trời
Xin cám ơn nụ cười tình thân
Còn sức khoẻ, mình mới cười được
Tám R
NOV 22- 2024
Tâm Tinh
Cám ơn các bạn áo trắng và quý độc giả gần xa vào xem youtube của Sun Shine. Và gần đây là các links với tựa đề là Cánh Buồm Căng Gió.
Các bạn thân mến, đây là hải trình thật của Bạch Liên. Sau khi các links gởi ra thế giới, có nhiều người gởi mail cho BL, bày tỏ cảm nghĩ về cái nhìn của họ. Ai cũng thương nhớ Pulau Bidong. Thậm chí, quý bạn có thời gian, đọc phần C/M phía dưới, có người viết ngay trên Youtube luôn.
Hầu hết người vượt biển sau 1975, đều đến Pulau Bidong. Có hít thở gió biển nhân ái sau lần sinh tử trên biển. Không ai quên kỷ niệm trên hòn đảo côi cút, nằm giữa biển, quá là hiền hòa, dễ thương lắm !.....
PULAU BIDONG , MỘT TRỜI KỶ NIỆM
https://www.youtube.com/watch?v=absFLrHH4_0
https://www.youtube.com/watch?v=50RYpRRLPbQ&feature=emb_logo
https://www.youtube.com/watch?v=yDcizYEd_Uk&feature=emb_logo
Nếu bạn nào xem link tiếng Anh, mới thấy tuổi trẻ khi VB còn nhỏ. Nhiều cháu đã viết C/M bằng tiếng anh trên Youtube tiếng Anh. Rất cảm động. BL mừng lắm ! Khi lớp trẻ sau này còn tìm đọc về Pulau Bidong với cảm nhận xúc động. Bước chân lên Pulau Bidong, BL ở chung khu B với trẻ nhỏ, không cha mẹ đi theo. từ 8 - 13 - 14 --- tuổi không à . Nhỏ ở riêng một nơi dễ kiểm soát.
Có người còn hỏi BL:
Sao tìm đuọc hình chiếc ghe ở miền Tây......
Các bạn có biết vì sao họ hỏi câu này không?
Vì ghe này là của gia đinh, bà con của họ đó. Vui hén !
Còn hỏi, BL có đi trong ghe này không ????
Rất ngây thơ !
Nhiều người gởi qua mails, nói lên tiếng lòng của họ.
Cám ơn nhiều lắm.... lắm !!!
PULAU BIDONG, STATE OF MIND :
//www.youtube.com/watch?v=FZyZDUXs4Q0&feature=emb_logo
***
Sau khi gởi 5 LINKS Cánh Buồm Căng Gió ra ngoài, một anh coi hết, gởi cho BL câu chuyên THẬT xảy ra giữa đại dương. Lòng người không ai đoán được ra sao. Cũng như anh Hai, chủ ghe của BL, là hàng xóm sát vách ở Sài Gòn. Anh chị hiền quá ... Cứ nghĩ ghe kia là người VB chung, cùng chí hướng.
XUI... XUI...XUI gặp cướp cùng người Việt Nam........BUỒN...!!
Ý quên !!!
Chứ không cùng giọng Sài Gòn đâu ạ.
Tuốt luốt ngoài miệt BT. Trên ghe có vẽ chữ BT .
CÁNH BUỒM CĂNG GIÓ 5  ---  https://youtu.be/17h8sQr9ayE
CáNH BUỒN CĂNG GIÓ 4 --- https://www.youtube.com/watch?v=KHtdduEsHZ4
CÁNH BUỒM CĂNG GIÓ 3 --- https://www.youtube.com/watch?v=nviJjLnuG3Q
CÁNH BUỒM CĂNG GIÓ 2 ---- https://www.youtube.com/watch?v=1_yLEKE_47A
CÁNH BUỒM CĂNG GIÓ Part 1 --- https://www.youtube.com/watch?v=8eTdp3Tvtt8
CHUYỆN THẬT
Của một nhà văn gởi, sau khi xem CBCG
Anh A là bạn của nhà văn này
Một câu chuyện về vượt biển. Đại khái như sau:
1) Thuyền anh A (người kể chuyện) hết dầu. Lênh đênh trên biển
2) Gặp một thuyền B khác. Thuyền này máy bị hư.
3) Không thuyền nào có đủ sức chứa cho tất cả mọi người.
Biện pháp cuối là buộc dây để kéo chiếc thuyền không thể chạy.
4) Anh A qua thuyền B bị hư để sửa máy.
Khi máy sửa xong. Họ trói bắt anh A lại, để đề phòng máy bị hư lần nữa thì có người sửa... Và chặt dây thừng.
5) Từ đó, anh A không còn gặp lại người thân.
Cám ơn chị Bạch Liên chia sẻ chuyện vượt biển của chị.
Bạch Liên
Sept 12 - 2023
&&&
Tản Mạn
Mùa hè vén màn, bước vào với tiết trời nóng cháy. Tôi mường tượng về khung trời Sài Gòn dấu yêu. Góc phố với bao tà áo trắng học trò quyện bay giờ tan trường. Những khoảnh khắc dễ thương đó đà ở lại bên kia bờ đại dương. Nhiều khi chạy xe ngang trường học, tôi miên man nhớ vóc dáng các nữ sinh xa xưa. Chạnh lòng một phút !
Tất cả hình bóng thướt tha đó, không còn có dịp đậu lại ở sân trường trong quê hương thứ hai. Mà chỉ phất phơ, lượn lờ bay ngang qua trí óc chúng ta vài giây, rồi nhanh chóng bay bổng theo áng phù vân.
Đời không là mơ
Tình không là thơ
Ta nhìn thực tại
Không buồn vu vơ
*
Ngước mắt nhìn mây
Mây cũng phôi phai
Không tồn tại mãi
Gió hoài thổi bay
*
Lá xanh trên cành
Đàn chim vây quanh
Cùng nhau ca hát
Chim cũng vút nhanh
*
Lá bỗng bơ vơ
Thu về thẫn thờ
Úa vàng rơi rụng
Về cõi xác xơ
Người ta thường ví, hình với bóng là đôi nhân tình không bao giờ ngăn cách, dù chỉ một cái liếc mắt. Ngoài cái bóng hư hư ảo ảo, ta không thể nào chạm tay vào, còn một thứ vô hình khác. Khi nhắc tới cái tên huyền bí, tất cả loài người đều phải cúi đầu khiếp sợ. Mặc dù ai cũng muốn tránh xa, nhưng không thể nào được.
Ông lão Thời Gian đầy quyền lực, sao cứ mải mê lẽo đẽo theo ta sau lưng. Ông cứ thả đóa hoa muối tiêu lên mái tóc xanh hồn nhiên. Cho dù tay ta cứ phủi, hất văng ra xa. Hạt muối tiêu này ù lì, ngoan cố cứ đeo bám sợi tóc mềm mại hoài. Ta đành cúi đầu vâng lệnh ông lão này, buồn buồn tủi tủi mà quay về thực tại.
Tà áo trắng hiền dịu của đoạn đời xinh đẹp nhất, cũng đã bay bổng về cuối trời quên lãng rồi. Nhìn về Sài Gòn qua mây ngàn. Đôi mắt ta cố gắng dõi tìm… chỉ còn là lớp sương mù bồng bềnh trên mặt đại dương mà thôi.
Ngay cả trong sân trường xưa với cái tên mới, tà áo trắng cũng biến mất theo khúc quanh. Quá khứ không bao giờ quay về. Gần nửa thế kỷ rồi còn gì. Còn chăng chỉ là hoài niệm để nhớ và để thương. Khi tâm hồn chúng ta, tự mình quay ngược dòng sông đời vài phút vu vơ.
Trang bài này, tôi dành riêng cho những dòng chữ, xí xô các cảnh đời lâu lắm, mà tôi biết. Trước khi tôi vượt đại dương. Một chút thả hồn rong chơi, nhớ lại, cho các bạn vàng cùng vui lẫn buồn. Cùng nhau đi lại các nẻo đường kỷ niệm. Biết bao chuyện xảy ra, mà nhiều nàng không còn ở Sài Gòn.…sau khi Sài Gòn đổi tên.
Thân chúc quý anh chị, quý bạn hữu an vui.
Hy vọng các bạn cùng đón đọc.
Bạch Liên
May 25 - 2023
Gạo Nhà Bạn
Những năm sau này, tất cả người trong xóm, đều mua gạo chung, cái dzì cũng giống nhau. Mỗi lần đi mua gạo, cả làng la ơi ới. Cùng rủ nhau đem bao, bị, túi xách…đựng gạo….hay bo bo. Nghĩ tới ngày tháng ấy, mà lạnh mình…. Ối giời ơi, muốn pịnh quá xá quà xa !.......
Cửa hàng bán gạo nằm tứ tung trong phường, khóm. Có một ngày, tôi đến cửa hàng, chờ tới phiên mình mua gạo. bỗng dưng nỗi buồn quay về. Quý vị độc giả ơi, có biết vì sao không ? Tại dzì, tui nhớ bạn xưa quá trời !...híc…híc…
Vì lúc trước, tôi đã tới căn nhà này để học bài thi, làm toán với con gái của chủ nhà cũ. Những người tốt số, nên cả gia đình may mắn lên máy bay. Vút cái vèo xuyên mây và băng qua đại dương muôn trùng, định cư xứ người hết rồi. Nhìn quanh nhìn quẩn, mèn ơi, chỉ mình tui đứng chèo queo… Buồn nhớ bạn dzàng !
Một mình tôi đứng nhìn mông lung, nhớ cô bạn Gia Long áo trắng thuở nào. Các bạn biết nàng này là ai không?
Nga Vũ !!!........đó các bạn ơi.
(Chắc Anh Quang Dương biết cửa hàng gạo này)
Nhà của Nga là cửa hàng bán gạo, trước khi di tản. Nhà nước tiếp thu. Ý quên, chữ tiếp thu… nghe ngộ hén. Chữ này là tiếng mới đó các bạn đi trước 75. Tiếp thu là chiếm đóng cửa tiệm này. Cũng như nhà nước có toàn quyền tịch thu gạo bơ vơ, không còn chủ. Vì chủ nhà chạy không kịp khoá cửa chăng ?..?..?...
Cái kho gạo to lớn của Nga Vũ… Ôi thôi, biết bao là bao gạo còn chất chồng cao như núi, nằm đầy trong kho. Những bao gạo vô tri, nhưng biết buồn từ đây. Đêm nằm thao thức, nhớ cô chủ nhỏ đà bay xa rồi.
Tôi là cư dân tầm thường, còn kẹt ở lại. Sinh sống lòng vòng trong khu phố này, nên đến đây mua gạo Hợp Tác Xã.
Xếp hàng cả ngày.
Chúc các bạn có nụ cười vui như con két
Ý quên !!!
Tui chưa hề nghe con két cười lần nào
Nói cho dzui nhà dzui cửa...dzị mà
Bạch Liên
AUG 22 - 2023
Than Củi
Ngày xưa ngày xửa của một thời xa lắc xa lơ. Nhà nào sáng sớm, những bà mẹ đều đi chợ mua thức ăn. Tiền trong túi do mình làm chủ, tha hồ nấu món gì cũng được. Sau này, ngộ lắm quý vị ơi ! Nhà nào cũng mua các thứ trọng yếu giống y hệt như nhau.
Hợp tác xã bán gì, ai cũng rối rít lấy sổ lương thực, răm rắp xếp hàng cả ngày, để được mua. Đây là lý do, vì sao tôi vừa nói trên. Nhà nào cũng ăn các món giống nhau. Vì tất cả đều mua từ Hợp Tác Xã. Nơi bán giá rẻ do nhà nước chủ động - thương người dân như ngọc ngà châu báu. Lo từng hạt gạo, từng hạt bo bo, từng ký khoai mì…..
Từ từ, tôi sẽ kể danh sách các mặt hàng mà HTX thương dân không chỗ nào chê được. Dân là con dziời cho mà, phải chăm NO cho tròn trịa chứ hè. Lo cho bao tử no tròn. Đúng y bon. Nhà nước NO cho dân, không sai chút nào.
Cũng may, Hợp Tác Xã còn lo xa nhiều thứ lắm. Thương dân hết biết ! Bo bo nấu lâu muốn xỉu mới mềm. Ai nói dóc đâu nà ! Lòng nhân ái của nhà nước, đã trót thương yêu thì phải NO cho trót, đành thương cho trọn. HTX thông báo rầm rộ:
- Bà con mau mau đến cửa hàng bán củi, than đá. Về nhà nấu bo bo cho rẻ tiền.
Mèn ơi, sức khoẻ đâu không thấy, mà thấy khói đen bay mù mịt khắp nhà. Hai lá phổi ngày càng bám ám khí độc hại. Bệnh ho hen, ho gà… lung tung loại ho lên ngôi thiên đỉnh. Cứ theo đà tiến lên XHCN mà tăng lên cao…
Nhiều loại ho nổi dậy, vì phổi nám, phổi lủng…sanh ra ho lao. ho gà.... Khói bay chằng chịt, y hệt như khung cảnh chiều thu đa tình, lãng mạn.
Mỗi đêm cả tổ đi họp nhóm, tự do phát biểu. Người dân tha hồ, được phép nói những điều mình ấm ức. Ông, bà tổ trưởng hiền từ, xuề xoà vuốt ve…hy vọng mọi người cười như hoa héo.
- Ôi, chút đỉnh khói mà, coi như khói nhang thơm, nhằm nhòa cái gì. Ráng hít vô chút xíu, thở ra thiệt là mạnh… Khói than củi yếu xìu à, lo gì ba cái lẻ tẻ. Phổi cũng sạch trơn sau một đêm ngáy khò khò.
- Ông bà an tâm. Nhà nước lúc nào cũng luôn lo lắng cái bao tử, cho dân lành êm ấm. Đời sống sung sướng, thì mới sung túc, để chúng ta cùng xếp hàng tiến lên XHCH vinh quang.....khà khà....
Hy vọng các bạn nào còn kẹt ở lại, coi tôi nói sai hay đúng ?!
Bạch Liên
July 26 - 2023
Bo Bo
Ai nấy thấy mà thương. Tay cầm thật chặt cuốn sổ lương thực, một tay cầm nón lá quạt cho khô mồ hôi thấm đẫm tấm lưng. Biết bao người ngồi chầu chực, quạt đến xỉu luôn, mới tới phiên mình được kêu tên vô.
- Chị kia, đứng xếp hàng ngay ngắn. Nếu lộn xộn, ra ngoài chờ. Chờ quơ, chờ mấy tiếng đồng hồ mới vô tới mức này, mà biểu trở ra chờ !
- Chị này, xuất trình sổ lương thực, kèm theo hộ khẩu (như tờ khai gia đình cũ). Ai không có sổ lương thực thì miễn giải quyết. Ghê chưa ! Uy quyền là đây !...
Họ kiểm tra nhà này có bao nhiêu miệng ăn, phát đủ số kí gạo mà thôi. Không ai được xin xỏ thêm chút xíu nào nữa hết, dù chỉ là nửa kí lô.
Nếu hôm nào không có gạo, thì mọi người xếp hàng, chờ cho đổ mồ hôi tắm ướt áo quần. Cuối cùng, họ phát gì cũng phải lấy đem về. Nếu ai không thích, tỏ ra chê khen, chần chờ lắc đầu. Tốt nhất là quay lưng, sẽ mang túi rỗng về. Ối dziời ơi! làm sao có gì để ăn. Mọi người đành ríu rít, khúm núm. Trong dáng vẻ buồn xo, tiu nghỉu mang bo bo về nhà hầm mềm mới nuốt được. Chắc ai cũng đều biết, bo bo cứng lắm... lắm các bạn tôi ơi ! Đã không có tiền mua dầu hôi nấu, mà còn phải hầm bo bo… khổ quá trời vậy kìa !
Nếu nấu bo bo giống với thời gian bình thường, như nấu gạo thi…hăng rết cả đám. Làm sao ông già bà cả nhai cho được. Vì bo bo còn cứng ngắt.
***
Chúng ta cùng nhau thả hồn, nhìn về năm tháng trước ngày Sài gòn cởi bỏ áo cũ, ngơ ngác khoác vào chiếc áo toàn lan toả hương thơm ngây ngất. Đó là mùi mồ hôi. Hoàn cảnh sống hoàn toàn khác với những ngày mặc vào áo mới, dung dăng cùng bạn bè rong chơi.
Đó là, khi trời chạng vạng lên đèn. Các hàng quán bên lề vỉa hè rộn ràng mua bán. Nhất là các xe bán đồ ngọt của các chú thoòng. Mèn ơi, tuổi trẻ chen chúc, ngồi rợp trời.
Ngộ một điều thú vị. Họ đến đây thường đi chung với bạn bè, vui cười tán gẫu. Chỗ ngồi không quan trọng bằng cuộc đối thoại, tía lia với nhau. Họ không ngồi trên ghế nệm cho êm cái bàn tọa. Ai cũng hồn nhiên, xí xô xí xào, ngồi trên cái ghế xếp thấp lè tè. Cạnh bên là cái mấy cái bàn nhỏ tí nị.
Vậy mà ai cũng tươi cười như hoa. Cái quan trọng là nhâm nhi các loại chè. Nào là chè ba màu, chè mè đen – chí-mà-phủ - ăn thông phổi, chè táo soạn, chè trôi nước…Còn một thứ mà lứa tuổi loai choai thích nhất. Đó là món sâm bổ lượng. Nghe cái tên đã thấy kiêu sa rồi.
Cũng tại cái chè này thơm ngon mùi hương nhãn nhục. Còn một thứ lạ miệng khác, mà thời còn no cơm ấm áo ít ai nghĩ tới một ngày mình phải ăn cả kí lô vô bụng. Đó là bo bo. Lúc đó, ai nào có biết, cứ nghĩ bo bo là hạt ngọc trai bạc của ông Giời ban tặng.
Hỡi ôi, sau này không có gạo phát cho dân. Họ toàn phân phối bo bo dzìa nhà. Ngày nào cũng phải nhai… nhai…. đến mệt xỉu. Lâu lâu, ông già bà cả trong xóm…móm sọm. Vì sao? Vì ông bà thay nhau hăng rết hết trơn. Tiền đâu mà gắn răng giả.
Thôi đành để ngọn gió hương đồng cỏ nội, lưu thông, bay vào cuống họng. Để đêm đêm nằm mơ màng ngủ, không cần quạt chi cho mỏi tay. Nguyên hàm răng sún hết trơn. Gió khuya ríu rít bên hiên nhà, tha hồ đi rong chơi miền xa xôi phiêu lãng… Chàng gió cứ an nhiên thổi vù vù vào hai lá phổi.
Đây là tuyến đường ngắn nhất, toàn dân nhanh gọn lẹ, tiến lên mục tiêu - Xếp Hàng Cả Ngày. Không biết các bạn may mắn xa Sài gòn sớm, có hiểu chữ này không hè?!
Bạch Liên
July 18 - 2023
Gạo Là Ngọc Trời
Ngày Sài Gòn khoác vào chiếc áo mới, người may mắn nhanh chân di tản sớm. Chúc mừng ! Chúc mừng ! Chắc ai cũng được đẻ bọc điều quá ?!
Họ đã may mắn lên máy bay, đi tàu lớn, thoát được biết bao nỗi buồn, bao nghịch cảnh đã in khắc thâm sâu tận đáy lòng. Nhất là không trải qua bao ngày đói khổ.
Nếu ai bị kẹt ở lại, vội vàng nhanh chân, nhảy ra phụ hợ, nghiêng theo chiều gió mới. Tự nhiên họ được người dân gọi tên chính xác là – 30 Trở Cờ. Họ xông xáo gánh vác mọi chuyện lớn hoặc nhỏ. Có người xuất gia từ đó, bỏ nhà, ở luôn nơi nào cho ăn cơm free. Luôn ra sức kiếm điểm tốt với chính quyền mới.
Nghĩa là, cứ lớn tiếng hà hiếp dân lành thì được phong cho một chức vụ. Có chút uy quyền nho nhỏ trong tay. Mặt mày hớn hở như hoa nở trái mùa. Lúc đó, tất cả nhân viên cũ đều mất việc. vì là người của chính quyền cũ.
Người nào khôn ngoan, lanh lẹ, dựa theo ai có chút hơi hám, nhờ quen biết, thân thuộc với người “mới vô”. Họ luôn chờ đợi, hy vọng có một việc làm thơm. Cho dù có đi ngược lại với lương tâm, cũng chẳng sao, không nhằm nhòa gì.
Miễn sao, lời nói trên đầu môi này mang lại cho mình thứ cần thiết nhất lúc ấy. Đây là thực phẩm, gạo là thứ yếu, đôi khi có chút tiền sống qua ngày. Thời buổi giao mùa giữa hai chế độ, ai có miếng cơm no bụng cho mình, có thể no luôn gia đình mình thì, họ không thể từ chối thực hiện.
Nhà nước mới cần tuyển dụng nhiều người vào làm việc cho họ. Với điều kiện là lý lịch trong sạch, chịu khó học tập chính trị chút xíu, hội họp thường xuyên. Nhất là phải có tư tưởng, phải có xu hướng nhìn cùng phía với xã hội mới. Chỉ lắng nghe mà không được phản đối cấp trên…hehehe....
***
Dĩ nhiên, nhiều người hăng hái gật đầu, làm theo. Thế là họ lên ngôi thiên đỉnh, y hệt như mặt trời ngự trị trên cao. Ung dung được hưởng nhiều quyền lợi hơn dân quèn. Nào là nhu yếu phẩm nhận đầy đủ trước. - được ngồi chễm chệ một ghế trong cơ quan nhà nước mới.
Tiếng nói của họ tự nhiên lên hương, bay lên chín tầng mây xanh. Từ phường, khóm, tổ đều ngẩng mặt lên trời. Không sợ bị đạp bánh tráng. Nếu lỡ đạp bể mấy cái bánh tráng, cũng tỉnh bơ. Người bán là dân quèn cũng không dám bắt đền. Thiệt tình là khổ quá xá !
Bao việc làm thơm tho, ngon lành, đắt giá như tôm tươi. Ý mà quên, thời gian đó, làm gì có tiền mà mua tôm tươi về ăn. Ai cũng đói te tua. Tội chưa hè !
Trong một khu phố có cửa hàng Hợp Tác Xã. Ái dà da ! Cô, Dì, chú , Bác, anh chị nào có địa vị, dù nhỏ xíu xiu trong cửa hàng Hợp Tác Xã này, coi như no cơm ấm áo. Vì sao ? Dĩ nhiên hạt gạo nào trước khi tới tay người dân quèn, thì êm ấm rơi vào cái túi xách của các nhân viên trước.
Mỗi khi có thông báo:
- Alô alô, dừa khô lên giá. Hôm nay bán gạo ở cửa hàng tên… gì gì…ở địa chỉ nào… mấy giờ. Ối giời ơi ! Mèn ơi, mọi người trong tổ mừng kể gì. Ai cũng lật đật quơ cái nón lá che nắng. Ăn qua loa chút gì cho no bụng. Các bạn có biết vì sao phải tìm chút gì nhét vô bao tử trước không ?
Họ chuẩn bị sắp hàng dài cả ngày đấy. Hàng dài như cái đuôi con rồng lượn lờ, uốn éo như cái đuôi con rắn độc. Cho dù, biết mình phải chờ đến bao lâu, mọi người vẫn kiên cường, ù lì, ngồi che cái nón lá tưa vành.... mải mê chờ... cho đến khi nào gạo bay vào túi xách. Gạo là hạt ngọc trời cho, no lòng mà !.........
Trời Sài Gòn em đi mà chợt té
Bởi vì em, mắt tá hỏa tam tinh
Bạch Liên
June 29 - 2023
Đổ Rác
Các bạn rời xa Sài Gòn sớm, chắc chắn không thể nào tận mắt, biết xã hội Sài Gòn ra sao. Có chăng chỉ qua sách báo. Đôi khi không linh động, xác thực bằng chứng tích thật. Cái máy quay phim dòng thời gian, từng chặng đường thật, vẫn còn lắng đọng trong ký ức. Cuộc sống mới, dòng chảy mưu sinh hoàn toàn thay đổi theo cơn bão nghiệt ngã.
Người giàu hay nghèo đều chao đảo theo vận mệnh điêu linh, không ai ngờ. Có người nhìn qua dáng vẻ bề ngoài, ta cứ ngỡ họ lam lũ kiếm tiền. Nhưng khi vỡ lẽ ra, tất cả mọi người ngỡ ngàng. Vì họ rất giàu. Chúng ta thường nghe lời khuyên:
· Không nên đánh giá ai đó qua bộ quần áo, nghề nghiệp.
· Sự thật đôi khi trái ngược lại. Mình phải trố mắt to khi nghe.
****
Nhà tôi nằm trên mặt tiền đường Trần Quốc Toản. Mỗi buổi sáng, ai có rác trong nhà, phải đem sẵn cái thùng đựng rác ra ngoài sân trước.
Chiếc xe ba bánh lạch cạch, chầm chậm đẩy tới. Bác trai ốm yếu, gầy gò, trên đầu đội cái nón lá tưa vành. Nhất là xơ xác trong bộ quần áo màu tro xám, thường tiệp màu với bụi bặm, nên pha lẫn lộn màu nâu đen.
Bác ngừng xe trước nhà. Từ tốn bước vào, đi từ nhà này sang nhà khác, gom mấy cái thùng rác có sẵn của vài căn nhà, nằm san sát vách nhau. Nhìn bác, từ trong lòng cảm thấy thương bác nhiều. Vì sao bác phải khổ cực sống với nghề nhọc nhằn như vậy.
Đến tháng, bác vào nhận tiền của từng chủ nhà.
Tiền bác cầm trong tay ít ỏi, trơ xương với đôi bàn tay gầy guộc. Ai cũng nghĩ, tuổi này, bác đẩy chiếc xe ba bánh đầy vun rác. Quá mệt mỏi, và phải gồng mình với sức lực của mình.
Ngày đổi tiền, mọi người lao xao gom góp tiền mọn của mình đi đổi. Có gia đình vơ vét hết trong nhà cũng không đủ số tiền nhà nước cho đổi. Sau 1975, người nghèo nhiều quá. Không có công ăn việc làm.
Có một người quần áo xốc xếch, lấm lem mùi tanh rác rưởi. Bác bức tóc than trời, mới lên tiếng là mình có quá nhiều.... so với số tiền để đổi… mấy triệu… Nếu đem ra phường đổi cũng chỉ cầm 200 đồng tiền mới về nhà mà thôi.
Nhìn sự việc xảy ra trước mắt, chúng ta đôi khi lầm lẫn, sai lạc nhiều so với sự thật.
Tôi thiết nghĩ, bạn bè ở gần nhà tôi trước 1975, chắc biết bác này.
Từ từ tôi sẽ viết vài dòng cho các bạn đọc cho vui. Những người hàng xóm, bạn bè mà tôi biết. Có lẽ, cô chú bác này đã an giấc thiên thu hết rồi. Chuyện vui buồn khi dòng đời rẽ khúc.
June 8, 2023