- Chờ Ai

Chờ Ai

Sông im vắng, không lăn tăn sóng

Cột đèn buồn trông ngóng chờ ai

Nhớ người phiêu bạt phương đoài

Thuyền trôi ra biển lăn xoay theo đời

*

Đây điểm hẹn đưa người rời bến

Đêm tối trời ngọn nến biết buồn

Soi đường ghe nhỏ xa nguồn

Nhà Bè rưng rức lệ tuôn theo dòng

*

Hàng dừa nước chạnh lòng xào xạc

Cầu mong ghe đừng lạc hướng đi

Đại dương sóng vỗ ầm ì

Đánh vào mạn vách, tức thì ghe nghiêng

*

Biển trù dập liên miên hù dọa

Lật úp ghe, đày đọa bao lần

Tự do cá cược, khổ thân

Hành trình vượt biển vô ngần tử sinh

Tờ lịch lững thững rơi từng ngày trôi qua. Tháng tư an nhiên quay về. Vết sẹo xa xưa trong tiềm thức tưởng chừng đã ngủ vùi mấy mươi năm. Nhưng tiếng thút thít tức tưởi vẫn còn ẩn giấu đè nén, mặc dù nỗi đau cào xé cuộn mình nằm im dưới lớp bụi thời gian. Tháng tư hiển hiện rành rành trước mắt người dân Việt, bỗng dưng khơi gợi cảnh tang tóc ngày Sài Gòn bức tử. Mỗi khi trái tim bé nhỏ trong lồng ngực nhúc nhích rung động, tạo chuỗi hơi thở theo từng nhịp ầm thầm thì vết sẹo lại vỡ oà.

Nếu là những tháng khác thì tiếng sóng dồn dập của đại dương có thét gào bão nổi, thì tiếng rền vang đó là nguồn cảm tác dâng trào. Các nhạc sĩ thả hồn vung bút viết nhiều bài tình ca biển mặn trữ tình. Nhưng khi tháng tư len lén bước vào, trong tận tâm can sâu lắng của những ai đã từng được biển đặt cho tên gọi Thuyền Nhân, sao lại cảm thấy não nuột buồn ray rứt. Hình ảnh ngàn chiếc ghe cây bé xíu mộc mạc lũ lượt nhổ neo xa bờ, mồ côi nhào lộn tả tơi trên ngọn sóng bạc đầu vẫn còn in hằn trên trang sử Việt. Thuở xa xưa ấy, ghe cây chỉ là hạt cát li ti dám bạo gan cá cược, đùa giỡn với đại dương bao la, sinh chỉ có một mà tử tới mười. Nhưng lòng cương quyết rời bỏ bóng đêm là động lực thôi thúc:

Ghe cây ơi, hãy kiên cường nhập cuộc phiêu lưu, thực hiện hải trình vượt sóng đi tìm hai chữ Tự Do.

Thế lực quyền uy nào đó cố tình bôi xóa và muốn đập phá những vết tích thương đau trong nhiều trại tị nạn tạm dung. Nhưng kỷ niệm vui hay buồn vẫn mãi tồn tại trong lòng người tha hương và luôn khắc sâu trên trang sử đổi đời.

Đứng bên bờ mạch nước lững lờ trôi, tôi mơ màng nhớ về một khúc sông xưa vào một đêm tối mù tối mịt. Bầu trời không trăng sao! Nàng Nguyệt Nga ủ ê nghẹn ngào nên không vén màn mây để nhìn xuống góc sông loi ngoi lóp ngóp bóng người. Nơi đây ẩn hiện thêm một chiếc lá gỗ mong manh, chuẩn bị nổ máy xuôi theo dòng sông Nhà Bè rời xa quê mẹ nữa rồi!

Tiếng xình xịch, xình xịch nhè nhẹ phát ra từ các ghe máy nhỏ chuyển người hướng tới con Cá Lớn đang đậu neo chờ, văng vẳng bên tai. Bóng đêm che phủ vạn vật nhưng không thể nào dập tắt ngọn đèn vàng vọt mờ nhạt, le lói trong buồng lái. Vì đó là giọt sáng duy nhất lan tỏa sợi hy vọng cho anh tài công cầm tay quay. Nước sôngNhà Bè ngọt ngào đùa đẩy chân vịt, thúc dục chiếc lá gỗ mau xuôi chảy theo dòng thủy triều bắt đầu dâng cao. Bằng mọi cách an toàn nhất để ghe kịp ra cửa biển Cần Giờ trước khi hừng đông ló dạng.

Những địa điểm chứa người ở lòng vòng điểm hẹn thì xuồng chèo tay chở người êm thấm hơn. Mái chèo quạt nước bì bõm, cố tiến nhanh để bắt chụp cái bóng con Cá Lớn. Mấy cái xuồng ba lá vừa cập sát vào mạn vách thì, ôi thôi, cái chợ chồm hổm dậy sóng vì ai cũng sợ mình bị lọt lại. Trong tâm trạng lo sợ này khiến mọi người bô bô tha hồ la ơi ới. Họ quên bẵng, con Cá Lớn đang nằm chui rút, ẩ núp ở góc sông tối thui, chung quanh là hàng dừa nước rậm rạp, ưỡn mình làm tấm tường che chắn muôn ngàn nguy hiểm.

Đi chui mà cứ tưởng mình chính thức đi lên máy bay hay sao vậy kìa?! Thôi thì, chủ ghe thông cảm nhá. Cũng vì ai cũng muốn hối hả bước nhanh, leo lên ghe cho yên bụng. Vì nếu lỡ mình là con rùa chậm chạp, đứng tần ngần chần chờ, xui rủi bị dân làng thông báo công an. Nghĩa là chuyến ra khơi bị động bể thì anh tài công lật đật nổ máy, nhổ neo, bán sống bán chết phóng chạy thiệt lẹ. Ai còn rơi rớt dưới sông thì, hỡi ôi, ráng chịu ở lại với cùm gông và chuồng cây mà thôi. Những ai đã rơi vào hoàn cảnh chẳng đặng đừng này, xin đừng than trách chủ ghe mà tội nghiệp!

Mấy mươi năm sau, đôi khi ta thẫn thờ ngồi trên bãi cát vàng mịn màng, buông lơi tầm mắt nhìn xa tít ra cuối chân trời. Hồn đi hoang, thả lung tung, ngẫm nghĩ cái trắc trẹo cắc cớ của dòng sông đời nghiệt ngã mà rấm rức suy tư. Cũng cùng là bãi cát rì rào tiếng sóng hoan ca. Nhưng ngộ thay, bàn chân tha hương đi trên bãi cát vàng xứ người, lúc nào cũng cảm thấy êm ả cho dù giẫm lên sỏi đá bén nhọn. Khác hẳn với bãi cát quê mình, hai con mắt cố mở to, lòn lách tránh xa gai nhọn nhưng toàn thân vẫn trầy sướt rướm máu, sao vậy kìa?

Nếu thắc mắc và có trách móc, chắc ta nên đổ thừa, tại quyển sách tử vi không chấm số cho mình xuất ngoại. Nói vậy chứ, tử vi rất là vô tư nên vẽ lung tung. Biết bao người vô chuồng cây nhiều lần vì bị gài, gạt....sạt nghiệp, sạch tiền mới đến bờ tự do. Nhưng cũng có khi, đuối sức hết tiền, họ đành ở lại mà ấm ức. Cũng có người may mắn lắm lắm, ra khơi lội biển chỉ một lần, vậy mà an toàn đến thẳng bến bình yên. Còn nhiều người yểu mệnh âm thầm tan xác giữa đáy vực sâu, lặng lẽ chìm lĩm, bặt vô âm tín, nào ai biết tên tuổi. Cho đến bây giờ, thống kê tổng kết vẫn không bao giờ biết chính xác con số bạc mệnh đó là bao nhiêu mạng người.

Tháng tư gợi nhớ biển Đông

Tròng trành giữa biển mênh mông

Mạng người bèo hơn chiếc lá

Rụng rơi, tan xác theo dòng

*

Tháng tư nếm mùi cùm gông

Đong từng lon gạo no lòng

Tiền làm sao có, trời hỡi...!!!

Bo bo ăn độn cho xong

*

Tự do cá cược, cầu mong

Xuống ghe vào đêm mưa giông

Hy vọng lách luồn qua trạm

Biển thương cho đến Bidong

April 2019