- Trăng Treo

Trăng Treo

Trăng huyền diệu tối trời lơ lửng

Quả bóng tròn sừng sững đêm rằm

Trung thu tháng tám hằng năm

Lồng đèn muôn sắc trẻ cầm khoe khoang

*

Thời thơ ấu son vàng nhớ mãi

Chưa biết buồn nên mải mê chơi

Nhảy dây, đánh đũa, năm mười

Chùm nhum kể chuyện, miệng cười hồn nhiên

*

Rằm tháng tám mang niềm vui đến

Bánh dẻo ngon thơm vút trời mây

Chao ơi, hương chuối ngất ngây

Hạt sen thập cẩm nướng quay ươm vàng

*

Màn đêm xuống trẻ càng náo nức

Chờ ngoài sân ríu rít gọi nhau

Nối đuôi hàng dọc trước sau

Nến chao ánh lửa lao xao lập loè

*

Lồng đèn xếp bung xòe cánh quạt

Bí thon dài mờ nhạt gió say

Con trai thích đẩy lon xoay

Giọt vàng tung tóe hất bay trên đường

Nhìn bức hình treo lơ lửng nàng Nguyệt Nga ầu ơ thả hồn trên đỉnh chóp nhọn cánh buồm, cho tôi tưởng tượng ra hình ảnh của quả bóng nhẹ tênh được trì kéo bởi những sợi dây nhợ mỏng te. Bong bóng được bơm đầy khí heli lúc nào cũng có khuynh hướng vút bay cao lên thiên đỉnh nhưng bị vướng mắc bởi mấy sợi dây gân nhợ nhuyễn nhừ. Trẻ con quấn tròn cuộn dây vào cái lon sữa bò và từ từ thả dây theo chiều bốc cao của hướng gió. Bàn tay nhỏ nhắn lui cui ghì kéo giật ngược quả bóng trở về với mặt đất hiền hòa vì trẻ sợ, bong bóng bồng bềnh ham vui, dứt tình đứt dây bay đi biền biệt tận phương trời xa tít.

Bầu trời vàng cam là ánh hoàng hôn rực lửa khi chiều tà sắp đóng khép một ngày quần quật lăn quay mưu sinh. Trí tưởng tượng cho tôi mơ về đêm tết Trung Thu bên kia nửa vòng tròn trái đất của mảnh đời thơ ấu. Ôi nhớ quá kỷ niệm xưa ơi !

Buổi chiều tết Trung Thu, ôi thương làm sao cái rộn ràng rối rít trong lòng trẻ em, trong đó có tôi. Không gian nhộn nhịp bừng tỉnh cả xóm khi tôi vui cùng các bạn loanh quanh trong khu xóm yên bình. Đứa nào cũng nôn nao chờ đợi mặt trời buồn ngủ sớm. Vạn vật bắt đầu an ngơi, nhường một ngày nắng cháy cho ánh hoàng hôn êm đềm pha màu tím biếc mộng mơ. Hình như đêm Trung Thu, nàng Hằng Nga cũng rộn ràng vui lây nên đôi vành môi mộng cứ chúm chím nhoẻn miệng cười duyên cùng bé con khắp nơi trong góc phố Sài Gòn, cái nôi tôi chào đời.

Không bao giờ tôi quên cho được cái rạo rực trong lòng thuở xa xưa ấy. Tôi là bé con thích cười đùa cùng chúng bạn xấp xỉ, trang lứa tuổi với mình. Kỷ niệm khắc ghi vào mảnh đời ngây thơ hồn nhiên dạo đó sao quá ngọt ngào và êm ả! Mấy mươi năm lưu lạc sống đời tha hương, không khí tết Trung Thu lại quay về với góc phố tề tựu những người đã trốn chạy bờ quê mẹ trong hoàn cảnh uất nghẹn và nay an phận xây đời. Ngồi đây thả hồn mơ về chốn xưa với chút ngậm ngùi. Ước gì thời gian có thể quay ngược chút xíu thôi, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ cho chúng ta tìm về khung trời bé bỏng ở lứa tuổi dại khờ. Tiếc thay mơ ước này chỉ là ảo huyền hư không !

Ngẫm nghĩ để rồi buồn da diết mà thôi! Nếu chúng ta có tiền chất thành núi cao xuyên thủng mây xanh cũng không thể nào mua được cái không khí an bình của xã hội xa xửa xa xưa đó nữa quí vị ơi! Thời gian cứ lao vút, bay phóng vội vã, đành bỏ rơi rớt sau lưng biết bao là kỷ niệm vàng son. Có thể nói, chặng đường đời tuyệt diệu ấy là năm tháng dấu yêu ngọc ngà khi tất cả chúng ta cùng bước vào vương ngai đẹp nhất của một kiếp nhân sinh. Tuổi ấu thơ chưa biết buồn, chưa biết lo âu, hồn nhiên dung dăng mãi in hằn trong tiềm thức chưa ngủ yên của quí vị nói chung và của tôi nói riêng.

Mấy mươi năm trôi giạt sống đời tha hương ở quê người sau lần dòng đời gẫy khúc bất chợt, những đứa con miền Nam chân chất cho dù có cởi bỏ lại hết sau lưng tuổi thơ liến láu đẹp nhất, nhưng cái hình ảnh mộc mạc của góc phố Sài Gòn hiền hoà, đối với tôi vẫn là vô giá. Chúng ta cứ thử gẫm suy, bây giờ trong tay ta có nhiều thứ lắm về vật chất lẫn tinh thần, nhưng với số tiền này, ta không bao giờ mua được đêm rằm tháng tám Tết Trung Thu của đoạn đời ngây ngô dễ thương !

Chúng ta phải cúi đầu chấp nhận định luật bất biến của thời gian. Tất cả niềm vui hay nỗi buồn đều bay tan vào quá khứ vì cõi đời này chỉ là tạm bợ phù du mà thôi. Thời gian vô hình nhưng lại có sức mạnh siêu cường nên cứ bay hoài, bay mãi không bao giờ ngừng nghỉ. Nhưng ngược lại, than ôi, bàn chân con người thì chỉ có khả năng giới hạn. Cuộc chạy đua theo được từng chặng đường bôn ba còn tùy thuộc rất nhiều vào sức khoẻ mỗi nhân mạng. Đến một lúc nào đó gối mỏi chân chùn. Đầu gối biểu tình kêu lộc cộc, các bộ phận trong cơ thể rệu rã từ từ. Ta đành dừng lại cuộc rong chơi trần gian và từ giã kiếp nhân sinh để quay về với số mệnh làm cát bụi lang thang ở tận phương trời xa xăm mịt mùng,

Kính chúc quí độc giả Tết Trung Thu an vui,

hạnh phúc cùng người thân yêu.

Sept 2018