Tính cách tốt mỗi người
Ra đời! đạt tính cách, trên cơ...
(Hiểu kỹ bạn mới có tính cách phát triển mà khẳng định được sự đặc sắc, chinh phục và hạnh phúc).
#A
Cách sống từng người mà có nhiều mức của vận động. Những vận động đó liên quan và có chi phối ở các 'nơi' tạo nên các 'lưu vực' ('lưu vực' là mức chứa trong đó: cách 'tôn' giám sát - đánh giá, tự do, bảo đảm con người - sinh hoạt, cùng đầu tư...).
Tuỳ bối cảnh từng người đan xen như thế nào mà hình thành nên các 'lưu vực'. Có nhiều lĩnh vực, cách 'hình thành','đòi hỏi'... mà có nhiều 'lưu vực' xen và những 'bậc' theo hướng văn minh.
Từng người phải trình độ và cách làm chủ phát triển 'con người - xã hội' qua sinh hoạt, đạo đức, cách lao động ...theo từng giai đoạn mà 'tham gia mở ra - chấp nhận xen nhiều mức' các 'lưu vực' (có 'quan điểm' tìm nơi tương đồng, mức học sinh được học kế thừa và tìm tòi sáng tạo để không bị áp đặt...có quan hệ nơi làm, nơi xóm...).
Có chú trọng 'tuỳ mọi trình độ mình' thì luôn có được phương pháp để 'hành động tích luỹ' phù hợp từng nơi (nơi trường học tiếp nhận đúng giáo dục, bạn bè, sinh hoạt văn hoá...mà dành đủ 'thời gian' đó, không nên dùng hết 'công sức' còn lại của cả ngày mà hổng cái khác ).
Không tham gia những lao động sai để có hưởng mà tồn tại nơi chứa nhiều vi phạm, 'cá nhân - xã hội' bị những yếu tố chủ đạo của 'nhóm - cá nhân' dành sai chi phối.
Người 'nhóm' giỏi thì biết tạo 'trận - tổng thể' để chủ động phát triển, tương trợ đúng, không bị lệ thuộc sai (cách tạo 'trận' bằng: cân đối, cái này bù cái kia, giai đoạn các yếu tố khác nhau, cách dựa...). Không bị 'dính' nơi 'cá nhân - nhóm' lợi dụng giám sát đánh giá để 'tôn' lẫn lộn mà gây ảnh hưởng chi phối; không bị những nơi xã hội 'hình thành' gì kém của quyền lợi - sinh hoạt văn hoá... mà ràng buộc những cá nhân sai.
Chính trị kém thì thể chế tạo cách tôn riêng để có những cá nhân phụ thuộc (tiếp xúc thông tin, phong trào trường học theo hướng phục vụ kiểu khuôn mẫu, thiếu tự do sáng tạo...) hoặc thể chế tạo cách tôn và lưu vực riêng để chứa trong đó mà những 'cá nhân - nhóm nhỏ' không đủ sức tự lập đứng ra ('cho cái danh' mà có những cá nhân không ưng với thực chất hiệu quả nhưng vì xung quanh nhìn vào...) hoặc trình độ thể chế kém bị tôn lẫn lộn (học giỏi không có đóng góp được nổi bật bằng thể thao...).
Mục đích tốt của 'thể chế' là phát triển con người cân đối hài hòa, tự do, sáng tạo...mà cá nhân tác động đúng cùng với sự phát triển của thể chế. Chứ không phải 'thể chế kém' sẽ không định hướng được mà mà tạo khuôn sai cho dễ cai trị, chia nhóm chỉ để mức thế để dễ ổn định...nhưng lại kém vận động phát triển, tụt hậu.
Tạo được 'trận' tham gia các 'lưu vực' sẽ có chủ đạo của những yếu tố chính ra các 'lưu vực' (tồn tại những xây dựng tri kỷ để chỉ cần mức tình cảm chia sẻ đó là đủ còn lại mọi thi thố với xã hội chấp nhận mọi cạnh tranh: khi 'bầu' đúng khác với khi bị phá nhau...); không bị lệch (bị áp đặt...); không bị nghèo nàn (nơi lao động không bị cuốn bản thân thành chỉ là 'cái máy' ...lấy hết các 'quyền phát triển con người'; không thành 'công cụ' của chỉ lao động tranh dành sai trong 'nhóm hẹp' đó...).
Mức kiểu giữ được cố tâm việc làm ít bị ảnh hưởng ( kiểu 'đọc sách say sưa được nơi ồn ào...) để tích luỹ mình cần yếu tố mặc mọi 'va' của sự vận động.
Sự vươn lên hay để bảo đảm không gian sống bản thân mà có những va chạm của vận động bản thân mức đạt, mức lỡ đan xen sự việc gì ...dẫn tới được 'tôn' hay bị 'lỡ' với những thuận lợi khó khăn thì phải biết bó hẹp và mở ra các yếu tố ( mình đang học thông thạo lĩnh vực thì gắng tiếp cận những liên quan nhận thức lĩnh vực đó...mình cùng cạnh tranh quyền lợi thì 'cái tôi' biết cứ tự nhiên của phong phú tham gia nhiều lĩnh vực xã hội đừng bị 'dò xét' mà thiếu tự tin; nhìn nhận độ quan tâm khác nhau của 'từng người - chỗ xã hội' với một số yếu tố cái mình bị lỡ, tỏ sai... mà tinh thần đừng tự bị đeo bám ).
Người sướng và thông suốt do định hình được các 'lưu vực' phù hợp (tham gia xem văn hoá thì mọi người đều ra chung được mà không bị phân biệt...), ít bị lẫn các sự việc (lúc nghiêm túc lao động không xen lúc 'bỡn' sinh hoạt văn hoá...) tạo thành lối sống mạnh mẽ.
Bị đan xen, sở trường và những cá nhân...mà con đường 'đỉnh - nền' (đỉnh: học đạt, phấn đấu...nền: xem, cùng trường...) kém chú trọng được những sự việc (do sức khoẻ, ức chế - ít tự tin...mà khi tập võ không thăng ). Do 'ta đúng - họ đúng' chỉ vậy dẫn tới tồn tại hoàn cảnh át nhau (vì chưa đạt đích, vì nhiều cách sự việc, khi 'bầu' tương đối..) thì phải tôn trọng đúng luật chơi.
Không đi vào lấy những 'lưu vực' sai gây cọc cạch (lấn sân nổi ngưỡng mộ hơn giáo sư cả những mức...) mà xây được đúng mức lưu vực từng lĩnh vực (thể thao với quảng cáo - giải trí, khoa học Nobel với những sinh viên những nhà nghiên cứu...) với 'công' cho sự phát triển xã hội (văn hoá thể thao với tinh thần cuộc sống, khoa học với sáng tạo...).
Người giỏi thì chủ động tham gia và xây dựng được các 'lưu vực' và biện pháp được không bị các lưu vực phần 'đối lập' gây giảm ( mình cạnh tranh với nơi dễ gặp 'những yếu tố' trong nơi đó gây khó...). Không bị những 'trên cơ' trong lưu vực lợi dụng chi phối (nơi lưu vực phải tham gia trải qua mà có yếu tố lợi thế hơn gây khó hãy gắng 'tổng hợp' vượt...).
Cách với cùng 'nơi' để tích lượng cạnh tranh cái gì...là gắn cùng nơi kiểu sinh hoạt (phát triển giáo sư gần các khoa học hơn nhà kinh doanh gần vật chất dùng...).
Việc gì 'hình thành' mà thường dễ bị bó trong lưu vực đó (nhà khoa học mải mê mà ít cởi mở... ).
#B
Xu hướng gắn phát triển chung (sinh hoạt văn hoá...), mức cách đấu tranh (dân chủ, bảo đảm, dân trí...), cách tham gia nơi hình thành (đầu tư...)....thì có tính trách nhiệm - tự giác và không gây ảnh hưởng lộn xộn cho 'cá nhân - xã hội' (xã hội 'tắt đèn' các cá nhân dễ phá lung tung...). Các tiêu chí xã hội thực hiện nghiêm túc (bảo đảm, công bằng, đánh giá, sửa sai...) thì xã hội ít bị lúc 'tắt đèn'.
Phấn chấn các sự việc kế tiếp theo với những không gian và tinh thần: lúc lao động hiệu quả mục đích, lúc tới thể thao, lúc tới đúng sinh hoạt tốt...(khác với cả ngày nhàn rồi chỉ đến giờ chơi thể thao - những tính phát huy quá, những tính không...).
Những 'điểm' là vài bạn tốt dựa nhau, nơi vắng 4 người và ấm nước chè thú chơi và đan xen những bộ tứ đó là phải có 'sinh hoạt văn hoá - xem' là thoả mãn được phần lớn tinh thần con người (về nghỉ ngơi...), công sức nhiều còn lại sẽ tập trung phấn đấu tốt mục đích chính (chứ không bộ tứ nhốt vài người kiểu 'cờ bạc quên đời'). Biện pháp 'xem' là mỗi cá nhân phải đạt được bằng cách tự lập đi tham gia các sinh hoạt văn hoá, các hoạt động xã hội (không gian lớn trong nhiều người sẽ gặp vài người hợp...). Khi 'xem' mình làm 'nền' cho mọi hoạt động xã hội, có chứa phần 'nhận' được, có bày tỏ được các cảm xúc tinh thần - phù hợp nhiều thú giải trí vừa cách, hoà đồng - bình đẳng - tự tin giữa mọi người...mà lại không bị lệ thuộc những gì bản thân không muốn gắn sâu - những gì không định tỏ.
Làm chủ tham gia các sự việc do tìm hiểu, chuẩn bị, cách vào mà không bị 'đâm lao theo lao' hiệu quả thấp. Khi vào yếu tố chính ràng buộc còn yếu tố phụ gắng chỉnh sửa được (vào làm nơi phù hợp sở trường mình là ràng buộc thì dù mâu thuẫn một vài cá nhân cũng biện pháp qua...). Những mục đích phải tích đủ 'công sức' bỏ ra không nóng vội, nhận đúng 'thời cơ' may có để đỡ phần công sức...
Mọi kiểu chinh phục có những kiểu 'lưu vực' riêng với 'đánh giá' mà giữ đúng để không bị tác động chi phối sai (không bị dồn đạt sai tạo áp lực sai...).
Có kế hoạch lao động bản thân điều chỉnh để không tham gia các thi thố của thú chơi không tạo ra thành quả nhưng tốn nhiều công sức ( xác định những thú chơi gì có 'đòi hỏi' chứng tỏ nhiều cấp độ giỏi, mức liên kết nhiều người...sẽ bị lôi cuốn 'kiểu chơi games').
Những lao động cuộc sống bản thân tạo được mục đích những giai đoạn, có được phương pháp tham gia dần 'cuộc' gắn tạo thành quả 'bản thân - xã hội', kiên trì - không nóng vội.
ghi chú:[Học sinh đề ra mục đích các cấp học, từng môn...cho tới từng ngày với 'thời khóa biểu' được chọn đúng, được đánh giá, được thừa nhận đúng công sức cần - có được giúp đỡ lúc bị hổng theo được...còn lại tham gia sinh hoạt văn hoá, cách giáo dục có những mức thi thố, mức hình thành nhiều cấp độ liên quan với nhau với trình độ, cá tính say mê để tạo khoảng đúng phải hoàn thành (ngày - tháng, phần - môn học, sự việc...) so với tuổi đang chơi đang ăn ngủ hợp nâng trình độ lao động dần...mà không bị say mê games, chơi bời sai (lúc bị hổng là công sức cực lớn mới đưa lại đúng được 'xu hướng - khoảng' bởi: không theo được các 'phương pháp học - phấn đấu' gì kế tiếp hơn )...Chỉ cần theo được đơn giản vậy, có mức thành kiểu lao động cùng lúc xen chơi vậy là tuổi thơ trưởng thành được mà không bị hư - nếu chỉ gò một sự việc thì ra đời nhiều lúc bị bung, không hài hoà được tự lập (tuổi thơ nghịch nhưng lúc hổng gì là cực lớn bù: bỏ học vài bữa là có thể cả môn toán học kỳ không theo được...; có games nhưng tham gia đó là chấp nhận bị quản lý hơn 'giờ chơi- giờ học' mà quản lý được chấp nhận theo đúng thì cũng trẻ lớn được, khác với người học sinh tốt ham học thành kiểu lao động trội thì được để 'tự do' thời khoá biểu...phấn đấu người tài xã hội ). Cho tới tạo được lưu vực của một người của mục đích phấn đấu trội thành thạo lĩnh vực gì (một người tin học phấn đấu viết được lập trình: biết nơi cần, tiếp xúc thông tin...)]
Xã hội tốt tạo được đan xen nhiều mức độ phù hợp tham gia cho mọi cá nhân (sự bảo đảm, sinh hoạt văn hoá đúng, cách tiếp cận, cách đòi hỏi...).
Được 'tham gia' đúng, được 'đòi hỏi' đúng thì mục đích chung mới khát vọng hết mình cho sự phấn đấu (cách tổ chức môn thể thao và gắn vì quần chúng tốt thì hết lòng cổ vũ...khác với thắng thua đội nhà không quan trọng lắm ).
Ghi chú: [Một học sinh 'không đạt xuất sắc sẽ mở ra cho xã hội' nhưng sau đạt ra sẽ 'làm chủ máy móc mức lao động mình cần', sống tốt với xã hội ...thì quãng đời học sinh đó chỉ cần được môi trường học mọi người phát triển ứng xử tốt với nhau, hiểu biết qua nền văn hoá nhân loại, những khoa học...với cách 'hình thành' của xã hội...với 'căn bản - đơn giản' có được học sẽ là những thú của nơi học với những thời khoá biểu đạt, những sinh hoạt văn hoá nuôi dưỡng tính (mức theo được học là tạo sự việc bộc lộ những tính, những mức cần của lao động...) mà với chọn lọc cho nhiều nơi xã hội được do có 'hình thành' (của tiến bộ xã hội) được từng phong cách lao động, lối sống...(xã hội sẽ có nhiều dù chỉ là từng nghề đơn giản đó nhưng có mức gắn khác nhau: năng khiếu, 'đòi hỏi' cách phát triển...). Phần học sinh khác sẽ phấn đấu mũi các sự việc với khám phá sáng tạo cùng những trội cá tính (đạt đỉnh cao nhà khoa học phần lớn nhờ mồ hôi cách lao động...). Cách gộp dần các yếu tố mà phong phú nhiều mức (xã hội gộp dần lên những 'đơn giản' ).
#C
Xác định được giai đoạn, so các yếu tố để đầu tư tích luỹ gì đạt mức các sự việc gắn với cuộc sống hiệu quả nhất.
Biết ngưỡng của giai đoạn phải gắng tốt những mục đích (từ đơn giản đến việc lớn)..việc làm, tuổi yêu, cách thể hiện trách nhiệm gia đình... để vượt qua những lúc đòi hỏi (lúc chờ xin việc phải có sự động viên và gắng sức của cả gia đình; tuổi yêu phải quan tâm để hướng dẫn từ đầu và tạo có sự chia sẻ...). Tránh tình trạng con cái từ nhỏ lớn lên thuận với gia đình hạnh phúc nhưng đến lúc chưa có việc làm mà chán nản của cả gia đình dễ gây ức chế...
Không an phận với mức lao động không có tích luỹ mở ra( về trình độ - năng khiếu, áp dụng khoa học - máy móc...mà chỉ kiểu 'bốc vác'). Nên giảm các thú vui để tích luỹ tay nghề và 'cách say mê lao động' để hơn nhiều người (cũng thông minh, có năng khiếu như thế nhưng không có kế hoạch của phương pháp cho về sau, không biết cách chấp nhận những mức phải cùng đầu tư liên quan người khác theo từng giai đoạn...thì thua người khác). Hai hạng người ta hay gặp dù có khả năng nhưng kém với xã hội là người an phận (chăm chỉ nghề tích lũy kém mà không dám học giỏi thợ lĩnh vực nào đó...) và cái khôn đặt sai (không ý chí giai đoạn để tích lũy nghề mà khôn kiểu 'cờ bạc'...).
Quan trọng nhất những công sức vận động gắn được nhiều và say mê lao động khác với người lao động gò bó, chỉ tìm say mê thú chơi (nên dùng thời gian rỗi vào thú tìm tòi kiểu 'sưu tầm' cho tay nghề khác chỉ vì chơi...).
Có nhiều 'cuộc' sẽ phá tích luỹ của tiết kiệm, đầu tư, mức thạo... đúng bản thân, lấy đi thời gian và lao động tạo ra cho xã hội. Những thú vui và những cách thi thố, chứng tỏ mà mức dễ bị liên quan các cuộc chơi sai, các tranh dành sai (bị lừa tỏ hướng kích động du côn, 'leo' cùng nơi vi phạm ...). Phải có kế hoạch các mục đích, cách 'tôn', đề ra lối sống sinh hoạt văn hoá...để gắng giữ được nhiều nhất. không bị bó thiếu nơi 'chơi' sa vào nơi phụ thuộc tệ nạn (sinh viên sau giờ học căng thẳng thường chỉ có sinh hoạt giải trí ngồi hè quán quanh kí túc xá đơn giản dễ tham gia vừa dễ cảm giác làm chủ nơi sống mà rất dễ bị sa vào tệ nạn chơi đề...)
Những phức tạp (cấp độ...) lên hơn của phong phú xã hội mà không trình độ sẽ có những khó kiểm soát.
Ghi chú: [Khi bạn ra tự tập võ nơi công viên bạn sẽ dễ mắc nhược điểm: để ý nhiều người, thường 'tỏ phô' các đòn thế, không biến hoá giữa các thế một cách tự nhiên mạch lạc vì không chia được sức thời gian dài gián đoạn...nhưng bạn lại ít uể oải, bạn tự tin ít ngượng hơn khi nhiều lần...Bạn phải biết cách rèn lấy được lúc tập là: thể thao - sức khoẻ, đúng động tác, tự nhiên mạch lạc - tự do, lúc hư- lúc thực nhanh cuồn cuộn - chậm co lại...một cách siêu thoát. Từ đó đạt tính 'tự do và tự nhiên'. Những sự việc khác cuộc sống bạn cũng phải tìm ra các yếu tố chủ đạo và cách rèn phù hợp (kiểu võ mà chỉ phô các đòn ra là 'tỏ' sai...). Người thợ say mê khoa học việc hơn là lọc lỏi makétting, chấp nhận các đầu tư cùng hưởng với trình độ tay nghề...
Giáo viên tích luỹ tiếp cận khám phá, cách đưa nhận với phương pháp phù hợp tiếp thu và cùng mở ra mức cao hơn ('kế thừa - hướng kế thừa' cao hơn, cùng khám phá ). Phần người thầy, phần người cùng hình thành, phần là người cùng đồng hành...chứ 'giáo dục' nhiều khi giáo viên bị 'cái tôi' chỉ đặt phần hết là người thầy.]
Tổng hợp các yếu tố có được để 'suy luận cách phát triển sự việc' và 'quan điểm sự việc' tiến bộ dần bằng: kinh nghiệm, nhận biết tìm tòi, cách làm chủ...
Ta thường hay chú trọng sự việc tuần tự ràng buộc thực hiện hàng ngày mà ít chú trọng tư duy suy luận từ đơn giản đến mức cao để ý chí thực hiện (giai đoạn tích luỹ có bước nhảy thành công: học sinh siêng học mà sướng khi thi đạt những...). Quan điểm coi tiêu cực là nặng nề chỉ khi làm chủ được 'thợ' lao động bản thân với những nơi chinh phục cách thi thố, trách nhiệm với hình thành (năng lực kém hay lợi dụng lộn xộn...). Phát triển lao động với đạt đáp ứng đòi hỏi xã hội đúng và có chinh phục thì ít phụ thuộc vật chất sai.
Những lối sống sôi động, trầm tính, lĩnh vực nghề, những năng khiếu...mà có nhiều kiểu sinh hoạt văn hoá, cách suy luận - quan điểm có được để hành động (học vừa tìm tòi không bị hổng, không bị áp đặt; giáo sư vì gắn đóng góp không chỉ vì danh...).
Với 'nghề ( hay phương pháp lao động ) và lối sống' mà đảm đương cho xã hội tốt là tạo phong cách lối sống cá nhân mức hay mà nổi trội những cá tính hay thành noi gương tạo thành đặc sắc các chinh phục, các hình thành...
Sự hài hoà cân đối nghề, lối sống sẽ chứa phong phú đặc sắc những tính tốt (sự thi thố sẽ được một số tính nổi trội...). Nếu xã hội cách 'hình thành thi thố' và cá nhân 'quan điểm thi thố' chưa đúng thì nổi một số tính cách xấu (theo 'phe' sai mà củng cố cho nhau...). Do không biết cách tỏ quan điểm giỏi dẫn tới khó chịu và phản ứng sai...
Cách làm chủ những 'riêng - chung' xã hội, phát triển các lĩnh vực ...mà cách 'hình thành' ( phong phú những lối sống với 'riêng - chung' mà không trách sai, vươn làm chủ được không phụ thuộc sai...).
Chú trọng cách suy luận với mức đạt được, phù hợp tác động đòi hỏi hoàn cảnh 'cá nhân - xã hội' sẽ tạo bậc lên nữa 'suy luận - quan điểm' cách phấn đấu mức lên (bởi khám phá ra cách trao đổi, cách thoả thuận hình thành những cần, cách trình độ bản thân vượt qua mức khó việc dần...). Với những phấn đấu thì sẽ chứa trong đó những tính tốt của 'hình thành', làm chủ (đấu tranh, lao động, bảo đảm...).
Sự 'suy luận - quan điểm' dẫn tới sự phấn đấu bị những lúc gián đoạn do mức độ chứa góp được cho xã hội, mức đạt cho cá nhân, của sự không 'hình thành' được phương pháp lao động cao hơn nữa (không thoả thuận cùng tối ưu được mức tham gia), bị giới hạn do nhu cầu dành thú vui sự việc khác, cách mở ra đương hạn chế mà trình độ so phức tạp dần khó đương.
Sự phấn đấu bản thân con đường 'đỉnh - nền' (xem bài riêng 'hạnh phúc - con đường đỉnh nền' để biết sức mạnh) phát triển cho bản thân (ít gặp nơi hình thành kém, điều chỉnh với kìm hãm...), sự trách nhiệm gắn với phát triển xã hội (góp bằng văn hoá, hưởng ứng, khám phá...) thì ít bị dính tiêu cực của 'guồng xã hội - nơi', tâm trong sáng.
#D
Không so được các yếu tố, không ý chí hành động theo được giai đoạn, không làm chủ được điều kiện sống 'lưu vực' giai đoạn đó thì không đổi mới được hướng tiến bộ (cách công nhiều hơn những việc mới lên; không sắp xếp được lối sống hiện tại để có chuẩn bị sự việc mới do việc đang làm mức nhỏ nhưng là miếng cơm hàng ngày, trong khi chuẩn bị cho sự việc lớn hơn phải dừng lao động đó mà không có thu nhập ...).
Ghi chú; [Học sinh mức tự công sức khẳng định được: học thực và mức bằng cấp (học thực dễ công sức đạt, mức bằng có phần do cách hình thành xã hội chia bậc ít và sát nhau - do tiêu cực xã hội
), có được phong cách lao động (mới ra chấp nhận mình phải đầu tư mức lượng nhiều hơn người trước...), bậc đổi mới (xác định nơi ra có chuỗi của những bậc lên khi mình tích luỹ thêm được tay nghề...) Mình bậc đổi mới đó mấy phần của: tay nghề, mấy phần của cách lao động, mấy phần của khám phá...]
Những nhận thức các sự việc có phần kiểu 'so' bằng trắc nghiệm với tiến bộ thời đại': các cách chọn của xã hội, triết học...để điều chỉnh (do tiếp nhận bản thân 'trong hẹp' hay bị áp đặt thể chế dẫn tới kém hay mình ra khám phá mới, do những tác động ảnh hưởng bản thân điều chỉnh, bị chen sự việc không riêng được từng so xã hội ...).
Luôn tự so các yếu tố với vận động chung. Khách quan ngoài thì dễ nhìn nhận một số của cái chung còn trong cuộc thường do 'cái tôi để ý nhiều đòi hỏi bản thân' mà dễ sinh tính bảo thủ (những lúc ở trong bị phiến diện). Người trong 'cuộc' thì dễ nắm rõ và điều chỉnh riêng (những lúc người ở trong mới rõ đầu đuôi).
Mỗi giai đoạn phù hợp tích luỹ và mở ra có những cách làm chủ, cách phát huy cho rực rỡ:
Ghi chú: [Trẻ thơ đạt hoà đồng bạn bè, tiếp thu được kiến thức nâng dần, tìm hiểu dần thế giới cuộc sống, trang bị dần những hình thành cuộc sống những thú chơi gắn thiên nhiên, mọi người, khoa học.... Quan trọng những mức độ phù hợp khả năng được những không gian khuyến khích thể hiện đạt thuần thục hành vi và nhận thức điều chỉnh (không bị kiểu cụ non, đạt rực rỡ của yêu quý bạn bè, lễ phép, thông thạo những được học và sinh hoạt...).
Thanh niên những sôi nổi cuộc sống tìm hiểu văn hoá mọi nơi, những tìm hiểu trang bị nghề, bước vào tìm hiểu đảm đương vượt qua các 'hình thành cuộc sống' (cơ chế xã hội, giải quyết các sự việc, rực rỡ của chọn ra có nghề, chứa những hiểu biết văn hoá, có phong cách lao động, hiểu biết cách vào mở ra các sự việc - yêu phải cách vào công sức không nóng vội, có trải nghiệm mà có lối sống, cách vượt lên đường hoàng nhất so với những hạn chế xã hội...).]
Với những quan điểm có, cách phấn đấu...mà tạo những kiểu 'thoả thuận đầu tư' nơi hiện tại để vươn qua các nơi mà có tôn trọng đúng và trách nhiệm đúng với những nơi đó ('tính xấu' là khi bần hàn tương trợ thì có nhau khi sang những 'có' thì giảm...) hay những yếu tố (người sự việc gì ) phần qua đó cũng chỉ là gắng cho hiệu quả nhất bản thân (tồn tại xấu tốt mọi nơi qua, sức đang kém bị ảnh hưởng nơi tổ chức kém...) mà nay vươn hơn sẽ không phụ thuộc những kém đó nữa.
Nhận thức những có 'nhận đúng - đưa đúng' mà phương pháp hành động...để cách phát triển trung thực (các tính...) thì mọi người dễ nhìn nhận bản thân 'bảo đảm' có mức vậy mà dám 'khẳng định' bản thân mức vậy (những đạt, chưa đạt), để mọi người nhìn nhận bản thân đang chỉ đạt mức vậy mà thẳng thắn liên quan bởi biết mức dựa được gì, có gì...
Từng giai đoạn qua 'quay lại học theo tổng thể' đã có mà cách học bởi những trải nghiệm (đã có qua) thì dễ sắp xếp phương pháp, biết những tích luỹ cho giai đoạn tiếp (sinh viên kinh tế ra trường và những thực tế dẫn tới tự tìm thêm các kiến thức về marketing, về xã hội học...).
Phát triển thành mũi những sự việc sứ mạng để có ý chí đòi hỏi và được điều chỉnh phù hợp tính cách thành, có những cá tính gì mà gặp hoàn cảnh không bị thui chột (kiểu thể thao tập cực lớn dẫn tới cực giỏi động tác; người đạt học sinh giỏi phải đạt phương pháp lao động học...). Những mũi có tìm được cách khai phá (hợp sở trường, đúng 'cách tôn - thi thố', tìm được 'đòi hỏi- thi thố', 'lượng' có dành tích lại....) thì sẽ cứ tự say mê đẩy 'cuộc' luôn lớn ('hãng' lớn dần, học đậu ĐH tới giáo sư...).
Việc được đảm đương, được mức tự chủ, theo giai đoạn, chia phần các liên kết nhóm 'chi phối - tương trợ', những tỷ lệ yếu tố... mà phát triển mọi tính tốt (khác với gánh vác sự việc sai chỉ củng cố theo nhóm dẫn tới tồn tại những tính kém ...).
Tích luỹ chuẩn bị của giai đoạn gì (mức chuẩn bị sinh hoạt, mức vươn học nơi mới,...mức các 'cuộc' vào) để không bị 'bí' theo xu hướng phát triển gây hư (vào những cuộc có những đòi hỏi bước đầu, những sẽ đòi hỏi phải tạo ra theo lớn lên....).
Nhận thức về bản thân và nơi xã hội để tìm ra mục đích phấn đấu trong các giai đoạn, để tạo ra các cơ hội đạt (tuổi trẻ tập thể thao bởi những động tác chỉ trẻ mới làm được, vào tìm hiểu về các nền văn hoá mới tạo ra cơ hội viết văn hay...). Giai đoạn phải xác định 'đúng- đủ' những mục đích phải đạt mới tạo tốt cho các yếu tố khác (trước 28 tuổi lập gia đình thường làm giảm tính năng động thanh niên... sau tuổi đó chưa lập gia đình khó những ổn định cho sự việc khác...).
Giai đoạn có không gian bản thân mức trong đó cách làm chủ phù hợp mà có những đức tính (của trẻ thơ, của người lớn qua đảm đương việc...). Phải vươn lên giai đoạn cao hơn để đổi mới không gian sống mà chứa những mục đích mới, điều chỉnh những mức đang có lên, tích lượng đã thạo chinh phục mà nâng cao hơn...để đòi hỏi hơn các tính, để linh hoạt hơn các tính trong phát triển sự việc...và để đạt mức cao nhất của thành đạt, mở ra chinh phục mọi người ngưỡng mộ.
Xác định những 'đủ', những công sức chưa đáp ứng đòi hỏi, những điều chỉnh phương pháp kinh nghiệm sau những chưa đúng mà cách phát triển cho tiến bộ hơn (người gánh vác xã hội biết những lên 'át - kìm hãm', biết những sự việc đã qua chưa đáp ứng đúng công sức...). Mức nhận thức những khả năng chứa mà linh hoạt lúc 'với' (người lấy 'quan điểm lao động tiêu dùng' không đúng sẽ dễ vi phạm...).
Những cơ chế và chọn lọc xã hội kém sẽ tạo có người vật chất sai, người thi thố chưa xứng mà người đó kìm hãm xã hội, kìm hãm người khác .
Ghi chú: [Những người có được do mầu mỡ cơ chế, tham nhũng vốn...thì phá cung cầu và sản xuất và lợi nhuận đó chuyển cho nước khác là quá nhiều qua mua hàng xa hoa mà thuế hay chi phí dịch vụ lắp ráp chỉ thu lại phần nhỏ...Vốn bị lấy ra (do đầu tư cạnh tranh kém, thất thoát...) thì tạo lớp người giàu sai nhiều và khó bị phát hiện (sản xuất ra lúa gạo thì có thể ít bị bớt xén mà người nông dân ít biết tiêu cực nhưng vốn vay thì nếu bị bớt cũng chưa tác động trực tiếp đến tầng lớp nào hiện tại mà chỉ nợ chung người dân phải trả).
Được bầu lên vì đại diện 'quyền lợi những lớp người dân', không chỉ là đại diện các phe địa vị dẫn tới sự lũng đoạn, sụp đổ. Dẫn tới lợi dụng qua 'nhóm' (tổ chức..) quyền lợi để tranh dành lẫn nhau, để tỏ tham vọng (Thế giới những lúc một số 'cá nhân - nhóm nhỏ' lợi dụng được đại diện sai ở các nước mà tranh dành hạ thấp nhau theo kiểu mâu thuẫn 'cá nhân - nhóm' quyền lợi riêng...). Cách hình thành nơi nào xã hội kém sẽ tạo thành mức 'nhóm trên' liên hệ kém với sự tiến bộ 'xã hội - nhân loại' mà lại thành nơi đó để tỏ những sự 'phấn đấu - tham vọng cá nhân' hơn (nhiều nước đôi khi những 'cá nhân - phần nhóm' những phấn đấu thi thố hơn người để được đại diện nhưng lại đưa xu hướng phát triển sai - tranh dành). Phải đại diện được trực tiếp cho mọi quyền lợi, quan điểm đấu tranh xây dựng của nhân dân...Phải thể hiện được nền văn hoá và phương thức sản xuất (nước- nhân loài). Thể hiện được là thi thố chọn lọc ra đúng theo định kỳ.
#E
Mức trình độ phát triển bản thân tìm được đáp mức đang 'đòi hỏi', cách phát triển hài hoà với mức nhận được của hình thành đó thì đúng phát huy (can đảm đúng lúc người cần...kiểu chữ đẹp nhờ phần viết giấy đẹp).
Đổi mới dần của sửa những kém nơi đó phù hợp sự sửa được dần cùng người (bị phản diện nổi bật quá với sự phát triển đó, phản diện cả những tốt - không chỉ xấu). Công sức các tính cho phù hợp các sự việc cần (không chú trọng đòi hỏi một tính thái quá và phải tỏ 'tính giáo dục' nhiều với người kém mà không phát huy tính khác được. Hãy phần sức mình, phần xã hội và phần để chia ra...mà người khác tốt). Sự phấn đấu những khám phá cuộc sống (thông tin - văn hoá...) dẫn tới những cách sự việc nhỏ.
Thẩm mỹ, hình thành, công đúng, giá trị phục vụ phát triển...để tạo rực rỡ, không bị 'thô' theo sự tiến bộ mà tăng tính 'văn hoá'... Chú trọng chi tiết chủ đạo của từng sự việc riêng (khi làm diều phải cân đối và nhẹ chứ không theo cầm xem gần; sắp xếp và tìm thì phải cẩn trọng tuần tự...) mà từ đó các tính trôi chảy sự việc.
Xác định tự lập và cùng đầu tư hình thành để đạt tự do hạnh phúc bản thân và xã hội tốt, có phong cách lao động thạo nghề là những tự lập nhưng phải cùng 'trao đổi' xã hội như thế nào. Bản lĩnh mà kém khi gặp nơi hình thành kém sẽ là 'lồng' nhốt bản thân (cách xã hội trình độ tiến bộ hình thành và tự lập riêng từng cá nhân mới đạt tự do hạnh phúc cá nhân và bảo đảm hiệu quả tối ưu xã hội).
ghi chú: [Cách tự lập: tạo được phong cách lao động - thạo nghề, được học hỏi nhiều 'lưu vực', nhận thức...
Cách hình thành: bảo đảm - thoả thuận, phân chia lợi nhuận theo đầu tư - tham gia, cơ cấu thi thố - chọn lọc, sắp xếp khoa học xã hội vận động...].
Đan xen, nâng cấp độ của 'tự lập - hình thành' mà với 'tài năng cá nhân - trình độ xã hội' đang có để sự vận động 'cá nhân - xã hội' tích luỹ điều chỉnh ( khi bị gò bó học nhiều nhưng sẽ tự do sau của làm chủ những; cùng đầu tư hình thành mà phải từng các yếu tố cách thoả thuận...).
Ghi chú: [Cá nhân chấp nhận đấu tranh chung sẽ chịu nhiều nhiều tác động, nhiều kích động phản ứng, nhiều chung tác động tới cái riêng dẫn tới méo mó sai lệch cá nhân... tỉnh táo nhận đúng chừng mực 'những quan tâm một cách tôn trọng cái chung cái riêng'. Những sinh hoạt cá nhân dễ bị méo mó bởi mọi người ngại mà không tự nhiên với...Những gây áp lực của nơi bị đấu tranh mà gây tinh thần căng thẳng...Những bị trên cơ tạo mâu thuẫn trong ngoài mà đẩy cá nhân đó dính vào những mâu thuẫn mới với cá nhân khác gây phá sức...Những bị tạo đòi hỏi với cả nhóm đó khó cho hướng phát triển mà tự tạo mâu thuẫn nội bộ đơn lẻ nơi cá nhân đó tham gia...Những bị gây nổi bật sai mà tự cá nhân đó không điều chỉnh được kiểu 'khen chê' lẫn lộn...Khi một cá nhân đấu tranh chung phải biết nhịn mọi mâu thuẫn cá nhân, phải biết 'chấp nhận được' quyền lợi và sinh hoạt mình bị gây khó, phải biết mức quyền lợi mình không cần đòi hỏi, vì sự bất bình mà mức giảm không cần danh thì càng dễ sự việc ...Phải biết nhiều kiểu đấu tranh và tách ra từng nơi, từng lúc để không bị đối thủ trên cơ chơi 'mâu thuẫn trong ngoài'...Nhiều người không dám đấu tranh thì chỉ cần cách chúng ta thông cảm chia sẻ những tốt xấu với người dám đấu tranh để họ cân bằng cuộc sống cũng là tốt rồi.]
'Tự lập và hình thành' là bản thân phải xác định khi 'trên vai', khi lật, khi hợp tác khi đứng ra lớn lên, khi vào để nhận nhiều của đi trước...với tôn trọng sắp xếp đúng - đấu tranh sắp xếp sai. Không nhận thức đúng thì cá nhân trong xã hội chỉ cái lồng, bị guồng nuốt, phần nô lệ do bị phụ thuộc sai (học áp đặt không sáng tạo...), những chỉ là công cụ do bị phát triển lệch (lao động nuốt hết những phát triển con người, phục vụ cơ chế sai...hoặc thiếu tự sắp xếp khoa học - tự do sai...).
Cá nhân giỏi chứa nhiều yếu tố sự phát triển (tư chất, tính tốt..), nắm được những khâu của hình thành (tôn trọng, thoả thuận...), tạo có khoảng sự phát triển (công sức sự việc có dao động mức đạt được do những ảnh hưởng xã hội, người khác được lần mức 'lỡ'... ). Không bị áp đặt những 'yếu tố' xung quanh do hoàn cảnh hay do kiểu cuộc đưa lại (mình tiếp xúc với những người nào nhiều trong không gian giới hạn đó thuờng lặp sinh hoạt sự kiện mà ít đổi mới; mình 'có đạt' thì dễ bị những 'người với' tạo cùng xung quanh đưa nhiều 'tôn nịnh', lợi dụng...mà dẫn tới 'bị che' nhìn nhận khách quan kém).
Sự vận động bản thân với những phương pháp gắng gần với cách vận động của xã hội (thời gian nơi sinh hoạt văn hoá bản thân không phù hợp với xã hội, giờ mọi người nghỉ ngơi mình lại làm...).
Xã hội phải tạo cá nhân đúng (các quyền con người, bảo đảm, phong phú...) và mối liên hệ cá nhân để 'hình thành' (nhóm, tương trợ, quan điểm, cơ chế...). Bởi nhìn nhận đúng cá nhân sẽ những trôi chảy được và tối ưu xã hội (những yếu tố để cá nhân tự phát triển tốt mà tiết kiệm cho xã hội khỏi phải công hình thành, mở ra khám phá, có những yếu tố sẽ 'cộng được đòi hỏi riêng' mà thành 'đòi hỏi chung mọi người'... ). Phong phú những mức và lĩnh vực phát triển các cá nhân mà sẽ tự tạo 'vòng' 'thi thố - bảo đảm' các cá nhân trong đó chứ không mất công 'hình thành' can thiệp (đan xen văn hoá riêng đặc sắc từng...).
#F
Chủ động đúng 'lưu vực', có quan điểm về sự việc và phù hợp vận động, nhận thức đúng chinh phục gánh vác sự việc gì ở đâu thì được 'nền' sự quan tâm mọi người sự việc đó (phù hợp khách quan xung quanh: nơi đang quan tâm ca nhạc hay môn thể thao ...).
Nhận thức về con đường 'đỉnh - nền', sự thi thố hình thành để bản thân 'tôn' cho đúng (phấn đấu đúng, hưởng ứng đúng...). 'Khép - mở' những sự việc và để tự nhiên được các sự việc còn lại: để nhận giám sát, những cùng đúng với xã hội (khi khép không bỡn, khi mở chia sẻ; thi thố đúng...).
Khi chinh phục sự việc gì là chịu nhiều tác động hơn khi đang tích luỹ (cuộc thi được chọn ra giữa nhiều người...), tìm được lượng cho bản thân (phá bị cô lập ), cách lao động khép được những sự việc lôi kéo thú vui mất tập trung, mở được những sự việc học hỏi. Khép mở đúng các sự việc là có phương pháp sự việc, giảm những ảnh hưởng sai...sắp xếp được khoa học các sự việc bản thân có biện pháp đương vượt qua đạt bằng những nguyên tắc, quan điểm, sự phấn đấu...tính toán nhận sự tương trợ lớn nhất và hạn chế nhỏ nhất bị tác động của xã hội (có những lúc phải chịu thua một số điểm sinh hoạt cùng kiểu 'nhập gia tuỳ tục' mà lớn dần sửa ).
Có biện pháp 'cứ' của các sự việc chủ đạo: như tham gia sinh hoạt văn hoá, trình độ tay nghề hoàn thành việc, mở ra khám phá nhiều hướng phát triển sự việc tốt nhất...để không bị một số yếu tố chủ đạo của trong liên quan một số 'lưu vực' gây bó, thui chột (có lao động gì cơ chế thi thố kém dẫn tới người ghen ghét dẫn tới những phát triển không tự nhiên...dễ ức chế không thoải mãi tinh thần ).
'Cá nhân - xã hội' với: trình độ văn hoá , phương thức sản xuất quan hệ phát triển kinh tế, cách hình thành xã hội, mối liên hệ cá nhân xã hội...mà cách 'tôn' đúng con người sự việc, cơ chế hình thành...
Giáo dục không cân đối hài hoà dẫn tới chen nhau của nhiều người, của an phận nhiều người, của cách nhìn nhận...mà gây méo mó các lĩnh vực (cái thái quá, cái nghèo quá...), không sắp xếp đúng (lẫn lộn...) dẫn tới 'tôn' sai, làm giàu mọi giá, cạnh tranh sai, 'lưu vực' này đi ngồi trên 'lưu vực' khác.. Sự thi thố hình thành (sản xuất, sinh hoạt văn hoá, bảo đảm con người...) phần ít người phấn đấu đúng (đạt lao động đúng, lối sống...) mà nhiều của kém cùng nhau đan xen các sự việc (khó giữ vệ sinh chung, mức đấu tranh xã hội, quan tâm sự việc kiểu phô nổi, a dua theo đông...).
Mức vận động liên quan các sự việc mà chứa bản thân mức trong các lưu vực có các mức tôn đó ( sự việc lớn có những lưu vực lớn mở ra ).
Tầm mức quan tâm quan trọng với xã hội, mức gắn phát triển tốt nơi riêng mà mức chịu những 'tôn' đánh giá khác nhau.
Tạo được gắn tốt riêng vài: bạn học, nghề nơi sống, nơi sinh hoạt văn hoá...với tích luỹ học, lao động nghề, cùng gắn bó cuộc sống hàng ngày...mà có chỗ dựa thanh bình cuộc sống. Chung thì tích luỹ mũi những sự việc để chinh phục với xã hội, với những tôn...(có mức 'thợ' với quan trọng xã hội...).
Mức độ quan tâm của xã hội những giai đoạn phát triển với xu hướng , cách sắp xếp mọi lĩnh vực xã hội...mà đặt ra mức độ các sự việc điều chỉnh hình thành các lưu vực. Cách phấn đấu từng người khác nhau mà có với những kiểu 'tôn' khác nhau (người quản lý, người khám phá lĩnh vực...).
Giáo dục từng người mức 'nhận những và tự khám phá', quan tâm phù hợp sự việc phát triển từng lúc... Đầu tư của xã hội với lĩnh vực nhưng chưa quản lý đúng dẫn tới át sự việc khác, giảm xu hướng liên kết xã hội (văn hoá thể thao khi những giải kém nhưng tiền nhiều).
'Trình độ văn hoá xã hội - mọi người' với kinh tế mà hướng tác động được các hãng (nhận thức đầu tư đúng gắn với thị trường chứng khoán bằng cạnh tranh chất lượng hãng khác mà nhìn nhận sản phẩm hãng đó, 'mức các hãng sợ mức trình độ dân trí' ...hãng mà cách 'makétting - tài trợ hiệu quả' tác động mức tin tuởng phát triển).
Sự vận động không có nhiều những tính được gặp phù hợp của trong xã hội mà thoả mãn 'cái tôi', tôn bản thân (ít nhà khoa học bởi theo nghiên cứu phải giảm những thú...). Người 'trội' do giai đoạn giỏi, kìm nén, ý chí theo 'cái tôi', tương lai...'Cái tôi' mức theo được các giai đoạn tích luỹ giải quyết sự việc mới cho thành những đức tính (giao tiếp tốt bởi không ích kỷ, học xong mới tranh giỏi được...). Không bị đưa 'cái tôi' cách ra sai để tự lệ thuộc vào 'người khác - yếu tố khác' (người nổi tiếng mà 'cách vào phô yêu' bị từ chối thì dễ 'nóng mặt' hơn kín đáo...).
Muốn nổi lớn (thần tượng...) nhưng những đơn giản xung quanh mức tôn nhỏ cũng phải thực hiện mà không đòi hỏi quan hệ sự việc nhỏ đó tôn lớn bản thân (cùng làm nền hạnh phúc chung mọi người là tính thiện).
Không bị theo sai 'thần tượng' để phấn đấu bởi những thành đạt riêng đó là gắn với những 'cuộc' của từng cá nhân (cách con đường 'đỉnh nền'...) với phong cách đặc trưng (nhà lãnh đạo Thế giới nổi: phần nhờ 'có' ban mà mọi người hay thích tỏ quan trọng được 'cùng', phần nhờ được đại diện vị trí mọi người trao...; ngôi sao văn hoá, nhà khoa học giải Nobel...). Khả năng mình theo mức những cuộc với trình độ riêng mình mà các đặc sắc riêng (mức 'thần tượng') với mức yếu tố mũi (đạt gì) lên mà mức nổi dần (được nâng dần).
Không tạo 'lưu vực' cho khuyến khích những nơi vi phạm (những tệ nạn...), gây lộn xộn...Chỉ lấy gần lao động tạo cho phát triển thể hiện tính giáo dục, mở hướng ngăn át... giảm dần những yếu tố liên quan (sự việc gián tiếp gây hại môi trường...).
Một số tính đó tốt (quan tâm,..) những người gần để được đánh giá (để nơi tồn tại) nhưng tổng thể thì không do vi phạm nơi khác (nơi lưu vực - hay những che dấu được... để đạt lợi bản thân) rồi thoát khỏi hẳn được lưu vực đó (kiểu vi phạm nơi để có rồi đi 'mua tốt' nơi khác). Xã hội tiến bộ liên hệ tốt lối sống mọi con người.
Trình độ sự 'hình thành' của xã hội mà cá nhân thường bị cuốn bị theo cách 'tôn- tỏ' và thường nghiêng cách vươn đó, bị hạn chế chính kiểu đó. Mức lấy của các kiểu nền dẫn tới những kiểu chinh phục tỏ giỏi bản thân, ứng xử tình cảm...Những hình thức sai (phô) với thực tế để dành 'tôn', dẫn tới thiếu trung thực, đáp với mọi người không tự nhiên phù hợp đưa nhận (tự tạo bị 'giám sát', con đường 'đỉnh - nền' mình phấn đấu thiếu tự lập...).
Những phải biết cách đơn giản hay độ phức...mà theo giai đoạn (tính phản ứng có giáo dục ngay, chuẩn bị thêm yếu tố, bó hẹp dần mở ra những, tạo hình thành chỗ dựa...biết bộc lộ mà điều chỉnh tình cảm dần...).
Nhận được những 'coi' (không tôn trọng, đánh giá sai..) vì mâu thuẫn đối lập. Có biện pháp sự phát triển để gặp những coi thường bản thân điều chỉnh được theo hai hướng: phương pháp bản thân những chưa đạt (do bản thân) - tồn tại mâu thuẫn với đối lập sự việc đó (do người khác).
Làm đẹp vẻ mặt bằng cách: thấp nước sạch, rửa kem dưỡng da và dùng khăn sạch thẫm khô, giảm nhỏ nhất nặn, gương để nơi ánh sáng mờ...các thao tác làm đẹp theo quen giảm ít lần nhất phải soi để ý nhược điểm....Cách 'tôn' những phải biết phần phương pháp vậy (tự thao tác giảm soi gương mà như những cuộc sống cứ theo đúng không phô để ý thái quá với mọi người...).
#G
Khi mức tranh, mức đường 'đỉnh - nền' ( cách tỏ, điều chỉnh các lĩnh vực...) phù hợp không bị xâm hại, biết cách 'hình thành', cách 'cái chung - cái riêng' ( nền của tôn vinh đó, những của 'trong cuộc này - ngoài cuộc với xã hội', cuộc chứa những cuộc nhỏ trong, quan điểm khám phá mới...) là tự chủ được thước đo cá nhân - xã hội ( khác với người nổi tiếng và nhờ 'phần nơi xã hội' đó cứ loay hoay 'với nhau cùng nơi' tranh lẫn lộn trong cái bị bó hẹp chính cuộc đó; mình thích nổi sai mình tự tạo bị giám sát nhiều..).
Chừng mực được các 'nơi - sự việc' để đưa cho phù hợp ( cho cùng giỏi nhận lên dần ) chứ không tốt 'non' ( kiểu vui bỡn...), làm thay, không đòi hỏi đúng...chỉ để giữ không khí.
Những bị áp đặt quyền lợi để ràng buộc, đòi hỏi tỏ sai...dẫn tới thường gây phản ứng ( tạo tính bất cần, tính ngang...). Tôn trọng quyền của từng cá nhân ( sinh hoạt riêng, tư chất riêng...tôn trọng ) là phần lớn hạnh phúc đưa mọi người.
Mọi người thường dễ bị người khác ( hay nhóm) lợi dụng ( gây tác động phức tạp ) giám sát và chi phối 'tôn' để nắm lấy phần 'thước đo' dùng chi phối.
Danh chứa những gì mà khoảng đó phải gắng giữ được trước tác động nhiều mà tự lớn ( thương hiệu nơi thương trường...).
Với khả năng phải có phương pháp tạo phát triển mũi sự việc gì, với 'sứ mạng' chinh phục ( mức sứ từ thi đậu, có nghề...tới gắn mức chinh phục xã hội ).
Tập trung lớn cho công sức đó với những khám phá, tích luỹ công sức đương vượt qua...mà rèn được phong cách lao động, có say mê thú vị trong khám phá sự việc phát triển đó mà giảm mệt mỏi, giảm thời gian chơi bời...
Mũi nhọn mở ra mà phải liên quan tới mức lĩnh vực cao hơn nhận những sự vận động cao hơn của ứng xử, quan điểm, bảo đảm...nhận thức được dần mở ra do tự giáo dục và tìm tòi được giáo dục phù hợp từng giai đoạn khả năng nhận ( khác với vươn sự việc đều đều hàng ngày không cần tích luỹ thêm ), điều chỉnh.
Kế hoạch thời khoá biểu cực lớn ( lao động nghiên cứu say mê...) nhưng vẫn xen cùng phần nhỏ giai đoạn những sự việc tầm thường như mọi người chỉ ra vừa ( vẫn có thú nhỏ...) để hài hoà ( chứ không mọi sự việc đều phải thích làm việc lớn, tỏ lớn...dẫn tới quá căng ). Từ đó có những tính tập trung cực lớn, thong dong, gánh vác trách nhiệm, dân dã...
Những mở ra tạo xen những nơi gắn mới chủ động hơn bản thân với các 'lĩnh vực - lưu vực' tôn bản thân.
Có sứ mạng phấn đấu mục đích thường đạt vượt ngưỡng tự tập trung lao động cao hơn người khác do có thú say mê trong đó, biết cách lấy các yếu tố phát triển trong đó thành lối sống, chinh phục...mà đạt cạnh tranh, sự đòi hỏi từ đó tạo thành cốt cách, cá tính hơn.
Phấn đấu vượt ngưỡng một số sự việc thường dành được nhiều cơ hội sự việc hơn ( trong nhiều được lựa chọn là một số, thêm một vài tính cách người khác thích hơn, đáp dễ sự việc qua - ít sức sự việc vớ vẩn..). Lao động vật chất đã tạm đủ thì phần thêm dù không nhiều nhưng dễ làm thong dong con người ( dư ít $ tiêu vặt...).
Phần công sức người lao động chỉ mục đích đạt thì thường chỉ do nhận được đáp trả, muốn lên phải tính toán nhận được. Sứ mạng tìm được mục đích chinh phục cho đạt chung mà tự có riêng ( dù không đòi hỏi riêng phải cân đối - tự có do trình độ xã hội đáp ). Những công sức còn lại tận dụng được thường tập trung say mê vào khám phá đó mà tự liên quan các sinh hoạt văn hoá khác, khám phá nhiều mà mở rộng ra, công sức còn lại dành sự việc khác.
Những phải chinh phục để lấy với 'những đó có ' mà đưa ra trao đổi phải điều chỉnh cho phù hợp thoả thuận, những cách vận động khác nhau của nhiều yếu tố nơi chinh phục mà mức nắm giữ, mức cuốn theo được ( kinh doanh chấp nhận nhiều hoàn cảnh con người, phát triển xã hội...).
Do mình phấn đấu mức 'sứ' mà 'coi' nơi việc bình thường ( dẫn tới khác người quá, khó hoà đồng...). Do 'nơi việc - sự việc' chỉ mở tầm thường' dẫn tới những với được tầm thường. Việc ( chuyên môn ) giỏi nhưng không tỏ được các tính ra của những đáp riêng ngoài việc chính đó do gặp cuộc khác, thiếu tôn trọng mọi người, trình độ văn hoá 'cá nhân- xã hội'...Tranh mũi thì không tranh dành gì nhau nơi cuộc nhỏ ( nhà nghiên cứu xã hội không dính tranh bình xét theo lao động hàng ngày mọi người...). Những chinh phục kém không thành tổng thể kéo giảm ( đạt nghiên cứu nhưng bị bỡn..).
#H
Người đang tạo ra con đuờng 'đỉnh - nền' với sự vận động phát triển lớn là 'thời cơ' phần lấy được 'với' cho nơi qua ( nhân tài lớn lên mà qua mỗi giai đoạn những đóng góp theo mức, người lối sống tốt hạnh phúc cho những người gặp...). Mức nhân tài phải biết tới mức 'nơi tiến bộ' mới được dùng. Những nhờ phát triển sự việc gắn phát triển xã hội mà cuốn mọi người lên, chứ chỉ thú chơi ( chuyện phiếm...) thì phí thời gian vàng và giới hạn chỉ mức đó.
Kiểu xã hội phong phú nhiều cách vươn lên và gắn đóng góp ( nhà văn hoá, 'thợ' , khám phá khoa học... chứ không phải bị bó hẹp 'vị trí quản lý' - dẫn tới xã hội tính quan liêu nhiều, tính thụ động nhiều...). Xã hội bị hẹp cách 'vươn' thì tính cách mọi người chỉ nghiêng lệch nhiều về 'lưu vực' đó và chính 'lưu vực' đó cũng sẽ bị kém do thiếu cân đối không có đủ tương xứng mọi 'lưu vực' khác cùng ( vào làm một nơi bị bó chỉ có cách phấn đấu là làm quản lý...).
'Sứ mạng' đang giới hạn mức sẽ dẫn tới thường định dựa sai, mức phát triển nhỏ dẫn tới gắn mục đích nhỏ, và trải nghiệm nơi với ( chỉ những thoả mãn nhỏ cho xã hội mọi người ). Cách xây dựng đó ( phương pháp - mục đích sai ) kìm hãm phát triển khác và đạt mục đích nhỏ ( giữ phong trào 'chơi cờ' dẫn tới mất công sức sự việc khác, thiếu những sinh hoạt văn hoá khác do đáng chỉ 'xem' sẽ được nhiều lại bị cuốn chơi... ). Những 'cùng dựa' nên gắng phù hợp sự phát triển mục đích bản thân, giai đoạn ( khi việc chưa lớn có dành thời gian chơi cờ được...).
Sự phấn đấu bản thân con đường 'đỉnh - nền' phát triển cho bản thân ( ít gặp nơi hình thành kém, điều chỉnh với kìm hãm...), sự trách nhiệm gắn với phát triển xã hội ( góp bằng văn hoá, hưởng ứng, khám phá...) thì ít bị dính tiêu cực của 'guồng xã hội - nơi', tâm trong sáng.
Chịu tác động ngược lại của người khác được, lấy cái chung thoả mãn được nhiều người mà không từng cái riêng...Những không định lấy 'lực lượng' ( hưởng ứng, tương trợ...) sẽ dẫn tới không chinh phục. Người bị dính những cuộc riêng lẻ không mục đích cái chung được.
Có sứ mạng chấp nhận vượt được những gò bó 'tôn' đương thời ( tự học vì khám phá xây dựng lĩnh vực phát triển không vì theo bằng cấp, chứng tỏ có được những gì các lĩnh vực không phải phô trương: đóng góp cho xã hội phát triển thì không cần phải phô trương quan hệ xã giao... ).
Những sự việc bó hẹp trong sự kiện thực hiện trình độ cao, thoả 'cái tôi', gắng siêu thoát dẫn tới cuốn mọi người vào cùng tình tiết, thi thố...( sự kiện sinh hoạt văn hoá, cuộc thi, hội làng...) mà giảm tính ích kỷ cá nhân...Cá nhân gắn mình vào 'vở diễn' phục vụ xã hội tốt ( vận động viên với sự kiện thể thao, diễn viên...).
Muốn thăng 'sự việc - những đức tính' phải có tích lượng đều đặn, đúng 'thời gian - không gian' phù hợp.
Có mũi sự việc lĩnh vực phát triển mà mở ra cách 'tự nhiên - tự do' và tạo được thăng cách sự việc cho những người thì 'tạo - cuốn' thích gần bởi có hình tượng đặc trưng.
Phải đạt hai phong cách lao động là kiểu 'ngồi phòng nghiên cứu' ( kiểu lao động tư duy suy nghĩ..) và kiểu 'đi marketing' ( kiểu năng động, đáp nhiều...) mới đạt trội.
Giỏi những năng khiếu thú chơi nhưng không bị gắn ( bị lừa, bị lôi kéo, thiếu khoa học sắp xếp các sự việc mức tham gia..) thành thi thố, bảo vệ dùng 'tôn' cuộc đó lấy mất công sức ( chơi cờ giỏi...).
Khi gánh vác sự việc mang tính xã hội ( huấn luyện viên,...) mà mức nhiều người đang quan tâm cách giải quyết sự việc, nhìn nhận đòi hỏi chung... thì phải những hình thành phát triển 'cái riêng được những trong', phương thức của những 'có được' với những giai đoạn, sự tiến bộ lĩnh vực đó, sự tranh luận hay là thông tin đưa nhìn nhận ).
#I
'Cuộc sinh cao thủ'. Chỉ khi bạn bước vào những 'cuộc chơi' ( đúng ) những lĩnh vực phát triển thì 'với' và phương pháp thực hiện mới tự phù hợp từng giai đoạn bạn khả năng 'nhận' được cho tích hình thành tính bản thân ( lao động hàng ngày càng khoa học, những tính tốt thuận lợi hơn khi liên quan xã hội phát triển việc...mà dần tự thích nghi hành động ). Đạt những khả năng hình thành khi vươn những bậc mà chứa những tính và cách hài hoà tập hợp ( trình độ đòi hỏi việc từng bậc mà phương pháp khoa học của tính: tiết kiệm, tập trung, trách nhiệm, quan điểm...)
Những 'có' với 'đòi hỏi' mà cuốn tích mới cho bậc cao hơn ( học biết nghề dẫn tới có những đòi hỏi dễ học phát triển thành giỏi nghề...).
Khả năng, với lượng có biết cách vượt ngưỡng mới nổi ( không xứng được danh tiến sĩ 'do xã hội lẫn'...thì tự nổi đóng góp nghiên cứu lĩnh vực....), bằng sắp xếp phương pháp cho phát triển những sự việc ( có thơ, có đề tài...nếu không sắp xếp được chỉ nổi ít ) theo đáp ứng đòi hỏi ( những người khác nhận được, chờ...).
Nhận thức được trình độ có phù hợp khách quan...mà những sự việc tuần tự cho đúng công sức ( chơi cờ tuần tự các nước đi cho đúng đối thủ, khi vào cục, sách học...biết phương pháp và cần nhưng thích người thấp dễ hơn người cao bởi thời gian trí lực 'lượng' bỏ ra so với giải thưởng ). Người giỏi ( và mức nhóm xã hội ) là xác định được mức công phải bỏ ra đúng ( phương pháp học nhiều người biết nhưng 'thành' do phần hơn nhau trí lực cố tâm, hãng chiến lược phát triển dài với chữ tín...).
Kiểu mọi người với nhau nhiều lúc chỉ do kiểu lười, do không sắp xếp được, do những sự việc công sức nhiều lấy của sự việc khác, do các sự việc không phù hợp phát triển đan xen với sự việc người khác...( mục đích tiêu dùng lớn quá với lao động có giảm chia sẻ được người khác, người giáo viên cách với mọi người có phần khác người marketing....) mà những quan hệ chưa thoả mãn những tính với nhau.
Kiểu phát triển nên ít ảnh hưởng bởi những cách sinh hoạt. Bản thân tìm những nơi ra chung không đi vào riêng sinh hoạt người khác nhiều ( nơi công viên với mọi người xem sinh hoạt văn hoá... và kiểu bạn 'điểm' khác với nơi cùng chen nhau các sinh hoạt dẫn tới dễ 'va' nhau ).
Những 'mũi - vượt ngưỡng' thì với tầm mức khi liên quan dễ tạo ra tốt cho nhiều nơi, dễ đáp ứng xử tốt cho mọi người ( dễ ban ra cho một người một cách tự nhiên mà không lợi dụng lấy của chung ra dùng riêng...). Thường mọi người hay bị cuốn vào những thú vui đơn giản dễ tham gia ( cờ bạc, chơi bời thái quá...) mà khó gắng được kiểu 'vui sướng' của người có năng lực là từng giai đoạn 'tích luỹ - phương pháp' để lúc đạt ( sướng của cảm giác khi thi đỗ, có điều kiện sinh hoạt văn hoá bởi lao động đã đạt mức 'thợ' đưa lại...).
Những mục đích đạt với từng giai đoạn, những khả năng và công sức so đưa được với tìm được phương pháp mà 'chinh phục - khẳng định mức đỉnh' cho xứng đáng thì sẽ có ý chí. Những sự phấn đấu lên phải luôn điều chỉnh mức 'hình thành', phải xác định mức khẳng định, mức tranh lớn dần theo khả năng có lớn dần để không bị lừa kìm hãm ở mức.
Không 'bị phỉnh - bị dính' cho những quyền lợi để giảm ý chí tính cạnh tranh ( những liên quan giảm công sức mũi sứ mạng thú, bị áp đặt giáo dục, gây không làm chủ được các lĩnh vực, phá 'cốt cách' bằng tác động phức tạp - biến thiên...). Sự thi thố đúng và được cạnh tranh đúng với cách hình thành dẫn tới con người chững chạc, sức mạnh với những bảo đảm bởi đạt những tự do, những tự nhiên phát triển ( được chọn lọc đúng, được thể hiện, được bảo đảm giải quyết tốt các sự việc gì gánh vác, 'đứng trên' được không bị những chia và giữ ra cùng hưởng sai...).
Không thoả thuận hình thành sai với những mức 'trên cơ' để chỉ dành chi phối mức dưới ( kiểu dây chuyền ) mà đấu tranh những thi thố đúng.
Đề ra được tiêu chí đúng thì có phương pháp đạt sự việc và nhiều cơ hội. Hiệu quả cao bằng cách cân đối bản thân xã hội, tính cách đã có, đòi hỏi gì, phương pháp với khả năng có...
Ghi Chú: [Những nơi chỉ cần đề tài tốt dẫn tới tự học mọi cách mà không phải theo tuần tự cách học xã hội.
Khi yêu : bản thân tính đúng mọi người, biết cách giỏi xu hướng, đòi hỏi của chân thành và xây dựng, thể chất không quá phù hợp bản thân có...với ý chí và biết cách tìm khôn khéo ở những không gian gặp dễ nảy sinh tình cảm lãng mạn...thì mọi lúc luôn tìm được người yêu phù hợp].
Phải tạo được những tính cách cho những tiêu chí gì cần của những phấn đấu bản thân.
Những sự việc chủ đạo gắng chứa đơn giản những tiêu chí tính cách: giao tiếp gắng lịch sự, lao động tập trung, quan hệ những bảo đảm, lối sống những không vi phạm...
Có những mục đích cạnh tranh với sự tiến bộ xã hội phát triển con người hơn ( tranh 'đỉnh' mà tích luỹ, khám phá những yếu tố hơn 'đỉnh' đó và gắng tuần tự phấn đấu yếu tố...).
Xã hội hình thành tốt sẽ không ngừng kế thừa phát huy mọi khám phá cho cách chọn lọc, tạo nhiều cấp độ cho cá nhân phấn đấu thi thố qua mà phát triển lên và khám phá ra mới. Cách hình thành không tiến bộ sự cạnh tranh sẽ tạo sự đối lập. Mọi cá nhân khi 'hình thành' nhóm thường tham vọng lớn chi phối quyền lực nơi khác ( có 'tập hợp' này tranh sai mục đích với hình thành khác, lấn thích chính trị...).
Cùng mức đỉnh đó nhưng từng cá nhân cách đạt khác nhau, chỉ học hỏi kế thừa chưa phù hợp hơn sự phát triển từng cá nhân. Người sau tổng hợp được nhiều hơn, phương pháp tiến bộ hơn sẽ đạt hơn và tạo mức tiến bộ mới nơi đó.
Những cách lên mà với đảm đương từng giai đoạn đòi hỏi sẽ hình thành tốt những đức tính chứ 'ở mức dưới nhìn người mức trên' nhiều lúc những đức tính đó mình chưa có phù hợp đòi hỏi ( ý chí thành dần, qua thời gian sẽ kiềm chế các sự việc tốt hơn...).
Biết những mức tranh, những phương pháp mục đích có nhiều yếu tố, nhiều phương pháp giải quyết, biết mức của nơi...thì bình tĩnh, ít bị kích động ( 'leo' được ai bị ức chế trước khi tranh cãi... ). Việc vui 'hao sức' với nhau mà tính cạnh tranh, tính tập trung cao độ phát triển kém ( chuyện phiếm...).
Chọn những mức ( cùng lượng chọn nơi dễ lấy ), những 'điểm' ( bạn, sự việc văn hoá...) tham gia hơn là chinh phục ( chơi cờ chọn người hợp và chơi hay chứ không công sức nhiều thắng mọi đối thủ tốt xấu phải qua...), đổi bằng sự việc khác. Nhưng sự việc mục đích chính thì gắng vượt qua mọi.
#K
Mũi nhọn cách phát triển sự việc gì thì có sự tập trung ( và gom yếu tố...) cách gần với chuẩn mực sự phát triển đó, phù hợp đỉnh sự việc đó. Gò 'tu - rèn' kiểu nghiêng về các yếu tố tích nhiều của sự việc ( giáo viên ít bỡn, ...)
Ghi Chú: [Một học sinh ý thức phấn đấu giỏi một lớp tự tôn trọng theo phương pháp quản lý trường đó, học sinh thích khám phá học, thích ngồi nghiêm túc.
Người phát triển hướng dành vị trí marketing có những trang bị khác chuyên viên ngân hàng, người phấn đấu quản lý tỏ cứng nhắc nội quy...'Tính chính trị' bởi sự cân đối, quyền lợi, phần lớn để ổn định....nên khó hợp nơi 'tính thơ'].
Nhìn 'xu hướng kiểu phong cách một người về sự việc' biết gần kiểu phấn đấu của họ ( quản lý tỏ cà vạt, giáo sư thích tư duy...mức yêu nghề đó thì chú trọng cách nội quy lao động đó ).
Những tài năng có những cách lao động riêng theo phương pháp họ. Tranh 'mũi' thì không tranh dành gì nhau nơi cuộc nhỏ ( nhà nghiên cứu xã hội không dính tranh bình xét theo lao động mọi người...).
Biết cách lấy 'số - át' của uy lực mũi đó ( người quản lý tỏ nghiêm túc ngồi đầu hơn, người nghiên cứu nhiều hiểu biết mới hơn..). Tạo 'số' bởi át nổi trang bị yếu tố ( ĐH danh tiếng, 'giải quyết sự việc quan trọng'...) và quan trọng nhất phải biết gắn với chính 'quyền lợi nơi phục vụ' ( nhà quản lý giỏi một nơi nhưng chỉ giỏi kiểu 'quản lý cấp dưới - cà vạt' mà không biết cách đi vào 'sống cùng ý kiến - nguyện vọng người dân', không biết cách mũi nhọn theo từng lúc đòi hỏi bức thiết: lúc đang cần việc làm, lúc đang cần sinh hoạt văn hoá, lúc an ninh trật tự...). Xã hội 'hình thành' kém sẽ những người lấy 'số' sai che át người khác ( tạo đặc quyền sai củng cố cá nhân - át trong nhóm mà không so nơi 'nhóm' ngoài, kỹ sư đi so với dân không so với khoa học nhân loại, so các nước...).
Sự phấn đấu do chưa đúng 'đòi hỏi' thể hiện, mũi thiên về bị củng cố sai những tranh mà phần gánh vác dễ bị chưa đúng ( những tiêu cực thi, tính trách nhiệm vì sự phát triển không coi trọng bằng cách củng cố 'chỗ'...). Những cạnh tranh đúng phát triển tốt tính trung thực, trách nhiệm hoàn thành được so cao hơn.
Do 'mức' ( ở bộ phận, nhóm, nước, nhân loài..), do cách 'hình thành' mà dẫn tới nhiều lúc do 'đấu tranh - cạnh tranh' ngang bằng các quyền lợi bên trong với nhau nhưng lại dựa bên ngoài ở mức cao hơn ( các bộ phận với nhau cùng cạnh tranh trong nhóm nhưng lại dựa phận nào đó của nhóm khác...). Mâu thuẫn 'bên trong- bên ngoài' đó dẫn tới thường bộ phận ở nhóm này lại xem nhóm khác là đúng cả ( mọi nước đều đang phải phấn đấu xã hội văn minh ) hay là tôn vinh nhóm khác - che những kém cho nhóm khác ( cao hơn ở mức nước...). Tính cách do tầm mức hoạt động lên so với trình độ dân trí, với lợi dụng mức 'hình thành' của xã hội đó mà thường gây phản diện để 'tôn' sai.
Đẩy được tính tốt với nhau ( quý nhau, dựa nhau khi yêu... ) do cách những yếu tố vào ra mâu thuẫn 'trong - ngoài'...
Do cách 'hình thành' ( cách phát triển ) mà nhiều lúc mâu thuẫn bên trong và bên ngoài nhìn nhận sai ( trong 'nhóm - tổ chức' lấy 'thời gian của công' ra quan tâm cá nhân với nhau khi đòi hỏi chia sẻ kiểu a dua mà không đáp ứng đủ công của nhóm đó với xã hội...kiểu tốt 'non' ).
Với 'lượng' đã có ( quan hệ, văn hoá, lao động...) nhưng tổng hợp được các cách vươn hoàn cảnh, chú trọng những mục đích thì đạt rực rỡ những sự việc ( cũng với những 'đã có' nhưng bản thân có thể lúc: có tình yêu lãng mạn hay chỉ tình yêu đơn giản ).
Những trình độ phát triển bản thân lên dần là những không bị nghiêng lệch ( khi chỉ tranh với bộ phận trong nhóm, khi các nhóm...khi ra khỏi chịu chi phối ở nước, các thể chế - 'phương thức sản xuất nhân loài' mà tính cách không phụ thuộc những 'trường danh lợi' theo mức...) và tạo những tổng thể phát triển lên dần hài hoà vượt qua những khó ( đấu tranh xây dựng hãng dẫn tới phương thức sản xuất, phương thức sản xuất ở nhân loài không bị tác động riêng lẻ thể chế...), chú trọng 'nhóm - vài người' với sự việc phát triển con người ( bởi mọi mức nhóm thường tồn tại hình thành có những chưa đúng về quyền lợi, cách phát triển...).
Gắn với tạo những phong phú sự việc lối sống để phấn đấu mức có đủ ( chinh phục đưa ra xã hội những gì, lối sống mọi người sức khoẻ...).
Những thăng hoa bản thân với mọi người, mũi sự việc mà đạt át hơn người ( làm kinh tế giàu, đạt giải lĩnh vực...) với khả năng có mà chú trọng ( nhiều cái giỏi xã hội, nhiều mức nổi xã hội ). Nhưng phải biết nhận đúng mình có mà phát triển ( lối sống tốt vừa đủ hơn dư thừa..) mà tạo 'lưu vực' mình đưa ra so đúng ( nhà sản xuất kinh tế với thị trường...giáo sư so giỏi nơi khám phá mà không so vật chất chủ hãng kiểu sinh hoạt đưa gần ).
Những lúc bị đòi hỏi so sai do xã hội không đưa ra đúng những thi thố, những lĩnh vực cuộc sống có những nhu cầu phục vụ cuộc sống riêng.
Khi dẫn tới được tôn trọng đúng với nhiều con đường phát triển bản thân ( bảo đảm những hạnh phúc riêng từng cá nhân thoả mãn...) mà chứa những đức tính tốt đạt.
Khi trình độ với nơi kém dẫn tới thường thích đáp lại với đòi hỏi người khác ( nhóm ) một cách thụ động ( tính 'ba phải'...) để thoả mãn đó phát triển.
Nhìn nhận thoả thuận hình thành đó ( phương pháp nhà trường, nơi làm những quyền lợi đúng...), tích luỹ mở ra những để giảm chi phối sai, tăng tính bình đẳng ( có quyền lợi nhiều nơi,...).
#L
Người đi 'bảo vệ công bằng lẽ phải cho xã hội' thường khó do: cách phấn đấu ( đưa 'công sức' đủ theo đòi hỏi thi thố, quan điểm...), cách hình thành xã hội khó bảo vệ chân lý, khó phát triển tính cách cá nhân - say mê sự việc gắn phát triển xã hội ( khó sinh hoạt với phát triển văn hoá xã hội mọi con người ...) .
Đạt tính 'cương trực lẽ phải', tính 'âm thầm lao động'...mới khó, những tính 'dừa dựa' theo mọi người thì dễ...Do cách tôn, ảnh hưởng mọi người, nhìn nhận khác...
Mức trình độ ( nhận thức, thông tin...), mức tạo ra 'có' ( công xây dựng hình thành gắn phát triển 'khâu bộ phận - mọi người'... ), quan điểm đúng xu hướng, 'khoảng' nhiều điều chỉnh đúng được bản thân ( khoảng tôn chỉ cần quan điểm mức tạo thuận lợi mà không ngại va chạm )... mà tồn tại những đức tính bảo đảm như 'sư tử của đấu tranh'...
Theo những cuộc ( của đường đỉnh - nền ) và cách bản thân chứa trong đó sự tôn trọng có nhau ( hiểu tấm lòng tốt cho nhau ) khát vọng vươn cái tốt ( nhân loại ) mới tồn tại bạn 'chiến hào' ( bạn bị thương nặng khó qua ở tuyến hào trước, dù giữa ác liệt làn đạn mà vẫn bò lên chỉ để gặp nhìn nhau dù biết không cứu đưa được về và mình khó tránh ).
Người có nghệ thuật bán hàng những tính cách mình điều chỉnh với khách: mức chọn lựa, mức lặp lần khách, cách thoả mãn, phần do dự, phần khát khao và được tôn trọng, ngại cho chủ...
Xây dựng được hình thành lối sống ( 'cứ' những đúng rõ nét được ) bản thân 'mọi người- xã hội' nơi mà có phản ứng lối sống nơi...
Bản thân 'cái chung - riêng' phát triển, có con đường 'đỉnh - nền' ( bạn nơi trường, trách nhiệm xã hội, phấn đấu 'có'...) thì mọi người sống 'tâm' tốt ( xã hội xâm lấn sai cái riêng của cá nhân thì cá nhân khó trọn vẹn với 'những hình thành - thể chế'... đó, cá nhân gắn tốt với xã hội thì 'lớn'...).
Tâm thể hiện tốt ở trình độ phản ứng giáo dục. Tính 'phản ứng giáo dục' là mình những giữ thể diện đúng cho người khác, mình phát triển lên không đè át người khác, không gây phản diện sai, phù hợp dần kiên trì với mức người đó nhận được, những 'chung - riêng' cách đáp ứng giỏi, phù hợp từng hoàn cảnh, tôn trọng 'thi thố - chọn lọc - thoả thuận' đề ra...
Khi đạt những cá tính lớn làm chủ ( lao động, ý chí...), phù hợp những trình độ gì cần chi phối một số điểm...thì tung hoành được ( giải quyết tối ưu sự việc, học giỏi và năng động là tâm điểm trường, bí quyết tay thợ và chu đáo làm chủ khâu sản xuất...).
Những sự việc chủ đạo hoạt động tích luỹ hàng ngày đan xen lúc, kế tiếp dành mức 'trung tâm', mức 'làm chủ'...thì đạt 'hình tượng - phong cách' của trong không gian đó ( hiện diện nơi, hiệu quả mà sự vận động...nơi trường tham gia những học và hoạt động tốt ...) với những tính cách thể hiện chính những sự việc đó, tạo được lối sống 'cứ' cuốn mọi người. Gắng tạo cho được các yếu tố phong cách riêng của mình phù hợp phấn đấu ( giáo sư lao động tư duy mà ít bỡn, người đi marketing hoà đồng....) và giữ noi 'gương' theo 'lưu vực' đó. Theo những cuộc mới mức hợp gắn từng người gặp khác nhau ( cùng đích cạnh tranh khó chia sẻ...), tôn trọng cái riêng của kiểu 'không xen nhau'. Những mục đích khác nhau chọn lấy những nơi yếu tố nuôi dưỡng khác nhau ( nơi tính mạnh mẽ 'sư tử' xa nơi kích dục...).
Có khát vọng dẫn tới đổi khác sự phát triển mới dẫn tới những tích luỹ vận động, những tính mới.
3 tổng thể chứa kiểu tính cách phải xác định mức có phát triển: 1- tính chăm lao động ( say mê các sự việc, mức tập trung...mà vươn 'đỉnh'). 2- tính sắp xếp ( khoa học các việc cách thực hiện - giải quyết, hướng môi trường sống văn minh - gọn gàng - thẩm mỹ...). 3- Tính 'nền' ( tôn trọng những nơi, trách nhiệm, tham gia...). Từ đó mà điều chỉnh mọi đức tính con người phù hợp vận động. Với mọi người, đầu tư cùng việc nơi hình thành lao động hay những cuộc sống...thì phải có biện pháp định kỳ của tích luỹ bản thân dẫn tới có lúc chinh phục khẳng định đạt với xã hội ( xã hội những giai đoạn có những đòi hỏi: có lúc dân nơi chờ ca sĩ hay quay lại...) và lớn dần làm chủ ( sự hiện diện tốt nơi đó mà là người dân gốc đó...). Mức làm chủ nơi đó bởi phần lớn dần nắm những yếu tố chủ đạo nơi mức đó.
Những chia sẻ cuộc sống đan xen nhau...có biện pháp định kỳ mới chuẩn bị vừa sức cho lúc đó ( trình độ mới, có thời gian rảnh vui nhau...).
Những 'định kỳ' ( của thể hiện,...) mà có điều chỉnh sẽ không khó phù hợp với vận động xã hội 'nhận' ( việc đòi hỏi những lúc khác lúc chia sẻ, đang bị lộn xộn khó đúng sắp xếp những gì...). Từ đó thể hiện được các tính trách nhiệm, tôn trọng...
Xác định được 'cái tôi' muốn 'quan hệ với mọi người' bởi những phần muốn: giao tiếp - liên quan ( thích vui chuyện...), tỏ - chi phối ( biết cái mình thích 'khoe'...), được dựa ( có cùng sự việc....), thể hiện mức mình được 'chú ý - thích' do kiểu 'sống sự việc' đó của mình ( cá tính đó với người ưng, năng khiếu với nơi tỏ..)...mà cách thế hiện được trong sự phấn đấu ( khi việc lao động giao tiếp nhiều sẽ giảm phải đi tìm người chuyện phiếm, học có nơi thi thố ra giữa mọi người nơi mức nổi thì khỏi phải đi tìm nơi 'cách phô tỏ - trình bày' ra...) hay giữa lao động và sinh hoạt văn hoá - bạn bè. Không gắn được những 'cái tôi - muốn quan hệ' đó vào phương pháp phấn đấu ( con đường 'đỉnh - nền' bản thân, những cuộc bản thân...) thì sẽ lẫn lộn, không phù hợp các mức sự việc đó ra ( chơi bời thái quá, phải khoe nhiều...).
Những sắp xếp khoa học việc, cách có phong cách lao động hoạt động hài hoà việc với xã hội ...thì những sinh hoạt cá nhân tự đạt ( tính ngăn nắp...) và không đưa ( hay bị đưa ) những sinh hoạt cá nhân ra chung ( không gian riêng của ăn ngủ...tính tôn trọng 'riêng - chung').
#L
Gắn việc với mức tương trợ đó, mức phụ thuộc sinh hoạt phát triển đó dẫn tới mức tình cảm giữa mọi người có vậy ( chỉ có vậy ). Bị nơi át nhiều, không tôn trọng nhìn nhận được đúng từng cái có...dẫn tới không khuyến khích được phát triển tốt các tính ( không 'bó' được nơi gây cho bản thân thì dẫn tới mình bị méo mó 'khát vọng tốt' ...). Nhận thức đúng con đường 'đỉnh - nền' mà không bị 'lứa', không bị 'đỉnh' sai, không bị lẫn lộn...mức độ đúng từng sự việc phù hợp phát triển và tôn trọng đúng mọi mức con người, có tương trợ đúng mọi mức.
Đừng đòi hỏi những tính mọi người phải khác chỉ do sự vận động 'nơi đó - từng người' với quan điểm phát triển ( sinh hoạt thú riêng ít chung dẫn tới ít những lễ...). Tìm được củng cố nơi 'tôn' dễ 'coi' nơi khác ( người hàng rong không thành lưu vực dễ bị coi....). Xã hội tốt sẽ sắp xếp 'hình thành' được khắp mọi nơi. Những nơi những phải thể hiện thì những chấp nhận 'có này - giảm kia' vì... để cách lấy cho lúc khác mà giảm những ( sẽ giảm mức được tôn trọng do khi quan tâm quan hệ ít bởi lo lao động sáng kiến phát triển... ).
Chơi cờ những 'khai cuộc' ( sách...) là tích luỹ cực lớn nhiều người ( tới khoảng 20 nước đi đầu ván cờ...) phải xem qua rồi mới những cách nâng cao khác ( nếu không kế thừa qua khai cuộc sẽ rất tốn nhiều thời gian để giỏi chơi cờ...). Cuộc sống nếu không biết sắp xếp khoa học kiểu kế thừa như thế thì rất chậm 'thành' so với người khác ( không biết tạo con đường 'đỉnh- nền'....).
Những đã 'trên cơ' ...nhưng vẫn bị người khác luôn xu hướng đè nếu không đòi hỏi đúng với xã hội ( kiểu thích quản lý giáo sư...). Mình không sắp xếp xây dựng thì bị mọi người bung những tính xấu ra lẫn lộn. Khi đạt mức 'lượng' mới mức sắp xếp được nơi ( thẩm mỹ, vật chất...mới tạo nơi sống đẹp ).
Xu hướng phát triển, có 'khả năng - phục vụ' gắn được tôn, những thi thố bản thân, những say mê dẫn tới ( nghiên cứu từ nhỏ tới lớn ) và vượt qua tích lượng từng nơi mà khát vọng vượt trên những nơi đó ( khi thuộc việc, khi là Noben...đẳng cao trên ). Tâm lý phát triển là góp phần của thành công ( xem bói làm tâm lý kém...).
Những đòi hỏi khác nhau mà những hành động từng lúc nhiều ít ( khi học thi thì giảm bạn bè, mục đích đậu đại học chứ học phổ thông trường nào cũng chỉ là mức thuận lợi cho bản thân - lần kém...). Một ngưỡng mới cao có thể tăng cường độ hơn 'gấp lần' ( bảo đảm khó hơn, ứng xử đáp khó giữ cân đối do phức tạp...).
Cách sáng tạo tìm tòi, mức dân chủ, phong phú con đường 'đỉnh - nền' xã hội...với cách 'hình thành' ( cá nhân - xã hội ) đòi hỏi đúng, có tiêu chí bản thân thì xã hội tạo mọi cá nhân 'tự tin - không bị ngợp' và phát triển tốt ( giáo dục nhiều lúc tạo học sinh thấy những nhà thơ, những nhà chính trị...trong sách giáo khoa khó khát vọng theo được ).
Biết cách giữ bản quyền ( phổ biến rộng, cùng thoả thuận hình thành thương hiệu 'có chứa'... ) chứ không giữ được ( bị lấy ) sẽ gây méo mó những đức tính. Biết cách tạo được dấu ấn riêng biệt bằng mở ra cho xã hội ( đạt so với nơi -xã hội ): khám phá mới, tạo đỉnh mới, khoa học việc hơn, rực rỡ hơn...là nhân tài.
Phần quan hệ mọi người tốt chỉ do 'có' lấy ở chung ( lợi dụng ) ra ban dễ hơn bình đẳng cùng hình thành lao động phát triển cho nhau, tự tạo tính phân biệt một cách không công bằng để củng cố. Người giỏi thì những mức lên hợp tác tốt mọi người cùng lên ( đưa phù hợp từng mức...) mà khi lên từng mức sẽ mức có 'lưu vực' và sự chinh phục lớn hơn ( khi lên đã tạo ra nhiều 'người - sự việc' kế thừa hơn...
Những sắp xếp tính như 'khai cuộc' ( chơi cờ ) thế mạnh những tính với sự việc, hài hoà các sự việc đối kháng nhau ( không vì gái yêu mà chạy theo thoả mãn được dẫn tới kém những đức tính xuống: sự mạnh mẽ... mà phải át những tính khác hơn: tài, những thú đúng...đưa ra, thử chọn lái...).
Phấn đấu khả năng cho những sự việc mà phương pháp...dẫn tới có những tính cách tôi luyện đủ sự việc phát triển đó không phải mở ra sự việc khác ( việc phát triển gắn đáp với mọi người giảm phải đi tham gia chơi bời với những người...chỉ còn trách nhiệm những lưu vực nơi cũ, sinh hoạt...lập trình viên phát triển logíc nhiều không lặp trong chơi cờ nữa ...). Hình thành trong nhóm này thường sẽ giảm nhóm khác...
Có danh sự việc chính ( lao động trội gì, sức khoẻ...) không phải tỏ danh sự việc phụ ( tỏ chơi cờ giỏi... ) mà cứ chỉ tuần tự phương pháp phát triển ( chơi cờ chỉ thú...).
Cách chơi (cờ...) thái quá nhiều thời gian là biết 'thấp' ( dù cao cờ nhưng đời không cao ). Giỏi đơn lẻ mà không gắn tổng thể, bị những đơn lẻ cuốn ( đời hơn người chỗ đó ) dẫn tới nhiều tính lặp, nhiều tính không được phát huy, những tính do cách mũi sai dẫn tới làm méo mó ( sinh hoạt văn hoá chơi nhiều quá dẫn tới giảm say mê lao động khác, quan tâm quá một sự việc hẹp dẫn tới giảm tôn trọng sự hiện diện mọi người...). Những nơi mình sống tuỳ trình độ xã hội mà có 'phong trào' ( sinh hoạt thời khoá biểu, thông tin, phương pháp...), mức 'đòi hỏi - thi thố' các lĩnh vực khác nhau với từng cá nhân. Tìm hiểu mức 'phong trào' các nơi mà biết mức tính vươn.
Ghi Chú: [Kiểu 'người canh đèn Hải Đăng' có thời gian rỗi, đủ sống nhưng không dành tích luỹ thành tài được bởi: tư liệu phương pháp cho phát triển sự việc, không biết mức đòi hỏi - cách thi thố những nơi khác, lao động sự việc tích luỹ đó không chia được giai đoạn - không có thi thố bậc; sự tích luỹ thêm đó không liên quan được tăng sinh hoạt lối sống, không biết khám phá đòi hỏi xã hội cần đóng được...].
Đủ sức phát triển bản thân đủ để phong phú dẫn tới mọi người nơi khác tìm hiểu ( không đủ sức đi khắp, những lúc tự người khác tìm hiểu phương pháp và mở ra mà tới...).
#M
Với cách phát triển nhận thức, sự việc - sự vận động chung của xã hội, của riêng bản thân với những mục đích, những phát hiện yếu tố mà suy luận hiểu biết mức các sự việc ( lòng người, đầu tư, xu hướng...) mà khôn khéo 'tính cách'.
Cùng thi thố bị đưa ra nhiều, những lúc bị giữ chỉ làm 'nền' kìm hãm mức dưới người khác, quan điểm mà những tương đồng - những đối kháng... Cách 'hình thành' với những tồn tại mà sẽ những khả năng, lường được ( mức gắn kém bị tác động nhiều...).
Lối sống, cách lao động người đó mà sẽ những ứng xử. Phức tạp cách tranh và trình độ văn minh xã hội đó mà mức bảo đảm công bằng thi thố hay bị những âm mưu ( chơi xỏ, biết mức...), để tính đưa ra đúng với nhận, bảo vệ được ( phấn đấu tốt chung đó nhưng gặp người đang giữ quyền lợi sai thì kìm hãm những mức; bị đưa nhiều 'ngược' gây khó: sự việc thi trí tuệ bị đưa sự việc chân tay...).
Bị 'trên cơ' tạo tập hợp dưới ( lợi dụng ) những phức tạp chỉ 'để mức', không biết mở hơn ( quyền lợi chỉ theo phục vụ cho 'khoảng' mức đó không theo cơ cấu 'hình thành'; mâu thuẫn các nước dẫn tới đấu tranh phương thức sản xuất nhân loài kém...) dẫn tới không bao giờ thăng hoa được những đức tính....
Quản lý ( tự bản thân những sự việc và xã hội ) kém nhận cái hư nhiều: nhận thức, không mở được ra phương pháp bản thân 'thời khoá biểu', cách đáp, tổng thể và điều chỉnh...( sinh viên không leo nơi chơi bời tranh chấp với du côn - du côn chỉ một cách tỏ ta đây bằng hành vi mà không công tích luỹ lao động tỏ, cùng một nơi lúc lấy được là dân dã - lúc bệ rạc do cách đúng từng thời điểm...).
Nhận thức để không bị 'thái quá hay nghèo quá' các sự việc ( chỉ tích say mê cực lớn yếu tố sự việc mũi ) là điều tiết tổng chung mọi tính ( nhiều lúc nể bạn cùng ham vui mà lại lao động kém dẫn tới ảnh hưởng về sau...). Các xu hướng đều chứa các 'yếu tố', gắng tăng yếu tố xu hướng tốt và giảm yếu tố xu hướng xấu. Không bị các yếu tố xu hướng xấu ở trong các khuyến khích tỏ - bởi tìm được cách tỏ đối lại khi xuất hiện ( phần ban đầu hút thuốc bởi tỏ đàn ông thì mạnh mẽ sự việc khác để tỏ tự tin - để người khác dựa...), ở trong các thú chơi ( do không chọn mở được các thú vui đúng ).
Những giai đoạn và tích đủ cho những lúc đạt mà với cách cạnh tranh, những thể hiện để lấy 'với'...mà có lúc chỉ tỏ những bản thân và 'dấu - tự nhiên' không phải 'tỏ' những gì ( đối thủ chủ quan hơn, giữ được tập trung mũi sự việc...khiêm tốn nhường những thi thố cho người khác phù hợp phát triển chung...tính nhẫn nhịn làm được việc lớn ). Đang dấu tích cho chinh phục 'đỉnh' gì thì cũng chỉ tỏ được về sau với chính 'lưu vực' cho 'nền' đó ( chấp nhận những khó khắp nơi mà để âm thầm lấy được nhiều nhất về kinh doanh thì sau cũng chỉ so được 'trên nơi' về kinh tế giàu chứ không át 'nơi sinh hoạt văn hoá' được...).
Do là 'nền' cả thiếu xen phát triển đưa mà yếu bản thân. Lúc là nền ở nơi ( trường...), lúc chỉ một 'lứa' cả mà do tỷ lệ các: phấn đấu, thoả thuận, chính phụ, phần 'cái tôi' hiện bản thân có được, cách tôn vinh những sự phát triển gì ( chất lượng trường ĐH tốt...), những mức bản thân có của sự việc đó...để xác định con đường 'đỉnh - nền' ( học mình có mức theo lên 'đỉnh' hay những lúc yếu tố gì sẽ lên...chứ không phải mình chìm trong trường hàng ngày chỉ ghi chép...).
Tính sự việc ( việc, sinh hoạt cùng...) lớn hơn tính quan hệ ( chỉ đi xã giao làm quen...) do mức chứa các sự vận động gặp ( lợi thế ) mà thể hiện những và phần cách tôn trọng từng con người với nhau ( nhìn nhận...) chứ không phải mở quan hệ...chuyện, nhóm sai.
Thường để ý mức 'có' là quá lớn với những quan hệ để biết 'sự hiện diện' bản thân hơn công sự phát triển những nơi ( sự việc bản thân thường lệch về hướng phô đuợc nhiều người...).
Giảm sướng những tính cho bản thân do giảm thăng sự việc chủ đạo. Thời khoá biểu nếu chừa ra không đạt lúc cao ( thăng ) phải đạt vượt ngưỡng ( kiểu say mê, sưu tầm...). Giai đoạn tích thăng thì phải vượt ngưỡng một số yếu tố trong đó ( say mê, thể thao khoẻ... )... mà chọn lọc những tính cố tâm thực hiện.
( Lê Thanh Đức- làm cho Chương trình phát triển Liên Hợp quốc UNDP).