Hoa Trong Sa Mạc
Phần 1
Từ miền tuyết băng đến nơi công tác xa xôi, tôi cần tới 3 chuyến bay và một đoạn đường lái xe khoảng 35 dặm đi vào vùng sa mạc.
Thủ tục mướn xe xong, tôi hướng thẳng về bãi đậu lộ thiên để lấy xe trong lô đã định sẵn. Ở sa mạc, hầu hết các xe đậu ngoài trời đều được chủ nhân bao phủ kín mít dưới cơn nắng 110°F mỗi ngày. Xe sơn màu đỏ ít thấy hơn các màu khác vì màu đỏ phản chiếu được ánh sáng nhiều nhất nên dễ bị bạc màu. Xe sơn các màu khác lâu bạc màu hơn. Xe đậm màu như màu đen chẳng hạn chiếm đa số vì màu đen hấp thụ được ánh sáng nhiều hơn là phản chiếu. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn cả là người mướn xe phải tự kiểm soát xe của mình xem có rắn và bò cạp bò vào xe hay không ? Có lần rắn đã len vào trong xe của một bạn đồng nghiệp, nằm khoanh tròn hong mát dưới tấm kính chắn gió…Anh bạn đã phải khó nhọc khử trừ con rắn.
Lấy xe xong, tôi nắm chặt tay lái chạy trên con lộ nhỏ dọc theo biên giới giữa Mễ và Mỹ. Vừa lái tôi vừa bắt theo giọng hát của Ngọc Lan hát bài "Ru Ta Ngậm Ngùi", tưởng nhớ đến cô ca sĩ tài sắc bạc mệnh, đã từng sống tại miền băng tuyết cũng như miền quê hương cát trắng.
... Không còn không còn ai
Ta trôi trong cuộc đời
Không chờ không chờ ai
Em về hãy về đi
Ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây...
Cái nắng thật là chói chang và khô khốc vì thiếu độ ẩm thấp. Cảnh vật xung quanh sao lạ hoắc lạ huơ sau hơn 3 năm tôi trở lại. Sự thay đổi như thế ở một vùng hoang vu hiếm người đi tới sẽ không thường xảy ra .....
Lần đi này tôi cảm thấy mình mạnh mẽ như một Batman hay một hiệp sĩ dũng mãnh, hay cũng có thể giả một gã hoang sống ở sa mạc lâu năm mà không mảy may sợ các sinh vật bò sát như rắn, rít, bò cạp,… và ngay cả cái khí hậu khắc nghiệt hăm dọa.
Lái được khoảng 20 dặm vừa lúc mặt trời đã lặn xuống phân nửa ở cuối sa mạc. Lúc ấy gần 20 giờ đêm. Trời dịu bớt sức nóng. Xe giảm tốc độ. Máy lạnh vẫn tiếp tục quay đều kêu kịt kịt rè rè mỗi chu kỳ quay, thổi ra hơi lạnh. Những năm tôi mới tới Mỹ, nghe nói máy xe chạy xuyên qua sa mạc ở bang Arizona không cần bộ phận điều nhiệt, tức là cái Van đóng mở nước giảm nhiệt máy trước khi nước luân lưu về bộ phận tản nhiệt.
Phố nhỏ phút chốc đã trước mặt. Từ đây chỉ còn 15 dặm nữa là tới phòng thử nghiệm; đó là nơi tôi trình diện làm việc trong 10 ngày. Suốt quãng đường đi, tôi mệt lả cả người nên muốn qua đêm tại một phòng ngủ trong khu phố Ciudad Juarez, Mễ Tây Cơ. Phòng trên lầu 2 như tôi yêu cầu cũng tạm an toàn, tuy nhiên tôi đã cẩn thận để giày vớ, va-li, áo quần và dụng cụ cá nhân trên cao để tránh bò cạp và rít bò vào trong ấn núp.
Đi tắm xong. ăn ổ bánh mì mang theo, tôi đánh một giấc mơ hoa tới sáng....
Một giấc mơ đến với tôi trong giấc ngủ. Lại một giấc mơ ư ? Lành hay dữ ? Tôi đã thấy gì và làm gì ở vùng sa mạc cằn cỗi này nhỉ ? Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Hoảng sợ giấc mơ kia chưa xong thì giấc mơ này lại đến.
Trong giấc mơ ấy có ai đó xuất hiện với một giọng phụ nữ báo cho tôi biết có một loài hoa trong sa mạc. Nghe lạ tai, tôi tấp xe bên đường hỏi lại:
-Hoa gì vậy, thưa bà ? Lạ thật đó nghen ! Hoa độc hay hoa hiền... trong sa mạc. Từ nhỏ tôi chưa bao giờ nghe cả.
-Từ đây lên đó còn bao xa nữa ? Tôi hỏi tiếp.
-Độ chừng 10 dặm đường, nhưng ông phải lái xe nhanh lên kẻo muộn. Đường đi rất hiểm trở và có nhiều rắn.
-Bây giờ tôi không sợ rắn nữa rồi. Tôi có đem theo dây thòng lọng điện tử bắt rắn tinh vi. Bắt được, tôi sẽ siết cổ và cho điện giật nó nhiều lần tới chết. Bà xem đây này, cái bị của tôi to lớn, nhốt bà vào trong cũng vừa mà. Ngoài ra trong bị cũng có đầy đủ dụng cụ có cả “Đồ xịt ớt cực cay - Extremely hot spray” nè…Còn nữa, tôi mặc quần ống loa kiểu thời đại của đầu thập niên 1960, giày ống cao cổ, dây bút nịt to bản của một Hippy choi choi…có thể dùng làm vũ khí tự vệ.
-Nhưng ông còn thiếu thuốc trị nọc rắn...nếu bị cắn thì sao? Sẵn đây cũng cho ông biết là rắn ở đây biết bay khi cần trả thù !
-Ghê nhỉ! Nhưng xin lỗi bà, còn khuya mới đấu được với tôi...Tôi sẽ giết nó trước các hành động khác!
-Ông chắc từ Mỹ qua ? Mà ông có nghe rắn rung chuông sống gần biên giới Mễ Tây Cơ và miền Nam Arizona, New Mexico, Texas gọi là Rattle Snake chưa vậy ?
Giọng bà oang oang:
-Ở xứ Châu Á của ông có Cobra Snake (rắn hổ mang) ở vùng nhiệt đới, thì ở đây có Rattle Snake ở trong sa mạc. Loài rắn này cũng độc không kém nếu ông không cẩn thận đề phòng là nó sẽ tấn công ông đó nghen. Trước khi tấn công, nó rung những vẩy đuôi tạo thành tiếng chuông để áp đảo tinh thần và hăm dọa ông đó. Nó không cần biết đầu đuôi như thế nào, không nể nang ai, chỉ cần ông đụng vào những gì của nó là nó cắn bừa bãi lắm.
-Ngộ thật, sao bà nói vậy nhỉ. Tôi tự nghĩ.
-Tôi cóc sợ. Môi trường ác quỉ tạo ra ác quỉ mà, quả đúng như vậy. Cái thứ rắn này chỉ có tài khoe mình. Vũ khí duy nhất là cái đuôi lắc lắc, quất qua quật lại, là có thể khống chế được tôi sao.
Tôi chấp đó !
-Ừ để xem !
Nói xong, giọng của bà nhỏ nhẹ bảo tôi quay xe về phía đồi:
- Ông cứ đi theo con đường này, qua khỏi cái ẹo rồi cứ đi thẳng lên đồi. Đi miết, đi miết ông sẽ đi đến chỗ tôi chỉ ông. Ở đây không có mặt nước hồ thu, không có hoa đào, hoa lan, hoa hồng,…mà chỉ có loài hoa trong hoang mạc tỏa mùi hương làm phiền người phiêu bạt giang hồ như ông. Chúc ông nhiều may mắn !
Nói xong, giọng cười thật thoải mái của người phụ nữ vô hình đó giảm dần cường độ rồi biến mất trong không gian….
Lái xe đi mải đến trưa mà chẳng thấy hoa đâu giữa sa mạc mênh mông vô tận. Bao tử bắt đầu cồn cào. Tôi mở cái ba-lô lấy thức ăn ăn thật no. Hai con mắt nặng nề khép chặt lại rồi làm một giấc trong lúc xe khóa cửa, vẫn nổ và chiếc máy lạnh cứ khè hơi lạnh đều đều hắt vào mặt tôi.
Tôi tỉnh dậy người khỏe hẳn và nhớ lại giọng nói vừa rồi: “Qua cái ẹo, đi thẳng... rồi đi miết…tới chỗ”. Kiểm điểm chỉ thiếu “…đi miết….tới chỗ”, như vậy mình chưa tới đích.
Hèn chi !
Tôi tiếp tục lên đường "...đi miết...tới chỗ", cố tìm cho được loài hoa ấy...
Phần 2
- Lạ thật, người phụ nữ đó bảo tôi lái xe khoảng 10 dặm mới thấy hoa trong sa mạc. Nhưng tôi đã đi gần gấp đôi đoạn đường rồi mà hoa vẫn biền biệt nơi mô.
Tôi mong mỏi tìm được loài hoa ấy. Biết đâu giữa chốn sa mạc nắng cháy này, loài hoa hi hữu ấy có gì bí ẩn khiến tôi phải tò mò tìm hiểu.
Trời càng về chiều, gian nguy càng trước mặt. Con đường càng dài hun hút lại càng hiểm trở càng xuất hiện loài rắn độc băng qua đường để tìm mồi trước khi hoàng hôn bắt đầu phủ xuống. Rắn ở đây mạnh thật, xe tôi cán qua nhưng chúng vẫn sống, vẫn bò, vẫn lắc lư cái đầu ngạo mạn.
Bóng xe dần ngã đậm màu đen trong hình vị tự mà tâm điểm là ánh mặt trời xa xa ở cuối sa mạc. Trời về chiều, nhiệt độ bên ngoài giảm dần. Tôi bớt máy lạnh và ấn nút quay cửa kính xuống để vừa hít thở không khí "trong lành" của sa mạc buồn tênh, và vừa thả hồn theo bản nhạc “Ru Ta Ngậm Ngùi”.
Giọng hát của Ngọc Lan buồn phảng phất…. một người !
Không gian sẽ rộng ra nhưng
Không còn không còn ai
Ta trôi trong cuộc đời
Không chờ không chờ ai..
Em về hãy về đi
Ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây... (TCS)
Mênh mông trước mặt là sỏi đá khô cằn, là bầu trời chạng vạng tối. Cảm giác của tôi lúc bấy giờ như đi lạc vào miền cổ tích tận cùng không lối thoát.
***
- Cái mụ này điêu ngoa thật, chắc chắn tôi bị mụ gạt rồi ? Đúng là mụ phù thủy sa mạc mà!
Tôi lầm bầm mụ.
Bỗng đâu giọng mụ hườm hườm bên tai làm tôi giật bắn cả người, suýt chút nữa là lạc tay lái.
- Linh thiêng thật!
- Ông nguôi nóng mà kiên nhẫn quay xe lại đi. Vài dặm nữa, hoa ông tìm sẽ ở bên tay phải của ông đấy. Ông đã đi huốt rồi.
Mụ phù thủy tiếp:
- Hoa ông tìm nằm lặng lẽ bên đường nhưng vì xe ông đóng kín mít và ông cứ mải mê nghe nhạc mà không để mắt tới thôi.
Mụ hắng giọng:
- Bộ ông đi một mình à ? Tôi tưởng là ông đi hai mình ? Ông cần một người bạn nữ đồng hành để nhắc đường cho ông.
Tôi bực mình, nói một hơi:
- Mụ ám chỉ đàn bà à. Cho tôi can đi. Tôi chỉ thích phiêu du một mình. Không cần đâu. Cảm ơn mụ bà..bà. Phương châm sống của tôi kể từ đây là đừng bao giờ đụng tới phụ nữ.
- Sao vậy ông ?
- Bởi vì họ cực kỳ rắc rối và khó hiểu.
- Sao lại rắc rối và khó hiểu chứ ? Ông thật quá đáng.
- Vì họ có thể thương nhiều người, yêu một người ghét một người hay ghen một người, hoặc thương một người đi với một người chẳng hạn. Có thể họ không thực hiện những điều họ hứa mà lại chẳng muốn đền bù. Tôi chưa có một phụ nữ nào yêu tôi thật tình và sẵn sàng lăn xả cho tình yêu với tôi…
- Cái ông này...vô duyên !
- Không lẽ tất cả mọi phụ nữ đều như vậy.
- Đúng, phụ nữ có thể dễ thương, hiền thục, siêng năng, giỏi giang, xinh đẹp mà đồng thời ở người phụ nữ ẩn chứa đằng sau… đó là những cái rắc rối mà không ai có thể tưởng tượng được.
- Tui là phụ nữ nè ông ạ. Đụng chạm rồi đấy. Có thể ông đã đụng vào một loại hoa hồng nào đó có gai khiến phiền phức đến ông, nhưng riêng tui có ý xấu với ông đâu ? Giúp ông đường đi để tìm loài hoa mộng nơi hoang mạc. Chẳng phải tui tốt với ông sao ? Tui có làm ông rắc rối đâu nào. Tui chỉ đường cho ông rõ như ban ngày nhưng tại ông mát dây mát nhợ, mát dương mát âm không lưu ý đó thôi.
- Không, tuyệt đối không.
- Sao kỳ vậy ?
- Tại tôi chưa đụng vào chính bà đó thôi.
- Phụ nữ chỉ trở nên rắc rối khi có ai đó đụng tới họ. Bà cũng không ngoại hạng.
- Xí, bộ ông tưởng ông ngon lắm sao. Ai cho phép ông đụng tới tôi ?
Giọng mụ từ tốn trở lại:
- Xét cho cùng ông nói cũng có cái lý của ông há, nhưng mà đến giờ ông có đụng vào người phụ nữ nào chưa ?
- Đụng vô phụ nữ là ôm bom tự sát. Chỉ có một cơ hội duy nhất là đừng có đụng vô họ. Tui không dám mạo hiểm nữa.
Mụ bắt đầu nổi cáu:
- Ông quơ đũa cả nắm rồi. Đàn ông của mấy ông cũng có thói trăng hoa mà.
- Tôi thì khác, yêu ai là yêu tới chết...
- Người nào đó làm ông rắc rối là khác, còn tui lại khác. Xin ông hãy nhớ đó ! Nhưng mà thôi, ông đi nhanh lên kẻo trời sụp tối…Đêm đen có thể không dung tha đến mạng sống của ông đâu.
Nghe mụ dọa, tôi cảm thấy lạnh lạnh đôi chân.
Đột nhiên, mụ biến mất trong bụi cát mờ mờ trước mặt.
****
Xe tôi bắt đầu đổ lên con dốc cao ngoằn ngoèo. Quẹo trái cua phải vài bận rồi qua cái ẹo, tôi chuẩn bị tuột xuống con dốc. Một mùi hương thơm thoang thoảng dưới con dốc bốc lên. Mùi hương thật quyến rũ, tôi hít một hơi thật dài vào tận buồng phổi. Ôi, hương phiền muộn kẻ phiêu du. Hai mí mắt tôi trở nên nằng nặng như bị ngấm thuốc á phiện, lim dim và đờ đẫn…
- Thôi chết, lại phiền kẻ phiêu du lãng tử nữa rồi….
3
Trong cái lâng lâng như say ấy tôi vẫn còn nhận ra cái tâm điểm vị tự xa xa cuối sa mạc đã bị hoàng hôn đuổi mất. Chỉ còn ánh đèn xe soi đường phía trước.
Giống như bị thôi miên tôi cứ cho xe bon bon giữa ngàn hương đang lan tỏa ngào ngạt. Có hương thơm đích thị là phải từ hoa mà ra rồi. Vậy là người phụ nữ vô hình kia nói đúng. Chắc là quanh quẩn đâu đây thôi.
Giảm tốc độ từ từ, chầm chậm rồi dừng xe suy nghĩ. Xong, quay đầu xe qua phải, quét một lượt, mênh mông cát với sỏi.
Bắt đầu se lạnh, rồi lạnh dần lên. Nhiệt độ về đêm ở sa mạc bao giờ cũng một trời một vực với nhiệt độ ban ngày.
Bất giác tôi sờ má, sờ mũi để kiểm tra... độ dày của da mặt mình cỡ nào mà mình có thể thích nghi tốt với môi trường có nhiệt độ thay đổi khắc nghiệt thế này.
Quay đầu xe, tôi quyết định chạy ngược lại một đoạn ướp đầy hương.
Giữa một vùng bao la cát, bạt ngàn sỏi thế này mà tìm được hoa thì quả thật là mơ!
Nhưng tôi tin là sẽ tìm thấy. Bằng chứng là khứu giác của tôi đang bị hương thơm làm phiền đấy thôi.
Cứ chạy một chút tôi lại dừng xe, hướng đầu xe sang phải.
Lần này mắt chạm vào một "bức tranh" độc đáo của sa mạc. Những cây xương rồng cao lớn sừng sững như một hàng gươm tuốt vỏ in hình lên nền trời hoàng hôn màu tím hồng.
Không gian im ắng, hoang vu và ngút ngàn có lúc khiến tôi rùng mình. Nhưng dù thế nào đi nữa thì sở thích phiêu lưu, tìm tòi, khám phá trong tôi không hề suy giảm.
Kỳ quái thật, sao khúc này mùi hương lại biến mất nhỉ? Quyết định quay xe trở lại hướng cũ chạy tiếp tìm khu vực tỏa ra hương thơm.
Tôi có một tật không biết lúc nào gọi là tốt khi nào cho là xấu, đó là đã làm gì là nhất quyết làm đến kỳ cùng.
Đấy, ngay lúc này ai biết sẽ bảo tôi... khùng. Không khùng sao lại cố gắng lặn lội đi tìm hoa vào thời khắc chạng vạng như vầy? Thêm nữa, khi màn đêm buông xuống ở sa mạc những loài động vật ăn thịt bắt đầu chuyển mình sau một ngày dài trú ẩn cái nắng như thiêu như đốt, đêm tối là thời gian đi săn mồi thích hợp nhất đối với chúng và cuộc sống về đêm ở nơi đây mới thực sự bắt đầu khi mặt trời lặn.
Nhưng mà cứ tưởng tượng giữa muôn trùng cát sỏi này mà nhìn thấy được một đóa hoa là tôi sướng run người, xem như một kỳ công. Kỳ công ấy nhất định tôi sẽ đặt tên để đánh dấu rằng tôi là người đầu tiên đã tìm thấy hoa trong sa mạc, kiểu như...Kha Luân Bố đã tìm ra Mỹ Châu hồi thế kỷ 15 vậy! Nghĩ đến đây cảm hứng đi tìm hoa trong đêm đen lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hương thơm chợt xuất hiện trở lại.
Mừng quá, tôi dáo dác ngó nhanh như thể nếu không thì nó sẽ biến mất lần nữa.
Ngộ nhỡ cây hoa thấp bé thì sao nên tôi chăm chú nhìn xuống sát mặt cát, từ gần ra xa, từ bên phải sang bên trái.
Mùi thơm lan rộng thế này chắc phải là hương của cả một vạt hay một dải không ít.
Còn đang lâng lâng tưởng tượng ra cảnh mình bỗng bắt gặp một đóa hoa hình dáng có lẽ sẽ khác thường thì... ”bộp"! Âm thanh ấy quá gần tai nên theo phản xạ tự nhiên tôi nhìn ngay lên kính xe.
4
Chạy được vài dặm tôi bấm nút hạ kính xe xuống một chút để hít thở không khí đêm. Chỉ dám chừa mỗi cửa một khe đủ cho không khí có chỗ vào và thoát ra thông thoáng chứ chẳng dám hở nhiều.
Yên tĩnh tuyệt đối.
Lúc này cái mùi thơm ma mị không biết xuất phát từ đâu lại tung hoành khắp lòng xe. Thứ hương thơm phiền muộn thoang thoảng, dìu dịu làm ngất ngây khứu giác ấy có một sức quyến rũ liêu trai.
Không gian chợt tĩnh lặng quá đỗi.
Không khí lại dường như hơi ngột ngạt chứ không còn dễ chịu nữa. Mà cái hương thơm liêu trai cũng bay đi phương nào rồi nhỉ? Không sao, gió đem nó đi rồi gió lại đem nó đến thôi.
Tôi đang tận hưởng đêm sa mạc. Tôi đang thưởng thức hương đêm sa mạc. Ai biết chừng sau này khi tìm ra hoa, tôi sẽ… viết văn. Viết kể lại đêm sa mạc mà tôi đã trải qua. Chà chà, hấp dẫn lắm đây. Vì nào phải dễ ai cũng được một mình giữa đêm sa mạc như tôi.
Còn đang mơ màng lâng lâng với điều thú vị có một không hai này thì bỗng tôi nghe có tiếng ù.. ù.. ù.. xa xăm…. lớn dần… lớn dần…và tôi mở to mắt nhìn sững trước mặt.
Cách mũi xe khoảng hơn nửa dặm là một “bức tường"!
Lẽ nào …
Những gì tôi tìm hiểu về sa mạc trước khi đi nhận công tác nhanh chóng hiện ra trong trí nhớ khi cái “bức tường" kia đang mỗi lúc một gần về phía tôi hơn.
Dừng xe nhưng không tắt máy và bấm nút quay nhanh kín cửa xe.
Cảm giác bất an vì tôi chỉ đọc các tài liệu nói về “nó” chứ chưa hề đối diện với “nó”. Giờ đây, bỗng dưng có “diễm phúc” mặt đối mặt, tôi mới thấm thía những lý thuyết khi mình xem trong sách vở thấy chẳng có gì nghiêm trọng thật khác xa thực tế.
Giông bão thường di chuyển từ địa hình cao đến sa mạc thấp hơn. Trong quá trình di chuyển ấy nó tiêu hao hết năng lượng. Mưa làm mát không khí thoát ra từ cơn bão, nó gợn sóng trên mặt đất, khuấy động cát và bụi sa mạc. Cát bị dồn nén tạo thành đám mây lớn di chuyển và có xu hướng nhận thêm cát. Ước tính bức tường cát cao hơn 1 dặm và trải dài chừng 150 dặm!
Vâng, “nó" chính là bão cát, là cái “bức tường" di động hướng về phía tôi. Nó đang di chuyển với tốc độ từ 93 đến 125 dặm một giờ.
Có bao giờ tôi ngờ có một ngày tôi sẽ phải hứng chịu thiên tai một mình thế này đâu!
Âm thanh từ muôn triệu hạt bụi hạt cát bay với tốc độ chóng mặt đập vào kính xe rào rào. Giờ thì tôi hết nhìn thấy đường sa mạc. Toàn bộ kính xe mờ câm. Tôi biết “nó" vẫn đang bay là do âm thanh. Áng chừng phải vài tiếng đồng hồ nữa nó mới đi khỏi. Lúc này tôi lại nhớ đến ngài Einstein trả lời dí dỏm khi một sinh viên muốn biết về tính tương đối: Khi anh ngồi cạnh một cô gái đẹp, một giờ chỉ như một phút. Nhưng khi anh ngồi bên cái lò nóng thì một phút sẽ dài như một giờ. Trời, vậy thì tôi sẽ chịu đựng trận bão cát này dài… một tuần sao?! Trong xe chỉ còn một chai nước. Kiểu này chết đói trước khi thấy hoa. À, mà không, không cầu thấy hoa hoét gì nữa. Điều mong mỏi hiện nay là cái đám bụi cát kia chấm dứt càng sớm càng tốt. Tự dưng đang yên đang lành lại nghe lời cái mụ vô hình xúi dại để cho bây giờ chuốc họa vào thân!
5
Chạy được vài dặm tôi bấm nút hạ kính xe xuống một chút để hít thở không khí đêm. Chỉ dám chừa mỗi cửa một khe đủ cho không khí có chỗ vào và thoát ra thông thoáng chứ chẳng dám hở nhiều.
Yên tĩnh tuyệt đối.
Lúc này cái mùi thơm ma mị không biết xuất phát từ đâu lại tung hoành khắp lòng xe. Thứ hương thơm phiền muộn thoang thoảng, dìu dịu làm ngất ngây khứu giác ấy có một sức quyến rũ liêu trai.
Không gian chợt tĩnh lặng quá đỗi.
Không khí lại dường như hơi ngột ngạt chứ không còn dễ chịu nữa. Mà cái hương thơm liêu trai cũng bay đi phương nào rồi nhỉ? Không sao, gió đem nó đi rồi gió lại đem nó đến thôi.
Tôi đang tận hưởng đêm sa mạc. Tôi đang thưởng thức hương đêm sa mạc. Ai biết chừng sau này khi tìm ra hoa, tôi sẽ… viết văn. Viết kể lại đêm sa mạc mà tôi đã trải qua. Chà chà, hấp dẫn lắm đây. Vì nào phải dễ ai cũng được một mình giữa đêm sa mạc như tôi.
Còn đang mơ màng lâng lâng với điều thú vị có một không hai này thì bỗng tôi nghe có tiếng ù.. ù.. ù.. xa xăm…. lớn dần… lớn dần…và tôi mở to mắt nhìn sững trước mặt.
Cách mũi xe khoảng hơn nửa dặm là một “bức tường"!
Lẽ nào …
Những gì tôi tìm hiểu về sa mạc trước khi đi nhận công tác nhanh chóng hiện ra trong trí nhớ khi cái “bức tường" kia đang mỗi lúc một gần về phía tôi hơn.
Dừng xe nhưng không tắt máy và bấm nút quay nhanh kín cửa xe.
Cảm giác bất an vì tôi chỉ đọc các tài liệu nói về “nó” chứ chưa hề đối diện với “nó”. Giờ đây, bỗng dưng có “diễm phúc” mặt đối mặt, tôi mới thấm thía những lý thuyết khi mình xem trong sách vở thấy chẳng có gì nghiêm trọng thật khác xa thực tế.
Giông bão thường di chuyển từ địa hình cao đến sa mạc thấp hơn. Trong quá trình di chuyển ấy nó tiêu hao hết năng lượng. Mưa làm mát không khí thoát ra từ cơn bão, nó gợn sóng trên mặt đất, khuấy động cát và bụi sa mạc. Cát bị dồn nén tạo thành đám mây lớn di chuyển và có xu hướng nhận thêm cát. Ước tính bức tường cát cao hơn 1 dặm và trải dài chừng 150 dặm!
Vâng, “nó" chính là bão cát, là cái “bức tường" di động hướng về phía tôi. Nó đang di chuyển với tốc độ từ 93 đến 125 dặm một giờ.
Có bao giờ tôi ngờ có một ngày tôi sẽ phải hứng chịu thiên tai một mình thế này đâu!
Âm thanh từ muôn triệu hạt bụi hạt cát bay với tốc độ chóng mặt đập vào kính xe rào rào. Giờ thì tôi hết nhìn thấy đường sa mạc. Toàn bộ kính xe mờ câm. Tôi biết “nó" vẫn đang bay là do âm thanh. Áng chừng phải vài tiếng đồng hồ nữa nó mới đi khỏi. Lúc này tôi lại nhớ đến ngài Einstein trả lời dí dỏm khi một sinh viên muốn biết về tính tương đối: Khi anh ngồi cạnh một cô gái đẹp, một giờ chỉ như một phút. Nhưng khi anh ngồi bên cái lò nóng thì một phút sẽ dài như một giờ. Trời, vậy thì tôi sẽ chịu đựng trận bão cát này dài… một tuần sao?! Trong xe chỉ còn một chai nước. Kiểu này chết đói trước khi thấy hoa. À, mà không, không cầu thấy hoa hoét gì nữa. Điều mong mỏi hiện nay là cái đám bụi cát kia chấm dứt càng sớm càng tốt. Tự dưng đang yên đang lành lại nghe lời cái mụ vô hình xúi dại để cho bây giờ chuốc họa vào thân!
6
Nguyễn Văn Thành
Feb 2022