1 - Lời Thề Gian Dối 2- Cây Hồng Của Tôi 1...2.. 3 - Thu Hoài Niệm 1...
Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi, Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi…Đó là câu mở đầu trong bài Giọt Mưa Thu của Đặng Thế Phong. Bản nhạc này đã trở thành bất hủ trong lòng người cùng với tên tuổi của nhà nhạc sĩ (yểu mệnh) chỉ vì trong ý nhạc người nghe đã cảm nhận được những gì mà nhạc sĩ đã cảm nhận khi giọt mưa thu lất phất rơi xuống giữa đất trời nhuộm vàng cây cỏ gây nổi buồn mênh mang cho nhân thế; những người có người yêu thêm tha thiết nhớ, những kẻ cô độc càng thấy cô đơn, những ai bị phụ tình càng thêm u hoài, và cả vạn vật cũng nhuốm màu ủ rũ.
Thu là một nhân cách hóa mà loài người tuỳ theo tâm trạng có thể diễn dịch ra thành nhiều tính cách; là u sầu buồn bả khi nhìn mưa thu rơi tầm tả, võ vàng bệnh hoạn khi nhìn lá úa ngoài sân, chia ly chết chóc khi cây cối trơ cành, lãng mạn nên thơ khi ngắm vầng trăng tròn vành vạnh lơ lững giữa trời, yên tỉnh êm ả khi thời tiết ôn hòa mát mẻ, là vui vẻ khi học sinh tái ngộ bạn bè sau ba tháng hè xa cách. Thu là đề tài cho bao văn nhân thi sĩ có cảm hứng sáng tác vô vàn tuyệt phẩm. Riêng đối với Nàng, thu là hoài niệm của một sai lầm từ tuổi học trò gây cho Nàng một niềm ân hận mãi đến bây giờ vẫn chưa phai.
Năm ấy Nàng vừa 16 tuổi, cái tuổi trăng tròn đẹp như mộng xinh như mơ. Nàng đã biết yêu thầm nhớ trộm những gương mặt thông thái của các thầy giáo trong lớp hay dáng vẻ đẹp trai của những chàng sinh viên thoáng gặp trên đường, nhưng vẫn còn rất ngu ngơ, vẫn còn chưa biết vì sao mà đàn bà có bầu và đứa con từ đâu mà chui ra. Những lúc phải đi trên xe buýt đụng chạm với người khác phái, nàng cứ sợ sẽ bị mang bầu nên về nhà cố lấy tay ép bụng xuống để khỏi bị chửa hoang.
Vừa khi học hết lớp đệ tứ của trường Mai Khôi, một trường chỉ có học trò con gái do các Soeurs Dòng Phú Xuân mở ra bên Gia Hội, vì trường hết lớp nên Nàng phải vào lớp đệ tam của trường Bình Minh, một trường tư thục hỗn hợp nằm trên đường Lê Lợi. Ngược lên phía bắc của trường này, qua khỏi bệnh viện Toàn Khoa Huế là các trường Đồng Khánh, Quốc Học, Trường Luật, và Trường Pellerin, và nếu đi về hướng nam trước khi đến Đập Đá Vĩ Dạ (địa danh trong bài Đây Thôn Vỹ Dạ của Hàn Mặc Tử,) gần cầu Trường Tiền là các trường Đại Học Sư Phạm và Văn Khoa. Địa thế của trường thật là thơ mộng, đứng trên lầu có thể nhìn thấy xa xa phía sau là đỉnh Ngự Bình với mây trắng vẩn vơ bay trong những ngày đẹp trời. Tiền diện nhìn ra Hương Giang, hai bên đường là những hàng cây phượng vỹ cổ thụ mà mỗi khi hè về đầy hoa đỏ rực dưới ánh nắng gay gắt bắt lũ ve sầu phải kêu vang. Song song với hàng phượng vỹ hai bên đường là bờ sông được trang trí bằng công viên, những bồn nước, vườn hoa, cây cảnh, tượng cẩm thạch, và những ghế đá để khách nhàn du có thể nghỉ chân ngắm cảnh và ngắm giòng sông nổi tiếng ngát hương hoa.
Bên kia giòng sông Hương là cột cờ Phú Vân Lâu, Cửa Thượng Tứ, Thành Nội, song song với giòng sông là đường Trần Hưng Đạo, với cầu Trường Tìền nối lại hai bờ đưa ta đến phố xá và chợ Đông Ba của thành phố Huế mộng mơ. Và, thành phố Huế mộng mơ có Kinh Thành, cung đình Huế, nơi lưu giữ tinh hoa nghệ thuật và di tích đẹp đẽ của Nhà Nguyễn, vương triều cuối cùng của nước Việt. Cũng vì Huế là Cố Đô nên dân Huế phần nhiều là hậu duệ gần xa của hoàng thất và công hầu khanh tướng, quen với lối kiểu cách đài các trong cách ăn uống, đi đứng và nói năng. Dân Huế chịu nhiều thiên tai bão lụt nên rất nghèo, nhưng đi ra ngoài ai cũng áo quần rất tươm tất, cả cô lái đò hay bà bán xôi chè hột vịt lộn dạo ngoài đường cũng mặc trên người chiếc áo dài cổ truyền tử tế.
Vì là con đường chung của nhiều trường học nên vào ngày tựu trường thì “ngựa xe như nước áo quần như nêm.” Đó là dịp cho con gái diện vào người những bộ đồ lượt là trắng tinh mới mẻ, đôi guốc gỗ cao gót kiểu cách, những chiếc nón bài thơ có ép những danh thi thắng cảnh rất mỹ thuật. Cũng như mọi nữ sinh khác, Nàng cũng đội nghiêng trên mái tóc óng ả dày như mây một chiếc nón bài thơ mà nghe đâu mẹ đã đặt làm ở Nam Phổ* Bọn nam sinh nhân dịp này cũng ăn mặc rất tươm tất. Thời đó không còn là thời đại “xe ngựa” nên nam thanh nữ tú người thì cỡi xe đạp kẻ thì đi bộ, nườm nượp đổ đến từ các ngã Nam Giao, Kim Long, Nguyệt Biều, An Cựu, Vỹ Dạ, Đập Đá, Thành Nội, Đông Ba, Gia Hội. Cầu Trường Tiền Sáu Vài 12 nhịp Em Qua Không Kịp* nên các học sinh sinh viên từ bên Thành Nội hay Cửa Thượng Tứ phải lên chuyến đò ngang từ Bến Văn Lâu qua sông để đến trường.
Hàng ngàn người đẹp áo trắng có mái tóc huyền mượt mà thướt tha uyển chuyển trên các ngã đường! Trông chẳng khác nào hàng ngàn tiên nữ trong đôi cánh trắng đang múa khúc Nghê Thường giữa hội hoa, thướt tha bên dòng nước Hương Giang mờ mờ làn sương mai dưới ánh nắng vàng dịu của trời thu êm ả nơi hạ giới. Trên cao thì chim chóc chuyền cành ca hát véo von và trên cao nữa có những đám mây xanh, xám, trắng lững lơ bay. Cả đất trời đều xôn xao như Thần Kinh đang mở hội.
Đã quen với sự nề nếp của các trường nữ do các Soeurs cai quản nên lúc đầu Nàng cảm thấy rất bỡ ngỡ khi phải hằng ngày chung đụng với bạn học con trai ồn ào ngổ ngáo, tuy nhiên nhờ các lớp học của trường này được phân chia nam nữ ngồi riêng hai bên nên dần dà Nàng cũng quen với hoàn cảnh mới. Có thêm bạn mới cũng là một điều nàng cảm thấy rất vui.
Một ngày không lâu sau bữa tựu trường, khi Nàng vừa bước vào lớp thì bỗng nghe thấy tiếng con trai phía bên kia xướng lên: "Hoa Huệ trồng ở vườn hoa đường Nguyễn Huệ, thành phố Huế...". Bắt đầu chỉ một tiếng, sau đó nhiều đứa hùa theo, ồn ào đến nổi thầy giáo phải la át đi: "Yêu cầu các em giữ trật tự trong lớp!" Nàng sượng trân cả người, may mà chỗ ngồi bàn đầu rất gần nên đành phóng mình vào ngồi phịch xuống ghế. Nếu có thể bỏ học thì Nàng đã bỏ ngay lớp ấy mà đi rồi, nhưng tiếc thay ngoài trường này ra thì chẳng còn trường trung học đệ nhị cấp nào nữa để đi học! Muốn vào Đồng Khánh thì phải thi vào từ lớp đệ thất, nhưng ba mẹ khi đó muốn Nàng học trường các Soeurs nên đến lúc này đành chịu.
Thật ra, chẳng hiểu sao đến tuổi ấy hễ thấy con trai là Nàng mắc cở. Trước kia, khi còn học tiểu học, những năm không ở nội trú, Nàng đâu có phân biệt con trai con gái gì đâu. Con trai rủ đánh "căn cù u trán" thì Nàng nhào vô đánh căn, con gái rủ nhảy dây thì Nàng nhập bọn nhảy dây. Thành tích là một cái sẹo tròn rất sâu ở trên má phải do bị cái căn gỗ đánh vào và một cái sẹo dài nơi cổ chân trái vì nhảy dây bị thương nặng đến giờ vẫn còn đây.
Hàng ngày khi đi học Nàng không hề nhìn ngang nhìn ngữa, chỉ thẳng một đường đến trường rồi khi tan học thì lên xe về nhà, không hề biết là hàng ngày vẫn có người đạp xe theo sau mình... Dĩ nhiên nhà Nàng đúng là ở đường Nguyễn Huệ, từ trường học chỉ mất khoảng 10 phút đi trên đường Lê Lợi, quẹo qua đường Trần Thúc Nhẫn Lê Lợi là đến nhà. Đường Nguyễn Huệ là một đại lộ chạy dài từ An Cựu song song với đường Lê Lợi và khúc cuối bị cắt ngang bởi con đường dẫn đến trường Bình Linh (Pellerin). Hai bên đường cũng trồng đầy những cây phượng vĩ cổ thụ.
Cây cao và to nên dù bấy giờ đã hết hè mới chớm thu nên ngoài những bông hoa nở muộn và những chùm trái non lủng lẳng cũng còn nhiều cành lá, bóng rợp đủ che mát hai bên đường lớn ban ngày và làm nơi gặp gỡ lý tưởng cho các cặp tình nhân tình tự ban đêm. Từ ngoài cổng đi vào nhà cũng mất chừng hai chục mét và lại có tường cao che kín, trong ngoài khó nhìn thấy nhau, thế nên Nàng không thể biết được có người con trai si tình hàng đêm vẫn đứng dưới gốc phượng ngóng trông Nàng.
Một đêm kia khi gia đình đang ăn tối, em trai Nàng từ bên ngoài chạy vào phòng ăn giao cho Nàng hai tập sách trình bày rất mỹ thuật. Nhìn qua thấy tên sách là Bài Ca Si Tình I và Bài Ca Si Tình 2, đề tặng Hoa Trắng Mây Rừng, và tên tác giả là Ái Đình. Nàng hỏi em trai: "Những sách này em lấy ở mô rứa?" Em trai vừa chỉ tay ra ngoài vừa đáp: "Cái anh tê nhờ em đem vô cho chị đó." Trong khuôn viên nhà Nàng có 2 người con gái láng giềng nổi tiếng đẹp, Hương, nữ sinh Đồng Khánh và Thương, nữ sinh Bán Công. Nàng hỏi em: "Có phải người ta đưa lộn nhà mình không?" Nàng chẳng biết ai có cái tên quá ngộ là Hoa Trắng Mây Rừng. Nàng cũng chẳng biết ai tên là Ái Đình, chỉ có anh của Hương, là tên Đỉnh mà thôi. Nàng chưa hề quen biết một đứa con trai nào, nói gì đến thi sĩ. Vì tính hay mắc cỡ nên dù ở cạnh nhà nhau Nàng và anh Đỉnh ấy chỉ chào hỏi qua loa khi gặp gỡ, không biết gì về anh ấy hơn ngoài cái tên Đỉnh, anh của Hương đang học luật. “Chắc là anh Ðỉnh ấy cũng hay mắc cỡ như mình nên nhờ người mô đó ở bên ngoài đưa vô cho mình để làm quen!!!” Nàng nhủ thầm.
Thế rồi Nàng cứ đinh ninh Ái Đình là anh Đỉnh. “Chắc anh Đỉnh lấy biệt hiệu là Đình,để dấu lộn chút xíu cho hay. Anh Đỉnh người Bắc, đẹp trai, ít nói, có vẻ dễ thương, mình cũng nên viết ít hàng hồi âm anh ấy. Nhưng khi người ta là thi sĩ, làm hơn 100 bài thơ tặng người yêu đem khoe với mình, còn mình thì từ trước đến chừ chỉ có vỏ vẻ vài ba bài làm cho báo nhà trường lúc còn đi học đệ thất, đệ lục, làm răng làm nổi thơ cho ai? Thôi cứ viết văn xuôi quách!” Nàng luôn mặc cảm mình là đứa con gái tầm thường đủ mọi mặt, nên có bao giờ dám tưởng có người đã yêu mình đến nổi cảm tác thành hàng trăm bài thơ. Lúc đó nếu có ai khen nàng đẹp thì Nàng chắc chắn sẽ nghi người ta bị cận thị nặng hay lé mắt chứ không khỏi. Thế là nàng kêu em trai mang giao cho anh ấy một lá thư viết theo giọng Bắc đại ý như sau:
Anh Đỉnh thân mến,
Em rất xúc động khi nhận được hai tập thơ anh gửi. Những bài thơ đầy cảm xúc trong hai tập thơ cho em thấy tình yêu của nhà thơ đối với người con gái kia thiết tha sâu đậm biết là chừng nào! Em cũng muốn gửi lại cho anh ít bài thơ để cám ơn, nhưng rất tiếc là một bài bây giờ em cũng không làm nổi, có cố gắng cũng chỉ làm trò cười cho anh thôi. Vậy xin anh nhận những giòng văn xuôi này nhé!
Có phải anh là tác giả của hai tập thơ này không? Người con gái trong hai tập thơ là ai thế? Người con gái đó chắc là đẹp lắm, hiền lành, trong trắng, và đài các lắm mới có thể làm cho họ (hay anh?) trở thành thi nhân và sáng tác ra nhiều bài thơ như thế nhỉ? Em thích nhất là bài này:
Hoa Trắng Mây Rừng
Hỡi em gái mang tên loài Hoa Trắng!
Thoạt nhìn em anh cứ tưởng mình mơ.
Bước chân em nhẹ êm như tiếng tơ,
Mà gỏ xuống tim anh nhiều xao động.
Ðôi mắt em là trời sao sông thẳm,
Tóc Mây Rừng như cột mối tơ vương.
Ðường em đi là lối nhớ đường thương,
Ðưa anh đến cổng trường em đi học.
Anh làm bóng để em đừng bắt gặp,
Gã con trai đang say đắm yêu em.
Hễ mỗi lần liếc mắt thấy em nhìn,
Là anh thấy tim mình như ngừng đập.
Hỡi em gái mang tên loài Hoa Trắng!
Thời gian ngừng, mãi ngắm bước em qua.
Tà áo em sáng rực cả hiên nhà
Cả lớp học tưng bừng khi em đến.
Trong mắt em, một cõi trời huyền diệu,
Từ dáng em thấy vạn nét kiêu sa.
Ðường em đi trải nhung lụa mượt mà,
Cho anh bước vào khung trời hoa mộng.
Từ gặp em anh như cơn gió lộng,
Quyện chân em theo từng bước vấn vương.
Vì yêu em thao thức suốt canh trường,
Mong ngày đến nhìn em cho đỡ nhớ.
Anh lặng lẽ theo em vào trong lớp,
Mải mê nhìn từng dáng nét ngây thơ.
Sao hôm nay lòng anh bỗng thẩn thờ,
Khi em nói, em cười cùng người khác.
Rời lớp học lòng anh buồn man mác,
Vòng xe quay đã lạc mất đường về.
Mắt mở to mà hồn chẳng thấy gì,
Chỉ Hoa Trắng, Mây Rừng vương ngập lối.
Anh thấy em học thơ nhanh chưa? Em học thuộc lòng rồi ghi lại đó. Anh đọc lại xem có đúng không nghe! Một lần nữa xin cám ơn anh, anh Đỉnh thân mến.
Ngọc Huệ
2
Oct 23 - 2025
Hiện tôi đang ngồi ở bàn ăn nhìn ngắm cây Hồng (Persimmon) với những quả tròn be bé xinh xinh ở vườn. Tôi xin kể tiểu sử của cây Hồng này nhé!
Hai năm trước, khi dọn đến căn nhà mới này ở Perris, tôi định phải trồng một cây Hồng trước tiên, nhưng rồi cứ mãi mê với cây cảnh, trồng lung tung thứ ở quanh nhà cho đẹp nên quên mất nổi ưa thích cây Hồng này của mình. Ðến khi lo cây cảnh đã xong, nhìn lại mới thấy sao vườn nhà mình quá chật hẹp! Ðất đai vườn tược ở phía sau giới hạn quá nên tôi nghĩ phải liệt kê theo thứ tự ưu tiên, chọn lựa rất kỹ những thứ cây mà tôi ưa thích nhất mới được. Hồng là một trong những thứ quả tôi ưa ăn thích hái nhất. Tôi phải đi tìm mua cho nhanh mới được. Tìm mải mà đến hai tháng sau mới tìm thấy một cây ở Home Depot. Tôi mua Nó với giá $49.95
Thời gian hai tháng lang thang chưa tìm thấy Nó, tôi đã theo bạn Mỹ đi nhiều nơi, đã nổi bốc đồng mua cây Lê Tàu và cây Anh Đào trồng thêm ở sau vườn, làm vườn chật thêm. Nhìn lui nhìn tới chẳng còn chỗ nào nữa nên tôi trồng đại Nó ngay cạnh lối đi trét xi măng, đối diện với vòi tưới rất lớn. Trồng ở đây mai mốt cây sẽ cho bóng mát trên lối đi thì cũng hay chứ. Tôi lý luận. Cây nằm ngay trước vòi tưới nước thì chắc cây sẽ tốt và sẽ mau lớn lắm đó. Tôi nghĩ. Cây có lá to xanh láng thật đẹp, nhìn thấy thật mát mắt! Hơn nữa hàng ngày mỗi bữa ăn được ngắm Nó thì còn gì vui hơn!
Nhưng hết mùa hạ qua đến mùa thu, bao nhiêu lá xanh trên cây đều rụng sạch, chỉ còn lại những cành khô như bộ xương cách trí. Khổ nổi vị trí của cây là nơi mà ngồi từ bàn ăn nhìn ra là thấy, nên tôi cứ phải ngao ngán, lo âu, dở khóc dở cười mỗi ngày ba, bốn bận. Nó trông giống như sắp chết rồi trời ạ!
Tôi quyết tâm tìm cách cứu vớt Hồng. Cây cũng như người đều có sinh mạng. Nếu cứu một nhân mạng còn hơn xây bảy tháp phù đồ thì cứu một mạng cây ít ra cũng hơn xây được vài cái tháp. Nếu cây cần ăn uống như người, khi cây bệnh cũng cần phải chữa trị như người. Tôi nghĩ. Tôi cho Nó ăn phân bón thật tốt, cho uống nước mỗi ngày mấy bận, thế mà Nó cũng cứ “trơ xương” là sao? Tức thật! Ðến thư viện, chẳng có sách vở nào nói về chữa bệnh cho Hồng, hỏi thì chẳng ai biết nên tôi đành lên “nét” vậy. May mắn thay nét đã cho tôi biết rằng hồng cũng như nhiều cây khác rụng lá cuối thu để rồi lại nẩy lộc khi mùa xuân đến. Thế ra, dù trơ xương, cây cành gầy gò khô khốc, cây Hồng thân yêu của tôi chưa hề chết! Tôi vui ơi là vui! Nhân đây tôi cũng xin chia xẻ với quý bạn đọc về những gì tôi đã tìm biết thêm về Hồng. Người ta bảo loại cây này là loại cây vô giới tính (unsexed) nhưng lại kèm thêm là “có đến 90% là cây cái, chỉ có 10% là cây đực”. (Thì ra cây cũng bị trai thiếu gái thừa như người!)
Người ta đề nghị nên mua một lúc 10 cây để bảo đảm cây sinh trái. Trồng một cây đã khó, nói gì đến 10 cây. Phương chi, họ không cho hay làm sao để phân biệt Cái khác với Ðực ở chỗ nào nên người mua chỉ còn cách nhắm mắt đưa chân úm ba la. Nhưng cũng may là mình có đến 90% mua được cây sinh trái. Theo họ nói, cây hồng Mỹ khi “trưởng thành” có thể cao từ 30 đến 50 bộ, xoè rộng từ 20 đến 35 bộ. Trong mùa thu lá sẽ trở thành màu vàng tươi, làm cho cảnh vườn đẹp hơn, trước khi rụng xuống. Cây có trái sau 6 năm và trái chỉ chín sau khi băng lạnh. Phải trồng trong khoảng trống rộng rãi, trên đất sét có cát. Vùng tôi ở thuộc zone 8, mà từ zone 4 đến zone 9 thì nên trồng vào mùa xuân. Cũng may cây tôi trồng không thuộc về thiểu số đực này và đã trồng vào mùa xuân!
Tôi cũng không còn âu sầu khi thấy cây trơ lá trong mùa thu tới vì biết nó sẽ tái sinh. Tôi biết chu vi của cây sẽ là rắc rối cho tôi về sau nhưng đành tới đâu hay tới đó, chỉ mong nó còn sống và mạnh khoẻ là tốt rồi…Cũng theo bài viết đó, trái hồng thuộc loại ăn được, là thức ăn cho chim chóc và sâu bọ; lá cây thì làm thực phẩm cho hươu nai, chồn, sóc, chuột lúi, gà tây rừng, chó sói. Nói chung, nó là thực phẩm của nhiều thú rừng. Tôi nhớ trước đây mỗi lần tôi mời ăn trái hồng thì chồng tôi đều từ chối, ông ấy bảo rằng hồng chỉ để cho ngựa ăn, mấy trường đua ngựa ở Mỹ vẫn cho ngựa của họ ăn thứ quả này nên ngựa đua mới mạnh mẽ và dai sức hơn trong những màn đua. (Thế ra lâu naytôi đã dành ăn với những loài thú hoang và ngựa!)
Tôi cũng xin mách nước cho những người mê Hồng như tôi biết ở Escondido có Fentiman Farms chuyên môn trồng và bán quả hồng. Những vườn Hồng này có 2 loại tên là Fuyu và Hachiya. Fuyus ăn dòn mà ngay cả khi chưa chín cũng không chua hay chát, không giống như loại kia. Trong quả hồng có những chất như Hồng Diệp Tố, Vitamin A, C, và chất sợi (dietary fiber). Quả hồng không mở, không dầu, không muối, “không tiêu” (vì nếu ăn nhiều quá thì sinh mụn nhọt và táo bón.) Các vườn cây này sẵn sàng đóng thùng gửi Hồng đến người mua trong mùa hồng từ giữa tháng 10 đến giữa tháng 12 hằng năm. Quý vị nào muốn mua thì hãy gọi thử số sau đây:1-800-368-9331 hoặc (760) 746-1420. Xin nhớ rằng tôi chẳng quảng cáo cho ai cả mà chỉ có lòng giúp cho những người mê Hồng như tôi có phương tiện tìm Hồng. Ðể tỏ rõ thiện chí hơn tôi xin hứa rằng mai kia, khi mà cây hồng của tôi lớn lên và có nhiều trái thì tôi sẽ vui lòng chia xẻ với quý vị nhé!
Ở trong Take2Tango, một mạng liên kết của người Việt Nam thì lại có một bài của bác sĩ Hương Tú do tôi rút gọn như sau:
2
Quả hồng chữa bệnh
Tai quả hồng (thị đế) khô được dân gian dùng làm thuốc chữa ho, nấc, đi tiểu đêm. Trong quả hồng xanh có chất tanin làm cho quả có vị rất chát. Khi hồng chín, vị chát đó hầu như mất đi. Thịt và tai quả hồng đều được dùng làm thuốc. Theo Đông y, tai hồng (thị đế) vị đắng, tính ôn, có tác dụng chữa đầy bụng, nấc……….
Thịt quả hồng dùng làm thuốc ở hai dạng sau: -Thị sương: Là chất đường trong quả hồng. Khi làm mứt hồng, chất đường tiết ra được thu thập lấy, gọi là thị sương. Cho vào nồi đun nhỏ lửa, khi thành đường thì đổ vào khuôn, phơi cho se rồi dùng dao cắt thành miếng, đem phơi khô hẳn. Dân gian thường dùng thị sương chữa đau họng, ho. Và - Thị tất: Là nước ép quả hồng khi còn xanh, phơi hay sấy khô, thường dùng làm thuốc chữa tăng huyết áp. BS Hương Tú, Sức Khỏe & Đời Sống
Chẳng biết có đúng không, nhưng căn cứ vào những gì vị đông y sĩ (?) này viết thì sau bao nhiêu năm ăn Hồng có lẽ tôi đã được Nó trị lành cho bao nhiêu thứ bệnh rồi mà không hay! Còn nữa, nếu ngựa ăn mà khỏe mạnh, dai sức để chạy đua thì người ăn cũng sẽ khoẻ mạnh và dai sức khi cần... Mà theo tôi nghĩ, thịt quả hồng chín ăn ngon thì cứ ăn, chẳng cần phải dùng trái xanh hay tai hồng làm chi cho mệt. Khi nào bị những bệnh như bác sĩ HT kể ở trên hẳn hay. Tôi chúa sợ sắc thuốc nên thuốc Bắc nào cần phải sắc nấu sẽ không có tôi. Tuy vậy, tôi cũng nhớ là có một lần vì ham ăn quá nhiều Hồng mà mặt tôi đã bị nổi mụn tùm lum dù tôi đã già khú đế, tuổi dậy thì đã đi vào quá khứ từ lâu.
Mê ăn trái thì ít mà thích tự tay mình hái trái từ trên cây hơn. Mỗi năm vào mùa Hồng, tháng 10-12, tôi thường cùng vợ chồng em gái đi sâu vào vùng có nhiều vườn cây có trồng Hồng ở Escondido. Họ cũng thích ăn quả hồng và thích hái trái như tôi. Nhiều lúc chúng tôi đã trả tiền cho chủ trại để họ cho hái bất cứ thứ trái cây gì họ có. Cam, quýt, ổi, gì cũng được. Có một lần trong khi tôi cùng họ đi hái Hồng, con trai tôi không may bị tai nạn suýt chết và vợ chồng tôi suýt nữa bỏ nhau…Con trai tôi lúc đó đã hơn 18 tuổi. Cháu thường lái xe rất nhanh, bị phạt không biết mấy lần rồi. Trước đó chắc cũng đã lãnh thêm một giấy phạt mà cháu chằng cho ai hay. Hôm thứ bảy đó cháu phải đi traffic school mà không hề cho tôi biết. Mê ngủ thức dậy trễ phải vội vàng, cháu còn ngái ngủ mà lái xe. Xe đâm mạnh vào cột nước (hydrant) trên lề đường. Ðầu xe bẹp dúm còn cháu thì bị đưa vào cấp cứu. Bố cháu đổ lỗi cho tôi, bảo rằng tại tôi ham đi hái Hồng, không chịu chăm sóc cho con nên con mới bị tai nạn như thế. Nhờ trời, thằng nhỏ chỉ ở Phòng Cấp Cứu độ hai tiếng, đã được BS cho về sau khi kiểm tra toàn bộ thân thể thấy cháu không sao (?). Thực tình mà nói, dù ông ấy không mắng mỏ, tự tôi cũng cảm thấy ân hận tại sao mình không tìm hiểu để hôm đó đánh thức con dậy và nhắc nhở con lái xe cẩn thận hơn! Mãi đến bây giờ tôi vẫn ngày đêm lo ngại rằng sau này con tôi sẽ bị hậu quả do tai nạn đó khi lớn tuổi hơn. Khi còn trẻ, nhờ có nhiều sức khoẻ, thương tích gì cũng mau lành, bệnh hoạn gì cũng dễ vượt qua nhưng khi về già, sức khỏe đã yếu, những bộ phận/cơ quan đã bị tổn thương ngày trước chắc sẽ đau trở lại, và yếu hơn bình thường. Cũng vì ân hận nên từ đó tôi không còn đi hái Hồng nữa. (Thật ra thì dù có muốn đi nữa cũng chẳng còn Hồng đâu mà hái vì lẽ chủ các vườn Hồng thấy bán đất lợi gấp trăm ngàn lần bán Hồng. Họ cũng khỏi phải đau lòng nhìn thấy những khách hàng thiếu lương tâm vào ra vườn họ hái Hồng ăn cho đã, chỉ mua vài ba ký Hồng rồi bỏ đi, để lại những quả Hồng ăn giở với cành nhánh bừa bãi ngổn ngang.)
Trở lại với cây Hồng của tôi nhé! Phải thú thực là tôi thương Nó vô cùng ngay từ lần đầu thấy Nó thân gầy, đứng lẻ loi một mình trong một xó xỉnh của Home Depot. Nhìn nó tôi thấy có cái gì đó rất giống tôi…Sau khi trồng Nó ở chỗ có thể nhìn thấy từ bàn ăn nhà bếp, hằng ngày tôi chăm bón, tưới nước đều đặn sáng chiều trước khi đi làm và ngay khi đi làm về. Mỗi bữa ăn tôi vừa ăn vừa ngắm, chỉ mong sao nó lớn nhanh mỗi ngày. Vẫn biết cây cũng như người, theo luật tự nhiên phải từ từ mà lớn, nhưng tôi mong, với tình thương yêu, sự tận tâm chăm sóc của mình cây sẽ chóng lớn và cành lá luôn xanh tươi. Tôi thường nghĩ, biết đâu cây cũng có cảm giác buồn vui, cũng biết sướng khổ như các sinh vật khác. Người ta bảo con người biết sướng khổ buồn vui nhờ có bộ não và thần kinh hệ. Nếu cây cối cũng có một cơ năng nào đó để có cảm giác mà người ta chưa biết được thì sao? Và biết đâu cây cũng như người đều nằm trong vòng luân hồi nhân quả để thể hiện một định luật nào đó mà Thượng Ðế đã đặt để cho mọi vật. Ðối với Hóa Công, chẳng có gì là không thể cả. Biết đâu kiếp trước chúng tôi đã từng là thân nhân cùng huyết thống, hay là tình nhân dở dang trước khi ly biệt đã thề nguyền hẹn nhau một kiếp sau… Tôi không nghĩ là người và cây có đồng cảm với nhau, nhưng vẫn tin rằng giữa tôi và cây Hồng này có duyên với nhau. Nếu không thế thì tại sao chúng tôi đã gặp nhau để rồi lại được chung nhà? Chỉ mong đây chỉ là duyên lành chứ không là ác nghiệp, chẳng có oán thù gì với nhau từ kiếp trước. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác xao xuyến, cảm thương của mình khi vừa thấy Nó, và mua nó không kể đắt rẻ, mạnh khỏe hay gầy gò. Sau đó, cả một năm sau khi đã qua hai mùa mưa nắng xuân thu nhị kỳ, dù biết rằng nó chỉ là Hồng dẻo không phải Hồng dòn là loại tôi thích, tôi vẫn cưng quý và chăm sóc Nó với vô vàn yêu thương.
Tôi vui biết bao nhiêu khi một buổi sáng mùa Xuân chợt nhìn thấy những đọt xanh nhú lên trên những cành cây màu xám èo uột khô khốc. Rồi những đọt xanh trổ thành lá non mơn mỡn những ngày kế tiếp, rất nhanh và rất nhanh. Rồi thì những cái tai nho nhỏ nhan nhản đầy cành. Giống như là phép lạ vậy. Vì trong đời chưa lần nào có cây hồng nên tôi cứ sáng trưa chiều tối mong cho mấy cái tai nhỏ ấy chóng lớn xem là cái gì. Tôi nghi rằng chúng không phải là trái, vì làm gì có nhiều trái đến vậy, nhất là cây này mới chỉ trồng chưa được một năm!!!
Mãi đến gần hai tháng sau tôi mới thấy được những quả bé tí nhô ra từ những cái tai ấy. Tôi gọi bạn bè, bà con đến chơi, chỉ để hý hửng khoe với họ về cây Hồng sai quả vô địch này. Nếu bạn đến giữa trưa hè nắng gắt, tôi lấy mũ đội cho bạn và cầm quạt quạt cho bạn, nếu bạn đến vào lúc tối trời, tôi thắp đèn thật tỏ, dắt tay bạn đi ra vườn sau và mời mọc: -Hãy ra xem cây hồng của tôi nè! Trái nhiều ơi là nhiều! Nhiều người chắc đã cho tôi là điên hoặc quá con nít, vì cái cây ấy trông chẳng ra cái gì. Cây chỉ cao 7, 8 bộ gì đó, cành thì gầy gò ốm yếu, quả chi chít nhưng lại bé tí teo nằm chen giữa những lá xanh lưa thưa.
Ðể giúp cho cây được mạnh hơn và trái được lớn hơn, tôi cho thêm phân bón và tưới nước nhiều hơn. Bắt đầu thấy lá lay xanh hơn, tôi tiếc sao tôi đã không làm vậy từ trước. Nhưng, một buổi sáng, tôi bỗng tái mặt khi rất nhiều quả đang lăn lóc dưới gốc cây. Lòng đau như cắt, tôi vội gọi em gái tôi để báo tin buồn. Em tôi hỏi: -Có phải chị đã tưới cây nhiều quá hay không? Khi tôi đáp “phải”, em tôi mới nói: -Thế em chưa kể cho chị nghe về cây hồng của em hay sao? Suốt hai năm, lúc đầu nó có nhiều quả lắm, sau cứ rụng dần hết không còn quả nào để ăn nữa. Tại vì anh ấy tưới nước ngập cả gốc luôn. Em tôi đã kể cho tôi nghe đủ chuyện lớn nhỏ xa gần, mà có bao giờ kể cho tôi nghe về cây Hồng đó đâu! Chẳng lẽ tôi trách cô ta không nói sớm cho tôi hay. Ở trên cây khi mua tôi thấy có treo lũng lẳng một giấy nhỏ có ghi tên giống cây, chỉ dẫn cách trồng, những điều nên biết để chăm sóc cho cây, nhưng lúc đó tôi chỉ đọc cho biết cách trồng nó xuống, không thèm đọc gì thêm. Tôi chỉ còn biết tự trách thôi.
May ra cũng còn một số quả trên cây! Ðã có kinh nghiệm về hậu quả của việc tưới nước quá tải nên lần này tôi lấy một cái thùng nhựa, cắt bên hông và một lỗ ở đáy thùng, úp vào gốc cây để cản nước từ cái vòi nước đối diện. Tôi đếm đi đếm lại, chỉ còn 13 quả đã lớn như quả trứng gà. Cũng không đến nỗi! Ít ngày sau, lại một quả khác bỏ cành mà đi. Tôi tự an ủi rằng số 13 là số xui, bớt đi một quả còn lại 12 cũng là điều tốt. (Như 12 tông đồ của Chúa Giêsu đó mà.) Tôi rất mừng là vẫn còn đủ 12 quả trên cây khi mỗi ngày đếm đi đếm lại. Sau cả tháng trời khi trời đã bắt đầu trở lạnh và trái đã ửng màu vàng, tôi chợt để ý, thấy sao chúng chẳng lớn thêm chút nào. Còn da chúng quả thì nhăn quả thì nám giống như người đàn bà dùng thuốc Estrogen sau khi mãn kinh bị nám da vậy. Nếu chẳng phải vì cái thùng nhựa che quá kỹ, bị khô nước, bị đói khát lâu ngày thì còn lý do nào khác nữa đây? Tội nghiệp cho Hồng quá Hồng ơi!
Ở Perris này không có chợ Việt Nam nên càng hiếm thấy được trái Hồng. Tôi thích Hồng là thế mà suốt hai năm nay không được ăn quả nào. Nhớ đến những quả hồng dòn vàng tươi, khi nhai dòn dòn ngọt đậm, những quả hồng mềm màu đỏ xinh xinh khi chín để vào mồm thơm, ngọt như mật ong, thèm ơi là thèm! Nghe nói ở Đà Lạt nhiều nhà trồng Hồng để kiếm tiền vì Hồng khá đắt so với các loại cây khác, nhưng tôi chẳng hề lên Đà Lạt nên không thể phân biệt được quả ở Việt Nam ngon hơn hay ở Mỹ ngon hơn. Tôi chỉ biết Hồng đối với người Việt Nam ta là thứ trái cây đắt tiền và hiếm có, chỉ dùng vào những dịp lễ, Tết, hoặc cúng quảy.
Theo Thạch Lam Nguyễn Tường Lân, trong bài Cốm của ông, thì dân mình ngày xưa vẫn có tục lệ ghép chung Hồng và Cốm, lấy màu đỏ thắm như ngọc lựu già của Hồng và màu xanh tươi như ngọc thạch của Cốm tượng trưng cho sự vương vít của dây tơ hồng, làm món quà quý giá trong những đám hỏi đám cưới. Như vậy đủ thấy Hồng có địa vị cao quý thế nào đối với quan niệm về hạnh phúc của người Việt chúng ta. Tôi bỗng nhớ đến một câu ca dao mà dân mình vẫn thường vừa hát vừa cười: "Hai tay cầm hai quả hồng, quả chát phần chồng, quả ngọt phần trai!" Gái mê trai thường cho trai những gì ngon nhất, đẹp nhất. Vậy nên Hồng phải là thứ trái cây đẹp nhất, quý nhất, và ngon nhất phải không quý vị? Tôi có một cây Hồng đang có trái đó quý vị à! Vẫn còn chưa biết cho ai đây. Ha Ha!
Ái Hoa
Lời thưa trước:
Đây chỉ là một câu chuyện hư cấu, nên nếu có sự trùng hợp nào đó thì cũng là ngoài ý muốn của người viết. Xin thông cảm!
Lúc đó khoảng 6 giờ chiều ngày 19 tháng 2 năm …, tại Cầu Ga, Huế nhiều người đang đứng lố nhố dọc thành cầu, thêm nhiều người nữa từ các hướng đang đổ xô đến xem cho biết những người kia đang tụ tập làm cái giống gì ở đó. Trên cầu xe xích lô, xe đạp hình như đang ngừng cả lại . Hai bên bờ sông ngay chân cầu, già trẻ lớn bé, đàn ông có đàn bà có trong chớp nhoáng đến rất đông như họ đang bị một lực lượng thần bí nào thúc đẩy. Tất cả đang chong mắt nhìn xuống giữa sông, nơi một thanh niên đang trồi lên hụp xuống như đang tìm kiếm cái gì. Một vài tiếng kêu lên:
-Có người vừa nhảy xuống sông.
-Ai lại không biết thế? Cậu ta đang lội ở dưới ấy đấy thôi.
Một số tiếng cười lẻ tẻ cất lên rồi chìm đi trong nhạt nhẽo vì bị giọng nói đầu tiên át đi:
-Một người khác, hình như là một cô gái…Nhìn kìa! Ðã tìm được rồi đó! Lạy chúa tôi! Chắc là chết mất rồi!
Không cần người đó nói thì mọi người cũng đã chứng kiến những gì đang xãy ra. Người thanh niên sau khi hụp lặn nhiều lần trong nước sâu đã tìm được và đang vừa ôm một cô gái vừa bơi vào bờ bên nầy của Cầu Ga. Những nhành cây phượng vĩ hai bên bờ đang theo gió đung đưa trong buổi chiều tà để lại những hình ảnh mơ hồ ướt lướt thướt trên mặt nước dọc bờ sông.
Không nề nhọc mệt, cậu ta thực hành ngay những động tác cứu cấp, đặt nạn nhân nằm xuống đẩy cho nước trong người cô ra hết rồi làm hô hấp nhân tạo. Một, hai, ba, thụp. Một, hai, ba, thụp… Ðám người bu lại để xem, ai cũng hồi hộp trông chờ và đầy bụng thắc mắc. Không hỏi đương sự được thì họ vấn đáp với nhau. Thôi thì họ gán cho đương sự đủ thứ lý do để nhảy sông. Nhảy sông để tự tử rõ ràng có vẻ hợp lý nhất. Tiếng thanh niên kêu lên chiến thắng: “Có thế chứ!” Những tiếng bàn tán chợt thay đổi với những âm thanh vui mừng hớn hở oà vỡ như một bản hợp ca trong không gian:
-Cô ấy còn sống kìa! Cám ơn Trời Phật! Giêsu Maria Giuse! (Nơi đây sát cạnh trường Công Giáo Pellerin và rất gần chùa Từ Ðàm nên chẳng lạ gì!)
Nạn nhân được xe Cứu Thương đưa vào bệnh viện ngay lúc đó, có người thanh niên đi theo, bỏ lại đám đông với nổi ấm ức vì những thắc mắc chưa được giải toã. Cảnh sát hình như lúc nào cũng chờ việc xong rồi mới tới thổi còi inh ỏi cho vui.
Ðang lúc nửa tỉnh nửa mê, Nàng nghe xen lẫn trong những rên khóc vì đau đớn mơ hồ như có tiếng ai thoảng bên tai, đùa giỡn:
-Cô này cũng đẹp gớm, lại còn quá trẻ, sao lại dại dột đem thân nộp mình cho Hà Bá như vậy chứ? May mà chúng ta đã cứu kịp. Mà cái ông kia cũng đểu cáng thật; ông ta đã thề kiểu người vẫn gọi là “cá trê đục ống”. Con cá trê rất trơn, chui tuột qua cái ống tre dễ dàng biết mấy! Hà hà!
Giọng nói khác có vẻ đứng đắn hơn:
-Người gì mà bạc bẽo quá! Bạn nhớ không? Anh ta đã đứng giữa trời đất chính nơi bờ sông đầy hoa phượng đỏ mùa hè năm ngoái lớn tiếng thề hứa “Anh sẽ yêu suốt đời, sẽ lấy em làm vợ. Nếu anh phụ em thì Trời Đất sẽ không dung.” Thế mà bây giờ lại nỡ bỏ Nàng. Anh ta tưởng rằng ngoài Nàng ra không còn ai biết chắc. Anh ta đâu biết ngoài thế giới loài người còn có thế giới phi vật chất với những sinh thể siêu hình như chúng ta đây vẫn thấy và biết tất cả nhờ vào những giác quan không bị hạn hẹp. (Giọng nói khi nhắc đến chữ Nàng, cảm nghe có vẻ đầy cảm tình.) Những gì loài người nghĩ hay nói ra đều lộ rõ trên trường năng lượng chung quanh họ và chúng ta có thể bắt được tần số một cách dễ dàng. Nếu không thực lòng thì đừng bao giờ nên thề hứa như thế mới phải! Khi nạn nhân bị phụ thề đau khổ oán hờn, nỗi oán hờn này như một ngọn lửa hừng hực bốc lên trên cao, làm đỏ rực cả không gian, làm rung động cả đất trời, hỏi sao mình khỏi bị đánh động? Lời thề cũng có lực tác dụng thực là mạnh, nhất là khi gặp phải giờ khắc thần khí của trời đất tụ hội lại xung quanh.
-Bạn nói đúng. Và chắc người ta cũng không nhớ rằng trong con người họ là tổng hợp của biết bao chất hoá học và là một hệ thống sinh hóa học phức tạp mà những hoạt động và phản ứng cũng như tác dụng của nó gây ra kết quả lộ ra bên ngoài có thể thấy được? Có lẽ ngoài chúng ta ra, chỉ có những kẻ có “siêu cảm giác” mới có thể cảm nhận được điều đó. Nhưng nếu người ta biết chúng ta hiện diện quanh họ, có thể biết được chuyện xấu họ làm, chắc chẳng ai dám trộm cắp, gian dối, phỉnh gạt nhau, thì làm sao mình có trò vui để xem?
-Ðúng nhỉ. Hệ thống hành pháp tư pháp luật pháp của họ lúc đó có việc đâu mà làm. Bởi vậy, chúng ta chỉ nên làm những gì đúng với cương vị của mình mà thôi. Nói cho cùng thì họ có những nỗi khổ của họ như phải mang thân xác nặng nề, phải chịu nhiều chi phối của trọng lực, phải bị hạn chế trong thị lực, thính lực được gắn sẵn, mình không bị những vấn đề đó làm phiền, nhưng khi sống phưỡng phất giữa trời, loại “sinh thể” phi vật chất như mình có nhiều cơ hội bị gió bão và những giao động mãnh liệt của đất trời làm thần hồn thất tán. Kết quả thì kiếp họ cũng như mình chẳng ai bền mãi với thời gian. Bởi vậy dù là ai, trong kiếp nào đi nữa cũng nên lấy phúc đức làm đầu, lương tâm trong sáng mong thì chẳng bao giờ tự thấy tội lỗi, hổ thẹn.
-Ông là người nhà của bà đây phải không? Bà có tỉnh lại lần nào chưa? Giọng một ai đó cất lên sát bên tai làm Nàng giật mình. Nãy giờ nàng chưa mở mắt ra vì vẫn còn hoang mang thôi. Tiếng nói chuyện bên tai cũng im bặt. Có tiếng ai đó nữa sát bên cạnh trả lời:
-Dạ thưa bác sĩ, tôi là người đã đưa cô ấy đến đây. Cô ấy mắt đã thấy nhấp nháy liên hồi nhưng chưa tỉnh lại lần nào.
Người ta (chắc là vị bác sĩ) vạch mí mắt Nàng ra xem, cầm tay bắt mạch, lấy ống nghe tim rồi hoan hỉ thốt lên:
-Bà đây đã hết nguy hiểm đến tính mạng rồi. May là đã cứu kịp! Ông đây chắc hẳn là người đã cứu cấp bà ấy? Khi nghe chàng đáp phải, vị bác sĩ bảo:
-Thật là quý hoá! Bây giờ bà ấy cần nằm lại đây 2 ngày để theo dõi xem có biến chuyển gì không rồi sẽ xuất viện. Y tá sẽ giải thích về thủ tục giấy tờ cho ông.
Chàng dạy văn chương và triết ở trường nam Pellerin, chiều đó bận thảo luận giáo trình với thầy hiệu trưởng nên ra về hơi trễ. Nhà chàng ở đường Nguyễn Huệ, hướng Bắc của Cầu Ga. Ðáng lẽ về nhà phải đi ngược lại nhưng không hiểu sao hôm đó chàng lại cảm thấy nóng lòng, chỉ muốn đi về hướng Nam, phía bờ sông để hóng mát. Nhờ thế chàng thấy được nàng nhảy sông, và may đã cứu nàng kịp. Không ai biết người nhà của nàng là ai nên chàng đành phải làm người nhà tạm thời. Chẳng biết sao vừa mới gặp mà chàng đã cảm thấy Nàng rất thân thiết. Ðịnh mệnh xui khiến chàng đến đúng lúc để cứu Nàng? Tất cả nhìn bên ngoài giống như hành động hiệp nghĩa vô vị lợi, nhưng chàng tự biết, ngoài thứ tình lân mẫn dành cho một nạn nhân bất hạnh, còn có một thứ gì mãnh liệt hơn thế cuốn hút chàng… Nhìn người con gái thân hình ẻo lả, khuôn mặt đẹp xanh xao trước mặt mà chàng cảm thấy lạ lùng, nửa xa lạ, nửa như đã từng thân quen từ lâu. Nhiều lần chàng muốn bỏ đi mà không nỡ. Chàng thắc mắc không biết nàng đã gặp phải chuyện bất hạnh gì đến nỗi phải tự tử như thế. Không nén được cảm thương cho kẻ khốn khổ đang nằm bất lực trước mắt mình, chàng cầm tay nàng vuốt nhẹ, thì thầm:
-Có chuyện gì làm em đau khổ đến thế hở em? Người ta nói sau đại nạn thường có hậu phước. Chuyện gì cũng có thể có giải pháp cả, em cần gì phải tìm chết như thế chứ! Tôi có thể giúp được gì cho em đây?
Lúc “bị” chàng cứu sống nàng còn trách oán tại sao người ta không để nàng chết đi cho hết khổ, nhưng bây giờ khi tay mình nằm trong bàn tay ấm áp của người ta, tai mình nghe những lời chân thành thiện ý của người ta, nàng cảm thấy nếu trách móc người ta thì quá bất nhã. Mà người ta có lòng tốt thế ai lại nở làm người ta lo âu. Bất biết mình đang ở đâu và quanh mình còn có những ai, nàng thổn thức thủ thỉ:
-Em thật chẳng ra chi; đã làm ông bận tâm. Hu hu…Người yêu của em đã lừa dối em. Anh ta cho em bao nhiêu hy vọng, đã thề non hẹn biển với em nhưng rồi nay đi cưới vợ giàu mất rồi! Hu hu hu.
Chàng rất mừng khi thấy nàng đã lai tỉnh, không khỏi cảm thấy vui khi nàng đã thổ lộ chuyện riêng tư. Không cần phải là một giáo sư triết và tâm lý học như chàng, ai cũng có thể biết những người tâm lý bị khủng hoãng nếu họ giải tỏa được tâm sự thì lòng sẽ nhẹ nhàng bình tỉnh hơn. Chàng càng vui khi biết nàng vẫn còn “độc thân.” Nàng nói giọng Bắc lai lai Huế nghe thật dễ thương. Mong là chuyện thất tình theo thời gian nàng sẽ khuây nguôi. Chàng vội an ủi:
-Ðời có mấy ai được tròn ý nguyện đâu. Yêu nhau hôm nay bỏ nhau ngày mai là chuyện rất thường. Em có mấy mạng mà mỗi lần thất tình lại làm chuyện dại dột như thế? Bác sĩ bảo là em cần phải ở đây 2 ngày để theo dõi biến chứng. Em có thể cho biết người nhà em ở đâu để tôi liên lạc với họ hay không? A, quên, Hoàng Ngọc Hà, ở số nhà …. đường Nguyễn Huệ, ngay ngã rẽ đi ra chợ Bến Ngự đó. Còn em?
-Dạ. Em cũng ở đường Nguyễn Huệ, ngay trường Luật. Ngân nga chứ không la là tên em.
Nhìn thấy cặp mắt tròn xoe trên khuôn mặt thư sinh trắng trẻo khôi ngô của chàng, nàng chợt nhớ mình đã ăn nói kỳ cục. Ráng mỉm cười, nàng nói:
-Em quen miệng nói những gì bạn bè vẫn nói đùa với nhau. Em tên Ngân. Nhưng em không muốn cho gia đình em hay chuyện xấu này ông à. Xin ông giúp giùm em một chuyện được không? Ông làm ơn đến nhà giao cho mẹ em ít chữ để cho mẹ em yên tâm. Nếu được xin ông cứ nhắn với mẹ em rằng em có thể sẽ về trong vài ngày tới. Khi xuất viện em sẽ về nhà. Xin ông cứ về vì ông cần nghỉ ngơi và thay quần áo nữa đó. Ngày mai chắc ông cũng cần phải đi làm nữa phải không?
Nàng nói cũng đúng; ai nỡ làm buồn lòng gia đình thêm trong hoàn cảnh như thế này? Thế nên chàng đưa giấy bút cho nàng viết thư. Nhìn lại mình, tóc tai áo quần vẫn còn ướt nhẹp, và bỗng nhiên cơn mệt mỏi hình như đã chờ đợi sẵn từ đâu kéo đến làm tay chân chàng rã rời. Cả một ngày dài dạy học, rồi thảo luận về giáo trình với thầy hiệu trưởng, rồi lặn hụp giữa dòng sông, rồi trãi qua những giờ phút căng thẳng tranh đấu với tử thần để giành lại mạng sống cho nàng….Cơ thể cũng như thần kinh chàng có quyền làm reo!
Trước khi ra về chàng không quên gữi gắm nàng với y tá. Chàng nghĩ cũng nên làm thử một trắc nghiệm tâm lý xem thử nàng có còn ý muốn bi quan hay không. Chàng than mông lung:
-Ðời cũng nhiều khi khổ thật, không lạ gì nhiều người muốn bỏ đời mà đi!
Thấy nàng khóc, chàng tiếp:
-Nhưng có điều là quanh mình còn có thân nhân của mình. Cha mẹ, anh chị em, bạn bè, con cháu…Mình bỏ đi thì khỏe thân mình, nhưng còn họ, chắc họ đau lòng lắm nhỉ?
Nàng cúi mặt than:
-Em đã làm hết chuyện dại dột này đến chuyện dại dột khác mà không nghĩ đến điều đó. Nhưng cũng chính vì em không muốn cho mẹ em buồn và xấu hổ vì mình nên mới làm thế.
Linh tính cho chàng hay nàng đã gặp một cảnh ngộ éo le trầm trọng chứ không đơn giản. A! Vị bác sĩ ấy luôn gọi nàng là “Bà”. Thế là… Chàng đã đoán được hiện trạng của nàng và thấu hiểu tại sao nàng liều mình. Nhìn vào đôi mắt đẹp có hai hàng lông mi dài cong vút chứa đầy sầu muộn, chàng nói nho nhỏ nhưng giọng nói rất quả quyết:
-Em không nghĩ rằng đối với cha mẹ chẳng có cái buồn nào bằng cái buồn bị mất con hay sao? Hơn nữa ai chả có lúc lầm lỡ dại dột? Ðiều quan trọng là ngã xuống có biết đứng dậy để đi lên hay không. Những bất hạnh thường là những kinh nghiệm quý giá cho tương lai của mình em ạ. Người ta cũng tin rằng thoát được đại nạn thì thể nào cũng có hậu phước. Em nên nhớ hãy luôn luôn bình tĩnh để tìm lối thoát nếu gặp điều khó khăn. Tôi rất hân hạnh được giúp đỡ khi nào em cần.
Những lời đầy chân tình của chàng làm nàng cảm kích vô cùng. Giữa lúc cô đơn tuyệt vọng chàng chẳng những đã cứu vớt thân xác nàng mà còn xoa dịu tâm hồn nàng cho khỏi những khổ đau quay quắt. Biết chàng lo ngại gì, nàng hứa:
-Em hiểu ý của ông. Chẳng biết nói sao cho vừa để tỏ lòng cảm kích của em đối với ông, em chỉ xin hứa là sẽ không làm những điều dại dột như thế nữa. Xin ông cứ yên tâm! Nàng quả thật cảm thấy mình quá tội lỗi và suýt nữa đã phạm tội rất trọng, chết phải sa hỏa ngục chứ chằng không. Nhưng con đường phải đi sẽ khó khăn biết bao! Anh nàng làm gác dan cho Trường Luật, lương tiền ba cọc ba đồng phải nuôi vợ con cùng mẹ và hai chị em nàng. Tất cả đang ở chung nhau nhà của trường cấp. Đó là nơi đông đảo sinh viên ra vào, nàng còn mặt mũi nào mà ở đó trong hoàn cảnh như thế này được! Mà nàng thì vốn liếng chẳng có gì!
OCT 6 - 2025
2
Ái Hoa