Muốn ngắn thì phải dài.
Muốn yếu thì phải khỏe.
Muốn hạ xuống, thì phải nâng lên.
Muốn lấy về, thì phải cho đi.
Ðó gọi là vi minh,
Là nhu nhược thắng cương cường.
Cá không thể sống ngoài vực sâu.
Lợi khí quốc gia không thể bị tiết lộ ra ngoài.
Giải Nghĩa Chữ Khó:
Vi minh: tinh vi và minh mẫn.
Nhu nhược: mềm yếu.
Cương cường: mạnh khỏe.
Vực sâu: chỗ nước sâu.
Lợi khí: khí cụ thiết yếu, có ích lợi.
Ý Nghĩa Của Bài:
Ý niệm về Ðạo có lẽ bắt đầu từ Kinh Dịch. Kinh Dịch là cuốn sách đầu tiên, được viết từ đầu đời nhà Châu, vào khoảng thế kỷ thứ XI trước Tây Lịch. Theo đó, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, và tứ tượng sinh muôn loài.
Lão Tử và Khổng Tử cùng học Ðạo, nhưng mỗi người áp dụng một cách khác nhau. Khổng Tử, người nước Lỗ, dạy tam cương ngũ thường và tam tòng tứ đức.
Lão Tử, người nước Sở, tìm Ðạo ở nơi tầm thường và mềm yếu, gọi Ðạo là vi minh. Phép trị dân, theo Lão Tử, phải lấy vô vi làm đầu, hư tịnh làm gốc, và sự trở về làm cứu cánh vậy.
Tôi giết vua, con giết cha,
không phải vì một sớm một chiều,
mà căn do từ lâu,
và bởi vì không biết phòng bị sớm.
(Khổng Tử)