Kẻ buông lung phóng dật,
Tham ái tợ dây leo,
Đời đời vọt nhảy theo,
Như khỉ chuyền hái trái.
Ai sinh sống trên đời,
Bị ái dục lôi cuốn,
Khổ đau mãi tăng trưởng,
Như cỏ bi gặp mưa.
Ai sinh sống trên đời,
Hàng phục được tham ái,
Khổ đau sẽ vượt khỏi,
Như nước trược lá sen.
Các ngươi hợp nhau đây,
Ta có lời dạy này,
Hãy bớt gốc tham ái,
Như đào rễ cả bi,
Đừng để ma vương hại,
Như lau bị lụt đầy.
Đốn cây không đào gốc,
Chồi tược sẽ lên hoài,
Tham ái chưa nhổ rễ,
Khổ đau mãi dằng dai.
Ba mươi sáu dòng ái,
Tuôn chảy theo dục trần,
Ý tham dục cuồn cuộn,
Cuốn phăng kẻ mê đần.
Dòng ái dục chảy khắp,
Như dây leo mọc tràn,
Thấy day leo vừa lan,
Liền dùng tuệ đốn gốc.
Kẻ đam mê ái dục,
Say đấm theo lục trần,
Tuy mong cầu an lạc,
Sanh tử vẫn hoại thân.
Người bị ái buộc ràng,
Hẳn lo sợ hoang mang,
Như thỏ bị trói chặt,
Đau khổ mãi cưu mang.
Người bị ái buộc ràng,
Như thỏ bị trói ngang,
Tỳ kheo cầu niết bàn,
Phải dứt trừ tham dục.
Cắt ái đi xuất gia,
Khổ hạnh trong rừng già,
Dã giải thoát dục vọng,
Nhưng lại trở về nha,
Kìa xem hạng người ấy,
mở rồi buộc lại ta.
Bậc trí giảng dạy rằng,
Dây đay gai gỗ sắt,
Chưa phải loại buộc chặt,
Ham châu báo vợ con,
Mê trang sức phấn son,
Thứ đó buộc chắc nhất.
Bậc trí giảng dạy rằng,
Trói buộc đó rất chắc,
Trì kéo xuống thật chặt,
Khó tháo gỡ vô vàn,
Bậc trí nên cắt ngang,
Từ khước mọi tham ái.
Người đắm say ái dục,
Là tự lao xuống dòng,
Như nhện sa vào lưới,
Do chính nó làm xong,
Bậc trí dứt tham ái,
Ắt thoát khổ thong dong.
Bỏ quá hiện vị lai,
Tâm ý thoát an hoài,
Vượt sang bờ hiện hữu,
Dứt sanh lão bi ai.
Kẻ vọng tâm tà ý,
Say đấm theo dục trần,
Tham ái ngày tăng trưởng,
Tự làm dây buộc thân.
Người thích trừ tà ý,
Quán bất tịnh niệm thường,
Sẽ đoạn diệt tham ái,
Cắt đứt vòng ma vương.
Đến đích hết sợ hãi,
Ly ái tham tiêu tùng,
Cắt tiệt gai sinh tử,
Thân này thân cuối cùng.
Đoạn ái dục chấp thủ,
Khéo giải từ ngữ nguyên,
Thấu triệt dạng cú pháp,
Phối hợp chúng liền liền,
Mang sắc thân lần cuối,
Bậc đại nhân thâm uyên.
Ta hàng phục tất cả,
Ta hiểu rõ ngọn ngành,
Ta giữ sạch các pháp,
Ta đoạn tiệt mối manh,
Ta diệt ái giải thoát,
Ta liễu ngộ viên thành,
Ai là thầy ta nữa.
Thí nào bằng pháp thí,
Vị nào bằng pháp vị,
Hỷ nào bằng pháp hỷ,
Diệt ái hết khổ lụy.
Của cải hại kẻ ngu,
Không tìm người trí giác,
Kẻ ngu ham tiền bạc,
Tự hại mình hại người.