羈春 王勃
客心千里倦 Khách tâm thiên lý quyện
春事一朝歸 Xuân sự nhất triêu quy
還傷北園里 Hoàn thương bắc viên lý
重見落花飛 Trùng kiến lạc hoa phi
XUÂN TRÊN ĐẤT KHÁCH
Ngàn dặm lòng quê mòn mỏi,
Xuân về một sớm nhớ thay,
Đất bắc quê xưa trông ngóng,
Ngàn trùng chỉ thấy hoa bay !.
Lục bát :
Mỏi mòn ngàn dặm lòng quê,
Xuân về một sớm tái tê nhớ nhà.
Thương về đất bắc quê xa,
Ngàn trùng chỉ thấy la đà hoa bay !
Đỗ Chiêu Đức.
Chú thích:
Tác giả Vương Bột, quê quán miền bắc (Sơn Tây), con nhà gia thế, tuổi trẻ tài cao, được Bái vương Lý Hiền dời vào phủ cho giữ việc tu soạn và rất tin dùng. Vì một bài thơ trách đùa con gà chọi của Anh vương, vua Cao Tông nổi giận, sai trục xuất ông khỏi phủ. Ông đi chu du nhiều nơi ở phương nam, cuối cùng chết đuối trên đường đi Giao Chỉ thăm cha, lúc mới 26 tuổi…
--Dịch nghĩa:--
Xuân Xa Quê
Lòng khách [lữ hành] chán chường dài cả ngàn dặm,
dáng xuân chỉ một sớm đã về.
Vẫn chạnh nhớ thương quê hương miền bắc,
khi lại thấy cánh hoa rơi bay.
--Bản dịch của Mailoc—
(1)
Khách ngán ngẫm đường xa ,
Xuân về trên lá hoa .
Quê hương xa diệu vợi ,
Hoa rụng, lệ ai sa.
(2)
Vạn dặm đường xa khách chán chường ,
Xuân về thoáng thấy sớm tinh sương .
Quê hương phương bắc lòng se thắt ,
Dõi mắt hoa bay , xác ngập đường .
(3)
Đường vạn dặm , khách đà chán ngán ,
Trong sớm mai một thoáng xuân về .
Chạnh lòng phương bắc tình quê ,
Mắt vương hoa rụng , não nề bay bay .
Bản dịch của Đỗ Chiêu Đức