Mượn lời cùng cô em Kim Oanh, xin chia sẻ nỗi buồn cùng chị Phương Hà. Bài thơ của chị buồn quá, tôi cũng buồn lây. Xin góp mấy dòng:
HỌA VẬN :
Thu chữa tàn, sao đã lập đông?
Tím cả không gian, lanh cả lòng
Chốn ấy người đi không ngoãnh lại
Nơi nầy kẻ ở vẫn hoài trông
Đường trần vạn nẽo ai còn nhớ
Bến hẹn một đời ta vẫn mong
Đá nát vàng phai tình dẫu lỡ
Ngàn năm con nước vẫn xuôi dòng
Thân kính,
tbt
Chiều chủ nhật...Trời mưa dầm suốt từ sáng đến giờ. Lại vừa nhận tin một người bạn học cũ mới ra đi...PH thấy lòng chùng xuống ,viết bài thơ này .Xin gởi đến Thầy và các bạn :
CÔ ĐƠN
Một mình đi giữa phố phường đông
Mà thấy cô đơn nhói cả lòng
Biền biệt người đi không trở lại
Âm thầm kẻ đợi mãi hoài trông
Gió ơi cho gởi niềm tâm sự
Mây hỡi mang giùm nỗi nhớ mong
Nắng tắt, chiều buông, trời chuyển lạnh
Sương rơi hay lệ thấm theo dòng ?
Phương Hà
#
#
#
ĐÔNG NHỚ QUÊ XA
Ra rả côn trùng đêm chớm đông,
Lạnh lùng giá buốt ngẩn ngơ lòng.
Lưa thưa cây lá tiêu điều ngắm,
Lốm đốm sao trời thấp thoáng trông.
Quê cũ xa vời luôn tưởng nhớ,
Xứ người canh cánh mãi hoài mong.
Thời gian lặng lẽ trôi trôi mãi,
Biết đến ngày nao nước một dòng !?
Đỗ Chiêu Đức
Phương Hà và VTT thơ thân thân mến ,
Sáng nay đang nghiền ngẫm bài thơ Đông Dạ Văn Trùng của Bạch Cư Dị , rồi lại được đọc bài Cô Đơn của PH ,khiến lòng tôi vô cùng cảm xúc . Xin gởi đến VTT nỗi cảm khái của tôi . Bài Hoạ :
ĐÊM ĐÔNG
Não nuột ngoài hè tiếng dế đông ,
Dù ai sắt đá cũng se lòng .
Phòng loan vò võ miên man nhớ ,
Mắt lệ dầm dề chết lặng trông .
Đã biết người đi không trở lại ,
Mà sao kẻ ở cứ hoài mong !
Giọt buồn tí tách mưa không dứt ,
Lá úa rơi rơi , nuớc một dòng .
Mailoc
Cali 10-18-15
Đỗ Chiêu Đức tham gia với các phần sau đây :
1. Nguyên bản chữ Hán cuả bài thơ Đông Dạ Văn Trùng :
冬夜聞蟲 ĐÔNG DẠ VĂN TRÙNG
蟲聲冬思苦於秋, Trùng thanh đông tứ khổ ư thu,
不解愁人聞亦愁。 Bất giải sầu nhân văn diệc sầu.
我是老翁聽不畏, Ngã thị lão ông thính bất úy,
少年莫聽白君頭。 Thiếu niên mạc thính bạch quân đầu !
白居易 Bạch Cư Dị
CHÚ THÍCH :
TỨ 思 : là Danh từ, có nghĩa là : Sự Suy Nghĩ, Nỗi Nhớ Nhung, như: Lao Tâm khổ TỨ . Khi là TƯ, Động từ, thì có nghiã là NHỚ, như : Tương Tư là Nhớ Nhau .
BẤT GIẢI : Không Cởi ra được, có nghĩa là Không Hiểu .
DIỆC : là Càng, cũng như chữ Ư ở trên có nghĩa là NHƯ.
ÚY : là Kỵ, là Sợ. Bất Úy là Không Sợ, Không nhằm nhò gì ! Không sao !
MẠC : là Đừng, là Chớ .
2. DỊCH NGHĨA :
ĐÊM ĐÔNG NGHE TIẾNG CÔN TRÙNG
Lòng ưu tư mà nghe tiếng côn trùng ri rỉ trong đêm đông thì cũng buồn khổ như là đêm thu vậy. Đâu có biết rằng người càng sầu thì nghe lại càng sầu thêm ! Ta là một lão gìa nên nghe không sao, còn anh bạn trẻ thì đừng nghe, vì nghe sẽ làm cho đầu của bạn dễ bạc lắm đấy !
3. DIỄN NÔM :
ĐÔNG DẠ VĂN TRÙNG
Côn trùng đông cũng tựa đêm thu,
Đâu biết càng nghe những gợi sầu.
Ta lão nên chi nghe chẳng ngại,
Trẻ đừng lắng tiếng dễ bạc đầu !
Lục bát :
Côn trùng ri rỉ thu đông,
Càng sầu càng thấy cỏi lòng xót xa.
Già đầu chẳng ngại thân ta,
Trẻ thôi nghe mãi dễ ra bạc đầu !
Đỗ Chiêu Đức
Đông Dạ Văn Trùng
Bạch Cư Dị
Trùng thanh đông tứ khổ ư thu ,
Bất giải sầu nhân văn diệc sầu .
Ngã thị lão nhân thính bất úy ,
Thiếu niên mạc thính bạc đầu quân .
Dịch nghĩa :
Đêm đông nghe tiếng côn trùng
Tiếng dế đêm đông ý tứ não nùng hơn mùa thu
Kẻ không biết buồn nghe cũng phải buồn
Ta già rồi nên nghe chẳng sợ gì ,
Tuổi trẻ đừng nghe ( vì nghe thì sẽ ) bạc đầu
Dịch Thơ :
#( 1 )
Buồn hơn thu tiếng dế mùa đông ,
Se thắt dù ai sắt đá lòng ,
Ta lão có nghe đâu ngán sợ ,
Trẻ nghe đầu bạc dễ như không .
Mailoc
( 2 )
Buồn hơn thu dế đông tê tái ,
Người không buồn nghe mãi cũng sầu .
Ta già nghe chẳng sợ đâu ,
Tuổi xanh chớ lắng , bạc đầu như chơi .
Mailoc