送崔九 TỐNG THÔI CỮU
歸山深淺去, Quy sơn thâm thiển khứ,
須盡丘壑美。 Tu tận khưu hác mỹ.
莫學武陵人, Mạc học Võ Lăng nhân,
暫游桃源裡。 Tạm du Đào Nguyên lý.
裴迪 Bùi Địch
Đây là một bài thơ Ngũ Ngôn tứ tuyệt rất đặc biệt. Đặc biệt ở 2 điểm : Sử dụng Điển tích và gieo vần TRẮC...
DIỄN NGHĨA :
Đưa Tiễn THÔI CỬU.
Về ở ẩn ở núi sâu hay cạn ( thâm thiển ) ý muốn nói, ẩn cư ở vùng sâu, vùng xa hay vùng gần xóm thôn, thị tứ gì, thì cũng phải đi cho hết, thưởng thức cho hết các vẻ đẹp, các nét đặc biệt của các ngọn núi non ( khưu ) hay hang động, vực sâu ( hác ) ở nơi đó. Đừng học theo thói của người đất Võ Lăng, đã may mắn lạc vào đất Đào Nguyên mà chỉ ở tạm chơi có vài ngày rồi từ biệt . Sau này muốn trở lại thăm lần nữa thì đã không tìm được lối vào Đào Nguyên nữa rồi ! ( Theo tích trong " Đào Hoa Nguyên Ký " của Đào Tiềm đời nhà Tấn ).
Lục bát : Ẩn cư về núi xa gần,
Đi cho khắp cả tận cùng thiên thai.
Võ Lăng chớ học theo ai,
Nửa chừng bỏ lỡ tiếc hoài Đào Nguyên !
DIỄN NÔM
Về núi gần xa đó ,
Đi cho khắp các xó.
Đừng học người Võ Lăng,
Đào Nguyên nửa chừng bỏ !