Để tiếp theo bài " Quy Chung Nam Sơn " của Mạnh Hạo Nhiên, xin kính mời Quý Thầy Cô, Đồng Môn, cùng các em Học Sinh thân mến, tiếp tục thưởng thức bài " Tặng Mạnh Hạo Nhiên " của Thi Tiên Lý Bạch, để biết thêm về nhà văn, nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên của buổi Thịnh Đường....
贈孟浩然 TẶNG MẠNH HẠO NHIÊN
吾愛孟夫子, Ngô ái Mạnh phu tử,
風流天下聞. Phong lưu thiên hạ văn.
紅顏棄軒冕, Hồng nhan khí hiên miện
白首臥松雲. Bạch thủ ngọa tòng vân .
醉月頻中聖, Túy nguyệt tần trung thánh,
迷花不事君. Mê hoa bất sự quân.
高山安可仰 , Cao sơn an khả ngưỡng,
徒此挹清芬. Đồ thử ấp thanh phân.
李白 Lý Bạch
1. Chú thích :
* Phu Tử : Từ để gọi người đàn ông một cách trịnh trọng. Từ dùng để gọi ông thầy dạy học. và cũng là từ của các bà vợ dùng để gọi đức ông chồng khả kính của mình.
* Phong lưu : Ở đây chỉ Phong thái siêu thoát, tài hoa xuất chúng. Phong lưu không phải là giỏi ăn chơi, giàu có như ta vẫn nghĩ.
* Hồng nhan : là dung nhan còn đỏ, còn tươi, chỉ tuổi còn trẻ, chớ không phải chỉ phái nữ đẹp đẽ mà thôi.
* Hiên miện : Hiên là Xe, Miện là Mão. Hiên Miện là Xe ngựa Áo mão. Chỉ Làm quan, có Quan chức.
* Ngọa Tòng Vân : Nằm ngắm mây bay thông reo, chỉ ở ẩn trong rừng núi.
* Trung thánh : là Trung tửu, là uống say. Tần trung thánh : là thường uống say.
* Sự quân : là Thờ vua, là làm việc cho nhà vua.
* An Khả : Chữ An ỏ đây là Nghi Vấn từ. An Khả có nghĩa : Sao mà có thể.
* Đồ thử : là Chỉ ở nơi đây. Trong bài có nghĩa là : Chỉ còn có nước.
* Ấp : là chấp tay xá. Ở đây chỉ sự ngưỡng mộ.
* Thanh Phân : Thanh là trong, Phân là Thơm. Thanh Phân là chỉ cái đức trong sáng thanh cao.
2. Dịch xuôi :
Tôi rất yêu mến cái ông Mạnh phu tử nầy, cái phong thái và tài hoa của ông cả thiên hạ nầy ai cũng đều biết đến cả ! Khi tuổi đời còn trẻ mà ông đã chối bỏ ngựa xe áo mão, đến nay đầu đã bạc vẫn còn ở ẩn trong rừng núi. Thường uống rượu và say khướt dưới trăng, mê đắm cảnh trí hoa cỏ đẹp đẻ mà không màng đến việc phục sự cho nhà vua ( làm quan ). Khí tiết của ông cao cao như núi xanh làm sao mà ai có thể với tới, cho nên, ở nơi nầy, ta chỉ có thể chấp tay xá dài mà ngưỡng phục cái đức trong sáng thanh cao của ông mà thôi !
3. Diễn nôm :
Ta yêu ông họ Mạnh,
Tài hoa ở trên đời.
Đầu xanh từ áo mão,
Tóc trắng ngắm mây trôi.
Dưới trăng say lướt khướt,
Bên hoa quên chúa tôi.
Núi cao ai dám sánh,
Đức sáng một ông thôi !
Lục bát :
Hạo Nhiên ông Mạnh ta yêu,
Tài hoa xuất chúng người đều biết tên.
Tuổi xanh xe ngựa bỏ quên,
Bạc đầu vẫn cứ lênh đênh núi rừng.
Dưới trăng say khướt chẳng ngừng,
Bên hoa quên hết quân thần chúa tôi.
Núi cao ai dám sánh đôi,
Thanh cao, chỉ một ông thôi, trên đời !
Bài thơ khen Mạnh Thị bên trên của Lý Bạch, khiến ta lại nhớ đến bài thơ an ủi bạn của Vương Duy
2. Dịch xuôi :
Tôi rất yêu mến cái ông Mạnh phu tử nầy, cái phong thái và tài hoa của ông cả thiên hạ nầy ai cũng đều biết đến cả ! Khi tuổi đời còn trẻ mà ông đã chối bỏ ngựa xe áo mão, đến nay đầu đã bạc vẫn còn ở ẩn trong rừng núi. Thường uống rượu và say khướt dưới trăng, mê đắm cảnh trí hoa cỏ đẹp đẻ mà không màng đến việc phục sự cho nhà vua ( làm quan ). Khí tiết của ông cao cao như núi xanh làm sao mà ai có thể với tới, cho nên, ở nơi nầy, ta chỉ có thể chấp tay xá dài mà ngưỡng phục cái đức trong sáng thanh cao của ông mà thôi !