Thường Kiến: Đề phá sơn hậu thiền viện
THƯỜNG KIẾN
Đề Phá Sơn tự hậu thiền viện
題破山寺後禪院
清晨入古寺,
初日照高林。
曲徑通幽處,
禪房花木深。
山光悅鳥性,
潭影空人心。
萬籟此俱寂,
惟聞鐘磬音。
Đề Phá Sơn tự hậu thiền viện,
Thanh thần nhập cổ tự
Sơ nhật chiếu cao lâm
Khúc kính thông u xứ
Thiền phòng hoa mộc thâm
Sơn quang duyệt điểu tính,
Đàm ảnh không nhân tâm
Vạn lại thử câu tịch
Duy văn chung khánh âm.
Đề ở thiền viện sau chùa núi Phá Sơn
dịch nghĩa: Nguyễn chu Nhạc
Buổi sớm vào thăm ngôi chùa cổ,
Ánh dương sớm mai chiếu trên rừng cây cao
Lối nhỏ quanh co dẫn đến nơi yên tĩnh
Ngoài thiền phòng hoa và cây cỏ rậm rạp
Ánh sáng trong lành núi sớm làm chim chóc quần tụ
Bóng ảnh trong mặt đầm khiến người ta muốn trút hết lòng trần
Nơi đây mọi thứ thanh âm dường như ngưng bặt
Chỉ còn mỗi tiếng chuông, mõ mà thôi
Đề ở thiền viện sau chùa núi Phá Sơn
dịch thơ: Nguyễn vạn An
Chùa xưa buổi sớm vào thăm
Ánh dương lồng lộng một rừng cây cao
Quanh co lối nhỏ đưa vào
Phòng thiền yên ả, vườn đào hoa tươi
Cỏ cây chen chúc mọc dài
Bình minh rọi cánh chim bay một vùng
Mặt đầm soi bóng mông lung
Khiến ta muốn bỏ hết lòng trần gian
Cả vùng ngừng bặt âm thanh
Chỉ nghe chuông mõ không thinh dội về.