Trịnh công Sơn: Bên đời hiu quạnh

Bên đời hiu quạnh

Trịnh công Sơn

Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa

Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì

Lòng thật bình yên mà sao buồn thế

Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ

Rồi một lần kia khăn gói đi xa

Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà

Lòng thật bình yên mà sao buồn thế

Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ

Đường nào quạnh hiu tôi đã đi qua

Đường về tình tôi có nắng rất la đà

Đường thật lặng yên lòng không gì nhớ

Giật mình nhìn quanh ồ phố xa lạ

Đường nào dìu tôi đi đến cơn say

Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời

Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy

Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi

D'une vie solitaire

traduction : Nguyễn vạn An

Une fois, au vieux pays où je suis né

J'entends une très douce voix m'appeler

Mon coeur est en paix mais pourquoi suis-je si triste

Je sursaute, mais c'est moi qui, depuis quand, ai chanté !

Une autre fois, dans un voyage bien éloigné

Me croyant guéri de toute natale nostalgie

Mon coeur est en paix mais pourquoi suis-je si triste

Je sursaute, mais c'est moi qui, depuis quand, ai pleuré !

Quel chemin solitaire j'ai donc traversé

Le chemin à ma ville est plein de soleil épanché

Le chemin est tranquille et mon cœur sans souvenir

Je sursaute, mais je suis en plein pays étranger

Quel chemin me conduit à l'enivrement

Une fois je rêve d'être passé à la vie prochaine

Les larmes coule, je ne suis pas si triste pour autant

Je sursaute, oh dehors le soleil est déjà levé