Thơ 19

- QUÊ HƯƠNG KHÚC RUỘT KHÔNG LÌA

- THÁNG TƯ CỦA ANH VÀ EM

- CÙNG NHAU XẾP HÌNH VÒNG TRÒN

- THƯƠNG SAO CÁI RÉT NÀNG BÂN

- CHUYỆN CỦA THÁNG TƯ

-MẸ THIÊN NHIÊN ĐỨNG CHỜ AI

- ĂN MÀY DĨ VÃNG MỘT ĐÊM

QUÊ HƯƠNG KHÚC RUỘT KHÔNG LÌA

Thương Cầu Mát buổi sớm mai.

Người ngồi hong nắng trãi dài bóng cây.

Đồng Nai nước ngọt sông đầy.

Ta theo triền sóng từng ngày lớn khôn.

Thương cầu sắt nhịp cong cong.

Giăng tay đứng đón cầu vòng tình yêu.

Trăm năm bóng phủ xanh riêu.

Oằn vai chờ đợi tiếng kêu còi tàu.

Thương chiều nắng ngã non Châu.

Đá xanh soi bóng sắc màu thời gian.

Trên non chuông đổ nhịp nhàng.

Chùa cao tỏa sáng đạo tràng thiện tâm.

Thương vườn bưởi mát bóng râm.

Cho anh dưới ánh trăng rằm đợi em.

Hương thơm hoa bưởi hằng đêm.

Ngọt thanh vị bưởi xanh mềm thương yêu.

Thương em áo trắng mỹ miều.

Chiều nghiêng đầu dốc nắng liu xiu gầy.

Gió hôn tóc xỏa bờ vai.

Biên Hùng anh đứng đợi ai mỏi mòn.

Thương nhiều người, đất Chợ Đồn.

Ta già, phố vẫn xanh hồn tươi vui.

Lỡ mai xa phố ngậm ngùi.

Nơi chôn nhau rốn ngọt bùi sớt chia.

Quê hương khúc ruột không lìa.

Biên Hòa, tình đất, tình người thủy chung.

Dẩu xa cách trở muôn trùng.

Vẫn nghe máu đỏ hòa chung một giòng.

Biên Hòa, ngày 30/4/2013

Đỗ Công Luận

THÁNG TƯ CỦA ANH VÀ EM

-Để hồi tưởng ngày thành hôn 21/4/1975 và ngày về với gia đình 22/4/1977-

Tháng tư mưa ít nắng nhiều.

Tình yêu chín ngọt nên yêu thương đầy.

Đưa nhau lên đỉnh trời mây.

Lạy tơ hồng để nhớ ngày thành thân.

Chiến chinh giờ đã định phần.

Chào tay lần cuối đất bằng ngủ yên.

Tưởng chừng lạc mất tuổi tên.

Xa nhau mà ngở lãng quên cuộc đời.

Em ru con trẻ nằm nôi.

Nồng cay giọt nước mắt rơi theo mùa.

Nghìn trùng anh đếm sao thưa.

Hai ngôi lạc dấu trời đùa phải chăng?

Tháng tư lần thứ ba sang.

Anh về nối lại cung đàn chùng dây.

Thương em áo tím vai gầy.

Hai vai gánh vác sông dài giữa đêm.

Tháng tư của anh và em.

Bước đi chân cứng đá mềm dấu in.

Nằm nghe sông núi trở mình.

Bên nhau còn nhớ nghĩa tình ai trao.

Biên Hòa, ngày 17/4/2013

Đỗ Công Luận

CÙNG NHAU XẾP HÌNH VÒNG TRÒN

Hè sang buốt nhức con tim.

Bơi trong ký ức lần tìm dấu xưa.

Thời gian, nhịp võng đong đưa.

Năm mươi năm đủ để vừa nhớ thương.

Thương màu nắng đỗ sân trường.

Gió lay áo trắng còn vươn phấn hồng.

Lời cô gạn đục khơi trong.

Cầm tay thầy chỉ tận tường thiệt hơn.

Niềm vui hòa với nổi buồn.

Trong cơn lốc xoáy dổi hờn chiến tranh.

Bạn tôi ngã dưới Cổ Thành.

Người đi vượt sóng biển xanh muôn trùng.

Gọi nhau về mái nhà chung.

Lắng nghe nhịp thở hòa cùng máu tim.

Bao năm tiềm thức ngủ im.

Mừng ngày hạnh ngộ trắng đêm dật dờ.

Thầy tôi sương tóc bạc phơ.

Cô tôi quầng mắt thâm mờ vết nhăn.

Bạn tôi chưa dứt hồng ân.

Cho ngày Độc Lập thêm lần sắt son.

Cùng nhau xếp hình vòng tròn.

Chuyền tay hơi ấm để còn nhớ nhau.

Niềm vui nổi nhớ xin trao.

Điểm danh còn ghế trống nào nửa không?

Ngô Quyền, mái ấm thân thương.

Lần theo tiếng gọi Ngô Vương tìm về.

Trái tim tôi giữa đất quê.

Gửi cho bè bạn trăng thề đầu non.

Biên Hòa, ngày 23/4/2013

Đỗ Công Luận

THƯƠNG SAO CÁI RÉT NÀNG BÂN

Nàng Bân, con gái Ngọc Hoàng.

Ngu ngơ, khờ khạo không bằng chị em.

Mùa Đông giá rét hằng đêm.

Thương chồng đan áo nhung mềm tặng anh.

Tháng Giêng lộc biếc chồi xanh.

Áo chưa hoàn chỉnh, thôi dành tháng sau.

Đường kim mũi chỉ dồi trau.

Để anh có áo mặc vào ngày Đông.

Hết tháng Hai, áo đan xong.

Nắng Xuân phủ nhẹ má hồng môi ai.

Cầm tay nức nở u hoài.

Con Trời, chẳng lẽ Trời đày đọa ta.

Rét Nàng Bân, đầu tháng ba.(1)

Mưa bay lất phất cắt da thịt người.

Gió từ phương Bắc rong chơi.

Mang theo chút ấm tình người phương Nam.

Những ngày nắng nóng dịu tan.

Giọt mưa như nước mắt vàng bủa vây.

Đất thôi nắng cháy khô gầy.

Suối sâu cá lội từng bầy giăng giăng.

Thương sao cái rét Nàng Bân.

Dăm ngày cũng đủ lâng lâng cõi hồn.

Chiều buông vạt nắng hoàng hôn.

Tìm trong giá lạnh để còn thương yêu.

Biên Hòa, ngày 14/4/2013

Đỗ Công Luận

(1). Rét Nàng Bân diễn ra đầu tháng ba Âm lịch mỗi năm,

trùng với Tết Hàn Thực của người Hoa.

o0o

Sự tích Rét Nàng Bân

Nàng Bân là con gái của Ngọc Hoàng nhưng khác với nhiều chị em của mình, nàng Bân chậm chạp và có phần vụng về.

Tuy nhiên, nàng Bân vẫn được cha mẹ yêu chiều. Ngọc Hoàng và Hoàng Hậu thương con thua em kém chị nhưng không biết làm cách nào, mới bàn nhau lấy chồng cho nàng để nàng biết thêm công việc nội trợ trong gia đình. Chồng nàng Bân, cũng là một người trên thế giới nhà trời. Nàng yêu chồng lắm. Thấy mùa rét đã đến, nàng định tâm may cho chồng một cái áo ngự hàn. Nhưng nàng vụng về quá, khi bắt đầu rét, nàng Bân đã bắt đầu công việc song cứ loay hoay mãi, tìm được cái nọ thì thiếu cái kia, xe được chỉ thì chưa có kim, đưa sợi vào dệt thì thoi, suốt lại hỏng. Đến nỗi trời đã sắp sang xuân rồi mà chỉ mới may trọn được đôi cổ tay.

Nhưng nàng Bân vẫn không nản chí. Nàng may mãi qua tháng Giêng rồi hết tháng Hai, cho tới khi áo may xong thì vừa lúc trời hết rét. Nàng Bân buồn lắm. Thấy con âu sầu, Ngọc Hoàng gạn hỏi. Khi biết chuyện Ngọc Hoàng cảm động bèn làm cho trời rét lại mấy hôm để chồng nàng mặc thử áo. Từ đó thành lệ, hàng năm vào khoảng tháng Ba tuy mùa rét đã qua, mùa nóng đã tới nhưng có lúc tự nhiên rét lại mấy hôm, người ta gọi cái rét đó là rét nàng Bân. Tục ngữ có câu: "Tháng Giêng rét đài, tháng hai rét lộc, tháng Ba rét nàng Bân" là vì thế.

CHUYỆN CỦA THÁNG TƯ

1- Sáng ngày thứ hai, 28 tháng tư.

Đứa bạn cùng thời thơ dại.

Nó vận quân phục, định sang Biên Hòa,

trình diện chỉ huy.

Bạn bè ngăn cản, đừng đi.

Đầu cầu bên kia, ta không làm chủ.

Nó vượt rào cản. Loạt đạn nổ vang. Người xe gục ngã.

Buổi chiều đưa tang.

Đám ma chôn vội, vạt đất sau vườn.

Mẹ cha khoắc khoải. Vợ trẻ khóc than.

Ba đứa con gái còn nhỏ, thơ ngây khóc nghẹn.

- Mẹ ơi, cha con đâu rồi.

Chuyện của quê tôi.

2- Sáng ngày thứ tư, 30 tháng tư.

Chị lên đầu dốc, nhìn về hướng quê, bên kia sông.

Dòng sông quê hương, hửng hờ trôi chảy.

Viên đạn mồ côi, trúng vào ngực trái.

Chị ngã xuống đường. Máu trào đỏ ngực.

Người ta vui mừng. Chiến tranh chấm dứt.

Các con u sầu. Mẹ đã đi xa. Ngàn thu vĩnh biệt.

Con gái lớn của chị, tuổi bằng tuổi tôi.

Bỏ cả tuổi xuân, hi sinh cuộc đời,

làm mẹ thay mẹ, nuôi những đứa em.

Các em, ngày nay khôn lớn.

Ngày giỗ của chị, các con về đây.

Các em quây quần, vây quanh chị cả.

Hôn lên mái tóc, tóc bạc buồn rơi.

Hôn lên đôi má, gò má da mồi.

Nhìn lên đôi mắt, cặp mắt quầng thâm.

Các em khẻ buồn.

-Thương quá chị tôi.

Chuyện của quê tôi.

Chuyện của tháng tư.

Biên Hòa, ngày 12/4/2013

Đỗ Công Luận

Chuyện Một Đêm-Hoàng Oanh

Mưa quê nhà

Tuyết xứ người

MẸ THIÊN NHIÊN ĐỨNG CHỜ AI

- Những ngày nầy ở quê nhà, nắng như thiêu đốt,có hôm là 37 độ C.

Chiều nay, một cơn mưa khoảng nửa giờ giải nhiệt.

Trong khi đó, ở Bắc bán cầu còn mưa tuyết.

Chuyện của mẹ thiên nhiên -

Giờ thì nắng của tháng tư.

Lửa thiêu đốt mặt trời mù ngủ trưa.

Hàng cây ngã bóng chào thua.

Dòng sông trơ đáy đợi mùa nước dâng.

Người tìm nhau giữa bóng râm.

Lao xao chút gió thì thầm bên tai.

Cho nhau tiếng nấc thở dài.

Nắng thiêu đốt cháy đọa đày hồn ai.

Cơn mưa bất chợt chiều nay.

Xua tan cái nóng u hoài tháng tư.

Trong cơn giông nhiệt gầm gừ.

Ngàn cây thức giấc tươi cười với nhau.

Bên đời nhịp thở lao xao.

Chợt mưa, chợt nắng quyện vào thiên tai.

Nắng lên ngửa cổ thở dài.

Mưa rơi niệm khúc khóc hoài lũ dâng.

Nắng mưa bụi phấn hồng trần.

Bên anh mưa nắng ngại ngần bước qua.

Cuối đông mưa tuyết tháng ba.

Bên em tuyết trắng đường xa phủ dày.

Mẹ thiên nhiên đứng chờ ai...

Biên hòa, ngày 08/4/2013

Đỗ Công Luận

ĂN MÀY DĨ VÃNG MỘT ĐÊM

Gối tay gọi dĩ vãng về.

Lắng nghe ký ức tư bề bủa giăng.

Trần gian chưa dứt nợ nần

Ngửa tay xin chút hồng ân cuối mùa.

Cho xin một chén cơm thừa.

Gửi cho bè bạn nô đùa rong chơi.

Bây nằm vạt cỏ còn tươi ?

Thanh minh lễ hội ai người viếng thăm.

Cho xin hơi ấm cha nằm.

Nén nhang cho mẹ, hương trầm gửi cha.

Đêm buồn úp mặt khóc òa.

Còn cha, còn mẹ, đời là thiên thai.

Cho xin giọt nắng ban mai.

Rọi vào đáy mắt lưu đày viễn phương.

Hoàng hôn bụi phủ con đường.

Gió lay vạt nắng chiều vươn cuối trời.

Cho xin hạt bụi phấn rơi.

Để mai cõng chữ lên đồi nhớ thương.

Áo dài bay trắng phố phường.

Tìm trong màu áo tóc hương thơm mềm.

Ăn mày dĩ vãng một đêm.

Lỡ mai đất hỏi biết tên trả lời.

Quẩn quanh chỉ một đường thôi.

Nhọc nhằn tử lộ khóc cười trả vay.

Biên Hòa, ngày 31/3/2013

Đỗ Công Luận