3. Bài thơ ĐỀ SƠN ĐIỂU HÔ NHÂN ĐỒ
題山鳥呼人圖 ĐỀ SƠN ĐIỂU HÔ NHÂN ĐỒ
深山寂寂鳥呼人, Thâm sơn tịch tịch điểu hô nhân,
畫裏看來亦逼真。 Họa lý khán lai diệc bức chân.
閒掛午窗朝退日, Nhàn quải ngọ song triều thoái nhật,
夢回疑是故園春。 Mộng hồi nghi thị cố viên xuân.
* Chú Thích :
- SƠN ĐIỂU HÔ NHÂN 山鳥呼人 : là Chim trong núi mời gọi người.
- BỨC CHÂN 逼真 : Sát với sự thật; (vẽ) Gần như thật.
- TRIỀU THOÁI 朝退 : là Thoái Triều, lúc tan chầu vua ra về.
- CỐ VIÊN 故園 : Vườn cũ, chỉ Quê xưa.
* Nghĩa Bài Thơ :
ĐỀ BỨC HỌA CHIM NÚI GỌI NGƯỜI
Trong cảnh núi sâu vắng vẻ nầy tiếng chim như mời gọi người. Bức họa rất sống động xem gần như là cảnh thật vậy. Mỗi ngày khi tan chầu rảnh rổi ta treo nó trước song cửa để nhìn ngắm, mà ngỡ như mơ về vườn xuân nơi quê cũ.
* Diễn Nôm :
ĐỀ SƠN ĐIỂU HÔ NHÂN ĐỒ
Núi sâu vắng vẻ tiếng chim mời,
Tranh vẽ truyền thần cảnh thảnh thơi.
Treo ở cửa song tan chầu ngắm,
Ngỡ như quê cũ lúc xuân thời !
Lục bát :
Núi sâu vắng, tiếng chim kêu,
Bức tranh như thật gợi nhiều ước mơ.
Tan chầu treo ở song thơ,
Vườn xuân quê cũ ngẩn ngơ mộng hồn !
Đỗ Chiêu Đức