Hoàng Anh Tuấn
phác thảo than
đinhcường
Hà Nội yêu, cốm Vòng đơm gió nhỏ
Nên mùa Thu kín đáo khép tà mây
(Hoàng Anh Tuấn)
Vẫn còn Nguyễn Xuân Hoàng
khi đọc Hà Nội, năm tôi mười sáu tuổi [1]
ôi Hà Nội trong Vân nhân vật của Hoàng
làm tôi nhớ Hà Nội qua Hoàng Anh Tuấn
nhớ Hoàng Anh Tuấn cũng ở nursing home
đó. cũng mất ở San Jose ngày đầu tháng chín
anh mất đã tám năm. @ Hoàng Hôn Thắm
nói vừa giỗ bố. thử đọc lại một đoạn văn của
Châu Liêm – Nguyễn Xuân Thiệp:
Nhớ ngôi nhà ở đường Rose, nơi Hoàng Anh Tuấn
và Ngô Thy Liên cùng các cháu cư ngụ . Ngôi nhà
đó cũng là nơi quần tụ của Rừng, Đỗ Long Vân,
Đinh Cường, Trịnh Công Sơn, Khánh Ly… nhớ
bông phù dung trong vườn và bức tranh Khỏa Thân
Màu Hồng của Đinh Cường. Nhớ Hoàng Hôn Thắm
và thằng Cọp. Thu Thuyền lúc bấy giờ hãy còn bé tí tẹo… [2]
ôi là nhớ Thiệp ơi, bây giờ Ngô Thy Liên ở một
tiểu bang nào xa. Thắm lập gia đình ở Houston – Texas
thằng Cọp hồi xưa. tên là Hoàng Ánh Thép ở đâu
vùng Washington DC này mà chưa gặp lại xem ra sao
Thu Thuyền lâu lắm chưa thấy ra tập truyện nào mới
(mỗi ngày vẫn uống trà xanh trong chiếc ly Starbucks
trắng lớn Thu Thuyền tặng chắc cũng đã mười năm)
Hà Nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc
Mấy chục năm xa đến mấy ngàn năm
Giã từ Em – mười bẩy tuổi – một lần
Thu rất mỏng , mưa hững hờ đẫm lá
Nguyễn Xuân Hoàng thì mười sáu tuổi
Hoàng Anh Tuấn mười bẩy tuổi. yêu thiết tha Hà Nội
một người qua nhân vật là cô gái di cư
một người sinh ra tại Hà Nội mà đi xa mãi chưa về… [3]
Virginia, September 21, 2014
Đinh Cường
[1] blog Trần Thị Nguyệt Mai
[ 2] Châu Liêm – Người tình của Hà Nội đã ra đi
(Văn – số đặc biệt Hoàng Anh Tuấn 115 & 116 – tháng Bảy & Tám 2006)
[2] Hoàng Anh Tuấn sinh ngày 7 tháng 5 năm 1932 tại Hà Nội
mất ngày 1 tháng 9 năm 2006 tại San Jose
1949 Du học Pháp theo ngành điện ảnh
1965 Quản đốc đài phát thanh Đà Lạt
Tác phẩm đã xuất bản :
– Yêu Em Hà Nội Và Những Bài Thơ Khác (thơ, 2004)
Hoàng Anh Tuấn cùng 2 cháu
Hoàng Ánh Thép trên vai, Hoàng Hôn Thắm nắm tay bố
La Celle St. Cloud – Paris
Gửi hương linh Nguyễn Xuân Hoàng
anh ra đi thực rồi sao
hình hài gió lửa thuở nào giờ đây
đau thương cát bụi đong đầy
trăm lời hộ niệm cùng mây đưa người
hồng trần. cõi tạm mà thôi
rồi ra ai cũng một nơi quay về
Nam Mô A Di Đà Như Lai.
12g30 trưa 21-9-2014
Nghĩa trang Oak Hill, San Jose
Lữ Quỳnh
Ảnh: Quang Dũng
Trưa nay thân xác thành tro
Hóa ra cát bụi là người đó sao
Vậy mà khanh tướng lao xao
Thôi. ra cào lá vàng đầy. chớm thu
Mai kia tro gởi trên chùa
Hóa ra bạn đã tới rồi Cõi Không
Hồn nhà văn ôi mênh mông…
Virginia, September 21, 2014
Đinh Cường
Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng
(1937 – 2014)
Thêm một người đi, nữa, nhẹ nhàng. Mờ khung cửa kính khói tan tan. Mây trên trời bỗng buồn như khói. Trong khói, trong mây, bóng hạc vàng…
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản, bạch vân thiên tải không du du…(*). Người đi, trời ạ, người đi được! Ta trở về… mây trải lối Thu!
Ta trở về đâu chỗ tịch liêu để ta ngả xuống nhớ nhung chiều? Gió bay bụi, rác, ô là lá, ai có còn nghe gió hắt hiu?
Nguyễn Xuân Hoàng còn trong ảnh kia… Màu con mắt xám buổi Thu về. Con đường quen thuộc nay trơ trọi một đóa hoa vàng không nhắn nhe!
Ta cúi đầu chào cái bóng sương. Tình nào rồi cũng Tình Quê Hương! Hạc ơi ghé chút Nha Trang nhé trước lúc bay vào sa mạc hoang…
Thêm một người đi nữa, tới mình, không còn ai tiễn biệt, mông mênh! Hồn ta theo bước người đi trước… bịn rịn chăng là lối cỏ xanh!
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Thôi Hiệu: Hạc một lần đi không trở lại, ngàn năm mây trắng cứ còn bay…
Nguyễn Xuân Hoàng
Ảnh Trần Cao Lĩnh
(trong Những truyện ngắn hay nhất của quê hương chúng ta)
Kiệt Tấn mới ở Sài Gòn về lại Paris
nói Ngô Kim Khôi nhờ nhắn tôi gởi lời
chia buồn giùm đến chị Nguyễn Xuân Hoàng
chị Vy những ngày này còn thiết tha gì nữa
tôi những ngày này cũng không vẽ
màu khô trên palette. cọ không rửa
bức tranh có cánh cửa sổ nhìn ra núi đồi
màu mây hồng. những đốm hoa tím nhạt
đôi khi nhớ lại những ngày xưa cũ
bạn bè còn bên nhau. nay mất gần hết
tiếng còi tàu trong một phim nào nghe buồn
giọng ca Billie Holiday vẫn đầy nước mắt
đã fw @ của Ngô Kim Khôi đến chị Vy
nhớ Nguyễn Xuân Hoàng đã có làm số Văn
đặc biệt về Kiệt Tấn, luôn quý mến bạn
bạn ở phương trời uống thêm ly cho Hoàng đi…
Virginia, September 16, 2014
Đinh Cường
TIỄN BIỆT NGUYỄN XUÂN HOÀNG
Thân thương ơi, hãy bay đi thật nhẹ
“Biển, nghe không?” (*) Câu hỏi vốn không lời
Lời không tiếng, trời thu cao đợi nhé
Đón người về ngấn lệ níu xa xôi
Rồi chín suối mười sông kia sẽ hát
Trần gian xanh, mộng chín đỏ xin chào
Trang văn réo khu rừng xưa nhã nhạc
Khúc ru tình rực lửa gọi chiêm bao
Rồi tóc bạc sẽ hòa âm mây trắng
Biển trời kia nghĩa nặng với tình sâu
Bay thật nhẹ bay thật cao im lắng
Trăng Sài Gòn – Phan Thiết sẽ tìm nhau
Thân thương ơi, âm trầm trong tiếng gọi
Nói gì đây? – Hẹn gặp chốn vô cùng
Vô tận ý vô tận lời gió nổi
Và sương chìm tẩn liệm nắng vô chung…
Nguyễn Lương Vỵ
11:15AM, Sept. 13.2014
Sau khi được tin nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng từ trần lúc 10:30AM tại San Jose, Calif.
(*) Thơ Nguyễn Xuân Hoàng.
(tác giả gởi)
Chia tay anh Nguyễn Xuân Hoàng
Nguyễn Xuân Hoàng – Đinh Cường vẽ – 1991
cũng đành thôi, nắng tắt rồi
mặt trời đã lặn ngày vui đã tàn
một vì sao – Nguyễn Xuân Hoàng
vừa rơi vào cõi vĩnh hằng sáng nay
cũng đành thôi, mây ngừng bay
trái tim ngừng đập, bàn tay vẫy chào
biết đời là giấc chiêm bao
mà sao lòng vẫn thấy đau vô cùng
cũng đành cạn một dòng sông
người đi đi mãi và không trở về
bên kia là phía hư vô
trăm năm còn lại bóng mồ hư không
Phạm Cao Hoàng
Virginia, September 13, 2014
(từ: sangtao)
Ảnh: Phạm Cao Hoàng
sơn dầu trên giấy báo in 10 x 14 in
tưởng nhớ NXH
riêng tặng DC ngừng cọ vẽ, khi nghe tin NXH không còn nữa…
Mấy hôm nay mây giăng thật thấp,
trời lạnh, buồn,
đàn chim còn nán lại,
tiễn một người…
NXH đang tan biến dần,
trở về với cát bụi…
ngày qua, không còn nữa rồi… [1]
mất mát lớn
nỗi buồn lớn…
vì bạn bỏ ta đi,
bạn, ta
một đời
hoạt động nghệ thuật
vui buồn, thách đố, cùng nhau
trong loạn lạc,
chiến tranh,
may, rủi
vài bè bạn thân may mắn, còn sót lại,
Giờ phút này, an lành, sao bạn bỏ ta đi?
chai vang đỏ dở dang, còn đó…
sketch cũng dở dang…
trên tờ napkin, một mảnh báo rời
đang kiếm tìm nét tinh anh, mắt bạn,
của một thời hăng say ôm lấy cuộc đời
mắt của người đang yêu và được yêu?
của thành công,
nhẫn nhục,
chịu đựng,
Những cơn đau không rời…
lúc chất ngất,
nỗi buồn
đem bạn về với mây
Tôi vẽ mắt nào?
an ủi nỗi buồn này
có hay,
trong mắt bạn
tôi tìm ra tôi?
Sketch lại dở dang…
ly café còn bốc khói
nén hương đời,
kỷ niệm
buồn vui…
ngày tháng cũ…
bạn đã đi rồi, ngày qua, mất hút..
bụi về với mây
căn nhà ngói đỏ [2]
quạnh hiu
trống vắng,
buồn…
và
mùa đông
đang chờ đợi,
bước vào…
những con chim rồi cũng bỏ đi,
trốn tuyết,
như định luật trời dành [3]
cho mỗi chúng ta?
con chim mầu đỏ gạch [4]
trốn dưới hiên,
căn nhà ngói đỏ
hót giữa mùa đông
như đốm lửa hồng
trên cành trụi lá
Khi tuyết trắng ngập trời
đốm lửa hồng sưởi ấm tim ta,
ấm áp…
bụi về với mây,
bay đi, bay đi…
Qua căn nhà ngói đỏ,
vẫy chào
Con chim mầu đỏ gạch
đang chuyền cành, tìm bạn…
mây tụ lại thành những giọt mưa
vào dòng sông, tuôn ra biển cả
những ngọn sóng bạc đầu,
sóng về đâu? [5]
biển sóng gọi nhau
cuốn vào bờ
Nha Trang, ngày về…
bạn ra đi…
hay bạn
đã về?
Duyên
Michigan, September 20, 2014
mượn lời thơ, nhạc, truyện của:
[1] lữ quỳnh, ngày qua, không còn nữa
[2] nguyễn xuân hoàng, căn nhà ngói đỏ
[3] nguyễn tất nhiên, nên sầu khổ dịu dàng
[4] đinh cường, con chim mầu đỏ gạch
[5] trịnh công sơn, sóng về đâu và nhiều ý nhạc.
BÓNG CHIỀU
Gửi Nguyễn Xuân Hoàng
Chàng ngồi trong bóng chiều
ngửa hai bàn tay mỏng
cúi nhìn đường chỉ tay
nghe hồn mình thinh lặng
Lòng bàn tay rối bời
khởi từ đường tâm đạo
những cuộc tình đi qua
mối tình nào hư ảo
Ôi cuộc đời bão nổi
ta đi bao dặm dài
văn chương như cái mốc
đặt ở cuối chân trời
Trời cho túi hạt cải
rắc không có định nơi
những bông hoa rất nhỏ
nở ngơ ngác giữa đời
Đường chỉ tay cơ hội
ngắn hơn một tiếng cười
Ta đã sống đủ chưa
vợ con một vai trĩu
ta sống có thiếu không
chữ nào rơi trên chiếu
Ôi chiếc chiếu văn chương
kéo hoài nghiêng một góc
ta ngồi đâu bây giờ
Đường chỉ tay đời sống
lơ lửng như câu thơ
Chàng ngồi trong bóng chiều
nghe tiếng lá cựa mình
lao xao như tiếng bạn
nghiêng xuống bên vai mình
Chàng nhắm hai mắt lại
bóng chiều dần dần loang
khẽ nắm bàn tay mỏng
tay bạn trong tay chàng.
Trần Mộng Tú
8/2013