My regrets range from the mundane/expected to those that are much deeper/heavier. The heavy ones are those that I'm almost afraid to think of. I have normal regrets about not being closer to my dad geographically. I have regrets about taking my dad for granted. I know these thoughts are not out of the ordinary.
At this particular moment in time, I try to not dwell on any of them, because I am afraid of sinking into a hole I can’t get out of. These guilty feelings truly surfaced after spending the past weekend talking to the numerous people at the funeral home. I should say that these are not self-pity thoughts, but just weighty ideas resulting from self-reflection. I wish I would have spoken with my dad so much more. He had ideas and philosophies I'll never know. There are people who are not related to him who look to him for his thoughts. I know that I don't have to agree with my dad, but I didn't even try listening to him. He was a philosopher/writer/teacher, and all I saw in him was father and provider. I waited too long to get to know him. I never talked to him about his passions on life. Hell, I hardly had too many light-hearted conversations with him. I held on to the assumption that was a womanizer, and felt that was reason enough to dislike him as a human being...
I wasted so much time... So much time was wasted. When I found out about his cancer, I tried to make up for lost time. It was too late. Too late to have real unforced light hearted conversations. I lived too far away. I spent all my time with him in a dense fog of fear. Fear of losing my dad. I was afraid to ask him why he cheated on my mom. I was afraid to ask him why he left his first wife and in turn, my half-siblings. I have regrets about the fact that my half-siblings didn't have my dad around, and how I took that for granted. I should have really soaked up the fact that I had a father so well respected by others.
This brings me to a conversation I had with a woman about my age. A civil engineer living in San Jose, who developed a friendship with my dad this past year. Her father was a fellow professor with my dad in Vietnam. She told me how she got to know my dad because her father asked her to help him out if my dad ever needed anything. She'd bring him ice cream and fix his TV remote and have a beer with him... They'd talk about my dad's time as a university student and how much trouble he got into. She'd push his wheelchair out to the backyard and just asked him about his life. I did much less than this stranger. I'm not saying I should have dropped my life in Orange County to be with my father. I know that is not realistic. It doesn’t excuse the fact that I could have tried much more. How could it be that a stranger showed more kindness to my dad than his own son?
I could have called him more. But I was too selfish. Too afraid to face the sadness head on. Too weak. Too scared of repeating the same things: that I loved him and that I was sorry for being a shitty son.
Most importantly, it should not have taken Sarcoma cancer for me to wake up from my own selfish reverie. I stopped being a clueless teenager long before cancer came into our lives. I cannot blame youth and naïveté. I never truly loved and appreciated him when I had the chance. So many chances. So much time. Why couldn't I have stopped myself long enough to realize that he was once a young man just like me? He had his own dreams and ambitions just like me.
Yes we watched a few movies together. We enjoyed a few soccer matches. We had a few father/son meals. Sure, I had a few afternoons of sitting at Starbucks with him. Most of the time though, I don't think I was 100% present. That is one of my deepest and heaviest sorrows. Making sure I didn't let my mind wander when sitting with him. I don't know if I ever did that... This is a man who would much rather discuss life than to watch action movies. However, I took the easiest way out. I bought and sent him DVDs I thought he'd enjoy.
I didn't show up to all of his birthdays. I know that seems trivial at this point, but every small details is like a short stab of a jagged knife into an existing wound. That's what it feels like right now. The regrets are part of a deep wound that will never heal. I have heard that time will ease the pain. I partly believe that...
I do my best everyday not to wallow in my own sadness. I know my dad would want better of me. He was never a supporter of self-pity. Nevertheless, the weight of these regrets bare down on me and there is so much truth in them, that there is no way for me to avoid it now. I'm working through it.
I can't talk to anyone yet without shedding tears and rambling off into tangents. Even in typing my thoughts, it hurts. At the same time, I value the fact that it is also cathartic.
I don’t think these things hoping someone will say something to make me feel better. I actually prefer writing these thoughts because I don’t expect or want a response. I just need to acknowledge these thoughts and give myself a chance to work them out.
Thank you for reading my ramblings.
Cha Tôi
Người ta nói rằng đối với giới văn chương Việt Nam cái chết của cha tôi là sự kết thúc của một thời đại.
Tôi không ngờ cha tôi lớn lao, vĩ đại đến thế. Tôi không hề biết được tầm ảnh hưởng của cha tôi đối với nhiều người khác. Biết bao nhiêu người đã nhờ cậy đến ông để hỏi ý kiến về cuộc sống, về triết lý, và những tư tưởng của ông. Tất cả những điều này đã đến với tôi thật tự nhiên,tôi không biết nói lời cảm ơn đối với người, vì tôi quá vô tình, ngu dại.
Trong mắt tôi, cha tôi chỉ là một người đàn ông dản dị và nghèo, lái chiếc xe Toyota Celica cũ kỹ. Người làm việc cực khổ để có nhà để ở, có miếng ăn cho gia đình, vợ con. Cha tôi không phải là người ưa thích vật chất. Ông chỉ có một bộ complet, ba đôi quần jean, hai đôi giầy, và vài chiếc áo sơ mi. Tôi ghét chiếc xe Celica cũ của cha tôi, ông lái chiếc xe này hàng chục năm nay. Ông kể cho tôi nghe là chiếc xe ông ước mơ là một chiếc BMW. Ông bảo loại xe đó đẹp lắm. Có lần tôi hỏi Ba thích sao Ba không mua một chiếc, Ba cứ giữ chiếc Celica đi hoài. Ông nói rằng phải dùng tiền vào những việc ích lợi hơn mua xe mới, chẳng hạn như để trả tiền học cho anh chị em chúng tôi, hay tiền đưa gia đình đi ăn nhà hàng Sizzler mỗi khi mẹ tôi đi làm về trễ. Người thích tiêu tiền vào những việc để cả gia đình chúng tôi có dịp ngồi lại với nhau, cùng hưởng hạnh phúc hơn là mua chiếc xe ước mơ. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi thích đi ra ngoià ăn tiệm chung với gia đình. Mỗi khi chúng tôi đi ăn tiệm lại khiến tôi nhớ lại những lần được ngồi ăn chung với cha tôi, và gia đình.
Tôi ngồi đây và suy nghĩ chắc cha tôi thất vọng về tôi nhiều lắm. Ông là một nhà văn nổi tiếng, một chủ bút của nhiều tờ báo, và là một nhà báo, thế mà con gái của ông là tôi không đọc được sách báo tiếng Việt để hiểu được những tác phẩm văn chương của ông. Nhưng tôi cảm thấy được an ủi độ vài tháng trước khi cha tôi mất. Ông nói rằng ông cảm thấy được tôi yêu qúi, và ông rất hãnh diện thấy tôi đã trưởng thành. Ông nói với mẹ tôi rằng ông nhận ra tôi thường hay hôn ông nhiều lần, điều này làm ông rất hạnh phúc, và thấy mình được yêu qúi. Đó là tất cả những điều tôi mong chờ… mong rằng cha tôi cảm nhận được tình thương tôi dành cho cha tôi.
Tôi có nhiều điều còn phải ân hận. Phải chi tôi đừng quá dại khờ vô ý. Trước đây tôi có dịp ngồi chơi với cha tôi nhiều lần.Khi nào có dịp, là tôi lại nằm ngủ cạnh bên cha. Tôi nói với người rằng tôi nằm cạnh để giúp cha khi cha cần ngồi dậy.Thực ra tôi muốn nằm cạnh cha tôi để cho chính tôi, tôi muốn được nhớ mải cái mùi cuả cha tôi. Tôi nằm thao thức hàng giờ để ngắm cha tôi ngủ bởi vì tôi biết chúng tôi chẳng còn bao nhiêu giây phút ở bên nhau.
Cha tôi không phải là một người hoàn hảo, nhưng đối với tôi ông là một người cha tuyệt vời. Ông rất nghiêm nghị, nhưng tôi vẫn cảm thấy được tình yêu thương của ông. Có lần tôi hỏi vì sao cha tôi cứ ép tôi làm tốt, làm giỏi nhiều hơn là các anh chị em khác. Ông bảo tôi rằng vì ông biết tôi có thể làm được những điều khó khăn. Hồi đó tôi không thích việc bị cha tôi thúc đẩy nhiều, nhưng bây giờ tôi cảm ơn người. Chính nhờ cha tôi khiến tôi trở thành con người của tôi ngày hôm nay.
Tôi hiểu sự sống và cái chết là chu kỳ luân chuyển cuả cuộc đời. Vì một lý do nào đó, tôi vẫn luôn luôn nghĩ rằng cha tôi là vô địch, không thể chết được.Tôi mường tượng ra hình ảnh cha tôi già thêm, và đến dự lễ tốt nghiệp trung học của con tôi. Tôi tưởng tượng cha tôi đang nói chuyện, giải thích cho các cháu nên học ngành nào trên đại học, và tầm quan trọng của giáo dục. Tất cả những điều ông đã làm cho tôi trước đây, tôi hy vọng được trông thấy ông làm lại y như vậy cho các con của tôi.
Tôi chưa sẵn sàng đón nhận cái chết của cha tôi. Người ta nói đã đến lúc nên để cha tôi đi, ông chết cách đây hai tuần. Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được điều này. Tôi còn đang giữ chiếc khăn quàng cổ của ông tôi đã lấy trong tủ quần áo mùa đông năm ngoái khi tôi đến thăm ông. Tôi ôm lấy chiếc khăn, và ngửi nó mỗi ngày.
Violet Nguyễn