Post date: Mar 9, 2015 5:19:09 PM
When will Girl Scouts be treated as an equal partner in scouting activities of “Hướng Đạo Việt Nam” in the US?
Lê Ngọc Liên Châu - Sư Tử Gọn Gàng
Khi nào các nữ hướng đạo sẽ được đối xử bình đẳng trong các sinh hoạt của “Hướng Đạo Việt Nam” ở Hoa Kỳ?
Lê Ngọc Liên Châu - Sư Tử Gọn Gàng
Trong kỳ trại Đội Trưởng/Đội Phó vừa qua, các em được viết một câu muốn hỏi các Trưởng trên tờ giấy. Một trong các câu hỏi là "Tại sao các Trưởng thường thiên vị các em nam?" Tôi, người trưởng nữ trong Liên Đoàn, bàng hoàng trước câu hỏi đó và nó đã thúc đẩy tôi viết lên bài này; tuy biết rằng, tôi sẽ nhận nhiều lời phê phán hay chỉ trích.
Chương trình sinh hoạt Hướng Đạo (HĐ) chú trọng nhiều và thiên vị phái nam đã làm tôi nhận xét được khi tôi bắt đầu gia nhập 3 năm trước. Các em nữ cũng đã nhận thức được việc này, và tôi không thể để con gái mình cũng như các em nữ hướng đạo gốc Việt khác phải chịu sự bất bình đẳng như thế. Đó là trách nhiệm của chúng ta không để các em nhỏ — nữ hay nam — dễ bị ảnh hưởng, lớn lên với tư tưởng “trọng nam khinh nữ” là điều đương nhiên phải chấp nhận.
Công bằng mà nói, tôi không nghĩ rằng tất cả các trưởng nam đều cố tình thiên vị các em nam. Tôi nghĩ chỉ vì vấn đề này chưa được nêu ra và để ý tường tận, đó cũng là vì trong phong tục của ta, người nữ thường giữ im lặng và phục tùng. Tuy nhiên, là một trưởng nữ HĐ, bổn phận của mỗi một người chúng ta là phải dám lên tiếng phản đối và luôn là tiếng nói bênh vực, bảo vệ cho các em nữ.
Tôi rất may mắn được sinh hoạt ở một Liên Đoàn có một chương trình sinh hoạt cho HĐ nữ rất chặt chẽ. Các trưởng nữ trông coi đoàn thì mạnh dạn, tự tin, đúng là “nữ kiệt anh hào”. Cái câu tôi thường nghe các trưởng áp dụng và mang cho tôi niềm tự hào là “chị em gái chúng mình làm được”. Các trưởng nam của Liên Đoàn cũng rất cởi mởi, ôn hoà, tôn trọng, và thậm chí rất mến sắc thái đặc biệt của chương trình sinh hoạt nữ HĐ. Họ không câu nệ và luôn mở rộng vòng tay để giúp bổ sung hoặc làm hay hơn chương trình sinh hoạt cho các em. Đối với họ, giúp đỡ các trưởng nữ cũng như là giúp đỡ người vợ, em gái, cháu gái, hoặc con gái của mình thăng tiến hơn.
Kỳ trại miền là lần đầu tiên tôi “được” chứng kiến cảnh thiên vị các em nam. Lúc ấy tôi chỉ là một phụ huynh và đang hối hả dắt các con đến buổi chào cờ khai mạc. Tôi nhìn xem từng liên đoàn một đi đến và xếp hàng. Mắt chợt tròn xoe khi thấy các em nam và nữ của một liên đoàn cùng mặc đồng phục Ấu đoàn của Hội Nam HĐ. Tuy lúc ấy tôi còn “mới toanh” đối với HĐ, nhưng tôi đã thấy được sự bất công cho các em nữ vì các em đã được chỉ thị phải mặc đồng phục của nam, tuy các em rõ ràng không phải phái nam. Thật là tội nghiệp khi thấy các em nữ không thoải mái, ngượng ngập khi chính các em nhìn thấy các bạn, cùng lứa tuổi, ở các liên đoàn khác đang hãnh diện trong những quần váy ngắn với khăn thắt lưng mầu nâu đẹp của họ. Các trưởng đó đã thờ ơ, không hiểu rằng cho dù các em còn nhỏ, các em cũng cần có bản sắc riêng cho mình. Bảo các em nữ mặc đồng phục dành riêng cho phái nam thì cũng như tuyên bố với các em rằng “Hội Nam HĐ là tiêu chuẩn cho tất cả mọi người, đồng phục nữ HĐ của em không đáng mặc và chương trình của các em lại càng không đáng để ý tới.” Rất may, tôi đã gặp lại các em trong kỳ trại sau đó, đang ung dung, vui vẻ với đồng phục nữ HĐ của mình.
Lần thứ hai tôi cảm thấy khó chịu khi biết trong chương trình dự thảo của tiểu trại Thiếu ở TT10 sẽ có một ngày làm chuyên hiệu cho các em Thiếu nam vào hôm thứ tư của trại họp bạn. Tôi lập tức hỏi thêm tin tức trên một diễn đàn về chương trình cho các em Thiếu nữ. Tôi thắc mắc muốn biết đã có những hoạch định xếp đặt hay chuẩn bị gì dành riêng cho 118 em Thiếu nữ; các em đã đăng ký ghi danh và đóng trại phí giống như các bạn Thiếu nam. Ngày làm chuyên hiệu đã được tiến hành theo chương trình tại trại TT10 cho các em Thiếu nam, trong khi các em Thiếu nữ đi lang thang trong trại ngày hôm đó. Các em Thiếu nữ đó đã bị các trưởng bỏ quên trong chính tiểu trại của mình. Các em đã nghĩ gì khi từ xa thấy các bạn nam được dự các lớp học với sự hướng dẫn tận tình của các trưởng? Tự hỏi các em có vui khi nhận được huy hiệu tiểu trại Thiếu nhưng chẳng có chút gì đặc thù tiêu biểu của Thiếu nữ cả!
Trong tổng số 255 các em nữ tham gia trại họp bạn TT10, tôi tự hỏi các em ấy có được xem như là phần tử của trại hay chỉ là khách của trại? Hầu hết những người đứng đầu các ban TT10 là các trưởng nam và tôi rất cảm kích các trưởng, nhưng khi các trưởng được nhận bằng khen và lời cám ơn; thì không biết những trưởng nữ đã giúp bổ sung chương trình hay đã giúp phía sau hậu trường có được cảm nhận và được ghi ơn không?
Sự kiện khác, trao đổi huy hiệu là một trường hợp thiên vị thứ ba trong sinh hoạt HĐ Việt Nam ở Hoa kỳ. Cho dù là huy hiệu chính thức của Hội Nữ HĐ hay là huy hiệu từng đơn vị tự thực hiện với hình HĐ nữ đều bị gạt sang một bên. Những huy hiệu này đã bị các trưởng cho rằng không quý giá để trao đổi. Trong hành động ấy, các em nữ đã suy rằng huy hiệu của tổ chức Hội Nữ HĐ các em không xứng đáng cho trưởng trao đổi cái huy hiệu của Hội Nam HĐ giá trị này. Một trưởng HĐ nữ đã thuật lại chuyện ở trại TT10 như sau: có một trưởng đã lớn tuổi đang vui vẻ trao đổi huy hiệu với các em nam, các em nữ thấy vậy vội chạy đến cùng xin trao đổi, thì trưởng bảo các em "Nữ HĐ đâu có đổi huy hiệu!" Tiếp đó, trưởng quay lưng tiếp tục trò chuyện, trao đổi với các em trai. Buồn thay những sự việc đó xảy ra thường cho các em nữ trong Hướng Đạo Việt Nam, mặc dù đang sinh hoạt ở Hoa kỳ. Các em gái không chỉ bị đối xử bất công như thế với một trưởng không quen, mà còn với các trưởng gần gũi trong Liên Đoàn của mình. Ngay cả một số trưởng nữ, cho dù có con gái và liên đoàn cần trưởng cho Hội nữ HĐ, họ quay mặt để làm trưởng cho Hội nam HĐ “có oai” hơn! Những điều đó như thể nói "nam HĐ tốt hơn và quý trọng hơn nữ HĐ." Tôi không biết nói sao khi chúng ta ở năm 2015, lúc nào chúng ta cũng hãnh diện nói Hướng Đạo là gia đình và chúng ta là anh chị em, mà sự bất công đó vẫn xảy ra. Hỏi rằng các em nữ làm sao trưởng thành, mạnh dạn và tự tin khi cái thói phong kiến kia vẫn tiếp diễn.
Tôi thừa nhận rằng chương trình của Hội Nữ HĐ Hoa kỳ có nhiều khoảng trống và cần có thay đổi, bổ túc. Tuy nhiên, không thành lũy nào được xây xong trong một ngày và không phải Hội Nam HĐ Hoa kỳ cũng không có nhược điểm. Đây cũng là một lý do chánh tại sao phụ huynh đưa con em vào sinh hoạt Hướng Đạo Việt Nam ở Hoa kỳ — nhờ sự trợ giúp của phong trào trong việc xây dựng một nền tảng chương trình nữ vững chắc và mạnh mẽ hơn. Cái tuyệt của Hướng Đạo Việt Nam là chúng ta huấn luyện các em nữ với những kỹ năng tương tự các em nam. Các em cũng được học được phương pháp hàng đội ngay lúc còn nhỏ. Các em cắm trại và sinh hoạt ngoài trời dưới những điều kiện và phương pháp không thua các em trai. Các em học kỹ năng như nhau và thậm chí đôi khi còn vượt trội các bạn nam của mình khi thi đua qua các trò chơi lớn. Các em nữ cũng phải tuân giữ và sống Lời Hứa, Luật HĐ như bao em nam khác. Sự khác biệt duy nhất là các em thuộc phái nữ, trong chương trình của Hội Nữ HĐ thay vì Hội Nam HĐ. Lẽ đó, đã xem như thua kém và không xứng đáng trong phong trào Hướng Đạo Việt Nam.
Vài ví dụ điển hình cho sự việc "khinh nữ”: Tại sao các em gái ít được cơ hội thắt, dựng cổng trại khi các em đã học thắt nút từ nhỏ bên cạnh các bạn nam? Tại sao các buổi lễ cho Đẳng hiệu Hoàng Kim lại thiếu phần long trọng như Đẳng hiệu Đại Bàng? Phải chăng là các em nữ không thắt nút giỏi hay chặt bằng các em nam! Hay là Đẳng hiệu Hoàng Kim chẳng là gì khi so sánh với Đẳng hiệu Đại Bàng!
Trong một chương trình được coi là gia đình, tại sao các em gái phải chứng minh tài của mình mới được tôn trọng như các em trai? Nếu chương trình Nam HĐ là phương cách Hướng Đạo đúng nhất thì tại sao cần chi hai chương trình riêng biệt? Liên Đoàn cần chi có phải có thêm Nữ HĐ?
Tôi đã thảo luận vấn đề này với các chị Liên Đoàn Phó đặc trách bên Nữ của nhiều Liên Đoàn trước khi viết bài viết này. Kinh nghiệm của họ cũng giống như tôi: "Đúng rồi, cái thói ‘trọng nam khinh nữ’ xảy ra rất nhiều trong đoàn của chúng tôi”. Đây là lúc chúng ta, các trưởng nữ, phải lên tiếng nói, tranh đấu cho sự bình đẳng và tôn trọng cho các em nữ. Các đoàn nữ hiện chiếm gần phân nửa của mỗi Liên Đoàn hải ngoại. Các em phải được dạy dỗ, hướng dẫn để lớn lên, trưởng thành trong môi trường mà sự bất công, không bình đẳng phải được dẹp bỏ. Các em, nam hay nữ, phải mạnh dạn lên tiếng phản đối khi thấy sự sai trái không bình đẳng xảy ra. Các em hãy hợp sức để tiếng nói của các em vang xa và hiệu quả.
Riêng các trưởng, chẳng phải chúng ta luôn chỉ dạy các em các điều luật HĐ, chúng ta có thấy điều luật nào phân biệt nam với nữ không? Chúng ta giúp các em trở nên con người mạnh dạn, tự tin và người hữu ích cho gia đình, xã hội và đất nước. Các em đang trông chờ chúng ta hổ trợ, tiếp sức, cũng như là tiếng nói phản ảnh thực tại cho các em.
Để kết thúc, tôi không thể trình bày một vấn đề mà không đưa ra vài biện pháp:
1. Xin chú ý đến những câu nói và thái đô về chương trình của Nữ HĐ. Các trưởng là những người các em kính nể và những lời nói, tuy vô ý, cũng ảnh hưởng ít nhiều cho các em và gây ra một ấn tượng không tốt. Những lời chê bai hay chỉ trích không đúng, chỉ để các em thấy rằng chương trình mà các em rất tự hào, đã lớn lên theo, không được tôn trọng trong phong trào. Nếu chương trình mà các em là một phần tử được xem là không đáng kể, thì làm thế nào để các em không nghĩ rằng chính mình cũng thua kém?
2. Các trưởng nên lên tiếng nói! Nhiều trưởng nữ đã tâm sự với tôi rằng tiếng nói của họ đã bị gạt qua trong Liên Đoàn nên họ không lên tiếng nữa, hoặc họ không muốn gây ra một sự khuấy động. Nếu không bây giờ thì bao giờ? Đây là nhiệm vụ của chúng ta để giúp cho các em có một giọng nói. Nếu bạn thấy hoặc trải nghiệm sự bất công đối với các em gái, bạn có trách nhiệm phải lên tiếng. Nếu giọng nói của bạn không được lắng nghe, hàng trăm tiếng nói của chúng ta hợp với nhau sẽ khó bỏ qua. Sự im lặng sẽ làm mất đi lòng tin của các em. Đừng sợ, chúng ta cùng bước.
3. Hãy cùng nhau hỗ trợ chương trình Nữ HĐ! Chương trình cho nữ tại Liên Đoàn của tôi đang tham gia sẽ không được mạnh mẽ như hôm nay nếu không có sự hỗ trợ và giúp đỡ của những đàn anh đi trước. Giúp tăng cường chương trình cho nữ cũng như giúp tăng cường Hướng Đạo Việt Nam. Hai chương trình mạnh mẽ sẽ mở rộng phong trào vững bước càng xa.
4. Chú Ý đến các em nữ nhiều hơn khi lập kế hoạch của các trại lớn. Riêng với trại Thẳng Tiến 11, tôi hy vọng các em nữ HĐ sẽ được chú trọng hơn trong kế hoạch và chương trình. Nếu một ngày làm chuyên hiệu cho các em Thiếu nam, thì một ngày sinh hoạt tương đương cũng cần thực hiện cho các em Thiếu Nữ. Đã đến lúc các em chính thức được làm một phần tử trong gia đình Hướng Đạo thật sự.
Ngày Quốc Tế Phụ Nữ (8 tháng 3, 2015)
At the latest Junior Leader's Training Camp, the kids were asked to write down a question they would like to ask the leaders on a piece of paper. One of the questions asked was, "Why do you favor boys over girls?" I took that question to heart and it sparked me to write this article even though I know I am subjecting myself to public criticism.
Boy Scout-centric programming and male favoritism are issues I have noticed since I joined the Scouts almost 3 years ago. More girls have become aware of this issue, and I refuse to allow my daughter and all Vietnamese Girl Scouts to be subjected to such inequality. It is our responsibility to not allow our impressionable children—girls and boys—to grow up thinking this is acceptable.
To be fair, I don't think all male leaders intentionally favor the boys and the Boy Scout method. I just don't think the issue has ever been brought to their attention because it is common in our culture for women to keep quiet and not cause a stir. However, as a Girl Scout leader, it is my duty, as well as every scout leader, to speak up and be the voice of these girls and to always fight for them.
I am lucky to belong in a Lien Doan that has a strong Girl Scout program. The female leaders are strong, independent, and have a "can-do" attitude. The common phrase I hear from them is, "We can do it ourselves,” and that fills me with pride. Our male leaders are mostly young, progressive, and Americanized so they respect the identity of the Girl Scout program. They are always willing to help us find ways to supplement and strengthen our program. To them, helping to strengthen our program is like helping their wife, sister, niece, or daughter be stronger.
The first time I witnessed male favoritism was at my first regional camp. I remembered hurrying my kids along to the opening flag ceremony and, as all the Lien Doan lined up, one arrived with all their Ấu girls and boys dressed in the Cub’s uniform. Even though I was very new at this point, I knew it was not at all fair that the girls were instructed to wear the cub uniform when they are not cubs. These girls appeared awkward and uncomfortable as they noticed the Brownies who were proudly wearing their brown skorts and sashes. If anything, the girls could be given a choice rather than be forced to adhere to a uniform that is believed to be superior. These leaders fail to understand that even as young girls, they need their own identity. Outfitting them with a uniform that is intended for boys is one way of telling them that the Boy Scout is the standard for everyone, that the uniform intended for girls is not good enough and, in turn, that the identity and expressions of the Girl Scouts are inferior. Thankfully, the next time I saw these girls at camp, they were dressed in their Girl Scouts uniform.
The second time I was extremely offended was before TT10 when the Thieu sub-camp announced there would be a merit day for all Boy Scouts on Wednesday. I immediately asked in a public forum about the plan for the girls. I wanted to know what the plan was for the 118 Cadette Girl Scouts who registered and paid the same camp fee as the boys, but no one bothered to respond to me. Merit Day proceeded as planned at TT10 for the Boy Scouts while the girls were left to wander on their own. They were outcasts of their own program. I wondered what went through their minds as they watched from afar while their male counterparts participated in mini-sessions with most of the leaders tending to them. I wondered if they were excited to receive their sub-camp badge, which features no representation of them.
Of the 255 total Girl Scouts registered at TT10, I wondered if they were ever included as part of the camp registrants or just considered Boy Scout camp visitors. Granted, most of the TT10 committee heads were male and I am thankful for their contribution, but I wondered if the female leaders who helped run these programs and greased the process behind-the-scenes were acknowledged and appreciated for their significant contributions?
In addition, badge trading is another case in point of Boy Scout-centric culture in Hướng Đạo Việt Nam. Any Girl Scout badges or custom-made troop ones with Girl Scout logos were cast aside. Apparently these badges are not worthy to trade. The message to the girls is your organization's badges are not worthy for me to trade my valuable Boy Scout badges with. One leader recounted to me that an older leader was trading badges with the boys when her girls came and asked him to trade. He told them Girl Scouts don't trade badges, ignored them, and continued to trade badges with the boys. You will be surprised at how often girls are treated like this in Hướng Đạo Việt Nam. They not only experience this with an unknown leader, but also with leaders from their own troop. Even some female leaders scoff at being a Girl Scout leader and join Boy Scouts instead. The resounding message our girls keep receiving is "boys are better". How has this message been ignored for so long? What happened to boasting Scouts as a family where we are all brothers and sisters? I shudder to think anyone would be treating their siblings like this in 2015. The time is now to change the message that our girls continue to receive.
Admittedly the national GSUSA program has holes and a lot of improvements need to be made. But neither Rome nor the BSA was built in a day. That's why we are a part of Hướng Đạo Việt Nam —to seek assistance in building a solid foundation and make the girls even stronger. One great thing about Hướng Đạo Việt Nam is that we pride ourselves in teaching our girls the same lessons as boys. Girls learned the patrol method from a very young age. They camp outside under the same conditions and the same methods just like the boys do. They learn the same skills and sometimes even surpass the boys in these skills through the big games. These girls live by the same scout aims and scout laws as the boys. The only difference is that they work on Girl Scout badges instead of Boy Scout ones. Being female somehow made them inferior and not worthy in the Hướng Đạo Việt Nam movement.
Here are some other notable injustutice for the girls: Why is a Girl Scout unit never get an opportunity to build a camp gate even though they possess the same amount of training on knots as the boys? Why is Gold/Silver Award ceremonies are scarce but Eagle Award cermnonies are always with a lot more effort?
In a program that is considered family, why do girls have to prove themselves to gain respect? If Boy Scouts is THE scout way, then why have two separate programs? Why even have Girl Scouts be part of the Liên Đoàn?
I have discussed this matter with several Assistant LDTs for the girls from several Liên Đoàn before writing this article. Their experiences all resonate with, “Yes, we experienced so much of this favoritism, especially in our own troop." It's time for the female leaders to speak up and fight for the girls you are leading and to change the attitudes of their male counterparts to treat them equally and with respect. Girl Scouts currently make up almost half of every Liên Đoàn. Although it is widely understood in our culture to remain silent about such issues, it is not okay for our girls to grow up in an environment where they are treated unequally and taught to feel…and be…inferior. We cannot continue to encourage the inequities within Scouts. If your leaders won't listen, do not give up. Say it until you are heard. It is not okay for our girls to grow up in an environment that nurtures the notion that they are not equally important as boys. We raise them with on how to be a good scout and a good citizien, there was never a differentiation of gender so why create one?
In closing, I cannot present an issue without offering possible solutions:
1. Be mindful of your side comments and attitude towards the Girl Scout program. These young girls are impressionable and can hear your negative comments, and what they hear is the program they are so proud of, the one that they have spent their whole lifetime in, is second-rate. If the program they belong to is considered second-rate, how do the not think they themselves are second-rate?
2. Speak up leaders! Many female leaders have confided in me that their voice was being ignored in their own Lien Doan or that they don't want to cause a stir so they don't speak up. It's about time we do. It's our duty to help give the girls a voice. If you see or experience injustice towards the girls, it's our job to loudly speak up. If your voice won't be heard, then hundreds of our voices together cannot be ignored. Your silence leaves an impression with the girls just as much as if you step forward and speak your mind. Don't be afraid—we are in this together.
3. Support your Girl Scout Program! The Girl Scout program at our Lien Doan cannot be as strong as it is today without the support and help from all our predecessors and male leaders. Be a willing leader in teaching and guide the girls just as you would do the boys. Be the quiet support so your Girl Scout leaders can gain the confidence they need. Helping strengthening the Girl Scout program will strengthen Huong Dao Viet Nam as a whole. Two strong programs will expand the scout movement twice as far.
4. Include Girl Scouts more in the planning of the big camps. For TT11, I would like more considerations made for the girls and the organization they represent. If a Merit Day is planned for the boys, then the same consideration should be made for the girls. It's time they are completely included in the family they are proud to be in. They should be able to lift their heads high and be recognized for being the fierce, strong, and capable young people they are.
International Women’s Day 2015 (8 tháng 3, 2015)