Chuyện “Hội chợ”
Năm 2016, làm nghiên cứu sinh được một năm thì mình lặn lội đi báo cáo lần đầu ở EGU, hội nghị lớn thứ nhì của ngành Khoa học Trái Đất (mỗi năm có tầm 10.000 – 15.000 người tham dự.)
Lần đầu cảm thấy tầm quan trọng của kỹ năng marketing trong nghề nghiên cứu.
Suốt một tuần, lượn lờ qua lại trước mấy nghìn poster, lỗ tai mình lùng bùng với đủ lời trao đổi của của 5000 anh em. Ai nấy cũng cao giọng.
"Nghiên cứu của nhóm mình là đánh giá toàn diện/chưa từng có"
"Nhóm mình toàn dùng các công nghệ tiên tiến nhất trong lĩnh vực"
"Dữ liệu nhóm mình tạo ra thì không phải lo gì"…
(cùng những dòng ghi chú nho nhỏ: "Điều kiện phòng thí nghiệm. Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.")
Nói đùa vậy thôi, chứ đi hội thảo khá quan trọng. Một phần là để thấy sự cạnh tranh, cũng như tình hình nghiên cứu của các nhóm khác để còn lết theo. Phần khác cũng để hiểu thêm về kỹ năng small talk, cũng như những “chiêu thức” đồng nghiệp sử dụng để quảng bá sản phẩm của họ.
Đi “hội chợ” cũng là một dịp để kết nối với đồng nghiệp. Khá nhiều người đã tìm được “đối tác làm ăn” thông qua những lần hội thảo, và nhờ đó mà các “sản phẩm” được quảng bá rộng rãi hơn đến những cộng đồng khác.
Càng đi hội thảo, càng hiểu tại sao lần nào thầy cũng nhắc đủ thứ: “Đã duyệt và in flyers (bản in thu nhỏ của poster) chưa? Nhớ ghi thông tin liên hệ lên flyers. Đã xác định được ai cần tiếp cận chưa. Có đăng ký được mấy cái tiệc reception cho early career scientists chưa…”
Hồi gần hoàn thành chương trình NCS, thầy có hỏi mình "thấy những kỹ năng nào quan trọng cho thành công của nghề nghiên cứu?" Mình liệt kê vài thứ, trong đó có "marketing." Vậy mà thầy cũng gật gật chứ không phản đối gì.
Ann Arbor, 09/12/2020