1- Văn xương- Hoàng Nam- Trung ngôn- Hoàng hải-
Gồm cỏc bài:
1- biết chạy đi đâu
2- Um ba la
3- Nước mắt dứa
4- Một người làm quan
5- Nín thở
6- Văn hóa … giữ chức
7- Văn hóa ô dù
8- Niêm yết giá
9- Cứ bàn đi
10- Hàng mã
11- Sính chữ
12- Gà mắc tóc
13- Cụ tú đi buôn
14- Tập tầm vông
15- Đề nghị hoan hô
16- Những tấm gương mờ
17- Thanh gì ?
18- Quýt làm cam chịu
19- Văn hóa điện thoại di động
20- Chí Phèo đời mới
21- Người hết thời
22- Cách của quan
23- ông chống tham nhũng
24- Kế hiểm
25- Nhà văn… khóa
26- Hãy tạm hoãn sự sung sướng
27- Dân ta tài lắm
28- Con đá bố
29- Phải cám ơn họ
30- Ở ta nó thế
31- Trưởng giả học làm tượng
32- Thi cử kí sự
33- Đại thánh cũng thua
34- Cụ tú chắc lại chuyển hướng đi buôn
35- Lã quan lĩnh thưởng
36- Tiến sỹ giấy
37- Dự án dài dài..
Phiếm luận
Biết chạy đi đâu ?
Hoàng Nam
Vừa rồi nhân dịp thanh minh, tôi về nhà ông bác, trưởng họ. Vừa đặt chân đến ngõ đã tiếng nghe bác quát từ trong nhà: Đó bảo ở nhà, không làm là không làm nữa. Tiếp đó là tiếng bác gái : Nhưng không làm thì tháng ba ngày tám đến nơi rồi lấy gì mà đổ vào nồi. Không có gạo nấu cơm ông có nhịn được không ? Chắc có chuyện gì căng. Tôi bước hẳn vào sân. Vừa thấy tôi, bác gái tôi đang nước mắt ngắn nước mắt dài đó vội chạy đến : May quá chú về rồi. Chú nói thêm cho tôi một tiếng. Đang bảo tranh thủ ra làm cỏ cho mấy sào ruộng rồi về lo giỗ cũng kịp mà ông ấy cứ dứt khoát không cho tôi làm... Tưởng gì, tôi cười : Bác tham làm gì một buổi cỏ, cả năm mới có một ngày thanh minh, họ hàng, con cháu kéo đến nhiều, mình ở nhà... Không phải vậy- Bác gái tôi nhăn nhó : không phải chỉ hôm nay, đã nửa tháng rồi ông ấy dứt khoỏt không cho tôi ra đồng nữa. Ông ấy bắt bỏ ruộng. Mà bỏ là thế nào, bao nhiêu công sức, tiền của tôi đó đổ ra đấy... Chú đã về- bác tôi từ trong nhà ra, chào tôi rồi vẫy tay: Bà ấy gàn, chú nghe làm gì- Rồi chẳng thèm để ý đến sự phản ứng của vợ, bác xoè bàn tay ra trước mặt tôi : Đây tôi tính sơ sơ chú nghe: làm ruộng bây giờ ăn gì mà làm. Cố chăm bón đổ công sức vào thì mỗi năm như đất nhà tôi chân liền đấy mà mỗi sào cũng chỉ thu được có bốn tạ. Giá thóc bây giờ bán giỏi thì được hai ngàn ba, hai ngàn tư còn nếu không chỉ hai ngàn mốt. Tôi gọi già là hai ngàn tư đi thì tổng thu cũng chỉ được ngót chín trăm ngàn. Trong khi đó thuê thợ cày bừa hết hơn trăm. Tiền phân bón, bảo vệ thực vật hết gần bốn trăm. Như mấy năm trước cũn đì. Năm nay, nhất là mấy tháng gần đây sau khi giá điện, giá xăng dầu tăng là giá cả cái gì cũng tăng theo vùn vụt. Đạm tăng gấp rưìi, Kaly tăng một phần ba... cộng lại hơn bốn năm trăm chưa ? Trừ đi nghe vẫn có vẻ lói được hơn ba trăm ngàn. Nhưng ba trăm ấy là tiền công sức của mình đổ vào, mà nhiều nhặn gì, chia cả năm công của mình chỉ một ngàn một ngày. Nếu tính cả công ấy, như nhà nào có ruộng mà phải thuê khoán toàn bộ thì lỗ to, trả một ngàn cho người ta một ngày ai làm ? Đấy, làm nông nghiệp bây giờ nó thế đấy. Vặt mũi chả đủ đút miệng thì sống sao nổi. Chả cứ tôi, trong làng bây giờ nhiều nhà đó trả ruộng cả rồi. Người ta trả ruộng rồi kéo nhau lên tỉnh làm thuê, có bét đi nữa thì mỗi ngày cũng kiếm được bằng cả một tháng bám ruộng. Con nhà chú Tính kia, chả học hành, bằng cấp gì, ra thị xó chỉ đi phụ hồ cho người ta thôi mỗi ngày cũng kiếm được ba chục. Nó kể ăn cơm bụi cũng chỉ hết ngày bảy ngàn, sang lắm ăn sáng nữa mới hết chục ngàn. Vậy là một năm trừ ngày mưa nắng không có việc đi nó cũng cũn dăm triệu đưa về cho vợ, tính ra thóc chả gấp năm sáu lần vục mặt vào đất ruộng? Tất nhiên mình già rồi, không thể đua sức với bọn trẻ được, nhưng như bà nó nhà tôi, có người xóm bên đang thuê lên tỉnh trông nhà cho con người ta, tháng tháng cơm nuôi, ốm đau vặt họ cho tiền thuốc, mỗi năm lại cũn hứa may cho hai bộ quần ỏo với trả cho ba triệu... - Thì ụng đi mà làm cho họ mà lấy ba triệu- bác gái hờn dỗi : Tôi không quen ở tỉnh, cũng chả quen tiêu tiền triệu. Đàn bà nhà quê chúng tôi quen bám vào đất rồi. Ông cứ kệ tôi... Nhưng- bác gái quay sang tôi : Tôi nói chú tha lỗi, cái thời bây giờ nhiều người tính quẩn. Làm nông dân thì khôn cỏi nỗi gì đem đất ruộng vứt đi. Yên lành thì vậy thụi, chứ thử đói kém xem. Năm nay lại là năm Ât Dậu. Cái nạn đói năm Ât Dậu trước gương cũn sờ sờ ra đấy, đừng vội quên mà mơ... Gớm, tý tởn thì nhất sỹ nhì nụng, hết gạo chạy rụng thì... Tôi chả thỏch, nhưng ông giỏi thì cứ đi thử đi xem rồi trụ được đến bao giờ. Tôi nói không quá đâu, liệu rồi có ngày trả ruộng xong lại không quay về lạy người ta để có tấc đất cắm dùi tôi chớ kể. Nói rồi bác gái tôi dứt khoát vác chiếc cào cỏ ra ngừ. ễng bỏc tôi chắc ngại có tôi nờn đành nhân nhượng nhưng gương mặt vẫn tối sầm. Tôi cũng chả biết nên đứng về phía ai nữa. Mỗi người đều đang có nỗi lo và cách tính với những hoàn cảnh hết sức thiết thực và cụ thể. Sau đó đến trưa, nhân ngày thanh minh, được gặp nhiều người trong họ, tôi cũng thấy một số khác đang bàn chuyện bỏ ruộng. Quả tình là không chỉ ở quờ tôi, tôi biết cũng có nhiều nơi khác nông dân đang trả lại ruộng cho nhà nước không làm nữa. Trong tôi dấy lên một nỗi lo âm thầm. Dân số mỗi ngày một tăng. Ruộng đất mỗi ngày một bị các cơ sở công nghiệp và đô thị xâm lấn, thu hẹp. Nông dân giờ lại rậm rịch bỏ ruộng, sản lương lương thực sẽ giảm. Và kèm đó là sự bất ổn của thiên nhiên mà ta vẫn chưa thể chế ngự được. Vậy thì cỏi gì đang chờ đón, đang rình nỳp đe doạ đến sự an ninh lương thực phía trước ta kia. Hay là đến một ngày ta lại phải như bác gái tôi nói: Hết gạo chạy rông... mà lúc ấy thì chạy đi đâu đây ?
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
ỳm ba la...
Hoàng Nam
Kớnh gửi các bác chuyên làm Dự án... Tăng đói , Giảm giàu TW
Tôi là một phự thuỷ cì tộp riu ở một xó nghốo. Đó là một trong những xó mà vừa qua được hý hửng thực hiện dự ỏn trồng cõy cà phờ chố của cỏc bỏc. Cà phờ trồng chả lờn, mà có lờn thì cũng chả ra quả, có ra quả thì cũng chả bừ dớnh mộp cho chào mào rỉa. Tôi núi điều đó không phải để kêu ca, chê hay có dụng ý tố cỏo gì mà quả thực là để nói lên sự cảm phục của tôi đối với các bác. Quả các bác là những tay phù thuỷ bậc thầy. Tôi làm trũ phự thuỷ thì chỉ lừa được mấy con mẹ nhà quê dốt nát, cả tin những chuyện nhảm nhí, và nếu có cơ may kiếm được tiền thì tiền ấy cũng chỉ đủ mua nắm xôi chú Bờm để xoá đói giảm nghèo trong chốc lát. Cũn cỏc bỏc, với đội ngũ các chuyên viên cao cấp, các nhà nghiên cứu, các giáo sư tiến sỹ học vấn đầy mình, dựng chiờu làm dự ỏn trồng cà phờ chố rộng rói ra những 15 tỉnh miền nỳi trong cả nước, với chiêu bài khua lên là nhằm xoá đói giảm nghèo mà chả cần khảo sát hay kiểm nghiệm thực tế chi ráo, cứ lập dự án, đưa vào chương trình rồi rỳt tiền nhà nước, toàn cì tiền tỷ ngon ơ. Đến khi dự án đổ bể, các nơi trắng mắt ra, phải đó mất cụng trồng lại mất cụng phỏ, đói thêm, nghèo thêm, thì tiền dự ỏn cỏc bỏc đó giải ngõn , mô nào vào phần đó hết, các bác chả ai bị sao, mấy vị quan nhớn ở các tỉnh đó a dua theo cỏc bỏc cũng bình chõn như vại, lại xin tiếp tiền để tổ chức hội nghị ngồi rỳt kinh nghiệm... thì quả thực đệ xin bái phục. Nhân đây, với tinh thần thừa thắng xông lên, đệ xin hiến các bác một dự án mới : Trồng xỳ vẹt phủ xanh đất trống đồi núi trọc kết hợp với nuôi tôm càng xanh xuất khẩu. Cỏc bỏc tớnh sao, nghe ngon, hoành tráng và ấn tượng đấy chứ. Các bác đừng ngại, đệ chỉ xin 10%, gọi là công thầy dùi thôi. Các bác cứ viết báo cáo thuyết minh cho thật hay ho, lời lẽ thật thống thiết vào, tổ chức thật rầm rộ các hội nghị, phong bao hào phóng hơn thường lệ tý chút, đặc biệt nhấn mạnh yếu tố sáng tạo dám nghĩ dám đưa sinh vật biển lên núi đá, giúp nhân dân vùng ngược xoá giàu tăng đói, ý chết, đệ quên, xoá đói giảm nghèo chứ nhỉ, là thể nào dự án cũng được duyệt. Dự án duyệt được rồi, đầu ra là các tỉnh thì khỏi lo. Mấy bố miền nỳi, miền sõu miền xa, cứ nghe đến dự án là nhào dô, cứ nghe đến xoá đói giảm nghèo, nghe đến có dự án về tỉnh là tít mắt, gật sái cổ ngay. Mới đây đệ nghe trên Tivi loan rằng ở một tỉnh đâu đó ở tít tận miền trung trước đó được TW duyệt cho làm một cái nhà máy thuỷ điện, công trình chưa xong đó bị dõn và bỏo chớ la làng lờn vì tội cụng trình thuỷ điện kia đó phỏ mất hệ sinh thỏi và mấy trăm ha rừng phũng vệ đầu nguồn. Vậy mà chả biết từ nguyên do mạch nguồn nào giờ tỉnh ấy đó lại lập tức xin tiếp cho được mở thêm tới hai nhà máy thuỷ điện nữa. Kinh thật. Hoá ra dân kêu thì cứ kờu. Rừng bị phỏ cứ bị phỏ, chết thì chết cả làng, lo gì. Dự ỏn ta ta cứ làm. Mà cũng lại như cái dự án cà phê chè kia thôi, có ai kiểm tra, có ai cần đếm xỉa đến hiệu quả thực tế, và : Làm sao thì đó làm sao, nếu có thế nào cũng chả làm chi , mấy anh dõn nghốo thì vừa cả tin, dễ bảo, vừa thấp cổ bộ họng, nếu có thấy thiệt thì cũng chả biết chỗ nào mà kiện, chả có tiền mà theo kiện, cuối cựng có tức thì cũng đến lại vác dao quắm ra vườn mà chặt cây cho đổ thêm một tý mồ hụi nữa là cựng. Cũn cỏc cấp kiu thì đó bao giờ bắt bũ mình đâu mà sợ. Mà nhà nước mình thì cỏc bỏc quỏ biết rồi, luụn đề cao vấn đề ý thức, trọng là trọng cỏi tinh thần vì dõn quờn mình, chứ cũn kết quả việc làm, trỏch nhiệm cụ thể mấy ai hạch nổi ai. Biết bao dự ỏn cũng đổ bể, tiền chi như nước Hồng Hà, Hiệu quả nhỏ giọt như cà phê ... chè, mà nào đó thấy ai bị mất chức mất quyền, cũng đó thấy ai phải bỏ tiền tỳi ra đền đâu, phải không. Thế, các bác nhé, ngâm cứu đi và tin cho đệ biết. Rồi ỳm ba la chỳng ta cựng làm dự ỏn, OK ?!
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Đỏng lẽ đó vào vụ dứa từ vài thỏng rồi nhưng những ngày này ở vựng Như Thanh, Thanh Hoỏ, bà con trồng dứa lại đang đứng trước cảnh dở khúc dở cười vì… sản phẩm dứa giống làm ra không tiờu thụ được. Hàng ngàn hec ta dứa đang hộo như lũng người trồng ra nú. Số là trước đõy nhà mỏy dứa Như Thanh đó ký hợp đồng với bà con mua dứa mầm ( Chồi ) . Nhưng hiện nay như lời một cỏn bộ lónh đạo của nhà mỏy cho biết thì do giỏ dứa hiện xuống thấp, đầu tư của nhà mỏy phải điều chỉnh lại nờn cũng phải điều chỉnh giỏ mua mầm để cung cấp cho vựng nguyờn liệu. Khi hỏi bà con nụng dõn thì được biết theo hợp đồng từ trước với nhà mỏy không có khoản nào quy định rằng nếu có biến động về thị trường thì sẽ có điều chỉnh giỏ mua. Một nụng dõn cho biết hiện anh đó vay và đầu tư vào dứa đến 160 triệu, bỏn cả nhà cửa đưa vợ con từ quờ lờn dựng lều sống ngay tại đồng để chăm dứa. Bởi tin ở tớnh toỏn ban đầu như lời cỏn bộ nhà mỏy núi khi ký hợp đồng rằng nếu làm ổn định thì một hec ta có thể lói đến 20 triệu. Bây giờ thì trắng tay.
Đây không phải lần đầu các cơ sở, nhà máy chế biến nông sản tự ý phá vì hợp đồng giao kèo đó ký với bà con nụng dõn. ở Quảng Bình, Quảng Ngói, Đồng bằng SCL cũng đó để xảy ra những trường hợp như vậy đối với bà con trồng mía. Bây giờ là cây dứa. Không hiểu cứ với đà làm ăn bất chấp pháp luật, ỉ thế nắm đàng chuôi, tự tiện phá vì hợp đồng, sống chết mặc bay, lúc cần thì hụ hào, hứa hẹn, khi không thì lại tự ý dìm giỏ, ộp đẩy người nông dân vào thế bị động như thế này thì sự thể sẽ ra sao đối với tương lai của các cơ sở đó. Các cụ nói, một sự thất tín vạn sự bất tin, một lần nếu chỉ trông vào những tính toán trước mắt mà bỏ qua chiến lược lâu dài thì không biết rồi đây những cơ sở chế biến, những nhà máy ấy sẽ lấy đâu ra nguyên liệu để sản xuất. Không nghiên cứu kỹ thị trường, không có kế hoạch chiến lược dài hơi. không đảm bảo chữ tín với bạn hàng thì rồi đây không những nhà máy dứa Như thanh không thể thanh toán nổi số nợ hơn 4 tỷ hiện đang khoác mà cái án phá sản chắc cũng đó bật đèn. Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn… phản ứng dây chuyền của sự thất bại đang thấy nhìn tiền. Nhưng một nhà máy thất bại mới chỉ có một số tiền của nhà nước tập thể bị thất thoát, một số người không có việc làm, cũn bà con nụng dõn của cả một vựng bị mất nghiệp thì sẽ không đơn giản chỉ cũn là vấn đề lỗ lói trong kinh tế nữa mà sẽ là vấn đề mất ổn định chính trị và vấn đề sinh tử . Việc này không thể xem thường.
__________________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
Một người làm quan...
Văn Xương
Nhân ngày giỗ tổ, tôi về thăm quê. Khi về đến nhà thì mẹ tôi dó sang bờn từ đường họ . Thấy tôi, ông chú họ, trưởng tộc chạy ra tay bắt mặt mừng.- Anh Hoàng đó về chưa chú ? Tôi hỏi. Chú Hiếu lạnh nhạt : Thằng ấy bây giờ có coi mình là người trong họ Nguyễn này nữa đâu mà về. Nó bây giờ mang họ quan rồi ! Tôi ngạc nhiên nhìn chỳ. Hoàng là con chỳ Hạnh, gọi chỳ Hiếu là bỏc ruột và gọi tôi bằng anh vì mẹ tôi tuy phận gỏi nhưng vẫn là chị cả. Tuy nhiên về tuổi tác, Hoàng lại hơn tôi hai tuổi nên theo thói quen tôi vẫn gọi Hoàng là anh. Hoàng làm việc ở tỉnh cũn tôi thoỏt ly xa. Mới đây nghe tin trong đợt bầu cử vừa rồi Hoàng trúng chủ tịch tỉnh nên tôi cũng định nhân dịp này về, có điều kiện sẽ dành thời gian gặp anh để chúc mừng, không ngờ... Chắc có chuyện chi đây. Như đoán được cái nhìn ngạc nhiờn của tôi, chỳ Hiếu thẳng tuột : Người ta bảo một người làm quan cả họ được nhờ, nhưng với cái họ này thì không. Mang tiếng trong họ có người làm chủ tịch tỉnh, mhưng đố có ai nhờ nó được việc gì. Ngay tôi đây là chú ruột nó nhưng anh xem đấy. Hồi đầu tháng thằng Hân em anh xuất ngũ bộ đội về, cũng nghĩ đơn giản, máu mủ trong nhà chuyện nhờ nhau khi có việc là thường. Với lại cả năm cả đời bất đắc dĩ... thế là tôi đưa thằng Hân lên tỉnh gặp thằng Hoàng, nhờ xem chỗ anh em với nhau nó có giúp cho được chỗ làm không . Ai ngờ thằng Hoàng nó lắc đầu quầy quậy: Xin vào biên chế thì dứt khoát là không được vì muốn vào biờn chế phải có bằng cấp, chuyờn mụn gì đó, đàng này anh Hân mới ở bộ đội ra... Anh Hân cũn trẻ, hay là để cháu xem có trường lớp học nghề nào ...Tôi đó núng mặt. Tôi bảo : Thằng Hõn nú đi bộ đội là để giữ cho các anh yờn trớ ở nhà mà học hành, mà làm quan. Cũn bây giờ nú về, tuổi cũng đó cứng rồi, đi học nghề nữa thì đến bao giờ ? Nói rồi tôi lôi thằng Hân về thẳng. Về được một tháng thì may nhờ được thằng con bà Quyết xóm bói, đang làm trong Vũng tàu xin cho được chân bảo vệ cảng gì đó, vậy là em anh nó đi. Đấy anh xem, người dưng nước ló với mình thì vậy cũn ruột thịt trong nhà thì thế. Tôi giận lắm, thề là từ nay tôi chẳng chỳ chỏu gì với ụng quan lớn ấy nữa.
Ra là thế... Tôi chưa kịp nói gì với chỳ Hiếu thì thớm Toàn trong nhà chạy ra : Anh Văn về, tưởng là làm quan rồi thì lại như anh Hoàng... -Tôi cũng vừa mới nói chuyện thằng hân cho cháu nó nghe- Chú Hiếu quay lại thím Toàn. Thím Toàn gạt : Thôi, nói đến thằng ấy làm gì. Có lẽ nghìn người mới có nó. Nó coi trọng cái ghế của nó hơn tình họ hàng. Chả bự bờn họ Đặng, có người chỉ làm đến giám đốc sở thôi nhưng con cháu người ta không thấy chỗ nào không có mặt, đàng này... Tôi đó chẳng kể cho chỳ chuyện cỏi Tõm nhà tôi đấy sao. Cái Tâm em anh- Thím Toàn quay sang tôi : Năm rồi nó thi trượt đại học. Con gái trượt một năm mất một năm, tôi lo quá cũng tính như bác Hiếu đây, dẫn con bé lên anh Hoàng nhờ anh ấy viết cho bên giáo dục một cái thư. Anh tính, học sinh thi thố có đến hàng ngàn, chiếu cố một vài trường hợp nào bừ bốn gì... Vậy mà anh Hoàng anh ấy không viết, bảo trượt rồi thì cố ở nhà rốn luyện một năm, năm sau thi lại cho chắc. Lại cũn đói bụi: Nếu thiếu tiền thì chỏu sẽ giỳp... Tôi hất mẹ nú nú ra, dắt con bộ về luụn. Tôi đến nhờ là vì họ hàng, mỏu mủ chứ có đi ăn mày đâu . Mà nói anh với bác đây bỏ quá cho chứ cả năm cả đời tôi có việc mới phải nhờ đến anh ấy một lần. Vả lại cũng nghĩ anh ấy làm quan to, có điều kiện tôi mới nhờ chứ cũn với người ngoài... cái công tôi xong xóc dẫn con lên tỉnh, tôi ở nhà vứt ra mấy tấn thóc là có người lăn xả vào nhận làm cho liền, đì tốn nước bọt ! - Thế thím đó vứt ra mấy tấn thúc ấy chưa ? Tôi hỏi đùa thím Toàn cho bớt căng thẳng. Thím cười lảng : Thôi, vào rửa tay chân rồi thắp hương cóng các cụ. Anh ở mói đâu đâu mà vẫn nhớ ngày giỗ tổ, nhớ họ hàng tìm về là quý lắm... Núi rồi thớm lại te tỏi chạy vào nhà trước. Tôi nán lại một lát trước sân. Nhìn ngụi nhà từ đường họ và bỗng có một cảm giác buồn buồn. Nơi này hồi cũn bộ, tôi, Hoàng và cả Hõn nữa đó có với nhau những kỷ niệm thật trong sỏng, những trũ nghịch ngợm thật thơ ngây.Chúng tôi đó từng cựng nhau đi vặt trộm bưởi hàng xóm về giấu trong bệ tam bảo làm bóng đá dần môĩ chiều tan học. Cũn bây giờ... số phận đó đặt chúng tôi mỗi đứa vào mỗi hoàn cảnh cùng những thử thách khác biệt . Bỗng tôi lại nhớ đến Hoàng... Có tiếng ai bên nhà tôi... rồi tiếng cười to, sảng khoái, như không hề gợn một bóng mây... Hoàng ! ờ, chỉ Hoàng mới có điệu cười vô tư ấy. Anh vẫn về giỗ tổ, có thế chứ...
------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Nớn thở...
Văn Xương
Đó sắp hết xuõn nhưng tiết lập hạ chưa đến. Vẫn cũn thấy những đợt rét của mùa đông, dù đó ngắn đi nhiều song vẫn lẩn quất, thỉnh thoảng lại ùa ra như trêu, như doạ. Và trong cái buổi thời tiết dở giăng dở đèn này, mới hôm rồi tự dưng lại thấy ớn da gà. Không phải vì rột, không phải vì có thể ốm bất tử vì sự trỏi tớnh trỏi nết của ụng giời, mà chớnh là nghe được cái tin trên báo : Lại sắp có cuộc cải cách sách giáo khoa nữa dành cho trẻ học lớp Hai và lớp Bảy ! Rùng mình. Rựng mình liền mấy cỏi. Giống như con chim đó một lần bị tờn, bây giờ cứ hễ nghe thấy cải cỏch sỏch giỏo khoa là y như thấy tự dưng bủn rủn chân tay. Sợ chứ sao không ? Đành cũng đó nghe núi rằng lần này Bộ GDDT chuẩn bị cho cuộc cải cỏch kỹ lắm: Nào sỏch sẽ được qua thẩm định hai vũng ( lần trước chắc sách chỉ thẩm định một vũng hoặc không !? ); Nào là sỏch sẽ được in thử để góp ý lần cuối, sửa chữa rồi tháng ba tới mới đem in; Nào giáo viên cũng sẽ được cấp tốc chuẩn hoá ngay sau khi tháng sáu có sách, Nào sẽ thông báo sớm để các trường chuẩn bị kinh phí mua thiết bị dạy học, tránh tình trạng dạy chay ở một số trường như năm vừa qua . Võn võn và võn võn ! Nghị quyết thì là vậy. Nhưng cũn thực tế ? Bây giờ đó là cuối thỏng ba rồi mà vẫn chưa ai nhìn thấy cỏi mún sỏch lớp hai, lớp bảy cải cỏch nú mồm ngang mũi dọc ra sao thì không biết Bộ GDDT sẽ đưa ra tham khảo lấy ý kiến đóng góp vào khi nào và đưa cho ai góp ý đây, hay lại đưa cho mấy cháu lớp hai và lớp bảy, hoặc để gà nhà gáy cho gà nhà khen hay như lần cải cách trước ? Rồi nữa, cuộc cải cách lần trước ngay cái lý do dẫn đến việc phải cải cách vẫn cũn chưa thật thuyết phục, cái sai về những vấn đề cụ thể sửa vẫn chưa xong, giáo viên của nhiều vùng, nhất là các vùng sâu, vùng xa, vùng đặc biệt khó khăn, có nơi giáo viên vẫn chưa được chuẩn hết, thiết bị dạy học ( TBDH ) vẫn thiếu, dạy chay vẫn cũn nhiều, bây giờ cỏc trường lại bị cuốn vào cơn lốc cải cách mới, lại lo tập huấn , lo tiền mua sắm TBDH mới thì cỏi cũ, cỏi tồn tại kia giải quyết ra sao, hay là thực hiện “ Hy sinh lớp một, làm tốt lớp hai ” ? Một mối lo nữa, cuộc cải cỏch sỏch giỏo khoa lớp Một, lớp Sỏu với rất nhiều tai tiếng chỉ mới đi được ba phần tư chặng đường, nghió là cũn đến ba tháng nữa mới đến hồi kết. Vậy thì nào ai đó đủ thông tuệ để kết luận cuộc cải cách ấy nó ra môn ra khoai, tốt xấu, thành cộng hay thất bại thế nào đâu. Muốn có kết luận thì phải chờ bọn trẻ con chúng nó thi xem đậu đúp thế nào đó chứ. Nếu cuộc cải cỏch trước đó chắc thắng trăm phần thì hẵng làm cuộc cải cỏch mới. Hay là Bộ GDDT đó nhận đủ được các báo cáo tổng kết năm học với những trang nêu thành tích tốt đẹp của các trường ngay từ bây giờ rồi ? Hoặc kinh phí cải cách lại đó rút xuống cần phải tiờu gấp kẻo phớ ? Đấy là chưa nói đến việc làm sách năm nay ra sao, có nhiều giáo sư tiến sỹ chất lượng cao như năm trước tham dự , tiền nhuận bút lần này trả cho các vị trí thức đáng kính ấy liệu có cũn ngọ ngằn để đến nỗi họ phải kêu, phải lấy đó làm lý do bào chữa cho những sai sút như lần trước ? Sách có đảm bảo để học sinh, thằng em học lại của thằng anh hay không, có đắt không, có nhiều chủng loại không, có nặng không ... Rừ trăm mối tơ vũ trong lũng các bậc cha mẹ học sinh . Ngay cả các trường tôi tin cũng không thoát âu lo. Năm ngoái, một lần đến thăm và tiếp xúc với các giáo viên ở một số trường trong tỉnh, tôi đó được tận mắt thấy tai nghe các thầy cô giáo phàn nàn về giá của các TBDH mà trường phải mua về. Đắt quá. Có cô giáo nói : Mới đầu có thứ em tưởng chỉ vài chục là cùng, ai ngờ toàn tiền trăm cả. Một giáo viên khác lại cho rằng : Ba cái thứ này dùng chả được mấy nả, chóng hỏng lắm. Rồi đây trường năm nào cũng phải mua mới TBDH cho mà xem. Một số giỏo viờn khỏc thì lo: Gọi là tập huấn, nhưng chúng em phần lớn là theo kiểu truyền cho nhau. Người đi tập huấn về dạy lại người không được đi thành ra kiến thức cũng lỗ chỗ, bởi ngay người được đi dự tập huấn về có những chỗ bọn em hỏi cũng ngớ ra, không giải được...Chúng em đành chỗ nào mình nắm được thì dạy lối mới, chỗ nào cũn lơ ngơ thì cứ cỏch cũ mà dạy cho học sinh ! Vậy thì cuộc cải cỏch lần này sẽ ra sao đây hở giời ? Có lẽ như truyện Tam Quốc vẫn viết : xem hồi sau sẽ rừ ?! Hoặc tốt nhất là nên nín thở mà chờ chăng?
---------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Văn hoá giữ chức
Văn Xương
Mới đây, trên một tờ báo lớn của ta có đăng một bài với cái nhan đề khá lạ : Văn hoá từ chức. Trong bài báo, tác giả của nó đó điểm ra mấy vụ từ chức của các nhân vật lónh đạo thuộc diện cao cấp ở một số nước trên thế giới , tỷ như vụ ông Wim Kok thủ tướng Hà Lan từ chức vì tội đó không làm gì để ngăn chặn một vụ thảm sát do lính Hà Lan trong vai trũ quõn của Liờn hợp quốc, gõy ra ở mói...Bosnia; vụ từ chức của ụng thủ tướng Ma lay xi a chỉ vì muốn nhường lại trọng trách cho người có khả năng hơn mình; ụng Bộ trưởng bộ Giao thụng Vận tải của Nhật từ chức chỉ vì để một đoàn tàu hoả chạy chậm có 15 phút so với quy định... vân vân. Tiếp theo, vị tác giả nọ bèn kể đến một loạt các yếu kém và sai phạm của một số vị quan chức nước nhà rồi tỏ thái độ ngạc nhiên: Kỳ lạ thay, chả thấy vị nào từ chức cả. Từ đó ông kết luận : ở ta chưa có văn hoá từ chức !
Đọc rồi mà thấy lộn cả ruột. Sao lại coi việc tự xin từ chức là một hành vi văn hoá ? Dại thì có. ở ta phần lớn cỏc chức vị đều do dân cử, hoặc do được bổ nhiệm, nhá. Mà đó không tự mình ứng, tự xin nhận chức thì vì cớ gì mà lại tự xin từ ? Mặt khỏc, cỏi việc để có được một chức vụ ở ta nó vất vả lắm. Phải moi từ lý lịch ra hàng đống củ chuối, sau đó lại phải trải qua bao nhiêu là giác ngộ, tu dưìng, qua bao kỳ phấn đấu, hy sinh, rèn luyện, rồi lại bao đấu tranh gian khổ mới được. Và được rồi thì giữ được cái chức ấy đâu cũng có dễ. Giữa một đất nước ra ngừ gặp anh hựng, những người có thành tích đâu ít. Bình đẳng mà phong thì có dễ cả nước làm quan, những người dám hy sinh thõn mình để làm đầy tớ dân nhiều lắm, trong khi đó thì chức vụ lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chức vụ gắn liền với trách nhiệm. Chức vụ càng cao, trách nhiệm càng lớn. Bây giờ anh từ chức thì có nghĩa là anh hất cỏi trỏch nhiệm sang đồng chí mình, bắt người khác thay mình làm đầy tớ ư ? Lũng nào, lương tâm ý thức để đâu mà làm vậy ? Cây thánh giá chức quyền đó trút vỏc lờn vai thì cứ cố mà vỏc thụi. Đó là chưa nói đến chuyện ở ta chức vụ cũn là một tiờu chuẩn để đánh giá mỗi con người. Không cũn chức vị, giỏ trị của anh sẽ giảm, núi chả ai nghe, vợ con thất vọng, bạn bố xa lỏnh. Vậy cỏch thì chịu, chứ tự từ thì... có mà chập mạch. Hơn nữa, đang trong thời kỳ quá độ, đất nước nhiều biến động, cơ hội nhiều mà rủi ro cũng không ít. Nghe có báo nói, toàn bộ lính Mỹ và Anh chết trận trong cuộc chiến Irăc không bằng số người chết vì tai nạn giao thụng ở ta một ngày. Vậy cứ học Nhật rồi Bộ trưởng của ta từ chức thì mỗi ngày bổ tới hai bộ trưởng cũng chả đủ cho kịp. Không, cái cách mà vị tác giả nọ nêu làm chứng là mấy vị bộ trưởng ta trong các kỳ họp Quốc hội , trước những sai sót trong quản lý, trong điều hành ở Bộ mình, cứ thản nhiờn nhận khuyết điểm, hứa hẹn sẽ sửa chữa thì hẳn không phải là để cho qua chuyện đâu. Dám nhận khuyết điểm là một tiêu chuẩn của người cách mạng chân chính đấy. Và về từ ngữ các vị ấy đâu có sai. Sẽ cơ mà. Nó thuộc tương lai. Cũn cỏi tương lai ấy, cái thời điểm diễn ra cái sự Sửa núi ở Hụm nay ấy xảy ra vào thời điểm nào thì... chờ mắm ngấu sẽ rừ. Vậy thì trước mắt, hóy quờn cỏi Văn hoá từ chức ở một số nước có tinh thần cách mạng kém kia đi, tập trung làm tốt cái văn hoá giữ chức đó, bởi đó mới là cái văn hoá gần gũi và thiết thực mang đậm bản sắc cán bộ của nền hành chính nước nhà giai đoạn hiện tại. Và, cũng xin nhắc rằng phải luôn nêu cao tinh thần cảnh giác cách mạng , chớ cứ thấy các nước tư bản có gì là vội học thì rồi có ngày mắc mưu địch đấy. Nó đưa ra cái văn hoá từ chức biết đâu lại là nhằm làm mất hết cán bộ chủ chốt của ta ?
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Văn hoỏ ễ dự
Văn Xương
Cái ô hay có nơi cũn gọi là cỏi dự, thực chỉ là một vật dụng để che mưa nắng rất bình thường trong cuộc sống . Thế nhưng gần đay, cái vật vô tri vô giác đó khi xuất hiện ở một vài nơi lại gây cho người nhìn thấy nú một cảm giỏc khú chịu. ấy là khi trờn một cụng trường nắng nôi, oi bức và bụi bặm, một đoàn quan chức đến thị sát tình hình thi cụng, trong khi phần lớn cỏc cỏn bộ trong đoàn dù tay vẫn cắp cặp, chân vẫn dận giày đen bóng láng, vẫn áo trắng cổ cồn là cứng nhét trong quần, thậm chí cổ vẫn đeo Cavat, nhưng ít ra thì cũng cũn chấp nhận được bởi họ đến để thị sát, tức là đến để nhìn xem thế nào thụi, chứ không phải để làm cùng công nhân. Nhưng cái làm cho đám công nhân mặt mày lem luốc khó chịu chính là khi nhìn thấy một vài chiếc ụ. Chiếc ụ được dương lên trong tay một vị trong đoàn, không phải che cho mình mà là che cho một vị quan chức cao cấp nhất trong đoàn. Vị quan chức cao cấp đi đến đâu, vị cán bộ tuỳ tùng lập cập cầm ô chạy theo đến đấy để kịp che nắng trời cho “ lónh đạo”.
Lại có cảnh, một đoàn cán bộ được mời đến làm lễ động thổ cho một công trình xõy dựng. Nhà thầu đó làm sẵn một hộp cỏt và mấy vị khỏch quan trọng được mời lên cầm những chiếc xẻng chuôi quấn giấy đỏ, chọc bới vài nhát cho đám nhà thầu cùng đám quan chức cấp bé hơn đứng xung quanh vỗ tay. Và chỉ vạy thôi nhưng cũng lại có trong cái đám nhốn nháo mà ăn vận sang trọng ấy một tay vệ sỹ cầm ô che cho một ông to. Và lại có cảnh một ông to khác, về một địa phương, được mời trồng cây lưu niệm. Gọi là trồng cây , nhưng thực ra là cây đó có sẵn trong lỗ đào sẵn, vị quan chỉ việc từ ô tô bước xuống cầm chiếc xẻng chuôi và lưìi bóng láng, cắm đất gẩy vài cái, rồi lại lên xe đi. Thời gian xuất hiện ngoài trời chỉ đủ thời gian cho đám báo hình quay xố xố một đoạn , thế thôi, nhưng cũng phải có một người luôn chạy theo cầm ô che nắng cho.
Mới đây , nhân ngày thương binh liệt sỹ 27 tháng 7 trên Tivi cũn chiếu rừ cảnh một quan chức cì to đến thắp hương tại một nghĩa trang khá nổi tiếng trong nước. Giữa hương khói trang nghiêm; giữa bao cảnh các mẹ các chị, các cháu và thân nhân các liệt sỹ đứng trần mình trong nắng với khuụn mặt đẫm nước mắt và mồ hôi, vị quan chức nọ tiến lên bục thờ thắp hương và... đàng sau là một vệ sỹ cầm ô che...
Và lại nhớ đến hình ảnh Bỏc Hồ khi Người đến thăm công trình Bắc Hưng Hải; Hình ảnh khi Người về thăm và tát nước cùng đồng bào ở một tỉnh nghèo những năm xây dựng HTX. Vẫn chân đất, đầu trần, cùng lắm là đội chiếc mũ cát hoặc mũ lá. Vâng, không biết Người, không ai có thể nhận ra đó là một vị Chủ tịch nước. Bởi Người bình dị biết bao, giống một nụng dõn biết bao.
Cách đây hai năm, trong một trận lụt lớn ở đồng bằng sông cửu long, nhân dân cũng thấy trên Tivi hình ảnh của một số đồng chí lónh đạo cao cấp của ta chân đất, quần sắn móng lợn , khoác áo mưa lặn lội đến với đồng bào vùng bị lụt. Và những hình ảnh như vậy đó gõy xỳc động không nhỏ cho người xem, cho đồng bào vùng lũ.
Bây giờ nhìn những chiếc ụ xuất hiện như trên buồn quá. Nó lạc lừng và trơ trẽn...
Hiện cả nước đang dấy lên phong trào học tập tư tưởng Hồ Chí Minh. Có lẽ trước hết xin các vị quan chức thích ô trên nên học ở Người đức tính giản dị, gần dân , mà trước hết nên bỏ chiếc ô che không đúng lúc, đúng chỗ đi đó. Bởi nú không chỉ là một chiếc ụ mà có khi cũn là thể hiện của một hành vi văn hoá, một biện pháp lónh đạo nữa đấy.
_____________________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Niờm yết giỏ
Hoàng Nam
Trước đây, thời cũn bao cấp, trờn thị trường nước nhà tồn tại khá lâu một loạt các cửa hàng của nhà nước, do nhà nước quản lý, kinh doanh, và dõn chỳng quen gọi đó là các cửa hàng mậu dịch. Tại các cửa hàng mậu dịch, mọi mặt hàng đều được niêm yết giá, và người mua, mặc nhiên coi đó là giá chuẩn, không thể mặc cả, chẳng cần phải nì nèo thêm bớt. Đó vào đến cửa hàng mậu dịch là có thể yên tâm, cứ nhìn giỏ hàng mà liệu tiền mua, không lo bị mua đắt, mua hớ. Và thói quen tin vào các bảng giá vẫn tồn tại trong khá nhiều người, cho đến nay, khi mà cơ chế bao cấp và các cửa hàng mậu dịch kiểu xưa đó chỉ cũn là kỷ niệm. Trải qua gần hai chục năm đất nước chuyển sang cơ chế thị trường , giá bán đa số các mặt hàng đều do nhà sản xuất và kinh doanh định liệu, cái bảng niêm yết giá hàng tự nhiên vắng bóng khiến không ít người ngì ngàng mỗi khi cần mua sắm một thứ gì đó. Mấy năm gần đây, khi các cửa hàng siêu thị ra đời, một số hàng hoá cũng đó thấy niờm yết giỏ, nhưng lạy giời, không thể tin ở mấy cái thứ giá ghi sẵn đó được. Những người sành sỏi vẫn có thể mặc cả như thường. Cũn ngoài cỏc cửa hàng cửa hiệu thì búi cũng không ra một mặt hàng nào có ghi sẵn giỏ. Người bán vì thế mà có thể nhìn mặt khỏch mà ra giỏ với cỏc thang bậc thật khú lường. Với được khách ú ớ thuộc dạng gà cụng nghiệp thì lói nhiều, không thì lói ớt. Việc mua bỏn vì thế khỏ phức tạp. Điều này lại càng phức tạp hơn đối với một số mặt hàng thiết yếu, hoặc hiếm. Giá thuốc tây là một điển hình.
Mới rồi nghe Bộ y tế đó có chỉ thị về việc bắt buộc cỏc cửa hàng thuốc phải niờm yết giỏ cụng khai. Chỉ thị trờn lập tức được đông đảo người dân hoan nghênh chờ đón. Nhưng đùng cái, có tin rằng các cửa hàng thuốc, một số cơ sở sản xuất đó đồng loạt nâng giá chờ ngày phải niêm yết. Rồi ngày mùng hai tháng mười vừa qua, khi cái chỉ thị mong ước đó chớnh thức được ban hành thì, đọc kỹ lại thấy lo. Tại chỉ thị về việc thực hiện thông tư liên tịch số 08 hướng dẫn việc kê khai giá, niêm yết giá do bà Bộ trưởng Bộ Y tế Trần Trung Chiến ký thì có yờu cầu cụ thể “ các giám đốc Sở Y tế các tỉnh thành có trách nhiệm tổ chức triển khai, đôn đốc kiểm tra, thanh tra việc thực hiên thông tư tại các cơ sở sản xuất, nhập khẩu, kinh doanh thuốc trên địa bàn. Tất cảc các cơ sở trên đều phải xây dựng phương án giá, đảm bảo giá thành hợp lý bao gồm cỏc chi phớ và lợi nhuận thớch hợp...” Đọc đến đây thì thấy hay. Nhưng câu tiếp theo : “ Không được niêm yết giá quá cao so với thực tế.” Nghĩ kỹ lại phõn võn: Quỏ cao nghĩa là thế nào ? Thế nào thì được gọi là quỏ cao ? Năm, mười, hay măm mươi, hay măm trăm phần trăm, hay hơn thế nữa ? Và quá cao thì không được, vậy ít hơn cái quá cao một tý thì được ư ? Nghĩa là giá thuốc sẽ được cháp nhận cao hơn so với hiện nay ? Chao ôi là một cái chỉ thị với những lời có cánh như vậy do một cơ quan nhà nước ban hành. Và với những lời có cánh như vạy thì người tiêu dùng liệu có thể trông mong được gì vào cỏi gọi là niờm yết giỏ ấy ?!
_____________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Cứ bàn đi
Hoàng nam
Lóo Khỳng lại tìm sang tôi, nột mặt đầy vẻ băn khoăn : Này chú, chú tính thử cho tôi xem sáu tỷ thì là bao nhiờu của một ngàn rưởi ? Tôi nhìn lóo ngạc nhiờn. Hiẻu cỏi nhìn của tôi, lóo kộo chiếc chổi lại làm ghế ngồi rồi ghộ sỏt tôi, thầm thì : Tôi nghe thằng chỏu ở trờn tỉnh về chơi nói rằng vừa rồi báo đăng tin, mỗi ngày Quốc hội mình họp phải chi đâu những hai trăm triệu một ngày. Họp một tháng là mất sáu tỷ. Tôi chả biết sáu tỷ nó to bằng ngần nào nên bảo nó quy thử ra thóc cho dễ hiểu, ở quê mình thúc bỏn thụng thường là một ngàn rưởi một cõn chứ gì ? nú bảo nếu tớnh kiểu ấy thì sỏu tỷ tương đương với bốn ngàn tấn thóc. Tôi gịât mình không tin nờn sang đây hỏi chú xem tính như vậy có đúng không. Tôi cười đẩy vai lóo : Rừ khốn khổ, sao lóo cứ lẩn thẩn vậy. Thời buổi bây giờ chỗ nào họp mà không phải tiền. Họp bé, tiền bé, họp lớn ắt tiền lớn. Đến họp cái uỷ ban xó của ta lốo tốo có hơn chục người mà nhiều khi vẫn cũn phải vật con chú hàng mấy trăm ngàn kia, huống chi đàng này lại là họp Quốc hội ? Mà Quốc hội là ai ? Là toàn những người đức độ, liờm khiết, hết lũng vì dõn, do dõn chọn ra để bảo vệ quyền lợi cho dân. Chính vì vậy không thể có chuyện tư túi hay hoang phí gì ở đó. Các vị ấy họp là để bàn tới những việc đại sự cho dân cho nước. Vậy thì cỏi sự chi phớ cho họ ngồi họp, ngồi bàn mà cứ lấy thóc ra để tính, rồi xì xốo nhiều ớt, thì cuối cựng ai dỏm họp. Chi thế chứ chi nữa, theo tôi cũng cứ chi, không sợ. Nước mình bây giờ có khoảng gần bảy mươi triệu nông dân, mỗi bữa mỗi người chỉ cần ăn bớt đi một bát cơm thì quy ra thúc cũng đó đủ cho Quốc hội ngồi họp hẳn hai thỏng , có gì mà phải lăn tăn. Lăn tăn chăng là nên nghe ngóng xem họ có bàn được gì nhiều cho dõn mình không kìa. Tôi thấy lóo ngồi theo dừi ti vi suốt, vậy lóo đó thấy Quốc hội bàn được nhiều chuyện trúng ý lóo chưa, hả ?- Nghe tôi núi, mặt lóo Khỳng đờ ra rồi lóo gói đầu : ừ thì thụi, tôi nghe chỳ, không tớnh cỏi mún chi phớ nữa. Nhưng cũn cỏi chuyện họ đó bàn được gì trỳng chưa thì... quả thật, tôi hơi bị ít văn hoá nên có nhiều cái chắc là hay, là trúng, nhưng mình không hiểu được nên cũng không dám khen chê. Riêng có cái chuyện các vị đại biểu bàn cách để chống mấy cái anh tham nhũng thì... tôi thấy chưa thoả. Tôi nhớ kỳ họp trước Quốc hội cũng đó đưa việc này ra bàn rồi, có vẻ cũng đó nỏt nước rồi, nhưng nói thật với chú, tôi thấy hình như càng bàn thì tham nhũng nú lại càng mọc lờn như nấm gặp mưa . Tôi xem ti vi, thấy hầu như chẳng tối nào nhà đài họ không đưa tin về các vụ án kinh tế mới nảy nũi ra. Mà lạ, vụ nào cũng trăm ngàn triệu, tỉ gì cơ đấy, thành phần thì đủ cả, cá nhân có, tập thể có, tư nhân có, đến cơ quan nhà nước cũng có nốt, vậy thì là làm sao ? Lóo Khỳng hỏi mà như chĩa mũi dùi vào tôi. Tôi cáu : Thì phải tiếp tục chống, muốn chống thì phải tiếp tục bàn ! Thế bàn đến bao giờ ? Lóo Khỳng vẫn không có vẻ như muốn buông tha. Tôi cũng kiên quyết không kém : Bàn đến khi không cũn tham nhũng chứ cũn sao. Hay là lóo định không bàn, không tìm cỏch chống nữa, buụng xuụi mặc cho chỳng nú muốn làm gì thì làm ? Lóo Khỳng thấy tôi nổi núng thì dàn hoà : ừ, thụi, thế thì tôi đồng ý, cứ bàn đi... Lóo Khỳng núi vậy rồi thụi, ngồi im, mắt nhìn đăm đăm ra xa như đang chờ đợi môt điều gì...
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Hàng mó
Nhị Nguyờn
Mới rồi được bên giáo dục mời đi tham quan thực tế để về viết cho họ một bài báo nhân chuẩn bị cho cải cách giáo dục sắp diễn ra vào năm học tới ở lớp hai và lớp bảy. Bài viết ra được in. Nhân có anh bạn từ quê lên chơi, tôi đem ra khoe, và cũng là để tham khảo ý kiến. Anh bạn xen xong thì nhìn tôi ngạc nhiờn : ễng được đi đến những đâu mà viết ra những điều thế này ? Tôi nói. Anh lại hỏi : Chắc hôm áy anh đi cùng với bờn phũng giỏo dục hả ? Tôi gật. Anh cười khùng khục: Thế là phải rồi. Nhưng tôi nói cho ông biết, ông bị người ta lìm rồi. Đây, trong này ông viết rằng ông đến lớp, thấy giáo viên dạy theo chương trình cải cỏch hay những chi chi, học sinh học hay những chi chi. Thiết bị dạy học ( TBDH ) sáng choang, đẹp và hiện đại mọi phần nữa. Đúng, tôi tin những điều ông thấy và viết là đúng, nhưng là cái đúng của một màn kịch. Tôi chắc mười phần với ông là kịch. Họ đó đóng kịch đấy… Và anh kể cho tôi nghe. ở trường anh các TBDH chỉ được đem dùng khi có đoàn kiểm tra cấp trên xuống hoặc nhà báo đến tham quan, cũn thì xong lại cho vào hộp cất kỹ. Lý do ư ? Đắt quá và dễ hỏng quá. Để mua được tàm tạm đủ TBDH dùng cho lớp một, lớp sáu cải cách, trường phải chi hơn chục triệu. Trong khi đó thì những thứ đó lại rất mỏng mảnh, như hàng mó. Có thứ thì trụng bề ngoài hiện đại thật, tỷ như cái thiết bị quả cầu dùng để dạy cho trẻ hình dung ra cảnh mặt trăng , mặt trời chiếu vào trái đất. Cắm điện vào quay ro ro. Nhưng không thực tế, rất khó nếu đem nó xuống lớp. Đó có chuyện rằng lỳc đầu giáo viên cũng đem ra dạy. Nhưng bóc lớp giấy bọc ra mới tá hoả là ở lớp không có ổ cắm điện. Sợ bọn trẻ con nghịch dại nên ở tất cả các lớp không có ổ cắm. Vội đạp xe ra chợ mua loại ổ cắm di động, về hì hục kộo từ văn phũng xuống lớp. Kộo tới nơi, nhìn lờn thì ụi thụi, quả cầu đó mặt trăng ngó một nơi, mặt trời nghiêng một nẻo. Cái cần đì mặt trăng mặt trời mỏng mảnh đó bị lũ học trũ hiếu kỳ vặn ngoộo. Bữa đó đem về văn phũng chỉnh sửa mói cũng chẳng ăn thua vì sơ sẩy tý là không thể nào chiếu đúng được quỹ đạo với kinh tuyến được nữa- Thiết bị loại này đáng ra chỉ nên đặt ở nơi có phũng thớ nghiệm riờng, ớt đụng chạm, xê dịch. Mà ở vùng nông thôn như bọn mình , ngay đến lớp cho trẻ học cũng cũn đang thiếu, lấy đâu ra phũng riờng ? Anh bảo vậy và thờm: Cả cỏi mún bản đồ câm với đệm dành cho thể dục nữa. Bản đồ thì không có tờn sụng tờn đất. Cô giáo thì từ giỏo viờn sinh vật dạy kiờm thành ra trũ hỏi cứ đỏ mặt ấp úng. Đệm thể dục thì vừa mỏng vừa ngắn. Cho các cháu nhảy cao phải đệm lồng hai cái lên nhau, nhảy dài thì nối, vậy mà mười đứa nhảy thì chớn lăn ra ngoài làm cô xanh mắt. Cái môn đàn Oc-gan nữa, trường có hai cái thì một cỏi đem ra gừ chưa được ba bảy hai mốt ngày đó lở mồm long múng. Đến giờ dạy hát mới thật buồn cười. Do cô chẳng phải giáo viên được học nhạc tử tế , chỉ là lấy từ cô dạy địa có chút năng khiếu về giọng hát lên dạy, nên xướng âm một đàng, đàn kêu một nẻo, cô nhìn bản nhạc đọc là Sí, ấn phím đàn lại kêu là Xì !Trường xót của nên chiếc thứ hai cấm không cho bóc. Các TBDH khác cũng chung số phận như vậy. Làm thế có hai cái lợi: Giáo viên đì mang vác cồng kềnh, lại đảm bảo được thời gian lên lớp. Bởi để chuẩn bị dạy học có kèm TBDH thì chớ ớt khõu chuẩn bị cũng ngốn mất mươi lăm phút. Thứ nữa, đì phải bị quy trách nhiệm làm hỏng tài sản của trường và trường thì…đì phải mua TBDH mới. Cứ đóng hộp để đấy, dạy chay, nếu sang năm sở, phũng có cụng văn gọi lên mua TBDH thì bảo là chỳng tôi cũn.
- Vậy thì làm sao chất lượng học của học sinh lớp một lớp sáu năm nay đạt tiêu chuẩn đề ra trong cải cách được ? Và lại cũn cỏc năm tiếp theo nữa ?-Tôi hỏi. Anh bạn cười : Tôi thì tôi núi thật, cuộc cải cỏch sỏch GK lớp một, lớp sỏu vừa rồi chỉ phự hợp với cỏc trường đó thực sự đạt tiêu chuẩn về chuẩn hoá toàn diện, nghĩa là chuẩn về cơ sở vật chất, trình độ giáo viên và phù hợp với mặt bằng dân trí ở những khu vực được coi là cao thôi, chứ cũn ở đa số vùng nông thôn như bọn tôi và ở các vùng khó khăn khác thì không hợp…- Nhưng tôi đọc các báo cáo các trường gửi lên đều thấy hay cả?- Thì hay chứ sao không. Bỏo cỏo cơ mà. Đó là tôi nói đến các báo cáo của cấp trường gửi lên cho các cấp trên ấy. Mà cấp trên thì chỉ cần cỏc bỏo cỏo hay là đủ chứ gì. Hơn nữa lại được những bài báo như của ông tô vẽ, tung tẩy lờn nữa thì ai mà chả tin? - Tôi đỏ mặt nhìn anh. Anh thì cứ gật gự rồi tủm tỉm. -Vậy làm sao để biết thực chất bây giờ ? Anh trở nên nghiêm trang :Tôi là giáo viên, là người nằm trong chăn. Nếu ông hoặc cấp trên muốn biết chăn có rận hay không , rận nằm chỗ nào, to hay nhỏ thì phải hỏi tôi chứ sao lại đi kiểu như vậy. Muốn biết sự thật thì cỏch đơn giản là khi đi kiểm tra thì đừng cờ dong trống mở, đừng đi xe của quan trên xuống. Cũng đừng điện báo trước để các trường chuẩn bị chỗ ăn nghỉ. Hóy tập theo kiểu của Khang Hy đi vi hành ấy, đóng cho tốt một anh dân, thế là trắng đen rừ hết, ụng hiểu chưa ?
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Sớnh chữ
Hoàng nam
Từ cuộc họp nghe cán bộ tuyên truyền phổ biến đường lối phát triển kinh tế xó hội của tỉnh và kế hoạch triển khai của huyện, về đến nhà, khác hẳn mọi lần, lóo Khỳng chỉ ngồi im, võn vờ rõu mói rồi mới ngập ngừng : Này chỳ, chỳ khoẻ tai, núi lại tôi nghe thử, ban nóy cỏi anh cỏn bộ cấp trờn ấy bảo, xó ta phải đẩy mạnh cái gì cụng nghiệp với nụng nghiệp, rồi giao thụng với thuỷ lợi gì nhỉ ?- à, đẩy mạnh tiến trình cụng nghiệp hoá và hiện đại hoá nông nghiệp nông thôn, thực hiện thuỷ lợi hoá và giao thông hoá.!- T iến trình à, hoỏ nữa à, thế tiến trình nú là cỏi gì , nú hoỏ ra cỏi gì ? - Giời ơi, bác hỏi thế thì chỏu trả lời sao được. Cháu nghe họ nói vậy thì nhắc lại vậy chứ chữ nghĩa họ dựng, mình là cỏi anh chõn dất mắt toột hiểu sao được. Lóo Khỳng nhìn tôi đầy vẻ giễu cợt : Nếu mà chỉ nghe thôi thì lần sau đừng nghe nữa, ở nhà mà đi đơm đó cũn hơn !- Thì chớnh bỏc cũng đi nghe đấy thôi, không những thế cháu cũn thấy bỏc vỗ tay nữa- Tôi cói. Lóo nghĩ một lỳc rồi cười dàn hoà : ừ thì tao vỗ vì thấy mọi người vỗ, thôi, để tối tao tìm thằng Trung sang hỏi lại.
Trung là thôn trưởng nhà gần đó. Tối lóo Khỳng tìm anh thật và không những thế cũn kộo cả thằng Tiến, chỏu lóo làm ở tỉnh mới về hụì chiều sang. Và cũng như với tôi, lóo đặt câu hỏi ban chiều nhờ giảng giải. Hoá ra anh chàng Trung chẳng hơn gì tôi. Mặt anh ta đỏ tía cũn mồm thì như ngậm hột thị, ấp úng mói mà chả được câu nào nên hồn. Nhưng may thằng Tiến thì có vẻ hiểu : ễng với cỏc chỳ túm lại chỉ nờn nhớ cho là sắp tới mình phải làm sao hựn gúp vốn liếng, mua mỏy cày, mỏy bừa về dể làm đất thay trâu, mua xe ô tô chở lúa để khỏi phải gánh, làm đường điện đưa điện về cho mọi nhà chạy máy, chạy quạt, bỏ quạt mo đi. Bên cạnh đó là tập trung làm đường xá cho rộng, lát đá hoặc đổ bê tông được nữa thì càng tốt, lấy lối cho xe cộ chạy mà mình đi bộ thì cũng mỏt cỏi bàn chõn. Thuỷ lợi hoỏ tức là làm cho tốt hệ thống tưới tiêu, xây thêm trạm bơm, kênh mương xây kè cẩn thận cho khỏi ngấm, khỏi sạt lở. Bên cạnh đó, ngoài việc ăn no mặc ấm cũn phải làm sao cho tất cả cỏc chỏu đều được học hành tử tế. Người ốm đau có chỗ chữa trị tốt. Trong làng ngoài xóm không có tiếng cói chửi nhau, mọi người yêu quý nhau, chăm lo quan tâm đến nhau... đại loại vậy. Làm tốt những điều đó chính là công nghiệp hoá hiện đại...- Thôi, mày nói vậy là tao hiểu rồi. Nhưng sao mấy tay cán bộ nó không nói như mày cho dễ hiểu, toàn hoá này hoá nọ, kinh quá. Lóo Khỳng núi và lắc đầu. Thằng Tiến quay sang anh Trung: ở trên tỉnh chúng em cũng đó gúp ý nhiều đấy, nhưng chuyển chậm lắm. Các nghị quyết của trung ương người ta phải khái quát đó đành, đàng này là nghị quyết với chương trình hành động của tỉnh, của huyện, tức là đề ra để thực hiện thì phải nắm lấy tinh thần của trung ương rồi cụ thể ra thành công việc cho dân làm. Dân có hiểu thì mới làm được, cứ chữ nghĩa, cứ y sỳ những lời lẽ to tát, khó hiểu thì làm làm sao. Cỏn bộ của ta có một số thì do hạn chế về trình độ nên không có khả năng cụ thể ra được các vấn đề trong nghị quyết ,mặt khác việc nắm vàhiểu tình hình ở cơ sở có mức độ nên đành dấu dốt bằng cách cứ sao y bản chính , trung ương nói thế nào cứ thế mà phán. Bước lên bục là nhăm nhăm tờ giấy trong tay rồi cắm cói đọc, thành ra lắm lúc chú ý một tý sẽ rất buồn cười : Văn bản, báo cáo của tỉnh giống hệt trung ương; huyện giống hệt tỉnh; xó cũng lại y như Huyện, khác chăng chỉ là thay đổi về tên đất, tên làng cho phù hợp mà thôi. Một số khác có được chút học vấn thì lại sa vào việc thớch núi chữ, thớch khoe khoang kiến thức, phô diễn bất kể đối tượng nghe là ai. Đó có lần em chứng kiến một cảnh buồn cười. Một vị cán bộ có cì của tỉmh đến thăm và dự lễ phát động thi đua đầu năm ở một trường tiểu học. Vị cán bộ được mời lên phát biểu ý kiến. Và thế là trong khi các cháu lớp Một, lớp Hai ngồi dưới nắng, đứa gà gật, đứa cấu chí, trêu chọc nhau thì trờn bục vị cỏn bộ nọ cứ thao thao: Đẩy mạnh và phát huy nội lực, phấn đấu xây dựng một nền kinh tế tri thức, đẩy nhanh tiến độ công nghiệp hoá hiện đại hoá đất nước. Khổ thế. Nói chuyện với các cháu thì phải khỏc với cỏn bộ chuyờn viờn cỏc cơ quan chứ. Lớp Một, lớp Hai thì chỳng nào đó biết gì về kinh tế tri thức mấy lị hoỏ này hoỏ nọ ? Em có một người bạn đó có thời gian cụng tỏc ở bờn Cu Ba về kể chuyờn, ở bờn đó, Phi- đen thích lắm. Hàng tuần cụ đều lên tivi hoặc trực tiếp gặp và đối thoại với dân. Điều đáng chú ý là cụ núi với dõn y như Bác Hồ mình ngày xưa nói với dân vậy, rất ít khi viện đến giấy tờ, rất giản dị, rất dễ hiểu, bàn việc với dân rất cụ thể, cứ như một người ông, người cha trong gia đình bàn việc nhà với nhau ấy thụi. Cụ núi vo mà chả sai bao giờ. ấy là vì tất cả những điều cụ nói đều từ gan ruột, từ những điều mà cụ đó nung nấu , suy nghĩ, trăn trở nhiều, rất gần với những lo toan, trăn trở của dõn...
- Thì đó là Cu Ba, Cu Ba khác ta- Lóo Khỳng lại đó ngang : Mày không khộo lại bụt chựa nhà không thiờng. Cỏn bộ mà núi như dân thì ai biết đâu là cán bộ ? Nhưng thôi, vậy là ổn rồi. Ngày mai thằng Tiến nói lại điều mày vừa nói với mấy thằng trong xó để giúp chúng nó kê ra mấy việc cụ thể ấy cho dân làm. Tao là tao thủng cái hoỏ này hoỏ nọ rồi đấy, thằng Trung cứ quyết đi, tao ủng hộ .
---------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Gà mắc túc
Hoàng Nam
Vâng, Gà mắc tóc- Có lẽ đó là từ chính xác nhất để mô tả tình trạng hiện nay của nền giỏo dục nước nhà. Nó mắc ở chỗ nào ? Xin thưa, ở nhiều khâu, nhiều mặt, nhiều chỗ, nhiều cấp học, ngành học, vướng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên; vướng từ chỗ không thể đưa ra được một chiến lược phát triển khả dĩ thuyết phục và làm yên lũng được dư luận cho tới thiếu lung tung tí mẹt các điều kiện hạ tầng cơ bản để thực thi một ý đồ ... Và , đó hoàn toàn không phải là ý kiến chủ quan của người “ Luận” bài này đâu đấy nhé. Trước hết hóy nghe Giỏo sư tiến sỹ Nguyễn Cảnh Toàn, nguyên thứ trưởng bộ Giáo dục cáh đây vài năm nói về “ Cái đầu” : Những người lónh đạo chủ chốt không nắm vững được quy luật ( Tự học và phát huy nội lực ) cho nên thiếu nhạy cảm để phát hiện ra cái lệch lạc; Có sai lầm trong quản lý; Người quản lý hoàn toàn đi ngược lại quy luật; làm quản lý không đến nơi đến chốn; Chỉ đạo không cẩn thận; Dùng người theo cảm tớnh ( nghĩa là không có minh chủ )... vân vân. Và cuối cùng khi được hỏi rằng liệu chúng ta có cách gì để cải thiện tình trạng này không thì ụng lắc đầu : Nói bây giờ hơi khó !
Tiếp đến là một vị giáo sư khác, một người hoàn toàn trong cuộc. đương trong cuộc và chắc sẽ cũn trong cuộc khỏ lõu nữa : ễng giỏo sư Trần Đình Sử , trưởng tiểu ban soạn thảo chương trình Ngữ văn, Tổng chủ biên sách giáo khoa của bộ, thầy dạy của nhiều Tiến sỹ, Phó giáo sư. Khi được hỏi về cái gọi là chương trình cải cỏch trong những năm qua đó phải thừa nhận có nhiều nhược điểm nhưng lại chối rằng mình biết nhưng vẫn phải làm theo vì mình chỉ là một kẻ thừa hành ( !? ). Hẵng khoan bình luận về thỏi độ ứng sử lạ lùng ( hoặc là vô trách nhiệm ) ấy của ông giáo sư, hóy nghe chính ông nói đến vị trí của nền giáo dục nước nhà : Nền giáo dục nước ta không được thế giới công nhận, bằng phổ thông của ta không ai thừa nhận hết. Đại học của ta không ai khen cả.. không có một trường ĐH nào của ta được quốc tế công nhận là đủ tiêu chuẩn. Chúng ta chỉ là hạng cuối; Ngay ở Đông Nam á chúng ta cũng đang ở hạng cuối và ngày càng tụt hậu... Và để lý giải về cái thực tế kinh khủng đó Ông Trần Đình Sử núi : Có rất ít người quan tâm... những nhà lónh đạo đầu ngành giáo dục hiện nay họ làm theo các dự án một cách máy móc... đi nước ngoài rất nhiều, đi liên tục, nhưng mà đi để chơi, về hỏi cái gì cũng không biết. Trong khi đó thì người thực sự quan tâm đến giáo dục thì không bao giờ được đi ( !? )... Phô bày một thực tế đáng buồn như vậy xong thì không hiểu vì lý do gì ụng lại tiếp: cỏi sự cụng luận lờn tiếng phờ bình việc làm của bộ Giỏo dục cũng giống như một đám đông hiếu kỳ dí mũi vào việc chẳng đâu vào đâu xảy ra giữa đường. Và như để phụ hoạ ( Hay là để cói xoỏ ) bà Nguyễn Thị Trõm nào đó cùng thời gian ấy cũng lớn tiếng trên báo GDTĐ rằng Đánh giá chất lượng giáo dục là một vấn đề rất phức tạp đũi hỏi phải có luận cứ khoa học chặt chẽ. ( Thế mà ở VN ) bất cứ ai cũng tự cho mình cỏi quyền được đánh giá CLGD một cách tuỳ tiện... và coi đó là một trở ngại cho nền giáo dục nước nhà. Có lẽ chả cũn gì để bàn thêm nữa. Mà cũng chả thể bàn nữa khi mà sự thể đó và đang diễn ra như vậy. Sự xuống cấp nghiêm trọng của nền giáo dục nước nhà đó chềnh ềnh ra đấy, trắng phớ ra đấy, và nó ảnh hưởng đến hàng triệu gia đình, hàng chục triệu học sinh, ảnh hưởng đến chất lượng của cả một đội ngũ công chức, viên chức nhà nước hiện tại cũng như sau này và như vậy , ảnh hưởng đến tương lai của cả dân tộc chứ đâu phải chuyện đụng xe giữa đường, đâu phải cái gì quỏ cao xa mà chỉ cỏc ụng cỏc bà trong ngành GD mới có quyền bàn ? Quản lý thì thế, dạy thì vậy; Tiến sỹ rởm nhiều; Sinh viờn được đào tạo ra rất khó xin việc vì không đạt yêu càu sử dụng của các đơn vị sản xuất và trên nữa, nhân cách của mấy vị trong cuộc thì thế... vậy thì bảo ai nờn im đi đây ? Hay cứ để cho những con gà ăn thóc dự án cục tác khen nhau cho hay và để tiếp tục nhà nước mất tiền, nền giáo dục nước nhà tiếp tục chả được ai công nhận ? Không các vị ạ, con gà giáo dục đang mắc tóc, đang cuống lên nhảy thụt lựi. Chấm thi nghiờm chỉnh thì sợ học sinh lưu ban quá đông, không có chỗ học, gây ách tắc cho xó hội; Thầy bị ảnh hưởng thi đua; Tỉnh sở bị mất thành tích. Không cho học thêm thì thầy mất dạy thờm, mất thu nhập; Không cho in sỏch tham khảo , sỏch in ra dùng cho nhiều năm được thì cỏc cơ sở in của ngành bị thất thu, Bộ bị coi là chậm đổi mới... Vân vân. Nghĩa là có quá nhiều thứ mà các vị thấy bị ràng buộc, bị vướng. Nhưng dẫu sao thì cũng đó đến lúc phải tìm cỏch gì ra thụi. Cả xó hội phải vào cuộc. Đảng và chính phủ phải chỉ đạo để làm một cuộc đại phẫu thuật , bóc hết những ung nhọt cho nó. Và cái sự là cuộc đại phẫu thuật ấy hình như đó được bắt đầu. Vị bộ trưởng bộ GDDT cũ đó được thay bằng một bộ trưởng mới. Ngay từ khi vừa chân ướt châ ráo đến bộ Nhậm chức vị tân Bộ trưởng đó đến thăm một giáo viên ở Hà Tây vừa rồi đó dũng cảm tố cỏo những tiờu cực trong kỳ thi tốt nghiệp ở tỉnh mình, động viên khuyến khích những hành động dũng cảm, cam kết bảo về những người thầy dũng cảm và hết lũng thực sự vì học sinh. Một loạt các trường cũng lên tiếng ủng hộ theo. Như vậy là cái mới đó bắt đầu hé ra và chúng ta có quyền tin vào một bình minh mới sẽ mọc làm rạng rì và trong sạch nền giỏo dục nước nhà.
_____________________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Cụ Tú chắc lại đi buôn
Văn Xương
Chuyện kể rằng ngày xưa ở đất thành Nam có cụ Tú, đang làm thơ thì nhỏc thấy thiờn hạ ngày tết đổ xô đến nhau để chúc nhau cho được hưởng cái sự Thọ đến Bạc đầu râu mà vẫn chả chết, thì ước ao sau này mình chuyển nghề đi buôn cối và chắc lúc đó, khi thiên hạ có bao nhiêu đứa gió trầu thì dẫu có Vừa chửi vừa rao cũng dắt hàng. Chuyện ấy tưởng chỉ là nói cho vui, nhưng cam đoan rằng nếu sống được đến bây giờ thì cụ Tỳ kia chắc sẽ mười phần vẫn mong muốn bỏ thơ đi buôn, nhưng không phải là buôn cối gió trầu nữa mà là đi buôn Điện và buôn xăng dầu.
Hẳn là thế rồi. Có thể núi sau kế buụn vua của Ló Bất Vi xưa và buôn các dự án của cỏc nhà thầu thời nay thì hiện buụn điện đang là một nghề dễ hái ra tiền nhất. Được nhà nước duy trì cho cỏi sự độc quyền, ngành điện thoải mái hành động. Vốn lấy từ ngân sách; Quản lí kém để thất thoát thì bổ cỏi thất thoỏt đó cho người tiêu dùng chịu; Đổ tiền ra xây dựng hết nhà máy nhiệt điện nọ đến nhà máy thuỷ điện kia ( Và nghe đâu sắp tới cũn định làm cả nhà máy điện nguyên tử nữa ) và cứ sau mỗi cái nhà máy điện nào được cắt băng khánh thành, đi vào vận hành là lại xin và được Chính phủ cho tăng giá điện. Điều đó dẫn đến chuỵện ngược đời là Kinh doanh mà chẳng thèm coi khách hàng là thượng đế một mảy may nào. Các vị không thích, các vị thấy đắt thì đừng dùng điện nữa . Cùn như vậy đấy, vậy mà ai cũng chịu ráo. Quạt mo anh Bờm vẫn bị xếp xó nhừng chỗ cho quạt điện. Ngành điện được thể càng làm già. Theo một tài liệu được công bố trên Ti vi thì hiện nay Việt nam là nước có mức tiêu thụ điện thấp nhất trong khu vực. Thấp là phải. Ai đời mà người bán hàng lại cứ tự mình làm cõn để đong cho khách ( Một số nơi vẫn tự mua công tơ về bán, tự kiểm tra, chỉnh lí công tơ không chịu để cơ quan đo lường khác kiểm tra ); chẳng thèm muốn tăng sản lượng hàng được bán ra. Bằng chứng là cơ chế thu tiền điện hiện nay của ngành điện nước nhà: Càng dùng nhiều thì càng phải trả giá cao ( Và chắc sẽ cao đến mức không dám mua nữa thì thụi ) ! Bệnh này đang lây lan. Ngành nước sạch cũng đang theo đuôi ngành điện áp dụng kiểu kinh doanh lạ đời đó !
Năm rồi thoáng nghe có tin vui : Ngành điện đang mở hội nghị bàn trũn, bàn mộo để làm một cuộc Đại phẫu thuật trong ngành điện, xây dựng và trình chớnh phủ một kế hoạch tỏi cơ cấu tổ chức ngành điện với chiêu thức ban đầu dự tính sẽ thực hiện là thành lập một số công ty CP, Công ty TNHH, Nghe rồi mừng. Và mừng rồi lại lo. Chả biết rồi có nên cơm cháo gì trong cỏi sự đại phẫu ấy. Bởi ngay bây giờ mà đang trong vũng cương toả, tự mình đá bóng, tự thổi cũi cũn chả ăn ai, cũng như cái anh đương chức đương quyền mà trách nhiệm của mình cũn chả làm ngay lại đợi Cho ý kiến quý bỏu vào khi đó nghỉ hưu, mai này đẻ ra cái gọi là Cổ phần mấy lị Trỏch nhiệm có hạn đó thì rồi sẽ ra sao đây. Tính cạnh tranh liệu có cao, giá điện có vì thế mà dần giảm, người tiêu dùng đì khổ không thì có lẽ vẫn phải như trong truyện Trung Quốc : Xem hồi sau sẽ rừ ! Bởi vì tuốt tuồn tuột vẫn đang và sẽ nằm trong sự quản lý và chi phối của Điện lực VN.
______________________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Tập tầm vụng
Văn Xương
Ngày xưa có câu chuyện thế này : Một anh chàng ăn mặc thật bảnh choẹ bước vào một cửa hàng đồng hồ vờ hỏi mua, rồi thừa lúc chủ cửa hàng sơ ý liền thó nhanh một chiếc đồng hồ quý nhét vào túi. Không may, chủ cửa hàng phát hiện. Lúc đầu anh ta cố chối, nhưng sau đó biết không thể thoát liền móc chiếc đồng hồ ra rồi tráo đi tráo lại trên tay, mệng liến thoắng : Tập tầm vụng, tay nào không , tay nào có... Tay nào ? Chủ cửa hàng ngạc nhiờn thì anh chàng kia liền tươi cười mà rằng : Choa chỉ đùa mi thôi chứ trông choa ăn mặc ra ri, đâu choa có phải hạng người nghèo mà đi ăn cắp? Nói rồi đem trả lại đồng hồ rồi dông thẳng.
Tưởng cái trũ ăn cắp mà vẫn ra vẻ ta đây thế thì xưa quá rồi, nào dè, gần đây lại tái diễn. Mấy tuần qua báo chí la um lên rằng thị trường chứng khoán nước nhà đang rơi vào khủng khoảng vì... tất cả cỏc trung tõm giao dịch đều vắng như chùa bà Đanh. Hỏi đến mấy ông quản lý thì đưa ra khá nhiều lý do, nhưng trong đó có một lý do rất chi lạ tai là : Khỏch không dỏm mua vì thiếu thụng tin về kết quả kinh doanh của các cơ sở sản xuất, các công ty lớn bé dang khản giọng rêu rao, chào mời mua bán cổ phiếu. Lạ thật. Bán hàng mà không cho khách biết chất lượng mặt hàng ra sao. Bán cổ phiếu mà giấu biệt kết quả lói lỗ; không chịu trình khỏch kết quả kiểm toỏn hoặc có trình ra thì cũng lại... hết sức chung chung, mự mờ... Lại có những cụng ty, tổng cụng ty, có thương hiệu, uy tín hẳn hoi, gióng lên nghe như khánh bạc chuông vàng nhưng sau khi quảng cáo rùm beng về sự tăng trưởng trong kinh doanh của mặt hàng truyền thống, chủ lực thì sau huy động vốn được rồi lại đem đồng vốn mà khách hàng đó đóng góp kia đi kinh doanh đầu tư vào một lĩnh vực khác hoàn toàn xa lạ. Đó có cnhững cuộc kinh doanh không được nghiên cứu kỹ lưìng thị trường đó dẫn đến đổ bể. Kết quả kinh doanh tổng tính vào chung và thế là người mua cổ phiếu phải chịu thay các ngài về phần lỗ do kinh doanh không đúng mục đích, nguyện vọng của khách hàng vậy, Suy cho cùng thì những việc trờn cũng thật là trũ mới của Tập tầm vụng rồi. Tuồng cũ đang được diễn lại. Đang có những kẻ muốn bày trũ để ăn cắp tiền của người đân , có khác chăng thì kẻ cắp bây giờ không phải là một tay bảnh choẹ nào đó mà là những vị rất ra vẻ, khoác những chức vụ rất to tát, bụng phệ, đi ô tô đời mới, điện thoại di động giắt quanh đai lưng, cạc vi dít thơm phức in rừ tổng giỏm đốc của các công ty nàu nọ mà chỉ nghe tên thôi thì rất dễ múc hầu bao đem trứng gửi cho ác. Và cũng có cái khác nữa, ăn cắp nhưng người bị móc túi lại bị đưa vào diện tự nguyện. Tự nguyện bỏ tiền ra cho kẻ cắp xơi. Và như vậy thì nếu có tỉnh ra thì cũng chỉ cũn biết kờu giời...
Nhưng cũng may ( nếu có thể gọi là như vậy ) bây giờ các nhà đàu tư chứng khoán, cả ngoài nước lẫn trong nước và cho đến dân, nhất là những người có tiền, đó khôn ra nhiều. Cỏi trũ Tập tầm vụng kia đó nhanh chúng bị lột mặt nạ. Tuần trước mấy ông nhà hình đó đem lên màn ảnh cảnh cả một trung tâm chứng khoán chỉ có mỗi một mống “ Gà công nghiệp” đang ngồi với khuôn mặt méo xệch, chờ người dại hơn tới để bán tống bán tháo mớ cổ phiếu đó trút mua của một cụng ty nào đó. Xem và rồi lại buồn. Vâng thì khôn. Từng người một thì có thể có lợi chỳt đỉnh về cái sự giác ngộ . Nhưng cũn cả một nền kinh tế nước nhà thì sự u ỏm đang bao phủ bầu không khí thị trường chứng khoán kia lại chẳng báo hiệu một điều gì tốt lành. Cũng lại nghe mấy ụng nhà hình kờu gọi rằng cỏc Doanh nghiệp nờn thực hiện nghiờm việc kiểm toỏn và cụng bố kết quả SXKD cụng khai... Hơi ngạc nhiên. Sao lại Nên ( ?! ). Bắt buộc chứ lỵ. Và phải có quy định nghiêm về vấn đề này, một ràng buộc của phỏp lý. Đến một vỉ thuốc bây giờ cũng phải niêm yết giá công khai huống hồ...
Phải có biện pháp mạnh để buộc các tay Đại Vỏ chấm dứt trũ tập tầm vụng lỗi thời đi. Bộ tài chính, cơ quan thuế vụ phải ra tay mạnh. Việc kiểm toán ở các cơ sở SXKD phải được đi vào nề nếp trong một quy định nghiêm ngặt. Và đó là liều thuốc đầu tiên trong một loạt các toa thuốc cần dùng để đưa vào cái cơ thể đang nguội lạnh của thị trường chứng khoán nước nhà cũng như tạo điều kiện để phát hiện những con bệnh ốm yếu là các cơ sở SXKD không có năng lực, làm ăn thua lỗ nhưng lại đang núp dưới những tên tuổi hào nhoáng đẻ lừa bịp nhà nước và khách hàng.
_________________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
Đề nghị ... Hoan hô
Văn Xương
Do điều kiện công tác tôi thường xuyên được có mặt trong khá nhiều các hội nghị của tỉnh và Huyện. Thôi thì trong một năm , từ tỉnh xuống huyện, cho đến các cấp các ngành, thường có đến ti tỷ các loại hội nghị, mà hội nghị nào dù chỉ mới nghe qua cái tít đều đó thấy rất chi là quan trọng: Hội nghị quỏn triệt cỏc chỉ thị, nghị quyết; Hội nghị triển khai cụng tỏc; Hội nghị tổng kết, bình cụng bỏo cụng; Hội nghị kiểm tra, rút kinh nghiệm; Hội nghị phát động phong trào thi đua; Hội nghị chào mừng... vân vân, nhiều không kể xiết. Có rất nhiều điều đáng bàn về các hội nghị kiểu ấy, nhưng ở đây chỉ xin mạn luận về cái gọi là khâu vỗ tay.
Chả biết trờn thế giới, chuyện vỗ tay có từ bao giờ, ai là người phát minh ra cái sự vỗ tay ấy, nhưng phải thừa nhận rằng chỉ riêng trong các hội nghị mà thiếu cái khoản vỗ tay là dứt khoát không được. Nó nói lên cái sự mừng vui, tán thưởng của người được đón , được tiếp, được nghe và cả sự đáp lễ nữa. Đó từ lõu cỏi chuyện một ca sỹ bước ra sân khấu, trước khi cất giọng vàng thì động tác đầu tiên phải làm là cói chào khán giả được coi là một nghi lễ bắt buộc. Khán giả đáp lại bằng những tràng pháo tay rôm rả, vừa là chào đón, vừa là đáp lễ lại cái cói chào lịch sự kia. Ca sỹ hát xong, khán giả lại vỗ tay, có khi ca sỹ đang hát, đến đoạn mùi mẫn ,khán giả nghe khoái cái lỗ nhĩ, cũng bật lên vỗ. Cái vỗ tay ấy vừa là tán thưởng, vừa để khích lệ người hát và điều đáng quan tâm là sự vỗ tay luụn xuất phỏt từ tình cảm thật của người ta. Văn minh và đáng quý biết bao. Bây giờ, cái sự vỗ tay đang bị phai nhạt. Ca sỹ phần lớn chào trong sự ồn ào hoặc lơ đễnh của khán giả và hát xong những bài đó đăng ký với bầu sô rồi chào lấy lệ, rỳt nhanh vào sân khấu trong im lặng. Sự vỗ tay được chuyển tới các hội nghị. Hội nghị diễn ra mở đầu bao giờ cũng là câu nói cửa miệng của người dẫn chương trình : Đề nghị các đồng chí trật tự. Và tiếp đó là thông báo chương trình nghị sự. Rồi đến.... Chúng tôi vô cùng hân hạnh được giới thiệu, đến dự hội nghị với chúng ta hôm nay có.... Và một cái tên, kèm theo rất nhiều các chức danh đính liền với cái tên vừa nêu được trương lên. Và... đề nghị các đồng chí nhiệt liệt... Vỗ tay ! Lại đến một cái tên khác với các chức danh khỏc. Và lại... đề nghị các đồng chí nhiệt liệt vỗ tay. Cứ thế, cái điệp khúc Đề nghị các đồng chí nhiệt liệt vỗ tay... được nhắc đi nhắc lại. Thính giả dự, theo lời đề nghị, tiến hành vỗ tay, nhưng... chỉ nhiệt liệt được vài đợt đầu, dành cho những chức danh to to, là lạ, cũn sau sự nhiệt liệt thưa dần và.... cuối cùng thì lẹt đẹt đến ... làm cho người biết tự trọng phải đỏ mặt. Cái sự lỗi này, phần nằm ở người điều khiển và dẫn chương trình, nhưng cũng có phần nằm ở sự thờ ơ của thính giả đối với người đến dự và cao hơn nữa là đối với tính thiết thực của cuộc hội nghị. Người ta thấy nhàm chán, thấy ... hình thức và... vụ tớch sự. Đến dự bắt buộc; Ngồi nghe bắt buộc; và vỗ tay bắt buộc. Thì cỏi ụng được giới thiệu ấy hội nghị nào mà chả thấy có mặt, lễ tổng kết nào mà vắng bóng, tuần chay nào mà không có nước mắt ? Và những lời phát biểu kia nữa, cứ chung chung . cứ trên mây trên gió, cứ như đó thuộc lũng và được buông ra giống nhau ở mọi nơi, mọi hội nghị. Thành ra trong bài phát biểu của ông , nếu dứt một đoạn, ông không chủ động dừng lời, tự vỗ tay trước thì chả ai vỗ theo. Đó có lần tôi gặp và hỏi một người dẫn chương trình của một cơ quan tổ chức hội nghị rằng sao cậu giới thiệu ông ấy ông nọ lắm các chức danh quá thế, chỉ cần giới thiệu chức danh to nhất của ông ta là đủ . Và rằng có lẽ trong một hội nghị thì chỉ nờn giới thiệu riờng đối với một vài vị có hàm chức cao nhất thôi, cũn những vị đại biểu khác có thể gói chung lại giới thiệu một lần, ai đến dự cũng giới thiệu tách riêng sẽ rườm rà và dễ nhàm? thì anh chàng trợn mắt : ối, nghe anh thì... có lần em bị khốn nạn vì cỏi sự vắn tắt ấy đấy. Có ông không thích bị giới thiệu kiểu trọn gói, nằm chung một cục. Lại có một ông khách đến dự mang trên mình tới mười một chức danh mà trong khi giới thiệu bọn em đó nờu sút mấy chức, thế là sau hội nghị ụng ấy điện phê thẳng thủ trưởng em. Thủ trưởng em cuống quýt xin lỗi rồi lôi em ra cạo. Mẹ đĩ trị mốo, mốo lại trị chuột nhắt... thụi xin bỏc, em chịu khú tốn tý nước bọt nhưng mà yên tâm... hí hí. Anh chàng nói xong cười. Cũn tôi thì không thể cười nổi. Thì ra là vậy. Và vậy thì cỏi sự vỗ tay lẹt đẹt kia cũng không đến nỗi đáng trách lắm. Và để cho hội nghị đì tẻ, lại rất cần đến câu điệp khúc : Đề nghị các đồng chí nhiệt liệt... vỗ tay !
-----------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Những Tấm gương Mờ - SOS
HOàNG NAM
Báo Văn nghệ trẻ Số 37 ra tuần trước đÓ CÓ đăng bài ghi lại cuộc trao đổi giữa nhà văn Thuỳ Linh với giáo sư Văn Như Cương. Cuộc trao đổi đÓ đặt ra khá nhiều những vấn đề bức xúc trong ngành giáo dục nước nhà và được dư luận hết sức quan tâm. Tôi đÓ GIẬT MỠNH KHI NGHE CÕU NÚI CỦA NHà Văn Thuỳ Linh: “ Tuổi HỌC TRŨ LUỤN CẦN NHỮNG TẤM Gương để nhỠN VàO. NHưng không ít người lớn lại đang bày ra trước chúng những tấm gương rạn nứt nhuốm màu tối.” Và để chứng minh cho điều đó, chị đÓ NHẮC đến những vụ việc mờ ám quanh việc xét xử vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc Láng- Hoà Lạc; Đến cách xếp hạng hạnh kiểm vô lÝ TRONG TRường học hiện nay; đến việc thế hệ trẻ học đường hôm nay phải học cách nói dối, bị triệt tiêu tính sáng tạo, tự chủ; có quá ít cơ hội ( Hay nói đúng hơn là bị đặt trước sự lựa chọn cơ hội luỤN KHỤNG BỠNH đẳng )... Và chị đặt câu hỏi : Vậy ta phải nói thế nào với các em về công lÝ, NIỀM TIN Và SỰ TRONG SẠCH CỦA TÕM HỒN ?
Vâng, đó là một câu hỏi lớn, những vấn đề lớn mà chúng ta phải quan tâm. Tôi hoàn toàn đồng Ý VỚI Ý KIẾN CỦA NHà Văn Thuỳ Linh và riêng tôi, tôi cho rằng bi kịch lớn nhất mà thế hệ trẻ ( Nhất là lứa tuổi học đường cuối cấp ba ) của chúng ta hôm nay gặp phải là đang phải hàng ngày chứng kiến những tấm gương mờ. Điều thiếu trầm trọng của một bộ phận không nhỏ lứa trẻ học đường HỤM NAY Là KHỤNG CÓ Và KHỤNG TỠM được thần tượng cho mỠNH.
Tôi sinh ra khi cuộc kháng chiến chống Pháp đang bước vào giai đoạn quyết liệt nhất và bước vào ghế giảng đường đại học khi cuộc kháng ciến chống Mỹ đang ở đỉnh cao. Ngày tôi tựu trường là ngày Đại tướng VỪ NGUYỜN GIỎP đọc lời kêu gọi động viên Thanh niên lên đường nhập ngũ đánh Mỹ ( Sau ngày Bác Hồ mất ). Hành trang vào đời của tôi cùng bạn bè lúc đó là Kiến thức giành cho ngày xây dựng đất nước mai sau và khẩu súng để trước mắt thắng Mỹ. Tôi và bạn bè, trong những ngày rời ghế nhà trường đi chiến trường trong ba lô là những cuốn sách viết về Faven cosagin, về Ruồi trâu, Phi Tuyết Ba và những bài học về người anh hùng Cù Chính Lan, Phan ĐỠNH GIÚT , VỀ KIM Đồng, về Nguyễn văn Tám...và cả Tôn Ngộ Không nữa. Nhiều lắm. Rồi ngay cả những ngày trực tiếp đánh Mỹ, những tấm gương sáng của những đồng chí, đồng đội gần gũi : Nguyễn Văn Trỗi, Lê Anh Xuân...cũng đÓ LàM CHỲNG TỤI NỎO NỨC SỐNG, CHIẾN đấu và vươn lên. Ngay cả bố tôi cũng là một tấm gương mà tôi rất kính trọng. Ông là một chỉ huy, một Liệt sỹ chống Pháp. Nghĩa là chúng tôi có hàng loạt những thần tượng ( Mà lại rất gần gũi, có ngay trong đời thực ) để noi theo. Tuổi trẻ là như vậy. Cần thần tượng để học và rèn luyện để được sống anh hùng như thần tượng . Và có lẽ đấy là một trong những yếu tố quan trọng để sau này giúp chúng tôi nên người.
CŨN BÂY GIỜ TỤI đÓ Là BỐ CỦA HAI đứa con đang ngồi trên ghế phổ thông. Về đời sống vật chất, chúng đang ở thiên đường so với thời tôi bằng tuổi chúng. Nhưng về TÕM HỒN, CÓ THỂ NÚI CHỲNG THUA TỤI RẤT XA HỒI TỤI CŨN TRẺ. TỤI RẤT đau khi thấy con tôi cắm đầu vào những cuốn truyện tranh Nhật Bản, dí mắt vào màn hỠNH TI VI Và VỖ TAY MỖI KHI THẤY MỘT CA SỸ “NGỤI SAO” XUẤT HIỆN. TỤI HỎI CHỲNG : SAU NàY CỎC CON MUỐN được thành người như thế nào ? Chúng im lặng lúng túng. Chúng cŨN QUỎ NON NỚT. CHỲNG MỚI CHỈ THỚCH VẬY THỤI. TỤI HIỂU, KHỤNG THỂ TRỎCH CHỲNG được. Nhưng mà lo.
Một buổi tối, khi trên Tivi chiếu về đoàn học sinh giỏi của ta đi thi toán quốc tế đoạt giải cao về được đón tiếp, tung hô. Tôi bảo con : Đấy, con cố gắng làm sao sau này được như thế... Và thật bất ngờ, thằng con lớn : Để rồi làm gỠ HẢ BỐ . CON CÓ THẰNG BẠN, CHỊ CỦA NÚ TỐT NGHIỆP đại học loại ưu ra mà ba năm nay không tỠM được việc làm kỠA? Và đứa con gái : Đi làm hoa hậu thích hơn. Tôi chết lặng.
Tôi đem nỗi lo này nói với một người bạn. Anh cười cái cười héo hắt : Cái thời chúng ta nhiều người đÓ TỪNG KHÚC TRỜN NHỮNG TRANG VIẾT VỀ SỰ HY SINH CỦA NHỮNG ANH HỰNG. Và ỤNG PHẢI NHỚ RẰNG Ở CỎI THỜI CỦA CHỲNG TA, CÕU NÚI RA NGỪ GẶP ANH HỰNG không hề là câu nói cường điệu. Chúng ta đÓ được sống với những người anh hùng thực sự và chúng ta vỠ THẾ CŨNG đÓ SỐNG NHư những anh hùng. Một nhà văn nước ngoài viết: Tôi ước sau một đêm có thể trở thành người Việt Nam. Tôi tin ông ấy nói thật. Nhưng khi tôi đem điều đó nói với con tôi, chúng cười khẩy. Khi tôi bảo với nó phải gắng học thỠ SAU MỚI CÓ THỂ NỜN NGười được, nó lạnh băng : Bố cứ cho con vài trăm triệu, con đảm bảo với bố chẳng cần học hành gỠ CON CŨNG SẼ CÓ BẰNG TỐT NGHIỆP CỎC LOẠI, CÓ CHỖ LàM TỬ TẾ Và CÓ KHI LẠI CŨN CÓ CẢ CHỨC Tước nữa kia !Tất nhiên là nó cường điệu lên. Nhưng không phải là chỉ chuyện tầm phào. Bây giờ, đừng nói là sống như anh hùng, noi theo anh hùng . Chuyện ấy xưa rồi. Lối sống kim tiền đang chi phối không chỉ người lớn mà cả bọn trẻ.
Vâng, cuộc sống kim tiền đang chi phối và gây ảnh hưởng đến chúng ta và một bộ phận không nhỏ con em chúng ta. Những thần tượng sặc sụa hơi tiền. Một ca sỹ “ngôi sao” khi về hát cho đồng bài nghèo quê mỠNH Cũng nêu giá Cat sê đến hàng chục triêụ. Cán bộ có ông làm đến vụ trưởng, thứ trưởng cũng vỠ đồng tiền mà bán rẻ danh dự. Thoát ra khỏi phạm vi cá nhân, đÓ CÓ NHỮNG CUỘC ăn cắp tiền mang tính tập thể, cơ quan, tổ chức, kể cả những tổ chức mà từ trước đến nay không ai nghĩ, không ai ngờ: Đoàn thanh niên và tổ chức công đoàn. VỠ TIỀN NGười ta có thể ăn cắp cả đến những đồng xu cứu trợ của người nghèo. VỠ TIỀN Mà NGười ta có thể ăn cắp cả xương máu của đồng đội, của những cô gái thanh niên xung phong mà lúc vỠ đất nước hy sinh, có lẽ các cô cũng mới chỉ bằng con gái lớn của họ bây giờ. Và gần kề nhất, có tác động sâu sắc, gây ảnh hưởng trực tiếp là các thầy cô giáo: Nhiều thầy cô giáo đÓ KHỤNG THỂ GIỮ NỔI THANH DANH CỦA MỠNH, KHỤNG THỂ được học trŨ KỚNH TRỌNG CŨNG CHỈ VỠ đÓ VỠ đồng tiền mà cho điểm không trung thực, bắt trŨ HỌC THỜM, CHO HỌC TRŨ đạt các danh hiệu không xứng đáng...Ngay cả đến một vị được giao nhiện vụ Trưởng tiểu ban soạn thảo chương trỠNH NGỮ Văn, tổng chủ biên sách giáo khoa mới, tác giả của hàNG CHỤC CUỐN PHỜ BỠNH, TIỂU LUẬN, THẦY DẠY CỦA NHIỀU TIẾN SỸ Và PHÚ GIỎO Sư, học hàm, học vị đầy người là ông Trần ĐỠNH SỬ THỠ NGAY SAU KHI KỜU RỐNG LỜN RẰNG nền giáo dục của chúng ta đang xuống cấp, đang tụt hậu, đang ở hạng cuối, cũng đÓ VỠ TIỀN Mà NGẬm miệng làm ngơ trước những sai sót của Bộ giáo dục trong khi biên soạn sách cho học sinh. Và thật đau sót khi chính giáo sư Nguyễn Cảnh Toàn nói về những giáo viên ấy : Nó tha hoá rồi. Bây giờ có trả lương cao cho họ thỠ HỌ CŨNG KHỤNG TỐT được, họ quen đi rồi ( Quen lấy nghề giáo viên làm mánh khoé kiếm tiền ). Vâng, vậy mà những giáo viên như vậy vẫn đang hàng ngày đứng trên bục để giảng cho con em chúng ta về Nhâm, Trí, Mỹ, Đức, Tín, Nghĩa ( ! ). CŨN GỠ để nói nữa đây ? Trong nhà trường thỠ VẬY, NHỠN RA XÓ HỘI THỠ THẾ, TRỜN CỎC MẶT BỎO THường ngày nhan nhản chuyện cán bộ tiêu cực, Đảng viên biến chất. Không phải là tất cả, nhưng có nhiều con em chúng ta , những mầm non đang khát ánh mặt trời kia, chúng tỠM đâu làm nguồn sáng cho mỠNH Mà Hướng tới, mà noi theo, đi lên ?
Phải sống với những thần tượng méo mó, những thần tượng ảo; Phải soi mỠNH VàO NHỮNG TẤM Gương mờ, rạn nứt - Đó là một bi kịch của một bộ phận không nhỏ tuổi trẻ học đường hôm nay. Cầu xin Đảng và Chính phủ hÓY NHỠN THẲNG VàO SỰ THẬT NàY để có biện pháp hữu hiệu cứu lấy các em, cứu lấy một phần thế hệ mầm non của đất nước. HÓY MẠNH DẠN đập vì, loại bỏ hẳn, quyết liệt những tấm gương mờ để tránh cho các em soi vào, giữ cho tâm hồn của các em trong sạch, để nhữan trang viết đầu đời của các em khỏi bị gợn những vết bẩn không đáng có và cuối cùng để giữ cho các em niềm tin vào lÝ Tưởng của Bác Hồ, vào lối sống nhân nghĩa của dân tộc ngay khi cŨN CHưa quá muộn.
__________________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
PHIẾM LUẬN
THANH GỠ ?
HOàNG NAM
CHẲNG RỪ XUẤT XỨ TỪ đâu, nhưng đÓ TỪ LÕU TRONG DÕN GIAN CÓ Lưu truyền câu ca : THANH TRA, THANH MẸ, THANH GỠ ? CỨ CÓ PHONG BỠ Là được Thanh… Cưu ”. CÕU ẤY RỪ Ràng là nhằm vào công tác thanh tra của ngành thanh tra nước nhà. Chuyện các nhà thanh tra đến thanh tra ở cơ sở có nhận phong bỠ KHỤNG THỠ KHỤNG MẤY NGười được mục sở thị. Nhưng cái chuyện cơ sở bị thanh tra được cơ quan thanh tra “ Cưu” mang, tế độ, giúp đì thỠ HẲN QUỎ RỪ RàNG Và CHUYỆN PHẢI THANKYOU CỎC QUAN Là đúng. Bởi lẽ hầu như đÓ THàNH CỎI LỆ, CỨ THANH TRA Ở đâu là hầu như các nơi ấy đều đÓ được báo trước cho hàng tháng. Cách đây mấy năm ở địa phương tôi có đoàn kiểm tra của Quốc hội về kiểm tra phong trào phổ cập giáo dục. Biết được vậy là do trước đó hàng tuần lễ đÓ THẤY CHỀNH ỀNH NGAY TRỜN NÚC CỔNG LàNG CỎI KHẨU HIỆU đỏ choé, to đùng, nét chữ vàng rực rằng : “ Nhiệt liệt hoan hô đoàn kiểm tra....về kiểm tra...” Nghĩ thật lạ. Lạ ngay từ cái câu Nhiệt liệt hoan hô ấy. Mà đÓ GỌI Là THANH TRA KIỂM TRA THỠ PHẢI BỚ MẬT BẤT NGỜ CHỨ SAO LẠI BỎO TRước ? Báo trước để làm gỠ ? GẦN đây có mấy đợt kiểm tra về An toàn thực phẩm. Cũng rêu rao trên Tivi đến hàng tuần, thậm chí cŨN NỜU RỪ CẢ NGàY GIỜ, THỜI GIAN , địa điểm đoàn đến kiểm tra nữa. Ví như cuộc ra quân kiểm tra các cây xăng dầu trong phạm vi cả nước của thanh tra các sở KHCN, các kiểm dịnh viên thuộc các chi cục TC-ĐLCL phối hợp với các lực lượng quản lÝ THỊ TRường của các địa phương nhằm phát hiện xem đồng hồ đo đếm có bị chỉnh sửa, xăng dầu có bị pha dầu hoả vào và có hiện tượng đánh tráo xăng Moga 92 với xăng 90 để thu lời bất chính. Cuộc thanh kiểm tra này cũng được thông báo trước hàng tháng ( !? ). Vân vân và vân vân các kiểu thanh kiểm tra tương tự. Tổng hợp lại tất cả những điều mắt thấy tai nghe đến sượng sần ấy thỠ MỚI HIỂU THỜM RẰNG đÓ KHỎ LÕU NGHE BỎO CHỚ đưa tin rằng hầu hết các vụ việc gian lận khinh tế, các vụ tham nhũng, tham ô được đưa ra ánh sáng không phải từ công tác thanh tra mà phần lớn đều do tố giác của dân, sự phát hiện của báo chí và sự vào cuộc quyết liệt của công an. Các vụ án kinh tế lớn như Nước hoa Thanh Hương, Vụ Epco Minh Phụng, vụ Mường Tè trước kia và vụ đất đai Đồ Sơn... đều như vậy. Thanh tra đến rồi thanh tra đi. Thanh kiểm tra kiểu cờ dong trống mở tạo oai, lấy tiếng là chính như trên thỠ CỎC Cơ sở bị thanh tra cứ việc chỉnh đốn đội hỠNH, TẠM THỜI CHE đậy, chuẩn bị sẵn phong bỠ RỒI KỜ CAO GỐI Mà NGỦ . Và NHỚ LỲC THANH TRA đến thỠ TỈNH DẬY, đánh răng cẩn thận mà nói lời THANKYOU CHO TRỤI CHẢY.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
QUÝT LàM CAM CHỊU !?
Văn Xương
SEA Games 22 đang đến gần, một cuộc chơi lớn nhất của khu vực Đông Nam á về thể thao đang đến gần và Việt Nam vinh dự được chọn làm nơi diễn ra cuộc chơi đó. Và cho dù chỉ là cuộc chơi thỠ VỚI TINH THẦN THượng vỪ, MẾN KHỎCH, BIỂU LỘ TINH THẦN HỮU NGHỊ TUYệt vời của dân tộc Việt Nam với bạn bè quốc tế, thủ tướng chính phủ đÓ CHỈ đạo cho ngành thể thao phải làm hết sức mỠNH để SEA Games 22 được diễn ra hoành tráng, an toàn, đoàn kết và nhất là phải trong sạch. Thật đáng quý, đáng trọng ở hai chữ trong sạch đó. Việt nam là nước đăng cai, là chủ nhà, là nước có quyền đề ra , chọn lựa các môn thể thao thế mạnh của mỠNH để đưa vào chương trỠNH THI đấu. Và nữa, được ưu tiên trong việc chọn và đề cử trọng tài. Trong sạch chính là nằm ở khâu này. Chúng ta cŨN NHỚ Năm 1997 khi diễn ra SEA Games 19 khi đội tuyển bóng đá của ta thi đấu trên đất bạn, bị các trọng tài sử ép và cả nước đÓ PHẪN NỘ NHư thế nào và khi đó hỠNH ẢNH CỦA SEA GAMES 19 đÓ BỊ HOEN Ố đi thế nào trong lŨNG NHỮNG NGười hâm mộ thể thao chân chính. Tiếp đó là các SEA Games 20, 21. Sự thiên vị của trọng tài dành cho các VĐV nước chủ nhà cũng vẫn xảy ra, bị dư luận lên án. Tiếng lành đồn xa, tiếng xấu cũng đồn xa. Màu sắc của những tấm huy chương có thể rồi qua năm tháng sẽ nhạt phai, sự thắng thua rồi dần sẽ đi vào quên lÓNG, NHưng tấm lŨNG TRUNG THỰC, THượng vỪ CỦA MỘT DÕN TỘC THỠ MÓI CŨN đó.Và những bài học như vậy cŨN NÚNG HỔI. CÓ LẼ RỲT được kinh nghiệm từ những cuộc chơi đó, những được mất qua màu sắc của những tấm huy chương bị phủ bụi mà Thủ tướng ta đÓ KIỜN QUYẾT CHỈ đạo đảm bảo sự trong sạch cho cuộc chơi lớn lần này diễn ra ở Việt Nam.
Nhưng nhỠN VàO SỰ CHUẨN BỊ CỦA CỎC đội tuyển nước nhà. Chưa yên tâm. Chỉ đạo của thủ tướng chưa được thực hiện nghiêm. ĐÓ MANH NHA XUẤT HIỆN NHỮNG BÚNG đen của căn bệnh cố hữu : Có thành tích bằng mọi giá. Chỉ sơ điểm cuộc thi đấu Boxing, được coi là cuộc thi mang tính thử nghiệm, tập dượt của đội tuyển nước ta sau hơn 10 năm vắng bóng trên vỪ đài khu vực vừa dược tổ chức ở Hà Nội vừa rồi cũng đÓ THẤY. BỎO CHỚ đưa tin rằng có sự nhường điểm giữa đội VN1 và 2 ; giữa các đội gà nhà; và thật buồn khi thấy báo chí đưa tin các trọng tài nhà đÓ CÓ BIỂU HIỆN KHỤNG TRUNG THỰC , đÓ SỬ ỘP đội Thái Lan, đÓ NỚI TAY CHO đội Lào, đÓ TỠM CỎCH NÕNG điểm cho VĐV Việt Nam và điều này mới đau lŨNG : CHỚNH SỰ KHỤNG TRUNG THỰC CỦA CỎC TRỌNG TàI NHà Mà CÓ VĐV nhà đÓ BỊ CỎC VỪ SỸ THỎI LAN, NHỮNG NGười hiện đang vượt trội hơn các VĐV ta về đẳng cấp xuống tay quá mức cần thiết. QUÝT LàM đâm ra cam phải chịu là vậy.
Gần đây nữa là chuyện gian LẬN TUỔI Ở VŨNG đấu bảng giải thiếu niên nhi đồng toàn quốc cóp Mikka2003. Đội tuyển U11 Hà Tây nghe đâu bị đưa ra làm vật tế thần thay cho đôi U13 và bị cấm thi đấu 1 năm. Bị kỷ luật vỠ GIAN DỐI THỠ đáng rồi, mấy kỳ trước cũng có nhiều đội mắc rồi, nhưnG SAO LẠI Là CỎC CHỎU BỊ KỶ LUẬT. TỘI ẤY RỪ RàNG Là DO NGười lớn bày đặt, người lớn thích thành tích mà gian lận chứ các cháu thỠ... VẬY CỎI VIỆC CẤM CỎC CHỎU THI đấu có phải là QUÝT LẠI LàM Và CAM LẠI CHỊU như truyền thống bấy lâu nay của thể thao nước nhà KHỤNG ? Và CỨ CỎI KIỂU NàY THỠ SẮP TỚI SEA GAMES LIỆU CÓ TRONG SẠCH được không? Lo quá.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-- Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Văn hoá Điện thoại di động
Nam Phương
Phiếm tôi là anh cán bộ văn hoá thôn, được theo cấp trên đi dự ối cuộc họp từ thôn lên xÓ, LỜN HUYỆN THẬm chí lên cả tỉnh. Mới đầu được đi họp, Phiếm tôi cŨN CHỲ Ý LẮNG NGHE Và CẶM CỤI GHI CHỘP NHưng càng về sau Phiếm tôi đi họp càng chả ghi chép được gỠ BỞI TRONG TIẾNG RỠ RẦM TRAO đổi giữa các đại biểu thi thoảng lại nổi lên những âm thanh khác lạ lúc thỠ Nghe như tiếng dế kêu, khi thỠ Là MỘT KHỲC NHẠC EO ỘO. PHIẾM TỤI LẤY LàM LẠ, CHẲNG HIỂU RA SAO. VỪA KHI ẤY, TỪ VẾ đùi vị đại biểu oai vệ ngồi bên cạnh phát ra điệu nhạc “ ten tén ten tèn…”. Vị đại biểu đáng kính nọ như chỉ chờ có vậy vội thŨ TAY VàO TỲI QUẦn móc ra một vật chỉ to bằng ba ngón tay giơ ra trước mặt nhỠN CỎI GỠ TRONG đó. Phiếm tôi tŨ MŨ VỘI NGHẾN CỔ NHỠN SANG. VỊ NỌ THẤY VẬY LIỀN HỎI:
- Điện thoại di động ấy mà! Chưa bao giờ nhỠN THẤY SAO?
- Dạ chưa ạ! Cả xÓ EM CHưa ai có điện thoại loại này!
Vị đại biểu đáng kính ấy không để ý đến câu trả lời của Phiếm tôi và thoải mái đàm luận qua cái điện thoại di động với người ở tận đâu. Dù vị nọ chỉ nói nhỏ nhưng cũng đủ vài ba người chung quanh nghe được. Những người ấy có vẻ khó chịu cŨN TỤI DỒN HẾT Nhĩ lực để nghe lóng với sự thích thú đến tột bực. ThỠ RA đấy là một cuộc hẹn hŨ đi nhậu.. Tối về, Phiếm tôi hí hửng khoe với mụ Phiếm nhà tôi về cái hay mà tôi vừa lĩnh hội được ở cuộc họp buổi sáng khiến mắt mụ trŨN XOE NHư hai cái đít cốc.
ỚT LÕU SAU, Phiếm tôi lại được trên cho đi dự một lớp tập huấn về công tác văn hoá cơ sở ở tận trên tỉnh. Trong chương trỠNH LỚP HỌC CÓ MỘT BUỔI NÚI VỀ “Văn hoá ứng xử”. Diễn giả là một vị tiến sĩ Mĩ học đáng kính và nổi tiếng trong cả nước. Phiếm tôi nghe mà thích mê đi, cứ há miệng, dỏng tai, nghe như nuốt lấy từng lời của vị Tiến sĩ nọ những mong học được biết bao nhiêu là cái hay ho để về ứng xử với cha mẹ, vợ con và với những người xung quanh cho ra người có học. Đang cắm cói ghi ghi, chép chép thỠ BỖNG NGHE VỊ TIẾN SĨ NÚI: “ XIN LỖI”, PHIẾM TỤI NGẠC NHIỜN RỜI MẮT KHỎI TRANG GIẤY NHỠN LỜN THẤY VỊ TIẾN SĨ đang thŨ TAY VàO TỲI QUẦN Và PHIẾM TỤI BIẾT THỪA Là ỤNG THẦY LỤI RA CỎI GỠ. NHư không phải trước mặt mỠNH Là Hơn một trăm con người đang lắng nghe, vị Tiến sĩ Mĩ học nói chuyện bằng điện thoại di động mà một tay cứ chém vào không khí và nói thoải mái như lúc đang giảng bài. Lúc đÓ XONG CUỘC NÚI CHUYỆN VỊ TIẾN SĨ đáng kính ấy đàng hoàng đút điện thoại di động vào túi quần và nói :
- KHI VàO PHŨNG HỌP HOẶC GIỮA Nơi đông người, chúng ta nên tắt chuông điện thoại di động chỉ để cho điện thoại rung thôi! Đấy chính là một hành vi văn hoá ứng xử.
Rồi vị Tiến sĩ lại say sưa truyền cho chúng tôi về biết bao nhiêu những hành vi ứng xử có văn hoá. Thi thoảng, vị Tiến sĩ lại lịch sự nói: “ Xin lỗi!” để đáp lại những có điện thoại bằng giọng nói êm ái và nụ cười tươi tắn trên môi. Cả buổi học, tôi sung sướng ngắm nhỠN VỊ TIẾN SĨ BỐN LẦN TRẢ LỜI điện thoại di động với thái độ, cử chỉ vô cùng văn hoá! Cả lớp chúng tôi có phải ngồi CHỜ CŨNG BỪ!
_______________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Chí Phèo đời mới
●HOàNG NAM
- Hắn và đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi - Đạo nói khẽ. Tôi giật MỠNH:
-Ông đọc văn Nam Cao đấy à?
Đạo cười:
- Không, tôi nói hắn- Và Đạo giơ tay chỉ cho tôi người dần ông nhếch nhác, người sặc mùi rượu, miệng lảm nhảm vừa đi qua:
- Chí Phèo mới của làng ta đấy. Anh chắc không biết tay này, người xóm dưới, học sau bọn mỠNH MỘT LỚP NHưng chỉ học hết lớp sáu là bỏ. Thực ra so với anh em mỠNH THỠ HẮN CÓ điều kiện hơn nhiều. Ông bố làm thợ may, có hẳn một cửa hàng riêng ở phố chợ nên kinh tế khá, có tiền để chu cấp cho hắn học hành. Ông nhớ cái thời BỌN MỠNH đi học chứ. Chả đứa nào có được lấy một bộ quần áo cho tử tế. Trong khi đó thỠ HẮN LUỤN được diện những bộ quần áo đắt tiền, tóc lại cŨN CHẢI Mượt nữa. Bữa sáng tốt ra bọn mỠNH MỚI CÓ được vài củ khoai luộc lót dạ, nhưng hắn thỠ ăn phở ở quán. Hắn sướng thế nhưng học hành thỠ LẠI CHẢ đâu vào đâu. Hắn thường xuyên bỏ học, có bao nhiêu tiền nướng hết vào những đám chọi gà, đánh đáo lỗ. Bố hắn cũng muốn cho con nên người nhưng bất lực. Khuyên giải, cho xơi đŨN, CHỬI MẮNG... đủ cả, nhưng không ăn thua. Hắn đúp liên tục, cuối cùng là bỏ hẳn. Hắn chơi bời lêu lổng suốt thời tuổi trẻ. Lớn lên, nhất là khi lấy vợ rồi, cũng có những lúc người ta hy vọng hắn thay đổi. Một thời gian thấy hắn vác cuốc ra đồng, cũng gánh phân , cày bừa như ai. Nhưng chả được mấy nỗi, hắn chán, bỏ đi buôn. Sau lại thấy hắn đi làm mộc, đào vàng, buôn đá đỏ, lắm nghề lắm. Thực ra thỠ CŨNG CÓ LỲC HẮN KHỎ. CÓ TIỀN RỒI CHơi hụi, chơi bạc mất hết, nhà cũng phải đem gán nợ. Đến bây giờ hắn coi như không có nhà. Vợ hắn cũng không chịu nổi tính cờ bạc của hắn, bỏ đi theo người khác rồi.
-Thế bây giờ sao, sao ai lại đặt tên cho hắn là Chí Phèo. Có lẽ tại cái bệnh sâu rượu chứ gỠ?- TỤI HỎI. Đạo cười buồn:
- MỘT PHẦN VỠ THẾ. NHưng lí do chính lại nằm ở chuyện khác. Cái hồi hắn mới đi làm ăn xa về, trông người ngợm cũng khá. Hắn lại có tài ăn nói nữa. Hồi ấy ở xÓ MỠNH đang có nhiều chuyện buồn xảy ra. Nhân xÓ được cấp ngân sách để đầu tư cho một số công trỠNH LàM đường, xây trường, xây trạm xá..., một số cán bộ dựa vào đó tham ô tiền của tập thể. Dân biết, nhưng chết cái không tỠM được bằng chứng, không bắt được tận tay , day tận mặt, chỉ thấy các ông ấy chả làm gỠ THỜM Mà TỰ Dưng cứ giàu vống lên, nhà nào cũng sắm được xe máy và các vật dụng loại đắt tiền cả. Dân có làm đơn kiến nghị thanh tra nhưng chả đâu vào đâu. Đơn gửi đi đơn lại quay về. Mấy cha được thể lại càng làm càn. Hắn xuất hiện đúng lúc ấy. Ban đầu hắn mŨ đến mấy cuộc họp của mấy bố trên xÓ, NGỒI LỠ, đuổi không đi: - Cán bộ họp là để bàn việc cho dân, vậy thỠ Hà CỚ GỠ PHải giấu? Tôi là dân đây!- Hắn cứ ngang vậy. Cán bộ xÓ TỨC LẮM NHưng không làm gỠ được. Những lần họp bàn sau các bố phải kéo nhau đi họp kín. Họp ở đâu hắn cũng mŨ RA được. Hắn tỠM TỚI CỎC CHỖ đang thi công, chẳng nói năng gỠ CHỈ đếm đếm, ghi ghi. Và đùng cái, hắn tuyên bố sẽ đi lên tỉnh kiện cán bộ xÓ. HẮN CŨN KHOE RẰNG HẮN QUEN KHỎ NHIỀU CỎN BỘ MÓI TRUNG ương. Dân làng mỠNH được hắn kéo vào cuộc, viết đơn, gom tiền cho hắn mang đi Hà Nội. Nhiều người tin mười phần đợt ấy mọi trắng đen sẽ được làm sáng tỏ. Nhưng...cậu biết sao không, chuyện đang rôm rả bỗng lại lịm tắt. Hắn vắng bặt mấy tuần liền rồi hôm về lớn tiếng tuyên bố: Không có gỠ. THANH TRA RỒI NHưng không phát hiện tham ô. Dân làng ngớ ra. CŨN HẮN, TỪ đó người ta thấy hắn tự dưng được xÓ đề nghị bổ xung vào ban thanh tra. Lúc này mọi người mới ngÓ NGỬA RA Là BỊ HẮN LỪA. HOỎ RA HẮN CHỈ Là KẺ Cơ hội. Biết cánh cán bộ cũ có vấn đề, hắn tính chuyện rung cây doạ khỉ rồi nhảy vào đŨI ăn chia. Cái chân trong ban thanh tra thực ra là phần mà hắn được cánh cán bộ xấu phong cho để hắn ngậm miệng lại. Cũng từ đó, hắn với cánh kia là một, đi đâu, làm gỠ , NHẤT Là NHỮNG BUỔI TIỆC TỰNG THỠ LỲC NàO CŨNG CẬP KỐ. NHư để chặn trước, hắn luôn mồm khoe với mọi người là hắn quen biết nhiều cán bộ trên tỉnh, trên Trung ương. Dân bực, quyết làm mạnh hơn, đơn từ bay lên đến tận Ban kiểm tra Tỉnh uỷ. Lần này may quá, đoàn kiểm tra về thật. Vụ việc được phanh phui. Ban lÓNH đạo xÓ CŨ, NGười bị bắt, người bị khai trừ, cách chức. Một ban lÓNH đạo mới gồm toàn những anh em trẻ cùng mấy đồng chí bộ đội phục viên được bầu vào những cương vị chủ chốt của xÓ. HẮN BỊ LẬT MẶT. TỪ KHI BAN LÓNH đạo mới lên, hắn vẫn định giở trŨ CŨ, NHưng trong sạch thỠ AI NGười ta sợ. Hắn thất thế lại quay về rượu chè cờ bạc. ĐÓ MẤY LẦN BỊ CẢNH CỎO RỒI đấy...
-Nhưng sao lại gọi hắn là Chí Phèo? Hắn làm gỠ XỨNG Mà được cái tên ấy?-Tôi bảo Đạo.
ANH TRŨN MẮT NHỠN TỤI. TỤI Cười:
-Tớ bảo là hắn không xứng được gọi vậy. Chí Phèo ngày xưa đúng là có hay say, có hay chửi, nhưng đó là do xÓ Hội khốn nạn lúc bấy giờ nó đẩy con người ta vào hoàn cảnh không lối thoát nên anh Chí mới như thế. Với lại, Chí Phèo xưa chửi là chửi lÓO BỎ KIẾN, RỲT DAO RA CŨNG Là để đŨI QUYỀN được làm người lương thiện kia mà. CŨN CỎI TAY Ở LàNG TA KIA THỠ HẮN TỠM đến cánh cường hào đời mới với mục đích là đŨI được cùng ăn chia thứ đồ ăn cắp, nghĩa là cùng được tha hoá, bẩn thỉu đi. Vậy thỠ HẮN Là KẺ KHỐN NẠN Hơn, hèn hơn nhiều so với Chí Phèo xưa chứ, đúng không?
Đạo ngồi im ra chiều suy nghĩ và một lúc sau anh nhỠn tôi cười và gật gật đầu: Phải, Làm sao được như vậy!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Người hết thời.
Văn Xương
Mới bốn giờ chiều. Đang làm việc tôi bỗng nghe tiếng gỪ CỬA Và LIỀN SAU đó là một khuôn mặt thŨ VàO : CẬU Văn, thôi nghỉ xuống làm vài quả bóng đÓ... TỤI GIẬT MỠNH KHI NHẬN RA đó là ông Biện, thủ trưởng cũ của cơ quan . Ông mới về hưu được gần một năm nay. Biết ông rủ tôi xuống sân chơi cầu lông, nhưng vỠ TỤI CHưa từng biết chơi nên đành cáo lỗi. Ông có vẻ không vui, ngần ngừ một lát rồi khép cửa. Tôi nghe tiếng ông gọi mấy người ở phŨNG BỜN. CHẮC Là KHỤNG CÓ AI XUỐNG Chơi với ông nên một lúc sau, qua cửa sổ mở quay hướng nhỠN RA SÕN SAU ,TỤI THẤY ỤNG đang quàng chiếc túi đựng vợt vào vai rồi lên xe đi. Có lẽ ông tỠM đến chỗ khác. Không hiểu sao nhỠN CẢNH ẤY TỤI BỖNG đỏ mặt. Trước đây, khi ông cŨN đương chức, tầm này ở cơ quan tôi đÓ NHỘN NHỊP LẮM. ỄNG BIỆN MỜ CẦU LỤNG NỜN đÓ THàNH LỆ, CỨ KHI NàO NHỠN THẤY ỤNG MẶC CHIẾC QUẦN XOOC TRẮNG đi đi lại lại vung chân vung tay khởi động bên gốc cây bằng lăng dưới sân là lập tức liền đó đÓ CÓ MẤY ANH XỎCH VỢT XUỐNG VÕY QUANH. AI cũng được tranh làm quân xanh cho ông. Ông Biện chơi cầu không giỏi, tay chân ngều ngào, đì cầu cứ như người vớt tép, nhưng lại rất hiếu thắng. Biết tính ông nên tay chánh văn phŨNG đÓ PHẢI THường xuyên chọn cho ông một tay cầu cự phách đánh kèm, phía bên KIA THỠ TUỲ, NHưng phải quán triệt tinh thần là luôn chỉ được thua. Chơi thể thao mà chỉ cốt thua thỠ CHỎN, NHưng bù lại, được luôn xuất hiện trước mắt ông, giả vờ đì hụt quả vụt của ông, khen ông đập ỎC để cho ông vui và chơi xong lại cŨN được ông cho đi uống bia với nem chua cùng nên nhiều người vẫn thích được thua ông lắm. Cuộc chơi đang lên thỠ đùng cái, ông về hưu. Từ ngày về hưu, thời gian rỗi nhiều nên các buổi chiều ông Biện vẫn thường tỠM đến cơ quan cũ chơi cầu. Nhưng cảc trận cầu với ông giờ đÓ Thay đổi, Không mấy ai muốn kẹp với ông nữa. Người ta đÓ TỠM được đối tượng khác để thua. Đến tuần nay sếp đương nhiệm đi vắng, phong trào có chỠM XUỐNG TÝ CHỲT. ỄNG BIỆN DẪU đến nhưng ông không thể có khả năng khuấy động phong trào như trước... Ông đÓ HẾT THỜI RỒI...
-----------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
PHIẾM LUẬN
CỎCH CỦA QUAN
HOàNG NAM
LÓO KHỲNG SANG TỤI CỰNG VỚI MỘT điệu cười rất khả nghi: Tôi đố chú, quan là gỠ ? VỠ đÓ QUỎ QUEN VỚI NHỮNG THẤT THườngcủa lÓO, TỤI THẬN TRỌNG : NHưng bác hỏi quan nào, quan thời phong kiến hay...?- ThỠ TẤT NHIỜN Là QUAN THỜI NAY RỒI, QUAN THỜI PHONG KIẾN NÚ CHẾT TỪ CỎCH MẠNG THỎNG TỎM...AI BỚI LỜN LàM GỠ ? TỤI VẪN CẢNH GIỎC : THẾ THỠ BỎC PHẢI GỌI Là CỎN BỘ CHỨ ,BÂY GIỜ AI GỌI Là QUAN ?- GỚM, CHỲ MàY DẠO NàY CŨNG CHỮ NGHIÓ, QUAN điểm ra phết nhẩy, ừ thỠ CỎN BỘ Là GỠ ?- DỄ ỢT, CỎN BỘ Là NGười làm cho dân, phục vụ dân , chính báo nói thế !- Tôi cười đắc thắng nHỠN LÓO. AI DỐ, LÓO TỈNH KHỤ : CHỲ MàY NÚI SAI TOỘT, VIỆC CỦA DÕN THỠ DÕN PHẢI LàM LẤY, PHẢI TỰ PHỤC VỤ LẤY CHỨ. CŨN CỎN BỘ Là NGười lo cho dân, nghĩa là người nghĩ việc ra cho dân làm. Mà một người lo bằng kho người làm đấy !- và lÓO Cười khùng khục. Tôi tức, chưa kịp nghĩ ra câu gỠ để bác lại thỠ LÓO đÓ CẤT LỜI đầy vẻ kẻ cả : Để tớ giảng cho chú mày nghe. Chiều tối qua chú mày phàn nàn với tao về cái chuyện ruộng mới chia xong mấy năm nay đÓ LẠI TỚNH CHUYỆN DỒN điền đổi thửa, đúng không nào. Lúc ấy tao cũng chưa kịp phân tích được cho cặn kẽ nên im lặng. Nhưng đêm về, có thời gian suy nghĩ tao mới vì ra rằng, cái việc dồn điền đổi thửa là đúng. Như cái anh cán bộ trên tỉnh về nói đấy, muốn làm ăn lớn, muốn đầu tư sâu, muốn đưa máy móc vào đồng ruộng mà ruộng đất của thôn mỠNH, MỖI NHà HỰNG CỨ MỘT MẢNH TRỤNG NHư cái váy đụp ấy, thỠ LàM LỚN SAO được. Tao cho nói vậy là chí lÝ.- THẾ NGàY TRước lúc chia mỗi nhà mỗi mảnh, có tốt có xấu, có gần, có xa thỠ CỎC ỤNG ẤY CŨNG BẢO LàM VẬY Là TỐI ưu, là công bằng. Sao hồi ấy trước khi có chủ trương chia ruộng cho dân các cán bộ không nghĩ cho thật kỹ, lường cho thật hết cái cảnh sau này rồi hẵng đưa ra thực hiện thỠ BÂY GIỜ CÓ PHẢI đì được bao nhiêu công của ? Tôi vặn lÓO. LÓO KHỲNG VẪN THẢN NHIỜN : THẾ MỚI Là CỎN BỘ. Tớ đÓ BẢO RỒI, CỎN BỘ SINH RA Là để nghĩ việc cho dân làm. Cái cách chia ruộng mỗi lúc mỗi khác cũng giống như việc hôm nay làm đường, đổ bê tông, đổ nhựa cho thật chắc, thật bóng, mai lại cho đào đường lên để lắp ống nước, lắp cáp điện ngầm. Lúc này duyệt vị trí xây nhà máy chỗ ấy, lúc khác lại cho chuyển đến chỗ nọ vỠ để nhà máy đấy thỠ Ụ NHIỄM MỤI TRường. Mới rồi tập hợp các giáo sư tiến sỹ lại soạn sách lớp một cho trẻ học, giờ lại bảo sách cŨN CÓ KHIẾM KHUYẾT, CẦN TỔ CHỨC HỘI THẢO, TIẾN HàNH đính chính lại...vân vân... Đừng vội nghĩ là các cán bộ của ta ít trỠNH độ, chỉ có thể nghĩ được đoạn một đâu , mà tất thảy các việc họ làm là đều có lý cả trong đó cái lý lớn nhất là để dân mỠNH LUỤN CÓ VIỆC LàM. CẠNH đó, nếu theo ý chú mày nói, chỉ cần cán bộ người ta ngồi nghĩ kỹ một lần cho thấu là xong , là tiết kiệm được công sức thời gian tiền của cho dân nước, nếu vậy thỠ SAU KHI NGHĨ MỘT LẦN XONG, CỎN BỘ SẼ LàM GỠ , CHẲNG LẼ NGỒI CHơi xơi nước chắc. Phải có việc gỠ đó tiếp tục làm thỠ MỚI được hưởng lương chứ. Hơn nữa mỗi lần thay đổi lại được gọi là một cuộc cải cách. Một đất nước luôn có cải cách là một đất nước tiến bộ. Chú mày đọc báo, xem ti vi ít nên chú không thể hiểu hết được cái sự uyên bác cũng như không thấy được tầm nhỠN XA TRONG CỎCH LàM VIỆC Của các cán bộ . Người ta gọi đó là cách của quan, hiểu chưa ? !
-----------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Ông chống tham nhũng
Lão Khúng sang tôi . Nhìn vẻ mặt lão tôi biết lão lại đang có gì bất ổn. Tôi nhìn lão chờ đợi. Rõ ràng là có chuỵện gì quan trọng . Quả nhiên ngồi một lúc, lão Khúng đã dè dặt: Theo cậu thì ông Tam là người thế nào? Tôi ngạc nhiên. Ông Tam người cùng phố chúng tôi. Trước đây ông là cán bộ của Tỉnh uỷ, phụ trách một ban nào đó khá quan trọng. Thời đó chả máy khi, có thể nói là không bao giờ chúng tôi được ông ghé thăm. Dân phố , chỉ ngoại trừ cái lần nhà ông có đám làm tang cho ông cụ thân sinh ra ông nhiều người mới có dịp bước chân qua chiếc cửa sắt nặng chịch nhà ông để vào phúng viếng. Ông sống khép kín và chả bao giờ thấy thân mật với ai. Nhưng từ khi ông nhận quyết định về hưu thì tính ông thay đổi hẳn. Cửa nhà ông vẫn thường xuyên khép kín nhưng ông thì đã năng lui tới nhiều nhà dân xung quanh: Các cậu thông cảm, ngày trước công viêc cơ quan bận tối mắt tối mũi nên chả mấy khi anh em gặp nhau. Còn bây giờ thì... tớ thành dân rồi, như các cậu rồi... Chúng tôi cũng cảm thấy vui khi ông nói vậy. Và niềm vui ấy sẽ thật trọn vẹn nếu như trong câu chuyện của ông bây giờ nó không quá nặng nề. Dân chúng tôi nhiều người bây giờ gọi ông là ông chống tham nhũng, và kèm đó là cái cười nửa miệng. Bởi ông thường thông tin cho chúng tôi biết nhà những ai những ai, phần lớn đều đang đảm trách cương vị gì đó ở tỉnh vừa rồi kiếm được gì: Xây nhà mới, mua được con xe đắt tiền, đưa được con đi du học hay mới tậu thêm được lô đất mặt đường... Thậm chí ông còn rành cả nhà ấy nhà nọ đưa được bao con cháu vào hưởng lương biên chế nơi này nơi khác: Chúng nó bây giờ ăn khiếp lắm... Ông nói vậy và lắc đầu, mắt vằn lên những tia dỏ căm phẫn. Nhiều người nghe ông nói vậy thì gật gù. Nhưng cũng có người hỏi nhỏ: Chúng cháu là dân, chuyện các quan trên ít biết lắm. Bây giờ Đảng và nhà nước đang đẩy mạnh phong trào chống tham nhũng. Bác biết nhiều vậy sao không tố cáo... - ấy, ông lắc đầu vội vã: Không được , là mình nói để các cậu biết vậy thôi chứ các cậu là đân, các cậu chống thì được còn mình.. nhiều ràng buộc lắm. Mấy tay đó trước kia mình đều biết cả, có tay chính mình gây dựng, đề bạt lên ấy chứ. Bây giờ... đúng là lòng người khó lường. Chúng nó bây giờ đều là lũ qua sông đấm... vào sóng. Từ khi tớ về hưu có mấy đứa vác mặt đén nhà. Tệ vậy... Nhưng bây giờ mình có làm gì... người ngoài không hiểu lại cho là anh em đá nhau... Nói rồi ông thở dài ngán ngẩm. Chúng tôi nghe điệu bộ ông vậy thì cũng ngồi im. Và rồi câu chuyện trên lại tiếp tục diễn ra. Nó diễn ra nhiều đến nỗi dần nhiều người không muốn nghe ông nhắc lại nữa. Hôm nay đến lượt lão Khúng chịu trận? Tôi nhìn lão Khúng và nhận được từ lão cái gật đầu: Ông ấy lại vừa sang bên tôi. Vẫn chuyện cũ thôi. Nhưng cậu giáo ạ... Lão Khúng ghé tai tôi hạ giọng: Vừa qua tôi nghe được thông tin khác. Rằng cái nhà ông Tam ấy, cái hồi còn đương chức cũng ghê lắm chứ chả phải như giờ đâu. Hồi ấy ở cơ quan nhiều người gọi ông là Tham cơ. Trước khi về hưu cũng còn đến năm lô đất nằm ở mấy khu quanh đây đấy. Nhưng mà rắn khôn giấu đầu. Được lô nào là chuyển giấy tờ sang tên cho các con ngay. Chắc đúng rồi. Cậu ở đây lâu cậu biết, con cái ông ta có đứa nào học hành ra hồn mà cũng đều có chân ở những cơ quan sang cả. Rồi đứa nào cũng nhà mặt phố, cửa hàng cửa hiệu ra trò... Cậu ạ. Tôi thì tôi cho rằng chả phải ông ta chống tham nhũng đâu, ông ta đang ghen ăn tức ở với mấy tay đương chức thì có... Với lại vẫn trò rắn khôn giấu đầu, chả ra mặt... chỉ định ném đá giấu tay, kích để anh em mình lên tiếng chứ lão thì... Tôi ngồi im. Trong đầu tôi chợt nhớ đến câu phàn nàn của ông Tam: Từ khi tớ về hưu có đứa nào vác mặt đén nhà... Và thở dài. ừ, nếu như họ vẫn đến ông, cung phụng, đáp nghĩa ông thì chắc hẳn... các ông chả phải đá lẫn nhau. Quả tệ thật.
Phiếm luận
Kế hiểm
Hoàng Nam
Vừa đọc chưa hết tờ báo tôi đó vội tìm sang Lóo Khỳng: Này lóo, hàng ngày lóo cứ mất lũng tin, cứ kêu là ở ta nhiều tiêu cực, nhiều tham nhũng, nhưng tôi vừa đọc được trên báo một tin tuyệt vời- Tin gì vậy? Lóo vội hỏi. Tôi khoỏi chớ giơ tờ báo ra trước lóo: Đây, lóo xem, bỏo đưa giấy trắng mực đen nhá. Tại một quận lớn của thành phố HCM lónh đạo các cấp ở đó đó đưa ra một kế sách về chống tham nhũng rất chi là độc đáo: Lập quỹ chống tham nhũng để thưởng cho ai có công phát hiện ra tham nhũng , số tiền do các cơ quan doanh nghiệp trên địa bàn ủng hộ vào quỹ này đó khỏ lớn, vậy mà từ thỏng 10 năm 2005 đến nay vẫn chưa có ai được ôm, lóo thấy tuyệt không?
-Cỏi gì tuyệt ở đây? Lóo Khỳng không nhìn tờ bỏo mà nhìn tôi. Tôi hơi bị cụt hứng, nhăn mặt: Thì như vậy là ở ta không có tham nhũng hay chí ít là bọn tham nhũng nó đang co vũi lại chứ cũn sao. ở một địa bàn rộng lớn, lại tập trung toàn các cơ sở buôn bán, các doanh nghiệp tầm cì, tai mắt nhân dân như thiên la địa vừng mà gần năm trời không phát hiện ra vụ tham nhũng nào thì chứng tỏ không có tham nhũng chứ cũn gì.
- Không cũn tham nhũng? Có mà số tiền thưởng chưa đủ lớn thì có
- Giời ơi, năm mươi triệu đồng rồi đấy bố ạ- Tôi nhắc lóo. Lóo Khỳng vẫn chẳng thay đổi nét mặt: Năm mươi triệu là lớn với tôi và chú chứ với mấy cái anh tham nhũng thì số tiền ấy nú coi là cỏi đinh gỉ gì?
- Sao lại mấy anh tham nhũng nào vào đây. Ông nghe chưa thủng hả, đó là tiền treo lên để thưởng cho dân mình nếu ai có cụng phỏt hiện ra tham nhũng kia mà.
- Tôi biết- Lóo Khỳng cắt ngang lời tôi- Nhưng tôi hỏi chú, liệu dân mình có thể tố cỏo kẻ tham nhũng? Không, cựng lắm cỏi dõn mình có thể làm được chỉ là phát hiện dấu hiệu, nghĩa là chỉ có thể phát ra cái hiện tượng, dựa vào việc thấy nó tự dưng giàu vụt lên, tự dưng có nhà lầu xe hơi, có tiền bao bồ, ăn chơi trác táng, có tiền nhiều đưa con đi du học tận bên Mỹ, bên Anh, bên Nhật… thế thôi, chứ túm cổ áo nó lôi nó ra công đường bảo nó là tham nhũng liệu chú có làm được không? Chứng cứ đâu? Nên nhớ là phải có chứng cứ nhé. Tố cáo nó là tham nhũng mà không có bằng chứng thì ra toà nú quật lại cho vì mặt. Cũng như cái vụ Luật quy định rằng tố cáo bọn đưa và nhận hối lộ cũng thế, cũng phải có chứng cớ !
- Thế nhưng dân cánh ta thì làm sao mà có thể nhảy vào kiểm tra sổ sỏch, chứng từ, có thỏm tử quay phim chụp ảnh cảnh nú tham nhũng hay tham ụ hối lộ được ? Tôi đó thấy đuối. Lóo Khúng cười:
- Vậy nên tôi mới nói là chỉ dùng số tiền thưởng lèo tèo thì chả bao giờ bắt được tham nhũng đâu. Muốn bắt được tham nhũng với tham ô hối lộ mà lại kèm đầy đủ chứng cớ như luật quy định thì chỉ có cỏch là treo số tiền thưởng thật to, thật to.
- To đến bằng nào? Tôi ngạc nhiên
- To hơn nhiều lần số tiền kẻ tham nhũng đó tham nhũng, to hơn số tiền kẻ đưa hối lộ cho kẻ ăn hối lộ… đại loại vậy, chú hiểu không. Lúc đó thì chớnh kẻ tham nhũng sẽ tự tố cỏo mình. Chớnh kẻ được hối lộ sẽ tố cáo người đưa hối lộ .. để được nhận tiền thưởng to hơn. Vừa được tiếng vừa được miếng. Nó mà đó tự tố cỏo nú thì lỳc ấy mới mong có đủ số liệu cụ thể được. Chú thấy kế của tôi thế nào?
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
Nhà văn … Khoỏ
Hoàng Nam
Vừa chập tối, chưa đến chương trình thời sự đó thấy Nam, bạn cựng phũng cụng tỏc với tôi ở cơ quan và là hàng xóm của tôi, nhà cách nhà tôi chừng trăm mét tìm sang. Chưa kịp ngồi xuống ghế Nam đó lắc đầu: Chán quỏ ụng ạ. Tôi vừa mới ở quờ lờn… Có chuyện gì vậy? Tôi nhìn Nam lo lắng. Anh lại lắc đầu: Không, nói thế thôi chứ chẳng có chuyện gì to tỏt cả. Tôi vừa về quờ… Chả là mấy thỏng trước đây, mấy ông cán bộ xó có lờn chơi, vận động cánh con em ở xó đang làm cán bộ trên tỉnh đóng góp tiền để xó xõy một cỏi nhà văn hoá chung cho bà con. Nghe vậy thì bọn mình cũng mừng. Hội đồng hương trên này đứng ra vận động anh em cùng địa phương xúm tay vào. Nói thật nhiều người cũng nghèo, đồng lương như ông biết đấy, chia năm sẻ bảy cả, nhưng việc nghĩa ấy chả lẽ sao. Bọn mình, người nhiều kẻ ít tuỳ năng lực góp được cả thảy hơn chục triệu gửi về. Nghe nói ở huyện cũng hỗ trợ thêm. Chưa đầy ba tháng cái gọi là Nhà văn hoá ấy đó xõy xong. Xó làm lễ khỏnh thành to lắm, cờ dong trống mở rất hoành trỏng. Lại cũn thuờ cả truyền hình về quay nữa. Phải núi là nhà khỏ đẹp, rộng rói thoỏng mỏt. Lại phõn ra cả phũng thư viện, hội trường, sân khấu để biểu diễn nhỏ nữa. Kế hoạch sử dụng được đưa vào báo cáo cũng rất chi là ấn tượng. Mình rất vui vì ngay hụm khỏnh thành trong thư viện của nhà văn hoá cũng đó có ngay một tủ sỏch trong đó đủ cả sách văn học, kỹ thuật, rồi pháp luật… phong phú lắm. Trước cửa thì là sõn thi đấu và luyện tập cho các môn cầu lông, bóng chuyền, thể dục dưìng sinh. Khách về dự cũng như anh em mình ai nấy trụng thế đều hởi lũng hởi dạ. Nhưng… hôm nay, tức là chỉ sau khi khánh thành nhà văn hoá có chưa đầy hai tháng, mình về thì… mới tỏ hoả ra tất cả chỉ là một trũ… chả biết nờn gọi là gì nữa. Mấy ụng bỏc bà thớm cho biết cái gọi là nhà văn hoá ấy chỉ tồn tại được đúng ba bảy… mười tám ngày, thời gian vừa đủ để đoàn kiểm tra của sở văn hoá trên tỉnh xuống để xét công nhận làng xó văn hoá. Chả là nhà văn hoá là một chỉ tiêu quan trọng trong cái việc bình xột ấy mà. Sau hôm khánh thành đám thanh niên kéo đến mượn sách đọc xó viện cớ chưa có thủ thư quản nên chưa cho mượn. Vợt cầu lông, bóng bánh cũng cất kỹ cho đến tận khi có đoàn kiểm tra đến mới gọi mấy người đến vờ như đang hoạt động. Đoàn kiểm tra đi hôm trước thì hôm sau tất cả mọi thứ, từ tủ sách đến bàn ghế, rồi vợt, lưới các loại lập tức cất cánh bay sang làng bên. Hoá ra tất cả những thứ ấy cũng chả phải của riêng xó nào, thụn nào. Họ đi mượn ở những đâu những đâu ấy về rồi lần lượt bày ra khi có đoàn kiểm tra về. Xong rồi thôi, đem trả. Cái nhà to đẹp vậy giờ đóng im ỉm suốt ngày đêm. Dân gọi đó là nhà văn Khoá. Tôi có tìm gặp tay bớ thư hỏi chuyện thì hắn cười rất hồn nhiên: Phải vậy chứ sao. Một quả cầu lông hai cân thóc đem cho bọn thanh niên chúng đập thì có mà yến thóc mỗi chiều chẳng đủ. Tủ sách cũng phải có tiền, lại phải có người quản, tiền đâu mà trả công cho họ. Và mọi thứ khác cũng thế. Thôi, kiếm được cái bằng công nhận làng xó văn hoá như vậy là đủ rồi, cũng mát mày mát mặt với thiên hạ rôi, cũn thì… Đấy, ông xem có buồn không chứ. Vừa qua đọc báo chúng ta thấy bên giáo dục đang bị lên án vì cỏi bệnh học ảo, dạy ảo, thành tớch ảo. Hoỏ ra chả phải cứ giỏo dục mà là nhiều nơi, nhiều ngành cấp cũng đang bị cái bệnh thành tích ảo này chi phối ông ạ. Kiểm tra hời hợt, không đến nơi đén chốn thì đẻ ra thành tích giả, việc giả, báo cáo giả, bằng khen giả, giả tuốt. Làm sao đây?
---------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
Hóy hoón sự sung sướng
Văn Xương
Lóo Khỳng sang tôi với vẻ mặt đầy lo lắng: Chết tôi rồi cậu giáo ơi! Tôi nhìn lóo và tự dưng cũng đâm lo. Lóo đang sửa nhà. Hay là bên lóo xảy ra sự cố gì? Không đợi tôi hỏi, lóo với tay: Ban nóy cậu có xem Ti vi không? Tôi gật: Có, chỏu có xem, nhưng chuyện gì ạ? Lóo Khỳng sỏn lại bờn tôi, giọng thấp hẳn xuống: Thế thì chắc cậu để ý đến cái tin nhà hình họ loan rằng… có một cái nhà máy nào đấy của ta vừa bị mất cắp một cỏi hộp… nú là cỏi hộp… gì nhỉ, đại loại là đựng bom nguyên tử hay sao đấy… A, ra vậy. Tôi cười đẩy vai lóo: Chỏu có nghe. Đó là tin công ty XM Sông Đà, công nhân ở đó tháo cái hộp đựng chất phóng xạ, chất phóng xạ bố ạ, chứ không phải là đựng bom nguyên tử. Họ tháo ra để sửa chữa, đặt cái hộp ấy trên nền kho rồi quên, bị kẻ cắp lấy mất. Người ta dự đoán, có lẽ kẻ cắp tưởng đó là cái hộp bình thường nên lấy để bán sắt vụn…- Đấy, tôi là tôi đang lo chính cái tin ấy đấy. Kẻ cắp tưởng là sắt vụn, người mua cũng tưởng là sắt vụn, ông nhà máy luyện thép mua lại của đại lý cũng nghĩ là sắt vụn, thế là cho vào lũ nấu lờn, lẫn lộn tựng phốo, rồi thì là sắt làm ra cũng bị nhiễm phúng xạ… chà chà… thế là chết cả đám. Tôi nghe rừ nhà hình người ta bảo cái chất ấy nguy lắm, đứng gần một mét là có thể bị nó ảm vào người, rồi là có thể mắc chứng máu trắng máu đen gì, rồi là có thể chết. Nguy thế... – Võng, thì .. nguy. Nhưng đấy là nói chung, cũn với bỏc thì có gì mà chỏu thấy bỏc như…- Cũn như cái gì nữa. Tôi đang rối ruột lên đây- Lóo Khỳng gắt: Tôi đang sửa nhà. Lần này thằng cháu đem về cho ít tiền,. Cậu tính, mấy năm nay gieo toàn giống lúa mới, rạ ngắn thun lủn lợp nhà sao được. Vậy nên tính cố, định là làm hẳn một gian mái bằng cho yên tâm, vừa đì lo lợp đi lợp lại, vừa khỏi sợ gió bóo. Nhưng giờ thế là chết. Tường xây gần bằng khẩu rồi. Đang tính ngày mai mua lấy mấy tạ sắt chuẩn bị mấy nữa dàn mái thì… Tôi ngẩn ra nghe lóo núi rồi chợt hiểu. Tôi kộo lóo: Giời ơi là thế. Bác lo mua phải sắt nhiễm xạ chứ gì? Rừ là… Bác yên tâm đi, công an người ta vẫn đang tìm. Cỏi hộp đó chỉ mới mất thôi, làm gì đó kịp cho ai đem nấu với thép. Với lại… - Cậu nghe không rừ rồi. Lóo ngắt lời tôi rồi sầm mặt: Nhà hình người ta bảo hiện cả nước có tới 147 cơ sở có sử dụng chất phúng xạ này. ừ thì cứ cho là cỏi hộp của anh XM Sụng Đà chưa bị đem nấu, nhưng với cách quản lý, bảo vệ chất nguy hiểm của ta như vậy thì ai dỏm đảm bảo là chỉ có một nơi mất. Nhì nơi khác cũng mất, mà lại mất từ tám hoánh rồi nhưng họ không báo hay không biết thì sao? Rồi nhì cũng lại có cỏi thằng ăn cắp nào nó tưởng đó là sắt vụn? Nghe nói cái chất ấy phải đựng trong hộp có chất bảo vệ đặc biệt chứ để ra ngoài là toi, phải tới ba mươi năm sau nó mới hả hơi hết mới không nguy hiểm nữa, cậu hiểu không. Cũn bây giờ thì một tớ ti của nú cũng đó chết người chứ đừng nói đến phủ cả một đống sắt nhiễm xạ lên đầu mà chui vào ở. Thôi, tình thế này thì tôi lại tốn thờm ớt gạch xõy cao hai cỏi vỉ ruồi rồi mua luồng về lợp rạ như cũ thôi. Cứ phải tính chắc cậu ạ. Ba đời nhà tôi ở mái rạ rồi chứ có phải đến mình mới là một đâu mà cuống lên. Huyếnh lên theo người ta, nhì ra… chả bừ. Đấy, tôi tính vậy, tạm gác lại cái giấc mơ mái bằng đó, đợi ba mươi năm sau rồi tính. Cậu thấy thế nào?
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
Dõn ta tài lắm!
Hoàng Nam
Cứ thỉnh thoảng lại nghe lóo Khỳng bật ra một cõu như vậy- Thấy lạ, tôi hỏi thì lóo gõn cổ : Chứ không ư. Nhiều tài nữa là khác. Tôi kể chú nghe thử vài cái tài nhộ.
Thứ nhất : Tài nhịn, mà chú là tiêu biểu. Chú là nhà văn. Tôi biết chú ăn chực vợ đến mấy năm liền để viết sách. Vừa rồi chú được in một cuốn truyện. Được hơn ba triệu. Nếu chia ra cho mấy năm, chẳng phải thu nhập hàng tháng của chú không hơn mụ bán hàng nước ngoài gốc đa đầu làng. Thế nhưng chú vẫn bị coi là có thu nhập đột xuất cao. Bên nhà xuất bản họ trừ béng của chú mấy trăm tiền thuế. Chú im
Thêm nữa nhé. Gần đây chú thấy giá điện, giá xăng dầu, giá tem thư, giá gì gì nữa bờn bưu điện cứ chốc lại tăng. Họ bảo vì giỏ thế giới tăng. Nhưng khi giá thế giới giảm, như mấy ngày nay nghe đài rồi xem Ti vi đó, giá dầu trên thế giới đang giảm ầm ầm, thế nhưng giá của ta lại cứ thế giữ. Dân cũng im.
Thứ hai : Tài lỏch. Cái này tôi thấy nhiều. Đi học thì học một nơi, nhưng khi thi thì lại làm hộ khẩu ở nơi được ưu tiên để được cộng điểm. ở Thị xó, xe mỏy về quờ mua để khi đăng ký được hưởng thuế thấp. Nghe đâu cái chiêu này chả riêng gì mấy anh dõn quờ lỏu tụm lỏu cỏ nhà mình mà dõn Hà Nội cũng thực thi khỏ lắm. Tôi có thằng cháu ở Hà nôi mới về kể chuyện rằng chỉ mới nghe phong phanh rằng sắp tới ở Hà Nội sẽ ngừng cấp đăng ký xe máy ở một số quận để giảm thiểu số xe máy đang ngày một tăng gây ảnh hưởng tới giao thông thì dõn ở mấy quận đó mấy anh nhiều tiền đó tranh thủ bỏ tiền ra mua xe, tranh thủ đăng ký trước khi có lệnh cấm. Cũn mấy anh ớt tiền hơn thì cũng vẫn bằng chõn như vại, cấm đăng ký ở phường này thì người ta đem sang phường khác đăng ký. Họ lỏch luật tài không.
Thứ ba: Tài đánh du kích. Cỏi này tôi nghiệm thấy từ xưa rồi cơ. Nhưng cái thời xưa ấy là đánh du kích thật, dùng chiến thuật đánh du kích để thắng lại bọn Tây, Mỹ có súng ống hiện đại, quân chính quy. Nhưng không ngờ cái chiến thuật đánh du kích ấy bây giờ lại được mấy anh tài xế nhà mình ứng dụng để đối phó với chính mấy anh công an nhà mình. Bữa rồi tôi lờn chơi với người bà con ở Hà Nội, khi đi cũng thấy, khi về cũng thấy, là thấy cái cảnh mấy anh tài xế nhà mình trong khi lỏi xe chạy như điên trên đường thỉnh thoảng gặp xe đi ngược chiều lại giơ tay ra với nhau. Lúc đầu tôi tưởng họ chào nhau, nhưng có một chú ngồi bên cạnh giải thích cho, mới hay họ báo hiệu cho nhau đấy. Giơ nắm đấm lên là phía trước có công an chốt. Giơ tay lên rồi xua xua là yên tâm lớn đi, chả có chốt nào đâu. Chú bảo cứ vậy thì cụng an có là tài thỏnh cũng thua họ chứ. Đấy, sơ sơ vài thứ, chú thấy thế nào ? có phải dân ta tài thật không ?
Tôi ngẩn ra nghĩ. Nhưng chả đợi tôi nghĩ, lóo Khỳng đó cười buồn : Tôi cho là vẫn có thể gọi đó là tài, nhưng Tài ấy sớm hay muộn rồi cũng nảy ra cỏi Tai thụi chỳ ạ.
_--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
Con đá bố
Hoàng Nam
Mấy hôm rồi cả nước xôn xao bởi tin cái nhà ông máy bay PSV gì đó thua lỗ tới hai trăm ngàn tỷ sắp sập tiệm, phải phá sản đến nơi. Hỏi ra mới hay rằng các ông sập tiệm là do không được hưởng môi trường cạnh tranh lành mạnh. Rằng trong cuộc cạnh tranh với Việt- e - lai thì cỏc ụng chỉ như con đá bố mà thôi, thắng sao được, chết là phải. Hỏi bên Việt nam Eline, cái ông đại diện cho nhà nước tham gia cổ phần chủ đạo ( Nắm 51 % vốn ) thì nhận được câu trả lời xanh rờn: cái phần vốn chủ đạo ấy bản thân các ông cũng,... không hề muốn từ trước, nhưng do chỉ đạo của cấp trên nên phải làm thôi, giờ có lại đem nhập hẳn PSV về ông cũng đồng ý. Vậy là rừ. Người bỏ tiền túi ra tham gia thì không được cạnh tranh lành mạnh. Phần phân chia bay, phân khách, phân đường... và những quyền gì gì nữa thì chủ yếu do Việt- e- lai nắm, bờn PSV chỉ được hưởng khi... bên kia, tức bên nhà nước chính hiệu quá tải san cho, nghĩa là hưởng sái. Bên nắm vốn chủ đạo, nhưng lại chỉ coi đó như chân ngoài, coi cái công ty mà mình gúp vốn kia như con nuôi, thì do cũn phải tập trung cho chõn trong, cho con đẻ nên phó mặc. Vả làm tốt cũng chả để làm gì, có khi gõy phiền phức, người ta cười cho cái chuyện cùng một cơ thể mà chân phải đá chân trái, cùng nhà mà con đẻ đá con nuôi .
Từ chuyện này lại nghĩ đến việc cạnh tranh của mấy ông nhà thầu phân phối dịch vụ BCVT kiểu ông 171, rồi ông 0908... gì đó với Vina Phone; Chuyện mấy công ty đấu thầu phân phân phối điện mà nghe đâu sắp tơí được thành lập . Đó có nhiều nhà thầu tham gia đấu thầu cùng một mặt hàng chắc sẽ nảy sinh cạnh tranh. Cái mốc đề ra sau cuộc cạnh tranh ấy là sự tiến tới hợp lý về giá điện cho người tiêu dùng. Ai cũng thấp thỏm mừng. Nhưng rồi thấy cơ sự của cái anh PSV thì.. lại ngỏn. Liệu rồi có nờn cơm cháo gì không khi mà ông nhà nước vẫn nắm quyền chi phối chính về vốn kinh doanh và không chỉ vốn mua, sâu xa hơn là về nguồn hàng đem bán. Cái gọi là tổng công ty mẹ do nhà nước quản lý sẽ đảm nhận phần chia công suất và đồng thời vẫn nắm nhiệm vụ kinh doanh cho riờng mình. Vậy thì khú lắm thay cỏi gọi là cạnh tranh ở nước ta. Sự lành mạnh trong cạnh tranh chắc cũn khươm mươi năm nữa mới có thể thành hiện thực bởi cứ với kiểu này, kiểu hô hào con đá bố sẽ chắc chỉ đưa đến một PSV mới mà thôi.
______________________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận Phải cám ơn họ ?!
Hoàng Nam
Lóo Khỳng và lóo Gộc đều là hàng xóm của nhau, họ thân nhau, nhưng đều hay lý sự và thường chả ai chịu ai. Sở dĩ có sự khác nhau ấy là do hoàn cảnh sống của hai lóo khỏc nhau. Lóo Khỳng là nụng dõn đặc nhưng tính nết lại nhẹ nhàng sâu sắc. Lóo đi thủng thỉnh, nói thủng thỉnh và ... cười cũng thủng thỉnh. Có lẽ cái cảnh tay làm hàm nhai đầy tự chủ đó cho lóo cỏi tớnh ấy. Lóo Gộc lại khỏc. Lóo là cỏn bộ về hưu nhưng tính nóng như lửa, có gì trỏi ý là núi ngay không để bụng được dù chỉ nửa ngày. Hai lóo đều nghiện nước chè xanh và thường cùng nhau nhâm nhi. Hôm rồi cũng vậy. Chưa rót xong hai bát nước chè lóo Gộc đó bực bội : Bữa qua tôi nghe đài báo nói các cán bộ nhà mình bây giờ nhiều người tiêu sài hoang phí, lấy tiền công mua sắm nhiều thứ đắt tiền, dùng nhiều phương tiện ngoại vượt tiêu chuẩn. Chỉ nói riêng cái khoản ô tô con thôi chỉ nghe cũng đó sợ. Xe con cả nước bây giờ đếm không xuể. Quan đầu ngành đầu mối nào cũng xe con nghễu nghện. Mà nào có rẻ, chiếc bét rem cũng ba bốn trăm triệu, cái đắt có cái lên tới bốn năm tỷ, nghĩa là bằng số tiền để xây được hơn hai ngàn ngôi nhà tình nghĩa cho những gia đình có cụng vơí nước, nhà cho các bà mẹ Việt Nam anh hùng. Đài báo cũn nờu cụ thể, chỉ kiểm tra sơ bộ đầu năm nay cả nước đó có hơn hai mươi ngàn xe con loại sang phục vụ các quan chức. Trong một đợt kiểm tra công sản ở một số cơ quan TW và địa phương đó thấy thừa ra nửa ngàn chiếc. Có anh làm cỏn bộ cì tộp riu thụi mà cũng đũi sắm cho được chiếc xe mấy chấm, mấy chấm để ngự , Dùng xe để đi cơ sở thì ớt mà là để lợi dụng đưa vợ con đi dạo cuối tuần, đưa bồ đến các khách sạn nhà hàng cho có mẽ. Tốn quá, ấy là chưa tính đến chuyện xăng dầu sửa chữa đi kèm mất toi của nhà nước ba trăm tỷ mỗi năm. Ông bảo thế là thế nào ? Lóo Gộc hỏi và nhìn lóo Khỳng. Lóo Khỳng điềm nhiên : ông mải lý sự làm đổ cả nước chè đặc ra ngoài, thế rừ là phớ, cũn cỏi chuyện ụng vừa kể thì chả thế nào cả, tôi cho thế là phải. Lóo Gộc đặt phịch tích nước xuống, trừng mắt : Ông nói thối. Cán bộ là công bộc của dân. Dân cũn nghốo mà cỏn bộ lỳc nào cũng nghờnh ngang. Ngồi trong phũng làm việc thì mỏy lạnh, ra ngoài thì xe nọ, cộ kia, comlờ cà vạt, giày dộp búng lỏng, kẻ dương ô, người đón tay. Ngứa mắt quá, chả bù cho cái thời chúng tôi làm cán bộ... Lóo Khỳng vẫn thủng thỉnh : Chả ngứa, chả ngứa. Lóo Gộc trừng mắt : Tôi căm ghét loại cán bộ như vậy. Nhà nước ta đang tiến hành cuộc chiến chống tham nhũng. Phải coi những hành vi ngang nhiên hưởng thụ vượt tiêu chuẩn quy định cũng là tham nhũng. Mà tham nhũng là gì, ngoài chuyện ăn cắp, làm thất thoát tiền của công, nó cũn phỏ hoại uy tớn của nhà nước, bôi nhọ... Thôi, thôi... tôi xin bác- lóo Khỳng thủng thỉnh : Tôi hiểu bỏc, bỏc núi không sai. Nhưng bác đừng giận. Bác mới chỉ thấy cây mà không thấy rừng, thấy một mà không thấy mười. Bởi đúng là hiện có nhiều cán bộ có chức có quyền của ta đang tham nhũng công khai, hưởng thụ những diều kiện làm việc, đi lại không đúng tiêu chuẩn quy định của nhà nước. Nhưng các cụ ta xưa chả đó có cõu : Chú gầy hổ mặt người nuôi đó sao. Bù lại cái khoản tiêu tốn tiền của kia, họ đang làm đẹp mặt cho cánh dân mình. Chả lẽ chúng ta, những ông chủ lại muốn thấy những công bộc nước nhà so xúi đi những chiếc xe không có chấm nào? vậy nên theo tôi họ đang làm đẹp mặt cho chúng ta, ta phải cám ơn họ mới phải... Xì, thối!- chả đợi lóo Khỳng núi thờm, lóo Gộc xì một cỏi thật mạnh rồi vùng đứng dậy bỏ về để lại sau lưng lóo bạn già của mình ngồi ngẩn với cỏi cười thủng thỉnh đến khó chịu cùng bát nước chè xanh vẫn đang bốc khói.
______________________________________________________________________
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
ở ta nú thế !
Văn Xương
Vừa rồi nhà Hình đem đọc trên Tivi bài của ông nào đó phàn nàn về sự bất công bằng trong việc bấm lỗ mấy anh xe máy, ô tô vi phạm luật ATGT mà không bấm lỗ mấy bác giáo sư, tiến sỹ toát mồ hôi kiếm được cái bằng nhưng cuối cùng thì kiếm được xong lại chỉ xếp xó, các đề tài, dự án chả thấy bao giờ được đem ra thực thi, ứng dụng , thậm chí có ông bỏ tiền đống ra mua bằng cấp rồi chỉ để treo tường doạ thiên hạ. Văn tôi nghe nói thế thì lấy làm buồn cười lắm. Có lẽ nhà cái bác vừa nêu ý trờn đang cầm đèn chạy trước ô tô ? Nhà nước người ta bỏ tiền ra lập các viện nọ, trung tâm nghiên cứu kia cùng hàng loạt các trường đại học, mỗi năm, ngoài chi hàng tỷ hàng tỷ cho việc xây cất tu bổ hạ tầng kỹ thuật, mua sắm trang thiết bị phục vụ công tác nghiên cứu giảng dạy, kèm theo đó là hàng tỷ tỷ tiền trả lương cho cán bộ, giáo sư của các nơi đó và rồi... như bác nói. Và rồi tạo ra các nhân tài cho đi dự các kỳ thi, các cuộc đua mang tầm cì quốc tế để... sau khi giành được nhiều thành tích , huy chương này nọ, rồi về nước... nghỉ, ngồi chơi xơi nước. Hàng loạt sinh viên trong hàng mấy chục năm qua tốt nghiệp ra trường phải chạy đôn chaỵ đáo tìm việc làm, nhiều anh vét nhẵn cả túi bố mẹ để xin vào làm... làm gì nhỉ, kỹ sư thì làm cụng đoàn, cử nhân làm thợ, có anh làm cả bảo vệ cơ quan... đấy, thế mà nhà nước người ta chả xót, chả lo. Cũng chả có ai đũi phải sử phạt ngành nào đó đó đào tạo vô kế hoạch gõy lóng phớ con người, tài năng quốc gia và tiền của của dân cả. Hơn nữa, ở nước nào chứ nước ta thì cỏi chuyện phạt anh làm chứ không phạt anh không làm đó thành lệ rồi. Có làm mới dễ bị sai phạm. Cũn chả làm gì cả, cứ nương theo chiều gió rồi lựa chiều gió, mồm miệng đì chân tay có khi lại được trọng dụng. Đấy rồi bác xem, cứ thử để mấy anh giáo sư tiến sỹ kia đem kiến thức học được, đem đề tài nghiên cứu được ra mà ứng dụng vào thực tế như mấy cái anh lái xe xem, không đồ có ngày chẳng những bị bấm lỗ mà có khi cũn tự lật tẩy mình rồi bị tước bằng như chơi. Cũn treo đấy thì... khỏi núi. Yờn tõm nhớn đi, ngắm sướng con mắt mà thiên hạ nhìn vào cũng khối anh sởn gai ốc kớnh phục chứ chả. ấy là chưa nói đến chuyện có bằng , có danh rồi, khi cấp trên đem ra xem xột tìm diện đưa vào nguồn có khi lại trúng to, chức tước đến tay là cái chắc. Vậy thì ... chung quy là ở ta nú thế, bỏc hiểu chưa nào.
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Gần đây, ở tỉnh nọ bỗng rộ lên chuyện làm tượng. Tất nhiên không phải tượng Phật cho chùa chiền mà là tượng... các danh nhân văn hoá , lịch sử, tượng kỷ niệm chiến thắng...:. Ông giám đốc sở văn hoá có vẻ rất tự hào về cái sự nhan nhản tượng đài ở tỉnh mình nờn hễ cứ có khỏch là ụng dẫn đi xem tượng. Tượng xuất hiện ở công viên, quảng trường, trên một vài đường phố và cả ở... chợ. Về vật liệu làm tượng cũng rất phong phú : Có cái làm bằng đồng, có cái làm bằng xi măng và có cái làm bằng gạch. Tất nhiên đi kèm với điều đó là sự đa dạng về kích cì : Có tượng to như người thật, lại có tượng chỉ như một trũ nặn thủ cụng kớch cì quóng nhỉnh hơn bắp chân người lớn. Khách tham quan tượng xong, có người trầm trồ xó giao, xong cũng không ớt người chỉ ý nhị tủm tỉm. Điều gì tạo nờn cỏi cười ý nhị tủm tỉm ấy ? Đó là sự xụ bồ, dễ dói và cả... cẩu thả được thể hiện trong các pho tượng. Do được làm từ những vật liệu rẻ tiền mau hỏng nên đa số tượng sau khi đứng dầm mưa dói nắng được chưa đầy ba bảy hai mốt ngày đó mắc bờnh lở mồm long múng, mụn nhọt lở loét đầy thân. Lại có tượng do người dân nơi sở tại kém ý thức tự hào đó nhanh chúng biến nơi đặt tượng thành nơi đổ phế thải và cả làm những việc không mấy đẹp mắt. Và điều đáng ngạc nhiên nữa là hầu như các tượng đều na ná giống nhau: Tượng về các nhân vật lịch sử thì đều ở thế đứng thẳng, tay trái đặt lên đốc gươm, tay phải giơ thẳng về trước như định đánh ai hoặc chỉ trỏ gì đó. Tượng chiến thắng thì gom đủ các thành phần cốt cán cụng nụng binh trớ người khom kẻ cói và tất nhiên ai cũng có súng trong tay núp dưới bóng cờ. Tượng về danh nhân văn hoá thì dứt khoát phải cầm trong tay một quyển sách với chiếc áo the, chân dận đôi guốc mộc hoặc đôi hài mũi cong. Khi được hỏi về cái sự na ná giống nhau này, ông giám đốc sở văn hoá thản nhiên : Thì trong chỳng ta nào ai biết cụ thể được từng vị ấy mồm ngang mũi dọc ra sao mà mong làm cho giống ? ở đây ý tưởng tôn vinh là chính ! Tất nhiên nói vậy là khách chịu cứng. Để tâm tìm hiểu kỹ thờm thì mới tỏ hoả ra rằng, tất cả cỏi sự làm tượng này chung quy đều xuất phát từ lần có vị quan đầu tỉnh trong một chuyến đi họp ở đâu đó, thấy ở đấy người ta có những bức tượng đẹp và thế là khi về, tổ chức luôn cho vị gáim đốc và một số cán bộ ngành văn hoá đi tham quan về làm với tinh thần chỉ đạo là : Tỉnh ta dù nghèo nhưng nhất thiết không được không có tượng, không có tượng chả hoá ra tỉnh ta không có danh nhân, anh hùng, không biết tôn vinh văn hoá, lịch sử ?! Vậy thì không được thua kém tỉnh bạn! Nhưng... không làm thì thụi, đó làm thì dứt khoỏt số tượng của ta phải to hơn, nhiều hơn tượng của họ. Khi làm, rút kinh nghiệm cũng đó một lần trước, sau khi tổ chức hội thảo thấy các nhân sỹ, cán bộ, nhà văn hoá, nhà khoa học cũng như nhân dân đưa ra chất vấn nhiều vấn đề quá, lần này đáng lẽ phải thành lập một hội đồng nghệ thuật để xác định, đánh giá, tham mưu chuyên môm, thì cỏc vị lại chỉ lập ra một hội động nghị gật để quyết. Tiền thì khỏi lo, lấy từ nguồn ngõn sỏch nhà nước, coi đó như một dự án. mà đó làm dự ỏn thì... OK. Cỏc ban bệ đều hào hứng vào cuộc với đủ lễ bộ : Nặn thử, khai trương, động thổ, hội thảo kín và... chuẩn bị phong bì cấp trong lễ nghiệm thu cắt băng khánh thành . Tượng ra đời phụ thuộc vào lượng tiền cấp cho dự án và trở thành nguyên nhân chính dẫn đến cái sự xô bồ, đa dạng nêu trên.
Cái sự con gà tức nhau tiếng gáy, trưởng giả học làm ... tượng này nghe ra nực cười lắm thay.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Thi cử ký sự Viết lại 2006
Ngẫm kỹ ra thì đú cũng là cỏi sự thường tình ở đời. Cỏc cụ xưa dạy : Thua trời một vạn không bằng kộm bạn một phõn. Vả lại con gà cũn biết tức nhau tiếng gỏy huống hồ... Là tôi đang núi về cỏi sự học hành, phấn đấu và thi cử của sỹ tử nước nhà. Học hành- Chuyện thường ngày ở... một nước mà tri thức được đặt lờn thành tiờu chớ số một. Vậy thì cỏi sự học chả đỏng bàn lắm ( Tất nhiờn là với cỏi việc học hành nghiờm tỳc ) với cỏi lý là chả ai đi bàn đến một cỏi đó là sự tất nhiờn.! ) Cỏi dỏng bàn ở đõy là sự đỗ đạt. Học hành gắn với thi cử. Thi cử gắn với sự đỗ, trượt- ấy là lẽ thường tình. Thi mà đừ thì khỏi núi. Kẻ đỗ đạt sẽ được sủng ỏi, sẽ được coi là đó làm rạng danh trường lớp, tiờn tổ, họ hàng. Cũn không đỗ thì buồn lắm lắm. Cười như anh khoỏ hỏng thi- Chua chỏt và bi hài. Cha mẹ, họ hàng, bạn bố...làng xúm và cả nhà trường, nhìn kẻ hỏng thi bằng con mắt dầy thất vọng, đầy trỏch cứ và có khi cũn như nhìn một kẻ tội đồ. Vậy thì hiển nhiờn sự thi cử đỗ đạt không chỉ gắn với một người, một thõn phận mà đó thành mối quan tõm của cả... thế giới. Đó đi thi thì phải cố cho đỗ bằng được. Và cũng vì cỏi tiờu chớ đỗ bằng được ấy mà cỏi sự thi cử ở ta nhiều năm qua đó diễn ra nhiều cỏi lạ. ở bậc dưới đại học ( THCS và THPT ) thì với cỏc trường thi chỉ là cỏi cớ để tăng thờm phần Hoành trỏng, ỏn tựơng trong cỏc bản bỏo cỏo thành tớch. Nhiều sở GDDT đề ra chỉ tiờu đỗ cho cỏc trường và lấy đú làm tiờu chuẩn thi đua. Vậy là bệnh chạy theo thành tớch nảy sinh. Học sinh tốt nghiệp lớp 12 luụn ở đỉnh cao. Không cao sao được khi mà bước vào phũng thi học sinh luụn có sẵn cả một tỳi đầy không phải kiến thức mà là Phao. Đến giỏm thị coi thi cũng tham gia tớch cực vào việc gà bài, nộm đỏp ỏn cho học sinh. Ai cũng biết việc này và ai cũng tỏ ra không biết. Việc làm ấy tất yếu sẽ làm hại đến cả một thế hệ. Cha mẹ , nhà trường đều ngấm ngầm ủng hộ việc thi cử gian lận thì lũ trẻ sẽ nhìn vào đú mà chõy lười, nhìn vào việc làm của người lớn mà suy giảm lũng tin. Mói cho đến gần đõy sự việc đau lũng này được một thầy giỏo ở Hà Tõy tố cỏo dư luận mới có dịp bựng lờn phản ứng lại cỏi sự thi cử vì thành tớch kia. Và cỏc trường lập tức bị đỏnh động. Họ làm việc kớn kẽ hơn. Cũng có trường đồng tình ủng hộ việc thi cử nghiờm tỳc đó chặt chẽ hơn trong coi thi, chấm thi. Vậy là một loạt cỏc sự cố diễn ra. ở Đà Nẵng, khi mà viẹc coi thi và chấm thi được tuõn thủ nghiờm tỳc thì cũng là lỳc cỏi khuất lấp đàng sau việc dạy và học theo thành tớch lộ mặt. Trong khi qua xột kết quả học tập và thi học kỳ học sinh đạt trờn 90% từ trung bình trở lờn, tỷ lệ học sinh khỏ giỏi cũng cao đến....cỏc lớp đều đỏng được trường khen thưởng thì tuy năm nay đề thi được đỏnh giỏ là phự hợp khả năng, là hũan toàn nằm trong chương trình giảng dạy... nhưng khi tổ chức thi tốt nghiệp một cỏch nghiờm tỳc thì 27% học sinh thi mụn toỏn bị Zờ rụ.......... Tuy nhiờn, cũng có nhiều nơi việc thi gian đỗ lận vẫn chưa được lộ mặt. Và như vậy, một nghịch lý đau lũng đó diẽn ra. Nơi thi cử nghiờm tỳc thì học sinh bị thiệt thũi, trường cũng bị thiệt thũi cũn nơi gian dối thì.... vui như tết. Anh đỗ, tôi đỗ, chỏu nú đỗ, làng ta sẽ là làng văn hoỏ, làng đại học.?!
Cũn sự thi vào đại học ? Thi vào dại học từ lõu đó là mục tiờu phấn đấu của đa số học sinh học hết THPT. Đú là một ước mơ cao đẹp. Cỏi đỏng bàn là sự bất chấp khả năng, năng khiếu. Nhiều học sinh không định hướng được cho phần kết của sự học, không biết rừ ngành nghề mình theo học có phự hợp không mà cỏi chớnh vẫn là cần có một tấm bằng đại học, phải mang dược cỏi danh Cử nhõn hoặc Kỹ sư, thế đó. Cựng bất đắc dĩ mới đi trung cỏp hoặc vào cỏc trường dạy nghề cho dự điều đú hoàn toàn hợp với năng lực, sở trường sở doản của mình. Tất cả đều lao về phỏi cổng cỏc trường đại học. Mấy năm trước thi đại học có khi như đỏnh đố; Đề thi không nằm trong chương trình giảng dạy ; Lại có khi thi trong khi một số không nhỏ cỏc sỹ tử đó biết trước đề thi cả tuần. Nhưng mà vẫn thi. Và vẫn chõn lý đó thi thì phải cố cho đỗ bất chấp vừa qua học hành thế nào, học thật hay học giả. Và để đảm bảo cho cỏi sự phải đỗ bằng được ấy, đó nhiều năm qua cỏc sỹ tử nước nhà phải lao vào cỏi guồng mỏy khủng khiếp của ụn thi, luyện thi và cả tìm mọi mỏnh khoộ để phục vụ thi: Làm phao, nhờ người thi hộ, nhờ người nộm bài, cho dũm bài và cả nõng điểm để hũng đỗ đạt. Mà đõu chỉ riờng sỹ tử, cả cha mẹ cỏc sỹ tử cũng đồng tõm hiệp lực cựng lao vào cuộc chạy đua tiếp sức cho con: Bỏ tiền thuờ thày dạy thờm, tận dụng mọi mối quan hệ nhờ vả có thể, bỏ tiền ra mua trăm thứ sỏch bà dằn có liờn quan đến mụn thi của con để về chất lờn đầu chỳng. Và mựa thi càng đến gần thì cuộc chạy đua càng rỏo riết. Nhiều cha mẹ bỏ cả đồng ỏng, cụng việc để dẫn con lờn thành phố nhột con vào cỏc lũ luyện thi cấp tốc. Học, học nữa, học mói, học cho đến tận lỳc mắt nhắm mắt mở bước vào phũng thi.
Đõy là phần kết của giai đoạn đầu của hành trình có tờn là học đại học. Gọi là giai đoạn đầu bởi vì riờng cỏi sự học đại học ở ta nú cũn lắm nỗi đoạn trường khỳc nhụi lắm: Học ra sao, thi đi thế nào, thi laị thế nào, làm đồ ỏn, và chuẩn bị dầu ra ra sao, v..v. Bây giờ hóy tạm lần khỳc dầu đó. Thi đỗ được vào Đại học rồi nhiều người mới vàng mắt. Có nhiều kiểu vàng mắt: Vàng mắt vì tuy đó chạy chọt, bố trớ, gian lận để con được vào trường Đại học rồi, nhưng thực lực con không theo nổi, lại tiếp tục kiếm tiền để con tiếp tục cuộc hành trình học thờm, học nếm, học kốm. Vàng mắt vì tiền trong nhà đó cạn mà con lờn đại học thì trường không có chỗ nội trỳ. Vậy thì phải lo chỗ trọ cho con, cho chỳng tiền để ăn cơm bụi, đúng học phớ và kốm theo đú là tiền để chỳng khả dĩ dự ớt dự nhiều có đồng ra đồng vào mà giao du với bạn bố cho đì tủi....
Chao ơi là cỏi sự học và thi. Và không biết cỏi vũng xoỏy này đến bao giờ mới chỏm dứt để bầu không khớ học đường trong sạch trở lại?
------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
ĐẠI THÁNH CŨNG THUA
HOÀNG NAM
Tụn Ngộ Không sau khi phũ thành cụng Đường Tam Tạng sang Tõy Trỳc lấy kinh, được Phật tổ phong chức Đấu chiến thắng Phật, cho lưu lại cừi Niết bàn ngày ngày hưởng phỳc lộc, thọ ngang cựng trời đất. Nhưng vốn là người hiếu động, nay chịu cảnh ăn không ngồi rồi mói cũng chỏn nờn một hụm tự dưng lại nổi mỏu giang hồ muốn xuống trần thế ngao du một chuyến xem sao. Nghĩ rồi lập tức lộn cõn đẩu võn, vốo cỏi đó đến một vựng sa mạc. Ngộ Không dậm chõn một cỏi làm đất rung đỏ chuyển,. Lại nộn hơi phồng mỏ thổi, tức thì một trận cuồng phong nổi lờn làm bụi cỏt bay mự, mặt trời đang chúi sỏng cũng bị che lấp. Thổ địa cỏc nơi hoảng sợ kộo đến lũ lợt xin bỏi yết. Ngộ Không đang vờnh mặt đắc ý bỗng nhận thấy một thổ thần gày cũm, da vàng mũi tẹt chỉ đứng nhìn mà không tung hụ, lấy làm lạ bốn gọi đến hỏi nguyờn do. Vị thổ thần ấy đỏp: Đỳng là cụng lực của Đại thỏnh có tăng lờn nhưng suy cho cựng thì mấy miếng phộp hụ phong hoỏn vũ đú không mới và không lạ. Đại thỏnh nghe vậy thì hơi tự ỏi: Thế nào thì mới được coi là mới lạ? Vị thổ thần không trả lời mà hỏi lại: Chẳng hay lõu nay Đại Thỏnh có đến xứ sở của thần lần nào chưa? Đại Thỏnh lắc đầu: Chưa, nhng chốc nữa rồi ta sẽ đến bởi bọn trẻ con ở đú đứa nào cũng mờ ta như điếu đổ, sẵn lũng chào đún ta. Vị thổ thần gật đầu: Võng, nhưng đại thỏnh phải cẩn thận lắm mới được bởi vì ở đú hiện nay xuất hiện nhiều tay phự thuỷ tay ấn cao lắm, thần đang sợ là chỉ với bảy hai phộp biến hoỏ của đại thỏnh xưa, nay nếu đem ra đọ với chỳng thì sẽ chẳng ăn nhằm gì, ấy là chưa kể nếu giấu mình không kỹ bị phỏt hiện thì toi mạng như chơi. Cỏi mún chõn khỉ hầm thuốc bắc ở đú đang thịnh hành lắm đú. Đại Thỏnh nghe núi vậy thì hơi giật mình nhưng vẫn cả cười mà rằng: Chỳng dỏm động đến ta ư? . Nào nhà ngươi hóy kể thử chỳng có những phộp thuật gì nào? Vị thổ thần lại không trả lời mà hỏi: Chẳng hay đại thỏnh có thể dựng một cỏi bỳt bi thụng thường của trẻ con đi học, kớ một cỏi vào một tờ giấy mà làm cho có người học vấn chỉ lớp ba lớp bốn mà thành tổng giỏm đốc cỏc cụng ty này nọ rồi sau đú có khả năng điều phối, thõu túm cả đến rất nhiều quan chức Nhà nước ở cỏc ngành như tài chớnh, ngõn hàng, cơ quan thuế vụ hoặc hải quan chẳng hạn? Đại thỏnh ngắc ngứ lắc đầu. - Vậy đại thỏnh có thể biến một chiếc xe tải hạng nhẹ bình thường giỏ chỉ hơn hai ngàn đụ thành mấy trăm ngàn đụ? Biến một nơi vụ thiờn vụ địa thành mấy trăm suất đất để được nhận vài chục tỷ tiền đền bự? Đại Thỏnh lại lắc đầu, mồ hụi đó lấm tấm tứa ra. - Vậy thì chắc biến mấy trăm tờn người thành liệt sĩ để rỳt tiền tuất chia nhau; Lấy một bộ hài cốt liệt sĩ rồi chia thành bảy phần, khoỏc cho mỗi phần một cỏi tờn để lĩnh chế độ thì Đại thỏnh cũng chắc chả làm được? - Ta không làm được. Làm thế có thể nhiều người không biết nhưng giời biết, đất biết, Diờm Vương dưới õm ty địa ngục cũng biết, ta trốn tội sao được? Đại Thỏnh núi, giọng run run cũn mặt thì đó xỏm lại. Võng, vậy thì mấy phộp sau đõy của bọn họ... Vị thổ thần đang định kể tiếp thì Ngộ Không lẩy bẩy xua tay: thụi, ta không nghe kể nữa. Họ giỏi đến thế thì ta thua thật, ta về giời đõy. Núi rồi Đại thỏnh không kịp chào ai, vội vó lộn cõn đẩu võn dụng thẳng.
------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
PHIẾM LUẬN
Thich thì đọc… không thớch thì,,,
CỤ TÚ CHẮC...
LẠI CHUYỂN HƯỚNG ĐI BUÔN
HOÀNG NAM
Cụ Tú một nhà thơ nổi tiếng của đất Nam Định, điều ấy ai cũng biết. Cụ Tú, lúc sinh thời làm thơ, không kiếm nổi tiền nuôi vợ con bằng thơ, phải sống nhờ vào chuyện buụn bỏn ở mom sụng của bà tỳ....điều ấy ai cũng biết. Và cụ Tú lại đó từng tuyờn bố: Phen này ụng quyết... ( bỏ nghề làn thơ ? ) đi buôn cối ( Gió trầu ) để... chóng phát tài, bởi theo cụ, nghề ấy vừa chửi vừa rao vẫn đắt hàng, ... điều ấy lại ai cũng biết. Nhưng gần đây, trước những biến hoá phong phú, đa dạng, sôi nổi và... khó quản lý được của nền kinh tế thị trường, với một loạt các nghề buôn hái ra tiền thì... Tôi có xin õm dương hỏi ý kiến , cụ bảo có thể sắp tới cụ sẽ chuyển sang buôn bán xăng dầu. Cái sự chọn nghề buôn ấy của cụ làm tôi ngạc nhiờn: ở õm phủ thì buụn xăng dầu sao được. Lấy xăng dầu đâu mà buôn? Và.... buôn xăng dầu bán cho ai? Cụ cười: Chú người trần nên cạn nghĩ. Buôn xăng bây giờ mới là thượng sách. Tất nhiên không lói bằng buụn quan bỏn tước theo kiểu của Ló Bất Vy xưa, nhưng so với các nghề khác vẫn là.... một lói chớn mười lời. Thứ nhất: việc mua vào, xăng ở âm phủ chắc rẻ hơn ở dương gian, với cái lý là xăng dầu nằm ngay trong lũng... õm phủ, chỉ việc mỳc bỏn chứ không phải mỏy hỳt nọ, giàn khoan kia. Thứ nữa, ở dương gian giờ thiên hạ nhiều người rửng mì, đua nhau tư rằm mùng một và nhất là những dịp như rằm tháng bảy, mua nhà lầu, ti vi và nhất là xe ô tô, xe máy đời mới đốt xuống cho người thân đó quỏ cố ở õm phủ dựng. Đầu ra là ở đấy, bán xăng là bán cho hạng ấy. Nhưng đây mới là điều quan trọng. Người xưa đó núi, trần sao õm vậy. Bây giờ trờn trần chuyện buụn bỏn xăng dầu đang là nghề hái ra tiền. Xăng dầu được nhà nước dương thế xếp vào hạng mặt hàng chiến lược, thiết yếu... Và cái mặt hàng chiến lược thiết yếu ấy cứ tăng giá vù vù. Mới ngày nào một bình ba lớt chỉ mươi ngàn, giờ mươi ngàn mới chỉ được già nửa lít. Dân kêu thì người bán thản nhiên: Đắt đừng mua nữa. Vậy là dân lại đành cắm mặt rút tiền trả. Thế chả phải vừa chửi vừa rao vẫn đắt hàng là gì? Mà nào đó xong. Tôi nghe gần đây thanh tra của những mấy ngành, mấy ngành, rủ nhau vào làm một cuộc kiểm tra, chưa nói đến kiểm tra chất lượng mặc dù đó có ý kiến phỏt hiện rằng xăng dầu bị người ta pha cả mì động thực vật vào, chỉ riêng chuyện đo lường cũng đó làm người dân tá hoả tam tinh rồi. Theo báo cáo của ông Trần Thanh Dũng, chánh thanh tra bộ Khoa học - Công nghệ thì chỉ trong mấy thỏng đầu năm 2008 qua kiểm tra hơn 4.470 cơ sở kinh doanh xăng dầu đó phỏt hiện gần 50% cõy xăng gian lận. Người ta gian lận bằng nhiều cách, từ bố trí máy bơm phụ để hút ngược số xăng nằm trong vũi sau mỗi lần bơm cho khách đến việc tinh vi như bố trí con Chíp điện tử với công tắc ngầm để làm sai lệch trị số đo hiện trên bảng, mà theo các nhà chức năng thì đến giờ công an vẫn chưa điều tra ra được ai chế tạo. Nhưng đấy cũng lại chưa phải là cái đáng bàn. Cái đáng bàn nhất là chế tài dùng cho việc xử phạt tội gian lận. Tội gian lận xăng dầu rừ ràng là hành vi ăn cắp, và cái sự ăn cắp ấy không chỉ làm thiệt hại một vài người, một vài chục người mà làm ảnh hưởng tới nhiều ngành nghề, nhiều cơ sở và làm cho các mặt hàng khác ảnh hưởng, cũng tăng giá theo, góp phần không nhỏ vào làm trầm trọng thêm tình trạng lạm phỏt trờn diện rộng của nền kinh tế quốc dõn hiện nay... thế nhưng, giá như ở nước ngoài, người ta sẽ phạt tính ngược từ thời điểm phát hiện gian lận cho tới khi mở cửa hàng, nhưng ở ta thì mức xử phạt cao nhất vẫn chỉ là.... 20 triệu đồng, số tiền mà theo một số nhà tính toán kinh tế, chỉ cần bốn năm ngày gian lận là đủ để nộp phạt. Vậy có nghĩa là vẫn cũn tới 25, 26 ngày để đút lói gian vào tỳi cơ mà. Và cũng có nghĩa là cứ vô tư đi, vô tư mà gian, vô tư mà thanh tra, thanh mẹ... Thanh tra theo chiến dịch, theo kiểu trống dong cờ mở, kiểu đánh động như để báo trước và Phạt theo kiểu phủi bụi này chỳ thấy hay không?
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
PHIẾM LUẬN
LÃ QUAN LĨNH THƯỞNG
HOÀNG NAM
Ngày xưa bên nước Tàu có một viên quan nhỏ họ Ló vốn là người rất khôn ngoan và không ít tham vọng. Nhân một hôm nhà vua đi kinh lý qua địa hạt do Ló cai nhậm, vốn là người giảo hoạt, Ló quan hiểu ngay đây là cơ hội ngàn vàng để lấy lũng đức vua và từ đó tạo thế tiến thân. Ló bốn tổ chức lễ nghinh đón nhà vua thật long trọng, sai gia nhân chạy khắp các nhà hàng karaokê gom gái đẹp, đến các chợ mua thức ăn ngon về để soạn tiệc. Thấy Ló quan đón tiếp mình trọng thể, nhà vua lấy làm ưng ý lắm, nhưng để thử thêm lũng viờn quan, nhà vua ghộ tai Ló quan núi nhỏ: Ta từ bộ sống ở trong cung, gỏi đẹp, hầu non chả bao giờ thiếu, của ngon vật lạ, sơn hào hải vị bao giờ cũng thừa mứa, thật lũng ta chỉ chưa bao giờ được ăn thịt người thôi, chả hay ở phủ nhà ngươi có thứ ấy không? Ló quan không đáp chỉ dập đầu lạy rồi lui vào trong. Chừng một khắc sau Ló quay trở ra hai tay bưng một đĩa thịt trắng hếu hơi nóng vẫn cũn bốc lờn nghi ngỳt, nõng ngang đầu dâng lên nhà vua. Vua gắp một miếng nhỏ bỏ vào mồn nhấm thử, thấy có mùi lạ chưa gặp bao giờ liền hỏi thịt gì. Lỳc đầu gó quan chỉ vỏi lạy, sau vua gạn hỏi mói Ló mới ghộ tai vua: Tõu đức thánh thượng, đó là thịt của một trinh nữ được nuôi từ nhỏ trong phủ của thần. Nhà vua giật mình sợ quỏ đánh rơi cả đũa, lúc đầu định lôi Ló quan ra trị tội, nhưng sau lại nghĩ: Ló là quan dõn, kể như cha mẹ của dân vậy. Bây giờ Ló vì muốn thoả tớnh tũ mũ của vua mà đem người trong phủ ra giết thịt thì khỏc nào giết con mình. Một kẻ bề tôi mà dỏm vì vua, giết con mình thì đó hẳn là một bề tôi tận trung tận hiếu vậy. Nghĩ rồi nhà vua đổi mặt giận làm vui bảo với Ló: Nhà ngươi thực là kẻ tôi trung rất đáng được trọng thưởng. Bây giờ ngươi muốn gì, vàng bạc hay thăng quan, ta cho ngươi tự chọn? Ló quan nghĩ bụng: thưởng quan cùng lắm vua cho ta thêm đựơc một ngạch, thưởng bạc cùng lắm ta được vài trăm lạng, chả bừ. Liền dập đầu thưa: Mọn quan là kẻ tôi đũi hốn hạ, mới làm vui lũng đức vua chút ít đâu dám nhận thưởng. Song ý chỉ của đức vua là nghiờm lệnh, mọn quan không dỏm trỏi, chỉ có điều xin bệ hạ đừng thưởng thần bằng tiền bạc vì như thế cả thần và bệ hạ đều bị mang tiếng. Người đời sẽ cho là bệ hạ vì tình riờng mà đem ngân khố quốc gia ra chi dùng, hạ quan thì bị mang tiếng là tham. Thần có một kế này. Bệ hạ hóy cho thần làm chủ một dự ỏn quóng vài ba chục triệu đô gì đó. làm vậy, bệ hạ bề ngoài sẽ chỉ như giao thêm việc cho thần, tránh được chữ thưởng to tát kia. Hạ quan được dự án thì không bao giờ dỏm cả gan dựng một mình, phần sẽ dành ra làm cho dõn một cỏi gì đó để dân thấy rừ ơn mưa móc của bệ hạ, phần sẽ kín đáo trích vào đó mấy chục phần trăm, trước là lại quả cho bệ hạ, để bệ hạ có cái mà chi dùng riêng trong những lần xuất cung dó ngoại, sau là thần có chỳt vốn làm của để dành cho con cháu sau này. Như thế gọi là danh tiếng cùng thơm, lợi lộc cùng hưởng ạ.
Nhà vua nghe núi thì đẹp lũng cả mười phần, vỗ vai Ló quan núi: Tuyệt cỳ mốo, và hụ lớn: Chuẩn tấu !
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
Thớch thì đọc, không thớch thì ...
Tiến sỹ giấy
Hoàng Nam
Vừa qua nghe tin sắp tới cỳ một dự ỏn xừy dựng Văn miếu thời hiện đại với ừm mưu đưa tất cả số Tiến sỹ được phong vừa qua lờn mu rựa rồi đặt ở Văn Miếu, tất nhiờn là kốm theo đú tờn tuổi cỏc vị tiến sỹ đú được ghi khắc vào đỏ xỏm để muụn đời con chỏu chỳng ta vinh danh, ban bố quốc tế có ngú qua thì cũng phải lố lươĩ thỏn phục. Nghe rồi mà sởn hết gai ốc.
Không phải người viết bài này ghen tỵ gì với cỏc vị tiến sỹ. Hiền tài là nguyờn khớ quốc gia. Một đất nước có lắm hiền tài để đất nước đú có thể sỏnh vai với cỏc cường quốc năm chừu thì trăm họ được tiếng thơm lừy, mừng là phải đạo. Nhưng phải là người, là bậc, hiền thật và tài thật kia. Cũn ở thời hiện tại của nước ta thì... có lẽ cần phải bàn thờm về việc này cho ra nhẽ.
Trước hết xin được đưa ra vài con số:
- Ở Sing ga Po với dừn số gần 5 triệu dừn, cỳ chưa đầy 500 ụng tiến sỹ, tỷ lệ là cứ một vạn dừn cỳ một tiến sỹ. Hàng năm tổng kinh tế quốc dừn của Sing là khoảng 140 tỉ đụla.
- Ở ta, dừn số khoảng hơn 80 triệu người. Đưt đuụi con nũng nọc là số tiến sỹ phải nhiều hơn. Và đỏng mừng là con số tiến sỹ của ta nhiều hơn thật,hiện khoảng 30.000 ụng. Chiếm tỷ lệ 3000 dừn cỳ một tiến sỹ. Nghĩa là số tiến sỹ của ta gấp ba lần Sing. Cứ theo biểu ấy mà suy thì kết luận theo một logic đỳng, chạy theo chiều thuận thì nước ta là nước có trình độ văn hoỏ cao không nhất thì cũng phải nhì... thế giới. Và nước ta không phải đến nỗi xếp hàng vào nhúm cỏc nước có nền kinh tế... chận phỏt triển như hiện nay. Và nếu bảo mọi so sỏnh trờn diện rộng đều khạp khiễng thì nếu chỉ lấy Sing làm chuẩn tạm thời, thì ớt nhất ta cũng phải bằng, nếu không núi là hơn. Vậy mà điều nghịch lý đó xảy ra: Tổng kinh tế quốc dừn của ta ( với sự đúng gúp của 3 vạn ụng tiến sỹ ) chỉ gần bằng nửa của Sing.
- Lại nữa, không dỏm so với nền giỏo dục đào tạo cỏc nước khỏc, chỉ riờng chuyện bằng đại học của ta không được thế giới cụng nhận thì... Rằng muốn thành tiến sỹ thì phải qua phổ thụng, đỗ đại học. Mà cả phổ thụng lẫn đại học ở ta đều chưa được thế giới cụng nhận. Vậy tớnh sao đừy với ngạch Tiến sỹ?
Ấy là chưa kể đến những khuất tất trong việc thi cử, trong cỏi vụ đồng loạt nừng phỳ tiến sỹ thành tiến sỹ vừa qua mà cỏi lý của nỳ xem chừng chỉ ở Việt nam mình mới thế?! Ấy cũng lại chưa núi đến hàng trăm chuyện đỏng xấu hổ quanh ba cỏi vụ có tờn là Tiến sỹ này: Thụi thì để có được cỏi bằng tiến sỹ, người ta đó làm đủ kiểu: Mua luận ỏn, thuờ người làm luận ỏn, bũn vột tiền cụng, chở vợ con đi đến từng thành viờn hội đồng giỏm khảo để xin điểm, để đỳt lút cho người phản biện, nghĩa là làm tất cả, bất chấp tất cả, lũng tự trọng, nhừn cỏch để ngừ hầu kiếm cho dược cỏi danh... hóo, mà bỏo chớ đó không ớt lần phanh phui, chế nhạo. Và rồi có không ớt cỏc ụng tiến sỹ kiểu nửa dơi nửa chuột ấy khi xong chuyện luồn lỏch là... lập tức có ụng vin vào đấy mà lờn quan, lờn tước, vờnh vờnh tự đắc. in thiếp, in cạc và cả phụ danh trờn hầu hết cỏc văn bản, kể cả cỏc văn bản không liờn quan gì đến cỏi danh nghề nghiệp của ụng. Cốt chỉ để loố thiờn hạ.
Xấu hổ thay.
Tất nhiờn núi thế không có nghĩa là vơ đũa cả nắm. Như cuộc đời, giữa cỏ dại vẫn có hoa. Giữa hàng chục tiến sỹ giấy vẫn có những tiến sỹ thật, những nhà khoa học chừn chớnh, đi lờn, toả sỏng bằng chớnh trớ lự mình, nhừn cỏch mình, đem trớ tuệ mình phục vụ cho nhừn dừn, cho đất nước. Những Trần Đại Nghĩa, Tụn Thất Tựng, Tạ Quang Bửu, Lương Đình Của... là những ngụi sao sỏng, trong đú mỗi cỏ nhừn họ đều chứa đựng nguyờn khớ quốc gia thật sự. Họ là niềm tự hào của dừn tộc.
Trở lại vấn đề chỳng ta đang bàn về những bia tiến sỹ dự tớnh sẽ được dựng lờn ở Văn Miếu. Văn miếu là đất thiờng. Hàng mấy trăm năm nay đó là nơi tụn vinh những con người mà nhờ họ, đất nước được trường tồn, dừn tộc ta trở nờn bất diệt. Vậy với đỏm tiến sỹ Rổm kia khi được dưa vào đừy liệu cỳ làm ụ uế mảnh đất thiờng ấy ?
Và hóy tưởng tượng, nếu đỏm Tiến sỹ Rổm kia lọt qua được cửa này, bia khắc tờn chỳng được dựng lờn? Cỏc cụ xưa bảo, trăm năm bia đỏ mới mũn. Chỳng sẽ tồn tại ở đú 100 năm. Ít nhất hàng chục thế hệ mới ra đời. Và con chỏu chỳng ta đến lỳc đú khi vào Văn Miếu, chẳng hề mụ tờ biết ụng tiến sỹ nào đó bỏ tiền mua bằng cấp, ụng nào đỗ chui, ụng nào có bằng nhờ cỏc mối quan hệ ngoài khoa học... cứ thế sì sụp lạy để mong cỏc ụng phự hộ cho đỗ đạt? Hay trong đỏm hậu sinh ấy có con chau chỳt chớt của ụng tiến sỹ rổm dắt bạn đến mà khoe? Hoặc bạn bố quốc tế đến đú chiờm ngưìng , thỏn phục ? và rồi sau khi về con chỏu ta, bạn bố ta tìm tài liệu tra cứu mới tỏ hoả ra đú là Hàng giả, bởi vì đó là tiến sỹ thì phải có cụng trình cụ thể đúng gúp cho đất nước, phải có cụng trình đăng tải trờn cỏc tạp chớ khoa học quốc tế, hay chớ ớt cũng có thời gian đững trờn bục giảng để truyền thụ kiến thức cho sinh viờn. Đàng này... Vậy ta biết làm gì, núi gì với thế hệ sau này? chả lẽ lỳc ấy lại mang bỳa mang đục ra mà đục cỏc tờn đi ? Và con chỏu ta sẽ núi gì về cha ụng chỳng ?
Đú là cỏi chớnh. Cũn thì ba cỏi chuyện kinh tế chẳng đỏng quan từm mặc dự cỳ người đó đưa ra phộp tớnh rằng: Nếu mỗi bia ghi danh 100 ụng tiến sỹ mới thì cần đến 300 cỏi, mỗi cỏi 8 một vuụng, vị chi diện tớch bia đỏ là 2400 một vuụng. Tổng diện tớch để tạo cảnh quan và không gian cần thiết gấp ba lần số đú nữa, nghĩa là 7200 một vuụng đỏt Hà thành sẽ được mở rộng ra cho đủ chứa. Ấy là chưa kể quỹ đất dự phũng vì hiện nay mỗi năm chỳng ta đang đào tạo thờm được khoảng 200 ụng tiến sỹ mới. Và cỏc vị kinh tế học tớnh tiếp rằng... mà thụi, đó bảo không tớnh kinh tế nữa. Nếu đó là nguyờn khớ quốc gia thật thì nếu có đem vàng đỳc, đem vàng mà làm bia thì chắc dừn ta cũng chả tiếc. Ấy, cỏi việc, cỏi lẽ nỳ là vậy.
Thần dừn cỳi đầu, cắn rơm cắn cỏ lạy nhà nước, xin nhà nước tớnh cho kỹ.
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
Thớch thì đọc, không thớch thì ...
Dự ỏn dài dài
Hoàng Nam
Ba Ba: Kớnh chào đại lóo Tiờn sinh
Cụ Rựa: Chào chỳ hàng xỳm. Gớm sao hụm nay lại bỏ sụng suối mà rong vào chốn thiền hồ của ta thế? Hay muốn trở thành nhà thơ ?
Ba Ba: Đừu dỏm, ngữ con suốt ngày bỏn mặt cho bựn, bỏn lưng cho rỏc thải thì thành nhà thơ thế nào được ạ. Bẩm cụ con đang đi thực tế để khảo sỏt về làm đề ỏn đấy .
Cụ Rựa: Thế hử. Nhưng theo ta biết thì muốn làm dự ỏn thì phải là cụng chức nhà nước. Vậy chẳng hay chỳ được vào biờn chế từ bao giờ vậy ?
Ba Ba: Thưa đại lóo tiờn sinh, có lẽ đại lóo mải lo việc lớn nờn có khớ quan liờu chăng, chứ... họ nhà Ba Ba chỳng con được biờn chế vào Bộ thuỷ lợi của Long cung từ lừu rồi ạ. Bậc của con bừy giờ là chuyờn viờn cao cấp cơ đấy ạ.
Cụ Rựa: Thế cơ đấy. Cụng chức nhà nước... ờ mà cỏi danh ấy nú là thế nào nhỉ?
Ba ba: Dạ, là ngày 8 tiếng đến cơ quan ngồi. Đầu tiờn là bắt tay nhau hỏi xem đi đường vừa rồi có bị kẹt xe không? Có thấy vụ tai nạ nào không? Tiếp là mừng chio nhau đến hụm nay vẫn cũn bộo tốt; Sau đú là hỏi thăm xem lợn nuụi có lói không; Rồi pha trà mời nhau uống; Rồi rớt thuốc; rồi lim dim mắt nghĩ xem sắp tới có cỏi việc gì có thể đụn lờn thành dự ỏn không để đăng kớ thực hiện kiếm mấy chục phần trăm hoa hồng về chi cho mấy chỏu nú đang theo học ở nước ngoài , cũn đừu làm tý quỹ riờng thỉnh thoảng đi nhà hàng, khỏch sạn cứu trợ cho mấy đứa em “nghốo quần ỏo”... đấy, đại loại vậy.
Cụ rựa: Thường thì chỳ nghĩ ra được những kiểu dự ỏn gì ?
Ba Ba: Dự ỏn ư? Nhiều. Chỳng con sinh ra là để nghĩ ra dự ỏn mà. Vớ dụ như: Trước đây chúng con có dự án mở rộng Văn Miếu để đưa hơn ba vạn tiến sỹ đời mới vào ngự trờn cỏc mu rựa; Dự ỏn bắt dừn xế đi đường nhảy xuống khỏi xe để đo vũng ngực xem có đủ lớn không rồi mới cho đi xe mỏy; Dự ỏn làm thờm nhà mỏy điện để tăng giỏ điờn; Rồi dự ỏn...
Cụ Rựa: Thụi, ta hiểu rồi. Thế sao không ở dưới thừm cung ấy kiếm thờm mấy cỏi dự ỏn nữa mà ngoi lờn trờn này làm gì.
Ba Ba: Dạ, bẩm cụ, hồi nào con nghe trờn dương gian người ta cũng có dự ỏn thay nước hồ Gươm cho cụ. Nay nhừn buổi mấy thành phố lớn như Hà Nội, Sài Gềnh chỉ mới qua mấy trận mưa đó có nhiều chỗ đường xỏ thụng với ao hồ, con đỏnh liều mũ vào đừy hỏi cụ xem đến bao giờ cỏi dự ỏn ấy tổ chức đấu thầu...
Cụ rựa: Thụi rồi, thụi rồi. Đỳng là ngày xưa có dự ỏn ấy thật, nhưng mới đưa ra bỏo chớ đó đả ghờ quỏ nờn... Nhưng ta nghe qua trận lụt này Hà Nội, Sài Gềnh lại sắp đẻ ra nhiều dự ỏn khỏc nữa đấy, vớ dụ như tăng cường thờm dự ỏn dựng lụ cốt để ngăn đường, mở rộng thờm cống rónh, hay có khi là nừng cao thờm đờ sụng Hồng, và mới đây lại phong thanh đâu như có chuyện làm luôn một lèo đường sắt cao tốc, rồi đường bộ trên không nữa chẳng hạn...
Ba ba: Cụ nhớ có đỳng không đấy? Theo con thì mấy cỏi dự ỏn kiểu này người ta đú dự từ mấy năm rồi chứ ạ ?
Cụ Rựa: Thì vậy. Nhưng dự ỏn cơ mà. Chả lẽ chỳ lại không hiểu. Dự ỏn là cỏi mà người ta dự ra thụi, cũn chớnh xỏc thực thi thế nào thì lại cần đến cỏi sự bổ xung qua thực tế. Nghĩa là dự ỏn dài dài. Năm nay dự rồi, không xong sang năm dự tiếp. Lóo cứ về chuẩn bị đi.
Ba Ba: Vừng vậy thì con về. Nhưng nếu khi nào lóo Tiờn sinh biết được những dự ỏn mới thì nhớ đỏnh dừy thộp cho con biết mới nhỏ. Con sẽ chia cho Lúo tiờn sinh cụng chỉ trỏ, OK ?
C ụ r ựa: Chả cần. Chỳ cứ về từu với Long Vương, thỉnh thoảng cho ta một trận lụt như vừa qua là ta mỏt mẻ lắm rồi. Mà nhớ đi đường cho cẩn thận đấy. Cỏi mỳn Ba ba hầm củ chuối mấy lị nấu sốt vang nghệ bừy giờ là người ta đang chuộng lắm đú. Gắng bảo trọng.
Địa chỉ liên hệ: Kao Sơn –
Số nhà 101 – đường 1B – Khu dân cư Vĩnh Lộc
Phường Bình Hưng Hũa B – Quận Bình từn – TP Hồ Chớ Minh
-----------------------------------------------------------------------
Phiếm luận
Thớch thì đọc, không thớch thì ...
Là gì ?
Hoàng Nam
Mấy năm rồi, và cả gần đây nữa, người Mỹ vẫn luôn miệng ì xốo về ba cỏi chuyện: Nào là Việt Nam vi phạm nhân quyền; nào là ở Việt Nam chưa có tự do báo chí; nào là… thôi thì nhiều cỏi chuyện nào là lắm. Cũm tôi nghe mà tức đầy cổ. Tôi đoan chắc mười phần rằng thì là mà… những người Mỹ nào nói vậy, tin vậy đều là những người chưa từng sang Việt Nam. Phải nói ngay rằng ở Việt Nam tôi thừa nhân quyền; thừa tự do báo chí. Bằng chứng ư ? Xin nêu ra vài cái ví rụ thôi nghe. Trước hết là về nhân quyền: Pháp luật chúng tôi quy định Công dân VN ai cũng có công ăn việc làm. Ai cũng có nhà ở. Và cứ căn đấy, nông dân chúng tôi khi đó được nhà nước cho chuyển đổi quyền sử dụng đất thì số đem đất bán; số chuyển cho cỏc cụng ty làm dự ỏn, df]ngj và mở sừn Gool lấy tiền xài… đến khi hết ruộng, hết tiền, kéo nhau ra thành phố làm Oossin, làm cửu vạn, tối về ngủ vỉa hè, gầm cầu chẳng hề bị đuổi. Nào, vậy người Mỹ nói sao ? Về tự do báo chí? Chả nói các báo viết mà cả cỏc bỏo hình, người Việt, các công ty Việt thì thoải mỏi rồi, ngay cả cỏc cụng ty nước người, người nước người mà tay bị tay gậy sang Việt Nam mở các công ty, các cơ sở kinh doanh này nọ cũng đều được ủng hộ, quảng cáo thoải mái, miễn là nộp cho báo ít tiền để cải thiện đời sống CBCNV nhà báo. Minh chứng hùng hồn nhất cho cái sự tự do và ưu ái ấy là suốt mấy năm rồi, các loại báo, các loại đài đều rầm rộ quảng bá cho các nhà thuốc đông y Trung Quốc sang nước Việt tôi để mở các Trung tâm chữa bệnh cổ truyền, bác sỹ, y sỹ chẳng cần phải được các cơ quan chức năng nước chủ nhà kiểm chứng chứng chỉ hành nghề, bằng cấp chi rỏo, vậy mà đươc thoải mái kê đơn ( mà chẳng cần khám nữa kia ! ) hoặc có kê thì mười cái đơn cho mười bệnh khác nhau cũng đều chỉ cựng một loại chữ ngoằng ngoèo dân Việt không đọc được, mà nếu có đem lên soi thì cả mười đều isiphoooc! Vậy mà vẫn được thoải mái hành nghề, thoải mái được các báo nước tôi rựm beng ủng hộ. Và mấy bỏc nhà giàu mới phất từ sau thời mở cửa, mấy chỳ nụng dừn tôi vốn từ xưa đó có cỏi lệ, ( một cái lệ đáng quý là cả tin, cỏi gì mà của nhà nước nói thì cũng tin,) nay chẳng may mắc bệnh trọng, cứ tin theo ba cái vụ quảng cáo trên đài báo nhà nước rồi kéo nhau đến đó mà…. Mất tiền oan. Công an nước tôi tuần qua đó vào cuộc, phanh phui và đóng cửa được mấy cái nhà thuốc kiểu Chữa được bách bệnh đó, nhưng lại vẫn thấy các nhà báo, nhà đài quảng cáo cho họ. Thế chẳng phải rất chi là tự do, tự do theo cái kiểu: Nhà ta ta cứ xây, đường ta ta cứ đi, báo ta ta cứ in, măckeno… thì là gì ?