Nghe tắc kè kêu trong thành phố

Nguyễn Duy - Thơ

Tắc kè

Tắc kè

Tôi giật mình

nghe

Trên cành me góc đường Công Lý cũ

Cái âm thanh của rừng lạc về thành phố

Con tắc kè

Sao mày ở đây?

Sáng ra nhìn soi mói mọi cành cây

Chả thấy con tắc kè đâu cả

Khi chùm đèn thuỷ ngân xanh lên trong vòm lá

Tắc kè kêu như tiếng ai vọng về

Chợt hiện về thăm thẳm núi non kia

Dưới lá là hầm, là tăng, là võng

Là cơn sốt rét rừng vàng bủng

Là muỗi, vắt, bom, mìn, vực sâu, đèo trơn

Những đoàn quân đi xuyên Trường Sơn

Ngủ ôm súng suốt một thời tuổi trẻ

Đêm trăn trở đố nhau

Bao giờ về thành phố?

Con tắc kè nghe, nhanh nhảu nói: sắp về

Sắp về

Sắp về...

Người bạn tôi rung võng cười khoái trá

Ấy là lúc những cánh rừng trút lá

Mùa khô năm một ngàn chín trăm bảy tư

Ăn tết rừng xong, từ giã chú tắc kè

Chúng tôi xuôi, ào ào cơn lũ đổ

Các binh đoàn tràn vào thành phố

Đang mùa thay lá những hàng me

Lá me vàng lăn tăn trải thảm phố hè

Chồi non lăn tăn nơi đầu cành run rẩy

Cơn gió thoảng chút hương rừng đâu đấy

Hạt mưa đầu mùa trong suốt giữa lòng tay

Người bạn tôi không về tới nơi này

Anh gục gã bên kia cầu xa lộ

Anh nằm lại trước cửa vào thành phố

Giây phút lạnh lùng chấm dứt cuộc chiến tranh

Đồng đội, bao người không về tới như anh

Nằm lại Cầu Bông, Đồng Dù và xa nữa

Tất cả họ, suốt một thời máu lửa

Đều ước ao thật giản dị:

Sắp về.

Qua hai mùa thay lá những hàng me

Cái tết hoà bình thứ ba đã tới

Chao ôi nhớ tết rừng không hương khói

Đốt nhang lên

Chợt hiện tiếng tắc kè

Tôi giật mình

nghe

Có ai nói ở cành me:

Sắp về!