Chương 38: THÁO XÁC ĐỨC GIÊSU

CHƯƠNG XXXVIII

THÁO XÁC ĐỨC GIÊSU XUỐNG KHỎI THẬP GIÁ

Trong khi chỉ còn vài người lính gác đứng chung quanh thập giá, tôi thấy khoảng năm người đến từ Bêtania. Họ đến gần đồi Canvê, nhìn lên thập giá một hồi, rồi sau đó len lén ra đi. Tôi nghĩ chắc họ là các môn đệ. Ba lần tôi thấy hai người ở gần đó như đang quan sát và lo âu bàn tính với nhau. Đó là ông Giuse Arimathê và ông Nicôđêmô. Lần đầu tiên là trong khi Đức Chúa bị đóng đinh. (Có lẽ lúc đó họ cho người nhắn với binh sĩ đem quần áo của Đức Giêsu đến cho họ mua) khi đó họ không cách xa đồi Canvê bao nhiêu. Lần thứ hai là sau khi họ đảo mặt nhìn quanh xem đám đông đã giải tán chưa, rồi họ đến mộ để chuẩn bị. Lần thứ ba là khi từ ngôi mộ trở về Thập Giá họ nhìn tứ phía có vẻ như chờ lúc thuận tiện và họ thảo luận về cách thức làm thế nào để tháo xác Đức Giêsu xuống khỏi Thập Giá, sau đó họ quay lại thành phố.

Giai đoạn kế tiếp là chuẩn bị đem theo những thứ cần thiết để tẩm liệm xác, và cho gia nhân của họ mang thang và một số dụng cụ khác để tháo gỡ thi thể Đức Giêsu xuống khỏi Thập Giá. Họ cũng cho mang theo hai cái thang khác mà họ tìm thấy trong một nhà kho cạnh nhà ông Nicôđêmô. Mỗi chiếc thang chỉ gồm có một cây cột duy nhất và ở những khoảng cách đều nhau có những thanh gỗ xuyên ngang qua thân cột để làm bậc. Có những móc sắt có thể móc vào bất cứ chỗ nào trên thân thang để giữ vững cho thang khỏi bị rung, hoặc để treo bất cứ vật dụng nào cần thiết mà công việc đòi hỏi.

Người phụ nữ tốt lành bán thuốc thơm dùng trong việc ướp xác đã gói mọi thứ cho họ. Ông Nicôđêmô mang theo một trăm cân rễ cây thuốc thơm, tính ra khoảng ba mươi bảy "pound" thời nay. Họ đựng thuốc thơm trong các thùng nhỏ làm bằng vỏ cây và đeo vào cổ thòng trước ngực. Một trong các thùng đựng một loại bột. Trong các túi làm bằng da có nhiều bó lá thơm. Ông Giuse còn mang theo một hộp dầu. Tôi không biết hộp đó làm bằng gì nhưng nó mầu đỏ và có vành mầu xanh. Các đầy tớ phải mang theo bình đất, lọ da, bọt biển và dụng cụ trên một loại cáng và họ đem theo lửa trong đèn lồng kín gió.

Họ rời thành phố trước các ông chủ của họ bằng một cổng khác (tôi nghĩ là cổng Bêtania) và hướng về núi Canvê. Trên đường băng qua thành phố, họ đi ngang căn nhà mà Đức Trinh Nữ, ông Gioan và các bà thánh thiện đang chuẩn bị những vật liệu cần thiết để tẩm liệm xác Đức Chúa. Tất cả nhập đoàn với các đầy tớ và đi theo xa xa. Có khoảng năm phụ nữ, một số mang theo những cuộn vải lớn dưới áo choàng. Tục lệ của phụ nữ, khi họ ra ngoài buổi chiều, hoặc muốn kín đáo thực hiện một công tác đạo đức nào thì thường quấn vào người một tấm vải dài, chiều rộng chừng 1 mét. Họ bắt đầu quấn chung quanh một cánh tay, rồi quấn chặt quanh thân mình do đó họ di chuyển không được dễ dàng lắm. Tôi đã trông thấy họ quấn như vậy và tấm vải không chỉ quấn qua cả hai cánh tay nhưng cũng trùm cả lên đầu nữa. Trong dịp này, y phục của họ đập vào mắt tôi vì rõ ràng đó là một tang phục. Ông Giuse và ông Nicôđêmô cũng mặc tang phục, tay áo màu đen và khăn quấn ngang thân thể. Áo choàng của các ông rộng dài và kéo qua đầu, màu xám và có thể che dấu được tất cả những gì họ mang theo. Họ đi về phía cổng thành lối lên núi Canvê. Phố xá văng hoe và yên lặng vì khiếp sợ nên mọi người đều ở trong nhà. Đa số bắt đầu sám hối nhưng một số ít vẫn tiếp tục giữ lễ như thường. Khi hai ông Giuse và Nicôđêmô tới cổng thì cổng đã đóng, và các ngả đường, phố xá và góc đường đều có lính canh. Binh lính này do phe Pharisiêu yêu cầu bố trí lúc hai giờ chiều có mang vũ khí và được lệnh canh chừng các nẻo đường vì họ sợ dân chúng làm loạn.

Ông Giuse đưa cho lính xem lệnh viết tay của Philatô để được đi qua. Lính tráng tỏ ý sẵn sàng tuân theo lệnh ấy, nhưng đồng thời giải thích rằng họ đã cố mở cổng nhưng vô ích, có lẽ cổng bị hư hại đâu đó sau trận động đất, và các cung thủ được sai đi đập dập ống chân cũng phải trở về qua cổng ở góc thành. Nhưng khi ông Giuse và ông Nicôđêmô nắm lấy chốt cửa, thì cổng tự động mở ra dễ dàng khiến những người đứng quanh đó đều vô cùng ngạc nhiên.

Trời vẫn nhiều mây và tối đen khi họ đến núi Canvê, ở đây họ thấy các đầy tớ mà họ sai đến, và các bà thánh thiện thì đang ngồi khóc trước thập giá. Ông Cátsiô và một vài người lính đã hoán cải đứng đàng xa, thái độ của họ rất thận trọng và kính cẩn. Hai ông Giuse và Nicôđêmô kể cho Đức Thánh Trinh Nữ và ông Gioan nghe về những điều họ đã làm để cứu Đức Giêsu thoát khỏi cái chết nhục nhã, và ngược lại họ được nghe các bà kể họ đã làm thế nào để ngăn không cho cung thủ đánh dập ống chân Đức Chúa, và Lời Tiên Tri đã được thể hiện như thế nào. Họ cũng nói về vết thương lớn cạnh sườn do ông Cátsiô đã dùng giáo đâm như thế nào. Ngay khi quan bách quân Abênađa đến nơi, họ bắt đầu kính cẩn tập trung thần khí sâu xa và khởi sự công tác tang tóc và thánh thiện là tháo gỡ xuống khỏi thập giá và tẩm liệm Thân Thể đáng tôn thờ của Đức Chúa chúng ta.

Đức Thánh Trinh Nữ và bà Mađalêna ngồi trên mô đất dưới chân Thập Giá, trong khi bên tay măt, giữa Thập Giá Chúa Giêsu và Đima các phụ nữ khác đang bận rộn sắp xếp thuốc thơm, khăn liệm, nước, bọt biển và bình đựng nước. Chỉ huy phó Cátsiô cũng tiến lên và cho Abênađa biết về sự kiện mắt mình được chữa lành một cách nhiệm mầu. Tất cả đều cực kỳ xúc động, con tim tràn đầy buồn thảm và yêu thương. Nhưng đồng thời họ cũng giữ yên lặng trang trọng, mọi cử động đều trang nghiêm kính cẩn. Đôi khi bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ vì một lời than nghẹn ngào hoặc một tiếng thở dài não nuột không kềm chế nổi bộc phát từ người này người nọ, nhưng ai nấy đều hết sức chú tâm vào công việc đạo đức họ đang làm. Bà Mađalêna thì hoàn toàn không kềm chế được nỗi đắng cay buồn tủi trong trái tim sầu héo của bà bất chấp sự việc và cảnh vật chung quanh.

Ông Nicôđêmô và ông Giuse đặt thang dựa vào lưng thập giá và trèo lên, tay cầm một tấm vải dài có gắn ba đai rộng. Họ cột thân thể Đức Giêsu dưới cánh tay và đầu gối vào thân Thập Giá, và giữ chắc hai cánh tay bằng những miếng vải gai đệm dưới hai bàn tay. Sau đó họ dùng đầu sắt cứng đóng vào mũi đinh lồi ra phía sau thập giá để đẩy đinh ra. Hai bàn tay rất thánh Đức Giêsu vì vậy không bị lay động mấy và đinh rời ra dễ dàng khỏi vết thương đã bị nới rộng thêm vì sức nặng của thân thể, bây giờ có vải nâng đỡ không còn bị treo trên đinh nữa. Phần dưới thân thể chùng xuống trên hai đầu gối, giờ đây vì có tấm vải buộc vào hai cánh thập giá nên có tư thế tự nhiên. Trong khi ông Giuse tháo đinh bên tay trái và để cánh tay từ từ buông xuống dọc thân thể, thì ông Nicôđêmô cột cánh tay phải của Đức Giêsu vào cánh tay phải của Thập Giá cũng như đầu rất thánh của Chúa đội mão gai gục xuống phía vai phải. Rồi ông nhổ đinh bên phải ra, và sau khi quấn cánh tay vào tấm vải ông để cho cánh tay từ từ hạ xuống dọc thân thể Chúa. Đồng thời trong lúc này quan bách quân Abênađa phải khó nhọc lắm mới nhổ được chiếc đinh lớn đóng ở chân. Ông Cátsiô kính cẩn nhặt các đinh này và đặt dưới chân Đức Trinh Nữ.

Kế đó, họ dựa thang đứng thẳng phía trước Thập Giá gần với Thân Thể Chúa, nới lỏng giây đai cột phía trên, móc vào một trong mấy cái móc dọc thân thang. Họ cũng làm như vậy với hai giây đai khác, và chuyển tất cả từ móc này sang móc kia để từ từ hạ Thân Thể Chúa xuống chỗ quan bách quân Abênađa lúc đó đang đứng trên một ghế đẩu. Ông đưa tay ra giữ lấy Thân Thể Cực Trọng bên dưới đầu gối, trong khi hai ông Nicôđêmô và Giuse, từ từ đi xuống ngưng lại ở từng nấc thang một cách vô cùng cẩn trọng như ta ôm thân thể của một người bạn chí thiết đang bị thương nặng. Đó là cách thức Thân Thể Cực Thánh tím bầm của Đấng Cứu Thế Thần Thiêng được đưa xuống mặt đất.

Cảnh tượng vô cùng cảm động. Tất cả đều thận trọng và hết sức lo âu như để tránh không gây thêm đau đớn cho Đức Chúa. Hầu hết mọi người đều tập trung lòng kính yêu của họ vào Thân Thể Rất Thánh của Người như họ vẫn tỏ ra với Chúa Cứu Thế khi Người còn sống. Mọi con mắt đều đăm chiêu ngắm nhìn / và theo dõi từng cử động cùa Thân Thể Đáng Tôn Thờ của Chúa. Họ giơ tay lên Trời, mắt đẫm lệ biểu lộ nỗi đau đớn cực kỳ âu lo của họ bằng mọi cách. Tuy nhiên mọi người đều tuyệt đối lặng lẽ, ngay cả những người lo săn sóc Thân Thể Chúa cũng rất ít nói và khi bắt buộc phải lưu ý nhau điều gì thì họ cũng chỉ nói thầm thôi. Trong khi phải tháo đinh bằng những nhát búa mạnh thì Đức Maria, bà Mađalêna, cũng như tất cả những người hiện diện lúc Chúa bị đóng đanh lại cảm thấy như chính trái tim của họ bị đâm thâu. Tiếng động làm họ nhớ lại những đau đớn của Đức Giêsu đến nỗi họ không kềm chế nổi cơn run sợ vì như họ sợ rằng lại phải nghe tiếng la đau đớn của Người, dù - Than ôi! - cũng lúc đó họ đau buồn vì đôi môi nay đã yên lặng để chứng tỏ rằng Người chắc chắn đã chết thật rồi. Xác Chúa được quấn trong vải gai từ đầu gối đến bụng khi được tháo xuống nay đem đặt trong tay Đức Thánh Trinh Nữ, và với cõi lòng tan nát bi thương và yêu mến Mẹ giang tay ra đón lấy gánh nặng qúi báu vô ngần được trao cho Mẹ.