Chương 31: ĐỨC GIÊSU BỊ ĐÓNG ĐINH

CHƯƠNG XXXI

ĐỨC GIÊSU BỊ ĐÓNG ĐINH

Giờ đây Đức Giêsu bị các lý hình căng ra trên thập giá. Người tự mình nằm trên thập giá; nhưng chúng ấn Người vào các chỗ lõm, và man rợ kéo bàn tay phải của Người cho đúng vào lỗ đinh đục sẵn rồi cột chặt cổ tay lại. Một tên tì đầu gối trên ngực thánh của Chúa và đè thẳng tay Người ra; tên khác đặt một cái đinh dài và to, được mài nhọn, vào lòng bàn tay rất thánh của Người rồi dùng búa sắt đóng xuống thật mạnh. Một tiếng kêu đau đớn, rõ ràng, thảng thốt phát ra từ miệng Người và máu Người bắn lên cánh tay tên lý hình. Các thớ thịt và gân bàn tay bị xé đứt và nhét vào lỗ nhỏ qua cây đinh ba cạnh. Tôi có đếm từng nhát búa, nhưng sự khổ não đã làm tôi quên hết. Đức Trinh Nữ nức nở âm thầm, còn bà Mađalêna thì như điên như dại vì đau đớn.

Sau khi đóng đinh tay phải của Đức Chúa, lý hình thấy tay trái của Người, cũng được cột vào đà ngang, không chạm tới lỗ đinh đục sẵn, còn cách đầu ngón tay khoảng hai, ba phân. Do đó chúng gỡ cánh tay ra khỏi cây gỗ, quấn dây chung quanh đó rồi ghì chân vào thập giá kéo giãn cánh tay Người ra cho tới khi bàn tay chạm tới lỗ đinh. Bấy giờ, tì gối trên cánh tay và ngực của Đức Chúa, chúng lại cột cánh tay vào đà ngang, và đóng cây đinh thứ hai xuyên qua bàn tay trái. Máu bắn ra và tiếng rên đau khổ, rõ ràng, dịu dàng của Đức Giêsu vang lên theo từng nhát búa. Cả hai cánh tay Người đều bị sái khớp, hai vai sưng lên và hõm vào, và ở khủy tay, người ta có thể thấy xương trật ra. Ngực Đức Giêsu nhô lên, và chân của Người gập đôi lên thân thể vì đau đớn. Cánh tay của Người bị kéo giãn thẳng đến độ không còn che phủ được chỗ lồi lõm của đà ngang.

Đức Trinh Nữ chịu đựng mọi cực hình này với Đức Giêsu. Mẹ xanh xao như một xác chết, và tiếng rên rỉ đau khổ luôn phát ra từ miệng người. Người Pharisiêu chế nhạo và đùa giỡn bên bức tường thấp nơi Mẹ đang đứng, bởi thế ông Gioan đưa người đến với các bà thánh thiện khác đứng xa ngoài vòng tròn. Bà Mađalêna thì như một người điên, cào cấu móng tay vào mặt mình cho đến khi chảy máu.

Khoảng một phần ba chiều cao từ dưới tính lên, có một khúc gỗ được đóng vào thập giá mà chân Đức Giêsu sẽ bị đóng đinh vào đó, như thế Người phải đứng hơn là bị treo; nếu không thì tay Người sẽ rách ra, và chân Người không thể đóng đinh mà không gây vỡ xương. Một lỗ đinh đã được đục sẵn trên khúc gỗ tựa chân, và một chỗ lõm được khoét vào thập giá dành chỗ cho gót chân của Người. Các chỗ lõm tương tự được đục dọc theo thập giá mục đích để kéo dài sự đau đớn của Người, vì nếu không, tay Người sẽ bị xé rách, thân thể Người sẽ rơi xuống một cách tàn bạo vì sức nặng và Người sẽ chết sớm hơn dự tính hành hạ Người cho thỏa lòng độc ác của bọn chúng.

Toàn thân Đấng Cứu Thế co giật vì các cánh tay bị kéo giãn tàn bạo đến các lỗ đinh, và đầu gối của Người buộc phải co lên. Bọn lý hình bấy giờ thấy bực mình với đôi chân Người nên chúng lấy dây quấn chung quanh rồi cột vào thập giá; nhưng vì các lỗ đinh trên đòn ngang bị đục sai chỗ nên đôi chân của Đức Giêsu không tới được khúc tựa chân cùng một lúc. Khi thấy vậy, bọn lý hình lại chửi thề và sỉ nhục Người. Một vài tên nghĩ nếu đục lại các lỗ trên đà ngang thì ít khó khăn hơn là phải di chuyển khúc gỗ tựa chân. Các tên khác lớn tiếng châm biếm: "Nó không giãn người ra được thì chúng ta giúp nó!" Sau đó chúng lấy dây cột vào chân phải của Người và ra sức kéo một cách tàn bạo cho đến khi bàn chân ấy chạm vào khúc gỗ, rồi chúng lấy dây cột xuống thập giá. Vì vậy thân thể Đức Giêsu bị căng ra khủng khiếp. Ngực của Người giãn ra kêu thành tiếng, và Người lớn tiếng rên rỉ: "Chúa ơi! Chúa ơi!" Chúng phải cột cánh tay và ngực của Người xuống để bàn tay không bị tuột ra khỏi đinh. Bụng Người hoàn toàn biến dạng, và dường như các xương sườn tách khỏi lồng ngực. Sự đau khổ thật khủng khiếp.

Chân trái của Người cũng bị kéo và cột chặt trên chân phải một cách tàn bạo tương tự; và vì nó không nằm sát trên bàn chân phải để đóng đinh, mu bàn chân bị đục với một cái dùi bén hơn, bề ngang to hơn là dùi đục bàn tay. Sau đó chúng lấy một cái đinh trông ghê sợ nhất, dài hơn các đinh khác nhiều, dùng sức đóng xuống mu bàn chân trái và bàn chân phải bên dưới. Với tiếng nứt nẻ, đinh xuyên qua bàn chân Đức Giêsu đâm vào lỗ đã đục sẵn trong khúc gỗ tựa chân, và xuyên qua đó đóng vào thập giá. Khi đứng bên cạnh thập giá, tôi được thấy đinh xuyên qua cả hai chân.

Việc đóng đinh bàn chân là điều khủng khiếp nhất trong tất cả, vì thân thể bị kéo căng ra. Tôi đếm được ba mươi sáu nhát búa giữa tiếng rên rỉ của Đấng Cứu Thế, mà âm thanh ấy đối với tôi thật dịu dàng, thật thanh khiết, thật trọn vẹn.

Đức Trinh Nữ đã trở lại chỗ hành hình. Khi nghe tiếng xé thịt và rạn nứt cũng như rên rỉ theo sau từng nhát búa, trong sự thương cảm thánh thiêng người như chết được, và các phụ nữ đạo đức, đỡ người dưới cánh tay, lại đưa người ra khỏi vòng đai ngay khi mấy tên Pharisiêu đang lại gần để chế nhạo. Trong khi đóng đinh và sau đó dựng thập giá lên, chỗ này chỗ nọ, nhất là trong đám phụ nữ, có những tiếng kêu thương cảm như: "Ôi, sao đất không mở ra mà nuốt trửng bọn khốn kiếp này đi! Ôi, phải chi lửa trời xuống thiếu đốt chúng!" Nhưng những lời phát biểu vì thương yêu ấy chỉ được đáp trả bằng sỉ nhục và nhạo cười của các kẻ thù Đức Giêsu.

Tiếng rên rỉ của Đức Giêsu thật sự là những tiếng kêu đau đớn. Hòa lẫn với tiếng rên là lời cầu nguyện không ngừng, đó là các đoạn trong Thánh Vịnh và sách Ngôn Sứ, mà Đức Giêsu đang hoàn tất các lời tiên tri. Trong suốt cuộc Khổ Nạn cay đắng của Người cho đến lúc từ trần, Người luôn luôn cầu nguyện như vậy, và không ngừng chu toàn các lời Ngôn Sứ. Tôi nghe được tất cả những đoạn Người sử dụng và tôi lập lại với Người, và khi nào đọc Thánh Vịnh là tôi luôn nhớ các câu Người dùng. Nhưng giờ đây, tim tôi quá tan nát vì những tra tấn của Vị Hôn Phu Thiên Đàng nên tôi không thể nhớ nổi. Tôi thấy các thiên thần khóc lóc bay lượn trên Đức Giêsu trong cơn hành hạ khủng khiếp này.

Lúc khởi sự việc đóng đinh, viên sĩ quan Rôma ra lệnh đóng tấm bảng mà Philatô đã viết vào đầu thập giá. Điều này làm người Pharisiêu điên tiết, vì người Rôma cười lớn khi thấy hàng chữ: "Vua dân Do Thái." Sau khi bàn bạc về cách xử trí để kiếm được một danh hiệu mới, một số người Pharisiêu cưỡi ngựa trở về thành để một lần nữa năn nỉ Philatô cho tấm bảng khác.

Trong khi khổ hình đóng đinh tiếp diễn, một số lý hình tiếp tục đào lỗ trên mô đất cao để dựng thập giá trên đó, vì nền đá thì cứng mà lỗ còn nhỏ. Một số khác, say rượu thơm mà chúng lấy của các bà đạo đức, nhưng không đưa cho Đức Giêsu, chúng thấy quặn thắt trong ruột và xử sự như những tên điên. Chúng gọi Đức Giêsu là phù thủy, mạnh miệng chửi bới đức kiên nhẫn của Người, và nhiều lần chúng đi xuống đồi để uống sữa lừa. Gần chỗ đóng trại của các khách dự lễ Vượt Qua có một số phụ nữ bán sữa lừa.

Vị trí mặt trời lúc Đức Giêsu bị đóng đinh cho thấy vào khoảng mười hai giờ mười lăm, và vào lúc nâng thập giá lên thì tiếng kèn trong Đền Thờ thổi vang. Chiên Vượt Qua đã bị giết.