Một Thoáng Bình Yên Bắc Âu ... Phương Mai Nauy

Bạn thân ơi...

Rồi cứ mãi những nhớ nhung xa vời vợi, loanh quanh nhìn lại như cơn gió thoảng qua, ngần ấy tôi thích cái tiết tấu êm dịu của cuộc đời, bằng những ngôn từ nhẹ nhàng, những lời nói bâng quơ trắc ẩn. Cứ vào cuối Thu, gió Đông rì rào ngoài khung cửa, từng tiếng gõ ấy như sự vội vã những bàn chân lữ thứ đến rồi đi, như người khách không mời, nghe vang vội trên đầu ngọn cây trơ trụi lá vàng rơi, thỉnh thoảng có con chim én nhỏ vụt bay. Lần này thì không còn là tiếng gõ cửa dịu dàng của gió, qua một đêm hay qua hơn 30 mùa đông lạnh giá, khi tấm thân đã quen với phong trần, như cây thông lặng lẽ đứng trân mình qua bốn mùa mưa nắng, hôm nay đây đã phủ màu tuyết trắng, đám mây vẫn còn lang thang trong bầu trời xanh, thật đơn giản nhưng tuyệt vời, trong cái không gian êm ả đó. Lắng nghe cái im lặng đời mình. Lặng im của mùa Xuân quyết liệt như thông điệp của Thuợng Đế gởi đến nhân gian, tiếng hót hồn nhiên đàn chim thiên di như lời giã từ phố cổ thân yêu.

Biết làm sao để đơn giản được nỗi thấm thía trong từng thớ thịt, khi những niềm vui hiếm hoi còn vương vấn tận đáy tâm hồn với những tất bật ưu phiền, khi trái tim đa đoan còn mãi lặn ngụp trong ly rượu nồng, bàn tay với chơi vơi giữa dòng đời định mệnh. Hãy lê gót qua nẻo khổ trần ai.

Rất có thể sẽ đổi thay, con người cũng đổi thay, khi ấy ta sẽ rất nhớ, một con đường nắng dịu dàng, nhớ một chiều chạy xe dưới những con đường trắng xóa, những giọt nắng nhẹ nhàng xuyên qua, trở thành ánh sáng lung linh trên cành cây kẽ lá, khẽ rùng mình, mím chặt bờ môi … Trong khoảnh khắc kia chợt nhận ra một giọng nói mà ta đã từng yêu … Rồi sẽ nhớ một góc nhỏ, nhớ một nụ cười, nhớ một ánh mắt, một bờ môi, một nụ hôn còn dang dở, nhớ mãi một cái tên. Mùa Xuân nơi đây không còn những cơn gió tươi mát làm lòng người nôn nao, rộn ràng. Cũng không còn những hoa cúc hoa mai đua tài khoe sắc thắm, cũng không tỏa huơng thơm không gian êm dịu và lãng mạn... như nhường chỗ cho một mùa sống mới, một xúc cảm sống mới của con người âm thầm lặng lẽ… hiền hòa và nồng nàn hơn. Màu tuyết trắng tuyệt vời bởi nó thật đơn giản, nó chung thủy, nó chẳng vì ai để tỏa hương nhưng cũng đủ làm cho tất cả trở nên nhu mì, lặng thinh cúi đầu.

Một sớm kia, vươn mình tỉnh giấc sau một giấc mơ. Chẳng hiểu sao, nó cảm thấy run rẩy và cô đơn khó tả. Bầu trời đặc kín một màu trắng đục giá băng. Từ khung cửa nhỏ mải miết tung bay theo chiều gió, thấp thoáng đằng sau là đôi mắt đượm buồn, trống rỗng, như ly rượu nồng chưa được cạn. Nỗi yêu thương nhạt nhòa trong bão tố ra đi.

Và bỗng một hôm, những bước chân trên đường đời mệt nhoài, thì lại đặt lưng xuống nằm trên tấm thảm được kết bằng lá thu rồi sau đó dang rộng đôi tay ra giữa trời, nhắm nghiền đôi mắt lại để lặng nghe tiếng lá va chạm vào nhau xào xạc, để lặng nghe từng cơn gió rít nhè nhàng, lặng nghe hơi thở quyện vào nhau.... lòng ai thanh thản, bình yên sau những muộn phiền. Có thể, thi vị những gì đẹp đẽ của mùa Thu và trời Thu làm lòng người nhẹ nhàng và sâu lắng.

Giữa những tháng ngày nắng cháy của quãng đời cay đắng, có khi lặng đi bởi nhiều thứ vô thường nỗi đau nhói len lỏi vào góc nhỏ tâm hồn chẳng ai hay. Bởi trong yêu thương mọi trái tim đều bé bỏng như nhau.

Bắc Âu vốn có sự thanh bình, những buổi chiều khi hoàng hôn khuất dần sau khe núi, khoắc khoải về một chốn xa xăm, gởi gió cho mây ngàn bay, có tiếng ai thở than mãi tận chân trời. Một không gian tĩnh mịch, một thiên nhiên tươi đẹp. Tiếng nước suối róc rách của rừng cây trong gió nhẹ, đàn cừu non đi dạo ven suờn đồi, tạo thành âm thanh trung thực trong trẻo nhất của thiên nhiên, quyện vào nhau như một thứ âm nhạc êm dịu làm vơi đi gánh nặng cuộc sống thật huyền ảo, như thơ ca hòa cùng tiếng lá xạc xào trong gió, róc rách nước chảy qua khe đá, lảnh lót chim hót trong buổi sớm trong khu rừng muôn màu muôn sắc.

Mặt trời lên cao nữa đêm giữa mùa Hạ, trăng lạnh treo trên đỉnh đồi và sớm mai hồng, gió mây phiêu bạt... Hồn hoa thu nhận tiếng không gian ấy để hóa thành tinh khôi, không như thược dược rực rỡ như thiếu phụ đầy chan chứa, không như cánh hải đường lóe lửa trong kẽ diệp lục xanh già. Mùa Hạ ở đây là mùa đẹp nhất một năm, nhưng tuổi xuân tuổi đẹp nhất là đời và hoa xuân... Thế nhưng cái đẹp muôn lòng chờ đợi ai kia khi chỉ còn là nỗi vật vờ, khắc khoải, quạnh hiu...

Ngày đầu năm mới, chúng ta hay nắm lấy tay nhau. Hãy nói, hãy thương yêu nhau thật nồng nàn và sự đam mê để cùng bước đi trên con đường ngày mai hun hút xa dịu vợi. Chỉ khi chúng ta thực sự yêu con người, chúng ta mới có thể yêu cuộc sống này và dâng hiến cho cuộc sống ấy đến miên viễn, thành tựu tính chất cao thượng vĩ đại của trái tim mình, để nhắc nhở mình rằng mọi người cùng chung chia sẻ mối nối kết nhân loại. Cuối cùng rồi nỗi oán hận và thù hằn sẽ chỉ ngừng dứt bằng tình thương mà thôi...

Phương Mai Nauy