Hồi Ký

của Cựu Sinh Viên Đại Học Khoa Học Sài Gòn

Sau khi rớt kỳ thi SPCN ở Đại Học Khoa Học Sài Gòn. Đầu tháng Giêng năm 1975, tôi đến Trung Tâm Quân Vụ Thị Trấn (tức Trung Tâm Tuyển Mộ Nhập Ngũ Sài Gòn) để trình diện và nhập ngũ.

Sau đó tất cả chúng tôi được hai xe cam nhông chở vào Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung và ở đó 3 ngày. Chỉ ăn chơi và ngủ, đợi xe đến chở vô Trường Bộ Binh ở Long Thành. Nghe nói đây là một doanh trại cũ của Lực Lượng Mãnh Hổ Đại Hàn, bàn giao lại cho Bộ Quốc Phòng Việt Nam Cộng Hòa.

Ngày đầu tiên đến Long Thành thì bị các Huynh Trưởng khóa trước ra dàn chào và huấn nhục. Chạy, hít đất, bò, nhảy cửa sổ (đột kích) lăn lộn đủ thứ thấy muốn ói và muốn thở hết nổi. Sau đó được đi cắt tóc, phát cho quân trang, quân dụng và một khẩu súng M16 cùng nhiều đạn dược. Buổi chiều, lần đầu được ăn cơm trắng với cá mòi. Toàn xương với xương. May nhờ bà cụ đã làm cho một lon đậu phộng rang, nên ăn chung cũng đỡ ngán. Tối đến, tất cả đều bị bắt dựng lều và ngủ đất ở ngoàì doanh trại.

Mấy ngày sau chúng tôi được phát cho mỗi người một khăn quàng màu tím. Đó là biểu tượng của Trung Đoàn 512, Đại Đội 51, Tiểu Đoàn 5 của mình. Ông Đại Đội Trưởng cùa tôi là Đại Úy Lan. Còn ông Trung Đội Trưởng của tôi là Trung Úy Bé. Và một ông Trung Úy nữa không nhớ tên.

Hình như Đại Đội của tôi là Đại Đội cuối cùng của trường Huấn Luyện Bộ Binh Việt Nam Cộng Hòa. Trước tôi là các Đại Đội Huynh Trưởng như màu đỏ, màu vàng, màu xanh lá cây, màu xanh dương, vân vân... Nghe nói đây là các phi công đang học lái máy bay ở Mỹ, được trả về Việt Nam và đưa qua trường Bộ Binh. Nhờ các anh bất mãn, chúng tôi không bị hành xác nhiều như những khóa trước.

Sau 2 tuần huấn nhục, tập đi đứng, chào và hát quân hành. Chúng tôi bắt đầu đựọc chỉ định đi bộ ra bãi tập mỗi ngày. Chắc cũng khoảng 5 hay 6 cây số. Mỗi ngưới đi cách nhau 10 thước và súng luôn được chỉa vô bờ ruộng. Đây là bài học hành quân đầu tiên.

Chúng tôi được mang súng và đạn đầy đủ, nhưng ra bãi tập không được bắn đạn thiệt. Chỉ được bắn bằng miệng! Tôi tự nhủ, điệu này chắc sắp mất nước.

Rồi một hôm, có một đoàn xe Jeep nhà binh khoảng chừng 7 hay 8 chiếc với lính tráng súng ống đầy đủ, chạy đến doanh trại của mình. Mọi người đều nhốn nháo cả lên. Trên xe Jeep bước xuống là một anh chàng to lớn, râu quay nón và rất đẹp trai. Về sau, tôi được biết đó là Cao Anh Tuấn. Con trai của Đại Tướng Cao Văn Viên. Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa lúc bấy giờ.

Lân la làm quen được với một anh trong An Ninh Quân Đội theo bảo vệ Tuấn. Tôi biết được Cao Anh Tuấn lúc đó đang đi du học bên nước Hòa Lan. Trở về Sài Gòn thăm nhà và tự dưng bốc đồng, xé passport và đòi bố phải cho đăng đi lính để giúp nước. Thật là một thanh niên đầy nhiệt huyết và dũng cảm.

Ngày đầu Tuấn đi ra bãi để học. Được xe Jeep chở đi và lên được ngồi uống nước với các sĩ quan Huấn Luyện Viên trên đồi. Hôm sau gặp Tuấn, tôi chê anh ta là con lính kiểng. Không ngờ vì một câu nói, hôm sau thấy Tuấn cũng vác ba lô và súng đi bộ theo chúng tôi ra bãi tập. Tôi bắt đầu ngưỡng mộ anh ta từ đó.

Nhờ tài viết chữ đẹp và vẽ giỏi, tôi được đề cử làm trưởng toán xây dựng một căn nhà chòi nghỉ chân trong vườn Tao Ngộ cho Đại Đội mình. Cũng thỉnh thoảng được gọi lên văn phòng của Tiểu Đoàn Trưởng để viết chữ đẹp, bay bướm cho sổ học bạ và giấy tờ. Nhờ bận việc này, tôi được miễn đi bãi nhiều lần. Được ăn cơm nhà bàn trước các khóa sinh khi đi học bãi trở về trễ.

Sau 2 tháng thụ huấn ở quân trường, tôi được gọi lên văn phòng của Tiểu Đoàn Trưởng để vẽ thiệp mời, gởi cho quan khách và thân nhân đến thăm dự lễ gắn Alpha, hay mình thường gọi là “con cá”.

Chiến sự bắt đầu bùng nổ khắp nơi. Nghe nói Ban Mê Thuật, Kum Tum, Đà Nẵng, Huế, Nha Trang và nhiều chỗ bắt đầu thất thủ. Dân chúng chạy tản loạn khắp nơi. Mọi người trong chúng tôi rất hoang mang. Nhất là ông Đại Úy Lan, cứ đăm chiêu, lo lắng ra mặt. Nghe nói gia đình vợ con của ông lúc ấy bị kẹt ở ngoài Đà Nẵng (Chuyện này anh Hiển ở Úc biết nhiều hơn).

Mấy hôm sau chúng tôi được lệnh tập hợp để sửa soạn “Tan Hàng”. Một hình thức bỏ của chạy lấy người. Được lệnh chia ra làm nhiều tổ. Mỗi một tổ gồm 3 người. Được phát cho một la bàn và một bản đồ. Tôi lo sợ lắm, vì mấy tháng ở quân trường không có học hành, toàn làm việc hành chánh nhiều, chả biết làm gì cả.

Ngày hôm sau, tôi thấy một đoàn xe Jeep và xe nhà binh giống như lần trước, chạy vô doanh trại của mình. Tôi biết Cao Anh Tuấn sắp sửa được đón về Sài Gòn. Lúc này tôi rất sợ hãi và lo sợ. Buổi trưa đi ra nhà bàn ăn, tôi thấy Tuấn và một nhóm lính đang ngồi ăn trưa và vui đùa. Tôi bước tới gặp Tuấn và nói nhỏ với anh là sao anh lại bỏ tất cả anh em đi về trước, đi ngon lành như vậy, trong khi mọi người sẽ phải lội núi, xuyên rừng để đi. Sẽ có nhiều người gặp nạn, hay nguy hiểm và có thể chết.

Tôi nói anh là con của một Đại Tướng, sao không ra gọi bố cho xe nhà binh lên đón tất cả các anh em về, mà lại bắt phải đi bộ? Tôi nói trong lúc bực mình và chỉ nói chơi cho bớt giận, chứ tôi chả là cái gì cả. Tôi thấy Tuấn ngồi suy nghĩ và tôi bỏ đi.

Ai dè mấy hôm sau ngủ dậy, thấy một đoàn xe cam nhông gồm mấy chục chiếc đã đậu dài trên đường, dọc theo các doanh trại. Họ đã đến đây lặng lẽ trong bóng đêm trong lúc chúng tôi còn đang ngủ. Tôi biết đây là công lao lớn của Cao Anh Tuấn.