Khi máy bay của hãng hàng không Qantas vừa đáp xuống đường băng của phi trường Sydney, lòng tôi thấy nhẹ nhõm sau hơn tuần lễ đi ra "nước ngoài".

Trở về nhà với bầu trời trong, với Sydney con đường hẹp, im lặng trong những ngày đầu năm mới, tôi cảm thấy mình như đi từ thế giới khác trở về. Thương quá quê hương thứ hai này, đi đâu cũng vậy, cũng thấy nhớ căn nhà nhỏ, với cái giường quen thuộc, với con chó cưng, chờ chủ trở về.

Tôi thường không thích đi đâu trong mùa hè của Úc, vì nắng hạ nơi này làm tôi thấy dễ chịu hơn những mùa đông trời lạnh lẽo u buồn. Tuy nhiên, năm nay có hơi ngoại lệ. Ông xã tôi muốn về thăm Mẹ già, mà ngày nghỉ của tôi thì đã gần cạn vì đã dành cho chuyến đi của Khoa Học vào tháng 6 tới đây. Thôi thì lợi dụng những ngày nghỉ cuối năm, sở làm đóng cửa để đi Sài Gòn, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, để thăm gia đình, bạn bè thân mến, cùng những con đường cũ, bây giờ quá đổi thay.

Đây là lần đầu tiên, chúng tôi về Sài Gòn trong những ngày cận Tết Tây. Đường phố càng đông, chật hẹp và ồn ào, mọi người túa ra đường trong đêm Giao Thừa ngày 31 tháng 12 để xem pháo bông.

Đứng trên lầu cao của một hotel ở trung tâm Sài Gòn, nhìn về hướng phía pháo bông đang nổ, mà lòng tôi sao thật ơ hờ, chùng xuống, không một chút rộn ràng, không ôm người bên cạnh để nói "Happy New Year" như mọi lần.

Tôi bỗng dưng nhớ về quê nhà bên trời xa. Nước Úc hiền hòa, chắc mọi người đang ngủ say? Năm nay, tôi không được ngắm cảnh pháo bông ở cầu cảng Harbour, nơi mà hằng năm người địa phương tụ tập để thưởng thức, nơi mà tôi vẫn tự hào rằng Sydney đẹp nhất trong đêm Giao Thừa.