Xuân ơi, tao lạy mầy đừng phá máy may già nua đó nữa.

Tiếng chị Tú gào lên từ nhà dưới, vang dội lên nhà trên làm Xuân đứng bật dậy như chiếc lò so, vơ vội chiếc quần đang may dở dang chạy ào vô phòng. Xuân lẩm bẩm: "Cơ khổ, sao bả đi chợ về chi nhanh thế", làm sao bây giờ?

Xuân rất vui mỗi khi được hưởng quần áo thừa tự của anh Tâm, em kế chị Tú, mặc dù Xuân rất khổ sở vì phải sửa chữa lại từ đầu chí cuối.

Anh Tâm, cao to, đẹp trai, quyến rủ giống y chang Ba, ngược lại tướng tá của Xuân thì như một thư sinh, giống mọi nét đẹp thanh tú của Mẹ. Hôm nay, được anh Tâm cho chiếc quần vải tancel, màu xanh jean quá đẹp, Xuân phải sửa cho xong để Tết năm nay có quần mới đi ăn diện với Liên. Xuân gỡ bung chiếc quần ra, cắt dọc, xẻ ngang, cặm cụi đạp máy may cố làm cho xong. Rồi Xuân thử tới thử lui, mồ hôi toát ra như tắm vậy mà chiếc quần vẫn cứ lùng bùng hết chỗ này, lõm vào chỗ kia rồi lại dúm chỗ nọ, làm Xuân phát sốt muốn điên lên chỉ chực quăng chiếc quần vô thùng rác cho rảnh nợ, đã vậy chị Tú cứ oang oang cái miệng ra đe nạt vì sợ Xuân làm hư máy may của chỉ.

Phát bực với chính mình làm cho Xuân ngứa cả người, Xuân gãi lấy gãi để đau đến rát chóp đầu, Xuân hết còn hứng thú sửa cái quần này nữa. Đưa mắt liếc xuống nhà dưới, bóng chị Tú đang lui cui lấy thức ăn từ trong giỏ đặt lên bàn, chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Nghĩ phải có quần mới đi chơi với Liên, Xuân dịu hẳn người, quyết định ngồi may tiếp tục, mặc kệ cho chị Tú lải nhải, mỏi miệng thì chỉ phải ngưng thôi.

***

Tắm rửa, ăn uống qua loa, Xuân thả bộ qua nhà ông chú, từ Sài Gòn mới dọn về bên kia đồi được hơn bốn tháng nay. Xuân thích đi đường tắt vì có nhiều bóng mát, mất khoảng hai mươi phút đi bộ. Khi đi băng qua khu đất cao là một con đường mòn nho nhỏ ngoằn ngèo, hai bên có trúc dại cao lêu nghêu, lúc nào cũng nghiêng ngả, kêu kẽo kẹt khi quẹt cọ vào nhau và rên rỉ hú theo tiếng gió.

Qua khỏi ngõ trúc, con đường oằn xuống rồi vung lên thật cao, khựng lại và cũng vừa đến đỉnh đồi. Xuân dừng lại, dựa lưng vào cây đại thụ, đứng sừng sững, cành lá sum sê, rễ và dây leo từ các nhánh to rủ xuống quấn thành nhiều vòng đan dính vào nhau chung quanh thân cây. Xuân lẳng lặng châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt trong chốc lát cho phê rồi từ từ ngửa mặt nhả từng lọn khói thuốc đồng thời quan sát cảnh vật chung quanh. Trên cao, những nhánh cây tua tủa vươn thẳng lên trời như những đầu rắn, xuyên qua khe lá, những tia nắng ngũ sắc để lại trên nền cỏ những vòng tròn, bầu dục trông như một bức tranh lập thể.

Muốn xuống đồi có thể thả trượt theo triền dốc hoặc dễ dàng hơn thì theo từng nấc thang lởm chởm, lồi ra, thụt vô do những người dân địa phương dùng những nhát cuốc tạo ra. Xuống đến thung lũng là con đường ngoằn ngoèo với hai bên bờ ruộng mạ xanh mịn như nhung, lăn tăn theo gió. Cuối đường mòn, một chiếc cầu đơn sơ làm bằng hai khúc gỗ, vừa đủ chỗ cho một người dắt chiếc xe gắn máy hay xe đạp đi qua. Cầu băng ngang qua dòng suối lớn, khá sâu chảy len lỏi giữa hai ngọn đồi dẫn thẳng ra sông Cái. Dưới cầu là dòng nước trong veo mà tận đáy một lớp bùn đen xen lẫn trăm nghìn cặn bã. Qua khỏi cầu phải băng qua những gò đất lồi lõm, lởm chởm mới đến được nhà ông chú cất trên ngọn đồi.

Phong, con ông chú, bằng tuổi Xuân, dễ thân tình cho nên vào những ngày cuối tuần hai đứa thường cùng nhau ngồi hòa tấu guitar với con nhỏ Mai lóc cóc ôm đàn đệm bass. Mai, em kế Phong, vừa tròn 17 tuổi, nhỏ hơn Xuân sáu tuổi, người trắng trẻo roi roi, rất dễ thương, lúc nào cũng quần short, áo T-shirt ngắn, tóc cắt tém trông giống như con trai. Mai sẵn sàng ngồi thâu đêm hòa tấu nhạc cùng với hai anh và cũng thường song ca cùng Xuân bất cứ bản nhạc nào Xuân ưa thích. Mỗi lần mấy anh em ngồi chơi đàn, bà thím luôn luôn mang đồ ăn vặt ra tiếp tế.

Trong khi vừa ăn vừa nói chuyện, Xuân lúc nào cũng thích nhìn ra ngoài vườn để ngắm những cây điều cổ thụ, cành lá đan kín mít, nặng chĩu, chi chít những trái điều cong cong, màu đỏ mọng nhuộm hồng, vàng, và cam, đong đưa tòng teng, duyên dáng cắm đầu xuống đất. Quanh căn nhà gạch tô được bao bọc bởi những cây điều to lớn mọc rất thẳng hàng, sáu tháng mùa nắng mùi thơm đặc biệt của điều tỏa hương thơm ngát. Kế bên hàng điều là một thảm cỏ xanh mịn, lồi lõm uốn éo trải rộng chạy tuốt luốt ra tận xa xa, xen kẽ vào đó là những điểm hồng, tím, và vàng của loài cỏ ngỏ, nhìn như những nàng kiều nữ tí hon đang lon ton chơi trò đuổi cút bắt.

Xuân nhớ lần đầu gặp Liên, trong lúc ba anh em đang thả hồn theo tiếng nhạc, lời ca: