Thơ của “Ông BÁN CHIẾU”


Đại-Thánh là Phật Thích-Ca,

Người còn khinh-báng huống ta phàm trần

Vàng thiệt lại nói vàng râm,

Lúc nầy vận thới đá mài cũng an

Cơn buồn phải gượng làm càn,

Cuộc đời rổn-rổn Phật mà phải kiêng

Trên đời ai tốt bằng sen,

Quan yêu dân chuộng rã bèn sạch trơn

Bề ngoài coi thể cây sơn,

Xét trong mối mọt ăn mà chẳng hay

Mặt tiền xem lại tốt thay,

Mặt hậu ngó kỹ lạnh tanh không ngờ,

Mau mau ta hãy bắt bờ,

Đặng cho bá-tánh leo bờ nầy qua

Có xạ nào phải bán xa,

Giấu trong chỗ kín cũng thơm đầy nhà

Nam-mô sáu chữ Di-Đà,

Từ-bi tế-độ vậy mà chúng-sanh

Xưa nay sáu chữ lạnh-tanh,

Kim-Sơn Phật ấy giáng sanh đành-rành

Ngưỡng cầu Thượng-Đẳng Đại Thần,

Phải ra trị nước bảo toàn lê dân

Ở nhà tụng niệm đều xinh,

Lục châu bát loạn nỡ nào ngó ngang

Bán lộ giang-hồ kính tặng Kim-Sơn Phật (1)

Năm Kỷ-Mão

_________________________________________

(1) LỜI SOẠN GIẢ: Bài thơ nầy không phải của Đức Thầy, mà chính là của một Dị Nhơn (đang đi bán chiếu) viết và trao cho một người tín-đồ Hòa-Hảo tại Kiến-An (Chợ Mới, thuộc tỉnh Long Xuyên) đem đến cho Đức Thầy. Theo lời người tín-đồ nầy nói lại thì trong lúc giữa đường, ông bán chiếu không có đem sẵn viết mực theo; thế mà chẳng biết tại sao không đầy một phút, ông viết được một bức thơ tuồng chữ sắc-sảo, giống hình chữ nôm, mà không một nho sĩ nào đọc được. Liền đó, Đức Thầy đọc cho anh em có mặt trong lúc ấy nghe




< Trước | Sau >