HAI MƯƠI CHÍN THÁNG CHẠP


Bước tới hùng ca bước tới hoài,

Đạo đời hủy báng mặc tình ai

Cố chí nhiệm-mầu truyền diệu-pháp,

Bởi vì cốt-nhục cũng hoài thai

Diệu-vợi xa-xăm nỗi khổ hoài,

Cuộc đời lao-khổ thấy chiều mai

Chợt ngó xuân sang xuân biết khóc,

Đến thời Thiên định lối bi ai!

Giục-thúc nhơn-sanh kiếm Đạo mầu,

Sao còn hoài tưởng chuyện đâu đâu?

Sự sống người đời, ôi! thấy khổ,

Miệt-mài Đạo-đức vẻ huyền sâu

Hùng ca chuyển pháp kiếm tôi hiền,

Thiên-địa tuần huờn chẳng vị riêng

Gian nịnh phản thần, ôi! nhơ-nhuốc,

Gìn lòng trung hiếu sách ghi biên

Ghi biên những kẻ quá lương hiền,

Một mực trung thành với Phật-Tiên

Cố tưởng ước-mơ về Tiên cảnh,

Hiếu hạnh gìn lòng chí ư thiên

Ư thiên Trời Phật chẳng dụng tiền,

Tìm kiếm con lành giải nghiệp-duyên

Mê-muội ác-hung về địa-ngục,

Hiền lành nhắm mắt thấy non Tiên

Non Tiên ra sức tháo dây xiềng,

Dân-chúng an nhàn dạ mới yên

Cám cảnh thương đời, ôi! mê-muội,

Mong-ước ngày kia giải mộng phiền

Mộng phiền muốn khỏi phải làm sao?

Hung dữ, ác nhơn chớ bước vào

Gìn tâm nhu-nhược chờ vận đến,

Vậy mới rời xa cảnh máu đào

Máu đào khắp nước khổ vô cùng,

Nam-Việt dân tình mãi thung dung

Chẳng lo tu tỉnh cầu Phật Thánh,

Để nước đến chơn mới nhảy đùng

Nhảy đùng ắt phải lọt ngoài sâu,

Chẳng gặp xuồng ghe chững mới rầu

Làm sao lo liệu tu cho kịp,

Bập-bẹ nam-mô cũng nhọc cầu

Nhọc cầu bịnh tật nỗi nào đâu,

Lao-khổ nhơn-sanh cảnh nước Tàu

Trẻ nhỏ rã-rời xa bố mẹ,

Sao còn tranh-đoạt mảng mồi câu

Mồi câu danh-lợi chúng dân rầu,

Kim chỉ phải gìn chuyện cạn sâu

Vinh-hoa phú-quí chòm mây bạc,

Nho-nhã thi-văn nẻo nhiệm-mầu

Nhiệm-mầu hạnh-đức quá thanh-cao,

Thần, Thánh, Phật, Tiên xuống kêu gào

Dương-gian mau tỉnh trong tràng mộng,

Tầm kiếm nơi nào đạo siêu cao

Hòa thôn Hảo cảnh xứ chi ta,

Tạm dắt nhơn sanh khỏi ái hà

Tạo xác Huỳnh danh thanh sắc trẻ,

Chờ thời Thiên định thiết hùng ca

KIM ngọc nào tri Phật, Quỉ, Tà

SƠN đài ra sức dẹp loài ma

THƯỢNG thọ chúc cầu an bốn biển,

ĐẲNG đẳng dưới trên sớm thuận-hòa

Mong ước ngày kia đặng khải hoàn,

Địa cầu sanh-chúng được nhàn an

Bốn biển một nhà Cha: Phật, Thánh,

Thì là dân sự hết tàng ngang

Năm tàn tháng cuối cảnh buồn teo,

Đón rước bạn xuân lễ quá nghèo

Thượng cổ gần hồi nên sửa lối,

Theo nhà Phật-Giáo phải như keo

Dân-chúng chớ nên đốt giấy tiền,

Bởi vì Diêm-chúa chẳng tình riêng

Phán-quan tả hữu không dùng hối,

Nên phải dạy dân bỏ giấy tiền

Vàng bạc bởi tay khách trú làm,

Phật, Thần, Tiên, Thánh chẳng dùng ham

Giấy quần giấy áo không nên đốt,

Nghĩ chuyện dối ma chẳng đáng làm


Hòa-Hảo, ngày 29 tháng chạp năm Kỷ-Mão


(Chép theo bản chánh do Ông Nguyễn-Chi-Diệp giữ)




< Trước | Sau >