Của Đất Trời Nhắn Gởi
Chào mừng khách đến chơi
Chim ngó ra khơi cất tiếng mời
Biển chở bầy sóng tới
Nhà mọc lên trên biển
Cây mọc lên từ những nóc nhà
Bầu trời mọc chân lạ
Cây khô cằn cỗi già
Ngay giữa những lớp vỏ tróc ra
Xe thời gian băng qua
Cây cúi đầu uống nước
Hàng rào thấp quá cản không được
Nắng chải tóc lá mướt
Suns hung in the sky
One was falling down and died
Some turned green said: “Drive!”
Hoàng hôn đỏ rực trời
Mây trôi vẽ những gạch sáng ngời
Chim ngủ làm bóng tối
Ngọn đèn trời sắp tắt
Thắp lên ngọn đèn người thật sáng
Nhìn thấy suốt lòng nhau
Chim thay lá trên cành
Những đôi cánh nhỏ nhảy loanh quanh
Cây không còn hiu quạnh
Tát nước, tát mặt trời
Vào ruộng đồng, lúa đang gọi mời
Mình, từng đôi, từng đôi
Cánh chim bỏ ra đi
Dõi mắt nhìn theo luyến tiếc chi?
Bay mất tuổi xuân thì?
Xanh tươi bỏ sau lưng
Chỉ còn cành khô héo ở lại
Trước mặt sao chưa thấy?
Bức tranh treo giữa trời
Mây vẽ trên tường kính xanh ngời
Lúc xám lúc trắng tươi
Xương rồng vốn đầy gai
Nở hoa xinh cho người bớt ngại
Khéo! Coi chừng đứt tay!
Câu cá hoài chẳng được
Bèn câu thử đám người đang surf
Mồi sóng tan theo nước
Những hòn đá nhỏ nhoi
Mấy ngàn năm văng ra từ núi
Sum hợp nhờ tay người
Nhường người ta đi bộ
Nhẫn nại dựa cột xe đứng đợi
Đèn đỏ giờ lại tới!
Chim ngủ trên dây điện
Sương giăng màn những chấm đen hiện
Nóc building chợt biến
Phật Phật trong lồng kính
Tâm Tâm rong chơi ngoài trần cảnh
Biết bao giờ kiến tánh?
Chim bỏ biển về phố
Phản đối loài người sống nhiễm ô
Xuống đường chận xe cộ
Dành một chỗ nhỏ nhoi
Cho những người hút thuốc ngoài trời
Bóng mát cũng chút thôi
Những chiếc xe xuống dốc
Chạy không khéo tuột ngay xuống nước
Cấm đậu dù một chốc
Tắm nước mặn quá lâu
Gặp nước ngọt hơi chút lo âu
Lấy surfboard che đầu
Sau hai chữ “Cấm Bơi”
Nắng và nước vui chơi giữa trời
Rủ rê người ta lội
Xe chạy nghiền mặt cát
Bầy chim hoảng hốt kêu ngơ ngác
Trên cầu người nghe nhạc
Cắc kè ló đầu ra
Mắt tròn rụt rè giữa kẽ lá
Hình như có kẻ lạ?
Cánh chuồn chuồn mong manh
Trong cuồn cuộn mưa gió hung hăng
Sống nhờ đôi chân mạnh
Cây khô gãi da trời
Vảy mây rớt ra từng mảnh rời
Đã ngứa được tới tối
Đường lên dốc ngoằn ngoèo
Bóng nắng kẻ những lane thật đều
Chiều xuống người vắng teo
Gió mân mê tóc dài
Cột hoài không được tóc cứ bay
Gió cần thêm bàn tay
Nhìn theo cánh buồm xa
Chim nhớ những ngày nơi xứ lạ
Quên mất cây nở hoa
Mang chất cháy bên hông
Bầy lừa lo canh cánh trong lòng
Người cưỡi lại thong dong
Chỗ đậu chia từng bậc
Từ khỏe mạnh rồi sang tàn tật
Nơi cuối dành cho rác
Người láng giềng tốt ơi!
Xin chớ đừng qua lại chào hỏi
Lưới rào tôi thế lời
Ven hồ chim xếp hàng
Long trọng đón Xuân dù muộn màng
Trên mặt nước nắng tan
Ở đầu một ngọn cây
Vài ba cụm lá bỏ theo mây
Chim mọc thế đôi ngày
Làm ơn chờ một chút
Để máy bay tôi đáp xuống trước
Từ từ chạy vẫn được
Trời trở lạnh thấu xương
Xe đạp lại phải để ngoài đường
Mặc áo ấm dễ thương
Chim bắt chước loài người
Nếm nước thử xem còn mặn mòi
Gìn giữ biển mà chơi
7 thùng SEVEN-UP
Chen vào 3 thùng khác lạ hoắc
10 thùng lên thẳng tắp
Vòng tay thay trái tim
Sao em không nói mà lặng im
Chỉ đôi chim lên tiếng
Trời lạnh núi đóng băng
Bảng nhô cao rao bán propane
Dửng dưng làn tuyết trắng
Ước gì cổ dài hơn
Anh nghiêng qua trao em chiếc hôn
Rồi mình cùng chạy trốn
Too scared of the skulls
Ship is flying far above
Pirates vanished all
Giữa hồ vịt diễn hành
Mặt nước không lane vẫn thẳng hàng
Người lại quên im lặng
Máng trên dây điện đường
Đôi hia đi được bảy dặm trường
Xuống đất sao chỉ đứng?
Chung sống nhiều năm qua
Hơi nước không nỡ lìa cây lá
Rùng mình thành nước đá
Đội nón hút ống vố
Giấu mặt sâu dưới lòng đất lạ
Thở khói lá bay ra
Vài cành bị cưa mất
Thân cây đau đớn nhưng không khóc
Chỉ nhựa lòng lắng đọng
Nhà nghèo không có dù
Bẻ một chiếc lá lớn che đầu
Có mất cũng chẳng sao
Emptied second glass
Moon turns white and eye turns black
Suddenly cracked face