NHỮNG SỰ KIỆN BẠN CÓ THỂ KIỂM CHỨNG
Khi bạn mắc cỡ, tư tưởng mắc cỡ đã khiến má bạn ửng đỏ; khi bạn sợ hãi, tư tưởng sợ hãi làm bạn líu lưỡi lại, nói không nên lời.
Bạn ở trên lầu cao của một tòa cao ốc: bạn đứng ra gần cửa, cúi mình nhìn xuống, nếu trước bạn có một lan can giữ thân bạn, mặc dầu thân bạn không tựa vào lan can, bạn thấy mình vẫn mạnh dạn đứng vững. Nhưng nếu bỏ chiếc lan can đó đi, không tài nào bạn dám càn dỡ cúi nhìn xuống dưới, bạn thấy toàn thân run lên, choáng váng và rồi bạn sẽ ngã thực.
Để chiếc lan can lại, tuy không tựa vào, và bỏ chiếc lan can đi: bên ngoài có gì thay đổi đâu? Cái thay đổi chính là tâm lý của bạn. Để chiếc lan can lại, tư tưởng bạn không nghĩ gì tới việc ngã, và bạn thấy vững dạ, nhưng khi bỏ lan can đi, tư tưởng bạn nghĩ tới việc ngã, khiến bạn sợ sệt và tư tưởng sợ sệt khiến cơ thể bạn run lên ... rồi ngã.
Cùng là một tấm ván rộng chừng 20cm, nếu để tấm ván này cách mặt đất vài tấc, bạn dám mạnh dạn chạy trên tấm ván, và không té ngã. Nhưng nếu đưa tấm ván đặt lên cao chừng vài thước, bác từ nóc nhà này sang nóc nhà kia chẳng hạn, bạn không thể chạy trên đó, mà không té ngã.
Tại sao vậy?
Vẫn là tấm ván cũ, bề ngang không có gì thay đổi, nhưng trước đây bạn chạy trên đó được vì bạn không có tư tưởng sợ ngã, và bây giờ đặt cao lên bạn thấy sợ ngã, tư tưởng sợ ngã này làm bạn không vững tâm, và bạn té thật.
Tất cả những tài tử trong các gánh xiếc biểu diễn được những pha thật nguy hiểm: leo dây, đánh đu, là vì họ đã tập luyện lâu ngày, và luôn luôn tự tin, không một chút lo sợ. Ngày nào bắt đầu hết tự tin, ngày nào họ nảy ra tư tưởng sợ sệt, ngày đó tai nạn đến với một cách dễ dàng.
Trong những cuộc họp, những cuộc thuyết trình: giữa bầu không khí im lặng nếu một người ho, tự nhiên tư tưởng ho gợi lên trong đầu óc những người khác, và người ta bắt đầu thay nhau ho.
Trong một đám tang, chỉ một hai người thân thuộc khóc, tự nhiên những người thân thuộc khác bị tư tưởng buồn thảm chi phối, và người ta khóc nức nở một cách dễ dàng.
Sự kiện sau đây thường xảy ra trong các lớp học: Lúc giảng bài, thày cô đôi khi chêm vào một vài tư tưởng hài hước, một đôi cấu dí dỏm, khiến cả lớp cười vui vẻ. Lúc đó vài ba học sinh đãng trí, tuy không theo dõi bài giảng nhưng thấy bạn bè cười to tiếng, họ cũng cười rú lên, và rồi, liền sau đó họ mới hỏi nhỏ người bên cạnh xem thày vừa nói gì. Có nhiều học sinh hỏi xong, họ lại bắt đầu cười lại, và lần này họ mới cười đúng nghĩa.
Điều này chứng tỏ, tiếng cười đã gợi lên trong đầu óc những học sinh đó tư tưởng khiến họ phát ra tiếng cười, mặc dầu họ không hiểu tại sao họ cười.