Trang Văn Thơ Gia ĐìnhQGNT
2013
Vài nét giới thiệu về tác giả ,Chị tham gia sinh hoạt Group Văn Thơ gia đình QGNT rất sớm tháng 7 năm 2007,hiện tác giả đang cư ngụ tại Úc cùng gia đình .
Mơ về miền nắng ấm
Tháng sáu rồi, em đã về chưa ?
Về đi thăm lại mảnh vườn xưa
Có giàn đậu biếc xanh dây nhớ
Vẳng tiếng gà trưa quạnh quẽ buồn
Tháng sáu rồi ,em đã về chưa ?
Dưới tàn trứng cá nắng lưa thưa
Ầu ơ tiếng võng ngày thơ ấu
Ru mãi bên đời giấc mộng xưa
Tháng sáu rồi em đã về chưa ?
Con đường đất đỏ tắm bụi mù
Đưa em về lại đồi sim dại
Cắn chát đầu môi, đắng một đời
Tháng sáu rồi, em đã về chưa ?
Dòng sông lặng lẽ với nắng mưa
Phượng hồng vẫn rợp sân trường vắng
Tiếng guốc nào khua vọng ngẩn ngơ
Tháng sáu rồi và em đã xa
Giang tay ôm ký ức nhạt nhòa
Giữ trong hồn khóc , chao ôi nhớ
Thơ dại tình tôi mãi mãi xa
hoàng thi
___________________
Đã qua rồi tháng giêng
( để nhớ mãĩ những ngày thưc tập sư phạm ở 18
thôn vuờn trầu, Bà Điểm - 1981)
Đã qua rôì tháng giêng
Tháng giêng cuả xanh non lộc mớí
Cuả tình nguơì phơi phớí
Và đất trơì vơì vợi huơng xuân
Khi nào tháng giêng trở laị
Nhớ mang dùm em
Màu trắng ngát hoa cau
Quấn quýt bên dây trầu
Âu yếm
Cuả một thờì đã xa
Vẫn vàng son kỷ niêm.
Đã qua rôì tháng giêng
Vuờn ai có còn thơm
Trong gió sớm huơng cau
Giếng mát vắng dây gâù
Bàn chân em nhỏ bé
Đẫm uớt khoảng đất mềm
Rộn ràng nắng mơí lên.
Khi nào tháng giêng trở lại
Nhớ mang dùm em
Màu áo trắng tinh khôi
Cuả đàn học sinh bé dại
Aó sút lai chân đất đến truờng
môi vẫn cuờì trong veo ánh mắt
đã qua rôì tháng giêng
Tháng giêng cuả tình yêu chớm hé
Nụ hôn trao thât. nhẹ
Duơí vòm tre lung linh
Bàng bạc ánh trăng cổ tích
Khi naò tháng giêng trở laị
Mong ngaỳ têt' đừng qua
Anh và em vẫn nồng ấm tình già
Vẫn nhớ về vuờn cau ngaỳ âý.
Tháng giêng đên' rôì đi
Tình mình còn ở lai.....
hoàng thi
_________________________
Mưa
Mưa rơi rơi
Thánh thót giọt dàì
Giọt vắn vuơng má em
Đêm qua trăng uớt bên thềm
Ngọc lan rơi rụng tóc mềm nhớ nhung
Mưa nhoà đôi mắt
Mưa nhạt son môi
Đât' nở bung từng phiến
Cỏ vuơn mình đón mưa
Em nằm co
Nghe mưa từng hat.
Nghe cõi lòng phai lạt
Hoang phế một quãng đờì
Lá rũ tơi bờì
Tóc rũ nào hay
Mưa rơi từ côị chân mây
Từ xa xưa ấy giờ đây vẫn buồn
Mưa tan vào vơí đất
Sầu này tan vào đâu
Không phảỉ muà mưa Ngâu
Đêm sâu thêm quầng mắt.
Em nằm co
Nghe tiếng mưa đêm
Mưa không êm đềm
Mưa trong lòng...
Khắc khoải...
( Melbourne, khuya 31/12/2009
__________________________
...Tôi viết bài thơ này trong nỗi nhớ da diết về một vùng đất đỏ xa xôi Bình Dương hay Thủ dầu Một không cách xa Saigon là mấy, nhưng ngày ấy là một tỉnh lỵ nhỏ bé và buồn tẻ với những con đường đất đỏ bụi mù trời vào mùa nắng và đặc quách bùn đất sét vào những tháng mưạ. Với những chuyến xe thổ mộ lọc cọc mà khi mới 6 tuổi tôi vô cùng thích thú khi được theo mẹ đi chợ, được ngồi ở cuối xe thòng chân ra ngoài mặt đường cứ như được nhả ra từ dưới gầm xẹ Bình Dương còn nổi tiếng về lò gốm, có lẽ vì ở đây tháng nắng nhiều hơn tháng mưa và đất đỏ thì cứ mênh mông. Nắng rực rỡ, nắng chan hòa, nắng như muốn đốt cháy mái tóc tém của con bé đầu để trần chạy băng băng theo lũ trẻ hàng xóm đi hái lá giang, hái sim chín.
Tôi cứ lẩn quẩn mãi với câu hỏi, tại sao bao nhiêu năm trước tôi không nhớ gì đến nơi chốn ấy, màu nắng ấy mà lại là bây giờ. Thật tình tôi không hiểu, có thể vì nơi tôi đang ở, xứ sở lộn ngược này đang là mùa đông lạnh lẽo. Tuy không có tuyết rơi, nhưng những cơn gió từ cực Nam thổi lên làm tôi cứ tê tái cả ngườị. Và có thể vì bố tôi đã nằm xuống ở tỉnh lỵ đất đỏ ấỵ. Ông sinh ra ở nơi nổi tiếng sản xuất được nhiều tấm tơ lụa đẹp nhất nước. Cũng như bao người Việt thời ly loạn, ông đã ".....khóc cười theo mệnh nước nổi trôi...." * . Định mệnh hướng cho cuộc đời mình bằng con đường binh nghiệp. Mẹ tôi kể, bà đã gồng gánh theo ông qua rất nhiều nơị. Từ những ngày đầu trăng mật ở phố núi Komtum mà bà đã khóc sướt mướt vì những ngày mưa tưởng chừng như không bao giờ dứt, mà bố tôi thì suốt ngày bận ngoài công trường. Rồi thì đến Huế thơ mộng, Nha Trang dạt dào sóng biển, Đà lạt sương mù.....Đó cũng là lúc bà " gồng gánh " tôi trong bụng. ( kể ra cung Thiên di của tôi đã ứng nghiệm từ khi chưa lọt lòng mẹ.)
Bình Dương là nơi bố tôi dừng chân lâu nhất: ba năm và cũng là trạm cuối của cuộc đời ông. Từ sau biến cố tết Mậu Thân , mỗi năm một lần vào lúc gần Tết, gia đình tôi lại đi viếng mộ ông cho đến khi ông được cải táng đem cốt về chùa Vĩnh Nghiêm Saigon.
Rồi bao nhiêu năm trôi qua, ký ức của tôi chập chờn hình ảnh của miền nắng ấm. Khi thật gần và chói lòa màu nắng, khi chợt xa hút mịt mờ bóng dáng kỷ niệm ấu thơ. Lần cuối về thăm Bình Dương vào ngày Chủ nhật, tôi đứng lặng ngoài cổng trường Nữ tiểu học Châu Thành. Hai tay tôi bám chặt vào song sắt, mắt dõi nhìn sân trường im vắng. Tôi vừa thoáng nghe tiếng trẻ thơ cười ríu rít, những bước chân bé bỏng rượt đuổi nhau trong khoảng sân ngập nắng.
Rồi trở lại trường Công binh, người ta không cho vàọ Tôi đứng lớ ngớ trên con đường đất đỏ ngày xưa, giờ đã được trải nhựa phẳng phiu, bên tay trái là bãi đáp trực thăng. Mà không, bây giờ những căn nhà gạch đã lấp kín không chừa lấy một vuông cỏ. Bãi đáp trực thăng ngày ấy lúc nào cũng lồng lộng nắng gió và là nơi thả diều lý tưởng. Chính tay Bố tôi đã chuốt những thanh tre thật mảnh, thật dẻo để làm khung diều, rồi dán lên đấy những mảnh bóng kiếng. Tôi thích nhất là cái đuôi diều thật dài với nhiều màu sắc sặc sỡ.
"......Quê hương là con diều biếc, tuổi thơ con thả trên đồng........" ** Bố tôi đã thả con diều bay thật cao trên khoảng đất này để đứa con gái nhỏ của ông nhìn đăm đăm vào cái đuôi diều thấp thoáng và thả ước mơ của nó bay cao thật caọ
Và cũng trên khoảng đất này, bố tôi đã được ấp ủ trong lòng huyệt đất đỏ. Tôi ôm di ảnh của ông đứng đó thật nhỏ nhoi, côi cút và cũng biết rằng con diều ấu thơ của tôi đã đứt dây, bay mất hút về phương nàọ
Tôi lững thững quay về, nắng rát trên da mà sao hai tay tôi lạnh buốt. Tôi đã lần bước tìm về quãng đời hoa mộng, cuộc hạnh ngộ có cả niềm hạnh phúclẫn nỗi buồn đau quặn thắt.
Trên cao , nắng vẫn chan hòa ấm áp...
Hoàng Thi
______________________
Đoản văn- Hôn Em tháng giêng
Tháng giêng năm đó nàng đuơc. muơì chín tuôỉ ruơĩ, phơi phơí xuân thì.Nàng không phaỉ là "con gaí trơì cho đep.", nhưng đuơc. caí miệng cuơì thât. tuơi và tiếng cuơì ròn rã. Nghe tiếng cuơì âý khó mà hình dung duơc. nàng có cuộc sống vât' vả. Ngoaì những giờ ở truờng sư pham., nàng còn nhân. đan len thuê và phụ mẹ buôn gánh bán bưng để lo cho gia đình.
Chàng đã để ý dến nàng ngay ngaỳ đâù tiên nhập hoc. Từ hàng ghế ngoaì bià cuả giảng đuờng nhìn ra sân soỉ trắng, và cũng là chỗ để xe đap., chàng nhìn thâý nàng.Nàng dến trễ mà caí mặt lai ...câng câng, buơc' vôị vaò giảng đuờng ( sau naỳ nàng thú thât. , vì...nguợng quá nên "gồng mình", kênh mặt để..."tự baỏ vệ" mình truơc' hàng trăm con mắt từ trong giảng đuờng nhìn ra soi moí). Sau buôỉ hoc. đâù tiên và biêt' cùng lớp vơí nàng, chàng mừng rơn - "thiên thơì" rôì đây!
Còn nàng đã nghĩ gì về chàng luc' âý? Sau môt. tuần lam quen vơí những guơng mặt mơí, nàng cũng bắt đâù chú ý đến anh chàng có đôi mắt hơi xếch cứ nhìn mình lom lom.À há, có vẻ "đep. giai, con nhà giaù , hoc. gioỉ". Nghe phong phanh là dân bên Phú thọ đã hai năm, không hiêủ cơ duyên gì laị "chui" vaò sư pham. ( "chuộ t chaỵ cùng saò mơí vaò sư phạm" !) Nhưng trông trắng treỏ, yêú ơt' quá! Thế thôi, vơí nàng chàng thât. mờ nhat.
Saú tháng qua đi, nàng dã bắt dâù xao dộng truơc' đôi mắt vẫn nhìn nàng lom lom, nhưng trong ánh nhìn có gì dó rât' diụ dàng, như muốn noí nhiêù điêù. Chàng có taì ....sưả xe dap. cự phach'. Caí xe đap. "cà khổ" cuả nàng cứ sut' dây sên vô tôị vạ, bộ "giò- diã" long ốc, kêu coc. cach. như một ban nhac. di dô.ng. Thế là chàng có dip. chứng minh taì năng. Sau môt. buôỉ chiêù chủ nhât."o bế " (xe dap. hay nàng?), con "thiêt' mã" cà khổ laị phóng êm ru .
Họ gặp nhau hàng ngaỳ trong lớp, vẫn cùng lũ ban. nghich. phá long trơì lở đât'. Tiếng cuơì cuả nàng vẫn ròn tan và anh' mắt chàng môì luc' môt. thiêt' tha hơn. Ngaỳ nàng tròn hai muơi tuôỉ, không hiêủ làm cach' naò mà chàng biêt' đuợc. Chàng gõ cưả nhà nàng vaò môt. buôỉ trưa nắng như đổ lưả. Tim nàng lao xao cuống quyt', nhân. từ tay chàng goí quà thât. xinh xắn. Môt con nai bằng thach. cao "Chảng lẽ em trông ngây thơ như "nai" sao ? Không đâu, đâù em cũng đầy "san." rôì đâý!" Nàng thich' thú mim? cuơì tự nhủ Và họ yêu nhau từ đâý. Chàng điềm đam. bao nhiêu thì nàng sôi nôỉ bâý nhiêụ Họ khac' nhau quá, như ngaỳ vơí đêm, nên yêu thuơng nhiêù mà giân. hờn cũng lắm. Nhưng họ vẫn cần có nhau, như sau những ngaỳ nắng gay gắt cần có môt. cơn mưa tuơí mat' đât' trơì, lắng diụ lòng nguờị
Tháng giêng duơng lich. năm sau họ nao nưc' cho chuyến đi thưc. tập hai tuần lễ ở Hoc' môn- Bà Diểm. Khi đến nơi, nàng còn thich' thú hơn vì biêt' nơi naỳ còn đuơc. goị bằng caí tên rât' thơ mộng
" muơì tám thôn vuờn trâù". Những ngaỳ ở đây đã
thắp sáng thêm cho tình yêu cuả họ vì đuợc hoà mình vơí thiên nhiên tuơi đẹp,đuợc chia sẻ tình yêu thuơng vơí nhừng đưá hoc. trò hiền lành dễ thuơng.
"...mơí quen đơì ở trọ
lam` cô giaó miền xa
hoc. trò vaì muơi đưá
tình quê đã thiêt' tha..."
( Phan Nhât. Tân)
Những buôỉ sáng còn mờ hơi suơng, họ cùng các ban. trong nhóm chia nhau những gầu nuớc giếng trong lành, đi tuơí cả môt. vuờn trầu rộng mênh mông. đôi khi sơị dây gâù vuớng viú chân nàng ,nuơc' đổ tràn trên sân đất làm nàng chưc. ngã. Và tiếng cuơì ròn rã cuả nàng dã lay đông.những giọt nắng sớm mai,đọng laị trên muôn lá trầu xanh muơt'. Chàng nhìn nàng và thầm ao uớc...
"...trầu xanh và cau thắm
thuốc cay vơí vôi nồng
chỉ mơí vưà nghĩ thế
Ô sao má em hồng ..." (PNT)
Nhưng họ còn quá trẻ để trao nhau môt. lơì uơc' hen.Muơì bốn ngaỳ thưc. tập qua nhanh. Lũ hoc. trò lăng xăng- Thầy cô "wa" nhà em nghen, em nấu che `đâụ nuơc' dưà đãi thâỳ cô - Hông, "wa" nhà em. Má em nâú chaó "dich." ngon hơn nhiêù.
Cả nhóm bât. cuơì. Nàng nhìn lũ hoc. trò lao xao, những khuôn mặt rám nắng mà anh' mắt trong vắt thơ ngây, mà lòng chùng xuống...
để cho công bằng, truởng nhóm muợn đuơc. khoảng sân sau cuả ngôi chuà nhỏ trong xóm. Sư trụ trì sôt' sắng "tặng" luôn cả củi lửa, lũ hoc. trò chỉ viêc. mang nôì,đuờng,đâu....là có môt. nôi chè thât. to
Tôí hôm ây là rằm tháng chap. âm lich., gió se se lanh. Từng chén chè nóng thơm ngat' muì đâụ quyên. vơí muì lá dưá như lam` ấm thêm tình thâỳ trò.Lũ hoc. trò hồn nhiên quá, chúng ca hat', baỳ trò chơi cuơì vang cả bâù trơì đêm- Mơi môt' cô dià đây daỵ tuị em nưã nghen - Ừ, ừ...cô không chắc...Nàng vôị quay đi, sợ hoc. trò choc. cô giaó mà laị khoc' nhè
"...mai kia về phố thị
nhớ maĩ vuờn cau thơm
dây trầu dan kín lôí
lòng càng bâng khuâng hơn..." (PNT)
Rôì cũng phaỉ chia taỵ Chàng và nàng là nguời về sau cùng. Từ ngôi chuà nhỏ ra đến đuờng lớn phaỉ đi qua con đuờng đât' hep., hai bên dâỳ đăc. những buị tre. Nàng đi nep' vaò vai chàng. Chàng hit' thở thât. sâu huơng đêm lẫn huơng toc' thơm nồng muì bồ kết cuả nàng. Chợt chàng dừng buơc', nhìn thât. sâu trong mắt nàng. Chàng cuí xuống thât. diụ dàng. Nàng run run đón nhân....Họ hôn nhau duơí vòm tre rì raò, duơí anh' trăng uơt' đẫm suơng đêm. Nụ hôn từ trong tiền kiêp' đã nôí kêt' họ laị từ giây phut' âý.
Chỉ trong khoảnh khăc' âý thôi nhưng la `maĩ maĩ. Họ cũng chẳng thể ngờ đến môt. ngaỳ định mệnh đã đâỷ họ xa tit' nưả vòng điạ câù. Trong những năm tháng chông chênh, muốn quên mà vẫn nhớ, thì caí nhớ da diêt' nhât' vẫn là nụ hôn duơí anh' trăng cổ tich' năm xưa .
Và cũng chính định mệnh laị trả họ về vơí nhau, sống bên nhau sau tam' năm biền biêt.
Giờ đây có những ngaỳ sáng trăng , chàng vẫn âu yếm hôn nàng, và nàng vẫn thâý mình trẻ laị như môt. ngaỳ tháng giêng , nàng hai muơi tuôỉ
(tháng ba, năm hai nghìn không muơì)
hoàng thi trịnh thi
____________________________
MƯA SAÌGÒN - MƯA MELBOURNE
Melbourne mưa dầm dề đã hai ngaỳ rôì. Hẳn nhiêù nguơì sẽ bật cuời, thậm chí còn "xí " môt. tiếng daì bât' tân. cho bản tin thơì tiết naỳ. Mưa ở đây không làm " phố cũng như sông" như ở Saigòn. Không làm lũ lut., chê't nguơì như ở Hà nôị Mưa ở Melbourne chỉ lam` cho đât' bơt' khô han.,cây côí thêm xanh tuơi và mình thì cứ mừng rơn, vì không phaỉ để dành từng sô nuơc', rôì lom khom xách đi tuới từng gôc' cây, khóm hoa . Tôị nghiêp cho caí "lưng ong" cuả mình quá!
Từ cưả sổ nhìn ra màn mưa bỗng dưng mà nhớ quá những ngaỳ mưa ở quê nhà. Thơì niên thiêú mình sống ở tỉnh nhỏ nên mỗi khi mưa là tha hồ tắm mưa, lâý giâý baó xêp' thuyền thả trong những vũng nuơc'. Lớn hơn 1 chut', cam? thâý bưc. bôị vì tiếng mưa dôị trên maí tôn ,taọ thành những âm thanh quá sưc' ồn aò. Những luc' âý, duợc bà nôị cho ăn những củ khoai sọ luộc nóng hôỉ, chấm vơi mât. ong, thì mình chả màng gì dến mưa và gió.
Buơc' vaò tuôỉ dâỵ thì, những tôí mưa khoac' aó tơi, đap. xe qua rủ con ban. thân di ăn chè. Quán chè lộ thiên bên hè phố, che mưa bằng những tấm "bat." ny-lông, khoí và huơng thơm cuả đâụ, đuờng, và nuơc' dừa toả ra ngaò ngat. Hai đưá con gaí măc. aó tơi, đâù uơt' lóp ngóp, ngôì nhâm nhi từng thià chè ngot. lịm. Về nhà bị Mẹ mắng mà môi vẫn cuơì, vẫn vuơng vấn vị ngot. chè thơm.
Và môt. thưỏ hen, hò. Ôi, khoảng thơì gian naỳ mơí dáng nhớ lam` sao! Luc' âý phố thưa nguơì vắng, môĩ khi cơn mưa dổ xuống bât' chơt., moị nguơì đêù chaỵ vaò trú mưa ở những hiên nhà 2 bên duờng. Nhưng mà mình thích lam` diêù "khac' thuờng "cợ "Chàng" có chiêc' xe dap. suờn ngang, có "boc.-ba-ga" hẳn hoi, nhưng mình nhât' dịnh doì ngôì ở...suờn ngang, lâý lý do là như thê' sẽ che dù đuơc. cho cả hai! Thế là duơí cơn mưa aò at., đuờng phố vắng tênh, có hai kẻ yêu nhau chum. đâù duơí chiêc' ô tròn, và từng vòng xe dap. thản nhiên lăn daì. Măc. kệ mưạ Măc. kệ mắt nhìn tò mò cuả thiên hạ
"...Nghe mưa nơi naỳ laị nhớ mưa xưa, mưa bay trong ta bay từng hat. nhỏ..." (TCS) Dã có bao muà mưa cuả thơì bé daị và cuả tuôỉ biêt' buô`n. Hẳn nhiều nguơì con gaí cũng dã biêt' yêu mưa như yêu những chén chè ngot. lim., nhớ mưa như nhớ nụ hôn dâù dơì. Mưa là ân sủng cuả dât' trơì. Mưa là những xôn xao cuả môt. thơì aó trắng. Dù mưa hôm nay đã khac' mưa xưa nhiêù lắm. Nguơì ơi, mưa vẫn chan hoà trong nôĩ nhớ chơi vơị
hoàngthi trịnh thị ( những ngaỳ mưa hiếm hoi cuôí năm hai nghìn lẻ tám)
_____________________________________
GOC' PHỐ MUÀ HÈ
Nàng ngôì nơi 1 góc khuất trong quán vắng muà hè. Nhưng nơi dây không cho nàng biêt' dến caí nóng oi bưc' bên ngoaì tấm cưả kính.Quán nhỏ nhưng caí gì cũng sach.,cũng đep..Moi. thứ đều duơc. chăm chút tỉ mỉ Daọ naỳ nguời ta thuờng trang trí quán ăn hay quán cà-phê theo phong cach' truyền thống môt. cach' tân kỳ. Nghiã là vẫn dưạvaò khuôn mẫu xưa cũ, nhưng dơn giản bơt' đuờng net',chât' liêụ và maù sắc thì rât' "môđec.".
Chẳng han. như quán mà nàng đang ngồi đây, bàn ghế vẫn là maù gỗ đen nhưng kiêủ dáng thanh nhã. Trên trần nhànhững chiếc đèn mang hình đèn keó quân, nhưng đuơc. làm nhỏ bơt' laị,boc. chung quanh là luạ trắng vơí những hoạ tiết tổ ong vàziczac maù đen, trông thât. thích mắt.
Tiếng nhac. hoà tâú thât. êm diu.. Baì "Lệ đá " thì phaỉ. Cũng là 1 baì hat' nàng yêu thích. Mắt nàng luớt qua những bình hoa lan trắng đăt. trên môĩ ban`, và cuôí cùng dừng laịở khung cưả ra vaò. Từ chỗ nàng ngôì nhìn xuyên qua ô cưả kính là 1 goc' phố. Ở đâý có 1 cây me già, con đuờng truơc' măt. vẫn tâp' nâp. những dòng xe xuôi nguơc.. Nhưng bên trong tấm cưả kính dâỳ, moị âm thanh hỗn dộn dã bị nhôt' ngoaì kiạ Trong không gian tĩnh lặng âý, nàng ngôì như bât' động nhìn ánh nắng lấp lánhtrên từng lá me li ti, xanh ngắt. Có 1 mảng trơì xanh thấp thoáng. Những cum. mây dâỳ quá, chắc chiêù nay laị mưa .
Bỗng nhiên mà nàng thâý khung cảnh truớc mắt sao quen quá. Quen như đã tững thâý nó nhiêù lần. Goc' phố cũ. Cây me già. Một khoảng trơì có nắng và mâỵ Ừ, quen lắm, và cũng xa xôi lắm.
Chợt một bàn tay ấm đặt khẽ trên vai lam` nàng như bừng tỉnh. Thì ra từ nãy giờ cứ maĩ mơ màng, nàng quên mât' cả " nguơì tình trăm năm" đang ngôì bên cạnh .
- Anh nè, quán mình dang ngôì dây, ngaỳ xưa là quán gì vâỵ anh?
Chàng nhìn quanh quất 1 lat' rôì đáp:
- Hình như là quán kem.
- Mình đã đến đây ăn kem lần naò chưa ?
- Môt.,hai lần gì dó.
- Quán kem gì vâỵ anh?
- Chiụ, không nhớ nôỉ. Mà ngaỳ xưa nó cũng thuờng thuờng thôi, chứ đâu có đep. đẽ, sang trọng như thế naỳ. Luc' đó muốn rủ em di ăn kem, anh phaỉ để dành tiền cả tháng.
- Ừ, hôì đó tuị mình ngheò quá.
Chàng nhìn nàng thât. diụ dàng:
- Đâu phaỉ chỉ có tuị mình ngheò.Luc' đó ai cũng ngheò. Nhìn quanh ai cũng khổ như ai,không ganh đua hơn thua,vâỵ mà khoẻ caí dâù.
Nàng chơt. thâý chiêc' Vespa đơì mơí vưà thoáng qua ngoaì khung cưả. Nàng lay tay chàng:
- Anh, nhìn kià. Vespa đơì mơí maù đep. quá!
- Bon. trẻ bây giờ suớng ghê! Hôì đó anh có chiêc' xe đap. "xin." mà nhiêù nguơì noí anh "giàu".
Nàng nhìn chàng cuơì ho'm hỉnh:
- Mà anh cũng "laú cá "thấy mồ. Lâu lâu laị thaó caí "poc'-ba-ga" để chở em bằng suờn ngang phiá truơc'.
- Mà em cũng thích ngôì suờn ngang. Nêú không thich' thì đâu chiụ cho anh chở Dúng không?
Và cả 2 chuí vaò nhau cuơì. Và như thế bỗng dưng mà họ trẻ laị Dù toc' chàng đã thưa dần và lấm tấm sơị bac. Dù đôi măt' to cuả nàng đã có nhiêù nêp' xếp ở duôi măt'.
Vâỵ mà trưa nay,nơi 1 goc' phố, bóng dáng 1 cây me già cành lá đong đưa trong nắng gió, môt. chỗ khuât' trong quán nhỏ. Chỉ chừng đó đã đưa họ về laị môt. thơì cuả đưa đón hen. hò. Môt. thơì rât' dễ dôĩ hờn, rât' cuống quyt' môi hôn. Nhừng vòng xe đap. đã lăn daì qua bao con đuờng trong thành phố naỳ, đã chuyên chở bao nhiêu yêu thuơng cuả tuôỉ đôi muơi
- Em ơi, Saigon không còn đep. nưã. Saigon bây giờ xô bồ ,ồn aò quá mưc'.
- Anh ơi, Saigon vẫn đep. vì đã có quán cà-phê tôí mù mù, và anh đã tỏ tình vơí em ở đó. Saigon vẫn dep. vì đã có xe xâm-bổ-luợng ở đuờng Truơng minh Ký. Chúng mình dã ăn chè ở đó vaò 1 tôí , để rôì hôm sau anh lên taù vuơt. biển...
Saigon vẫn đep vì hôm nay chúng ta laị đuơc. ngôì nơi đâỵ, đang tận huởng những khoảnh khắc êm đềm. Và thành phố naỳ, go'c phố naỳ đã cho chúng ta trẻ lai
hoàng thi trịnh thị
( tháng mưa, muà hè hai nghìn lẻ tam')
Nàng ngôì Trang thơ văngia đình QGNT
A