Lắng lại một chút, để nghe tim người bệnh đang nói gì
Trong guồng quay hối hả của bệnh viện, chúng ta học cách chạy thật nhanh: một tiếng chuông gọi, một ca cấp cứu, một danh sách xét nghiệm, một núi bệnh án cần ký… Nhanh đến mức đôi khi ta quên mất: trước mặt mình không chỉ là “một ca bệnh”, mà là một con người – đang sợ hãi, đang chờ đợi, đang treo cả niềm tin của gia đình vào từng lời ta nói.
Tôi đã từng thấy – và có lẽ ai cũng từng – khoảnh khắc mệt mỏi gõ cửa: bị hỏi nhiều quá, bị dồn dập, bị nghi ngờ chuyên môn. Và rồi, câu nói “Tôi là bác sĩ hay anh/chị là bác sĩ?” bật ra như một chiếc van xả áp. Nhanh, gọn, dứt khoát. Nhưng sau khoảnh khắc ấy là gì? Là sự im lặng đặc quánh. Là ánh mắt cụp xuống. Là một cánh cửa niềm tin khép lại.
Nếu ta đổi vị trí một lần thì sao? Hãy thử đứng bên kia bàn khám – là người mẹ, người cha, người con. Ta đã chờ nửa ngày, ôm trong lòng cả ngàn nỗi lo. Mỗi thuật ngữ là một mê cung. Mỗi nếp nhăn trên trán thầy thuốc là một câu hỏi “Có nguy hiểm không?”. Khi ấy, một lời gắt có thể nặng hơn một mũi kim; còn một lời giải thích nhẹ nhàng lại là liều thuốc an thần đầu tiên.
Và thật ra, chúng ta – những người làm nghề – đâu cần phải chọn giữa “giữ kỷ luật” và “giữ lòng người”. Ta có thể vừa rõ ràng, vừa tử tế. Vừa tiết kiệm thời gian, vừa giữ nguyên phẩm giá của người bệnh.
Hãy bắt đầu bằng một nhịp thở chậm: “Em biết mình đang lo. Cho em nói ngắn gọn 3 ý chính, rồi mình hỏi–đáp nhé.”
Một câu mở như thế không làm ta tốn thêm thời gian. Nó chỉ đặt lại trật tự: người bệnh được an ủi, ta được quyền dẫn dắt. Ba ý chính – chẩn đoán, hướng xử trí, điều cần theo dõi – gói gọn trong vài chục từ. Cuối cùng, ta chốt lại: “Em nhắc lại cho chắc: … Mình thử nói lại giúp em điều cần làm ở nhà nha?” Sự rõ ràng không phải là đặc quyền; đó là món quà ta có thể trao đi, mỗi ngày.
Cũng có khi ta bị “hỏi dồn”. Đừng tranh cãi ở hành lang. Mời vào bàn ngồi đàng hoàng: “Mình có ba vấn đề, em trả lời lần lượt. Em còn năm phút trước ca kế tiếp; nếu chưa đủ, em mời mình quay lại khung tư vấn chiều để nói kỹ.” Đặt ranh giới lành mạnh không làm ta lạnh lùng; nó giúp ta công bằng với mọi bệnh nhân đang chờ.
Tôi tin, không ai trong chúng ta chọn nghề này để nói những câu làm người khác nhỏ lại. Ta chọn nghề này vì muốn nâng người khác lên: bằng chuyên môn, bằng bàn tay, bằng ánh mắt. Khi mệt mỏi, ta cần hệ thống đỡ ta: tờ “Câu hỏi thường gặp” phát ngay lúc tiếp nhận; bảng thông tin ở giường với chẩn đoán và mục tiêu trong ngày; khung giờ tư vấn cố định để người nhà biết khi nào được hỏi kỹ; kênh góp ý rõ ràng để những gì chưa ổn được sửa nhanh. Hậu cần phản ứng nhanh để tiền tuyến yên tâm. Và trên hết, một văn hóa nơi lời nói tử tế được coi là một chỉ số an toàn, không phải là chuyện “làm được thì tốt”.
Có những ngày ta rất giỏi cứu người mà lại lỡ làm đau lòng người. Có những tối ta mang về nhà một cảm giác cấn cấn: đáng lẽ mình có thể nói khác đi. Tin tốt là: ngày mai ta có thể làm khác. Chỉ cần lắng lại nửa nhịp, đặt mình vào vị trí bệnh nhân nửa phút, ta sẽ tự biết phải thay câu “Tôi là bác sĩ hay anh/chị là bác sĩ?” bằng điều gì:
“Em hiểu mình đang lo. Đây là ba điều quan trọng nhất hôm nay…”
“Câu hỏi rất hay. Em trả lời ngắn trước, phần chi tiết mình xem tờ hướng dẫn này.”
“Nếu có gì chưa yên tâm, mình ghi lại, chiều em quay lại giải đáp nốt.”
Những câu ấy không làm ta yếu đi. Trái lại, chúng làm ta mạnh lên – theo đúng nghĩa của nghề: mạnh vì kiểm soát được cảm xúc, vì dẫn dắt được cuộc đối thoại, vì làm chủ được an toàn người bệnh.
Một ngày nào đó, khi ta là người nhà bệnh nhân, ta sẽ mong gặp một thầy thuốc như thế. Còn hôm nay, ta có thể là người thầy thuốc ấy cho ai đó. Chỉ bằng cách lắng lại, gọi đúng tên, nhìn vào mắt họ, và nói bằng một giọng đủ ấm để nỗi sợ nhỏ đi.
Bệnh viện không chỉ là nơi có máy tốt, phác đồ chuẩn. Bệnh viện là nơi mỗi người bước vào mang theo lo lắng, và bước ra mang theo sự hiểu biết và niềm tin. Niềm tin được xây bằng chuyên môn, nhưng đứng vững nhờ thái độ. Mỗi lời ta nói đều dựng thêm một viên gạch cho cây cầu ấy – hoặc lỡ tay rút đi một viên.
Hôm nay, ta chọn lắng lại vài giây. Ta chọn một lời giải thích thay cho một lời gắt. Ta chọn lắng nghe trước, trả lời sau. Ta chọn để người bệnh thấy mình đang được đối xử như một con người trọn vẹn.
Và khi ấy, câu khẩu hiệu treo nơi sảnh sẽ không chỉ là chữ trên tường. Nó sẽ là điều đang diễn ra: Niềm tin của mẹ – Sức khỏe của bé. Ở giữa hai vế ấy, chính là chúng ta – những người lắng lại để nghe tim người bệnh đang nói gì.