Trong hành trình cứu người, thấu cảm không chỉ dành cho bệnh nhân mà còn phải dành cho chính đồng đội của mình. Một ca trực trắng đêm, một lời trách vô cớ, một khoảnh khắc bất lực trước số phận… đều để lại vết hằn thầm lặng trên vai những người trong cuộc. Khi chúng ta biết dừng lại để nói “cảm ơn vì ca khó vừa rồi”, chủ động hỏi “đêm qua em ổn không?”, sẵn sàng che chở nhau trước búa rìu dư luận và san sẻ phần việc khi đồng nghiệp kiệt sức—đó là lúc văn hóa chất lượng được thắp sáng từ bên trong. Thấu cảm nội bộ giúp đội ngũ đứng vững giữa áp lực, biến mỏi mệt thành ý nghĩa, biến sai sót thành bài học, và biến tập thể thành nơi an toàn để mỗi người có thể tiếp tục dịu dàng với bệnh nhân mà không cạn kiệt chính mình.
... Trích từ bài tản mạn của Bác sĩ Trần Thiên Lý, phó giám đốc Bệnh viện. Bài được viết thời điểm bác sĩ Lý đang ở vị trí trưởng khoa Hồi sức tích cực- chống độc Nhi
"Các em,những đồng nghiệp nhỏ đã cho tôi niềm cảm phục và tự hào thật lớn! Với tuổi đời hầu hết còn rất trẻ,nhưng các em rất giỏi, cùng với lòng yêu nghề, có trách nhiệm với bệnh nhân khi mình chọn con đường không mấy dễ dàng này.Làm việc ở khoa Cấp cứu và Hồi sức là một áp lực vô cùng lớn, bệnh nặng thì liên tục,gia đình bệnh nhân thì vạn tính cách.
Thời gian nghỉ ngơi và cho gia đình thì nhỏ nhoi.Rời khỏi bệnh viện sau ngày ra ca trực,vẫn còn vương vấn nhớ về bệnh nhân của mình- những ca khó,những ca nguy kịch,những bệnh nhi nhập viện thật tội nghiệp,trẻ em thơ ngây có biết gì đâu,cha mẹ thờ ơ,cha mẹ lo mưu sinh,cha mẹ chủ quan,cha mẹ nghèo quá đi làm thuê ở tận Bình Dương,Long An,Phú Quốc để con cho ông bà nuôi...rồi mẹ bỏ con,rồi cha bỏ con và mẹ...đủ mọi hoàn cảnh.Vào Cấp cứu ai cũng như ai,nghèo khổ hay có điều kiện,chúng tôi và các em những thầy thuốc chỉ suy nghĩ làm cách nào nhanh nhất,lựa chọn gì tốt nhất cho bệnh nhân của mình.
Đừng trách những thầy thuốc vô tâm, ai đã từng làm công tác hồi sức cấp cứu,ai đã từng có con em nằm tại khoa mới thấu hiểu,một đêm dài mình thức cho con mình,cho người thân mình dài như thế nào,mệt mõi ra sao ? Rồi ngày hôm sau sức khỏe mình như thế nào,có phải sau một đêm mất ngủ,cảm giác khi đi đứng như chơi vơi.Thế nhưng các Bác sĩ và điều dưỡng tại khoa bệnh nặng khi chưa đến tuổi nghỉ thì cuộc đời luôn loanh quanh thâu đêm với bệnh nhân của mình trong phiên trực.
Đôi khi với những hoàn cảnh thương tâm,chúng tôi bắt buộc phải giải thích cho gia đình mà lòng rưng rưng, xót xa. Đó là cảm xúc thật, tôi tin các đồng nghiệp của tôi, ai đã và đang ngày đêm xem khoa HSCC là nhà, là hơi thở của mình đều trải qua cảm xúc đó .
Sao các em không chọn nghề nào để cuộc đời luôn vui tươi? Sao các em phải chọn con đường này,để luôn thiếu ngủ,để stress kéo dài,để nghe những lời chì chiết của gia đình bệnh nhân,khi họ không hiểu,hay vì một sơ hở nào đó không chủ ý của mình,để bao ưu tư bên mình,để ngại ngùng khi bước về nhà với những lời trách cứ của người thân "Sao anh ở bệnh viện lâu vậy? Sao con về trễ vậy?; Lễ không đc nghỉ hả? Giờ này em mới về? ...muôn vàn câu hỏi", rồi ai cũng cười trừ và sẽ trả lời cho qua.
Hạnh phúc của chúng tôi là gì,thật bé nhỏ, là sự hồi sinh của bệnh nhân,là nhịp mạch li ti vừa chộp bắt đc, là một bàn tay ấm hồng của trẻ mà lúc vào viện lạnh toát và tím ngắt,là một nhịp tự thở của bệnh nhi vừa thấy,là một ánh nhìn tri ân của gia đình bệnh nhân.
Chúng tôi,những thế hệ đi trước,rồi sẽ già, sẽ không còn minh mẫn, rồi sức khỏe và hoàn cảnh gia đình,không biết mình sẽ tiếp tục bên nghề bao lâu...Nhưng chúng tôi tin các em- những đồng nghiệp trẻ của chúng tôi sẽ nối tiếp, sẽ ngày càng giỏi giang,càng đam mê với với nghề của mình,tôi luyện cho bản thân mình với một bản lĩnh trí tuệ,một trái tim nhân ái,một sức khỏe bền bỉ dẻo dai và sắp xếp cho mình một cuộc sống như thế nào,để nghề vẫn bên mình,đừng rời bỏ công tác cấp cứu hồi sức,vì bao bệnh nhân đau khổ và đau đớn đang cần chúng ta.
Rất mong xã hội và bệnh nhân luôn trân trọng nghề y! Mong gia đình,người thân hãy cảm thông, tiếp tục nâng bước và chia sẽ để đội ngũ chúng ta làm việc mà luôn phấn khởi, đừng ai phải chùng bước trên cái nghề mình đã chọn. Luôn yêu và trân quý những đồng nghiệp thân thương của tôi! Chúc các em luôn vững bước!"