“FIRST, DO NO HARM” – LỜI THỀ ĐẦU TIÊN CỦA NGƯỜI BÁC SĨ
Trong tất cả những lời dạy mà người làm nghề y được nghe, có lẽ câu ngắn gọn nhất, nhưng cũng sâu sắc nhất, là “First, do no harm” – Trước hết, đừng gây hại.
Đó không chỉ là một nguyên tắc y học, mà là nền tảng đạo đức của nghề.
Khi một bác sĩ đứng trước bệnh nhân, điều đầu tiên phải nhớ không phải là “phải làm gì”, mà là “không được làm gì khiến họ tổn thương hơn”.
Bởi đôi khi, chỉ một lời nói vô tâm, một thủ thuật vội vàng, một quyết định chưa kịp suy xét… cũng có thể làm tổn thương một thân thể, một niềm tin, hay cả một tâm hồn đang sợ hãi trước bệnh tật.
Câu nói ấy nhắc ta rằng: trước khi cứu người, hãy đảm bảo rằng mình không vô tình làm họ đau hơn.
“First, do no harm” không dừng ở chuyện y lệnh hay phác đồ.
Nó còn là lời nhắc mỗi bác sĩ phải biết kiềm chế cái tôi, tôn trọng bệnh nhân, khiêm tốn trước giới hạn của tri thức và y học.
Không phải lúc nào can thiệp nhiều cũng là tốt. Có khi, sự chậm lại để quan sát, để lắng nghe, để thấu hiểu… lại chính là cách bảo vệ an toàn nhất cho người bệnh.
Và trong giao tiếp, “không gây hại” cũng có nghĩa là nói sao cho nhẹ nhàng, hành xử sao cho bệnh nhân không thấy bị xem thường, bị lạnh nhạt, hay bị coi như một ca bệnh vô danh.
Ngày nay, bác sĩ có thêm máy móc, xét nghiệm, trí tuệ nhân tạo… Nhưng câu “First, do no harm” vẫn còn nguyên giá trị.
Càng nhiều công cụ, càng phải tỉnh táo để nhớ rằng phía sau kết quả và hình ảnh là một con người thật, với cảm xúc, với nỗi sợ, với niềm hy vọng.
Khoa học có thể giúp chẩn đoán chính xác hơn, nhưng chỉ có đạo đức nghề nghiệp mới giúp y học trở nên nhân văn hơn.
“Trước hết, đừng gây hại” – không phải là một câu khẩu hiệu.
Đó là lời thề âm thầm trong tim mỗi người khoác áo trắng.
Nó theo ta trong từng ca trực, từng vết mổ, từng cái nhìn của bệnh nhân.
Và mỗi khi ta mệt mỏi, áp lực, hay đứng trước lựa chọn khó khăn, hãy nhớ lại câu ấy — như một ánh sáng soi đường, nhắc ta giữ trọn bản chất cao quý của nghề y.
“Trước hết, đừng gây hại.” – Vì đôi khi, sự nhân từ lớn nhất không nằm ở việc ta đã làm gì, mà ở chỗ ta đã biết dừng lại đúng lúc.