Lá Ngọc 1

Dương đình hùng:

Sinh năm 1950

Tốt nghiệp bác sĩ Y khoa SàiGòn, Cựu Nội trú Ngoại khoa

Bệnh viện SàiGòn.Bác sĩ Bệnh viện Chợ Rẫy, Dưỡng

đường Cao Bá Nhạ, Thẩm mỹ viện Ngô Văn Hiếu, Cẩm

Thạch...

Tu nghiệp tại Bệnh viện Princes of Wales, Lions NSW eyes

bank, bệnh viện Sydney...

Tu nghiệp Giải phẫu thẩm mỹ tại Melano ma Unit – Khoa

thẩm mỹ tạo hình Bệnh viện Royal Prince Alfred Đại học

Sydney.

Hội viên Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh.

Hội viên Hội Mỹ thuật TP. Hồ Chí Minh.

Hội viên Hội Phẫu thuận thẫm mỹ Châu Á – Thái Bình

Dương.

Bác sĩ thẩm mỹ tại Mỹ viện 93 Sương Nguyệt Anh, Quận 1,

TP. Hồ Chí Minh.

ĐT: 84.8.325708 MP: 0903.848087

E.mail: drduongdinhhung@gmail.com

DANH SÁCH TÁC PHẨM ĐÃ IN:

- Qua đôi mắt –

NXB TRẺ 1994( truyện )

- Đồi hồng - NXB TRẺ 1996 Tái bản lần thứ nhất năm

2000 ( truyện ngắn )

- Gia phả dòng họ Đinh -1996 – Tái bản lần thứ nhất năm

2000 ( truyện dài )

- Cội nguồn - NXB Thanh niên

2000 .( truyện ngắn )

- Nhũng viên gạch nhà Văn miếu – NXB Thanh niên 2002

( truyện ngắn và ký )

- Chuyện dài nhiều tập

– NXB Trẻ 2003

- Tìm quê – Nostalgia – NXB Thanh Niên 2005

( truyện ngắn song ngữ Việt Anh) dịch giả

Nguyễn Thanh Tịnh )

- Tảng mạn chuyện làm Đẹp –

NXB Thanh niên 2006

- Thơ – LÁ NGOC 1 NXB Thanh niên 2007

SẮP IN:

- LÁ NGỌC 2

Bìa tập thơ

Thật đó. Sau 8 tác phẩm văn xuôi gồm truyện ngắn, truyện dài, truyện ký, mới đây BS Dương Đình Hùng lại cho ra mắt tác phẩm thứ 9 là một tập thơ mang cái nhan đề khá mượt mà là Lá ngọc (ảnh), in bởi NXB Thanh Niên.

Đọc xong, nhiều bạn làng thơ cho rằng Dương Đình Hùng có rất nhiều "không gian tím" trong hồn thơ của anh. Ví dụ bài Cà phê tím trong tập ấy - đã nhắc đến "bằng lăng tím", đến "áo tím", và nhất là đến "ngôn ngữ tím" như câu: Bao hẹn ước - thầm yêu như mật ngữ. Đợi hoa tàn - nhặt tím cánh hoa phơi... Được hỏi "hoa" nào vậy? Anh mỉm cười trả lời hãy đợi đấy, sẽ có tập Lá ngọc 2 viết rõ tên loài hoa tím ấy.

Tin, ảnh: Nguyễn

Núi bạch mã

Con ngựa trắng bươn mình theo sương gió.

Để hóa thân, hóa kiếp dưới trời xanh.

Cuốn trên đó, đại ngàn ngưng réo gọi.

Tiếng gió xanh, thác đổ khúc chim cầu.

Ta ráng bước, giang hồ theo ngựa trắng.

Đoạn trường ơi! sảng khoái tận trời đen.

Cơn hoài mộng, lâng lâng cùng hương khói.

Trần gian này, huyền sử tựa chiêm bao.

Nâng bầu rượu, mây trời cuồn cuộn dưới.

Tiếng chân sóc, chân thú lượn quanh bàn.

Trong cõi tục, nắng hoang tàn thâu tóm.

Con chim kêu, trong vắt át tiếng người.

Em tỉnh mộng, trong thân cây bật khóc.

Bao sương chùm, hoa bướm đẫm rong rêu.

Bừng lên đó, nở đóa hồng bất tuyệt.

Rót hương hoa, hương phấn đến muôn trùng.

Ngủ buông màn, đêm mù sa huyền diệu.

Ngàn bướm đêm, quay quắt tụ quanh nhà.

Bức màn đen, chận nguồn sương rực trắng.

Trần gian ơi! cho chút ánh sao đêm.

Khúc nhạc sầu, hoan ca lời chim hót.

Chào mai hồng, chào đón ánh dương lên.

Mây mây trắng, cheo leo ôm đỉnh núi.

Mặn tiếng nồng, dĩ vãng vọng vọng âm...

Lớp học tàn

Kính viếng những linh hồn trong chiến trận Bình Long.

Vòng chiến địa lún dần ngôi trường nhỏ.

Bom đạn bay sơn dấu vết tường loang.

Viên phấn trắng, vô tình lăn mắt trẻ.

Mái đầu xanh, cặm cụi chép ”o”…tròn.

Em cứ tìm nơi nào không dấu đạn ?

Rừng cây xanh trụi lá gãy nhìn đời.

Khung cửa sổ buông mình trên chiến lộ.

Ngàn chim kêu gọi cứu bay về ngàn.

Trời ửng sáng – nắng vàng trùm sương lạnh.

Đón vào trường đôi guốc nhẹ vang vang.

Chiếc nón lá – nổ rền không trăng trối.

Em lìa xa nhuộm đỏ áo dài xanh.

Đám con gái cúi đầu từ cô giáo.

Đưa cô về tử địa chóng hồi sinh.

Góc phố buồn không tiếng kèn đưa tiễn.

Tiếng qụa kêu vượn hú nát bình minh.

Dốc hoàng hôn, tím buồn quanh phố lạnh.

Xác thân người tung tóe tiếng bom vang.

Máu đỏ thắm tràn đầy khăn sô trắng.

Lớp học tàn dắt díu dưới trời hoang.

Thân Chúa sập nhìn mái trường, lớp học.

Phật cúi đầu ngấn lệ chúng sinh đau.

Trên dốc đỏ trăm thây chung tử huyệt.

Dìu nhau về tắm máu suối ngàn sâu...

V ề 81 -NHẬU & NHẬU

Quán Nghệ sĩ T.Q.T Sài gòn

Sớm mai dậy, quay về trong quán nhậu.

Còn gì không! âm hưởng của đêm thâu.

Bàn ghế đổ, liêu xiêu đời mỏi mệt.

Cố nhìn quanh, Rơm rác phủ tửu trường.

Bên góc nhỏ, có kẻ ngồi bó gối.

Tóc buông xuôi, nhợt nhạt ánh vai gầy.

Đôi gọng kính, ấn sâu vào địa ngục.

Miệng thầm thì, mặc khải đến tình xưa.

Tên quỷ quái, ngồi yên như tượng Phật.

Mắt chìm sâu, trong ly nước long lanh.

Ôi bọt đá! sao chảy hoài tuôn mãi.

Sáng trong trong, như hạt nước cam lồ.

Rồi bỗng dưng, thét lên như bất tận.

Cứ như là, tiếng thét cõi âm binh.

Tay quàng nghiêng, trên chiến trận đảo điên.

Chìm gục xuống…! thân buồn ôm đất hứa.

Đêm thâu tóm, tiếng ồn trong phố thị.

Bóng đèn khuya, rã rợi khói tơi bời.

Trăm ngọn lá, tung rơi vào vô tận.

Kéo nhau đi, nỗi nhớ lặng chìm sâu.

Bừng … tất cả, gục đầu trên bàn rượu.

Lắng nghe theo, tiếng động của còi xe.

Mắt nhắm lại, nhớ thằng còn thằng mất?.

Mép bàn này, ôm chiếc gối trăm năm!!

Đêm khuya lắm, tỉnh mình trong giường lạnh.

Bốn bức tường, trắng xóa một đời xanh.

Rồi tự hỏi? phép mầu nào mang tới.

Âm binh nào? theo dấu mãi khôn nguôi.

Cơn điên loạn, trải dài nhiều thập kỷ.

Cuốn trên đầu, bên những kẻ cuồng say.

Lòng nhân ái! vị tha và … quên lãng.

Bởi trên người, phong kín rễ dài si...

Rắn hóa nhân

Con rắn lạ! cuộn mình ôm sỏi đá.

Đầu đong đưa, tắm lột xác thân già.

Đôi mắt đỏ - ửng hồng bông sứ trắng.

Bỗng lao mình, tan nước, mặt hồ rung.

Chân ngạo ngễ, bước trên đầu nhân thế.

Miệng cười khinh, thống trị vũng lầy sâu.

Giấc mơ vàng !ướm mầm chân trời mới.

Bay lên cao – ảo vọng thiên đường mơ.

Giọt nước rỉ, sương trời đầy ắp lá.

Với quyền uy, sức mạnh ở kiếp người.

Sống ngang tàng, rối ren lòng phố thị.

Phút thăng hoa! trôi sâu vào địa ngục.

Đóa sen trắng, cúi đầu nhìn hạ giới.

Lá rung cây, cuốn sóng mặt ba đào.

Đàn tôm cá, đâu còn nơi nương tựa?

Dấu bèo trôi,

rác nổi,

nước buồn thâm!...

Rắn hóa nhân

Con rắn lạ!

cuộn mình ôm sỏi đá.

Đầu đong đưa,

tắm lột xác thân già.

Đôi mắt đỏ - ửng hồng bông sứ trắng.

Bỗng lao mình,

tan nước,

mặt hồ rung.

Chân ngạo ngễ,

bước trên đầu nhân thế.

Miệng cười khinh,

thống trị

vũng lầy sâu.

Giấc mơ vàng !ướm mầm chân trời mới.

Bay lên cao – ảo vọng thiên đường mơ.

Giọt nước rỉ,

sương trời đầy ắp lá.

Với quyền uy,

sức mạnh ở kiếp người.

Sống ngang tàng,

rối ren lòng phố thị.

Phút thăng hoa!

trôi sâu vào địa ngục.

Tranh: DĐH

Đóa sen trắng,

cúi đầu nhìn hạ giới.

Lá rung cây,

cuốn sóng mặt ba đào.

Đàn tôm cá,

đâu còn nơi nương tựa?

Dấu bèo trôi,

rác nổi,

nước buồn thâm!...

ẩn sĩ

Người ẩn sĩ

buông mình trên vách núi,

Tay buông xuôi

buông cả trái tim nồng.

Chân bám chặt,

với ngàn điều dối trá.

Cho máu dồn,

nhòa gió túi càn khôn.

Rồi đứng đấy!

giữa vòng vây hung bạo.

Những bước đi,

trầm kín nỗi cuồng si.

Vách đá dựng - dựng nên đời xa lạ.

Cuồn cuộn rơi,

tán đời,

tan rệu rả.

Trời thức dậy,

nắng hồng

vươn vươn tới

Xóa đi cùng,

thương tiếc với niềm đau.

Mọc trên đó,

ngàn thân cây cỏ mục.

Làm xanh thêm,

xanh biếc cuối chân trời...

xa bạn

NGUYEN THANH TINH

Hắn rã rợi trong dòng đời điên đảo.

Vẫn còn in, dấu bóng dưới trời cao.

Hồn mỏi mệt, chìm trong nghịch cảnh.

Lá xanh vàng, không nhạt bóng hình ai.

Cố đứng dậy, trong dòng đời khô kiệt.

Gió mây ngàn, cuốn mất những niềm tin.

Đôi chân bước lạc loài trong vực thẳm.

Không là không, trong cõi vô thường.

Trên biển vắng hắn chìm trong vô vọng.

Nắng hồng tươi , xoa dấu vết tàn phai.

Rồi ngẩng mặt nhìn trời trong mắt biếc.

Trái tim này, Thanh Tịnh với trời xanh.

Em buông tóc, cuộn mình trên biển cát.

Nước triều lên, xoa dịu cuộc tình đau.

Tay quờ quạng tìm thiên đường hé mở.

Có gì đâu, chỉ bọt nước phiêu bồng...

Cà phê

Cà phê đắng,

thân quen lề đường phố.

Rót vào sâu,

vào hẻm cụt mù mờ.

Màu sắc tối,

phất phơ dài vô tận.

Dường như nghe,

vọng lại tiếng tình mơ.

Em sẽ rời,

quay về bên xóm đạo.

Dấu chân xưa,

đoạn tuyệt với trời cao.

Tiếng chim sẻ,

rúc rích mờ khô hạn.

Đẫm mồ hôi,

tắm gội ánh ngàn sao.

Em quắc mắt,

liếc nhìn tôi xa lạ !

Rồi cúi đầu trên giọt lệ bình an.

Lá rơi rụng cuốn tràn quanh gió nắng.

Giọt cà phê,

lắng đọng khối tình tan.

Em giao mộng,

mộng tràn kinh nước lạ.

Ta mong manh,

sóng sánh khói mù sa.

Cơn dục lạc,

khổ đau buồn còn lại.

Hoang mang nào!

thoáng chốc vỡ trào ra.

Tờ báo mới,

nhập nhòa tên em lạc.

Khói thuốc bay,

quấn quýt lá me bay.

Ta hay em!

mắc cạn chốn địa đàng?

Thân gầy ốm níu đời – đời hoang mạc.

Tranh: DĐH

Em ngái ngủ sau cơn mưa buổi tối.

Lá rụng buồn,

buông thả tóc đơn côi.

Cứ phiêu lạc,

bóng đèn mờ vàng úa.

Em cát tường!

tê buốt cuộc tình tôi...

Dấu tích

Tặng bạn Hoàng Ngọc Đức

Ảnh DĐH

Trong chiến trận,

gói mình trên nốt nhạc.

Tiếng đàn ca, réo rắt mãi khôn nguôi.

Âm vang cũ,

vọng dài như bất tận.

Bỗng buông tay,

rơi xuống chiến trường xưa.

Rồi bỗng dưng

tỉnh mình trên phố lạ.

Miếng áo cơm dằn vặt

vặn thân người.

Không tao ngộ,

không bóng đời tri kỷ.

Có còn em, còn lại đóa hoa gầy.

Đôi chân mỏi,

trên chặng đời rong ruổi.

Tay run run,

dắt díu những con đường.

Nai lưng mỏi,

cố cong mình bẻ gối.

Ba bánh xe, không kéo được bóng người.

Chiếc nón lá,

che đầu sương bạc trắng.

Mồ hôi tuôn, tắm lại một đời đau.

Con gió lộng,

tóc bay người khách lạ.

Không làm sao,

tung nổi áo sờn vai.

Ảnh DĐH

Cũng có lúc, bẻ đàn ngồi góc phố.

Hắn dừng chân,

cũng có kẻ lưu hành.

Tay cung kính,

ôm bánh xe nhân ái.

Nên cố tìm,

chỗ vá lắm chỗ không.

Cơn khô hạn giờ đây thêm nóng bỏng.

Vì cơn mưa bỗng tắt lịm bất ngờ.

Trong chậu nước,

lặng yên niềm hoan lạc.

Rồi hiện lên,

bóng nước đến bình an.

Như hiện rõ,

bóng mình in trong đó.

Tóc rối bời,

chìm nổi bóng hình ai!

Ánh mắt sáng,

nhìn bọt sương trỗi dậy.

Thêm chén cơm,

nuôi lớn mẹ con nhà.

Một ngày mới, thót mình lên bục giảng.

Dạy cho con,

tiếng nói của xứ người.

Chữ I…,chữ F,... chữ M…

Chữ nào cũng lạ,

câu nào cũng vui.

Đêm khuya lạnh,

quay về trong ngõ tối.

Khúc đàn reo,

réo gọi tuổi xuân thì.

Tay kéo xuống,

nốt đàn hoen thế kỷ.

Cung đàn bay,

chìm ngõ kín mờ sâu.

Rồi trốn lẫn,

dưới mái nhà dột nát.

Bốn phên mành,

rơm rạ trát tơi bời.

Trốn tất cả,

trên dặm đường quên lãng,

Trốn vào sâu,

tận thế giới hoang đường...

Ảnh DĐH

Ảnh DĐH

Vú cha, vú mẹ

Thạch động – Hà Tiên

Vênh vú cha – buông đời buồn khô hạn.

Nắng bừng lên, phượng đỏ uốn trời cao.

Con hiện hữu,

bước đi con dũng khí.

Cố rạng danh,

sống đẹp giữa trần đời.

Đôi vú mẹ,

buồn im trong bóng tối.

Mùi khói hương, mờ mịt cuốn hơi con.

Con còn nhớ!

hương nồng đời dơi quạ.

Bay bốn phương

tìm giọt sữa vuông tròn.

Vừng mây xám

cuồng bay – bay phiền nhiễu.

Gió hung tàn

biến dấu – dấu khổ đau.

Cơn mưa đến

tưới xanh – vùng đất mẹ.

Hãy vươn mình

lạc thú – mãi về sau.

Sóng vẫn vỗ,

vỗ về cô đảo lạnh.

Bao anh hùng!

chìm đáy biển sông xưa.

Đời ngóc ngách,

ngàn điều con nhớ lại.

Còn vú Cha,

mùi Mẹ nghóng chờ con ...

trà mi

Ảnh DĐH

Sóng cuồn vỗ,

trường dài quanh Đại Lãnh.

Khúc chim kêu,

réo vọng vọng rừng sâu.

Sớm mai dậy,

gió sương vui nắng mới.

Sao em không?

vực dậy với trời ta.

Trà mi lạnh,

mờ - mờ vùng đất lạ.

Năm cánh quay, xóa bạc nắng mai vàng.

Em áo trắng,

nhạt nhòa khu trường cũ.

Vứt bỏ đi!

mất dấu gót tình sầu.

Bao sân hận,

phủ đầy em trước mặt.

Ánh vinh quang,

cuốn quýt đón chờ em.

Em nhớ lại,

hoa rơi trên đất mẹ.

Đem phù sa,

giải thoát mảnh hình hài.

Ảnh DĐH

Em sẽ thấy,

ánh dương lên đỉnh núi.

Tiếng chim ca,

hát khúc nhạc luân hồi.

Trái tim đá,

rộn rang niềm yêu mới.

Gót chân mềm,

vẫy gọi sóng trùng dương...

Bên lề Phố

Ảnh DĐH

Người hát dạo, tối sầm trong phố thị.

Tay loay hoay bắt vội bóng hồn ma.

Thân lê lết,

mơ màng tìm cổ tích.

Bỗng chùn chân,

níu vội,

bóng âm hồn.

Ảnh DĐH

Tay rủ xuống,

tiếng đàn rung biến động.

Ngàn lời ca, ríu rít rủ nhau về.

Đời dâu bể,

vô tình trong cuồng loạn.

Hồn lung linh trong lối mộng

chìm sâu.

Chàng trai trẻ,

gục đầu buồn viễn xứ.

Vực vào sâu,

chuyện tao ngộ hồn nhiên.

Ôi chiếc lá - khô mình theo thế sự.

Bóng buông xuôi,

theo ngọn gió, nắng hoe vàng.

Giọt cà phê,

thôi rơi theo tiếng nhạc.

Dồn vào đâu?

trong đáy ngục tối sầm.

Nhạc buông chảy - nhưng đời ta ứ lại.

Cơn muộn màng,

sầu muộn trôi về đâu?

Cô hàng xén,

mân mê từng lọn tóc.

Nhớ chinh nhân,

đã lạc lối đi về.

Viên đá cuội, phơi mình

trên bãi vắng.

Như níu chân,

nhớ lại mảnh tình xa.

Dòng khô hạn,

phủ chìm tràn tro bụi.

Tiếng ồn xe không phủ tiếng đàn ca.

Làm tê buốt, trái tim người lam lũ.

Mãi buông mình,

nón lá úa tàn qua.

Ông xe kéo,

loay hoay - quanh ngõ tối.

Hai cánh tay,

mỏi gối bám thân còm.

Dìu nốt nhạc, lòng hồi

vào dĩ vãng.

Đôi bánh xe,

dan díu với bóng người.

Niềm ảo mộng xóa mình theo tâm thức.

Tiếng hát rong,

lay cửa sổ tường rào.

Thêm tiếng khóc,

òa vang đôi mắt trẻ.

Cô giáo buồn,

viên phấn trắng rời xa.

Ảnh DĐH

Tấm vé số,

mộng đời quanh con số.

Khúc đàn rơi, rơi rụng

kiếp thân người.

Rời con phố,

tay bồng chồng tay bế.

Lá vàng rơi,

rơi,

dõi bước chân người.

Khúc nhân thế,

hòa tràn ru nhịp sống.

Động lá rung,

xào xạc bóng trời cao.

Chào đêm đến,

chênh vênh thêm hương mới.

Hương Ngọc lan nở rộ đón bình minh...

Môi mận đắng

T/T. Đk Trương Đình Quế

Lãng tử buồn, buông đàn bên suối lạ.

Nghe thác reo, suối chảy, đá rong rêu.

Đời tro bụi cuốn bay về ngàn phố.

Cuốn mất em, mất dấu trái tim nồng!

Đất vẫn đỏ, hồng thơm môi thiếu nữ.

Nóng bỏng lên, cát bụi phủ giảng đường.

Ta ngu dại, cắm đầu ôm bục giảng.

Mất dấu em! để bụi đỏ mù sương.

Em hạnh ngộ, trúc vàng chìm góc phố.

Áo trắng đen, mát lạnh phố Sài gòn.

Tay cuốn chặt, tình nồng môi mặn đắng.

Nước mắt tràn, ngập ướt nụ hôn sâu.

Ta sẽ phải! Neo mình nơi trường kỷ.

Đợi tiếng reo - tình gọi - réo viễn phương.

Khúc ve sầu, hoan ca lời em thót.

Lá cây khô, vàng nhạt cuộc tình son.

Đêm tối sáng, bập bùng cùng thác lạnh.

Đốt lửa lên, tro khói cuốn theo nguồn.

Mây trắng hỡi! Trôi dần về biển lạ.

Mặn tình nồng! Mặn chút ấm tình xanh.

Trong sương trắng, có vạn lời nhắn gọi.

Em theo sương, về thác đổ mưa nguồn.

Căn nhà nhỏ, thiên đường bên thác mộng.

Đón em vào, tao ngộ chuyện trần gian...

Áo y vàng

t/g Sư cô T. Thuyền

Tranh: DĐH

Em lạc xứ

quay về nơi cố quận.

Gió hoang tàn biến đổi dấu thời gian.

Bao thập kỷ

trải dài kinh nước đục.

Bước chân mềm đổ nhịp chiếc cầu Quay.

Cơn mưa lớn,

mảnh đời gom kéo lại.

Trời vô biên che chở bóng hình hài.

Đất hoang hóa!

tâm hồn hoan lạc quá? Xẻ lối về!

soi mộng động tháp chuông.

Sương trắng mờ,

mông lung mây thác loạn.

Gót mỏi mòn,

lưu dấu nỗi đau riêng.

Mắt nhắm lại,

hồn người xa biến động.

Áo Y vàng

rực sáng phố đường quen.

Tranh: DĐH

Vòng ngũ sắc

chào mừng chim trở lại.

Nắng trời vàng

soi rọi bóng em luôn.

Sen nở rộ

trên mặt hồ xanh trắng.

Hương khói thiêng, lưu dấu ký ức buồn.

Bao phiền nhiễu giờ đây cùng tan biến.

Xác ve khô,

trăng lạnh gác bên song.

Tìm em hỡi!

chúng sinh đời vô tận.

Đã quay về,

chim trắng chóng hồi sinh...

Ảnh DĐH

Nhà cổ

Làng Hàm Long

Trời tịch lặng,

ánh dương chìm bên phố.

Ánh đèn cao,

ngợp sáng phố thị rơi.

Khúc ấu trùng hoan ca chào đêm tới.

Muỗi khóc than!

văng vẳng gió quay trời.

Tranh: DĐH

Sáu chân gỗ,

trụ mình dấu đất lạ.

Gồng trên người,

chứng tích chết trăm năm.

Bao dấu ấn,

người –người,

đi –đi trước.

Vạn vết chân,

khai phá đất Phương Nam.

Em cứ đi,

lạc buồn trong phố thị.

Tiếng người đời,

xe cộ cuốn vây ngang.

Cơn cuồng nộ,

trườn mình qua đường phố.

Áo thời gian,

mãi không chút tàn phai.

Ngôi nhà cổ sạm đen vây mưa gió.

Lá rêu phong – phong kín bóng thân già.

Bao nhang khói,

lộng bay về cực lạc.

Xóa nhòa nhòa,

kiếp bạc thế phôi pha...

Ảnh DĐH

Nhóm lửa

Em nhóm lửa,

nơi dòng kênh cuối phËô. Khói tro tàn len lỏi giữa hư vô.

Sẽ thấy dấu,

rác nguồn đời dung tục.

Trôi về đâu?

kết chuỗi đổ mưa nguồn...

Tranh: DĐH

Làng Hàm long

Tranh: DĐH

Éch nhái múa,

khúc hòa âm bất tận.

Vần vũ đen,

nhuộm kín - chín trời xanh.

Mây xa quá

làm sao người với tới!

Đêm thờ ơ,

lạnh rớt giấc mong manh.

Em thả phịch,

trên ghế ngồi băng đá.

Thoang thoáng nghe,

gió lốc cuốn tròn trơn.

Lời tâm sự,

lá cây tuôn tuôn chảy.

Dạ khúc buồn,

não nuột kiếp trầm luân.

Ảnh DĐH

Ảnh DĐH

Đất khô cằn,

chào mừng mưa dông tới.

Đêm trường ca,

nhịp sống bước vang rền.

Men cay đắng,

nhập nhòa lên sóng nước.

Nốt thăng trầm,

luồn mạch sống

miên man.

Vì sao?

em quá lờ mờ.

Vì sao?

em vẫn ngồi chờ nước lên.

Bao sông nước hồ ao giờ biến mất.

Cát trắng vàng che kín một đời sông...

Ảnh DĐH

Tình nhỏ

Người tình nhỏ N.S Trịnh.C.Sơn

Ảnh DĐH

Ly rượu đỏ,

xuân hồng da thiếu nữ.

Tiếng ly quen quay dấu trái đất tròn.

Tinh tú sáng,

nhập nhòa đêm oi ả.

Em về đâu?

không biết bước thời gian.

Tranh: Trịnh Công Sơn

Em cứ mãi buông đời bên phố lạ.

Nỗi buồn riêng níu cả

tiếng nhạc vàng.

Mây mây xám,

cuồn bay bao phiền muộn.

Níu em đi, níu cả nước non ngàn.

Nước mắt khô, hình hài cùn sập tối.

Đom đóm vờn, thoang thoáng mộng đong đưa.

Ngàn ngọn lá, dìu rơi bên hè phố.

Ngàn con sông con suối níu nhau về.

Tiếng đàn rơi, rớt buồn như sỏi đá

Tiếng đàn rơi, phơi nhạc giữa Sài thành.

Bao trầm khuất,

buông đàn vây giấc mộng.

Sao đêm buồn vô tận giấc đong đanh.

Những ngọn lá bừng lên từ đêm tối.

Xào xạc bay,

tỏa lượn thác dòng người.

Em cứ mãi trôi dần không ngó lại.

Bay cuồng lên,

gió lớn lúc sang mùa.

Khúc ve sầu

hoan ca căn nhà vắng.

Gió lạnh lung xuyên suốt tóc sợi mây.

Anh cứ mãi, chờ lá non trổ lộc

Chờ trăng lên, sáng trắng

mắt nhân trầm...

Ảnh DĐH

Em về

Đông hồ - Hà Tiên

Thác ghềnh chảy,

chập chùng phiên thạch lạnh.

Em xuân thì,

xõa tóc bạc phù sa.

Chinh chiến cũ - phơi thây hồn cổ tích.

Nét đương xuân - xóa dấu giấc mơ qua.

Đất thành phố,

ồn vang tiếng chào gọi.

Mong chút trăng

chút gió phủ lên đầu.

Em cứ mãi,

trong ngọc ngà son phấn.

Nhớ quên dần,

áo lụa cũng phôi phai.

Thái dương hồng,

sáng lung linh thức dậy.

Sáng luân hồi,

long lánh chiếc thuyền con.

Đất quánh đặc,

bên kia hồ mặn đắng.

Nhựa nắng về!

nước đục đã hồi sinh.

Giòng nước cuộn,

cuộn tràn sương bọt trắng.

Núi lặng yên sừng sững đợi em về.

Rừng réo gọi

tiếng chim mừng thanh thót.

Mũi Nai chào

sóng vỗ em về theo...

Ảnh DĐH

Cà phê tím

Ảnh DĐH

Mái ngói cổ,

chìm vườn cây ôm mộng.

Nơi em ngồi,

gió lạnh kín trùm vây.

Ánh đèn vàng mờ phai làn tóc xõa.

Tay mân mê ghi dấu nốt thăng trầm.

Khúc dương cầm

lênh đênh buồn thanh thoát.

Giọng ca ngân – réo gọi cạnh hồn đau.

Em thanh xuân

ngâm mình dìu mộng tưởng.

Áo tím buồn

thác gọi ẩn tình si.

Giọt cà phê rớt hoài buông thấm mệt.

Đọng nắng vàng,

lóe sáng bóng hình em. .

Con bướm đỏ,

đậu vai ai vỗ cánh.

Bay đi về,

vườn đá hóa cây xanh.

Ta ngồi đó chạnh lòng muốn quay lại.

Tay nâng cốc

quay mãi chiếc ly tròn.

Bao mật ngữ - ứ tồn trong đáy cốc.

Bỗng thăng hoa

lỡ nhịp với tơ trời.

Bằng lăng tím

rộn ràng hè phố vắng.

Áo tím em

ấn dấu nốt ngày qua.

Bao hẹn ước – thầm yêu như mật ngữ.

Đợi hoa tàn – nhặt tím cánh hoa phơi...

Tranh: DĐH

Ông bồ

Đêm vô vọng.

thác nguồn tuôn chảy mãi.

Tiếng chim kêu réo gọi khắp phương trời.

Cơn sóng bạc trắng đầu đời lạc xứ.

Có gì không!

sông suối đợi khe nguồn

Ông Bồ đứng - im lìm trong cõi mộng.

Nhớ rừng xưa,

mưa suối phủ giăng bờ.

Rồi đến lúc!

hoang tàn và cô tịch.

Con nước lên,

mê lũ giữa hư vô.

Mắt mở lớn,

nhìn trời xanh hư thực.

Những rừng cây

ngã chết giữa trời không.

Thân quờ quạng

tìm về nơi nương tựa.

Theo con sông con suối đến vô ngàn.

Mùi cỏ mực

vươn lên cùng hương khói.

Tiếng chim kêu,

nhớ mãi - mãi rừng cây.

Giòng nước mắt,

tuôn dài trên da xám.

Ấn vào sâu - ghi dấu mỏi kiếp rời...

Ghi chú : ông Bồ tên gọi của con voi

Ngọn lá hồi sinh

Nhớ về bão 2006

Ảnh DĐH

Cơn bão tới,

cuốn tràn dìm biển đá.

Gió òa tung

thế sự

đảo - đảo điên.

Cây rừng lạ,

nghiêng nghiêng

nhìn dương thế.

Mái nhà xiêu,

lá rụng khắp muôn miền.

Lá ngọc bích,

nhạt nhòa trên đại hải.

Nhấn chìm sâu

vũng nát rối tơi bời.

Rơi rơi lệ,

hóa thân đời rong ruổi.

Trôi về

đâu,

theo sóng nước mây trời.

Rừng khô chết,

bóng thân trần trụi lá.

Tiếng ve sầu,

buồn bã khúc sơn ca.

Con bướm lạc,

vô tình rơi trong nắng.

Đời vắng em,

mất dấu đóa hương sa.

Ảnh DĐH

Ảnh DĐH

Chân lạc lối,

giữa rừng u minh đỏ.

Đời đong đưa,

che vội bóng hồn ma.

Vênh vênh gió!

rừng cây vên vên gió.

Bỗng khóc òa, lệ đổ vết hằn in.

Em quỳ xuống,

cúi đầu bên hố thẳm.

Ấn vào sâu,

cây lá – lá xanh mơn.

Hôn lên đó,

đôi tay mềm trần trụi.

Chờ lá non,

trổ lộc vốn hoang tàn.

Cơn gió nhẹ,

mang theo nhiều tro bụi.

Phủ lên đầu,

trên tử huyệt vong linh.

Cơn mưa loạn,

trôi về theo thác suối.

Hồi sinh dần,

đất đá phủ xanh xanh.

Xanh xanh đỏ,

một rừng cây hóa kiếp.

Xáo động vang,

vang động tiếng chuông chùa.

Xanh xanh đỏ,

những nhành hoa trĩu lá.

Đàn bướm bay,

rợp chiếu một góc rừng.

Lá ngọc bích.

Vàng - vàng vùng đất lạ.

Theo tháng năm,

rơi rụng xuống suối nguồn.

Trôi trôi mãi,

biển dâu còn bất tận.

Em tìm về,

giải cứu những hồn oan.

Tranh: HXG

Phải không em!,

nhớ quay về cố quận.

Bi thương này!

còn lại mẹ con em.

Có lắm điều,

trăm năm nào kể hết.

Như lá vàng,

trầm tích cánh rừng thu.

Dòng nhựa trắng,

thấm sâu xanh đất mới.

Lệ rưng rưng,

không rửa nổi sầu đau.

Nai lưng mỏi,

mãi dặm đường phiêu lãng.

Cố tìm về,

ngọn lá đã hồi sinh...

Người không xuống phố

Tặng Vương Từ và T.

Ảnh DĐH

Người chìm,

người nổi trong nhân thế

Kẻ tỉnh,

người mê giữa bụi trần.

Còn duyên, còn nợ còn lận đận.

Cái thân, cái thế túi càn khôn.

Tuốt kiếm, tung gươm đời hư ảo.

Cúi đầu,

quỳ gối, dạ vâng vâng.

Giữa thế sự,

lắm điều … điên - điên loạn.

Chốn sơn hà,

kẻ tỉnh lẫn người say.

Thời trai trẻ

xông mình nơi lửa đạn.

Chí tang bồng,

non nước dạ chưa yên.

Bỗng sa cơ,

chìm đáy vực sông hàn.

Mắt nhắm lại, đời tàn trong vũng tối.

Tay ôm chặt, lệ buồn sao tuôn mãi.

Thân lìa xa, đi thẳng đến ngục tù.

Muốn giã từ,

con đường sao vô tận.

Gặp nhau chi?

thế sự đảo điên hoài.

Trong ngục tối, bóng mình in vách đá.

Ánh sáng xuyên, tắt lịm dấu con người.

Bỗng choàng tỉnh vòng tay người tri kỷ.

Tay

Vương…vương,

Từ

giọt lệ tuôn rơi?

Ta quay lại,

vùng đất đầy cổ tích.

Bóng hình xưa vẽ vết dấu chân mờ.

Ở nơi đó,

lắm điều không dám kể.

Gió mưa sa,

vào hố ngục muôn trùng.

Nằm xó bếp,

quên mình không thấy phố.

Vì dòng sông,

hoen ố tự hôm nào.

Nước sông đục,

ngược dòng tìm suối ngọc.

Ôi đời xanh,

bạc trắng tự chiêm bao?

Ảnh DĐH

Em hãy nhớ,

thu mình trong xóm chợ.

Trong vũng tràn, đen bóng tựa thiên thu.

Ở trên đó,

ruồi nâu bay kín chô.î

Hóa thân ta,

xương thịt trắng hoang tàn.

Thôi buông tay,

buông mình trong tử huyệt.

Kiếp phù du,

chìm mất đáy mộ phần.

Mất tiếng cười,

tiếng khóc rộn chung quanh.

Không chim hót,

không bóng hồng rọi xuống...

Luống tóc

Sóng tóc dài,

tay buồn thu vén lại.

Ráng quên đi,

hư ảnh chốn trời xa...

Mắt mù mờ,

con tim cuồng nhịp đập.

Rung trường đời,

giao động giữa phố mai...

Mong manh

Thu Canada

Lá vàng úa

vương đầy trong hơi lạnh.

Rừng cây xanh,

khô héo tự bao giờ.

Làn gió buốt, lạnh sâu từng thớ thịt.

Tuyết trắng đầu,

che bóng mảnh trời cao.

Dưới vầng trán,

trăm điều là mật ngữ.

Trên đôi vai,

trĩu nặng bóng hoàng hôn.

Đôi mắt sáng,

tối sầm trong phố chết.

Vòng tay ôm,

đốt cháy trái tim cuồng.

Ảnh DĐH

Ngàn hoa lá, lạnh tuôn về vô tận.

Nhưng còn sông, còn suối,

cá…quay về.

Em đừng hỏi,

có đường nào vô tận.

Như tình cha, tình mẹ lẫn tình anh...

Ta cứ mãi giữa vòng vây sương khói.

Em mờ sương,

ngăn lối cũ đi về.

Đêm đêm tối,

bật con đường rực sáng.

Giải trùng vây,

dìu lối nhỏ mong manh...

Tranh HS Tôn Thất Văn

Giấc mộng bên sông

Tranh: DĐH

Ta cố nói với ta.

Bên kia là thành phố.

Có giấc mơ siêu mộng.

Giấc mơ mớm ngọc ngà.

Mái ngói đỏ nhà em.

Chìm trong tán lá úa.

Mặt trời phủ trên cao.

Đốt cháy lòng thành phố.

Đốt cháy bờ môi em.

Mây vũ - vần u tối.

Che bóng Thái dương nồng.

Vây lấp ngôi nhà đỏ.

Che bóng hạt mầm êm.

Tối tối giấc mơ vàng.

Lặng mất nốt nhạc xanh.

Liêu xiêu siêu mộng thực.

Chân bước lạc vòng quanh.

Con đò nhỏ qua sông.

Chởá dùm đôi nét nhạc.

Chở thêm cuộc tình hao.

Chở bầy chim hát dạo.

Có thêm mảnh trăng khuyết.

Cùng gió thổi mây bay.

Ru em vào giấc mộng.

Hằn in dấu bụi trần.

Khi gió nổi cuồn cuộn.

Níu đôi bờ sông cạn.

Anh bơi chèo nước lớn.

Nước tràn vào phố đông.

Ướt gót đôi chân mềm.

Ướt hai bàn tay ấm.

Ướt đỏ má hồng thơm.

Ướt buông làn tóc rủ.

Anh sẽ nằm trên sông.

Trôi theo về phố thị.

Trôi về phố nhà quen.

Dáng em mù khói bụi.

Khổ lụy tiếng xe mòn.

Đâu còn tiếng dương cầm.

Đâu còn nghe em hát.

Đâu còn nơi hò hẹn.

Đâu còn gọi dư âm.

Ảnh DĐH

Ảnh DĐH

Bên đời đôi chân mỏi.

Xe cộ bịt lối về.

Ngày mặt trời vây kín.

Không tiếng hót chim quyên.

Đêm không vầng trăng sáng.

Đêm dày đặc chiêm hoang.

Đêm may còn chút gió.

Hồng nát trái tim đen.

Buông lơi dáng em nằm.

Mơ bên đời mộng thực.

Đâu nào bóng trăm năm?

Mịt mù nhau, Thiên cổ...

Cát

Ảnh DĐH

Cồn cát vắng,

buông đời nhìn sóng vỗ.

Ngăn chốn đây

vũng nước đọng thâm bờ.

Ốc sò lội,

vẫy vùng tìm tôm cá.

Đàn chim về,

réo gọi tiếng chung ca.

Cát!

trắng mịn,

ngủ yên nơi rừng lạnh.

Nắng trong mây

trộn lóe chốn trời xanh.

Con thuyền nhỏ quay về tìm bến cạn.

Đàn chim sầu?

tung cánh rộn đời xa.

Em xóa hết, cuộc tình sầu buông thả.

Tháng ngày xưa

đùa cợt ngắm trò chơi.

Miền đất cát,

xóa ngăn cơn sóng bạc.

Sao em không ?

xóa lặng chốn hoang mờ.

Đời rã rợi,

bóng hồng em điên loạn.

Dấu hình in,

dẫm nát

tím trời thu.

Ta mỏi mệt,

buồn chìm bơi nghịch cảnh.

Xuân hồng em, hạn hán có cơn mưa...

Thành phố chìm

Nhớ thủy điện Yên Bái

Ảnh DĐH

Ta sẽ phải!

chìm sâu đại hồ sáng.

Dấu thân người,

vĩnh biệt cõi thân tan.

Không phố thị!

không tiếng cười em hát.

Có còn không?

tôm cá lượn sóng tràn.

Ảnh DĐH

Em còn nhớ?

chiếc cầu ngang sông phố.

Đón em vê,

thác núi khói mù sương.

Bao chứng tích!

ngập tràn như hoài niệm.

Dấu hoàng kim, tuồn chảy - vết chân ai?

Rừng đại ngàn giờ này thiên thu lạnh.

Thú chim rừng vội vã tránh hoang xa.

Sẽ sót lại,

dấu tích hương ngọc sáng.

Đốt bừng lên,

sáng mãi ấm đời em...

Trắng dấu

Tranh: HXG

Trời mây xám,

bập bùng vờn sóng dậy.

Cuốn cuồn lên,

hiện báo gió sang mùa.

Thành đá lạnh,

lún sâu dìm ngọn sóng.

Bọt nước tràn,

trắng dấu bước gian truân.

Sóng biển cát mập mờ bàn chân ướt.

Thét vội lên – chết lặng tiếng em cười.

Bên góc đá

lao xao lời mời gọi.

Chốn cội nguồn!

Tri ngộ dấu phong rêu.

Đò trắng

Ảnh DĐH

Con đò trắng

treo mình chờ bến đậu.

Sóng lặng im

đón gió thổi vào sâu.

Em hoan lạc

thổn thức tâm bất động .

Bóng hình in,

đôi dấu với trần sầu...

Mục lục

-Núi bạch mã ................................... 7

· Lớp học tàn ..................................... 11

· Về 81 ................................................ 15

· Rắn hóa nhân................................. 20

· ẩn sĩ .................................................. 22

· nhớ bạn ........................................... 25

· cà phê ............................................. 28

· dấu tích ........................................... 32

· vú cha –vú mẹ. ............................... 38

· trà mi ................................................ 40

· bên lề phố ....................................... 43

· môi mặn đắng................................ 49

· áo y vàng ........................................ 53

· nhà cỗ ............................................. 57

· nhóm lửa ......................................... 60

· làng Hàm long ................................ 61

· tình nhỏ ............................................ 65

· em về ............................................... 68

· cà phê tím ....................................... 70

· ông Bồ ............................................. 74

· lá hồi sinh ......................................... 76

· người không xuống phố ................ 82

· luống tóc ......................................... 85

· mong manh .................................... 86

· giấc mộng bên sông ..................... 89

· cát.................................................... 93

· thành phố chìm .............................. 95

· trắng dấu ........................................ 97

NHÀ XUẤT BẢN THANH NIÊN

62 Bà Triệu – Hà Nội

ĐT 84.O4.8229413.

Chi nhánh : 270 Nguyễn Đình Chiểu .

Quận 3 .Tp HCM

ĐT: (08) 2907317 - Fax: (08)9305243

E.mail: chinhanhnxb@yahoo.com

Thơ – Lá ngọc 1

DƯƠNG ĐÌNH HÙNG

Chịu trách nhiệm xuất bản:

MAI THỜI CHÍNH

Biên tập:

NGUYỄN TRƯỜNG – NGÔ THỊ HẠNH

Bìa và trình bày:

VĂN VIẾT LỘC

Sừa bản in :

DƯƠNG ĐÌNH HÙNG

In 1000 cuốn. Khổ 12x 20 cm Tại Xí nghiệp in:

Giấy ĐKKHXB số:

198/2007/CXB/339 -11/TN

Số QĐ xuất bản:172

In xong và nộp lưu chiểu tháng: 07 năm 2007.