DƯƠNG ĐÌNH HÙNG
Thơ
MÂY TRẮNG BAY
[1]
Tác giả giữ bản quyền
DƯƠNG ĐÌNH HÙNG
MÂY TRẮNG BAY
Thơ
BẢN THẢO
TỦ SÁCH GIA ĐÌNH SÀI GÒN - 2022
DƯƠNG ĐÌNH HÙNG, sinh 10/02/1950 Huế
Bác sĩ Giải phẫu Thẩm mỹ - Tốt nghiệp Đại học Y Khoa Sài Gòn
Tu nghiệp BV. Princes of Wales - đại học N.S.W. Úc Châu Tu nghiệp BV.RPA - Đại học Sydney …
Hội viên Hội Giải phẫu Thẩm mỹ Châu Á Thái Bình Dương
Hội viên Hội Nhà van Tp. Hồ Chí Minh
Hội viên Hỗi Mỹ thuật Tp. Hồ Chí Minh
Có trên 20 Triễn làm Tranh và Ảnh trong và ngoài nước Bác sĩ Thẩm Mỹ - 93 Sương Nguyệt Anh, quận 1, Tp. HCM ĐT: 0903 848 087
Email: drduonginhhung@gmail.com
ĐÃ XUẤT BẢN:
- Qua đôi mắt - NXB Trẻ 1994
- Đồi hồng - NXB Trẻ 1996 (Tái bản lần 1 năm 2000)
- Gia đình dòng họ Đinh - NXB Trẻ 1996 (Tái bản lần 1 năm 2000)
- Cội nguòn - NXB Thanh Niên 2000
- Những viên gạch Nhà Văn Miếu - NXB Thanh Niên 2002
- Truyện dài nhiều tập - NXB Thanh Niên 2003
- Chuyện làm đẹp - NXB Thanh Niên 2005
- Tìm quê - Nostalgia (song ngữ) - NXB Thanh Niên 2006
- Lá Ngọc 1 (thơ) - NXB Văn Nghệ 2007
- Ba người đàn bà bên kia cồn bắp (tập truyện) - NXB Hội Nhà Văn 2020
- Ngọc lá hồi sinh - Tủ sách gia đình
- Bên bến sông - Tủ sách gia đình Kín bờ lặng đau - Tủ sách gia đình
- Góc đời - Tủ sách gia đình
- MÂY TRẮNG BAY - Tủ sách gia đình
Than van cỏ mục xoáy trời
Lá vàng rơi rụng tơi bời rừng xanh
Dây leo cong uốn trên cành
Tiếng chim thét động tan tành bóng đen
Thân em nát rũ ru êm
Níu tay vội vã bay lên đầu nguồn
Gió lùa muôn lối thổi tuông
Dập dìu suối bạc trắng cuồng nước xanh
Trôi về biển đẹp trong lành
Hòa tan sông nước long lanh đất tình
Vọng âm vẳng tiếng dội hình
Ngắm nhìn mây gió tái sinh mộng ngà
Thiên đàng an trú thanh bình
Không tham sân dối sanh linh kiếp đời
Đất lành chim đậu sáng ngời
Vang lên men ngát hương mời tinh em.
Cung Trời U Minh
Hàng cây nghiêng bàng hoàng đọng gió
Tiếng khóc than vang động đất trời
Thân gãy đổ đau thương quằn quại
Mây sa mù xám bóng chơ vơ
Chùm bông dại ngậm ngùi đắng chát
Bóng trời xanh buốt lạnh u minh
Con sóng bạc lạnh buồn dương thế
Mặc trần gian chìm đắm u sầu
Nơi góc tối đá mòn tâm sự
Rêu phong kín lặng phủ ngàn xanh
Trùng dương thét rong tràn bám níu
Trong thinh không âm vọng lũ ma Hời
Bầy thủy quái gầm la bão tới
Gieo vô vàn nghiệt ngã âu lo
Rừng hoang dã oan khiên bất tận
Lệ đổ tràn dấu kín mắt em tôi.
Quay về chốn cũ
Biển đồng vọng khơi tìm tín vật
Nắng vàng phai ốc lạnh hoang sơ
Dấu chân lún hằn sâu mục dại
Sóng vẫy gào lau gội tịch liêu
Sóng rã rời còn lưu dấu tích
Bóng hình ai vỡ vụn trời xa
Chim lạc dấu ngậm ngùi đất lạ
Nén hương tàn ngào ngạt sương sa
Còn đâu nữa. Hát ca rừng lạnh
Vọng ngút ngàn khói bụi sóng trào
Bên cốc rượu tình tràn men đắng
Nắng hửng lên rêu phủ đá xanh
Con ốc lạc phơi mình thổn thức
Dấu úa tàn lạnh buốt trời đen
Thân lầm lũi - cày sâu huyền hoặc
Nước dâng cao xoáy sạch vô thường.
Mắt tròn - ngóng đợi phố phường
Rêu xanh mọc kín lề đường mẹ ơi
Bóng Áo Trắng
Buông hai tay - gục ngã chốn hồi sinh
Đem theo hết mẹ con tình thuyền động
Cơn bão quét nát tan nhân thế khổ
Người xa rồi - sinh tử kiếp vô thường
Cứ đam mê miệt mài thân dãy chết
Khói hơi cay trùm kín đôi mắt khô
Hồn thoi thóp tim gan còn níu giữ
Đêm ngày qua mong chút sáng nguyện cầu
Đêm khuya lạnh vội về căn nhà cũ
Thân rã rời ôm kín mẹ con yêu
Đôi chân gãy - đỗ tràn thế gian lạnh
Lây lan theo mong gọi tử đồng hành
Chào ly biệt bạn bè người bệnh mới
Không chào ai - không tiếng nói bàng hoàng
Chào máy thở - Nguồn oxy còn nhịp đập
Ước mong đời sống dậy cõi trời xanh.
Cánh đồng xanh
Dư âm lắng đọng kín bờ
Đồng xanh vẫy gọi hững hờ đợi mong
Núi cao ruộng lúa vời trông
Lùa qua ảo giác vô không mịt mù
Sương trời đẫm ướt đong đưa
Nụ cười thoáng chốc tình vừa cuốn bay
Lá vàng phai nhạt đổi thay
Phơi mình hong nắng đắng cay muộn màng
Rừng cây soi bóng bạt ngàn
Nhấp nhô sóng gợn ngậm tràn lúa non
Hắt hiu vài nóc nhà con
Vườn cau xanh ngát tình còn u mê
Đàn bò ăn cỏ đã về
Khói bay mờ sáng ê chề mây nghiêng
Cò bay trắng lượn đồng chiêm
Chồng cày cô lạnh em giền hơi quen.
Sạch Trôi Lụy Trần
Rơi nhanh giọt nước ứ trào
Bay qua vách lá ngấm vào đất khô
Nước len rừng mắm lô nhô
Ướt mềm ruộng lúa nương ngô kênh đào
Trời lên sáng dội vườn cau
Sương lùa lạnh buốt úa nhàu thân em
Dòng tuôn chảy vội rối thêm
Bụi đời trói cột triền miên phận người
Thằng cu khóc thét inh trời
Làm sao tắm gội sạch trôi lụy trần
Gió rung lá rụng âm thầm
Em còn ôm kín mê lầm đa mang
Đất phèn mây cuốn lang thang
Vàng phai nhạt bóng réo vang ân tình
Hư không hờ hững dội hình
Ngày qua bóng chiếc một mình chìm trôi…
Tối Sáng bên dòng
Long lanh đá dội suối ngàn
Bèo dâu cuồn cuộn - bám vàng chân em
Tiếng cười vang vọng rừng thiêng
Mơ màng hư ảnh êm đềm thương yêu
Sương mai đẫm ướt cô liêu
Phất phơ cành lá rung xiêu sóng luồn
Chim kêu thánh thót mời buông
Hồn em lạc dấu mờ cuồn lãng du
Mắt trông con nước chìm ru
Gió tung lạnh buốt cuối thu lá vàng
Cỏ lau run rẩy bàng hoàng
Vuốt ve mơn trớn ướt làn da thơm
Bọt tung trắng xóa tóc em
Mùi hương ma mị buông rèm đê mê
Lững lờ mây cuốn lê thê
Âm vang chuông động trôi về hư không.
Mùa Nước Nỗi
Mùa về nước nỗi dâng bờ
Vịt la ngỗng réo lững lờ gió đưa
Chàng chèo giăng lưới kênh trưa
Còn em bận hái - đong đưa hoa vàng
Ánh trời sáng dậy mơ màng
Gà con chạy đuổi reo vang khắp vườn
Xa xăm mây trắng tơ vương
Cơn mưa trút xuống buồn thương mộng này
Bèo trôi dạt bến lung lay
Bám vào bụi chuối đắng cay ngại ngùng
Cá lóc nhảy vội nước tung
Chuồn chuồn bay thấp tình rung ngọt ngào
Nước phèn choán lối lao xao
Chảy tuôn cuồn cuộn len vào chòi êm
Cá tôm nhảy nhót rộn lên
Chàng về ôm vội mông mênh hơi nồng.
SÁNG
Chờ em
Bướm bay trắng xoá đầu kênh
Yến vòng xoay lối mịt mờ trời đen
Mây cao lùa dấu bóng len
Mờ mờ hơi lạnh thân em mịt mù
Nước dầm đọng dấu sau mưa
Loang trông thế sự say sưa phương nào
Xe gầm náo động thét gào
Ngậm cay nuốt đắng nhấn vào bể dâu
Góc xa tối đục mờ thâu
Mưa tuông đỗ ập về đâu góc nào
Ầm vang vọng tiếng má đào
Bao nhiêu buồn khổ đỗ vào thiện tai
Em tôi lạc chốn sầu ai
Mưa Ngâu kéo đến mất tiêu dấu nàng
Lòng tin kín chặn mọi đàng
Mưa trôi cứ đỗ phố đầm lạnh tanh
Bụi trần tuôn xuống sông đen
Rác trôi địa nhục lặng yên nghiệp người
Trắng trời kéo phủ tha nhân
Thái dương nhuộm đỏ lao xao tiếng cười.
Bể Sầu Xanh
Xanh xanh con sóng xoáy bờ
Nhấp nhô ánh bạc lững lờ cát trôi
Bóng trời tím đỏ chia đôi
Nàng bơi ngụp lặn dòng trôi hững hờ
Tóc buông lơi lả đôi bờ
Ngước đầu gối sóng hoen mờ bể dâu
Gió lùa phai dạt về đâu?
Cho Anh theo với vàng sâu cõi tình
Chân tung tẩy réo phận mình
Hư không lưu dấu bóng hình chìm trôi
Mây buồn bay mãi không thôi
Đôi tay vẫy gọi chào mời khới sương
Em mơ gọi gió mười phương
Gom đi góp lại về nương mộng hồng
Tình thương yêu lại chất chồng
Hoàng hôn khép lại rượu nồng anh say.
TRÊN ĐỈNH PHÁO ĐÀI
Hà tiên
Rồi ta có giấc ngủ tiên
Bốn phương ma quái nằm yên không lời
Quanh ta khí động gọi mờ
Âm hồn vật vã một thời khổ đau
Còn đây đại bác thần công
Ngẫng cao nắng lượn núi sông vây tràn
Lao xao sóng vỗ bờ bao
Dòng người ngụp lặn lao xao dưới trời
Dưới đồi xe ngựa rối đời
Sao em ngủ lặng gầm cầu tối đen
Bỗng dưng tiếng sét vang rền
Bóng mưa ụp xuống ướt dầm bóng ai
Đèn xanh đèn đỏ đèn vàng
Mưa dầm tắm gội bóng nàng phơi chân
Bóng sông thuyền động phơi thân
Động la réo gọi ra vào biển dâu.
Gối mộng mưa sa
Lắc lư cùng gió ven rào
Sấm kêu thét động níu vào mộng đan
Dìm trong hư ảnh rối tan
Mưa sa động gió rền vang thét mời
Ầm la nhịp trống tơi bời
Cành rơi lá rụng nỗ bừng mái tôle
Tiếng gào ré vọng như ma
Thế đời khổ nạn ta bà phủ vây
Đong đưa song cửa kêu rền
Mở tuôn ướt dội chăn mền em tôi
Nỗi đau phận khổ chìm thôi
Đọc kinh cầu Phật mong thôi kiếp thừa
Hồi sinh nghiệt ngả thêu thùa
Vòng ôm giông động gió lùa tìm em
Vườn sau lênh láng lem nhem
Lá hoa tỉnh dậy - phù vân cuộc tình.
Trên đỉnh đồi X - DÂRKTO
Chèo theo con nước nắng chìm
Nhấp nhô sương khói bóng hình của ai
Đồi hoang phủ kín hồn ma
Mơ hồ thấp thoáng bên gành suối tuôn
Rừng khô đong đảnh mời buông
Sương đêm đọng lại rót buồn lê thê
Còn đây dòng lệ ê chề
Oan hồn tử sĩ đê mê đắng đời
Cây me đổ bóng bên đồi
Sống làm nhân chứng bồi hồi đớn đau
Tiếng bom tiếng súng ngập tràn
Thân ai ngã xuống muôn ngàn vọng âm
Khắp đồi kín phủ xác tan
Phủ luôn thôn xóm phủ tràn ruộng nương
Lắng yên dưới lớp đất sâu
Thân đời hóa nhủ thấm vào suối khe
Thôi. Xin một nén nhang thơm
Vong linh. Em thắp. Đưa người sang sông
Và xin. Một giọt lệ rơi.
Vọng kinh cầu ước hồn thiêng an bình.
Có chút tro than
Khói bay gió thổi muôn phương
Tro tàn động lại yêu thương bóng nàng
Lặng than ký ức dội tan
Ốm vào hôn vội tiếng cười trần gian
Em rời giấc mộng tan hoan
Ngủ yên bên sóng vỡ toan thét cuồng
Than hồng dưng lại đọng buồn
Bám em lưu dấu ảnh đời hợp tan
Có nghe tiếng gọi em về
Cõi xưa bám dính câu thề rừng thưa
Lá sầu rụng cánh gió đưa
Tình tràn vọng tưởng phai phôi cõi đời
Trên cao mây trắng trùng trùng
Tuyết trinh ngà ngọc rối tung ngát trời
Vọng âm giọng hát lời ca
Dìm em vào chốn thiên hà mộng trông.
CƯỜI TRONG
Ta dừng bước trời xanh lùa mây xám
Chốn nơi đây bám dính đọng tình cay
Bên song cửa sương mai rơi rớt xuống
Âm vọng về man mác dấu tình trôi
Đời mê muội! lòng ta càng giá lạnh
Chút duyên hờ sao níu khổ đời nhau
Nắng sương sớm bóng ai nhoà trên phố
Dấu ngựa xe vun vút chạy tung đường
Cơn gió lặng thổi tràn vùng đất hứa
Mang mác buồn vi vút cánh chim bay
Đôi mắt đó khát khao hương vị đắng
Chút mặn mà len lén mộng tình say
Môi cười rực sáng loé lên hơi nồng
Hết ly chếnh choáng thấy trời trăng bay
Em cười riu rít một thời anh say
Tâm em len lén chìm hôn sen hồng.
Nắng lưng đồi.
Nắng buông đỉnh núi lưng trời
Hồn nai lạc rớt sáng ngời rừng cây
Nhập vào cùng lá cùng mây
Đong đưa cùng gió lay cây hé mời
Nắng sương chen kín lối đời
Con đường hoa nắng nắng mời đời hương
Ngập ngừng tay nắm người thương
Đôi mắt ngấn lệ tứ phương reo mừng
Nắng buông bám riết chân nàng
Hôn lên mái tóc hôn làn má xinh
Cúi ôm vòng ấm tim nồng
Tiếng lòng ngày đó dấu son biến hình
Ngập ngừng mắt lệ rưng rưng
Trong vườn bông nở cỏ bừng lá tươi
Dịu hiền sứ trắng mĩm cười
Chuông Thầy rung động vọng lời an nhiên
Từ đâu vang giọng hát tìm
Thiên đường đọng lại nắng chìm cõi mơ
Nắng lần xuống cánh đồng trơ
Nắng thiêu nắng cháy như tơ cuối trời
Bên cầu nắng dội chiều rơi
Nước tuôn bừng sáng nhấp nhô ánh hồng
Nắng trôi nhịp sống tình nồng
Nắng len vào tối nắng nồng tình lay
Sương mây lồng lộng say say
Nắng nghiêng lạc lối đọng cay dấu trời
Mai về lòng dạ rối bời
Bình minh rực nắng. Mong chờ bóng em.
Hoa
Sương Mù Đồi Thông
Đà Lạt
Sương mù phủ kín đồi thông
Chập chờn hư ảnh mờ trông bóng chiều
Mây trời in dấu cô liêu
Cùng nhau rãi bước hồn phiêu vỡ tràn
Cây rung gọi gió mênh mang
Rớt buồn đưa lối lang thang phố nhà
Thinh không vang vọng âm ba
Hai hàng ghế đá hát ca đêm về
Lạnh rơi ướt đẫm lê thê
Phơi đèn sáng thắp đê mê khói mù
Bên em ngan ngát hương thu
Lá khô từng chiếc vàng ru êm đềm
Cỏ xanh lơi lả chân mềm
Thầm thì chìm đắm môi hôn hôm nào
Rập rình vó ngựa xôn xao
Thôi ! Em ráng bước qua cầu đa đoan.
Cà Phê Bên Hồ
Cùng nhau trốn khỏi bóng đời
Cà phê từng giọt nhẹ rơi dịu dàng
Lá khô bám gió rụng tràn
Mơ màng sương lạnh miên man suối nguồn
Rợp đều trãi trắng mặt hồ
Dưói cầu hoa dại ghe trôi nhập nhòe
Chim trời tung cánh mộng reo
Hót ca ríu rít trãi dài rừng thông
Bên bờ thấp thoáng thuyền câu
Đợi chờ bóng cá mịt mù tăm hơi
Ước thầm trông ngóng lệ rơi
Đợi em mộng thoáng tháng ngày biệt tăm
Vó câu ngựa kéo ùa trông
Rót buồn thinh lặng mênh mông dội về
Cà phê thoảng vị đắng cay
Khói tan hương đọng tung bay xuống hồ
Nắng vàng lấp ló bên trời
Mây trôi hờ hững phiếm đời thanh xuân
Nóng ran ướt đẫm tâm can
Liễu rung đẫy lá rối tan cung đời…
Cỗng Chùa Phựơng Vàng
Chìm trong gió lạnh mù sương
Nắng hồng dội bóng mùi hương núi rừng
Đôi chân bước nhẹ ngập ngừng
Hồn em lạc dấu theo từng bậc thang
Chuông chùa động tiếng ngân vang
Thế trần xoay chuyển rối tan phận người
Phượng vàng rực rỡ bên trời
Hân hoan vẫy gọi chào mời chờ mong
Lá vàng phai rụng long đong
Sương đêm ngời sáng rực trong sân chùa
Chấp tay nguyện ước thay mùa
Hồn em Tịnh Độ gió lùa tóc bay
Trống dồn hòa khúc chim ca
Đôi tay vuốt nhẹ cành hoa rã rời
Vô thường sương khói xa xôi
Tay buồn che kín mây trôi chưa về…
Trùng Dương Vẫy Gọi
Tung lên bọt sóng trắng ngần
Con thuyền chao đảo âm thầm xóc nghiêng
Thân lay động nhịp ưu phiền
Hai tay choàng lấy triền miên đất trời
Bóng đời tối lại kiếp nào
Mây đen giăng kín kéo rào chắn ngang
Mưa đâu rơi rụng giăng hàng
Trùng dương vẫy gọi ngập tràn u linh
Chênh vênh bể khổ vô hình
Rác vây lạc bước bám hình lầm than
Mưa tuôn cuốn hết gian nan
Hải âu vỗ cánh vượt ngàn đường bay
Gió về kín dấu êm đềm
Cung trời rực sáng rót thêm nồng nàn
Môi cười thoáng hiện mơ màng
Ánh hồng bừng thắm chiếu vàng nghiệp đau
Ngày qua trông ngóng tình nhau
Hết mưa lại nắng nát nhàu mộng thôi
Sướng đau sáng tối bèo trôi
Khóc cười ái ố siêu hồn đại dương.
Tắm thác hoang sơ
Nước reo trắng xoá rừng khô
Em buông gót Ngọc phất phơ tình đời
Trong xanh thác suối gọi mời
Rữa tan quá khứ tơi bời rối tan
Họa mi hát gọi vang lời
Gió rừng tung cánh lá reo vui mừng
Em hôn mắt sáng tưng bừng
Ôm choàng lấy mộng vui mừng chốn đây
Chân nàng gác dập nước vây
Sóng cuồn trôi hết sợi giây trói chàng
Tung tăng đoàn tụ thu tàn
Đông về lạnh buốt khói tan vỡ nhoà
Nóng trời mắt ướt khóc oà
Tan theo thác lạnh xót xa dòng đời
Cỏ khô bừng sáng xanh trời
Nhấp nhô cây lá reo cười với nhau
Cã đàn suối cá bám phao
Rĩa mòn chân nhỏ hát ca khúc tình
Em bơi về phía đá xinh
Tìm về ão ảnh mong tình chờ Xuân.
Chàng Về Đêm Mưa
Đêm qua mưa động gió tràn
Xé toang bóng tối lang thang chàng về
Bỏ công năm tháng hẹn thề
Ngày dài vắng ngắt ê chề biệt tăm
Hư không thinh lặng ăn năn
An nhiên tự tại rối tăm ngập ngừng
Vòng đời cuốn lấy lệ mừng
Môi hôn ngọt ấm lưng chừng vỡ tan
Đê mê thân lạc ứ tràn
Vườn cây vỗ cánh vàng lan ngạt ngào
Trăng ngàn thoáng hiện mây cao
Gió khuya lồng lộng lao xao cõi trần.
Đêm thâu thân lặng thì thầm
Giường tre rung rẫy nước dầm nóng ran
Gà mai gáy suốt âm vang
Ngôi nhà yên ngủ tình tràn gối chăn.
Chim cô lạnh
Sáo buồn rơi cánh bên rào
Miệng câm thân cứng không chào nhân sinh
Mặc cho sương sớm bình minh
Gió lùa nắng đỗ vô hình lá rơi
Đôi mắt u lạnh xa xăm
Hồn chim lạnh buốt tình thâm mất rồi
Không còn sáo hót líu lo
Khung trời dấu kín khói tro sau vườn
Buồn cau rủ động sầu thương
Lập loà bóng nắng miên thường vàng phai
Hoa cười tung cánh thiên thai
Đàn ong réo gọi chị hai dậy rồi
Khúc cầm rộn rịp không thôi
Hát ca bay lượn sục sôi sáo sầu
Thế gian vô ngã về đâu
Chim nghe chuông động bay lên cõi trời.
BÊN ĐÃO LẠNH
ĐÃO PHÚ QÚY
Sóng gầm la não lòng
Buông xuôi đôi chân mõi
Mù căm đêm tối vây
Em lạc chốn hoang sơ
Gió ào tung bay áo
Sao trời bừng mù sa
Buông lơi em ôm chầm
Mi cong khóc lay chàng
Thầm thì cỏ rung bờ
Con Còng trốn tìm hang
Vỡ tràn mộng tình mơ
Ướt dầm thân ngỡ ngàng
Ngủ tình trên cát mịn
Gió lạnh đẫm trăng ngà
Mái chèo dội xóm chài
Sáng vàng soi chiếu lại
Sương lạnh buốt thân em
Ngọt ngào ánh đêm khuya
Khát khao bóng hai người
Trần gian quá bình yên.
Sáng soi
Trời đất rầm gọi lối xe
Ngồi yên tỉnh lăng lắng nghe khóc thầm
Bên ngoài gọi thét tan âm
Thôi thì bỏ hết mê lầm trong tim
Sáng mai ca hót tiếng chim
Vàng soi nắng dội im lìm lẽ loi
Nhìn xem bóng lá sáng soi
Tàn hơi cỏ mục một đời cô liêu
U linh động kín khói thiêu
Màng trời mây xám tiêu điều thế gian
Lòng người ôm kín gian nan
Kêu trời lạy đát thế gian hững hờ
Hai tay nắm chặt lờ mờ
Mồ hôi nước chảy sờ sờ quạnh hiu
Có nghe tiếng khóc buồn thiu
Đẫm trong sương lạnh gió thu cuốn về
Con đường bịt lối ngăn đê
Bít luôn quá khứ mãi mê cung trời.
dấu hình
Chùa Trên Đồi Cao
Sứ phai trắng xóa đỉnh đồi
Em quỳ khấn lạy Phật ngồi trên cao
Chim ca rộn rã lao xao
Lá vàng rơi rụng vẫy chào thế gian
Khói hương nghi ngút bạt ngàn
Cuốn trôi gian khó vùi tàn khổ đau
Chuông ngân vọng tiếng kinh cầu
Tóc em theo gió buồn sầu chơ vơ
Con đường dốc núi nên thơ
Theo em lên bậc thang mờ mù sương
Hàng cây nguyệt quế đưa hương
Ngọt ngào thanh sắc vấn vương tình trần
Trống chùa rung chuyển pháp luân
Xóa mùi tục lụy sáng ngời vô minh
Tay lần chuỗi hạt cầu linh
Hương xuân nở rộ an bình khắp nơi.
Quay về chốn cũ
Biển đồng vọng khơi tìm tín vật
Nắng vàng phai ốc lạnh hoang sơ
Dấu chân lún hằng sâu mục dại
Sóng vẫy gào lau gội tịch liêu
Biển rã rời hằng lưu dấu tích
Bóng thân người vỡ vụn trời xa
Chim lạc dấu ngậm ngùi đất lạ
Nén hương tàn ngào ngạt phương nao
Còn đâu nữa? Hát ca rừng lạnh
Vọng ngút ngàn khói bụi sóng trào
Bên cốc rượu tình trào men đắng
Nắng hừng lên rêu phủ đá xanh
Con Ốc lạc trơ mình ngó lại
Dấu úa tàn lạnh buốt trời đen
Thân lầm lũi cày sâu huyền hoặc
Nước dâng cao xoáy sạch vô thường.
Thác Trắng
Thác Trắng đỗ vượt tràn rừng cây lạnh
Chim hót ca líu lít lá rụng cành
Em tắm gội lột mình tràn nắng ấm
Tâm hân hoan lơ lững sương khói phai
Tóc buông trôi nhấp nhô dòng rã mục
Bọt sóng trào xoáy ngạt cuộc tình đau
Dẹp bõ hết phận đời con rối cuốn
Tan bõ đi náo loạn động tim em
Bên vực núi rầm rì gió khóc thét
Cây đỗ ngang ôm kín bóng đá âm
Thác cuốn la than van trùm nhân thế
Chuông chùa ngân xé toang u minh giới.
Sóng Tràn Biển Cát
Tình mân mê thành đá lạnh thầm
Vuốt rong rêu úa mục bám dính đầy
Hôn lên nhẹ phất phơ dòng thác đỗ
Ánh trời hồng rực rỡ cuộc đời tươi
Nghiêng mình phiến đá lặng câm
Gió nồm thổi cát âm thầm chìm trôi
Tóc em hờ hững buông lơi
Cuồng vây mọi hướng tơi bời lối đi
Biển xa trắng xóa từ bi
Mây trôi bàng bạc thầm thì nắng phiêu
Liễu khô cành rụng phong rêu
Lấp tràn dấu nóng đốt thiêu hồng trần
Chân đi tâm dạ ngại ngần
Trăm ngàn gai nhọn rần rần choáng đau
Tháp chùa lơ lững trên cao
Trang nghiêm cổ kính sương chào vọng thiên
Sóng trào vỗ nát triền miên
Dối gian vây kín khí thiêng đất trời
Chuông vang động vọng hương mời
Chánh văn lưu dấu tích đời đổi thay.
Thác Parkleur
Gió Lào thổi rộn rừng xanh
Cuốn bay nóng cháy bạt ngàn nước reo
Tiếng la dội vọng kéo theo
Âm vang nát nghiệp chim reo vỡ oà
Tay nâng ngọn lá cuống trào
Động rơi bóng rụng khóc oà vai em
Rung rinh mái tóc bay lên
Ướt đầm thân xác bồng bềnh lạnh tuôn
Trôi về phố thị mưa cuồng
Trùm vây sông lạnh mù sương kín bờ
Cỏ Lau lắp phủ ơ thờ
Hoa bông trắng xoá hững hờ âm u
Lá rừng thay máu sắp thu
Vàng phai nhuộm sáng vi vu động rừng
Rì rào thác nhảy tưng bừng
Bên kia bóng dáng Phật nằm nhập tan.
Biển Khơi Lạc Dấu
Mờ trong biển trắng mù sương
Dạt vào bến cũ tơ vương mộng đầy
Mênh mang dòng nước đổi thay
Mây buồn che kín tháng ngày đợi mong
Bóng trôi theo bóng long đong
U minh lấp lối lưu vong quê nhà
Não phiền vây phủ ta bà
Khói đen hương lạnh vỡ òa tìm nhau
Sóng tràn dội giấc chiêm bao
Nhấp nhô cốt nỗi trôi tàn phai phôi
Khô đời chìm lắng biển khơi
Cuốn đi hư ảnh một thời trần ai
Ngày qua ẩn dấu thiên tai
Gió cuồng nát nghiệp tàn phai cung trời
Hư không vọng tiếng không lời
Dìm trong sấm dậy tơi bời cuốn bay…
Về Cõi Xa Mơ
Than van cỏ mục xoáy trời
Lá vàng rơi rụng tơi bời rừng xanh
Dây leo cong uốn trên cành
Tiếng chim thét động tan tành bóng đen
Thân em nát rũ ru êm
Níu tay vội vã bay lên cội nguồn
Gió lùa muôn lối thổi tuôn
Dập dìu suối bạc trắng cuồng nước xanh
Trôi về biển đẹp trong xanh
Hòa tan sông nước trong lành khí linh
Vọng âm vẳng tiếng dội hình
Ngắm nhìn mây gió tái sinh mộng tình
Thiên đàng an trú thanh bình
Không tham sân dối sanh linh kiếp đời
Đất lành chim đậu sáng ngời
Vang lên men ngát hương mời tinh em.
Phong sương
Em như ngọn gió buồn nương
Còn anh chỉ có vấn vương tình hồng
Lâng lâng gió quyện hương nồng
Chòm mây trắng nhạt bềnh bồng vô không
Em còn mơ chút nào không?
Này đây hơi ấm trắng bông tình mời
An nhàn tự tại tơ trời
Lao xao gió gọi xuất đời phong sương
Bụi bông ngào ngạt mùi hương
Hoa quỳ thắm đỏ buồn vương cuối bờ
Bâng khuâng tháng đợi năm chờ
Hồng tươi đỏ thắm nụ cười em mang
Sương mai rớt xuống hai hàng
Dùng dằng gió lộng bàng hoàng tâm em
May còn lá rụng dịu êm
Đọng đôi vai lạnh ướt mem rỗng tan.
Kỷ Niệm
An Ninh
Hàng tre xanh mát vây làng
Đong đưa theo gió mơ màng khói tan
Cau phơi chuối trổ tràn lan
Chim đua nhau hót cây bàng chờ bông
Nàng về ôm lấy mộng không
Đè lên vai nặng phiêu bồng mơ hoang
Sau vườn hoa bí kéo đàn
Cuốn lên giàn mướp mênh mang chiều tà
Tre vàng lấp lánh là ngà
Lao xao trong gió như là mộng reo
Mây trôi che kín thuyền neo
Hồn ta lạc lối níu theo con tình
Sao đêm in bóng lung linh
Chìm trong thinh vắng mơ hình dáng xưa
Vẫy chào ký ức xa đưa
Một thời hoang dại lưa thưa dấu đời.
con tim
Bóng Mưa phố lạnh
Bắn tung giọt nước lạnh tanh
Phố phường quạnh vắng khô cành trời đen
Lá vàng trùm kín lề quen
Chơ vơ ngước động buồn len mưa rào
Nắng mai trốn mất phương nào
Hàng cây tê buốt thì thào mù sương
Tiếng chim lạc dấu thân thương
Trốn đâu mất biệt vô thường cõi thơm
Trốn vào gốc lá chìm sâu
Vọng than thét gọi tiếng cầu xé toang
Cảnh tình phơi ướt tan hoang
Rớt rơi tục lụy cuốn tràn phong rêu
Đôi chân ướt đẫm xác thiêu
Bước chân em lặng thấm đều đôi vai
Vũng đen in dấu mưa rơi
Bóng tròn trắng ngọc vỡ bờ nhân sinh
Em ngồi ghế đá tắm mình
Lặng nghe khúc nhạc đoạn tình lê thê
Thinh không rừng vắng
Lắng nghe bầy muỗi hát ca
Xoay quanh bếp lửa bay xa khói mù
Nước về dội sóng âm u
Gió trời se lạnh thiên thu cõi lòng
Lâu lâu vọng tiếng dế mong
Lạc trôi mờ mịt vỡ trong khung trời
Bầy dơi kiếm trái vườn mơ
Rên la bay lượn ghé bờ rừng tươi
Nàng ôm con bú đong đưa
Nghe vang lộp độp tiếng mưa đêm lành
Tĩ tê giọt nước năm canh
Trắng phơi đôi vú nắng hanh mai về
Góc bàn chàng gục say mềm
Dĩa cơm chén rượu mắm nêm rau cần
Ánh đèn côi cút vô thần
Tối tăm cộng hưởng cuốn thân lạc bầy
Buổi sáng mơ hoa
Em đi về cõi xứ mơ
Tiếng người tiếng hét thẫn thờ tình đau
Phố xe ngập lối cuốn mau
Kinh cầu em nguyên cho nhau hội trùng
Nhớ mai vắng lặng... Em chờ
Bóng mây rơi xuống kéo đời bóng anh
Xứ xa vắng lặng buồn tanh
Mơ về nơi đó mà lòng cũng đau
Loanh quanh sương phủ sau vườn
Tâm tình cùng lá vương vương kéo về
Từ trong đọa lạc đê mê
Chồi hoa ươm nắng nhụy đời thanh tao
Hơi ta như cõi vô thường
Nhân duyên cuốn lại dị thường không em
Hoa như lạc bước rừng xa
Ta bà mỏi cánh kêu la rối trời
Bóng đời ngắn ngủi mưa hoa
Thỗi đi phiền não cho đời ngập hương
Xanh xanh tím đỏ bên tường
Nhập vào hồn lạnh in hình kiếp sau.
Bóng đời
Lấp lánh ánh dương tan
Sóng gợn như cát vàng
Nhấp nhô ôm bờ đá
Đôi mắt nàng mênh mang
Buổi chiều vọng gió reo
Tóc thề buông lưng hạc
Phủ kín đôi bờ vai
Nghiêng cây đổ bóng dài
Bụi hồng bao phố nhỏ
Tuổi ngây thơ còn đó
Viên đá lặng im buồn
Ghế đá chìm công viên
Ta môi lạnh gió đông
Nỗi buồn ngập trong lòng
Thinh không giờ hoang vắng
Trôi về bên bến sông
Nhớ tóc em thân thuộc
Trói buộc cả đời anh
Bờ vai gầy mong manh
Anh mãi luôn mong nhớ
Dù xa xôi cách trở
Anh vẫn mơ về em
Bóng đời có chênh vênh
Tình ta càng sâu nặng.
Ướt đẫm phố mưa
Ẩn mình lặng gió ru êm
Cà phê giọt nhỏ bình yên chốn này
Còi xe lửa ré rộn vang
Lạc loài hoang dại tóc nàng rối tung
Mộng say lơ lững tương phùng
Chìm trong khổ nạn mịt mùng buồn đau
Sáng trời tối kín mưa mau
Bướm vờn lẫn trốn về đâu gieo cành.?
Phận đời trôi nỗi mong manh
Đâu là cõi phúc lạnh tanh não phiền
Mưa ngâu rơi rớt liên miên
Thả bay cuồng loạn truân chuyên trăm đường
Nước tuôn ướt đẫm phố phường
Thân nàng thấm lạnh xót thương phận người
Đâu còn giọng nói tiếng cười
Vô nhân mục hạ cuốn đời trầm kha.
Chùa Đục bên đời
Rừng khô vây kín đỉnh đồi
Đá đen sáng dội nước trồi trắng xanh
San hô loang loáng trong lành
Phận người hải đão mong manh khốn cùng
Mây trời đỏ rực uốn cong
Vây trời gió lông cõi lòng lặng yên
Xa xưa sóng đục sâu liền
Phật Bà sáng dựng thiêng liêng đất trời
Ngạt ngào hương khói lững lơ
Trầm nhang đọng dấu phất phơ ánh đèn
Bóng người tục lụy rối ren
Chấp tay khấn nguyện bóng đen mịt mù
Dấu tích tràn đọng âm linh
Mồ thiêng phơi bóng tử sinh kiếp trần
Rêu xanh hồn lạc phong thần
Đọng đầy mõm đá lâng lâng chưa﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽dịu hiền
Hoa Ngát vườn Thu
Vàng thu nắng nhạt trãi dài
Ngạt ngào thanh sắc hoa nhài trổ bông
Mây trôi phiêu lãng bềnh bồng
Nàng ngồi tĩnh lặng môi hôn sương mềm
Lá vàng rơi rụng bên thềm
Mấy hàng nguyệt quế êm đềm tỏa hương
Họa mi ca hát vang lừng
Nhớ về cố quận rưng rưng lệ nhòa
Lạc bầy từ thuở hoang sa
Kêu la vọng thét mờ xa cung trời
Chìm trong đáy ngục mù khơi
Hồn lang thang dấu tơi bời buồn đau
Bóng đêm thả nhẹ hương cau
Ngọc lan ngan ngát thơm sau vườn nhà
Hồng nhung sứ trắng chan hòa
Tấu thành khúc hát vỡ òa mộng trôi
Mở trong sương khói mơ màng
Nàng ôm hư ảnh thiên đàng xa xôi
Mờ trong sương khói chơi vơi
Nàng ôm hư ảnh xa xôi mơ màng.
Bước chân đẫm ướt lối về
Bàn chân rã rời ngày đêm
Đẫm trên vùng nước buồn rên cung đời
Đôi vai mang túi mọt thời
Cuốn sách tập vở tơi bời gió đưa
Giã từ bè bạn trường thưa
Đôi chân lê lết sáng trưa mưa rào
Lệ trào biến mất hôm ngào
Mong về cố quận thì thào cùng mây
Anh đi cữa ngõ miền Tây
Đêm khuya gió lạnh ùa vây kín chờ
Hương linh vất vưởng bên bờ
Khói nhang cuộn gió hững hờ nước lên
Chân em lạc quẫn vườn đen
Dầm mưa nóng dội thân quèn nỗi trôi
Bên đường đèn sáng tắt rồi
Thoáng nghe rừng gọi úa phai cõi lòng
Bóng Ngọc chùa Linh Sơn
Tràng lam bên sông Thu
Xa xa ánh dốc mù
Chập chừng mây trắng bay
Kinh mõ đều dội tay
Linh Sơn đẹp vô cùng
Lá vàng lác đác buông
Chuông tâm hồn ngưng đọng
Hương trầm bay muôn trùng
Từ Anh bỏ cuộc chơi
Lánh xa trốn hồng trần
Long đong núi đầy vơi
Lập Linh Sơn Phật tự
Đen Huyền ba đồi trời
Bồ đề lá mời rung
Phật nằm tịnh vô lời
Hào quang nước Ngọc tung.
bàn tay
Phố Cũ Lạc lối
Phố buồn vắng lặng tha ma
Then cài cửa đóng nhà nhà lanh câm
Saigon mất dấu ru thầm
Mây đen che kín ngát trầm u linh
Chìm trôi dịch vật vô hình
Lửa bùng đốt cháy khói tình vỡ tan
Thương thay nhân thế bàng hoàng
Nghiệp đời vay trả phủ phàng đắng cay
Nhà thờ gió thổi chuông lay
Âm xưa vang vọng buồn này rụng rơi
Lòng tin nát rã chơi vơi
Trời xanh có thấu muôn nơi khóc cười
Bao giờ mới hết tháng mười
Hàng cây khô lạnh mộng đời vỡ tan
Bước chân lỗi nhịp xé màng
Ứa đau góc phố tìm nàng nơi đâu?
Ngựa hoang đêm trường
Trẻ thơ gào khóc bên đường
Tay cha vú mẹ dặm trường mưa mây
Bẽ bàng che kín kiếp nầy
U tình vất vưởng sum vầy nơi đâu?
Mộng đời hoang tưởng chìm sâu
Trùm vây hãm lối phai mầu trống trơn
Thinh không bao nỗi trách hờn
Quê nhà mờ mịt chập chờn sương tan
Đêm khuya mưa lạnh gió tràn
Đoàn người cùng quẫn vượt ngàn trường xa
Ánh đèn sáng dội ta bà
Lệ tuôn muôn giọt như là mưa rơi
Hai tay ôm kín chơi vơi
Con thơ lạnh buốt buồn đời xót đau
Chồng khom rú vội xe mau
Mây trời lóe sáng ngậm lau mắt mờ.
Kéo Trời Sương Lạnh
Trong bóng tối châp chờn mờ sáng
Lướt thuyền trôi thoát kiếp bụi trần
Làn nước lạnh dấn chìm gian khó
Vây ám đời phận số long đong…
Sương buốt giá phủ tràn vai lạnh
Nắng trời mai hờ hững trên cao
Trong thinh vắng nhập nhòe nón lá
Lệ thầm rơi rụng động vũng đắng
Tay cuốn nhanh - phai mòn bến vắng
Bọt sáng trôi loang loáng cá mương bay
Lưới kéo cao - mờ tàn rên xiét
Rêu phong trôi bám níu mạn thuyền
Nhánh cây mục - rã buồn tím ngọn
Vướng vất nhiều sâu bọ tanh hôi
Rồi tan theo hư không dối gian
Em cúi mình tóc rối mộng không.
Mưa trắng giữa Đầm
Lung linh sáng dội trăng ngà
Níu em hoang phế lụa là hoang xa
Sao trời chiếu dội hát ca
Sang mùa gió lạnh mờ sa trắng đầm
Rung rinh xào xạc lá Bần
Hồn em lắng đọng phân vân ảo hình
Đôi tay choàng giấc mộng tình
Ngập tràn hư ảnh phiêu linh kiếp người
Chị Hằng soi bóng nụ cười
Tan theo suối tóc bên người chàng say
Đêm khuya đọng ánh trăng tà
Ngắm nhìn nước ngập mái nhà nhện giăng
Chim kêu vang vọng băn khoăn
Mây cuồng kéo tới buồn chăng giông tràn
Mưa tuôn nước ngập mù tan
Em say ngủ ướt mênh mang sóng trời…
Trong xanh nước ngọc bóng đời
Hàng dừa run rẩy rã rời lá hoa
Con thuyền ngược sóng dội xa
Hư không chìm nỗi vang ca chàng về…
Bóng ai cùng đường
Hắt hiu ngọn gió bên đường
Cỏ Lau trắng nhạt vô thường nhẹ rung
Thân cây bàng bạt úa xanh
Sương tan hoang nát lạnh tanh khô đời
Thân mềm nghiêng ngã trắng thơ
Hạt bay rung gió bơ phờ cuồn trôi
Ven đường đẫm ướt phai phôi
Còn lê bước mõi đơn côi cúi đầu
Khung trời tối mịt nhịp đau
Tử sinh đè nặng khóc than nghen nghào
Cố hương vời vợi nghóng xa
Rừng dừa khô lá xác ma gọi mời
Bỗ nhào mắt nhắm vô lời
Mặc cho bão nỗi phất phơ úa vàng
Tiếng kinh chuông mõ lời vang
Xác bay tịnh độ phủ phàng thân con.
Biển Dừa Sóng Loan
Nghiêng nghiêng lồng lộng sương nồng
Hàng cây đứng lặng bóng hồng tàn phai
Sóng lan ngấm nước lạnh đầy
Cuối Guồng chim Yến lượn bay góc bờ
Rừng dừa xao xác mong chờ
Trái sầu khô rụng hững hờ trời cao
Cành buông thả vội lao xao
Vàng phai sắc lá kiếp nào vỡ tan
Tàng cây đợi gió đong đưa
Hồn chìm rơi rụng rể bừa nghiệp yêu
Nắng trôi ẩn dấu hắt hiu
Âu là phận số cô liêu đời nàng
Trói lòng ôm cuộn sóng lan
Mềm chân nước đẫy hoang tàn rêu phong
Nép mình đá bóng xanh non
Thân nàng lạnh cóng dấu son hung nồng
Khơi xa địa ngục vời trông
Mây đen giăng kín trời đông giặc cuồng
Ẩn trong chiến cuộc phiêu bồng
Chìm sâu biển động sinh tồn tử sinh.
Mưa Thu Cuối Phố
Bướm bay trắng xóa đầu kênh
Chập chờn Yến lượn sương mờ trời đen
Mây buồn gọi gió đan xen
Tỏa đầy hơi lạnh bóng em mịt mù
Nước dầm đọng dấu sau mưa
Hàng cây đứng lặng lưa thưa rung cành
Xe qua náo động thét mau
Chìm trong thế sự nhạt mầu bể dâu
Góc xa mây xám về đâu
Mưa tuôn đổ xuống u sầu cuốn theo
Vang xa vọng tiếng má đào
Bao nhiêu tục lụy trôi vào thiện tai
Em tôi lạc chốn sầu ai
Ngâu trời rủ hạt vàng phai dấu nàng
Lá thu lạnh đẫm tơ vàng
Đi trong phố ướt mơ màng bước chân
Bụi trần ẩn bóng sông đen
Rác vây ngục tối tràn len nghiệp đời
Trắng trời lanhj lẽo thế nhân
Thái dương ấm áp về trong môi cười.
Cụ Bà bán bánh
Ngày ngày hai buổi sớm hôm
Bóng cò lặn lội mù căm mới về
Lom khom đơn lạnh ê chề
Còn bao nhiêu bánh phơi thân góc đời
Dấu trôi rãi bước khắp nơi
Hang cùng ngõ hẻm chơi vơi phố phường
Đêm tàn xay bột ngùi thương
Chắt chiu hạt đậu nóng phơi trãi đều
Tuổi già vất vả trăm chiều
Thinh không vắng ngắt tiêu điều chìm sâu
Mây đen che kín đỉnh đầu
Mưa trời kéo lại về đâu chạnh long
Rỗ tre kín lá bánh bèo
Trắng phơi tỏa nhẹ xóm nghèo tàn phai
Tiếng rao văng vẳng bên tai
Dầm mưa dãi nắng trãi dài bước chân.
Mịt mù quê xưa
Hàng cây lặng đứng ơ thờ
Bóng đèn xanh đỏ vật vờ sương khuya
Cùng nhau chạy trốn vô minh
Thẩm sầu riêng đọng bình sinh ngỡ ngàng
Đường xa mù mịt thôn làng
Mẹ cha trông ngóng ứ tràn bể dâu
Đêm trường ướt đẫm về đâu?
Chồng đèo vợ mọn con thơ vượt ngàn
Rừng cây lệ đổ hai hàng
Tích xưa tái hiện lá vàng con bơi
Tử sinh kệ mặc cho trời
Cành tuôn rơi rụng rối bời buồn đau
Dừng chân nghĩ bước bên cầu
Soi mình bóng nước chìm sâu mộng thường
Lòng trôi khô vỡ phố phường
Rớt tan sông cuốn tìm đường về quê.
Nguyện cầu ân sủng huyền linh
An lành về đến mái nhà yêu thương.
Cỗng CHÙA
Quay về cố quận Sông Côn
Bão tung mây động cuối trời
Đường xa thắp sáng người cười mưa tuôn
Bóng xe chiếu dội rối luồng
Ta về cay đắng lạnh buồn trầm kha
Núi Côi ẩn hiện xa xa
Tay ôm bé khóc thì thào lời ru
Mái nhà thoáng hiện âm u
Hạt mưa rơi ướt tình thu bên cầu
Khuya qua rong ruỗi đèo Me
Lạnh căm sương xuống mờ vương dặm đường
Ta về mưa ngập khắp vườn
Trời xanh có thấu đoạn trường chìm đau
Luống tre bụi chuối hàng cau
Reo cười thấm ướt cúi lau thân tàn
Dòng sông xanh ngắt mơ màng
Lục bình trôi dạt tình làng xóm quê
Cố hương yếm ngủ lời thề
Niềm tin bay mất vỗ về đau con
Ta nguyền một dạ sắc son
Tổ tiên hương khói chút lòng dâng lên
Mai ta tắm gội bến nhà
Sông ơi lưu dấu mộng ngà tình quê.
Bay nhẫy
Bóng nước trong hình ai gợn sóng
Mãi rung rinh chớp loé vô hình
Màu rực sáng dấu tình ẩn hiện
Tiếng thét la duyên thiện tái sinh
Thân rã mục trôi dần khô lạnh
Lá bám vây vàng nhạt sương mai
Bông nắng sáng chìm trôi mất dấu
Em lạc loài khô đắng trời cay
Ngàn hoa nỡ tan dần cổ tích
Vạn hương nồng mờ mịt rừng hoang
Trăm nụ hôn lãng quên thoáng chốc
Còn mình em lịm sóng hồ xanh
Thân gãy đổ bên kia vắng lặng
Nơi chốn này hoa lá tái sinh
Mất hay còn luân chuyển tử sinh
Đôi tay rã yên bình vắng tanh.
Đôi tình nhặt rác
Vàng phai lóng lánh phố phường
Chồng đeo vỡ nhặt thiên đường sáng mơ
Lao xao động bóng như thơ
Uyên ương vui sống lòng mơ hương đào
Nụ cười rộn rã phố loa
Áo vàng nhạt nắng nóng tràn u minh
Bụi đường lắng đọng sanh linh
Chút đời văng vẳng tình mình sáng trong
Trên cao lửa cháy vỡ tan
Cung trời đen kín khói than mịt mờ
Hồn bay chìm đắm vỡ bờ
Ngón tay nắm chặt mặt trời định phân
Sứ quân lạc lối phân trần
Theo đàng kiến đỏ kiếm đường trốn sâu
Hai tay bó gối tu tiên
Đôi chân lạnh buốt hồn phiêu cõi trời
Hương ơi ngao ngán bình linh
Chút đời văng vẳng tình mình sáng trong.
Sắc hương mùa lũ
Quay về khuya tối sắc hương
Bơ vơ xơ xác đoái thương não nề
Đôi mắt ướt lệ trăm bề
Mộng mơ mất dấu tràn trề xót đau
Nhân tình vạn tiếng thì thào
Đói cơm không sợ phương nào quay chân
Kiếm tìm tan tát lòng dân
Đâu là Chánh đạo đâu là thiện nhân
Lụt tràn loan dấu vô tâm
Bập bùng gió bão thiện âm cuốn trào
Chim trời vỗ cánh tung hoan
Màn đêm hiu hắt lạnh tan u sầu
Ngoài đường xe cộ qua cầu
Chồng gầm con khóc vợ bầu choàng vây
Cung trời lửa khói xác thây
Đôi mắt ứa lệ ngóng mây não nề.
Đàn chim sẽ
Sáng về giọt nước sắc mây
Hàng cây nghiêng ngã bũa vây kín rào
Ông Trời trốn mãi trên cao
Bầy chim hót nhẫy lao xao đất lành
Nắng nhoè đọt lá trắng ngà
Rung rinh hoa nỡ lòng chào tìm nhau
Lặng mình mặt nước lặng đau
Soi mình mây rũ chìm sâu co mình
Ta soi bóng xuống với tình
Lắc đầu buồn quá thình linh tã tơi
Bông Hồng nhún nhảy lệ rơi
Gió trời sôi động một thời buồn đau
Sáng bừng vây kín xa xăm
Tiếng than thét hú phố đăm lạnh tràn
Bướm vàng vỗ cánh cưu mang
Bóng người đơn chiếc phá toang phận nàng
Bồ câu hạ cánh ngỡ ngàng
Dòng tình im chết nắng vàng phai phôi
Bướm bay tung cánh thôi rồi
Tím cây mờ mịt phai phôi giòng đời
Nắng về đậu lá long lanh
Chim ơi reo hót mong manh gió trời.
Dấu Cát Mang Theo
Phơi phơi mình - đùa vui trong sóng cát
Gió rì rào mơn trớn mảng da thơm
Tóc vờn bay tung tẩy với mây buông
Nắng thiêu đốt - Đen láng cã hình hài…
Mấy hàng dương nằm im lìm đợi gió
Bóng rối tung tóe lửa góc đồi xinh
Bụi hoa dại vươn mình lên nghênh đón
Xương rồng kia - Rung gai nhọn mĩm cười…
Những hạt cát bám sâu vào da thịt
Mang mang theo dấu tích vạn niềm đau
Bao thống khổ đọa đày thân hoang mục
Cứ lan theo tủi nhục phận giang hà…
Làn sóng biếc vẫn dạt dào không biết
Người cúi đầu lầm lũi chốn phong ba
Bao nước mắt tuôn rơi không kể xiết
Bóng lưng còng mòn mõi cố quận xa…
Rửa sạch hết bụi trần đeo dính chặt
Nắng vàng lên bối rối áo em bay
Em rực sáng bóng dương bừng tỉnh giấc
Có quay về hương ấm đậm tình say.
Trắng Hình Thác Xinh
Băng qua đỉnh núi Thiên Hồng
Loanh quanh bước xuống mấy chồng đá xinh
Bâng khuâng nghe suối gọi tình
Thác tuông réo gọi trắng hình góc Xuân…
Em tôi ngoảnh mặt trêu hoa
Bằng lăng tím mộng đọng sương rung mời
Lao xao chim hót vây đời
Màu hoa nguyệt quế hương ngời trắng tinh
Bóng con thác đổ xinh xinh
Sánh cùng đôi lứa ru tình thế gian
Bọt tung tóc rối ơ thờ
Sợi buông lơi lả tình ngờ muôn phương…
Hồn em ngập bóng giáo đường
Hai tay chắp lại thơm hương nguyện cầu
Nụ cười dấu kín nơi đâu?
Thắp lên giải thoát rối tinh cuộc đời
Em bơi qua bến Ngân hà
Ngồi trên phiến đá rong rêu hẹn hò
Lá vàng rơi rụng như mơ
Thiên thai thanh thoát như là cảnh Tiên
Đá cười. Ta cũng thế mà.
Nghìn năm tỉnh lặng Ta bà tịnh tâm
Bỏ quên cuộc sống phù vân
Phải chăng em có? Lâng lâng mộng tràn?...
Góc biển vắng
Trời thanh vắng rầm rì em tắm gội
Sạch trôi đi bám dính khói bụi trần
Con còng chạy đuổi theo bóng hình nhỏ
Mặc sóng reo ào ạt vỗ chân người
Táng cây héo úa đong đưa
Thả hồn rơi rụng rừng dừa nghiệp mang
Nắng lùa hôn lướt hắt hiu
Âu là phận số đời nàng thở than
Thân tàn rã rơi mù điên
Đầu ai gục xuống liên thiên khóc oà
Hai tay buông rớt thôi rồi
Ngàn con mộng đẹp tơi bời cuốn bay.
LÔ CỐT
Đầm cát lạnh
Gió lùa cát phai mờ trời nóng đỏ
Tiếng thét than u đẫm một góc rừng
Đôi tai điếc rồi bùng em chết ngạt
Những mưu mô ướt đẫm cát vàng xoay
Bầy chim én lao mình đầm nước bạt
Muốn hoá thân tàn phận - phận đời đau
Rừng Sen đỏ lá bông khóc than thở
Tiếng trống chùa vọng dội khúc bi ai
Bừng gầm thét đám dê trên mặt lộ
Rượt đuổi theo bụi bám phủ mịt mù
Con bò mộng quay đầu cầu khấn nguyện
Nóng đốt lên thiêu đốt thế gian Em
Cây rã mục im lìm lòng thinh lặng
Dội kín đường phơi đồ xác tàn phai
Em ôm lấy mộng tàn khói hương lạnh
Bay về đâu Tinh độ góc cát sầu.
Cầu Đất sương khói
Trời vừng sáng ánh hồng phai nhạt
Mây mù trôi đỏ ửng im lời
Buông lơi xuống dốc đời mơ ước
Thân cây già cạn kiệt niềm đau…
Rừng trà dây sắc vàng trong nắng
Bóng tươi nồng rẫy lá run phai
Chim ca tiếng co thắt buốt lạnh
Chuông thầy reo động gió tê da
Em xuống lên - níu chặt hầm gang
Của một thời xe lửa khơi màng
Còn lại đó rừng ma rên vọng
Tiếng dơi kêu xé khiếp rung đàn
Trong xa tít - vang động âm ba
La thét dội - ngắt nghẽn nơi nào?
Hồn nhân quái lưu đày mạt kiếp
Cầu xin về an trú lưu danh
Thôi em về cỏ lạ cầu qua
Rão bước đẫm nhẹ - ngát hương hoa
Bỏ quên hết dòng đời khổ lụy
Chút an bình về cõi Ta bà…
Rượu với trời đen
Rập rình xe lửa lướt qua
Dội vào hốc núi sóng xa tung trời
Gió tràn biển động chơi vơi
Lanh căm tay rượu bên trời u minh.
Vọng âm một khúc cầu kinh
Từ ngôi cổ tự ẩn tình biển xanh
Bóng ai lạnh lẽo mong manh
Dạt vào ẩn hiện hồn linh dị thường
Ta bung cánh cửa trời đen
Mập mờ trắng xóa ánh đèn ngư dân
Chắc chiu hớp rượu lâng lâng
Em ngồi nhắm mắt nhập thần tịnh an
Đường trần xe cộ rối tràn
Lao đi như rắn chìm tan mộng dài
Sấm trời lóe sáng bi ai
Gió ơi! Thổi mạnh thiên tai nát rồi.
Bông cỏ
Chút sáng động rung cùng gió
Lá xanh tươi nhẹ buốt có cùng nhau
Vàng tươi năng dội phai màu
Thăm hồn ngấm đắng lòng đau tím buồn
Hoa trắng mãi động tình ong bướm
Phấn hoa nồng dào dạt ngát thơm
Bữa vây thế giới lá khô
Mốc meo phèo phọt dưới bờ rêu xanh
Bướm trăng tung mình đổ xuống
Đôi cánh thả cánh mơn trớn tình nồng
Đão quanh bông nỡ phơi tình
Tìm đâu mộng đẹp sáng mình trần gian
Búng Binh Thiên
Bèo xanh xanh dạt kín hồ hoang lạnh
Trắng đám cò lượn sáng mây loan trời
Em buông tay rã mục bến lặng cười
Vòng nước đục vây vòng đời hoang dã
Chim ca hót nhảy mộng phèn nong đất
Giấc mộng tình tan vỡ tháng ngày trôi
Tắm mái tóc trãi đài theo khổ nạn
Chiếc thuyền neo cô lặng cùng khiếp đời
Bùng rung động nước hồ lao xao dậy
Chiếc lưới tung vây kín góc hồ im
Con cá lóc trói mình trong bóng chết
Tiếng chuông chùa ngân vọng kiếp trần ai
Bóng mây trắng xoá tan vàng phai rụng
Mãi rừng mình chao đảo bóng dáng em
Đôi tay mõi run run con sóng bạc
Như chìm dầm lạc bộ thiên đàng xa
Chiều Trên Sông Tả Vu
Miên man ta trôi mãi
Trôi về thượng nguồn xa
Ngược dòng con sông chảy
Rối rít tiếng chim ca
Nghiêng ngã hàng tre già
Cúi mặt xuống lòng đau
Tiếng em cười hoang dã
Xua nỗi buồn đi mau
Bóng ai chìm trong nước
Chùa động trên đồi sim
Mênh mang chiều giăng tím
Ngày rằm khói hương bay
Mây trôi trên sóng biếc
Con cò ôm cành khô
Lâng lâng xanh mướt trời
Ôi ! Chảy về nơi mô?
Bông dại đỏ rung rinh
Bèo trôi vẫn vô tình
Thẩn thờ rung linh động
Nụ hoa tím chơi vơi
Lá tàn bám rong theo
Bọt nước tung cá nhảy
Động dội tiếng mái chèo
Luồng nước giao động nhảy
Ánh sáng mờ lấp lánh
Ru hồn em tỉnh mộng
Róc rách dưới mạn thuyền
Mặt trời hồng chóp núi
Nắng đỏ rực sáng đời
Lồng lộng chiếu trăng soi
Lơ thơ vài tảng đá
Thác buồn tuông nước chảy
Hoang sơ chốn mê cung
Đá tràn rêu bám dính
Em lội xuống nước rung
Nhan nhám từng ngón chân
Thầm thì hôn nhè nhẹ
Nâng tay cuốn vẫy bờ
Em đong đưa rung động
Cạn khô lòng chai cứng
Rữa sạch lớp bụi trần
Phủ vây đời nghiệt ngã
Tóc dài buông gội rửa
Tâm thức dội bừng thức
Quên hết thế gian đau
Vọng tiếng mõ trên ngàn
Dằn vặt kiếp u mê
Rối tan thân mục rã
Chuông đổ ngầm ru ta
Tâm hồn về tịnh độ
Trên cao chim về tổ
Ruộng đất xanh vàng úa
Đàn bò trở về chuồng
Khói tỏa mái nhà tranh
Nụ cười chạy loanh quanh
Trở về tâm an trú…
ĐÁ PHƯỚC TƯỢNG
Chim sẻ hót ven rào
Hàng cau buồn tàn phai
Vàng rơi ánh sương mai
Mây trắng về phương nào?
Hồn đá trắng long lanh
Con voi nằm im ngủ
Mắt khép khói mù xanh
Lim dim Dấu tích cũ
Xa xa Am Túy Vân
Nắng vàng soi ửng lộ
Cò trắng rải bước chân
Cá tôm đầm nước lợ
Núi cao khối hư vô
Đầm Tư Hiền cát dội
Lặng thầm chốn thinh không
Trở về nơi bờ giác…
ĐÀN
Dưới Hàng Hoa Sầu Đông
Nghiêng nghiêng hàng sầu đông
Bên bờ ruộng xanh lá
Có đôi mình hẹn nhau
Dập dìu hoa lau dại
Vàng rơi ánh sương mai
Thấp thoáng bóng hình em
Ngát thơm hương đồng nội
Tím che cả bóng trời…
Vời vợi gió ru mời
Em hôn búp tím nhỏ
Khép mi đọng xa vời
Lặng yên buồn không nói
Buông lơi dòng tóc rối
Yên chờ bóng thuyền dông
Thương yêu không duyên phối
Tình ơi! Như chiều đông…
Chim theo nhau chuyền cành
Ong bướm bay biền biệt
Hái giùm anh mấy nhánh
Ủ hương bay đi thiệt
Rồi mai thuyền xa bến
Mùa sầu đông lại về
Tay năng chùm hoa tím
Anh nhớ người năm xưa...
· sầu đâu – còn gọi Thầu đâu – hoa Soan xứ Bắc
Bên chén Chè xanh
Làng Thuỵ Sĩ - Buôn Mê
Cà phê phơi kín sân
Người tụ tập huyên náo
Âm vọng tiếng thì thầm
Bên trời mưa tạnh ráo
Lan tím ngát ven rào
Em ngắt vội lá xanh
Chào hàng xóm ghé vào
Rộn ràng tình quê anh…
Làng Thụy Sỹ Ban Mê
Uống chè xanh miễn phí
Vang động khắp vùng quê
Uống chè xanh miễn phí
Anh Ba lấy vợ xa
Chị buồn lấy chồng mới
Mây trời sao bao la
Nhấp chè thơm mộng tới…
Tháng ngày trôi dần qua
Chè quê vẫn ân cần
Chiều tối nhậu họp sau
Đâu đó vui như thần…
Lá vàng
Em nâng chiếc lá khô vàng
Tiêu điều rã mục lệ tràn héo hon
Rừng xanh che giấu tình non
Gió đông kéo lại mõi mòn ngóng trông
Đường trần lặng dấu sầu đông
Sanh linh bay tuốt mút trông bất ngờ
Cuồng đen vậy lại lững lờ
Em tôi ôm mặt mộng mơ đắng tàn
Đắm say tiêu lạc gục mang
Tâm nhân huyễn hoặc nát tan tình trường
Bão về nghiệp đắng sắc hương
Tiếng than lòng ão vô thường khổ đau
Nắng lùa vượt khỏi mây cao
Hoa mừng rụng cánh nhấp nhô vườn nồng
Tử sinh loé sáng mai hồng
Phút giây hạnh phúc bềnh bồng cõi xa.
Nắng lên rồi
Nắng lên trên cỏ vàng xanh
Gió đưa hồn mộng trên cành tươi mai
Nhấp nhô sương đong mờ phai
Bướm đen mê mệt tiếng ai gọi chào
Bướm vàng lạc cánh chốn này
Bám vây bông liễu vần xoay sóng tình
Khung trời chết lặng băng hình
Tử sinh dội thăm sanh linh khóc oà
Nắng hoa gượng nỡ nhạt nhoà
Ru hồn gió động lệ tràn từ đâu
Ầm vang giao động khổ sầu
Rơi vào phố lạ đêm thâu lối về
Tiếng chim khóc thét đê mê
Tim khô sầu đắng phủ phê chập chờn
Bóng ai gục ngã thiên đi
Con Chồn bay trốn loé đàn cõi trên.
Từ giã
Thân đảy chết xa dòng đời khốn khổ
Lửa khói thiêu tàn tát bay về trời
Bóng nhạt nhoà xa xôi rồi mất dấu
Có còn không lưu lại phận người trôi
Có còn nhớ hình lưu nơi góc phố
Mộng tình đời phiêu bạt dấu ngàn khơi
Bao nghịch cảnh vấp đầy dòng sông cạn
Đốm lửa lòng cháy rực sáng niềm tin
Phút quên lãng thời khắc lãng du chảy
Cháy tim về ước mộng chốn tàn phai
Lá buông khô vàng phai sầu thương quá
Ngọn gió nồng tàn phá thế gian này
Cơn mộng đẹp tan rồi u minh giới
Bóng phù vân lấp lánh nạn trên đường
Hồn chìm đắm tỉnh cơn đại Hồng thủy
Chúc an lành thấm rả thế gian trần.
Góc biển vắng
Trời thanh vắng rầm rì em tắm gội
Sạch trôi đi bám dính khói bụi trần
Con còng chạy đuổi theo hang tối nhỏ
Nắng nóng lùa vượt thoát mây mù đen
Đá vàng lạnh cã góc trời dẫy chết
Cúi đầu câm thế sự bão điên tràn
Ánh lửa đỏ lạnh tanh máu cuồng vỗ
Mặc tha nhân chết đứng nước cuốn bay
Em thinh lặng cuồn cuộn lăn tan tác
Nắng lùa hôn hắt hiu cát úa tàn
Sóng mừng gọi nhấp nhô thuyền neo lạnh
Hương linh ơi ngắn ngủi phận rêu sầu
Em chìm vội rung mình cỏ tranh cuộn
Lá đong đưa hẹn kiếp ai hơn ai?
Sáng lấp láy mặt trời chìm góc tối
Chim bay cao tận mãi thoát dối dan.
Bóng người đi xa
Ôi! Bạn bè tử biệt như rơi
Lửa thiêu cháy mờ phơi cõi tình
Dòng đời vạn vật hữu tình
Không ai đưa tiễn ? Chí tình sao tan?
Xác thân chìm giữa chốn hoang tàn
Thế gian hỡi! Rối tan vô lời
Vọng la tiếng khóc bên trời
Nắng gom đốt cháy nóng đời tâm can
Hương linh đọng thoáng lời trầm ca
Réo vang hái phước tan kiếp người
Còn đâu giọng nói tiếng cười?
Còn đâu tay cuốn nắm người tri âm?
Cõi đời sao? Mất dấu tình thâm
Tang thương vọng u huyền cõi âm
Trần gian khắc nghiêt vô thường
Quay về bờ giác sanh về nhân thiên…
Níu Bóng San Hô
Vĩnh Hy
Em bơi trong nước ngọc sáng ngời
Lâng lâng ngữa mộng hồn phai phôi
Trời xanh dội khối san hô
Nằm im hiu quạnh sóng xô réo cười
Gót chân đá chạm còn tươi máu
San hô động ghé hồng da tươi
Tay buông nới lỏng sợi dây
Như vừa thoát khỏi vòng vây bịt bùng
Bung luôn mái tóc rối tung trời
Sợi buông rủ cùng nhau hội hè
Khi không nước đổ xôn xao
Kéo theo tục lụy ra vào khơi xa
Giật mình nhìn lại bóng mình ta
Riêng một cõi ta bà thinh không
Nụ cười sáng rực môi cong
Hay em tìm đc mộng thơm tình nồng
Thác Bà Núi Ông
TÀ PAO
Lá vàng chen chúc kín rừng già
Ve ca dế hát thác mời xa
Chập chùng khối đá chênh vênh
Cao cao dốc núi gập gềnh cỏ lau…
Này đây ghế đá ông ngồi câu
Mê chiếu tướng pháo đầu tốt sang
Quên luôn tháng đợi ngày chờ
Bà buồn hiu quạnh ơ thờ máu đông
Hồn Bà hóa phép thành suối sông
Bao vây nước động rung ngọn rào
Thác ầm xoáy trắng núi cao
Bung lung cuồng loạn lao xao dòng đời
Ngâm trong nước bạc thanh gọi mời
Thân bay như hát thời tình xưa
Ô kìa đồng ruộng tên Vua
Chuyện xưa tích cũ giờ đây mờ tàn.
ĐÈN CAO
QUẢ BÁO
Bên rừng cò trắng phơi xương
Khói mù rãi kín phố phường hồng mây
Thân bay lơ lửng vạn thây
Nụ cười tiếng hát phận nầy tử sinh
Máu đào trang sử vô minh
Cuốn bay lạc hướng u linh kín đời
Thế gian văng ngắt dấu người
Chuông vang chết lặng nụ cười héo hon
Ôm choàng bụi lá sống còn
Ngóng chờ tia nắng ấm lòng mây đen
Nàng hôn những giọt sương khuya
Khấn cầu nhân thế ngàn điều tốt tươi
Dòng đời ma quái tan dần
Mộng mơ phủ kín trói chân bịt lòng
Chuồng chuồng hạ cánh lững lờ
Cơn mưa đỗ xuống tuôn đời trầm ai.
Về thực tại
Chạy về trốn mịt lạnh sương
Quay nhìn đám cỏ yêu thương ngọt ngào
Lá vàng rơi rụng bạt ngàn
Bóng em lưu dấu sáng tràn gió reo
Ném tan lớp kính trong veo
Âm vang vỡ nát còn neo sóng cuồng
Đàn chim mộng tưởng điên luôn
Bay xa hư ão cuốn cuồng vọng âm
Lưới liềm nắng vẽ từ tâm
Hạt sương đọng lá âm thầm hồi sinh
Bao nhiêu sám hối phiếu linh
Mờ đau lệ đỗ dấu tình lãng du
Mờ trong dáng ngọc chớm thu
Lạnh đời ngấm đáy thiên thu mất rồi
Em ôm chạng vạng mờ căm
Chén cơm quả trứng nén nhang chạnh lòng.
Bên hồ tơ liễu
Buông buông rủ xuống mặt hồ
Lả lơi từng sợi mơ hồ tóc ai
Nắng soi sáng dội sương mai
Nhìn trông ma mị liêu trai giữa trời
Xanh lơ mây vẫy gọi mời
Nghiêng nghiêng soi bóng buông lơi tình trần
Ngày đông gối mộng âm thầm
Chờ mong nối lại duyên ngầm kiếp xưa
Nhạt nhòa nắng sớm lưa thưa
Mấy chùm bông liễu đong đưa tự tình
Gió buồn khg thổi lặng thinh
Có đôi bướm trắng tung mình bay cao
Mộng ngời sáng rực trăng sao
Buông trôi chìm đắm ném vào hư không
Cung trời hờ hững vời trông
Bóng ai qua đó bên sông lệ nhòa.
Mọi thứ trôi đi
Hắn chìm trong đáy hẻm sâu
Mắt buồn trân tráo đêm thâu muộn màng
Cơn lốc ụp xuống vô ngàn
Chết chóc réo gọi hoang tàn diệt vong
Hẻm sầu đóng kín khóa trong
Không còn xe chạy long đong bước nàng
Nhà nhà lạnh gáy vỡ toang
Tiếng còi ré hụ âm vang cơ cầu
Giây vàng giăng đỏ hai đầu
Bít luôn thế sự khóc sầu tử sinh
Nhà em có bốn thân mình
Đi về bốn hướng điêu linh lửa cuồng
Hắn ngồi thương nhớ mẹ cha
Giờ nầy nước nỗi ngập tràn ruộng nương
Cuối nhà nàng cũng phơi sương
Hắn ôm mặt khóc buồn thương phận đời.
Tình già Rú Chá
Vàng phai phủ kín rừng hoang
Gió lùa nước đọng bóng loang chập chờn
Rễ già bám chắt lối mòn
Khẳng khiu sừng sững bạt ngàn mênh mông…
Hàng cây rợp bóng quyện vòng cung
Con thuyền độc mộc bỏ neo về
Bầy gà chạy đuổi tứ tung
Chốn đây mộng mị hoang đường thế gian
Trong vườn bụi chuối níu buồng xanh
Lắc lư đong đảnh ngồi canh gió Nồm
Ông già đốt lửa thổi cơm
Bà cụ un khói dưa thơm muối mè…
Mây xanh lồng lộng thổi nhánh chè
Vườn khô rụng - trưa hè lao xao
Bóng chiều hai vợ chồng tra
Thiên đàng hạ giới chiếu son thấm màu...
Bên đão Rêu xanh
Phú quốc
Mưa tuôn thấm ướt mái tranh
Rơi vào chăn chiếu mong manh giọt buồn
Lưng trần phủ kín tóc buông
Chân mềm rung động rêu cuồng ái ân
Ánh đèn hắt bóng lên phên
Đong đưa khép mở nhẹ tênh mơ màng
Nụ hôn cúi xuống vội vàng
Đắm say quên hết muộn màng bám vây
Mưa rơi cứ mặc mưa rơi
Chìm trong hoan lạc thơm môi dấu nồng
Mắt em lệ ngấn giọt hồng
Chắt thêm hớp rượu chất chồng đê mê
Bỗng dưng hững nắng bên trời
Bóng vàng sương đọng dịu êm trắng ngà
Chàng hôn lên ánh mắt cười
Đôi tay vòng kín ướt đầm rêu xanh…
Bãi sóng Bạc
Nam du
Chơi vơi trong sóng nước trong
Nhấp nhô ánh bạc đôi mình ôm nhau
Tưởng chừng hẹn trước kiếp nao
Môi em rực cháy tình anh ứ trào…
Vòng tay mở với sóng chào
Đôi chân khép lại ngọt ngào yêu thương
Thân ngà thoảng nhẹ mùi hương
Tóc mây trôi nỗi thiên đường gió lên…
Âm ba từng nhịp tim rung
Hai ta rơi xuống một vùng ăn năn
Mây trời kéo lại giăng hàng
Buông tay gom lại mộng vàng mê say…
Trôi êm một chiếc thuyền con
Sóng vàng xô dạt về đâu bến bờ?
Đêm trời thấp thoáng Hằng Nga
Bóng tình yên lắng ngân hà ướt mơ…
Đếm lá mù sương
Đôi tình lạc lối bên đồi
Sấm giăng chớp sáng tơi bời mây chen
Gió tung thổi rối tóc em
Trời khuya mưa đổ ướt mem sơn ngàn
Hạt tuông rộn rả mái nhà
Hạt rơi tí tách như là tình ca
Mưa đêm vọng tiếng âm ba
Nghe trong giá rét bao la kiếp người
Em ơi giữ lấy nụ cười
Cho Anh chút ấm rạng ngời thanh xuân
Bồi hồi rồi lại bâng khuâng
Vòng tay ôm siết tràn trề yêu thương
Sương mai lạnh kín mù vườn
Cành rơi ngọn rụng ngập đường ướt hoa
Nàng ra nhặt lại đếm bông
Có bao lá rớt? Hôn chàng bấy nhiêu.
Góc Hồ Đầu Đông
Cành buông lá lạnh rối bời
Đỏ hoa ngập lối liễu trôi hững hờ
Bướm bay rộn nhịp bông chờ
Sương mai đọng ướt tình hờ không em?
Nắng lùa đôi chút hờn ghen
Phất phơ hồ úa mây len dấu ngàn
Ong sà run rẩy kêu than
Bầy đàn dịch vật diệt tan cõi đời
Lạc mình ma quái phất phơ
Xác thân rã rượi vô bờ long đong
Hồng trần như muốn diệt vong
Kẻ còn Người mất cầu mong số trời
Em quỳ khấn nguyện muôn lời
Bình an nghiệp chướng hương phơi ngập tràn
Sen hồng lấp lánh nắng vàng
Nở bung cánh rộng cả đàn cá bay…
LY RƯỢU
Mưa Đêm
Mưa đêm đổ xuống cô liêu
Hư vô yêu mộng xác thiêu kín đường
Khổ thân mượn dấu vô thường
Đớn đau trùm khắp phố phường khói than
Nước trời lùa nỗi hoang tàn
Âm ba vang vọng mờ loan tứ bề
Gió đông lạnh buốt lê thê
Oan khiên bay mất não nề chia ly
Dịch tràn dâu bể hoành hành
Thân tàn xếp kín lạnh tanh tối ngày
Không thầy vắng trống ma chay
Không làn hương cuối tỏa bay ngút trời
Ta ngồi ngấn lệ đầy vơi
Sương trong in dấu rụng rơi dòng đời
Phố im ngủ động bóng bơi
U minh vây khốn rã rời chốn đây.
Thung lũng lạnh nồng
Đèn soi chiếu bóng
Mù sáng đôi hàng
Luống rau ửng vàng
Mây đen đỉnh núi
Thánh giá soi cao
Mờ sương chập điện
Loang loáng chuông ngân
Nàng say tình mới
Khuya lạnh thấu xương
Khăn quàng cuốn cổ
Bông tất che nàng
Hồng thơm mê đắm
Lặng nóng da nồng
Mê say điên đão
Tung gối chăn mền
Đê mê luyến ái
Sương lạnh sáng mai
Loé vàng khe cửa
Lưới trắng giăng chờ
Hơi nồng em toã
Đào nở thơm hương
Bông Hồng hé mở
Vén chút mành lay
Tay quàng bám kín
Ánh mắt nhện trông
Hương nàng thơm ngát
Hoa tím tầm Xuân
Ngất ngây tình nồng
Thinh không lửa cháy
Phố phường bịt lối
Mai sớm nhạc chim
Hót ca réo gọi
Lá mục chất chồng
Gió đông u tiễn
Hồn bỗng chơi vơi
Cây rung gãy nhánh
Phiêu lạc tàn phai
Hạt sương long lánh
Giọt lệ trào tuôn
U minh đổ xuống
Trời đỏ phai phôi
Cõi đời thiên gọi
Chuông động thinh không
Vọng âm dìu dắt
Tuôn chảy bạt ngàn
Tang buồn đọng lại
Hương khói lững lờ
Bay lên nghiệp định
Tỉnh giác đời đau
Tháng ngày trôi mãi
Giết sạch kiếp đời
Thinh không lửa đọng
Đồng vọng Bồ đề
Dưới rừng U minh hạ
Vàng phai chiếu dội rừng hoang
Cây bần cây đước nước loang dập dìu
Bầy cò lượn sát mé đìa
Chồng tui cắm cụi vén sình cuốc đất
Bầy con lặng ngủ trong mùng
Muỗi bay rơm rã rối bùng thân quen
Nàng soi chãi tóc ướt mèm
Đêm qua tơi tã chiếu mền chàng say
Dìu đưa lắc nhẹ nàng lay
Lướt trôi thuyền mộc hướng ra lưới mành
Mênh mang hót lộng sáo vang
Bóng người cô lạnh quen đàng chốn đây
Chiều về đỏ rực phai mau
Ông trời đi ngủ còn tình rượu ta
Vịt kêu oang oát chồng la
Anh ơi vào ngủ đế dành tối mai.
Tình Ngỗng
Sớm mai đàn Ngỗng tắm ao xanh
Bơi bơi lặn âm thanh rối trời
Tung hoành đột phá một thời
Dìu nhau bước tiếp miệng cười xóm đông
Thong dong đầu cúi bám tỉa lông
Chùi thân rẫy cánh nồng chén cơm
Hạnh phúc nghĩ chốn mát thơm
Hoa vàng che bóng tím bông che đàn
Em về đàn ngỗng chạy hót ca
Miệng kêu quan quát la vang làng
Tung đôi cánh trắng vỗ tràn
Đôi chân bập chập múa đàn vũ dông
Nắng lùa lóe sáng dội sóng lông
Khúc cầm an lạc chong dấu hình
Đêm khuya bóng dáng ai rình
Cã đàn vùng dậy kêu vang đọng trời
Vắng lặng thinh không
Không tiếng xe im lìm
Không còi hú chói tai
Không tiếng người gọi tìm
Không tiếng than rên la
Có tiếng chim hát reo
Có tiếng khóc ướt đường
Có nắng dội rực theo
Có xác đốt tứ phương
Vắng khói bụi trùng vây
Vắng ngọn gió bốc mùi
Vắng tiếng la bợm nhậu
Vắng ánh đèn tối thui
Không còn vé số mời
Không nghe bánh mì tươi
Không quán ăn một thời
Không cà phê rộn cười
Còn bóng Ma lất lây
Còn đám Quỷ ngoài khơi
Còn lạnh buốt hàng cây
Còn nỗi đau vô bờ
May còn hoa nắng lan
May còn chuông giáo đường
May còn kính chùa vang
May còn Em cúng dường
Xa thôi rồi
Thôi đi rồi - u ám xa biển biệt
Không tiễn đưa - thinh lặng không khóc than
Không kinh cầu -khổ đau vắng nhà tan
Trời sấm động rủ rê đời vắt kiệt
Cơn giông bão tối đen đời nghiệt ngã
Tiếng khóc than rộn xé kiếp vô thường
Em gục xuống lệ tràn - trôi muôn phương
Lòng cay đắng bốc lên - trời hoang dã
Ma Vũ Hán ác lang về trăm xứ
Triệu triệu người rủ rụng kéo nhau theo
Đời khánh kiệt chìm sâu phận đói nghèo
Nghe quỹ hét lòng đau sao kể xiết
Vạn xác người bùng đốt lửa tan thương
Bốc lên cao hội tụ dãi ngân hà
Sẽ đọng dấu uy nghi Thần thiên hạ
Thét lớn vang. Huỷ diệt đám Ma Vương
Một thoáng Bên Đầm Cầu Hai
Trong xanh bóng nước reo
Lơ thơ thuyền im ngủ
Im động mái chèo treo
Xóm đò mơ ủ rũ
Chồng tay nâng kéo lưới
Em bắt cá vào bao
Sóng lặng ốc sò tươi
Ruộng đồng xanh ngạt ngào
Đò em xẽ con nước
Đỗ về bến chợ mai
Động dáng dấu chân người
Bụi tre làng rung mát
Em ngước nhìn xa trông
Mờ sương khói giăng tràn
Hư Vô bao mọi lối
Lưới bao phá Tam Giang
THIẾU NỮ
Ướt đẫm áo xanh
Nắng mai lấp loáng áo xanh
Cây lay vọng lá trời thanh trắng vườn
Mấy hàng hoa dại ngát hương
Bóng ai tung tẩy mờ sương bên đồi
Nón hồng mái tóc lả lơi
Đong đưa trong gió chơi vơi dấu tình
Đôi tay ôm lấy thân mình
Âm vang chìm đắm lung linh khung trời
Nụ cười sáng ánh không lời
Hai vai gầy dấu kín hồn phơi phai vàng
Thinh không gọi gió về ngàn
Lệ dầm thấm đọng phũ phàng bể dâu
Mây trời bay mãi về đâu?
Buồn nghe chim hót lắng sâu cõi lòng
Gió đông lạnh giá buốt trong
Ngậm ngùi thổn thức chạnh lòng tha phương.
Cô gái bến đò
Con thuyền lướt nhẹ qua sông
Đưa người lữ khách tình không bến bờ
Tay chèo đợi ngóng mong chờ
Nước trôi cuốn mãi bơ vơ chốn này
Bên sông nhà rộn mơ màng
Chợ luôn ầm dội tiếng thay lời chào
Nàng ngồi im lặng đợi chàng
Mong chiều ụp xuống thênh thang rước tình
Thằng Cu bám kín đầy sình
Đùa vui hò hét một mình vô tư
Nắng trời chiếu dội bóng trưa
Cã đoàn trò nhỏ kéo vừa bóng ghe
Con thuyền lướt đến bụi tre
Quậy đầu đón tiếp nghiệp thề mang theo
Chỉ mong đêm tối chàng về
Ủ ôm tâm sự mộng thề ái ân .
Rêu Phong Cúi Mình
Bám víu mãi lặn hụp bên thần thế
Rồi đong đưa lạc lối chốn vô minh
Mặc đời gọi âm vang chìm bóng nước
Đời trôi êm giấc ngủ gió cuồng điên
Cứ hững hờ mơ huyền đời trắng xóa
Còn lưu dấu giấc mộng đã phai tàn
Bầy ngạ quỹ reo vang lời gian ác
Em còn gì đắm tưởng chốn phai phôi
Ta ngây dại ru mình trong bóng tối
Để em cười vô lượng cả trời xanh
Cơn bão tới vây quanh phố phường lạnh
Thổi bay đi trầm ẩn thế gian hành
Cuốn trôi hết lũ cuồng điên man dại
Cho ta về tìm lại bóng hoa mai
Sáng rực chiếu hồn người trinh nguyên quá
Động sương ngàn thấm ngọt dấu tình lơi
Cung trời động chuyển mù khơi
Dấu tràn kín lối tàn phơi nắng vàng
Mở tung cánh cửa bạt ngàn
Gió lùa mộng mị ứa tràn lối xưa.
Xa thôi rồi
Thôi đi rồi u ám xa biển biệt
Không tiễn đưa thinh lặng không khóc than
Không kinh cầu khổ đau vắng nhà tan
Trời sấm động rủ rê đời vắt kiệt
Cơn giông bão tối đen đời nghiệt ngã
Tiếng khóc than rộn xé kiếp vô thường
Em gục xuống lệ tràn trôi muôn phương
Lòng cay đắng bốc lên trời hoang dã
Ma Vũ Hán ác lang về trăm xứ
Triệu triệu người rủ rụng kéo nhau theo
Đời khánh kiệt chìm sâu phận đói nghèo
Nghe quỹ hét lòng đau sao kể xiết
Vạn xác người bùng đốt lửa tan thương
Bốc lên cao hội tụ dãi ngân hà
Sẽ đọng dấu uy nghi Thần thiên hạ
Thét lớn vang. Huỷ diệt đám Ma Vương
Mùa nước nỗi
ĐỒNG THÁP MƯỜI
Đan vây sóng nước chập chờn
Gió về đồng lúa chín thơm hương lành
Cò bay cò lượn trên cành
Nắng trời chiếu dội buồn tanh cuộc đời
Chàng đi vây lưới cá Linh
Thuyền con giao động vô hình ngóng trông
Chòng chành nước nỗi đơm bông
Rung rinh cây lá dại đồng rộ hoa
Nắng soi điên điển vàng rơi
Lẳng lơ trong gió gọi mời tình xuân
Thuyền trôi trôi mãi bâng khuâng
Vội vàng bẻ lái quay đầu về xuôi
Nụ hôn thắm thiết nàng trao
Dưới giàn điên điển ước ao cùng chàng
Bông hoa phủ ngập nón tràn
Lá gai nhú mộng đâm ngang cuộc tình
Vịt kêu oang oác bên kinh
Nàng xem bóng nắng coi chàng về chưa
Lưới cào gom lại hương xưa
Mua thêm xị đế say sưa rả mềm
Chị Hằng sáng rực chòi êm
Mây đen sấm động kêu thêm miếng mồi
Mưa trời chớp lóe liên hồi
Vợ chồng say ngủ nước trồi chiếu chăn.
Dưới Rừng U Minh Hạ
Vàng phai chiếu dội rừng hoang
Cây bần cây đước nước loang dập dìu
Bầy cò lượn sát mé đìa
Chồng tui cặm cụi vén sình tát mương
Bầy con lặng ngủ trong mùng
Muỗi bay rôm rả rối bùng thân quen
Nàng soi chải tóc ướt mèm
Đêm qua rệu rã chiếu mền chàng say
Gió đưa nhẹ bóng nắng lay
Lướt trôi thuyền mộc hướng ra lưới rào
Mênh mang sáo hót vọng vang
Bóng người cô lạnh quen đàng chốn đây
Ráng chiều đỏ ửng hây hây
Ông trời nghĩ sớm còn đây rượu tình
Vịt kêu oang oác rung mình
Anh ơi vào ngủ để dành tối mai…
Tình Ngỗng
Ao nước xanh dập dìu Ngỗng tắm
Réo gọi nhau inh ỏi vang trời
Ào tung vỗ cánh gọi mời
Rủ nhau đủng đỉnh miệng cười xóm đông
Thong dong đầu cúi vẫy tỉa lông
Chùi thân rẫy cánh nồng chén cơm
Thân yên tìm chốn mát thơm
Hoa vàng che bóng tím bông che đầu
Nàng về đàn ngỗng rộn hát ca
Miệng quang quác vọng la nát làng
Tung đôi cánh trắng vỗ tràn
Đôi chân nhịp nhịp múa đàn vũ đông
Nắng vàng ửng sáng ngời sóng lông
Khúc cầm an lạc mộng dấu hình
Đêm khuya thấp thoáng ai rình
Cả đàn vùng dậy thét inh khung trời…
Mong nước trôi trên tường cỗ
Thân đen bám dính rêu xanh
Nằm yên bất động long lanh nắng vàng
Cuộc đời mõi gối lang thang
Đôi tay buông thã đa mang kiếp trần
Không màng nhà mới kế cần
Không thèm bỗng lộc đời trần đem cho
Không còn mong ước âu lo
Chỉ còn yên giấc cho tròn con ngươi
Tìm về thế sự tươi cười
Tìm trong ngọn gió tình người vẹn tuông
Tìm trong hơi lạnh trời buông
Chút tình nhân ái tình luôn ngọt ngào
Lá cây rủ động lao xao
Chim kêu gà gáy biết bao đồng đời
Phận người ru ngủ một thời
Tâm yên bình lặng mong chờ nước trôi.
Hoang phế nép tường
Hoa vàng núp bóng tường già
Đón đông gió lạnh phủ phàng mộng thêm
Phố phường rộn tiếng xe rêm
Tỉnh giấc chìm ngủ phận như trò hề
Bước chân nhẹ dẫm lên lề
Động vang bóng củ ê chề rời xa
Nằm yên bất động lao xao
Hương tàn còn đó góc nào ngó qua
Bóng trời sáng dội hôm nào
Tình mơ dồn dập mưa rào dội rên
Nụ hôn tắt bóng tay ôm
Xoá mờ biến mất lạc dầm rêu xanh
Bây giờ còn lại mình ta
Ngắm đời cô lạnh rễ già cong leo
Thiên đường chìm khuất mây che
Rơi vài giọt sáng phủ phàng mệnh tung
Ráng nằm im ngủ sang thu
Đợi Xuân đỏ rụng trái Sung lìa cành.
N﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽BÓNG N﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽HINH
Ngát động như hoa
Ngập ngừng dưới bóng sao đen
Tàng cây đứng lặng rối ren phận đời
Rêu xanh đẫm ướt gọi mời
Lung linh hồng thắm không lời cúi dâng
Tình đời vọng thét trần thân
Riêng hoa yên ngủ biết thân phận mình
Ong bay tìm mộng vô hình
Chập chờn vỗ cánh mộng tình vàng son
Cây khô hé nụ chồi non
Rộn ràng âm vọng héo mòn hồi sinh
Lá rơi níu cả thân mình
Cuối đời bèo bọt đắm chìm chìm sâu
Cõi Người trí trá về đâu?
Mặc cho thây xác đêm thâu ngút ngàn
Người đi tay cắm hương vàng
Nguyện cầu hồn lạnh hoang tàn an vui
Nàng về ngát động như hoa
Ôm vòng cây sáng nhạt nhòa sương mai
Thiên đàng đọng ướt liêu trai
Tóc bay trong gió tình ai ngọc ngà.
LẠC BƯỚC
Sáng nay lạc hướng rung mình
Nắng mai chói loá dấu hình bóng ai
Bên kia người lướt đi qua
Mộng vàng mất dấu phôi pha biến rồi
Nhập nhoà mát lạnh mù khơi
Luồng giao xe động tiếng đời thét lên
Người đi lạc bước cõi trên
Hồn say tình mộng đê mê vương trầm
Mùi hương giữ dấu ân cần
Cuộn trong khe lá khói thần nhẹ bay
Ta hôn nắm chặt bàn tay
Ngón nồng thơm ngát lung lay thẹn thùng
Còn đâu hoa ngát hương bung
Vòng đời gian dối thổi tung mù trời
Cúi đầu quên bõ phận đời
Kiếp sau khó gặp tơi bời phấn son
Nắng trời sáng rực đọt cây
Sáng bừng em tỉnh sương mây uốn chờ
Bóng hình che phủ tình mơ
May còn cọng cỏ sáng trời cười vui.
Bên trời tím hoa
Nắng vàng rực bóng cây cao
Tím hoa lặng lẽ bám vào rễ tuông
Che mình im mát gió buông
Hợp âm rung đẫm vương buồn tình ca
Chim trời ríu rít vang xa
Hót reo nhảy múa hoan ca rộn đường
Thì thầm gió hát không lời
Rung rung vẫy gọi cuộc đời xanh lơ
Ngước trông Lan lạc cung trời
Sa thân mục rã hé cười đón sương
Lá xanh sáng mướt thơm hương
Hoa em nở rộ xót thg phận hồng
Ánh trời lướt nhẹ ươm nồng
Còn lưu đọng dấu ôm chồng bóng hoa
Mai nầy thế tục an hòa
Phấn em lãng đãng thăng du cõi trời..
Thương con bão tố
Bão về cuốn hút nàng bay
Phơi trong nắng sáng loay hoay lối nào
May còn chiếc lá đeo vào
Phơi tìm lối mộng thì thào tiếng xưa
Bây giờ thôn xóm hết mưa
Bùn đen sạt lở lưa thưa bóng người
Tiếng than kêu vọng thấu trời
Rừng im biển lặng gió cười lạnh căm
Quay về nhà cuốn mất tăm
Tan hoang trôi dạt tối câm nghẹn lời
Hồng vàng bùn che rợp đời
Hư không hoang lạnh một thời khốn đau
Thuyền rời xa bến đã lâu
Chàng không gọi lại đêm thâu ngóng người
Giờ đây lụt lội tơi bời
Cúi đầu thỉnh nguyện Phật trời thương con.
CHÂN AI
Nắng mai vờn lượn trên cao
Cỏ xanh rực sáng lao xao chân nàng
Nhịp buông nhày múa liên hồi
Ướt dầm váy đỏ mồ hôi thấm dề
Thân nàng chiếu rực mộng mê
Áo đen trùm dấu tái tê ngực nàng
Vắng sương khói nhạt chìm buông
Vườn im mục nát lá tuôn dấu tình
Mây trời gọi gió vô hình
Treo mình trong phố hong tình rối tung
Vùi quên giấc điệp mộng lung
Tháng qua ngày lại da bùng cỏ hoa
Soi trong hoa nắng ban mai
Hồng thêm môi ngọt vàng phai lệ mờ
Sao người xa vắng hững hờ
Thế trần hồn lạc mong chờ bóng ai…
Chân nàng gát dọc ghế đài
Bay lên mây gió trắng ngà phai phôi
Cuốn theo bước bụi Hồng trôi
Tan trong gió bụi thôi rồi đôi chân.
Sa la lắng đỏ
Thân múa nhảy ngát thơm
Vòng quanh đời xa lạ
Uốn cong định mệnh buồn
Lạc dấu đời vô vọng
Nụ chồi xanh biếc xanh
Phơi mình trong sương gió
Đong đưa thân mõi mệt
Sống bám khổ nạn vây
Vô ưu đời bạt kiếp
Thoáng bung cánh đỏ hồng
Nhâp nhô thế phận cay
Vàng tươi nhụy sáng thắm
Phủ tràn khắp mọi lối
Từng cánh đỏ rụng rơi
Đẫm mình trong khói bụi
Hóa thân trái sa la
Nằm yên đợi kiếp sau
Im buồn khg vọng âm
Phù sinh kiếp đời trôi
Ưu đàm hương tỏa ngát.
Hồi Sinh
Trong nắng sớm lá xanh non giao động
Chút sương đêm còn bám kéo dấu đời
Làn chớp sáng vờn đong đầy như ngọc
Cánh bướm vồ ướt đẫm nát như tương
Gió mai lạnh cây sao ru buồn tĩnh lặng
Vòm cao rung cùng hát khúc mộng tình
Em bước vội tóc dài buông trẫy hội
Bầy ong vàng vỡ réo tím hoa hương
Trong hư ảo khúc hòa ca dịu ngọt
Phấn hương nồng vương tóc ngát dịu êm
Bướm vàng bay nhấp sương mai múa nhảy
Mây lướt nhẹ lung linh màu xanh biếc
Lá tung mình bám buồn cây úa mục
Chào sáng về tỉnh giấc vướng tâm lòng
Đôi tay mở hương nồng em diễm tuyệt
Hôn lên đời nguồn sáng lạ hồi sinh.
Vòm lá mục
Trời xanh lá nhảy trên vòm
Cát bay vùng vẫy gió nồm hừng lên
Sóng dồn con nước dội them
Ào ào vang động rã mềm chìm tan
Thuyền về dốc nỗi mù toan
Nằm bờ yên ngủ nóng ran chói đời
Thân người trốn dưới bóng trời
Lim dim say giấc mông chờ ra khơi
Đồi cao rợp bóng phi lau
Mấy nhành dương liễu ngát màu xanh xanh
Lướt phơi cào gió bay nhanh
Làng chài rêu nát tan tành nghiệp mang
Sóng ơi đẩy mạnh Sứa vào
Con thuyền lười thả buông cào mình trong
Kéo lên tiếng thét dội lòng
Nièm vui khỏa lấp tâm mong an lành.
Bước Chân Lạc sóng
Bước chân em lạc sóng đời
Lung linh gió sớm bên trời mây buông
Cây xanh phủ kín nắng luồng
Hồn em dạo động rối tung phận mình
Lá vàng phơi ngửa rung mình
Mặc đời đạp dẫm vô hình buồn tênh
Cây già héo mục chênh vênh
Vỏ trầm tơi tả nát tàn vô âm
Hàng trúc xanh ngọn kêu ầm
Trốn vào bóng mát chìm trôi ứ tràn
Ta giờ chết ngợp với chàng
Thân bay lơ lửng không màng thế gian
Cây con vươn sống muôn vàn
Lá non hé nụ cung đàn mầm xanh
Mặc cho bụi gió phũ phàng
Ngát hương vườn động réo ngàn bước em
Chân về thiếu vắng bóng chàng
Cô liêu chồng kín tim nàng lạnh đau…
BÀN TAY TRONG PHÒNG MỖ
Nắng thắp chiều buông
Mênh mang ngõ vắng mờ sương
Tàng cây im bóng ngát hương sang mùa
Vũng lầy đọng nước khuya mưa
Lạnh trời xe cộ đong đưa phố buồn
Xanh xanh nắng thắp chiều buông
Mái nhà khe cửa ấm tuồng mờ say
Thế trần đẫm ướt sương lay
Chim muông ríu rít hát ca vang trời
Hồn em chìm ngợp mộng mơ
Tay quàng ôm kín vần thơ ngọt bùi
Gió rung động cánh mù bung
Tím hoa ngát động tưng bừng trổ bông
Đường vòng vọng tiếng xe đông
Kèn la động bánh rừng thông dạt dào
Cuốn em lên dãy đồi cao
Cà phê cuối phố thanh tao bên hồ
Hồn trong óng ánh hương mờ
Thuyền ai lướt nhẹ nên thơ quên lời
Ánh trời rực chiếu đường đời
Hồn em chìm lạc dấu thời chặn ngang…
Hồi sinh
Bông Lặng lẽ ru hồn năng sớm
Cứ đong đứa phơi bóng giang trần
Bừng tím cánh ngọt bùi sương lạnh
Mặc dòng đời quên chuyện đắng cay
Lá xanh phủ hồn em tỉnh mộng
Giọt sương trong bám dính hồn nhiên
Quá khứ sầu đắng lệ chìm theo
Tiếng chim hót sáng nay vui quá
Bên cạnh em còn có hoa vàng
Hát vang lời mong ngóng tình xưa
Gió vương vấn hơi nồng lối cũ
Thu tàn phai hoa lá úa màu
Trời bừng sáng lá khô rơi rụng
Bay cuồng theo nhạt nước thân Em
Phủ che hết cỏ xanh mệnh bạc
Tâm ngóng chờ Xuân sáng hồi sinh
Bông Hồng nhạt lắc lư run rẫy
Cố bám mình ong đỏ vây quanh
Cây tươi mát vương trào khí mới
Chút hương hoa phơi kín bướm bay.
Lá vàng phai
Nắng cuối thu vàng phai dầm ngọn lá
Nắng vùng cao sương lạnh ướp ngọt bùi
Cứ bay về lãng đãng cánh đồng xa
Hoà tấu khúc phất phơ vườn em ngát
Ngồi lặng đếm đời tàn theo mưa nắng
Mộng tình đau gieo hạt ngấm tâm can
Quá khứ về đọng dấu nốt vàng phai
Ôm bóng gió cuốn bay trong tiềm thức
Dìu trống vắng phủ vây đêm huyền hoặc
Đôi tay mềm lạc lõng bóng gọi thầm
Cứ lạc bước khô đời lá vàng rụng
Mùa đông về lạnh giá phận thế gian
Chùm lá nhạt rung rinh hoa tươi nắng
Lấp lánh trong ảo giác chốn đường đời
Rồi rơi rung bám vào thân rễ mục
Bón hương thơm nuôi dưỡng cây cỏ non
Hoa lạ
Vàng phai ẻo lã trên cao
Đong đầy với gió phơi phao năng trời
Hương nồng ngào ngạt đầy vơi
Hồn ta say đắm mộng mơ chốn này
Cành bông rũ rợi vàng phai
Xoè mình đón bướm lại rai sáng trời
Buông nhành rũ xuống trần đời
Đong đầy bay nhẫy lời mời cùng nhau
Ta ngồi nhịp điệu theo mau
Quên luôn thế sự khổ đau vây cuồng
Hương hoa toã ngát gió luồng
Thôi thì bõ sạch thiên đường ngóng trông
Gốc cây đọng rớt là bông
Gió lùa thổi mất mộng trông phương nào
Ngóng em thả rớt hương ngào
Vọng về chốn củ mưa rào tan hoang
Bóng đen
Bóng mờ chìm dập trốn dầm
Nhấp nhô lên xuống ôm thầm kiếp sau
Sóng ơi tràn mãi lướt mau
Thân em rã mục mộng đau kín tràng
Sáng mai lấp loáng nắng vàng
Khi đen lát trắng mắt tràn lệ rơi
Thân em bèo nước nỗi trôi
Ôm phần nghiệp đắng thôi rồi úa mê
Bây giờ nắng nhạt Lê thê
Còn đây mãnh bạc cho chàng ghé chân
Mãi này bão lụt chen dần
Vùng trong sóng nước bần thần mỗi rên
Chiều về trời đỏ bên lề
Đèn xanh đèn đỏ nhạc rê nát lòng
Em nghe mục rã nghiêng tàn
Mùi bia tiếng nhậu mơ màng còi tiên .
Hình hương củ
Rồi vẫn nhớ e ấp hình bóng củ
Dáng rạt rào rung động thung lung hoang
Chim hót reo hớn hở tóc em bay
Luồng trong gió buốt căm chiều sẽ lạnh
Bông liễu đỏ rực tươi vòm cây rủn
Bóng cô đơn tỉnh lặng bao ước mơ
Em hào gầy u lânh đời rối nhịp
Mắt hững hờ dòng xe vụt bay qua
Con bướm trắng tung trời hút nhịp phấn
Trên hoa tươi gai nhọn xương rồng bay
Con nhộng xanh đợi ngày xuất hình sớm
Màu bươm hoa sặc sỡ đón chào đời
Em cứ mãi đếm lá vàng xanh trên ghế
Ngón tay buồn úa nhạt bóng ngày mai
Trời tắt nắng sương lùa đầu tóc rối
Bóng thân người lịm ngất tối đen rồi.
Nắng rơi
Vàng phai rực sáng vườn xanh
Trên thân em bám long lanh nắng về
Cỏ tươi mơn trớn câu thề
Bung bông tung cánh hạc hê đất trời
Bầy chim ca khúc vui cười
Tung bay lật ngừa lá vàng phai phôi
Lá ơi rớt loé không thôi
Thu đi đông đến mộng ơi ngọt ngào
Sương đêm đọng dấu thì thào
Hồn khô tâm động rì rào gió đông
Lạnh về buồn kín tần ngần
Hồn bay muôn phía thiên thần cõi mơ
Tô son điểm phấn như tơ
Cánh tung vẫy gọi bóng mờ nắng phai
Hắt hiu gió thổi tàn phai
Nát bay hương sắc tương lai ngõ cùn
May còn sen nỡ trên bùn
Mập mờ thâm dạ rối bùng tâm hoang.
Cuối chân trời đó
Trời xa mây sáng xanh trong
Có con chim lạ bay trong chiều về
Phải chăng giữ lại câu thề
Nhìn trời nhìn nước u mê tấc lòng
Bay quanh trái đất mấy vòng
Ngửi bao hương khói trong lòng hã hê
Nhớ về bến nước chiều quê
Mặt trời đỏ rực tái tê cõi lòng
Bụi tre lá rủ nhánh con
Rung rinh vẫy gọi chờ mong kiếp nào
Bóng người thấp thoáng chiêm bao
Hồn thiêng động dấu mơ màng chiều buông
Dòng sông xanh ngát trôi luôn
Bèo ơi đọng lại tím luồng bông hoa
Chim về tìm dấu liêu trai
Ôm chầm hơi ấm kẽo mai héo tàn.
Phố tràn mưa
Mưa dầm phủ xuống phố me
Lai rai đẫm ướt lạnh se gió lùa
Áo mưa che kín theo mùa
Dòng xe lướt vội vui đùa tránh nhau
Nàng đi nhanh bước theo sau
Đôi tay che kín tóc sầu rối tung
Lá mưa rơi xuống mù bung
Ngã nghiêng bay kéo theo chân bám vào
Trái me đong đảnh trên cao
Lệ buồn tuông xuống thì thào hỏi thăm
Nàng đi trốn dấu địa đàng
Sầu đau bám dính mơ màng mộng du
Ướt dầm vai đẫm cuối thu
Lạnh căm đầu rối lãng du bụi trần
Tiếng chim réo gọi thiên thần
Môi em chớm nở ân cần vọng âm
Em ôm bóng đá mù hương
Soi mình ứa giọt tình vương thưỡ nào
Giọt mưa thả rớt ào ào
May còn hơi ấm cồn cào đêm qua.
LẠC
LẠC BƯỚC
Nàng về lạc giữa xóm làng
Ruộng vườn kênh rạch lúa vàng mênh mông
Tiếng kêu rộn thét lá bông
Hồn tươi da sáng trời hồng tình trông
Dưới tàng bóng mát trỗ hoa
Đếm tưng ngọn lá lìa xa vô vàn
Lá xanh đỗi bóng hoá vàng
Thêm vài chấm đỏ úa tàn nắng lên
Ruộng dưa rộn tiếng thân quen
Đoàn người kéo đến bóng lên cười đùa
Trái dưa đỏ chín vào mùa
Thu gom kéo sạch ôm lùa xuống ghe
Bóng thuyền lướt dưới bụi tre
Chất đầy hơi ấm đê mê xuôi dòng
Nàng ngồi tâm hát trong lòng
Cuộc đời trôi nỗi bềnh bồng nhẹ trôi.
Cuối con đường
Cuối phương hé mỡ bông mơ
Ngáy mùi thơm rộ mong chờ cõi xa
Bên góc phố bóng kêu la
Đầu nghiêng gục xuống hoang tàn trôi
Mặc phố thị động rên la sáng tối
Bước chân người đều tất bật điếc câm
Chuông giáo đường gieo mầm thơm ngày tới
Bóng u linh bao chặt kín thế gian
Cứ thao thức đêm lặng khô thinh vắng
Đôi tay buồn lăng kín khóc đời đau
Tâm choáng ngợp bồng bay đi mọi lối
Con đường dài phủ thảm cỏ úa vàng
Cuối con đường vòng úa mục bốc hơi
Bầy nhện đỏ trốn xa tít cõi nào
Bông hoa dại nỡ tung lòng thơ dại
Đôi tay thon ôm ấp vuốt hương ngàn.
ĐÃO HÒN LĂNG
Lạnh dần phiến đá vàng phai
Thoáng nghe âm hưởng mù cây thưỡ nào
Giọt mưa ướt đọng rì rào
Loáng sầu thạch buốt vuốt ngàn thân em
Ta ngâm giữa sóng rồi rên
Mình trôi lơ lửng bồng bềnh với Em
Tay vơi bám sát tàn êm
Bám báo đá cứng may thêm tựa vào
Sóng cuồng uốn lượn ào ào
Làm sao yên dấu phun trào mặn cay
Trên bờ ngọn lá lung lay
Mắt ai trộm ngó mắt cay bể đời
Khói bay tóc lượn bên bờ
Lao xoá chân chạy tiếng cười trong veo
Con thuyền neo bến chèo leo
Lúc lay vỡ nhịp hoà theo giọng đời.
Giữa rừng phi lau
Uống say kêu thét đêm ngàn
Sóng vồ vang dội như đàn thú hoang
Chạy về giữa chốn tan hoang
Thinh không vắng dội nát tan chân trời
Sớm mai chỉ có em cười
Tay cào khô lá nhìn trời mây xanh
Khung đời vắng lặng mù tanh
Mái chèo vẫy dập nhìn canh cá về
Nắng hạnh vỡ vụn tái tê
Phi lau reo hát nhớ về mộng xưa
Thân già cằn cỗi đong đưa
May còn bám rễ cõi xưa lời thề
May còn giữ lại cơn mê
Tiếng la lạc dấu bốn bề hoang vu
Ta say lạc ngủ trời thu
Hồn mê lạnh buốt gió đông chưa về.
Bước đi xa
Nắng phai buồn xám phố đông
Âm ba nhịp điệu chờ trông biển rồi
Lá vàng quăn xót thương ôi
Cuộn mình úp mặt lệ rơi đắng lòng
Phố phường gìn dấu vẫn còn
Chùa vang kinh tụng hương vòng khói than
Xa xa vọng tiếng cầu an
Mây đen vần vũ khóc than réo bờ
Lối xe im lăng hững hờ
Nhà thờ chuông động lờ mờ bóng ai
Nguyện cầu hồn lẫn Thiên thai
Bay trong sương khói bi ai khốn cùng
Sáng mai hoa nát không cùng
Cánh hoa bừng nắng thương cùng tử sinh
Rung mình dưới nước lung linh
Nhấp nhô cành lá rủ mình thương tâm
Cchâu chấu rúng mình nhẫy xa
Mặc cho xe cộ không ngừng đuổi nhau
Em về núp bóng mái nhà
Nguyên cầu nhân thế an hoà tỉnh giấc.
Tím bông
Long lanh giọt nước bám vào
Lá xanh mơn trớn ngạt ngào tím bông
Lung linh theo gió mênh mang
Có con bướm trắng nghênh ngông cúi chào
Năng mai chín lộng vàng thau
Len vào hoà sắc ngạt ngào góc sân
Sọc đen đôi cánh rung màu
Xanh xanh tim tím trộn làn mộng vương
Bay lên tụ lại nơi thương
Mai sau sinh mãi kén ngời sáng mai
Gió ơi thổi nhẹ đi thôi
Cho em ru mãi tình trong thế này
Lên cao lẫn trốn trời xanh
Chìm trong mây trăng lạnh tanh thân rồi
Ta bơi quay lại mù khơi
Tìm nàng lạc dấu tơi bời năm qua
Hàng cau bụi chuối quanh nhà
Rung rinh mời đón thật thà niềm thương
Bầy gà tung cánh hơi sương
Ướt dầm đôi mắt ráng cương mĩm cười
Đôi chân chạy vội bóng người
Đôi tay nâng gió tươi cười đón ta
Lá vàng phơi nắng la đà
Rời bay phủ xuống vàng phai sân vườn
Hồn ta lạc dấu miên thường
Quên trời lạc đất vô phương kiếp này
Hai tay ôm kín bóng nàng
Mùi thơm quê nội ngâm tràng thân em
Trở về
Cứ lưu lạc phiêu hồ dấu biển
Phút lãng du quên dấu đoạn đường
Thân rã mục tan hoà nước đọng
Hồn chìm sâu lặng mất sao trời
Rồi bay về thân buồn rủ cánh
Rớt bên kênh lóe ngập chuối làng
Trong lá xanh hồn mơ gió lạnh
Ôm tay cuồng khóc thét em ơi
Rồi tĩnh giấc gà trưa gáy vọng
Nắng cuốn tràn nóng dội mắt cay
Gió bừng đốt đời cay sương đọng
Đôi tay em trùm hốt cỏ khô
Trên cao đó thân cây gãy vỡ
Đôi chân em bám dính cõi đời
Đầu vắng tênh quên đi quá khứ
Bóng chập chờn hướng vọng ngày mai
Lá rơi rụng khô buồn bế tắc
Con đường dài trống vắng niềm tin
Em suy tư hồ nước im lìm
Đời chán chường ngày tìm bóng tối
THÂN SALA
Thân múa nhảy uốn cong
Vòng quanh thân xa lạ
Hát lúc phận đời buồn
Lạc dấu đời vô vọng
Bừng lên nụ chồi xanh
Đắm mình trong sương gió
Lung lay thân mỗi mệt
Sống bám khổ nạn vây
Gian nan đời bạc kiếp
Ráng bung cánh đỏ hồng
Nhấp nhô thế phận vay
Vàng tươi nhuỵ sáng tươi
Lênh đênh qua mọi lối
Cánh đỏ rơi cỏ xanh
Đẫm mình khói bụi trần
Hoá mình trái Sala
Nằm yên đợi kiếp sau
Im buồn không vọng âm
Mong mỗi kiếp đời trôi
An bình chốn phù sinh
THUYỀN
Bướm trắng hồi sinh
Trong nắng sớm lá xanh non giao động
Chút sương đêm cố bám kéo dấu đời
Bóng sáng trong vờn đong đẫy như ngojc
Cánh bướm vỗ ướt dầm đầu bất động
Gió mai lạnh cây Sao ru buồn tĩnh lặng
Vòm cây rung cùng hát khúc mộng tình
Em bước vội tóc dài buôn vang vọng
Bầy ong vàng vỗ réo mừng tím hoa
Rồi bám dính khúc hoà ca hoa đỏ
Phấn hương nồng lan tóc ngát vườn êm
Bầy bướm bay nhấp múa nhảy liên hồi
Tiếng em hát lung linh huyền xanh ngọc
Lá tung mình nhẫy trên vòm cây úa mục
Đón sáng về tĩnh giấc nát cõi lòng
Đôi tay mỡ hương nồng em diễm tuyệt
Hôn lên đời nguồn sáng lạ hồi sinh.
Lá nhãy trên vòm
Sáng mai lan toã mênh mông
Cát bay vùng vẫy gió Nồm hừng lên
Sóng dồn con nước bũa thêm
Ào ào động nát vực thềm nát tan
Vờn thuyền kéo lốc réo than
Nằm bờ im ngủ nóng ran chói đời
Thân người trốn dưới bóng mờ
Lim dìm say giấc mộng chờ ra khơi
Sau đồi rộn tiếng phi lau
Cúi đưa rên siết hét ca cùng đời
Lưới phơi cào gió mây trôi
Làng chài rệu nát tối vời nghiệp mang
Sóng ơi đẫy mạnh Sứa vào
Con thuyền lưới thả lưới cào thân trong
Kéo lên tiếng thét dội lòng
Niềm vui khoả lấp tâm mong an lành.
Chim trời sa cánh lạc hồn
Cứ lưu lạc phiêu hồ dấu biển
Phút lãng du quên dấu đoạn đường
Thân rã mục tan hoà nước đọng
Hồn chìm sâu lặng mất sao băng
Rồi tĩnh giấc gà trưa gáy vọng
Nắng cuốn tràn nóng dội mắt cay
Gió bừng đốt đời cay sương đọng
Đôi tay em vớ hốt cỏ khô
Trên cao đó thân cây gãy vỡ
Đôi chân em bám dính cõi đời
Đầu vắng tênh quên đi quá khứ
Bóng chập chờn hướng vọng ngày mai
Lá rơi rụng khô buồn bế tắc
Con đường dài trống vắng niềm tin
Em suy tư hồ nước im lìm
Đời chán chường ngập tràn đêm tối
Con sóc run mình tìm tín vật
Lá vàng phơi ngơ ngác ngắm trời
Hoa ngụy sáng bừng lên vòm sáng
Mong chút gì tóc sáng ngày mai.
Hoa vàng chớm Nỡ
Ta ngồi núp bóng vàng phai
Rung rinh bông lá màu phai đón nàng
Xuân về bông lá mơ màng
Nhịp hoa sáng ngời thêm làng ngát hương
Mùi thơm ngào ngạt hơi sương
Lạnh môi ướt tóc phấn hương bám vào
Xuân vẻ em cùng nỡ hoa
Điểm tô hương sắc ngạt ngào vườn êm
Giấc mơ tìm đến nữa đêm
Đôi Tây Âu yếm vây tròn mái tóc
Tiếng ai thỏ thẻ ru em
Quên đi tất các bụi nhem cuộc đời
Mai ta ra bụi bông vàng
Ngước đời khô héo phủ phàng nắng mai
May còn chim hót không thôi
Có thêm âm hưởng cuốn trôi mộng vàng.
Vàng phai
Trăng bông im lắng đáy hồ
Ngụy vàng tươi sáng mơ hồ lá xanh
Nhấp nhô vàng nháy long lanh
Rung rinh nhịp thở mong manh cuộc đời
Nắng vai trong sáng reo cười
Chim muông hót dội rung thời Xuân sang
Bướm vàng vẫy cánh reo vang
Trên vòm hoa lá mộng lang tình nồng
Mãi sau kén đã ra bông
Sắc màu chớp loé hạnh thông cõi đời
May em ngậm tiếng im lơi
Tai câm hồn lạnh trao người tìm yêu
Đôi chân chống lại trời mê
Mây tan trôi sạch đê mê cõi lòng
Bóng xe bùn vụt không cùng
Riêng người tìm được khốn cùng của em.
Vách đá cheo leo
Bên trời phương đỏ ngập đường
Hồng thơm lối nhỏ đoạn trường em mang
Bên ly rượu đỏ mơ màng
Em quên xã hết thiên đàng mơ bay
Bông tuông Hồng thắm phố cay
Nỗi trôi phận đăm tràn ai kiếp này
Em mong duyên mộng đỗi thay
Giấc mơ dấu kín cái may quay cuồng
Tay nâng cánh rụng bông rơi
Thôi thì giã biệt tơi bời dập tan
Tan vào con sóng dưới đàng
Thét la vọng dội ngỡ ngàng mục đau
Thôi rồi ngồi lặng góc này
Lệ đau cứ rớt mộng tàn gió tan
Hôn lên lá rụng đa mang
Em cười đôi bước ngỡ ngàng chân đau.
Ong mật
Hoa vàng chớm sáng lung lay
Lá xanh rực sáng tung bay chào mời
Chim kêu hát khúc kêu trời
Sao không rắc nị nụ cười tung bay
Hương nồng thoang thoáng phiêu bồng
Bầy ong cuốn quýt đâm bông miệt mài
Lá hoa mùa hạ như hài
Em ngồi ngoãn mặt mắt nhìn phố đông
Cà phê giọt đắng vớ tan
Quán thưa vắng bụi phôi phai tình mờ
Êm đềm gió lạnh sang đông
Đếm từng hạt nắng buồn trông ngóng chờ
Anh như ong mật ngồi mơ
Tay nâng ảo giác ơ thờ thế gian
Mai về còn lắm gian nan
Tóc em buộc chặt trần gian mệt là.
Tà pao
Bay lên trên đỉnh núi cao
Tắm mây động gió lao xao bến bờ
Mặt trời đi ngủ ơi hờ
Rừng cây khóc thét sương mờ bốn phương
Tóc em ướt đọng mùi hương
Bay chiều lộng gió chọn đường bay theo
Cây khô gãy nát chèo leo
Mắt nàng rủ bóng trông theo ánh hồng
Dưới sâu bóng dáng thuyền con
Đưa người lữ khách ví von khe ngàn
Lạnh khô trút bỏ vô vàn
Em buông tay xuống tìm đàn về non
Vuốt ve chần chậm tình con
Đưa nhau tìm lối cỏ non ngập tràn
Men theo khe suối xanh ngàn
Âm vang réo rắt tình tràn cõi tiên.
Rú Chá
Em về cây lá ngủ yên
Ngoài xa sóng gió trào thơm hơi lành
Cây vàng ngậm nắng rung cành
Rì rào âm bẵng mong manh nhớ tình
Em nằm trên võng ru mình
Mắt buồn khép kín chuyện tình dạt trôi
Tiếng gà đua chạy trưa rồi
Rung rinh hồn đông chơi với cõi lòng
Bên vườn đôi bóng níu đời
Mái tranh run rẫy bám thời quạnh hiu
Ông già nét mặt buồn thiu
Con đò đậu lại lặng thinh chờ nàng
Rừng vàng rụng rớt bồi hồi
Phủ che nước động bên trời mây xanh
Ngủ đi một giấc trống canh
Rồi trong ảo ảnh có ai hưởng về
Mùi hương đầm la vấn vương
Đắng cay mật ngọt nhớ hương hôm nào
Chim trời sa cánh lao xao
Đôi chân mõi gối mật trào tình sâu.
Mây
Buông lời
Buông tay trôi mãi trên sông
Lùa trong bèo dạt mộng trông phương nào
Bám theo thuyền nỗi ghe cào
Lạnh căm rong nỗi tre rào bốn bên
Em chui vào chốn vô phương
Miệng la khóc rống ốc hương bám người
Mặc đời thế sự khóc cười
Hồn chìm lặng đáy tâm tươi sáng lòng
Sống trong bó lướt chờ mong
Thiện duyên trời đỗ thông đong nước phèn
Nơi đây nghe động tiếng kèn
Mong cho thoát nghiệp u linh bám tràn
Mãi này thoát xác địa đàng
Bay tìm cõi lạ cúi đầu vái thưa
Tóc em ướt dẫm gió mưa
Mong về chút nắng bình yên mĩm cười.
Ta về cỏ úa
Rừng cây cỏ dại hoang tàn
Gió lùa rơi rụng vô ngàn vàng khô
Bước chân lưu dấu nơi mô
Hồn chìm tơi tã phơi phong đãi mờ
Sát bờ mây trắng như tơ
Vàng xanh dấu nhỏ vây đời tối đen
Say thôi trong chén hơi men
Quên đời bể khổ rối ren tháng ngày
Tiếng kèn rời rạc mù cay
Lẫn trong bể khổ lung lay định hình
Em thôi quay lại dáng mình
Khổ đau vây kín thình lình bay xa
Hồi chuông đỉnh núi ngân vang
Bóng người lưu lạc âm vang phập phồng
Thân người nhối chết trong lồng
Kêu la rã mục mộng trông chốn nào
Tiếng chuông gảy vụn tơi bời
Bám vào cỏ dại bên đời buồn tênh
Sóng xô phiến đá chông chênh
Trăng phai sương lạnh bồng bềnh nỗi trôi.
Nắng chiếu
Long lanh ánh nước loé bừng
Len qua khe gỗ chào mừng màn đêm
Em tôi say ngủ êm rền
Chui vào chăn gối trùm mềm hét ca
Bên đời muỗi khóc vang đời
Thét la hút máu mặc lời oán than
Đôi chân run rẫy hoang mang
Đi về góc lạ lầm than mệt nhoài
Trăng khuya hờ hững chiếu tràn
Lung linh xóm nhỏ thiên đàng nơi đâu
Tiếng ghe lướt sóng dội sâu
Chìm trong đầm cạn thuyền câu than trời
Bóng trăng bám kín loài sâu
Xoáy mòn thân phận bể dâu nát tàn
Tiếng khóc lạy cứu thân tan
Trăng còn hờ hững cắt ngang thế trần
Em thiền bất động như Ma
Tóc bay cuốn gió tâm ca nguyện lành
Mai này về chốn an lành
Đem theo mộng ước tình vàng với nhau.
Cởi áo
Trời buồn lạnh ấm ngoài sân
Chim ca trốn dấu lặng thầm gió đông
Lá rơi đậm kín cơn dông
Em ngồi cỡi áo phơi phông vai gầy
Áo lưng đỏ rực góc trời
Mấy con bướm trắng vui cười lưng em
Nhấp nhô hát khúc tình quen
Nhuỵ hồng bám kín rối ren mộng tràn
Em ngồi đợi bóng đông tàn
Đón chờ hương sắc Xuân ngàn sẽ qua
Có thêm tình ấm phôi phai
Bay mờ năm tháng rã tan nát rồi
Đóa hồng reo hát tình ơi
Cánh bông thay dấu phai màu thời gian
Chim kêu rã rợi rối bời
Thôi em ngồi đó sáng ngời thân vui
Đèn cầy rung gió buôn lơi
Sương trời đỗ xuống ướt vời tóc em
Đôi mình rung nhẹ mùi thơm
Bay vờn hư ảo ngậm ngùi đắng cay.
Cái Bè
Cùng ngồi dưới bóng vườn đêm
Nghe về dế hát lặng thêm tình trào
Im vang xóm nhỏ ngạt ngào
Dấu ức hiện lại phun trào sương đêm
Bên đời rủ bóng loang thềm
Lung lay bóng dáng mộng về ngát hương
Tay cầm vỗ nhẹ người thương
Lòng tràn ngập đắng bông vườn ngát thay
Lá vườn rơi xuống nhẹ bay
Hồn em ngủ kín nghiệp vay chốn này
Môi cười rạng bóng tàn phai
Thôi em cứ uống lai rai cùng đời
Con thuyền nỗ máy cuối sông
Tìm con cá lội mênh mông ruộng vườn
Hôn em một giấc vô thường
Mê say mặc gió tìm đường lối đi
Ánh trăng rẽ bóng vòm cây
Sáng soi nhà cổ đám mây trắng trời
Nàng soi nét đẹp rạng ngời
Hồn chìm trong đáy một thời long lanh.
Nâng Ly Cạn Chén
Ngông nghênh bia rượu ngợm người
Vỉa hè góc phố nửa vời sớm hôm
Chén ly dội tiếng chào mời
Nâng lên đặt xuống rượu vào lời ra
Bên đường xe cộ ngược xuôi
Trầm tích khói bụi mịt mờ bóng ran
Ly này đá vẫn chưa tan
Rót tràn thêm nữa tình mang chập chờn
Uống cho nghiêng ngã đất trời
Mơ hoang tưởng thật mình thời thánh nhân
Quậy vang cười khóc vong thân
Tan hoang tri kỷ tình thâm bạn bè
Đèn khuya soi bóng chân về
Ngã nghiêng thế sự xoay tròn trần gian
Về đâu hồn đã ngủ say
Chìm trong mê lạc lung lay ảo hình.
Về Bến Sông Xưa
(Sông Bạch Yến)
Hàng cây phủ mát ven biền
Nắng reo chim hót bên triền sông quê
Vàng phai thu cuốn đê mê
Chòm mây phiêu dạt trôi về nơi đâu?
Cung trời xanh biếc một màu
Trúc xinh vẫy gọi dư âm ngọt ngào
Mẹ ngồi giặt áo năm nao
Bến buồn im vắng dạt dào hương xưa
Em chao tay ướt đong đưa
Con đò xuôi nước lưa thưa bóng tràn
Lá rơi nhuộm ánh vàng lan
Lâng lâng chìm đắm khói tan chiều tà
Chuông chùa vọng tiếng ta bà
Hồn chìm tâm đọng gió òa ngân vang
Trôi về cổ lũy miên man
Trầm trong dấu tích tình làng năm xưa.
Dưới Bóng Mù U
Heo may lạnh buốt lá thu
Gió lùa rơi rụng mù u bốn bề
Bâng khuâng ngóng đợi đông về
Thân người sầu ướt ngậm thề năm canh
Táng cây rêu bám trắng xanh
Sương mù phủ kín tràn quanh nội thành
Đói cơm tủi nhục loanh quanh
Thiên đàng hạ giới mong manh hót mời.
Con đường in bóng thời Tây
Tan hoang vỡ vụn trời mây nghẹn ngào
Vua về trút bỏ long bào
Quan lưu dấu tích lac vào núi cao
Ngã tư còn miếu âm hồn
Khói hương nghi ngút sinh tồn tử sinh
Kinh đô thất thủ buồn thương
Hồn thiêng lạc lối vô thường trùm vây.
Bóng Gió rung
Gió rung rinh động mãi bên trời đó
Lá khô rơi rớt xuống cỏ Lau non
Em cứ tưởng phận đời yên ắng
Cố bám theo dấu tích cổ phai phôi
Em ngồi trên bến đợi chồng
Đếm từng cọng lá sương mờ tóc tuông
Bà ba thấm ướt mưa luồn
Chàng đi biển biệt bên cồn hoang sơ
Mây vàng đọng dấu đáy hồ
Đếm bao chim lạc sững sờ lượn qua
Nhà em vắng bóng người xa
Dừa không rung động bao là đất trời.
BÊN BIỂN
Ướt Đẫm Lối Về
Dặm trường thiên lý rã rời
Đẫm trên vũng nước cung đời buồn tênh
Hai chân rệu rã mưa đêm
Đôi vai se lạnh thấm mềm buồn đau
Mai này kể chuyện xưa sau
Châu về hiệp phố mau mau tới nhà
Lòng mong sớm gặp mẹ cha
Đường dài cố quận còn xa ngút ngàn…
Anh đi cửa ngõ miền Tây
Đêm tàn gió lạnh ùa xây kín chờ
Chị về Trung nước tràn bờ
Em xuôi Việt Bắc mịt mờ khói sương...
Hương linh vất vưởng chiều buông
Khói nhang cuộn gió mù tuôn hững hờ
Đêm trôi ướt đẫm đợi chờ
Trùm vây khổ nạn bao giờ bình an?
Bóng sương
Bóng trôi chìm nỗi trong sương
Thoáng trông phiêu bạt như hương chập chờn
Bay về tìm chốn vật vờ
Bến sông mờ mịt vô bờ ghé chân
Bóng trôi lập lững vô thần
Hồn chìm lạc mất thẫn thờ tìm mong
Xa xa bèo nỗi xuôi dòng
Trôi ra biển động ngóng trông phương nào
Bóng trôi quên hết lời chào
Quên đi ngày tháng ngạt ngào sắc hương
Có chăng một thước yêu thương
Gió trôi mất dấu dấu người biệt tăm
Bóng trôi mất bóng mù trời
Có nghe tiếng thét vạn lời nhớ mong
Còn đâu dấu tích ngóng trông
Còn đâu vằng vặc bóng trăng đêm ngà
Bóng trôi mất dấu chiều tà
Lặng sâu biển biệt ngọc ngà vắng ai
Bóng trôi buông lã về đâu
Trôi về vô định về đâu thì về.
Quay về
Nàng về tìm lại lối xưa
Tìm về dấu tích cơn mưa năm nào
Ướt dầm mái tóc lao đao
Tay ai vuốt phủ còn chưa thấm hồn
Nàng về quay lại lối mòn
Đôi chân rãi bước trong lòng nhẹ tươi
Bên đường cỏ mọc phơi sương
Nghe mùi son phấn mùi hương ngọt bùi
Nàng về quay lại bùi ngùi
Dư âm thoáng hiện thơm mùi lứa đôi
Thôi rồi dòng nước nhạt trôi
Cuốn xa muôn lối dặm đời khóc than
Nàng về quay lại xóm làng
Lang thang yên ấm bóng chàng biệt tâm
Bầy chim hót gọi dư âm
Máu trào tuông chảy phúc âm thiên đường
Nàng về chìm bóng trong sương
Mơ hồ khói động mùi hương thơm ngào
Lao xao dấu củ khơi trào
Thôi là im tiếng lạc vào cõi thiên.
Dòng xe
Dòng xe cuốn chạy về đâu
Về nơi hò hẹn mộng đầu rối ren
Dòng xe cuốn chạy về ngàn
Trong làn hương lạnh bát ngàn nơi mô
Dòng xe cuốn hút hững hờ
Về nơi thôn xóm bơ vơ giữa đời
Dòng xe cuốn lội không ngờ
Làm tan hương mát đâu ngờ cõi thơm
Dòng xe cuốn hút mộng mơ
Về tìm hơi ấm sương mờ bóng ai
Dòng xe cuốn chạy bi ai
Thiên thái chìm đắm một mai gọi đời
Dòng xe cuốn chạy mịt mù
Về đâu chốn củ tù mù rối ren
Dòng xe cuốn chạy ma men
Cho quên thế sự rối ren mất rồi.
Mây Trắng Bay
Đôi chân rãi bước dặm đàn
Bóng ai loé sáng địa đàng dấu yêu
Bên đời mọi lối cô liêu
Áo xanh áo đỏ sắc mùi rực mơ
Dang tay mãi lối cô đơn
Đôi chân nhịp bước hương thơm toã tràn
Tóc nàng bay lượn vấn vương
Tìm trong mộng ảo giấc thường chớp tan
Thân người dịu dáng chim ngoan
Đôi tay nhẹ móng vẫy lan nhịp đời
Nét son tung cánh một thời
Âu là hiện xuống nữ hoàng vườn xanh
Trên cao cánh lá lung lay
Cúi mình réo gọi em hay không nào?
Đôi mắt ngóng đợi lao xao
Lạc trong náo loạn nhịp xe cuốn trào.
Rung mình
Bóng áo trắng rung tay hồn lay động
Ánh chập chờn chao đão mặt hồ hoang
Đám ong vàng tung bay bông run sợ
Cây cúi buồn rũ sáng thái dương lên
Xuyên qua lá hồn ai úp lạnh dấu
Phấn rớt rơi loé sáng xuống gian Trần
Tóc em dài cuốn quýt tiếng chim la
Kêu nồng ngát hương hoa bay kín toã
Đàn bướm lượn chập chờn hôn bụi phấn
Tô sắc hồng mơn trớn mộng tình dài
Màu huyết đổ chờn vờn tâm héo lạnh
Vẫn ngát thơm run rẫy cõi gian trần
Khúc ca sáng dội vang khu đất trống
Những đôi chân nhịp bước theo bóng mai
Em đẫm ướt đôi vai gầy guộc nhỏ
Như phiêu bồng lưu lạc góc nào xa.
Mộng mơ
Nắng lay rơi rụng chiều tà
Sắc trời dịu lại mộng ngà luồn sâu
Cuộc đời ngột ngạt biển dâu
Bóng em lặng dấu biết đâu tìm về
Tối đêm chãi tóc mộng mê
Sợi đen sợi rối câu thề lạc đâu
May còn chiếc lược chìm sâu
Tóc buông run rẫy cuốn vây một thời
Đêm khuya mơ thấy bóng người
Sáng trăng chiếu dội tiếng cười rộn vang
Cuộc đời chìm nỗi lang thang
Đâu là bờ bến đeo mang kiếp này
Len đời cốc rượu hoang say
Cho xong kiếp bạc đắng cay vô ngàn
Đôi chân mỗi gối quỳ hàng
Theo con gió lông bàng hoàng góc hoang
MỤC LỤC
Về Cõi Xa Mơ ..................... trang 7
Cung Trời U Minh ..................... trang 8
Quay về chốn cũ ..................... trang 9
Cánh đồng xanh ..................... trang 10
Bóng Áo Trắng ..................... trang 11
Sạch Trôi Lụy Trần..................... trang 12
Tối Sáng bên dòng................. trang 13
Mùa Nước Nỗi ..................... trang 14
SÁNG ..................... trang 15
Chờ em ..................... trang 16
Bể Sầu Xanh ..................... trang 17
TRÊN ĐỈNH PHÁO ĐÀI..................... trang 18
Gối mộng mưa sa ..................... trang 19
ĐỒI X – DÂRKTO ..................... trang 20
Có chút tro than ..................... trang 21
CƯỜI TRONG ..................... trang 22
Nắng lưng đồi ..................... trang 23
Hoa ..................... trang 25
Sương Mù Đồi Thông ..................... trang 26
Cà Phê Bên Hồ ..................... trang 28
Cỗng Chùa Phựơng Vàng ............... trang 28
Trùng Dương Vẫy Gọi ..................... trang 30
Tắm thác hoang sơ ..................... trang 31
Chàng Về Đêm Mưa ..................... trang 32
Chim cô lạnh ..................... trang 33
BÊN ĐÃO LẠNH ..................... trang 33
Sáng soi ..................... trang 34
dấu hình ..................... trang 35
Chùa Trên Đồi Cao ..................... trang 36
Quay về chốn cũ ..................... trang 37
Thác Trắng ..................... trang 38
Sóng Tràn Biển Cát ..................... trang 39
Thác Pẳkleur ..................... trang 40
Biển Khơi Lạc Dấu ..................... trang 41
Dấu ..................... trang 42
Phong sương ..................... trang 43
Kỷ Niệm ..................... trang 44
Con ..................... trang 45
Bóng Mưa phố lạnh ..................... trang 46
Thinh không rừng vắng ..................... trang 47
Buổi sáng mơ hoa ..................... trang 48
Bóng đời ..................... trang 49
Ướt đẫm phố mưa ..................... trang 50
Chùa Đục bên đời ..................... trang 51
Hoa Ngát vườn Thu ..................... trang 52
Bước chân đẫm ướt lối về ..................... trang 53
Bóng Ngọc chùa Linh Sơn ..................... trang 54
bàn tay ..................... trang 55
Phố Cũ Lạc lối ..................... trang 56
Ngựa hoang đêm trường ..................... trang 57
Kéo Trời Sương Lạnh ..................... trang 58
Mưa trắng giữa Đầm ..................... trang 59
Bóng ai cùng đường ..................... trang 60
Biển Dừa Sóng Loan ..................... trang 61
Mưa Thu Cuối Phố ..................... trang 62
Cụ Bà bán bánh ..................... trang 63
Mịt mù quê xưa ..................... trang 64
CỖNG CHÙA ..................... trang 65
Quay về cố quận Sông Côn .................. trang 66
Bay nhẫy .................. trang 67
Đôi tình nhặt rác .................. trang 68
Sắc hương mùa lũ .................. trang 69
Đàn chim sẽ.................. trang 70
Dấu Cát Mang Theo .................. trang 71
Trắng Hình Thác Xinh .................. trang 72
Góc biển vắng .................. trang 74
LÔ CỐT .................. trang 75
Đầm cát lạnh .................. trang 76
Cầu Đất sương khói .................. trang 77
Rượu với trời đen .................. trang 78
Bông cỏ .................. trang 79
Búng Binh Thiên .................. trang 80
Chiều Trên Sông Tả Vu.................. trang 81
ĐÁ PHƯỚC TƯỢNG .................. trang 84
ĐÀN .................. trang 85
Dưới Hàng Hoa Sầu Đông .................. trang 86
Bên chén Chè xanh .................. trang 87
Lá vàng .................. trang 88
Nắng lên rồi .................. trang 89
Từ giã .................. trang 90
Góc biển vắng .................. trang 91
Bóng người đi xa .................. trang 92
Níu Bóng San Hô .................. trang 93
Thác Bà Núi Ông .................. trang 94
ĐÈN CAO .................. trang 95
QUẢ BÁO .................. trang 96
Về thực tại .................. trang 97
Bên hồ tơ liễu .................. trang 98
Mọi thứ trôi đi .................. trang 99
Tình già Rú Chá .................. trang 100
Bên đão Rêu xanh .................. trang 101
Bãi sóng Bạc .................. trang 102
Đếm lá mù sương .................. trang 103
Góc Hồ Đầu Đông .................. trang 104
LY RƯỢU .................. trang 105
Mưa Đêm .................. trang 106
Thung lũng lạnh nồng .................. trang 107
Thinh không lửa cháy .................. trang 109
Dưới rừng U minh hạ .................. trang 110
Tình Ngỗng .................. trang 111
Vắng lặng thinh không .................. trang 112
Xa thôi rồi .................. trang 113
Một thoáng Bên Đầm Cầu Hai .................. trang 114
THIẾU NỮ .................. trang 115
Ướt đẫm áo xanh .................. trang 116
Cô gái bến đò .................. trang 117
Rêu Phong Cúi Mình .................. trang 118
Mùa nước nỗi .................. trang 119
Xa thôi rồi .................. trang 120
Dưới Rừng U Minh Hạ .................. trang 121
Tình Ngỗng .................. trang 122
Mong nước trôi trên tường cỗ .................. trang 123
Hoang phế nép tường .................. trang 124
N﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽BÓNG N﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽HINH .................. trang 125
Ngát động như hoa .................. trang 126
LẠC BƯỚC .................. trang 127
Bên trời tím hoa .................. trang 128
Thương con bão tố .................. trang 129
CHÂN AI .................. trang 130
Sa la lắng đỏ .................. trang 131
Hồi Sinh .................. trang 132
Vòm lá mục.................. trang 133
Bước Chân Lạc sóng .................. trang 134
BÀN TAY TRONG PHÒNG MỖ .................. trang 135
Nắng thắp chiều buông .................. trang 136
Hồi sinh .................. trang 137
Lá vàng phai.................. trang 138
Hoa lạ .................. trang 139
Bóng đen .................. trang 140
Hình hương củ .................. trang 141
Nắng rơi .................. trang 142
Cuối chân trời đó.................. trang 143
Phố tràn mưa .................. trang 144
LẠC .................. trang 145
LẠC BƯỚC.................. trang 146
Cuối con đường .................. trang 147
ĐÃO HÒN LĂNG.................. trang 148
Giữa rừng phi lau .................. trang 149
Bước đi xa .................. trang 150
Tím bông.................. trang 151
Trở về.................. trang 153
THÂN SALA.................. trang 154
THUYỀN.................. trang 155
Bướm trắng hồi sinh ...... trang 156
Lá nhãy trên vòm ...... trang 157
Chim trời sa cánh lạc hồn...... trang 158
Hoa vàng chớm Nỡ ...... trang 159
Vàng phai ...... trang 160
Vách đá cheo leo ...... trang 161
Ong mật ...... trang 162
Tà pao...... trang 163
Rú Chá...... trang 164
Mây ...... trang 165
Buông lời ...... trang 166
Ta về cỏ úa ...... trang 167
Nắng chiếu ...... trang 168
Cởi áo ...... trang 169
Cái Bè...... trang 170
Nâng Ly Cạn Chén ...... trang 171
Về Bến Sông Xưa...... trang 172
Dưới Bóng Mù U ...... trang 173
Bóng Gió rung ...... trang 174
BÊN BIỂN...... trang 175
Ướt Đẫm Lối Về ...... trang 176
Bóng sương ...... trang 177
Quay về...... trang 178
Dòng xe ...... trang 179
Mây Trắng Bay ...... trang 180
Rung mình ...... trang 181
Mộng mơ ...... trang 182
MÂY TRẮNG BAY
Thơ
DƯƠNG ĐÌNH HÙNG
KÝ HỌA:
Hungduong
KỸ THUẬT:
TÔ THANH TÙNG
BẢN THÃO
TỦ SÁCH GIA ĐÌNH SÀI GÒN 2022