Theo quan điểm “Vật dưỡng nhơn”, nghĩa là các loài thú vật có ở trên đời là để cho con người ta xơi để con người ta sống, thời hễ con gì nhúc nhích là ta có thể mần thịt nhậu tất, kể cả con chó!
“Sống ở trên đời, ăn miếng dồi chó
Chết xuống Âm phủ biết có hay không?”
Dưới Âm phủ làm gì có dồi chó! Chắc chắn là như vậy rồi, là vì ngay cả Diêm Vương làm vua một cõi, quyền cao chức trọng, muốn gì được nấy, cao lương mỹ vị hằng ngày xơi hổng hết, mà còn hổng có lấy một miếng dồi chó để thưởng thức! Nên chi, khi có con chó kiện ông chủ của nó trên dương gian mần thịt nó để nấu món rựa mận ra làm sao, mần món dồi chó ra làm sao, thêm riềng sả ra làm sao, ướp tiêu hành tỏi ớt ra làm sao, nấu nướng thơm tho làm sao, ... khiến cho nó bị hóa kiếp thành món “mộc tồn” một cách thê thảm, thì Diêm Vương bèn quát: “Thôi ngưng đi! Đừng báo cáo nữa làm Trẩm thèm!”
Hổng biết thịt con cầy nó ngon cỡ nào mà Nhà Văn Vũ Bằng đã chép vào sách Món ngon Hà Nội: “Ngả con cầy ra đánh chén! “Sống ở trên đời, ăn miếng dồi chó, chết xuống âm phủ biết có hay không?”.
Trong “Bài Vè Thịt Chó” các bợm nhậu lại còn ca ngợi thịt cầy thơm đến nỗi có một tí xíu thịt dính kẽ răng mà tới “ba ngày còn thơm” nữa chớ! (Bộ mấy cha nội này hổng có oánh răng súc miệng sao hả!)
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè thịt chó
Thằng nào chịu khó
Bắc nước cạo lông
Đứa nào ở không
Đi mua đồ nấu
Đứa nào muốn nhậu
Mua rượu, mua bia
Đứa nào không ưa
Thì đi chỗ khác
Tao làm một lát
Xúm lại mà ăn
Đừng có lăng xăng
Người ta đàm tiếu
Con chó nhỏ xíu
Chín mười người ăn
Nhớ đừng xỉa răng
Sau bữa tiệc chó
Tí thịt dính đó
Ba ngày còn thơm
Xỉa ra ăn cơm
Cũng còn ngon chán
Nếu mà có ngán
Rượu trắng đưa cay
Vừa uống vừa say
Cao lương không đổi
Thịt chó ăn tối
Mát ruột ngủ ngon
Vợ chồng thêm con
Thật là vui vẻ
Nghe vẻ nghe ve
Cái vè thịt chó.
Thịt cầy thơm ngon làm sao hổng biết. Nhưng dầu sao thì “khuyển mã chi tình”, có lẽ con chó là một loài thú khôn ngoan nhứt, được nuôi trong nhà, gần gũi thân thuộc, làm sao mà ta có thể nỡ lòng nào mà giết thịt nó được! Phàm con chó mình nuôi nấng, nó gần gũi với mình, nó tin cậy nơi mình, mà mình dụ nó để bắt nó mần thịt, thời có phải mình làm một việc “mất uy tín” với nó ru!
Hơn nữa, nhập gia thì tùy tục, ở các nước Âu Mỹ, Canada, Úc, ... chó là “pet”, người ta nghe nói mần thịt chó, ăn thịt chó là người ta ớn rồi, người ta coi đó là một hành động dã man đối với súc vật (animal cruelty)!
Như vậy, hổng nhứt thiết gì phải “hạ cờ Tây”, heo “nợn”, bò dê, gà vịt, ngang ngỗng, ... thứ thịt chi chi cũng có thể dùng làm những mồi “nhậu rất bắt”! Mấy thứ thịt nầy có sẵn ở các supermarkets, lúc nào cũng có, khỏi lo kiếm “cờ Tây”, tức cầy tơ “tuổi chanh cốm” độ hai ba tuổi thịt mới mềm, lại khỏi lo “nhất Bạch nhì Hoàng tam Khoanh tứ Đốm” chi cả, lại không sợ xơi phải “chó xà mâu” (chó bị bịnh ghẻ ngoài da)!
Mấy thứ thịt nầy, nhứt là thịt heo, giò heo, nếu chế biến đúng cách, trình bày khéo léo thời các món “giả cầy” cũng giống y chang món “mộc tồn”, “tiếng Tây bồi” kêu là “mắm-sốt-siềng” (même chose chien). Nhưng riết rồi thịt chó “chơn cầy” thứ thiệt mà nấu nướng, chế biến kiểu nầy cũng được kêu là món “chó giả cầy” luôn.
Nãy giờ mắc nói tào lao vòng vo tam quốc, quên hổng vô chuyện chánh là nấu các món giả cầy làm sao để có mồi lai rai ba sợi... Nhiều món giả cầy lắm, nào là rựa mận, xào lăn, sườn non giả cầy, vịt xiêm giả cầy, v.v... Năm con Chó, thử nấu món rựa mận giả cầy, món đặc trưng của dân miền Bắc, và có lẽ là món dễ nấu nhứt (?) để lai rai ba ngày Tết xem sao.
Nói tới rựa mận, hổng biết sao mà kêu là “rựa mận”? Có chỗ người ta kêu là “nhựa mận”, lại có người kêu là “rượu mận” nữa, nhưng thiệt ra chỉ cần chút rượu trắng để ướp thịt thôi và hổng có xài trái mận nào hết!
· “Quạt-ninh” (warning) trước:
Cái “recipe” từ đoạn nầy trở đi là do tui “múa rìu qua mắt thợ …” nấu bếp, chef cook và quý bà quý cô nội trợ đó nhé! Quý vị có coi theo “recipe” nầy mà nấu có “hư bột hư đường” gì thời rán chịu, tui hổng có chịu trách nhiệm à nha! Nếu món nầy nấu hổng ngon thời gởi cho tôi nhậu dùm cho cũng được. Nếu hổng gởi được cho tui thời rán “tiêu thụ” hết, đừng bỏ uổng, “lãng phí thực phẩm”, xơi vào thời hổng bổ bề ngang cũng bổ bề dọc mà! Hổng sao đâu, “no-star-where!”, “hổng có chết thằng Tây nào đâu!” (Việt Nam chết thôi!) ...
Để nấu món rựa mận giả cầy, thường người ta dùng chưn giò heo hay giò lợn, móng giò, thịt heo hay thịt nợn ba chỉ, ... (Ủa quên! Tui hơi lẩm cẩm tí! Chưn heo hay giò lợn gì cũng vậy! Thịt heo, thịt lợn hay thịt nợn chi cũng là thịt heo cả thôi!)
Phàm để chế biến thịt heo hay các loại thịt khác cho có “hình thức” và hương vị giống thịt chó (Tui cũng hổng biết hương vị thịt chó thiệt nó ra làm sao!), bí quyết là phải dùng nhiều riềng cùng nhiều gia vị để ướp thịt, và thịt phải được ướp làm sao cho riềng và các gia vị thấm thiệt đều vô từng thớ thịt.
Hổng biết bà con định cư ở các nước Âu Mỹ, Canada, Úc, ... có kiếm mua được chưn giò heo, củ riềng và những đồ gia vị cùng nhiều loại rau thơm không? Nhưng tui được biết mấy thứ nầy có bán ở các Shop Tàu, các tiệm thực phẩm Á Châu và các chợ trời ở khắp nơi trên thế giới.
1- Bây giờ ghi cái “list” để đi chợ:
1/ Món chánh:
- Giò heo, lựa các chưn giò còn có móng, chưn giò sau thịt chắc và ngon hơn. Số lượng vài ba ký-lô tùy theo số “chiến hữu” tham gia nhậu và cũng tùy theo họ có “phá mồi” nhiều hay không nữa!
- Có thể mua thêm vài ba ký thịt heo ba chỉ để “độn” thêm. Lựa mấy cục thịt nào có đủ ba thành phần nạc, mỡ và da mới ngon.
2/ Đồ tươi:
Gồm các loại củ, nhứt là củ riềng và các loại rau thơm, v.v... Số lượng tùy theo lượng giò heo và thịt muốn nấu, mua dư chút đỉnh cũng hổng sao, thà dư còn hơn thiếu!...