- CHUYỆN CỦA MỘT DÒNG SÔNG (BTL)
- HOA ĐÀO NHẬT BẢN (BTL)
- HỌP MẶT TÌNH THÂN LỚP TỨ 3, CHS KHÓA 9 NQ (Đỗ Công Luận)
- GÓC VƯỜN NHÀ BẠN (BTL)
- NỐI NHỊP CẦU VUI (BTL)
- ADELAIDE ĐẤT ẤM TÌNH NỒNG (BTL)
- HỘI NGỘ BỘ TỨ Ở ÚC CHÂU - CHỊ HAI VĨNH (BTL)
- THẢO NGUYÊN XANH (BTL)
- CỘI NGUỒN (BTL)
- NHỚ THẦY (BTL)
- TỨ 3 YÊU DẤU (TLT)
- HỘI QUÁN TRẤN BIÊN (BTL)
- MỘT CHÚT LÃNG DU (BTL)
- NGẨU HỨNG (BTL)
- ĐIỂM HẸN (BTL)
Nhiều tháng trước tôi tình cờ đọc trên mạng Ái Hữu Biên Hòa bài viết về Một Dòng Sông Kêu Cứu. Tôi hết sức kinh ngạc, sông Đồng Nai quê tôi đang bị người ta lấp đi để qui hoạch xây dựng khu dân cư hiện đại. Tôi vội đọc thêm vài bài viết trên các nhật báo trong nước mới hay việc lấp sông đang bị ngăn chận. Tôi hoang mang thắc mắc không biết sông bị lấp ở đoạn nào? Lấp khoảng rộng bao nhiêu? Tôi rất muốn về ngay Biên Hòa để tìm hiểu xem nhưng rồi cuộc sống bận rộn với nhiều lo toan đã làm tôi quên đi nỗi đau của dòng sông.
Mãi đến hôm nay, nhóm bạn lớp Tứ 3 khóa 9 Ngô Quyền rủ tôi về họp mặt. Tôi mới có cơ hội tận mắt nhìn thấy một bãi sông bị lấp còn nham nhở đất đá trải dài từ trên chùa Phụng Sơn Tự còn gọi là Hội Quán Phước Kiến đến khỏi khu vực nhà máy nước Đồng Nai trên đường Cách Mạng Tháng 8 (ngày xưa mang tên Nguyển Hữu Cảnh).
Con đường nầy từng ghi dấu những bước chân thời thơ ấu của tôi. Những ngày còn học Tiểu Học trường Nguyễn Du từ lớp 1, lớp 2 đến lớp 3 mới chuyển sang trường NữTiểu Học trên dốc Cây Chàm. Sau năm 1975 con đường bỗng trở nên xa lạ. Những ngôi nhà của bạn bè thân quen ở hai bên đường đều đổi chủ. Mỗi khi có dịp về ngang nơi nầy lòng tôi man mác buồn khi nhìn những bảng hiệu các quán café Bờ Sông mọc lên rải rác.
Rạp chiếu phim Lido, điểm hẹn một thời vàng son của tôi giờ bị bỏ hoang. Hồi đó tôi có người bạn thân là cháu của chủ rạp, tôi đi học ở Saigon cuối tuần về cứ đến rạp xem phim thoải mái khỏi phải mua vé. Quán ăn Tuyết Hồng rộn ràng tấp nập cả ngày bây giờ cũng chỉ còn vỏn vẹn một xe hủ tiếu nhỏ lặng lẽ bán một chút buổi sáng.
Nhiều lần tôi cùng nhóm bạn Ngô Quyền hẹn nhau uống café ở quán Thủy Tùng sát bờ sông. Chúng tôi thường chọn bàn ở ngoài để đón gió mát. Ngồi ở đây có thể nhìn thấy xa xa những nhịp cầu Gành cổ xưa lấp ló, xa hơn nữa ẩn hiện dưới ánh chiều hoàng hôn êm ả là ngọn núi Châu Thới cheo leo với mái chùa vàng cong vút và tượng Phật Bà Quan Âm sừng sững trên đỉnh. Nhìn ngược về thượng nguồn là cây cầu Mới được xây sửa mấy lần cũng đã giải quyết được phần nào nạn ùn tắt kẹt xe trong giờ cao điểm cho các phương tiện giao thông qua cầu vào thành phố Biên Hòa.
Nhớ mấy chục năm trước, tôi thường đi đò ngang từ chợ Biên Hòa sang lò lu Hóa An để thăm người chị theo chồng về bên đó. Những chuyến đò lúc đầu còn được người lái đò chèo bằng tay, sau đó được thay bằng máy đuôi tôm chạy dầu nổ xành xạch. Có lần ngồi trên đò qua sông tôi với tay vớt được một cành hoa Lục Bình rất đẹp, hí hửng định đem về cắm trên bàn học để ngắm cho thỏa thích. Nhưng loài hoa cánh mỏng mau héo tàn ấy đã dập nát ngay khi tôi chưa về đến nhà. Từ đó tôi không bao giờ hái hoa Lục Bình dù rằng tôi vẫn rất yêu màu hoa tim tím ấy.
Một lần chúng tôi ghé quán muộn, nắng chiều đã tắt, mây đen vần vũ che khuất cuối chân trời. Gió thổi mạnh, dòng dông như trở mình không còn êm ả lục bình trôi, cũng không còn rì rào hòa âm cùng tiếng nhạc vọng ra trong quán như mọi khi mà như dỗi hờn, tung những đợt sóng lớn vỗ mạnh vào bờ. Tôi chợt nhớ và kể cho nhóm bạn nghe một kỷ niệm vui vui về dòng sông quê tôi. Năm đó tôi theo Má về quê thăm Ngoại ở Cù Lao Bình Quới. Vào mùa mưa, lúc ấy dòng sông từ thác Trị An chưa bị đập thủy điện ngăn chặn xuôi chảy về ào ạt. Hai Má con đứng chờ đò, từ trong bến tôi nhìn ra khoảng sông rộng thấp thoáng nhiều nhánh cây khô bập bềnh theo dòng nước cuốn. Trong trí tưởng tượng tôi lại nghĩ đến cảnh hai vợ chồng quê chèo xuồng đi vớt củi trên sông mùa nước lũ trong truyện ngắn Anh Phải Sống của Khái Hưng. Câu nói của người vợ trước khi buông tay không bám víu để nữa để người chồng có thể bơi thoát vào bờ một mình vì đàn con dại đang chờ ở nhà mà tôi luôn thuộc nằm lòng: “thằng Bò, cái Nhớn, cái Bé, không, anh phải sống!”. Tôi nhớ trong truyện nhà văn tả cảnh dòng sông Hồng nước cuồn cuộn chảy xiết, bỗng dưng tôi thấy dòng sông trước mặt mình cũng cuồn cuồn chảy xiết với những khúc gỗ to bị sóng đánh dồn dập. Tôi bỗng sợ hãi co rúm người lại không dám bước xuống đò làm Má tôi phải dỗ dành mãi hồi lâu.
Hôm nay nhìn lại dòng sông, một bãi đất đá được gia cố bờ đê vửng chắc đã che lấp cả một khúc sông dài. Ngồi ở quán Thủy Tùng tôi không còn nghe tiếng nước vỗ vào bờ, tôi cũng không còn nhìn thấy những mảng lục bình trôi. Phía trên kia nơi bến sông của chùa Phụng Sơn Tự, cây đa cổ thụ vẫn còn đó nhưng không còn được soi bóng mình trên mặt nước sông. Dưới gốc đa ngày xưa tôi vẫn thường ngồi canh giữ quần áo cho anh trai và mấy thằng bạn trong xóm nghịch ngợm đi tắm sông, nhảy thi từ trên cành cây xuống nước. Bây giờ gốc đa cách mép nước khoảng gần 100 mét hay nhiều hơn nữa. Đất đá, bê tông đã che lấp tất cả, cảnh tượng khô khan nhìn thật đau lòng.
Tôi không biết nếu như dự án xây dựng khu dân cư mới với những tòa nhà cao tầng hiện đại trên mảnh đất lấp đoạn sông nầy hình thành thì cảnh quang nơi đây sẽ như thế nào? Dù có được nguy nga tráng lệ như trong những tấm áp phích người ta quảng cáo với nhiều sắc màu được dựng trước cổng công trình lấp sông đang bị đình chỉ thì liệu những người thụ hưởng công trình lấp sông sẽ nghĩ sao? Người dân xứ Bưởi sẽ nghĩ sao? Và nhất là dòng sông sẽ nghĩ sao?
Biết đâu một ngày nào đó sẽ lại có một dự án san bằng ngọn núi Bửu Long hay núi Châu Thới để xây dựng một công trình thế kỷ, thì Đồng Nai ơi xin hãy nén cơn đau mà xuôi dòng như vẫn tự bao giờ.
Bùi Thị Lợi
Tháng 6 năm 2015
Bài viết hay quá Lợi ơi, đọc mà ngậm ngùi cho dòng sông hiền hoà của mình. Chắc chắn bài viết hay của Lợi sẽ được NQ, BH đăng mà. Lợi gửi đi, hoặc H chuyển cho Lợi nhé.
Thương mến.
Hồng
HH đồng ý với Hồng là bài viết quá hay! Lợi đã viết thay tâm tình của người dân xứ Bưởi của chúng mình.
HH nghĩ, cả anh Hạnh và Ngọc Dung sẽ rất vui khi nhận được bài và sẽ post lên cả hai trang nhà NQ và AHBH.
Đừng ngại Lợi ơi, hai trang nhà là nơi chs NQ và người BH gởi gấm tâm tình và được nhiều độc giả yêu thích.
Nhóm Tứ rất tự hào có một người bạn nhiệt tình và viết văn hay như Lợi.
Cám ơn Lợi đã cho HH thưởng thức những bài viết hay.
HH sẽ post vào trang BTL và trang Tứ để lưu giữ.
Thương chúc các bạn cuối tuần vui khỏe...
HH
HOA ĐÀO NHẬT BẢN
Ông bà ta thường nói “Năng nhặt chặc bị”. Tôi chịu khó chắt chiu dành dụm mãi rồi cũng đến lúc. Khi tổng kết sổ tiết kiệm thấy được kha khá, tôi quyết định mua vé tour đi Nhật 6 ngày. Tôi chọn tour lễ hội Hoa Anh Đào vào đầu tháng 4 của Công ty du lịch Hoàn Mỹ.
Ngày xưa, khi còn học trên Bảo Lộc. Năm nào, trước khi về nghỉ lễ Tết, tôi cũng vòng lên Đà Lạt chơi vài ngày. Mục đích là ngắm những cây hoa anh đào nở rộ quanh bờ hồ Xuân Hương. Nhớ năm tôi mới vào học lớp đệ tam, trong lưu xá E tôi quen thân với chị Trương Thị Hoa CN69 là người cùng quê Biên Hòa. Chị Hoa có bà con ở Đà Lạt nên rủ tôi lên chơi. Lần đầu tiên được nhìn thấy những cành hoa anh đào ẩn hiện sau màn sương mù, tôi có cảm giác như đi lạc vào xứ sở thần tiên. Loài hoa đa cánh mỏng ấy nếu tách riêng một đóa hoa thì cũng không có gì đặc sắc, nhưng thử ngắm nhìn từng chùm hoa nở dầy đặc trên cành, giữa bầu trời trong xanh, mát lạnh… ta mới cảm nhận được vẻ đẹp thanh cao, tao nhã của loài hoa mà ở Việt Nam chỉ có ở trên vùng núi đồi cao nguyên Lâm Viên.
Tôi không nhớ từ bao giờ, những cây hoa anh đào hiếm hoi quanh bờ hồ Xuân Hương Đà Lạt dần dần biến mất. Sau năm 75, hoa đào Nhật Tân Hà Nội ào ạt chuyển vào Sài Gòn mỗi độ xuân về. Thú thật, tôi không thích những cành đào xa lạ ấy. Mỗi khi được nhìn thấy trên phim ảnh hay trong tranh phong cảnh nước Nhật với hoa anh đào, tôi lại nhớ Đà Lạt.
Năm 2005, tôi có dịp đến Washington DC. Được anh Nguyễn Hưng Thái CN70 đưa đi tham quan Nhà Trắng, Tháp Bút Chì và Công Viên nơi có trồng 10.000 cây hoa anh đào của Nhật gửi tặng Mỹ làm quà bang giao, nhưng tiếc là tôi đến không đúng mùa hoa nở nên chỉ nhìn thấy những gốc cây già khẳng khiu. Tôi cũng có đến Seattle thăm cô bạn thân, nghe nói ở đây mùa xuân hoa anh đào nở đẹp không thua gì bên Nhật. nhưng cả 2 lần tôi đến Seattle đều vào mùa hè.
Rồi năm 2009, tôi đi tour Trung Quốc. Tôi có thấy vài gốc anh đào lẻ loi, rải rác dưới chân Vạn Lý Trường Thành. Quả thật là hoa đào Đà Lạt trong ký ức tuổi thơ của tôi quá nhỏ bé so với những gốc đào cổ thụ Trung Quốc. Cũng đẹp đấy, tôi tự nhủ, thôi thì đã được tận mắt nhìn thấy hoa anh đào rồi nhé! Thế nhưng năm tháng qua đi, thấy mình đã bước vào tuổi quá lục tuần, bỗng dưng tôi lại ước muốn đi Nhật một lần để được ngắm cảnh hoa đào nở rộ dưới chân núi Phú Sĩ. Cầu được, ước thấy, và tôi đã toại nguyện.
Điểm đến đầu tiên của tour du lịch là phi trường Narita-Tokyo. Mặc dù hướng dẫn viên đã ân cần nhắc nhở là mùa này khắp nước Nhật đều có hoa anh đào, nhưng chúng tôi vẫn cứ xuýt xoa trầm trồ khi xe chạy qua những con đường mà hai bên lề, hoa anh đào nở rộ nối tiếp nhau. Chúng tôi dừng chân ở tháp Tokyo. Từ tầng 1 của tháp với độ cao 150 m nhìn xuống thành phố như một mô hình kiến trúc với nhiều khóm hoa anh đào chen chúc giữa những tòa nhà cao tầng, những con sông, những cây cầu. Giá như được lên đến đỉnh tháp với độ cao 339 mét nhìn xuống, tôi chắc chỉ còn thấy những mảng hoa che phủ cả thành phố.
Hôm sau, đến tham quan công viên Ueno, là nơi hội tụ hơn 1.000 cây hoa anh đào. Thời tiết thật đẹp, không quá lạnh, thêm một chút nắng cho những cánh hoa đào lung linh khoe sắc. Chúng tôi chụp ảnh lưu niệm bên ngoài cung điện Hoàng Gia. Rồi ra bến tàu Odaiba, đi du thuyền để ngắm hoa đào nở rộ dọc theo bờ sông Sumida. Cảnh vật thật đẹp như tranh vẽ.
Chiều tối về tới Kawaguchi-Nagoya. Nhận phòng ở khách sạn Wakamiro, mỗi người được cho mặc bộ áo Yukata là loại Kimono mùa hè truyền thống để đi dùng cơm tối, đó là một bữa dạ tiệc thật sự. Sau đó, được thưởng thức phương pháp tắm cổ truyền Onsen là ngâm mình trong hồ nước nóng 42 độ. Nghe nói nước này lấy từ suối nước nóng Ôn Tuyền. Người Nhật tin rằng tắm nước suối này sẽ trẻ trung, khỏe mạnh. Riêng tôi được ngâm mình dưới làn nước ấm áp ấy, cảm thấy thật sảng khoái, bao nhiêu mệt nhọc tiêu tan.
Sáng hôm sau, đoàn khởi hành đi núi Phú Sĩ. Dọc đường, tôi thấy nhiều vườn ươm trồng cây hoa anh đào bằng phương pháp chiết cành và giăng lưới kẽm ngang, giữ cho cây xòe tán rộng chứ không vươn thẳng. Đúng là xứ sở hoa anh đào. Suốt một quãng đường dài hàng chục kí-lô-mét, tôi chợp mắt ngủ quên một lúc, thức dậy vẫn thấy hoa đào nối tiếp hoa đào.
Ngày hôm ấy nắng đẹp, thời tiết tốt nên xe chạy lên núi được đến trạm thứ 5 cao 2020 m. Nhìn thấy đỉnh núi xa xa, hai bên đường tuyết phủ trắng xóa. Tuyết ở đâu cũng vậy. Nhưng người Nhật tin rằng tuyết trên đỉnh núi Phú Sĩ khi tan ra chảy xuống thành dòng suối mát lạnh, uống nước suối này sẽ khỏe mạnh, sống lâu.
Buổi chiều, tham quan miệng núi lửa Owa Kudani bằng cáp treo. Núi lửa đã ngừng hoạt động từ lâu nhưng vẫn còn những khe suối nước nóng tuôn trào. Người ta nói ăn một quả trứng gà luộc trong suối nước nóng này sẽ thọ thêm 7 năm.
Điểm dừng chân kế tiếp là cố đô Kyoto. Ở đây có ngôi đền Kiyomizu được gọi là đền Thanh Thủy, ngôi đền bằng gổ cao 13 m được lắp ghép mà không dùng một cây đinh, được hoàn thành vào năm 989 là đỉnh cao nghệ thuật kiến trúc cổ của Nhật Bản. Buổi chiều tham quan đền Kikakuji (Golden Pavillon), ngôi đền dát vàng có lịch sử lâu đời được Unessco công nhận là di sản văn hóa thế giới. Trên đỉnh ngôi đền có tượng con chim Hạc cũng bằng vàng sáng lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Một chị bạn trong đoàn cứ nhất định nhờ cậu hướng dẫn viên chụp cho mình tấm ảnh, đứng dưới gốc cây hoa anh đào trước hồ nước, xa xa là ngôi đền mà phải chụp cho thấy con chim chị mới chịu làm mọi người bật cười.
Tôi cũng được trải nghiệm một đoạn đường tàu điện cao tốc Shinkansen từ ga Kyoto đến Shinosaka với vận tốc 320 km/giờ. Thật lòng tôi rất muốn được đi thử tàu điện ngầm ở Nhật, nhưng ở Tokyo cũng như ở Kyoto tôi chỉ được đi trên mặt đất. Nghe nói đa số người dân Nhật đều dùng phương tiện giao thông bằng tàu điện ngầm mặc dù họ có xe hơi riêng. Vì vậy đường phố của họ rất thông thoáng. Tôi được xem trình diễn Kimono Show ở trung tâm dệt may Nishijin. Ở đây tôi chọn mua một con búp bê mặc áo Kimono với giá không rẻ. Vì ở nhà tôi đã có một con búp bê Nhật được cô bạn thân ở Seattle một lần đi Nhật thăm con gái du học mua tặng tôi cách nay 5 năm. Gặp dịp này, tôi mua thêm một con búp bê để cho chúng có bạn với nhau.
Ngày cuối cùng ở Osaka. Trời mưa, nhưng cũng không ngăn được chúng tôi vào thăm lâu đài Hạc Trắng được xây dựng từ thế kỷ 18. Bây giờ được giữ làm viện bảo tàng, du khách được đi thang máy lên đến tầng cao nhất. Từ đó, có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Osaka ngập chìm trong biển hoa anh đào.
Trước khi từ giã nước Nhật, chúng tôi còn được thưởng thức món ăn đặc sản nổi tiếng là thịt bò Kobe Teppanyaki với phong cách phục vụ đặc biệt của nhà hàng rất ấn tượng. Ẩm thực Nhật Bản quả thật phong phú. Xã hội Nhật Bản văn minh hiện đại, con người Nhật Bản kỹ luật trật tự… và trên hết, hoa anh đào Nhật Bản đã lưu lại trong tôi những khoảnh khắc khó quên.
Tháng 4 năm 2015
Bùi Thị Lợi
Chiều qua, tôi đang ở cửa tiệm, bạn Bùi Thị Lợi điện thoại đến cho tôi,
- 9 giờ sáng mai, chủ nhật ngày 8/6/2014, lớp tứ 3 tụi em tổ chức họp mặt. Thân mời anh Luận đến dự với chúng em.
Tháng 12/2013, tôi cũng là thân hữu trong buổi họp mặt lớp của các bạn, vì vậy không thể từ chối.
- Được rồi, anh sẽ sắp xếp công việc để sáng mai tham dự cùng các em.
Giọng điệu đàn anh khóa 8 nói với em út khóa 9, CHS NQ.
Buổi sáng chủ nhật, nhà hàng đông đảo thực khách đến ăn sáng. Trên đường đi, tôi đã điện thoại cho Trần Văn Thông, hỏi thăm có tham dự không.
- Mày cứ đến dự đi. Bà xã tao là chủ xị. Trưa nay tao mắc dự tiệc cưới. Yên chí đi, không có gươm lạc giữa rừng hoa đâu. Có anh Tâm, chồng Nguyệt Ánh, cũng là nhóm thân hữu.
Các bạn đến trước đang ngồi quanh bàn tròn, chờ bạn bè đến, cũng như nhà hàng vắng khách sẽ sắp xếp bàn tiệc. 3 cuốn album về chuyến Úc du của bạn Bùi Thị Lợi được bạn bè trao đổi nhau xem.
Đến dự buổi họp mặt hôm nay có khoảng 25 bạn bè, trong đó có Luận, Nguyễn Văn Đạo, vợ chồng Thành Tâm - Nguyệt Ánh, và sau nửa là bạn Nguyễn Háo Thoại là nhóm thân hữu.
Bàn tròn đàm đạo trong lúc chờ bạn bè đến đông đủ.
Bạn Mai Hữu Huệ, Mỹ Châu, đang sửa soạn cho buổi tiệc.
Thức ăn nhẹ, bánh kem, lẳng hoa chúc mừng.
Làm dáng quanh bàn tiệc. Tìm lại tuổi đôi mươi, đã đánh mất.
6 tháng sau, thêm một lần nửa, gươm lạc giữa rừng hoa.
Bạn Bùi Thị Lợi đang khơi mào buổi tiệc. Đây là lần họp mặt tháng 6/2014, theo thông lệ.
Bạn cũng trình bày chuyến Úc du hai tháng, những tình cảm, vật chất,
hiện kim mà bạn bè phương xa gửi về. Dù cách trở đại dương nhưng bạn bè vẫn xích lại gần nhau.
Đỗ Công Luận đang bày tỏ cảm nghĩ khi bạn bè xích lại gần nhau.
Hi vọng vòng tay ngày càng rộng mở. Nối vòng tay lớn.
Sau đó, các bạn cùng hợp ca bài, " Hè về, hè về " của nhạc sĩ Hùng Lân.
Bản nhạc sao mà thích hợp cho thời gian lúc nầy,
các cháu học sinh vừa trãi qua một tuần lễ hè êm ả.
Nguyễn Văn Đạo, Ngô Thành Tâm cũng là nhóm thân hữu của buổi gặp gỡ.
Đến hơn 11 giờ, Trần Văn Thông đến với buổi họp mặt. Chắc có gì cần tâm sự với bà xã.
Thông nói với tôi, tao đến đây xem có ai ăn hiếp mầy không ?
- Đâu có, ảnh đến dự, cho ảnh ăn no...chứ đâu có...hiếp...
Lại chơi chữ nửa. Cười rần rần. Vui quá. Sau đó, Thông đi dự tiệc cưới.
Nhà hàng đang chuẩn bị cho phần ăn trưa. Mỗi khẩu phần là bò bít-tết,
trứng ốp-la, ăn với bánh mì. Thức uống tự chọn.
Gọn nhẹ, đơn giản. Vì đa số là nữ, trừ khách mời, nên không có bia bọt.
Tổng kết phần thu, gồm hiện kim bạn bè gửi về, tiền tự nguyện đóng góp cho buổi tiệc.
Trừ chi phí tổ chức, phần tiệc của nhà hàng. Số tiền còn lại dành giúp đỡ cho 3 bạn bè còn khó khăn trong cuộc sống. Bạn Hồ Thị Bạch Tuyết đang trao phần hiện kim của bạn Trần Thị Diệu,
gửi giúp đỡ riêng cho bạn Trần Bích Liên.
Bạn Trần Thị Lưu đang trao phần hiện kim cho bạn Dương Thanh Thảo,
có tham dự cùng bạn bè.
Riêng hai bạn Lệ Dung, Nguyễn Hữu Hạnh, không có mặt. Bạn bè sẽ cử người đến nhà trao hiện kim chia sẽ với bạn. Quí quá những tấm lòng bạn bè, chia sẽ ngọt bùi.
An ủi đồng môn, bè bạn.
" Ráng sống hùng, sống khỏe nhe ông Đạo. Bạn bè còn quanh đây"
Tôi hỏi thăm, Đạo nói,
- Em về BH nay đã hơn hai năm. Vợ và hai con trai còn ở bển.
Bên nầy có người thân, và bạn bè là niềm vui, Đạo nhé !!
Sau phần ăn trưa, mọi người đến sảnh giữa để ăn bánh ngọt, uống trà, hát karaoke.
Nhà hàng Nhã Viên, nhà rường kiểu cung đình Huế, nơi năm 2013,
bạn bè đã tổ chức gặp gỡ bạn Nguyễn Thị Hồng và Quách Võ Tường Vi.
Nhóm tứ ca đang hát bài...60 năm cuộc đời...Các bà nội, bà ngoại đang hát..ru...cháu ngủ.
Bạn Nguyễn Háo Thoại buổi sáng vì bận công việc,
nên 13 giờ mới đến chung vui cùng bè bạn được.
Đ.C.Luận - Ng.H.Thoại. - Bùi Thị Lợi - Nguyệt Ánh - Ngô Thành Tâm.
Sau khi ở lại nghe các bạn hát karaoke, vì tôi chỉ nghe chớ không biết hát, tôi xin phép các bạn ra về, để tiếp tục công việc buổi chiều. Một ngày bạn bè gặp gỡ trong tình thân. Bạn bè ơi, còn cơ hội, còn sức khỏe, thì hãy đến với nhau. Một ngày vui rồi cũng qua mau.
Đỗ Công Luận.8/6/2014
GÓC VƯỜN NHÀ BẠN
Tôi không biết nên gọi góc vườn sau nhà bạn là vườn hoa hay vườn rau. Vì vừa có những luống rau Muống, rau Má, rau Răm, Lá Lốp, Bạc Hà, Chanh, Ớt… Vừa có những khóm hoa cỏ rất đẹp và rất lạ. Bạn không trồng nhiều hoa Hồng, hoa Cúc, Thược Dược, Hải Đường như đa số các nhà khác, mà trồng các loài hoa Sen Đất, Chuổi Ngọc, Cỏ Nhật và những loại hoa mà chính bạn cũng không nhớ tên gì. Chỉ thấy đẹp và thích là tìm mua hoặc xin về trồng, có những bông hoa to xòe như Bắp Cải với các sắc màu xanh đỏ tím vàng. Đặc biệt là bãi cỏ bạn trồng phát triển tự nhiên có hình dáng như một thảo nguyên tí hon với thung lũng, dốc, đồi nhấp nhô, thoai thoải… Chúng tôi tha hồ ngồi, đứng, nằm dài, dẫm đạp để tạo dáng chụp hình mà không sợ cỏ hư. Bạn còn khéo léo sắp đặt những con thú bằng đất nung rải rác đây đó tạo nên mô hình sinh động. Không rực rỡ kiêu sa, không cầu kỳ hoa lá, góc vườn nhà bạn thật bình dị, dễ thương như bạn vậy. Bạn giới thiệu cho chúng tôi từng khóm hoa, bụi cỏ với niềm tự hào. Bạn học cùng khóa 9 Ngô Quyền với tôi nhưng bạn là chị của Diệu nên tôi kêu bạn là chị: Chị Nhan.
Thấy chúng tôi mãi mê chụp ảnh, chị ân cần nhắc nhở còn bữa ăn đã dọn sẵn đang chờ và chuyến du ngoạn Saint Kilda Beach nữa đó. Tôi hối hả chụp thêm cho Diệu mấy kiểu ảnh vì ở góc độ nào vườn rau hoa nhà chị cũng đều đẹp như một bức tranh. Chị Thủy của tôi còn tranh thủ xin chị mớ rau Má về xay sinh tố. Chị nói trồng rau cho vui và cho đẹp nên mỗi khi có dịp hái tặng ai thì chị rất vui. Chị không cắt rau bằng dao mà hái bằng tay, chị quơ từng nắm to rồi bứt lên cả gốc lẫn rễ, động tác thuần thục, chị nhổ sạch nửa luống rau Má trong vài giây. Tôi nhanh chân chạy vào bếp tìm túi ny lon để đựng rau nhưng tìm mãi không thấy, phải chạy ra gọi chị. Chị ung dung vào kéo ngăn bếp, trong đó những cái túi nylon đã xử dụng còn sạch được xếp gọn gàng nhỏ xíu hình tam giác bằng 3 ngón tay.
Chị Thủy của tôi rất thích cách xếp túi nylon của chị. Diệu nói từ khi chị nghĩ ra cách xếp gọn túi nylon cũ thì hầu như những nhà bà con họ hàng của chị đều làm theo kiểu nầy. Thật tiện dụng cho các bà nội trợ khi trong bếp không còn thấy những cái túi nylon để dành xôm xốp choán hết chỗ trống. Đó mới chỉ là khéo léo vặt vãnh, cái tài của chị đáng cho chúng ta chiêm ngưỡng nằm trong trang web Tứ 1,2,3 mục Nữ Công Gia Chánh đó các bạn. Chị đã viết nhiều bài hướng dẩn cách làm các món ăn ngon độc đáo. Hôm nay thì tôi được thưởng thức món Gỏi Đu Đủ Tôm Thịt. Những sợi đu đủ của chị làm vừa trắng vừa dòn, cho đu đủ vào dĩa rồi xếp lên vài con tôm luộc đỏ hồng, thêm mấy miếng thịt luộc ba chỉ thái mỏng, rắc vài cọng rau thơm và ít đậu phọng rang đâm nhuyễn xong rưới nước mắm tỏi ớt… Tôi biết có bạn hít hà rồi… Còn em gái của chị cũng là tay chief cook đó nha. Diệu nấu các món ăn chay ngon tuyệt vời. Nhưng ngon nhất vẫn là các món bánh ngọt. Theo tôi thấy các tiệm bánh Givral hay Tous Les Jours ở Saigon đều thua xa.
Ăn uống xong, chị thu xếp việc nhà thật gọn, khóa cửa rồi gọi điện cho ông xã (anh ấy lấy cớ sang chơi nhà con gái từ sáng để cho chị thảnh thơi tiếp đãi bạn bè). Chị Thủy và tôi gởi xe lại đó để cùng đi chung xe với chị và Diệu cho tiện. Theo chương trình chị sẽ lái xe vòng qua City Melbourne, cho tôi tham quan cầu West Gate rồi thẳng ra biển Saint Kilda. Chiều cuối tuần đường phố nhộn nhịp xe cộ, một lần nữa chị trổ tài lái xe, nhanh nhẹn nhưng cũng rất cẩn thận, chị len lỏi qua các dòng xe nối đuôi nhau rồi chay thư thả cho tôi ngắm nhìn các ngôi nhà giá bạc triệu đô nằm dọc theo bờ biển. Những công trình kiến trúc đồ sộ, những hàng cây ven đường lùi dần lại phía sau. Trước mặt chúng tôi là những bãi cát trắng mịn. Chị tìm chỗ đậu xe, biển vắng, lưa thưa vài người đi dạo. Mặt trời hoàng hôn đỏ ối ngụp lặn cuối chân trời. Trời lộng gió, những cánh chim Hải Âu chập chờn trên ngọn sóng, vài con thiên nga dạn dĩ bơi gần bờ, nhìn xa xa thành phố mờ trong sương chiều tạo thành quang cảnh thật đẹp. Chúng tôi chụp chung với nhau những tấm ảnh lưu niệm. Biển ở đây không ồn ào ô nhiễm như Vũng Tàu, Nha Trang. Nước Úc nổi tiếng trên thế giới về môi trường sống xanh và sạch. Tiếc là tôi không có thời gian hưởng thụ nhiều hơn. Trời đang nắng đẹp bỗng chốc mây đen vần vũ, rồi một vài giọt mưa hối hả thúc ép chúng tôi trở vào xe. Đường về nhà còn xa mà trời mùa đông tối rất nhanh. Chỉ được cái không khí trong xe luôn rộn rã tiếng cười.
Tuần sau tôi rời nước Úc, không dám mơ một ngày trở lại vì mỗi lần đi là một lần khó. Dù rất thèm được chị đãi ăn thêm nhiều món ngon nữa, cũng như muốn được chị đưa đi chơi thêm nhiều nơi nữa nhưng đành hẹn gặp lại chị ở quê hương Biên Hòa. Vậy nhé chị Nhan!
Một lần nữa cám ơn thịnh tình của chị và tạm biệt.
Tháng 6 năm 2014
Bùi Thị Lợi
NỐI NHỊP CẦU VUI
Cuối cùng thì Lảnh Sự Quán Úc cũng chấp thuận cấp cho tôi Visa du lịch 3 tháng. Nhớ năm 2010 dù đã đi Mỹ được vài lần nhưng khi xin visa đi Úc tôi bị từ chối, họ không nói lý do, mà tôi cũng không thèm bận tâm. Tôi nghĩ đơn giản, Úc không thích mình thì mình lại đi Mỹ. Nhờ vậy mà năm 2012 tôi có cơ hội tham dự Họp Mặt Ngô Quyền ở San Jose. Cũng nhân dịp đó tôi biết tin cô bạn thân của tôi trong 4 năm học Thất, Lục, Ngũ, Tứ đang định cư ở Úc. Rồi qua mục nhắn tin tìm bạn trên trang ngoquyen.org Ngọc Lan tìm được tôi. Nhớ lần đầu tiên nhận được cuộc gọi của Ngọc Lan, tôi còn hoang mang thầm hỏi Ngọc Lan nào? Tiếng đầu dây bên kia rộn rã: “ Tao nè, mầy còn nhớ L lũy thừa 3 của lớp Tứ 3 NQ không”? Kỷ niệm chợt ùa về làm tôi choáng ngợp. Làm sao tôi quên được Lợi, Lan , Lệ. Tim tôi như ngừng đập, giọng tôi run run: “ Nhớ chứ, mầy đang ở đâu?” Mặc cho người hối hả trả lời, người kia vẫn hỏi tới tấp…
Từ đó chúng tôi mail cho nhau thường xuyên và từ khi có mạng Viber miễn phí thì gọi nhau liên tục. Thôi thì đủ thứ chuyện trên đời được kể cho nhau nghe. Thỉnh thoảng có những người bạn ở xa về họp mặt bạn bè như Nguyễn Thị Hồng Tứ 1, Dương Thị Dư Tứ 2, Mã Ngọc Lan và Nguyễn Thu Xuân Tứ 3… tôi càng thôi thúc nhớ và mong gặp lại Nguyễn Ngọc Lan. Mới đây Trương Kim Mai cũng ở Úc về chơi, vui quá, thân thương quá! Tôi quyết định một lần nữa xin visa đi Úc. Và Trời đã không phụ lòng người. Tôi đăng ký đi tour 9 ngày sau đó ở lại tìm thăm bạn mình.
Và một ngày đầu tháng 4 tôi đặt chân lên xứ sở Kangourou. Tour du lịch đưa tôi đi tham quan qua các tiểu bang, thành phố lớn của nước Úc như Brisbane, Goldcoast, Canberra, Sydney và cuối cùng đến Melbourne. Thời tiết đang vào cuối thu, nắng ấm. Bầu trời trong xanh, những hàng cây lá xanh đang đổi màu vàng, đỏ xen lẫn tạo nên khung cảnh đẹp tuyệt vời. Khi đến nhà hát Con Sò ( Sydney Opera House ) tôi cố với tay chạm vào mái ngói sáng lấp lánh ánh mặt trời cảm giác thích thú giống như khi tôi chạm tay vào chân tượng nữ thần Tự Do ở NewYork. Và khi đứng trên tầng thứ 88 của tòa nhà Eureka Skydeck ở Melbourne nhìn xuống tôi lại miên man nhớ thủ đô Paris từ độ cao tháp Eiffel.
Trong những chuyến du lịch trước bao giờ tôi cũng có bạn đồng hành. Riêng lần nầy mượn đường tìm thăm bạn, nên tôi một mình một máy ảnh, không biết chia sẻ cùng ai. Đến khi tour kết thúc, tôi hớn hở kéo vali về nhà người chị họ ở City Melbourne. Ngày hôm sau gọi liền cho Trần Thị Diệu, Kim Mai và Ngọc Lan. Tình cờ Diệu đang ở gần nhà người chị họ thế là tôi hẹn gặp nhau chiều hôm đó. Còn Kim Mai và Ngọc Lan thì phải chờ tôi book vé bay đi Adelaide.
Buổi chiều, Diệu đi làm về trễ. Hơn 6 giờ, tôi nóng lòng mong bạn. Xa cách nhau hơn 40 năm, tuy có nhìn thấy ảnh Diệu gần đây khác xa tấm ảnh Diệu tặng tôi ngày xưa nhưng trong tâm tưởng tôi vẫn nhớ cô bạn có gương mặt tròn, đôi mắt to, cái miệng móm duyên… và rồi Diệu đến, y như tôi nghĩ bạn tôi vẫn như xưa, trên tay có ổ bánh kem với dòng chữ “Mừng ngày Hội Ngộ 16 – 4 Diệu – Lợi 1968 – 2014” Cô bạn nhỏ ngày nào bây giờ đã lên chức Bà Nội rồi, một mình lặn lội vất vả nơi xứ lạ quê người, tất cả dành cho hạnh phúc gia đình, tôi biết Diệu đã hy sinh rất nhiều. Tôi rủ Diệu đi Adelaide, Diệu rất muốn đi nhưng tiếc là bận công việc, tôi đành đi một mình. Tôi gọi điện báo tin cho Kim Mai và Ngọc Lan ngày giờ đến.
Sáng hôm đó Kim Mai bận đi làm, chỉ có vợ chồng Ngọc Lan hẹn ra phi trường đón tôi. Chuyến bay nội địa nên thủ tục đơn giản. Vừa ra khỏi cửa máy bay một đoạn, tôi đã nghe tiếng loáng thoáng của những người đi đón. Tôi hồi hộp không biết Ngọc Lan có nhận ra tôi giữa dòng người đủ các sắc tộc. Tôi chợt nghe có tiếng gọi tên mình, tôi nhìn lên đám đông. Từ xa tôi thấy Ngọc Lan và anh Lành đang vẫy tay rối rít. Hai chân tôi đi như lướt trên mặt đất. Đến gần chỗ Ngọc Lan đứng, tôi với tay lên nắm lấy bàn tay Ngọc Lan chìa xuống. Hai bàn tay xiết lại như run lên. Anh Lành đã canh sẵn máy kịp chụp được một tấm ảnh giây phút hội ngộ của hai đứa thật cảm động. Tôi không nhớ lần chia tay Ngọc Lan ở Phi Trường Tân Sơn Nhất năm 1989 tiễn bạn đi đoàn tụ gia đình, sau nhiều năm bặt tin nhau, tôi đâu dám mơ có ngày được gặp lại. 25 năm, vật đổi sao dời, nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn không có gì thay đổi. Ngọc Lan đón tôi về nhà. Chiều Kim Mai đi làm về ghé. Dù ở gần nhau, liên lạc nhau thường xuyên qua mail và điện thoại nhưng chưa bao giờ hai bạn gặp nhau. Mãi đến hôm nay, phải chăng tôi là một nhịp cầu vui cho hai bạn có cơ hội tái ngộ cũng sau hơn 40 năm. Thế mới biết cuộc sống của những người định cư ở đây tất bật thế nào. Làm sao thoải mái được như bạn bè chúng ta ở Biên Hòa phải không các bạn? Lần nầy Trưởng Lớp Tứ 3 qua đây, để xem người Adelaide tiếp đón khách phương xa thế nào nhé!
Bùi Thị Lợi
Tháng 6/2014
ADELAIDE ĐẤT ẤM TÌNH NỒNG
Đó là câu nói Ngọc Lan tự hào khoe với tôi về quê hương thứ hai của bạn. Ngọc Lan và Kim Mai lên kế hoạch đưa tôi tham quan cảnh đẹp Adelaide ngày đầu tiên. Điểm đến là The Whispering Wall (Bức Tường Thì Thầm) ở Borossa Resevoir. Một địa danh nổi tiếng, nơi đây có một hồ chứa nước được xây dựng từ năm 1902, bức tường của hồ là một đập ngăn dài 140 mét. Khi ta áp sát vào mặt tường đầu bên nầy nói thì thầm, thì ở đầu bên kia người ta áp sát tai vào tường vẫn nghe rất rõ từng lời. Không biết tự bao giờ người ta phát hiện ra điều kỳ diệu nầy nhưng cho đến nay khoa học vẫn chưa giải thích được. Và du khách thì tìm đến rất đông. Chúng tôi cũng đã thử và cũng rất thú vị. Phong cảnh quanh hồ rất đẹp, bầu trời cao, mây trắng, mặt nước hồ trong xanh, lộng gió…
Rời Bức Tường Thì Thầm, con gái của Kim Mai hướng dẩn chúng tôi đi nếm thử rượu vang ở Barossa Valley. Tôi nhớ ở Mũi Né Việt Nam, thậm chí ở NaPa Valley (San Jose) khi cho thử rượu vang người ta chỉ rót ra ly một chút xíu, còn ở đây người Úc thật hào phóng, những ly rượu để khách nếm thử được rót gần 1/3 ly. Một vài du khách chỉ nếm một tí rồi đổ bỏ vào cái xô bên cạnh. Riêng tôi thấy tiếc quá, mà loại nào cũng thơm ngon nên thử nhiệt tình đến cạn ly. Cuối cùng chỉ chọn mua 1 chai nhưng tôi đã uống thử khoảng ½ chai. Thấy mặt tôi đỏ bừng các bạn trêu tôi, tôi nói tôi có say nhưng không say rượu mà say men tình bạn hữu. Tạm biệt những giàn nho lá đỏ đã cho chúng tôi lưu lại những tấm ảnh kỷ niệm tuyệt đẹp, trên đường về Kim Mai có nhã ý mời chúng tôi ghé nhà dùng cơm chiều. Phu quân Kim Mai và những đứa con của bạn đã thể hiện lòng hiếu khách hết sức chân tình. Bữa ăn tối thịnh soạn, ấm áp và rất ngon. Đường về nhà Ngọc Lan còn xa nên chúng tôi đành phải từ chối lời mời ghé qua thưởng thức café của quán nhà Kim Mai, tiếc quá. Hẹn dịp khác nhé bạn!
Tối hôm đó Kim Mai gởi cho Diệu xem những tấm ảnh chúng tôi mới chụp, tôi và Ngọc Lan đã lên giường ngủ thì Diệu gọi. Diệu nói không dằn lòng được nữa, Diệu sẽ xin nghỉ phép và mua vé xe lửa đi Adelaide ngay, tôi và Ngọc Lan, Kim Mai rất vui, chờ đợi Diệu.
Ngày hôm sau Ngọc Lan đưa tôi đi thăm Ba của Ngọc Lan. Cụ già trên 90 tuổi rồi, mắt kém chỉ thấy lờ mờ, chuyện nhớ chuyện quên. Vây mà khi nghe tôi xưng tên là bạn của Ngọc Lan ngày xưa ở Biên Hòa ông nhớ ngay đến tên Lợi Lò Bò. Tôi cảm động đến nghẹn ngào. Ngọc Lan đưa tôi ra nghĩa trang viếng mộ Mẹ của Ngọc Lan. Tôi nhớ bà cụ ngày xưa khi còn trẻ đã thật tháo vát, quán xuyến hết chuyện trong nhà, lúc nào cũng vui vẻ ân cần với bạn của con mình. Ngọc Lan đông em, nhưng được ba mẹ nuông chìu nên đi học về cứ tung tăng rủ bạn về nhà ăn cơm cho vui. Riêng tôi vẫn nhớ mãi những món ăn miền Bắc mà Mẹ Ngọc Lan đã làm, thật nhớ đời…
Tình cờ ngày đầu tiên tôi đến là ngày nghỉ lễ, những đứa em của Ngọc Lan họp mặt đông đủ ở nhà 1 người em ăn tiệc Babercue nên tôi có cơ hội gặp mặt một lúc tất cả.
Hải, Hà, Phương, Ngọc, Bình, Thanh còn vắng Long và Bảo đang ở Melbourne.
Tôi không ngờ những người em của Ngọc Lan vẫn còn nhớ tôi, nhất là Ngọc nhắc lại chuyện Tết Mậu Thân, Mẹ Ngọc Lan sợ pháo kích đưa cả gia đình xuống tá túc ở nhà tôi mấy hôm, tôi đã suýt quên kỷ niệm nầy. Vợ chồng Hà đã đưa tôi đi ăn Buffet ở Biển Glenelg và ngắm những chiếc du thuyền sang trọng đậu trong vịnh. Phương thì mời tôi Café Arya và tham quan một vòng City xem những ngôi nhà bạc triệu đô. Ngọc chiêu đãi tôi món Sushi của Nhật ngon tuyệt vời. Nhưng ngon hơn nữa là những cái bánh Pizza nóng dòn mà Hà và Phương đem từ cửa hàng về. Tôi cũng có ghé Shop làm tóc của Bình, nhớ ngày xưa mỗi lần tôi đến chơi nhà Ngọc Lan, Bình lúc ấy khoảng 3,4 tuổi cứ theo sau nắm tà áo dài của tôi múa lân mà bây giờ đã là một tay thợ làm tóc nổi tiếng. Nhìn shop của Bình khang trang tôi mừng cho cậu em nhỏ thành đạt. Tiếc là Bình bận đông khách nên không có thời giờ đưa tôi đi một vòng bằng chiếc xe sport mui trần 2 cửa. Hẹn lần sau nhé Bình! Hải thì chọn công việc phụng sự nhà thờ. Sáng chủ nhật, Ngọc Lan đưa tôi đi lễ nhà thờ nơi Hải đang phụ tá Linh Mục chủ lễ. Tôi rình mãi mới lén chụp nhanh được tấm ảnh của Hải vì sợ không còn dịp gặp lại nhưng không ngờ sau buổi lễ, Hải về ghé qua nhà Ngọc Lan đợi tôi để say good bye. Một lần nữa tôi muốn nói lời cám ơn những đứa em của Ngọc Lan đã không quên tôi, đã cho tôi những tình cảm ấm áp gia đình. Cả đứa con gái nhỏ Ngọc Hân ngày nào bây giờ cũng đã là một cô gái lịch lãm, làm việc tại tòa án Úc, đêm cuối cùng trước khi tôi rời Adelaide, Ngọc Hân đã mời Mẹ Ngọc Lan và Dì Lợi đi ăn kem, uống café. Trên hết vẫn là anh Lành, người bạn đời gắn bó của Ngọc lan đã quen biết tôi từ khi hai người mới yêu nhau. Cám ơn anh đã tiếp đón tôi ân cần, cám ơn anh đã chỉ cho tôi một bài học sơ đẳng về cách bỏ dấu hỏi ngã trong tiếng Việt, cám ơn anh về tất cả. Hẹn gặp lại nhé, người Adelaide. Thật đúng như lời Ngọc Lan nói: Đất ấm tình nồng.
Bùi Thị Lợi
HỘI NGỘ BỘ TỨ Ở ÚC CHÂU
Nhận được mấy tấm ảnh Kim Mai gởi qua mail, nhìn thấy hình các bạn mình gặp gỡ, đi chơi cùng nhau ở Adelaide vui quá, Diệu đã không dằn lòng được nữa. Sáng hôm sau vào sở xin nghĩ mấy ngày phép cuối tuần và mua vé xe lửa đi ngay. Nghe Diệu báo tin xe lửa sẽ đến lúc 6 giờ chiều, chúng tôi rộn rã chuẩn bị đón bạn.
Ngọc Lan từng đi xe lửa nên rành đường đến ga, Kim Mai đón thêm cô bạn nghe nói ngày xưa là học trò của Diệu khi còn ở Rạch Giá, bây giờ đang làm chủ một nhà hàng ăn sang trọng ở đây nghe nói Diệu đến nên cùng đi, khi gặp mới nhận ra con của cô ấy là học trò của Ngọc Lan ở Úc. Thật là hữu duyên. Chúng tôi đến ga sớm thấy vắng tanh không có dấu hiệu sắp có tàu đi hay đến nhưng cũng chẳng thắc mắc, tôi và Kim Mai thong thả chụp hình trong khi chờ đợi. Ngọc Lan sốt ruột đến hỏi nhân viên ngồi ở quầy bán vé về chuyến tàu bạn mình sắp đến. Và rồi hết sức ngạc nhiên khi nghe nói ngày hôm nay không có chuyến xe lửa nào từ Melbourne đi Adelaide. Anh Lành cẩn thận hơn hỏi thêm xem có chuyến xe lửa nào đi từ Sydney hay nơi nào khác ngang qua Melbourne rồi đến Adelaide không? Ông ta nói có một chuyến từ Sydney nhưng đã đến Adelaide từ lúc 1 giờ trưa. Chúng tôi thật sự hoảng hốt, vậy Diệu đang đi trên chuyến xe nào? Có thể nào bạn tôi đang lạc đâu đó trên 1 chuyến xe mà chính bạn cũng không biết sẽ đưa mình đến đâu! Tôi gọi lại cho Diệu, Diệu khẳng định là xe của mình đang sắp đến. Ngọc Lan nhanh trí hỏi : Vậy Diệu đi xe gì? Diệu từ tốn nói: Xe Bus. Trời ơi, mọi người la lên. Vậy sao từ sáng đến giờ Diệu không nói đã đổi sang đi xe Bus để mọi người cứ tưởng Diệu đi xe lửa.
Diệu vẫn từ tốn nói xin lỗi, vì sáng không có xe lửa nên vội quá chuyển sang đi xe Bus mà quên báo. Thôi thì cũng mừng là Diệu đã đến. Chúng tôi lại phải vòng trở lại bến xe Bus trong City. Chiều cuối tuần, những dòng xe nối đuôi nhau, trời tối, đường phố loang loáng ánh đèn điện và đèn xe. Chỉ chậm 1 giây bị kẹt lại đèn đỏ là xe Ngọc Lan mất dấu xe Kim Mai. Ngọc Lan chợt nhớ ra mình cần về nhà trước chuẩn bị bữa tiệc Hội Ngộ cho chu đáo nên gọi dặn Kim Mai đón Diệu vì sợ quá trễ. Gần 1 giờ sau Kim Mai mới đón và đưa Diệu về nhà Ngọc Lan. Bây giờ không biết là nên gọi Hội Ngộ hay Kỳ Ngộ. Diệu đã tự tay làm ổ bánh kem với dòng chữ “Duyên Kỳ Ngộ các bạn Lợi-Lan-Mai-Diệu Australia 24-4-2014 Trường TH Ngô Quyền Biên Hòa niên khóa 64-68” Diệu đã mang ổ bánh kem đi suốt 1 ngày đường, vượt qua bao nhiêu ngàn cây số để tặng Ngọc Lan. Thời gian thật chẳng còn có nghĩa gì trong giây phút nầy. Gần 40 năm Diệu mới gặp lại Ngọc Lan, những mái tóc dạn dày thuốc nhuộm vẫn không che dấu hết những vết phong trần. Những cô bạn nhỏ ngày xưa bây giờ đã quá lục tuần vẫn xưng Tao gọi Mầy nghe rất đỗi thân thương. Chúng tôi tranh nhau nói, thức ăn đã nguội nhưng vẫn ngon làm sao. Anh Lành đã chuẩn bị trái cây tráng miệng. Chúng tôi tranh thủ chụp hình. Giá như cả 4 đứa cùng ở lại thì chắc là đêm nay không ngủ để kể cho nhau nghe chuyện ngày xưa Ngọc Lan có bàn chân đẹp như thế nào… Kim Mai cần đưa Diệu về nhà mình nghĩ sớm để ngày mai bắt đầu chương trình du ngoạn nên chúng tôi đành chia tay.
Sáng hôm sau, cả nhóm hẹn gặp nhau rồi cùng đi đến Thác Nước Morialta. Vì là mùa khô nên dòng thác không ồ ạt nhưng vách núi đá sừng sững cũng làm choáng ngợp lòng du khách, đường đi bộ từ bãi đậu xe vào đến thác quanh co đồi núi rất đẹp, khí hậu mát mẻ nên chúng tôi cứ nhẩn nha, vừa đi vừa trò chuyện vừa chụp ảnh. Và bây giờ Diệu hết còn ganh tỵ về những tấm ảnh đẹp thiếu mình. Chỉ tiếc là không thể trở lại Bức Tường Thì Thầm và ghé qua cho Diệu thử rượu vang. Nhưng bù lại con gái của Ngọc Lan đã đưa mọi người đến một nơi thú vị không kém. Đó là Hahndorf, một thành phố nhỏ đẹp như tranh vẽ với những con đường rợp bóng cây phong. Đang độ cuối thu nên các sắc lá đổi màu từ xanh sang vàng rồi đỏ. Nghe nói ngày xưa nơi đây là một vùng riêng của người Đức sang định cư ở Úc. Đến bây giờ vẫn còn giử nguyên nét mộc mạc nên thơ của một ngôi làng quê Châu Âu dành làm nơi du lịch. Du khách rất đông, tìm được chỗ đậu xe thật khó. Chúng tôi tranh thủ chụp mấy tấm ảnh trước khi vào quán ăn trưa. Bé Ngọc Hân gọi thực đơn thật khéo, mổi khẩu phần chúng tôi phải chia nhau 2, 3 người ăn vẫn không hết. Nhìn dĩa thịt bò ở đây tôi chợt nhớ miếng beefsteak mỏng dính như tờ giấy ở quê nhà, và nhớ bữa tiệc họp mặt Tứ 3 quá.
Ngày hôm sau nửa chương trình tiếp tục với bãi biển Glennelg. Lân nầy hẹn nhau cùng đi xe điện. Tôi và Ngọc Lan đến trước, loanh quanh shopping khu thương mai Myer. Chụp hình với những tượng con heo bằng đồng thật ngộ nghĩnh. Kim Mai và Diệu đến trễ, sợ trễ xe nên không kịp tham quan con đường mua sắm nổi tiếng Adelaide.
Hôm trước tôi và chị em Ngọc Lan cũng đã ra biển, hôm đó trời nắng rực rỡ. Hôm nay biển dịu mát với chút mây xám, một chút mưa bụi nhưng rồi nắng cũng lên đủ để chúng tôi chụp được những tấm ảnh thật đẹp. Kim Mai chịu khó làm phó nhòm cho Diệu, còn Ngọc Lan và tôi ngồi nhâm nhi mấy hạt bắp rang và ném vụn bắp dụ bầy hải âu sà xuống làm nền cho Diệu chụp hình. Buổi chiều có hẹn ăn tối ở nhà hàng Tân Như Ý do cô học trò của Diệu chiêu đãi nên chúng tôi phải về sớm. Ổ bánh kem bây giờ mới được cắt, ghi dấu cuộc hội ngộ của 4 đứa chúng tôi đồng thời cũng ghi lại kỷ niệm của cô chủ quán hiếu khách với cô giáo cũ của mình. Ngày mai Diệu về lại Melbourne biết có khi nào trở lại Adelaide. Còn tôi lại càng không dám hẹn một lần trở lại nước Úc. Thôi thì được như thế nầy đã là quá đủ. Hành trang của tôi về lại VN, ngoài những lời bạn bè nhắn nhủ thăm nhau, Ngọc Lan và anh Lành gởi 200, Diệu gởi 100, tôi còn giữ 2.000.000 của Kim Mai gởi hôm trước. Đó sẽ là những món quà nhỏ dành cho bạn bè TỨ 3 trong dịp họp lớp vào ngày 8 tháng 6 , đó là tấm tình của người ở xa nhớ về bạn mình, tôi thấy lòng rộn rã hân hoan vì đã nối được một nhịp cầu vui. Tạm biệt các bạn. I love you.
Tháng 6 năm 2014
Bùi Thị Lợi
CHỊ HAI VĨNH
Khi nhắc nhớ về những người bà con họ hàng thân thuộc thì Chị Hai Vĩnh là người tôi yêu quí nhất. Chị là con của Dì Tư tôi. Năm chị 20 tuổi tôi mới sinh ra đời nên từ nhỏ giửa tôi và chị có một khoảng cách rất lớn. Đến khi tôi bắt đầu hiểu biết thì ấn tượng của tôi về chị là những lần chị về thăm Ba Má tôi bao giờ cũng có món quà Saigon hấp dẩn là Con Vịt Quay béo ngậy và những ổ bánh mì thơm ngon.
Nghe kể khi mới lớn chị được Dì Dượng tôi cho xuống Saigon ở phụ buôn bán với người chú ruôt của chị có cửa hàng ở chợ Bến Thành. Được vài năm, học hỏi chút kinh nghiệm mua bán, chị mạnh dạn mượn Chú Thiếm số tiền nhỏ làm vốn rồi xin ra riêng.
Đầu tiên chị sắm một cái tràng bày bán kim chỉ. Mua đầu chợ bán cuối chợ loanh quanh vậy thôi mà một thời gian chị tích lủy được chút vốn liếng sang một cái sạp nhỏ bán quần áo may sẳn. Dần dần chị mở mang thành cửa hàng khang trang.
Chuyện chị lập gia đình với anh Hai được chị kể lại cho chúng tôi nghe cứ như một thiên tình sử. Anh tên Được, bạn bè anh thường gọi anh là Thành Được vì anh đẹp trai giống như nghệ sỹ cải lương nầy. Anh quê miền Trung vào Saigon lập nghiệp, mồ côi Cha chỉ còn Mẹ và cô em gái. Chú của chị thấy anh hiền lành, siêng năng, chăm chỉ nên mai mối anh cho chị. Lúc đầu chị không ưng vì thấy mình còn nặng gánh gia đình, phải phụ giúp cha mẹ già nuôi các em nhỏ dại ở quê. Anh theo đuổi chị rất lâu,còn dọa nếu chị từ chối anh sẽ tự tử. chị nói để người ta thất vọng vì mình mà chết thì sẽ mang tội nên đồng ý. Anh chị ăn ở với nhau có được 6 đứa con : 4 trai, 2 gái.
Hồi đó bà con họ hàng ở trên quê Biên Hòa có ai đau ốm nặng cần chuyển bệnh viện xuống Saigon đều ghé trọ nhà chị. Con cháu ở quê lớn lên đi thi Tú Tài hay thi Đại Học ở Saigon cũng đều xin ở nhờ nhà chị và tôi là một trong số những người đó. Lần thi tuyển vào trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc, rồi 1 năm theo học lớp Kiểm Sự ở Nha Học Vụ cho đến những năm tháng đầu tiên đi làm công chức tôi cũng vẫn ăn nhờ ở đậu nhà chị mà chị vẫn không hề chịu nhận một đồng tiền nào của tôi đền ơn chị. Sau năm 75, khi chồng tôi bỏ đi vượt biên một lần nửa tôi lại ẳm con về xin tá túc với chị. Chị cưu mang mẹ con tôi như chị em ruột thịt.
Chị hiền lành, chân thật mà mua bán rất có duyên. Lúc nhỏ không được đi học nhiều nhưng bản chất thông minh lanh lợi chị tính toán sổ sách theo cách riêng của mình không hề sai sót. Tôi nhớ năm đó tôi chuẩn bị thi vào NLS Bảo Lộc, tôi đi Saigon xem chợ Tết, nhằm buổi trưa chị bận ăn cơm nhờ tôi trông hàng có mấy người đến mua, tôi bắt chước chị lấy hàng cho khách xem chào mời đon đã, bán được mấy bộ áo quần. Chị nói tôi giống chị nên đưa cho tôi một số quần áo đem về chợ Biên Hòa bày bán lẻ rồi cho tôi tiền huê hồng. Vậy là Tết năm đó tôi có được một số tiền kha khá đủ mua sách vở và may thêm mấy bộ quần áo mặc đi học. Tôi nhớ mãi kỹ niệm nầy .
Chị nói buôn may bán đắt cũng là nhờ ơn đức Trời cho nên chị thường hay đi chùa, làm việc từ thiện. Chị cũng có một sở thích là đi du lịch. Chị thường xuyên rũ anh đưa các con đi Vũng Tàu, Đà Lạt nghĩ ngơi. Thỉnh thoảng chị cũng hay theo mấy bà bạn hàng đi Hồng Kông, Nhật Bản, Đài Loan. Vừa du lịch vừa kết hợp mua hàng về bán. Chị bận rộn kinh doanh nên thuê người giúp việc nhà vì vậy anh không chê trách được chị. Công việc làm ăn của anh không may mắn lắm. có lúc thành công cũng có lúc không. Riêng chị vẫn ung dung với cửa hàng mua bán quần áo may sẳn của mình. Cuộc sống gia đình lẽ ra sẽ êm đềm hạnh phúc nếu như Bà Mẹ chồng của chị không quá khắc nghiệt. Anh là người con hiếu thảo nên nhiều lúc để làm vui lòng Mẹ anh đành phải xử ép vợ, điều nầy làm chị rất buồn. Thời gian tôi ở nhà chị để theo học lớp Kiểm Sự, thương chị tôi bất mản Bà Mẹ chồng mà không dám nói gì chỉ lẳng lặng viết vào Nhật Ký. Lúc đó tôi còn trẻ, lời lẻ cũng hơi nặng nề nhưng nghĩ mình viết cho riêng mình nên tôi không ngại. Nào ngờ cô giúp việc tình cờ đọc thấy, muốn nịnh bà chủ lớn nên cô lén ăn cắp tập Nhật Ký của tôi đưa cho Bà Mẹ chồng. Bà giận lắm nhưng không nói, đợi khi Má tôi và Dì Tư tôi xuống chơi Bà mới đem ra méc. Tôi nhớ hoài câu Bà nói: “ Con chị nó chửi tôi có sách vở”. Dĩ nhiên Má tôi bắt tôi xin lỗi Bà. Còn chị thì hả hê chiêu đải tôi một tô hủ tiếu mì thập cẩm.
Năm đó đứa con trai giửa của chị bị tai nạn giao thông qua đời. Chị đau đớn vật vã tưởng chừng kiệt quệ. Nhưng nhờ có tình yêu thương của anh chị gượng dậy tiếp tục chăm lo cho các con. Cũng từ đó chị càng chú tâm tu niệm, đóng góp công đức xây chùa, đúc tượng, giúp đở người nghèo khó. Trong gia đình chúng tôi hay gọi đùa chị với cái tên thương yêu là Lão Phật Gia.
Sau biến cố năm 75. Chợ Saigon bị đánh tư sản, cửa hàng của chị cũng chịu chung số phận vào thương nghiệp quốc doanh. Anh Hai thất nghiệp tìm đường đưa hai đứa con nhỏ vượt biên. Rồi hai đứa con giửa cũng dẩn dắt nhau theo anh. Chỉ còn đứa con trai lớn cưới vợ ở với chị. Bà Mẹ chồng cũng vào chùa đi tu. Nhà vắng vẻ chị kêu tôi dọn về ở chung cho vui vì lúc đó chồng tôi cũng đã vượt thoát. Chị không còn mua bán nên thường về quê ở chăm sóc Dì Dượng tôi. Chị cũng dành nhiều thời gian vào chùa ở làm việc công quả. Tôi nhớ pháp danh của chị là Thường Như mà con gái của tôi còn nhỏ cứ theo gọi chị là A Dí Thương Nhớ.
Có một lần chị đi vắng, đêm tôi nghe tiếng chuột kêu trong tủ quần áo của chị. Thấy tủ không khóa, sợ chuột cắn phá nên tôi mở tủ quét dọn, bất ngờ tôi thấy một lọ thuốc nặng nặng, tò mò tôi mở ra xem thì trong đó toàn những chỉ vàng y. Tôi hốt hoảng gọi con dâu chị đến xem rồi hai Dì Cháu gói lại cẩn thận cất chờ chị về giao trả. Nhận lại lọ vàng chị cười hì hì nói: “ Nhỏ nầy hay thiệt, tao dấu kỹ vậy mà cũng tìm thấy”.
Anh Hai và mấy đứa con định cư ở Mỹ. Làm hồ sơ bảo lảnh cho chị còn dở dang thì anh Hai bị bệnh qua đời. Một lần nửa chị để tang người thân yêu. Chị ngày đêm thương nhớ những đứa con đang bơ vơ nơi xứ lạ quê người. Chị thường nhờ tôi viết dùm cho chị những lá thư gởi cho các con. Và mỗi khi chúng hồi âm cũng nhờ tôi đọc cho chị nghe. Chị hay rũ tôi cùng đi những chuyến hành hương với chị do Phật Tử chùa Ấn Quang tổ chức. Thú vị nhất là chuyến đi Saigon – Hà Nội kéo dài gần 1 tháng. Chị là người lớn tuổi nhất trong đoàn còn con gái tôi là người nhỏ tuổi nhất. Có lần qua đến Campuchia viếng các chùa người Việt bên đó nửa.
Thời gian trôi qua, rồi cũng đến lúc công đức của chị được viên mản. Hồ sơ bảo lảnh của chị được hoàn tất. Năm đó chị vừa đúng 60 tuổi. Chúng tôi tổ chức tiệc mừng thọ chị đồng thời tiển chị đi định cư đoàn tụ cùng các con. Chị đi một mình, đứa con trai có vợ con còn ở lại. Tôi cũng được cơ quan cấp cho căn hộ tập thể nên dọn đi nhưng không bao giờ quên thời gian sống trong con hẻm nhỏ đường Bác Sỹ Yersin ấm áp thâm tình.
Khi có được quốc tịch Mỹ rồi mổi năm chị đều thu xếp về thăm quê hương. Lần nào cũng có quà cho tôi. Dì Dượng tôi lần lượt qua đời, chị về chịu tang Cha Mẹ và xây mộ chu đáo. Mấy năm sau chị cũng ít về, tuổi già sức khỏe kém chị lại bị bệnh nan y nên không tiện đi máy bay một mình.
Năm 2005, tôi may mắn xin được Visa đi Mỹ. Vì đi lần đầu lại kết hợp công tác nên tôi không có nhiều thời gian. Tôi chỉ ghé thăm chị được vài ngày. Chị vui lắm, bảo mấy đứa con đưa tôi và chị đi chơi khắp nơi, đải tôi ăn món ngon vật lạ. Khi tôi về chị gởi tặng nhiều quà cho bà con ở quê. Tấm lòng của chị lúc nào cũng bao la như Bồ Tát.
Mấy năm sau tôi có dịp đi Mỹ lần nửa. Lần nầy tôi ở chơi nhà chị cả tháng trời. Thôi thì chị tâm sự với tôi đủ thứ chuyện trên đời. Chị nhờ tôi viết dùm chị Di Ngôn dặn dò các con chuyện hâu sự sau nầy. Con cái của chị tất cả đều thành đạt, vợ chồng đứa con lớn và cháu nôi cũng được chị bảo lảnh qua ở gần bên chị. Chị rất an tâm, chị được lỉnh tiền trợ cấp người già bệnh tật, chị dành dụm gởi về VN xây cầu đường, đào giếng nước…làm việc công ích. Chị còn phát tâm xây 1 ngọn tháp trong khuôn viên chùa Hưng Long Biên Hòa. Chị đã chuẩn bị tất cả cho chính mình.
Năm 2013, tôi qua thăm chị. Chị đã yếu nhiều, đi lại rất khó khăn nhưng vẫn cố tự lo việc vệ sinh cá nhân cho mình không để làm phiền con cháu. Chị nói muốn chăm sóc sửa sang lại vườn rau sau nhà nhưng không làm được. Tôi tình nguyện giúp chị một buổi sáng : Tỉa bớt mấy bụi cây Nha Đam, trồng thêm mấy khóm Bạc Hà, cắt bỏ mấy cành hoa dại mọc chen trong đám rau của chị. Mổi buổi sáng chị ra sân ngồi sưởi nắng chỉ cho tôi cách tưới cây cỏ, công việc mà chị rất thích làm khi còn khỏe mạnh. Đặc biệt có một việc tôi làm chị ưng ý nhất là tôi có sáng kiến treo cái giá cho chị để xà bông trong buồng tắm cho vừa tầm tay chị mà không phải đục tường. Chị rất vui những ngày tôi ở bên chị. Chị kể cho tôi nghe những câu chuyện từ ngày xửa ngày xưa. Khi tiển tôi ra phi trường chị ôm hôn tôi mà mắt rưng rưng lệ. Không biết có phải linh tính báo trước hay không mà chị nói với tôi: “ Chắc lần sau em qua chị không còn nửa” Tôi cũng rơi nước mắt khi chia tay chị lần nầy nhưng cũng cố gượng an ủi khuyên chị giử gìn sức khỏe. Hẹn sang năm tôi lại qua thăm chị.
Tôi về lại Saigon, chị thường xuyên gọi Face Time cho tôi, chị khoe chị tự biết gọi không cần nhờ ai giúp. Chị vẫn vui khỏe chuyện trò… Vậy mà một ngày cuối năm chị bất chợt ra đi sau một cơn đột quỵ. Nghe kể hôm đó là chiều Chủ Nhật, theo thông lệ mấy con cháu đều tề tựu nhà chị ăn cơm cuối tuần. Chị kêu mệt, mấy đứa con chuẩn bị đưa chị đi Bác Sỹ thì chị khụy xuống. Cả nhà gọi 911 đến cấp cứu, đưa chị vào Bệnh Viện thì chị đã mất rồi. Thật nhẹ nhàng, nhanh chóng giống như lúc còn sống chị luôn gọn gàng chu đáo. Tôi nghe tin chị mà bàng hoàng đau xót. Tiếc là không có điều kiện qua Mỹ để dự lể tang chị. Tôi và các em chị ở quê làm lể phát tang. Cũng đầy đủ di ảnh, vòng hoa tươi trang trọng và tụng kinh cầu siêu cho vong linh chị. Nhưng dù có đầy đủ nghi thức thế nào cũng không bày tỏ được hết tấm lòng kính yêu thương tiếc chúng tôi dành cho chị. Viết thêm những dòng chử nầy như nén hương tưởng niệm tôi dâng lên người chị họ của mình. Nguyện cầu cho chị Siêu Thăng Tịnh Độ.
Bùi Thị Lợi
Tháng 1/2014
THẢO NGUYÊN XANH
Ngày họp mặt cuối năm của nhóm bạn lớp Tứ 3 vào giờ chót có sự thay đổi một chút. Thời gian được ấn định sớm hơn 1 tuần, địa điểm vẫn là quán Café Thảo Nguyên Xanh vào sáng ngày Chủ Nhật 22 tháng 12 năm 2013. Sự thay đổi nầy tuy có thuận lợi cho một số bạn nhưng lại bất lợi cho vài bạn khác. Tôi và đa số các bạn đành phải chấp nhận vì không thể nào vẹn toàn cho tất cả. Mong các bạn thông cảm.
Những ngày cuối năm nầy, tôi thường bị bao vây bởi những bận rộn không thể tránh được, đành phải nhờ Hồ Bạch Tuyết và Trần Thị Lưu lo liệu dùm từ việc thông báo bạn bè, đặt nhà hàng… Đến đúng ngày hẹn tôi mới vội vàng chạy xe Honda từ Saigon về. Tôi muốn mở ngoặc kể riêng cho các bạn nghe một điều thú vị, là gần đây con đường Vành Đai Tân Sơn Nhất - Bình Lợi mới chính thức hoạt động, từ nhà tôi ở Gò Vấp cứ theo con đường mới rông thênh thang nầy chạy thẳng khoảng 10 phút là đến Thủ Đức. Vì vậy đoạn đường Saigon - Biên Hòa với tôi giờ như thật gần. Cũng như tình bạn già của nhóm bạn Tứ 3 ngày càng thân thiết hơn.
Buổi sáng Chủ Nhật, Café Thảo Nguyên Xanh thật nhôn nhịp, quán khá đông khách. Có lẽ khung cảnh nơi đây đã cuốn hút thực khách. Chủ quán hẳn đã bỏ nhiều công sức kiến tạo một góc café sân vườn thành một tiểu thảo nguyên với đồng cỏ xanh xanh, được uốn quanh bởi con suối nhân tạo nước trong veo, điểm thêm những vòi phun tạo nên những tia nước phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Bàn ghế ở đây cũng được chọn lựa với phong cách thẩm mỹ. Những chiếc ghế mây có nệm bọc dựa lưng êm ái, những chiếc ghế sắt được uốn cong sơn trắng đặt trên thảm cỏ xanh, trên mái hiên lợp tranh treo thêm những chậu hoa Dạ yên Tử đủ màu sắc tạo thành một phong cảnh nên thơ mộc mạc. Người Biên Hòa bây giờ thật rất phong lưu…
Tôi đến sớm (từ Saigon về đến thẳng quán café ở Hóa An không phải qua cầu Mới đang xây dựng đầy bụi đất và kẹt xe). Nhìn quanh chưa thấy bóng dáng bạn mình. Tôi ung dung tìm một góc ngồi có tầm nhìn ngắm được cảnh đẹp nhất. Nhớ lại những lần họp mặt đã qua. Nhớ đến từng người bạn già thân thương quê nhà. So với những tấm ảnh chân dung các bạn tặng ngày xưa tôi còn giữ được, có ảnh chụp rất nghệ thuật, có những ảnh chỉ đơn thuần là ảnh thẻ học sinh, các bạn tôi thay đổi hoàn toàn. Từ những cô nữ sinh tuổi 15-16 trăng tròn bây giờ thành những phụ nữ trên 60. Hỏi làm sao chống lại được sự tàn phá của thời gian. Nhiều bạn hỏi tôi làm sao ngày xưa có nhiều hình bạn bè như vậy. Tôi bật mí: có một số hình bạn bè dán vào lưu bút cho tôi, nhưng cũng có một số hình tôi xin bạn không cho, tôi lợi dụng lúc giúp Thầy Cầm Giám Thị làm sổ học bạ cho lớp, tôi lén lấy cắp hình trong sổ của các bạn rồi báo là lạc mất, thế là Thầy bảo các bạn đem hình khác vào nộp. Nhờ vậy mà bây giờ tôi giữ được nhiều hình mà chính bạn không còn. Nhờ vậy mà bây giờ tôi mới có hình Châu Thị Huệ ngày xưa tóc dài kẹp đến eo, so với hình bà lão tóc bạc phơ uốn quăn quí phái. Tôi cũng có hình Ngô Ngọc Hương ngày xưa mủm mĩm, mắt tròn xoe bây giờ đậm đà phúc hậu. Tôi cũng có hình Dương Ngọc Thảo bây giờ gánh nặng oằn vai, khắc khổ nhọc nhằn khác xưa thơ ngây xinh xắn. Thương hơn nữa là Bích Liên gầy gò, ốm yếu nhìn bạn cứ như già hơn cả chục tuồi. Lệ Dung cũng vậy, sức khỏe kém thêm kinh tế gia đình khó khăn, các bạn thật quá vất vả…
Tôi đang miên man nhớ bạn mình thì nghe tiếng gọi. Các bạn lần lượt đến rồi. Đặc biệt có Tạ Nguyệt Ánh và anh Tâm cũng từ Saigon lên, có anh Đỗ Công Luận mà không thấy anh Thông phu quân Hồ Bạch Tuyết. Anh Thoại gọi điện nói sẽ đến trể. Thật lòng chúng tôi rất muốn mỗi lần họp mặt mời thêm nhiều bạn các lớp Tứ 1,2 và các anh chị em khác khóa để nối vòng tay lớn hơn nhưng nhất thời vẫn chưa có cơ duyên và chưa đủ điều kiện. Thôi thì vẫn cứ gọi là họp Lớp đơn giản vậy thôi.
Nghe nói Bạch Tuyết đã đặt món ăn ở quán, nhưng vẫn thấy Tống Kim Mỹ chở đến rất nhiều trái cây đủ loại, rồi Mỹ Châu cũng đem đến bánh PateChaux, bánh Chocolat hình trái vải rất hấp dẩn.
Bloi thay mặt các bạn tuyên bố khai mạc. Cả nhóm họp ca bài hát Hè Về (chưa ai thuộc, cứ phải cầm bản nhạc mà hát cũng rất hay). Để giúp vui văn nghệ, ca sĩ lớp Kim Ngọc mở đầu với bài hát về Mùa Xuân. Nguyệt Ánh góp phần kể chuyện tiếu lâm có Bạch Tuyết và Mỹ Châu phụ họa rất sôi nổi. Phía đầu bàn trên kia nhóm Châu Huệ, Quí Cận, Kim Mỹ, Ngọc Hoa bàn chuyện Kinh Phật cũng sôi nổi không kém, thay đổi không khí Bloi hát tặng các bạn bài Tình Bạn Già, Lợi nói bài hát nầy chỉ dành để hát tặng các bạn chứ không dám hát cho người khác nghe, Đinh Ngọc Hoa hiểu ngay là Lợi sợ hát dở quá người ta nghe không lọt lỗ tai người ta rượt chạy không kịp. Cô cháu ngoại của Băng chở Bà Ngoại đi họp cũng được kêu lên hát tặng các bà một bài hát nhạc trẻ. Không khí thật náo nhiệt thì Trần Thị Diệu ở Úc gọi về cho Quí Cận, thế là cái điện thoại di động được chuyền qua tay và cả tai từng bạn. Mỗi người 1 câu, chỉ kịp hỏi: “Mầy khỏe không? Mầy nhớ Tao không?” vậy là đủ vui rồi. Chắc là bên kia Diệu vui lắm vì được gặp nhiều bạn cùng lúc. Còn bên đây thì khỏi nói, các bạn đã rất vui.
Thức ăn được dọn lên từ lâu, thực đơn gồm 1 món Bò Beefs Teak Khoai Tây Chiên thêm ly nước sinh tố, trái cây thì ê hề… Phần 1 kết thúc. Giờ đến phần 2.
Bạch Tuyết và Mỹ Châu đã chu đáo đặt sẵn phòng Karaoke. Tất cả kéo nhau lên lầu. Bây giờ anh Thoại mới đến thật đúng lúc. Bloi đề nghị mỗi người phải hát ít nhất 1 bài.
Ai không hát không cho về. Kim Tuyết nói sẳn sàng ở lại vì về nhà cũng chẳng có việc gì cần làm. Anh Tâm và Nguyệt Ánh cần về sớm nên tình nguyện hát trước, Quí Cận cũng cần về để giữ cháu ngoại nên vội hát cho xong bổn phận. Ngọc Hương hát bài Giọng Ca Dĩ Vãng nói để nhớ ngày xưa Hữu Hạnh từng hát tặng Ngọc Hương bài nầy. Ngọc Hoa và Châu Huệ ngồi gần anh Thoại nên cũng nhờ anh hát phụ cho một chút. Kim Ngọc vẫn là ca sĩ chính. Những giọng ca đều có triển vọng đi thi chương trình Tiếng Hát Mãi Xanh càng hát càng hay. Ước gì còn có nhiều thời gian để các bạn hát cho nhau nghe thêm chút nữa. Nhưng chiều đã xuống. Vui mấy rồi cũng phải tạm chia tay. Các bạn lưu luyến chúc nhau Merry Christmas and Happy New Year. Hẹn gặp lại lần sau.
Tôi ghi lại những cảm nghĩ nầy dành tặng các bạn tôi. Nhất là các bạn ở xa chưa thể về họp mặt luôn háo hức. Tặng các bạn lần nầy bận việc riêng không tham dự được. Tôi cũng muốn cám ơn Hữu Hạnh đã ưu ái dành cho tôi một góc Tứ 1,2,3. Cám ơn Bạch Tuyết đã in những bài viết của tôi và Cúc (Thy Lệ Trang) đóng thành tập dành tặng cho các bạn chưa quen sử dụng vi tính. Và trên tất cả là cám ơn Tình Thân Ái các bạn dành cho nhau. Một Tình Bạn tuyệt vời...
Bùi Thị Lợi
CỘI NGUỒN
Khi nhận được mail của Diệp Hoàng Mai báo tin: Sáng Thứ Bảy 23 tháng 11 đến Quán Café Suối Đá đường Nam Kỳ Khởi Nghỉa ăn sáng với Thầy Cô và các bạn cựu học sinh Ngô Quyền. Đồng thời sáng Chủ Nhật 24 tháng 11 ở Café Côi Nguồn Biên Hòa cũng có buổi hop mặt Thầy Cô và bạn bè thì tôi hiểu ngay năm nay nhóm bạn NQ tổ chức ngày tri ân Thầy Cô ở 2 nơi chứ không tập trung như năm ngoái ở Café Một Thuở Saigon. Tiếc là Thứ Bảy tôi phải về quê cúng giỗ nên đành chỉ tham dự buổi sáng Chủ Nhật thôi. Tôi báo tin cho Hoàng Mai biết là sẽ rủ thêm những người bạn lớp Tứ 3 Khóa 9 của tôi, Hoàng Mai hết sức hoan nghênh.
Trưa Thứ Bảy tôi còn đang loay hoay với gia đình thì Hoàng Mai đã gọi báo tin buổi họp mặt ở Café Suối Đá kết thúc tốt đẹp, Thầy Cô và các bạn còn rủ nhau đi thăm Thầy Phạm Đức Bảo rất vui. Chúng tôi hy vọng sáng mai ở Cội Nguồn cũng sẽ được vui như thế!
Nhớ đêm tri ân Thầy Cô năm 2012. Nhóm bạn khóa 9 thuê nguyên chiếc xe du lịch 15 chỗ, ngồi không đủ phải đi thêm xe riêng từ Biên Hòa xuống Saigon họp mặt đến khuya mới về, vậy mà vui lắm. Năm nay nghe báo tin không phải đi xa các bạn càng hăng hái hơn. Với lòng mong muốn được thăm lại Thầy Cô và gặp gỡ bạn bè, Hồ Bạch Tuyết nói các bạn được báo tin đều nhận lời tham dự. Tiếc là hơi vội nên không gọi được đông đủ.
Chưa đến 8 giờ tôi đã có mặt ở điểm hẹn. Sáng sớm quán còn vắng khách, tôi nhớ nơi đây lần đầu tôi đến để gặp lại bạn Châu Thị Huệ sau hơn 30 năm bặt tin, cũng nơi đây nhiều lần tôi đến họp mặt anh em Hướng Đạo Biên Hòa. Café Cội Nguồn như có cái gì gần gũi, phải chăng là phong cách của Chủ Quán, một cựu học sinh NQ cũng là một Hướng Đạo Sinh BH?
Người đầu tiên đến sau tôi là Lê Kim Loan. Nhiều lần Loan gọi rủ tôi về BH ghé nhà bạn chơi mà tôi chưa có dịp, hôm nay nghe tin tôi về họp mặt bạn chạy vội đến ngay. Kế đến là Nguyễn Thị Tâm và Nguyễn Thị Phụng khóa 10 nhưng chơi thân với Trần Thị Lưu lớp tôi, nơi nào có Lưu là có Tâm, có Phụng. Rồi lần lượt Châu Thị Huệ, Nguyễn Thị Chẳn, Trần Thị Chu, Ngô Thị Ngọc Hương, Kim Tuyết, Bạch Tuyết, Kim Ngọc, Kim Loan, Thanh Thu, Tống Kim Mỹ, Nguyễn Thị Hiền khóa 15. Tôi tíu tít đón các bạn mình, có một vài gương mặt khác như anh Thông , anh Chiếu, anh Ánh khóa 8. Anh Sơn khóa 10 tôi cũng có quen. Tôi nhìn thấy hai người lớn tuổi bước vào, đoán là Thầy Cô của mình nên bước tới chào. Đúng là Thầy Nguyễn Văn Có và Cô Vũ Thị Kim Liên, tôi mời Thầy Cô bước vào bên trong mới thấy Hoàng Mai và Ngọc Dung đã có mặt từ lâu đang sắp xếp bàn ghế. Tôi quay trở ra vừa kịp đón Cô Đào Thị Nga và Cô Khương Thị Bàn cùng đến. Tôi không nhìn thấy Thầy Nguyễn Ngọc Ẩn nên hỏi, Cô Nga nói Thầy bận việc không đến được, thật tiếc quá. Nghe Hoàng Mai nói có nhiều Thầy Cô đã nhận lời mời nhưng sáng nay không đến được, Ban Tổ Chức cũng chỉ định họp mặt đơn giản thân mật trong tình Thầy Trò nên cũng không phổ biến rộng như năm ngoái.
Sau lời khai mạc ngắn gọn, Hoàng Mai nhờ các anh chị đại diện trao tặng quà kỷ niệm cho Thầy Cô. Quý Thầy Cô cũng lần lượt phát biểu cảm tưởng như những lời chân tình thăm hỏi nhau trong một sáng café cuối tuần. Đâu phải đợi đến ngày Hiến Chương Nhà Giáo mới trịnh trọng bày tỏ tấm lòng yêu kính Thầy Cô. Như có lần tôi đã viết, thế hệ cựu học sinh chúng ta có mỗi năm 365 ngày Tri Ân Thầy Cô cơ mà!
Tuy chỉ là Café Sáng Chủ Nhật nhưng cũng không thể thiếu phần Văn Nghệ. Bạn Hiền mở đầu với bài Bụi Phấn có phần hát đệm của những ai thuộc câu nào hát câu đó. Tiếp theo nhóm bạn Tứ 3 họp ca bài Hè Về để nhắc nhớ Thầy Lê Hoàng Long. Lần nầy bạn Phụng có đem theo bài hát nên cả nhóm hát suông sẻ từ đầu đến cuối chứ không kết thúc bằng câu: “ Chúng em quên rồi Thầy ơi” như lần trước. Được Thầy Cô vỗ tay khen ngợi. Sau đó giọng ca vàng Kim Ngọc hát bài Nắng Đẹp Miền Nam tặng Thầy Cô, giọng ca mượt mà cao vút của Ngọc được cô Nga khuyên nên đi dự thi Chương Trình Ca Nhạc Tiếng Hát Mãi Xanh của Đài Truyền Hình TP Hồ Chí Minh, thế nào cũng đoạt giải.
Thầy Trò trao đổi nhau những mẩu chuyện vui. Riêng tôi được hân hạnh nghe cô Kim Liên kể một Mối Tình Chung Thủy giữa Thầy Trò và Đồng Nghiệp đáng ngưỡng mộ. Anh Thông, anh Chiếu, anh Ánh cũng góp phần tạo không khí sinh hoạt vui nhộn.
Thầy Hoan trước khi cáo từ ra về có gọi tôi đến góp ý thế nầy: Thầy nói truyền thống học sinh Ngô Quyền xưa nay không cho phép nói 2 tiếng Mầy, Tao nên khi Thầy nghe chúng tôi gọi nhau Tao, Mầy thì Thầy muốn nhắc nhở. Tôi thưa với Thầy chuyện nầy tôi mới nghe lần đầu, nhưng cũng xin ghi nhận và nhân tiện hát tặng Thầy bài hát Mầy Tao ( bài hát trong sinh hoạt Hướng Đạo).
Tôi bắt giọng và Hoàng Mai phụ họa: “ Đừng nói 2 tiếng Mầy Tao nha, nghe sao mà nghe quê quá xá. Đừng nói 2 tiếng Mầy Tao nha, nghe sao mà quê quá chừng hè.”
Khi Thầy Hoan về rồi, Cô Nga và Cô Bàng cũng nói chưa nghe ai nói về truyền thống NQ không nói Mầy Tao. Dù sao, cũng xin thưa với Thầy Cô rằng lớp tụi em đều trên 60 tuổi rồi mà còn có cơ hội nói 2 tiếng Mầy Tao với bạn bè sao thấy mình thật hạnh phúc và thấy như trẻ lại như thời còn cắp sách đến trường.
Đến gần 11 giờ, quý Thầy Cô ra về. Anh Ánh bắt nhịp hát bài “ Gặp nhau đây rồi chia tay…” Tôi thật sự xúc động, cứ mỗi lần được gặp gỡ Thầy Cô và bạn bè tôi lại bồi hồi, tiếc là năm nay không tổ chức được qui mô như năm ngoái. Tôi thầm mong năm sau sẽ tổ chức đông vui hơn. Nhìn Thầy Hoan đạp xe đạp ra về. Cô Kim Liên dìu Thầy Có bước đi, người con trai của Cô Bàng đi xe Honda đến đón cô, Cô Nga một mình ra đón xe… Ước gì chúng em có điều kiện đưa đón Thầy Cô chu đáo hơn. Được như thế niềm vui hội ngộ mới thật trọn vẹn. Thôi thì xin quý Thầy Cô hiểu cho tấm lòng của chúng em. Những đứa học trò mà bây giờ mổi khi đi họp mặt có bạn đề nghị tụi em phải nhuộm cho tóc đen trở lại để luôn là nhửng đứa học trò nhỏ của Thầy Cô.
Buổi họp mặt kết thúc, tiễn Thầy Cô ra về rồi nhóm bạn lớp Tứ 3 còn ngồi nán lại. Một buổi sáng Chủ Nhật êm ả như thế nầy với bạn bè đông vui không ai nỡ ra về. Hôm nay gặp Thầy Cô là chính nhưng gặp bạn bè lại là mười. Câu chuyện râm ran không dứt. Được một lúc thì Chu kêu nhức đầu, sáng nay Chu không khỏe nhưng vẫn đến để chào Thầy Cô và gặp bạn bây giờ xin về trước. Kim Tuyết cũng không được khỏe nên không ở lại. Bạn Chẳn cũng cáo lỗi vì phải về đón cháu nội cho con trai và dâu đi công chuyện. Kim Loan đi ăn cưới, Thanh Thu nhà ở xa, Tống Kim Mỹ có công chuyện phải đi, mỗi người một việc riêng… nhưng Hoàng Mai nói có một vị Mạnh Thường Quân là cựu học sinh Ngô Quyền nhã ý mời chị em đi hát Karaoke, thế là ai rỗi rảnh thì đi tiếp.
Tôi cũng tò mò muốn biết không khí Karaoke ở Biên Hòa nên tháp tùng. Hoàng Mai đi mua bánh mì thịt quay làm bữa trưa. Chúng tôi kéo nhau đến quán Karaoke gần đó. Quán nhỏ nhưng lịch sự và âm thanh cũng êm dịu. Hóa ra người có lòng tốt mời chúng tôi hát Karaoke là anh Thoại khóa 8. Phải công nhận anh Thoại có giọng hát rất hay, trong nhóm chỉ có Kim Ngọc là có thể hát xứng với anh, nhưng bạn Tâm cũng hát hay không kém, Ngọc Hương cũng đâu thua gì, Hoàng Mai và Ngọc Dung thì nhường cho các chị hát nhiều hơn, chỉ có Lưu và Châu Huệ ngồi nghe và vỗ tay nhiệt tình. Bùi Lợi khan tiếng cũng ráng hát bài Niệm Khúc Cuối được có 78 điểm. Cả nhóm họp ca bài 60 Năm Cuộc Đời được 100 điểm. Lương Viên hát bài Mùa Đông Của Anh. Anh Sơn đi đón anh Đạo khóa 10 đến tham gia cho vui. Nghe nói trước đây Đạo bệnh nặng lắm nay thì tạm ổn nhưng cũng chỉ nói cười chứ chưa hát được.
Đến gần 2 giờ cả nhóm định kết thúc thì Hồ Bạch Tuyết đi công chuyện về ghé kéo theo 3 cô bạn nữa. Thế là phải đợi những người mới tới hát mỗi người một bài xong mới tuyên bố giải tán. Cám ơn anh Thoại, cám ơn Hoàng Mai, đã dành cho nhóm bạn Tứ 3 một buổi hát hò thật vui, hẹn gặp lại nhé!
Tưởng phải chia tay rồi, nhưng Kim Loan nhắc lại lời mời các bạn đến chơi thăm nhà mới của Loan ở Chung Cư A 5 TP Biên Hòa. Tòa nhà mới xây có 11 tầng, nhà Loan ở tầng thứ 5. Thôi thì phải đi thôi. Cả nhóm kéo nhau chạy lên đường Nguyển Ái Quốc tìm chung cư A 5. Kim Loan đã về nhà trước mua Gỏi Cuốn dọn sẳn đãi bạn. Tôi gọi điện thoại kêu 2 bạn nhà ở gần đó là Kim Tuyết và Hữu Huệ, 15 phút sau Kim Tuyết đến ngay. Hữu Huệ nói bận trông cháu ngoại không đến được. Muốn gọi Chẳn nhưng nghe nói Chẳn giờ đó phải đi đón cháu nội. Nghĩ thương các bạn mình giờ đã là bà nội bà ngoại, mỗi người một cảnh bận rộn, như Châu Huệ và Ngọc Hương thì hôm nay ung dung đi chơi suốt từ sáng đến giờ nói ở nhà có ông nội ông ngoại tụi nhỏ lo rồi, sướng ghê!
Tôi bàn với các bạn và thống nhất ý kiến họp mặt lớp Tứ 3 cuối năm nay ngày chủ nhật 29 tháng 12 tại Quán Café Thảo Nguyên Xanh. Bạch Tuyết nhận nhiệm vụ thông báo cho tất cả các bạn. Lưu nói đợi đến tháng sau họp lớp còn chiều nay Lưu thay mặt nhóm Cà Phê Cà Lăm mời các bạn uống café. Thật không thể tưởng tượng, từ sáng đến giờ đi từ Cội Nguồn qua Karaoke rồi về nhà Kim Loan vậy mà các bạn vẫn còn chưa chịu chia tay. Tôi đành phải dời ý định về Saigon vào sáng mai để theo các bạn đến cùng.
Trời chiều mưa bụi lất phất bay, cả bọn kéo nhau đi bộ ra quán café gần nhà Loan, ai nấy cũng đều no căng bụng nhưng vẫn phải kêu 1 ly nước để có cớ ngồi với nhau thêm nhiều giây phút nữa, cũng chẳng có gì mới lạ để nói nhưng những tiếng cười vẫn râm ran.
Trời đổ cơn mưa rào, càng vui. Chỉ có Tâm sợ ướt cái chân giả nên vội lấy bao ny lon bọc chân lại, còn mấy bà già tuổi quá lục tuần thản nhiên để những giọt nước mưa bám ướt mái tóc màu muối tiêu làm thành những giọt lóng lánh như sương. Tôi nhìn thấy các bạn mình thật đẹp lão.
Trời tối thật nhanh, Ngọc Hương và Châu Huệ phải về xa nên không tiện ngồi thêm nữa. Bây giờ mới chịu tạm biệt nhau. Hẹn ngày 29 tháng 12 gặp lại đông vui hơn nhé các bạn!
Tôi hứa sẽ viết kể lại ngày vui hôm nay dành tặng cho các bạn vì nhiều lý do không tham gia được cùng chúng tôi. Mong các bạn hiểu rằng chúng tôi luôn muốn được họp mặt đông đủ cùng tất cả các bạn. Mong ngày ấy không xa.
Thân ái tặng các bạn Khóa 9 và riêng các bạn Tứ 3
Bùi Thị Lợi
Diệp Hoàng Mai - Bùi Thị Lợi - ĐIỆP KHÚC THƯƠNG YÊU (click)
PHỤ ĐÍNH HÌNH ẢNH HỌP MẶT NGÀY 24/11/2013 (CLICK VÀO LINK NÀY ĐỂ XEM SLIDE SHOW)
NHỚ THẦY
Nhận được mail cùa Diệu Hương gợi ý nhắc nhớ về Thầy Phạm Ngọc Quýnh. Trong lòng tôi chợt dâng lên niềm cảm xúc dạt dào. Từ lâu tôi cũng có ý định viết một chút về người Thầy mà cả lớp Tứ 3 Khóa 9 đều kính yêu nhắc nhở để chia xẻ với bạn bè. Thế nhưng cứ lần lựa mãi. Ngày xưa đó tôi chỉ được Thầy dạy 2 năm lớp Đệ Thất và Đệ Lục. Tôi lại rời trường Ngô Quyền từ cuối năm lớp Đệ Tứ, nên không được may mắn như các bạn có cơ hội được gặp Thầy nhiều lần. Ký ức của tôi về Thầy đôi lúc cũng mong manh. Nhưng có một điều luôn khẳng định thật rỏ ràng. Tôi từng nghĩ mình là học trò cưng của Thầy.
Hồi đó tôi làm Trưởng Lớp mà Thầy là Giáo Sư Hướng Dẩn nên những chuyện sinh hoạt trong lớp Thầy thường gọi tôi để dặn dò, nhắc nhở. Nên vô tình tôi cứ tưởng mình được Thầy ưu ái hơn, thật ra Thầy thương mến tất cả chúng tôi đều như nhau. Thầy không phân biệt đứa nào học giỏi hay dở. Thầy nghiêm nghị nhưng không nghiêm khắc. Thầy giảng bài với giọng nói miền Bắc thật lôi cuốn, lớp tôi nổi tiếng có nhiều bạn nghịch phá nhưng giờ dạy của Thầy lúc nào cũng nghiêm túc. Có thể nói tôi yêu thích học môn Việt văn là nhờ những bài giảng của Thầy. Đầu năm lớp Đệ Ngũ khi nghe thông báo Thầy không tiếp tục dạy lớp tôi nửa tôi nhớ lúc đó tôi buồn đến phát khóc.Đối với một cô học trò nhỏ như tôi Thầy là Một Thần Tượng.
Hồi đó Thầy thuê nhà ở gần trường, Một căn phố nhỏ nhưng ấm cúng vì nhờ bàn tay chăm sóc gia đình của Cô, tuy không còn được học với Thầy nhưng nhóm bạn Tứ 3 tụi tôi thỉnh thoảng hay ghé qua nhà thăm Thầy, để được nghe Thầy kể chuyện Danh Nhân Lịch Sử. Tôi nhớ có lần Cô đải chúng tôi ăn món Chè đích thân Cô nấu, chè ngon quá nhiều đứa còn rón rén xin thêm chén nửa. Tôi cũng nhớ cái lần Thầy tham gia ứng cử Hội Đồng Nhân Dân Tỉnh Biên Hòa, nhóm bạn nhỏ của tôi cũng hăng hái đi vận động tranh cử giúp Thầy. Lúc ấy chúng tôi đều mong ước Thầy mình sẽ là một nhà lảnh đạo tài ba.
Tiếc là ngày xưa tôi không có giử được một tấm ảnh nào của Thầy, nhưng tôi vẫn nhớ hình dáng gầy gầy của Thầy trên bục giảng. Mãi sau hơn 40 năm xa Trường xa quê. Khi liên lạc được với nhóm bạn cựu học sinh Ngô Quyền, tôi có cơ hội theo dỏi sinh hoạt của Hội trên trang ngoquyen.org, tôi rất vui khi được biết tin Thầy đã định cư ở Canada. Tôi cũng được nhìn thấy hình Thầy trên mạng, Thầy khác xưa nhiều nhưng tôi vẩn nhận ra. Tôi thầm mong có dịp nào được gặp lại Thầy. Và cơ hội đã đến.
Tháng 7 năm 2012. Tôi hân hạnh tham dự buổi họp mặt Hội Ngô Ngô Quyền ở San Jose, biết tin Thầy cũng sẽ có mặt nên tôi rất náo nức. Chắc chắn Thầy không nhớ tôi nhưng tôi tin Thầy sẽ nhận ra một chút gì đó ở người học trò cũ. Tôi phải chờ thật lâu, chờ các anh chị học sinh thân quen với Thầy lần lượt đến chào Thầy trước, tôi lẳng lặng đứng ngắm Thầy xa xa lòng bồi hồi xúc động. Thầy tôi bây giờ đã là một lảo ông phúc hậu. Tôi không có cơ hội được nói chuyện lâu với Thầy, chỉ kịp xin phép được chụp với Thầy 1 tấm ảnh kỹ niệm. Và đó là tấm ảnh đep nhất của tôi trong chuyến Mỹ Du năm 2012. Khi về lại quê nhà tôi hảnh diện và hạnh phúc đem khoe với bạn bè lớp Tứ 3 Khóa 9.
Từ sau năm 75, Việt Nam có thêm một ngày lể trong năm là ngày Nhà Giáo 20 tháng 11 để tôn vinh công ơn Thầy Cô Giáo. Nhưng thế hệ học sinh thời chúng ta luôn có 365 ngày trong năm để tri ân Thầy Cô. Cổ nhân có câu: “ Nhất Tự Vi Sư, Bán Tự Vi Sư” và truyền thống Tôn Sư Trọng Đạo vẫn là khuôn vàng thước ngọc cho tất cả những ai từng cắp sách đến trường. Riêng với Thầy Phạm Ngọc Quýnh, thay mặt các bạn Tứ 3 và cá nhân em xin gởi đến Thầy lòng kính yêu chân thành. Cầu chúc Thầy luôn vui khỏe bình an. Và ước mong còn có nhiều dịp cho em và các bạn được hội ngộ với Thầy.
Bùi Thị Lợi Lớp Đệ Tứ 3 Khóa 9
TỨ 3 YÊU DẤU
Vào giữa tháng 7-2011, tôi nhận được email của Lợi - Bùi thị Lợi ,cô bạn làm trưởng lớp từ thất 3- tứ 3 ngày nào. Hơn 40 năm kể từ Lợi chuyển lên Bảo Lộc học trường Nông Lâm Súc, tôi không nhận được tin bạn. Năm 2007, tôi về thăm VN gặp lại bạn bè và hỏi thăm về Lợi. Không một ai biết tin về Lợi cả. Bạn bè ai cũng nghĩ Lợi đang ở nước ngoài. Khi nhận thư Lợi, tôi mừng suýt khóc. Nhất là khi nhìn lại những tấm ảnh ngày xưa - hình tôi tặng cho Lợi và hình lớp Tứ 3 chụp chung với thày Thạc dưới cột cờ. Thuở đó chúng tôi khoảng 15,16 tuổi - tuổi hồn nhiên, vô tư chỉ biết học và nô đùa.
Mân mê tấm hình trên tay, tôi thầm cảm ơn và phục Lợi vô cùng. Hơn bốn mươi năm đã qua, bao thay đổi trong cuộc đời Lợi vẫn còn giữ được những lưu niệm ngày xưa.Từng khuôn mặt bạn bè thân quen gợi tôi nhớ lại một thời xôn xao của lớp Tứ 3 yêu dấu.
Hàng đầu tiên từ trái sang phải:
- NGUYỄN THỊ NGỌC LAN: Bạn thân của Lợi. Có nụ cười tươi trong ảnh cũng như ngoài đời. Tuy không năng động cởi mở như Lợi nhưng đối với bạn cũng chân tình. Hiện đang định cư tại Úc.
- THÀY THẠC: Tự dưng tôi quên họ của thày Thạc dù tôi là con nhỏ có tiếng nhớ dai. Thày Thạc vừa là giáo sư Pháp văn vừa là giáo sư hướng dẩn lớp tứ 3.
- BÙI THỊ LỢI: Trưởng lớp năm xưa. Hiện là cánh chim đầu đàn đang tập hợp lại những cánh chim lạc bầy tìm về tổ cũ. Tuy nhỏ nhắn nhưng rất cương nghị và phóng khoáng. Nhờ những đức tánh trên nên Lợi đã vượt qua giai đoạn khó khăn, bi đát trong cuộc đời: chồng bỏ đi nước ngoài và cô con gái thân yêu mất đi giữa tuổi thanh xuân.
- LÊ KIM LOAN: Cô bạn có đôi mắt mí lót to và khuôn mặt phảng phất buồn. Tôi nhớ Loan có chị tên Lê Kim Đính cũng học sinh trường Ngô Quyền.
- NGUYỄN THỊ CÚC: Chính tôi, con vịt đẹt ốm nhách, làm trưởng ban báo chí của lớp.
- NGUYỄN THU XUÂN : Cô bạn thân của tôi, cùng trong nhóm Ngũ quỹ nhưng thật sự hiền hơn cả ma soeur. Ca sĩ của lớp tôi, có khuôn mặt dễ thương và làn da thật đẹp. Hiện đang định cư ở Mỹ.
- TRỊNH THỊ TUYẾT SƯƠNG: Sương có nét đặc biệt mà tôi không thể nào quên: khuôn mặt lấm tấm tàn nhang và mái tóc dầy quăn tự nhiên rất đẹp.
- DƯƠNG NGỌC THẢO: Phải nói là Thảo quá hiền, lúc nào cũng cười xuề xòa .Giống như Lợi, Thảo vẫn còn giữ lưu bút ngày xưa. Nhờ vậy mà tôi và Thu Xuân có được tấm ảnh chụp chung dưới cột cờ.
- PHẠM THỊ QÚY: Hàng thứ nhì, đứng phía sau Ngọc Lan. Mới đầu tôi không nhận ra Qúy. Hình như có điều gì thiếu sót trên khuôn mặt thân quen này."Qúy cận",Lợi nhắc nhở . À thì ra thiếu cặp mắt kiếng. Qúy trong nhóm Lợi. Vui vẻ, hay cười. Tôi nhớ Qúy có đôi bàn tay búp măng thật đẹp. Mỗi lần nghe tôi khen, Qúy thường phân trần về đôi chân của mình " mình hạc mà chân voi".
- HỒ THỊ BẠCH TUYẾT: Hiền lành, học giỏi. Những lần nghe nhỏ Ba, nhỏ Lưu pha trò - Tuyết chỉ chỉ khúc khích cười. Năm 2007, khi về thăm quê nhà - tôi và nhỏ Hồng có dịp ăn sáng với vợ chồng Tuyết, anh Mây Trắng và Tống Kiên Mỹ.
- NGÔ KIM NGỌC: Cô ca sĩ của lớp với tướng cao ráo và tiếng cười ròn tan. Ngọc có giọng hát trong veo - ca nhạc đã hay mà ca vọng cổ cũng rất mùi. Trước đây Ngọc định cư ở Pháp, bây giờ phu quân đã qua đời nên Ngọc về quê hương tìm lại cội nguồn. Vẫn còn tâm hồn văn nghệ như thuở nào.
- HÀ NGỌC LỆ: Học sinh ưu tú, không những của lớp tôi mà còn của toàn trường. Thông thường, tôi thấy con gái chỉ cần có một trong hai điều kiện "học giỏi hoặc nhà giàu" thì các nàng đã vênh mặt tự kiêu rồi. Nhưng đặc biệt ở lớp tôi có nhiều bạn vừa là con nhà giàu, vừa học giỏi lại rất giản dị, dễ thương. Lệ là một trong những người đó. Sau khi thi đậu phần hai, Lệ du học Thụy Sĩ và định cư cho đến bây giờ.
- HÀ THỊ HIẾU: Có giọng nói êm ái như ru lòng người. Hát hay nhưng không thích xuất hiện trước đám đông. Hồng thường bảo tôi Hiếu rất được chồng cưng, có gì lạ đâu... vì Hiếu có giọng nói êm ái mà... đúng không?
Lớp Tứ 3 có khoảng trên 50 người nhưng trong tấm ảnh này chưa được phân nửa. Tôi nhớ thày Thạc đã thông báo cả lớp đến trường vào ngày thứ bảy để chụp hình lưu niệm. Vì là ngày nghỉ nên có một số bạn bận việc nhà và một số lười nên vắng mặt. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể nào quên những khuôn mặt thân quen đó.
- CHÂU THỊ HUỆ: Trong nhóm của Lợi, Huệ có nhiều ưu điểm: dáng cao, tóc dài, xinh gái, học giỏi. Miệng lúc nào cũng nở nụ cười. Vài năm sau này, với mái tóc bạc phơ - Huệ giống như một bà tiên trong chuyện cổ tích. Thật đúng như Lợi đã tả "rất đẹp lão".
- NGUYỄN THỊ BA: Từ trường Phước Thành chuyển về - trưởng nhóm Ngũ qũy. Xinh đẹp, ngỗ ngáo, hay chọc phá Thày Cô và bạn bè. Bây giờ vẫn yêu đời, vẫn diện và vẫn mê nhảy đầm. Hiện đang sống tại Mỹ.
- TRẦN THỊ LƯU: Nước da ngâm đen. Theo cô Hà Bích Loan là "đen dòn, duyên dáng". Tánh tình ồn ào,vui vẻ. Hay buộc miệng chửi thề, nhưng tiếng chửi thề của Lưu nghe không tục mà lại rất thân mật, vui tai. Đặc điểm của Lưu ở nhà hay "chỉ tay năm ngón" với chồng.
- ĐINH HỒNG HẠNH: Nhỏ nhắn, xinh xắn. Có đôi mắt to và tròn trông rất ngây thơ. Em gái của anh Đinh Thiên Phương - một bạn thơ của tôi trong nhóm Mạch Thở. Hiện đang ở Pháp.
- BÙI THỊ ĐIỆP: Khuôn mặt Điệp đẹp, dịu dàng như bức ảnh Đức Mẹ. Lưu và Ba hay chọc phá Điệp - tôi nhớ những lời Điệp thỏ thẻ - thật điệu nhưng cũng thật dễ thương của cô gái Bắc: "các bồ có nói gì thì nói tớ thôi nhé, đừng nói tới anh tớ tội nghiệp". Anh tớ tức là phu quân của Điệp: Giáo sư kiêm Nghị Viên Vũ Khánh Thành. Hiện đang sống tại nước Anh.
- NGUYỄN THỊ CHẲN: Duyên dáng với mái tóc thề - cười tươi, thân thiện với tất cả mọi người. Đặc điểm khi cười ánh mắt cũng cười theo nên hay bị các Thày để ý, theo dõi... vì nghĩ Chẳn là kẻ chủ mưu nghịch phá trong lớp. Năm học đệ Ngũ, Chẳn bị tai nạn phải gián đoạn việc học trong một thời gian dài nhưng sau đó nhờ cố gắng nên theo kịp các bạn.
- LÊ THỊ ĐẸP: Hiền lành, bạn thân của Chẳn. Năm xảy ra tai nạn - Đẹp chở Chẳn bằng xe đạp về nhà, khi xuống dốc Ngô Quyền thì bị tai nạn.
- ĐỒNG THỊ SÁNG: Cô bạn Bắc Kỳ - lúc nào cũng cười hệch hạc, dễ chịu. Nói chuyện từ từ, đi đứng khoan thai. Chắc nhờ vậy mà Sáng có cuộc sống an lành. Đang ở Mỹ.
- TRẦN THỊ MAI: Với bím tóc thả một bên hay cuộn tóc tròn với cây viết cài ngang, lúc nào Mai cũng mang dáng dịu dàng, nữ tính. Năm đệ nhị cấp, Mai thân với Lê Ngọc Yến. Cả hai đều chăm chỉ, hiền lành. Sau năm 75, Mai làm cho báo Đồng Nai ở BH.
- TRỊNH THỊ BẠCH TUYẾT: Ngồi bên dãy bàn của Mai - nước da trắng, ít nói.
- PHẠM THỊ MINH: Người Bắc - cao lớn, rất thẳng tính, cởi mở với tất cả mọi người. Trong khi trò chuyện thường có chữ đ. bố kèm theo - cũng giống như Lưu, lời nói không cảm thấy thô tục, chỉ̉ làm cho bạn bè vui và gần gủi hơn.
- MÃ THỊ NGỌC LAN: Em chị Mã Ngọc Huệ, có nước da trắng hồng, hay mắc cở. Khi mắc cở da mặt càng đỏ hơn. Hiện đang ở Mỹ.
- VÕ THỊ CÔNG: Ở cùng xóm với Lan. Thường đi chung đôi với nhau. Hiện đang ở Mỹ.
- PHAN THỊ CHU: Hiền lành. Khi nghe các bạn bông đùa chỉ mĩm cười nhẹ nhàng.
- ĐẶNG THANH NHÀN: Khó mà quên được Nhàn vì Nhàn có chiếc cằm trái táo rất đặc biệt. Lúc nào cũng cười vui.
- NGUYỄN THỊ BẠCH TUYẾT: Tôi nhớ Tuyết học ở BH nhưng gia đình lại ở Long Khánh. Tuyết hiền lành, dễ gây thiện cảm với mọi người.
- NGÔ THỊ NGỌC HƯƠNG: Cô bạn ở Hiệp Hòa, có khuôn mặt tròn, phúc hậu. Xa cách một thời gian thật dài, khi gặp lại tôi Hương vẫn nhớ "Mình nhớ bồ làm thơ bút hiệu Thy lệ Trang, phải không?"
- NGUYỄN HỮU HẠNH: Nước da đen, khuôn mặt tròn. Nhà ở Tân Vạn.
- NGUYỄN THỊ BÍCH LIÊN: Đôi mắt to, khuôn mặt gầy có nét buồn. Nhà ở Chợ Đồn.
- VĂN THI NGÀ: Hay cười, có duyên ngầm. Nhà trong khu cư xá nhà thương Điên. Năm học đệ Thất, khi có giờ nghỉ chúng tôi thường hay đến chơi. Hiện đang ở Mỹ.
- NGUYỄN THỊ LIÊN: Nhà ở chợ BH. Dáng cao - lanh lợi - vui vẻ. Sau này nghe các bạn cho biết Liên bị bệnh hay quên.
- NGUYỄN THI THU NGUYÊN: Người Huế, từ trường khác chuyển tới. Hay hát, bài hát còn để lại ấn tượng cho bạn bè là "Màu tím pensee".
- ĐINH NGỌC HOA: Xinh xắn, dễ thương. Ngồi dãy bàn trên cùng với Mai Hữu Huệ, Trần thị Diệu.
- MAI HỮU HUỆ: Học chung với tôi thời tiểu học. Nhỏ con, liếng thoắng. Đến ngày đám cưới Diệu tôi mới biết Huệ có biệt tài nói chuyện tiếu lâm. Một điều tôi hay than phiền Huệ là gửi thơ email cho bạn không bao giờ bỏ dấu.
- TRẦN THỊ DIỆU: Có cái miệng hơi móm rất duyên dáng, nhẹ nhàng với mọi người. Hiện đang du lịch bên Úc
- NGUYỄN THỊ THÚY NGA: Lanh lợi, trắng trẻo. Cũng ngồi dãy bàn trên với nhóm Huệ và Diệu.
- NGUYỄN THỊ CẨM VÂN: Có mái tóc và khuôn mặt giống cô ca sĩ Phương Hoài Tâm.
- NGUYỄN THỊ ÚT: Tóc ngắn, nhỏ con, vui vẻ. Nhà Út gần trường học. Thường theo chơi với nhóm Lợi, Lan và Qúy.
- TRƯƠNG KIM MAI: Da trắng, tóc cắt ngắn ôm sát khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương. Trông Mai giống con búp bê Nhật. Hiện đang ở Úc.
- NGUYỄN THỊ BĂNG: Người Bắc, tuy nhỏ nhắn nhưng đối đáp rất lanh lẹ. Mỗi lần nhỏ Lưu hay Ba chọc ghẹo thường bị Băng phản pháo lại. Làm việc ở nhà thương BH.
- TRẦN LỆ DUNG: Trong nhóm chúng tôi. Rất tinh nghịch. Thích đọc tiểu thuyết trong giờ học. Vì hay nghịch phá nên Dung làm bọn tôi điêu đứng nhiều lần. Giã từ cuộc vui rất sớm, theo chồng khoảng cuối năm đệ Tứ.
- DƯƠNG THỊ HÀ: Nhà đối diện với rạp hát Lido. Hà là cuốn tự điển sống về tài tử, ca sĩ, nghệ sĩ. Có lối kể chuyện rất lôi cuốn. Hình như Hà đang ở Mỹ.
- NGÔ KIM HỒNG: Thật hiền - trên khuôn mặt có một bớt son. Nhỏ Ba hay đùa gọi Hồng là "kép hun" vì bị "hun" nhiều nên để lại dấu tích.
Có một vài bạn không có mặt trong tấm hình Tứ 3 và cũng không còn hiện hữu trên cõi đời, nhưng vẫn còn để lại trong lòng tôi và các bạn bao niềm thương tiếc:
- NGUYỄN THỊ HOA: Chị em bạn dì với Nguyễn Thị Liên. Rất hiền, lập gia đình sớm. Tôi không nhớ bạn mất năm nào, chỉ nhớ mỗi lần đi học về ngang tiệm chụp hình có tấm hình của bạn được chưng bày quảng cáo thật to, thật đẹp.
- NGUYỄN THỊ THANH MINH: Người Bắc. Dáng gầy, cao, ít nói. Nghe bạn bè báo tin mất năm 1975.
- NGUYỄN THỊ TÂM: Đẹp gái, cởi mở. Trong khi hầu hết bọn tôi còn nhỏ xíu thì Tâm đã có dáng vóc của cô gái dậy thì. Tâm rất được các anh lớp đệ Nhất ái mộ. Nói chuyện lưu loát và giỏi về gia chánh. Thuở đó có bạn chưa biết nấu ăn là gì, Tâm đã biết nấu cà ri, thịt bò bảy món và nhất là biết chiên đậu phộng da cá làm sao cho dòn, cho ngon. Sau năm 75, Tâm bỏ nghề cô giáo ra kinh doanh. Rất thành công, rất giàu. Tâm mất năm 2011 sau cơn bệnh nặng. Điều này cho chúng tôi biết tiền bạc không mua được sức khỏe và hạnh phúc cho người đời.
Khi Lợi đến California dự Đại hội trường Ngô Quyền năm 2012, tôi không thể đến chung vui vì thời gian này mẹ tôi rất yếu. Lợi gọi phôn cho tôi, giọng nói vẫn như ngày nào, vẫn là Bùi Thị Lợi vui tươi, tự tin - một trưởng lớp năng động sẵn sàng bênh vực quyền lợi của lớp và bạn bè chỉ vì bản tánh "chịu chơi" hết mình. Nói chuyện với Lợi để tôi có dịp nhớ lại những năm làm Trưởng ban Báo chí của mình: Bận rộn nhưng ngập tràn niềm vui. Từ những tờ Bích báo đến đặc san của lớp, tôi cùng các bạn viết với tất cả say mê và đã thành công. Nói chuyện với Lợi để nhớ những ngày đi bán báo, cả bọn đến những trường nổi tiếng ở Sài Gòn như Gia Long, Petrus Ký và Chu văn An với sự bỡ ngỡ, ngượng ngùng của các cô học trò tỉnh lẻ. Nói chuyện với Lợi để tôi sống lại những giờ phút sôi nổi của những buổi thuyết trình trong giờ Việt văn về những tác phẩm nổi tiếng: Đoạn Tuyệt của Nhất Linh, Nửa Chừng Xuân của Khái Hưng và Chim Hót Trong Lồng của Nhật Tiến. Ôi một thời vàng son thật sống động, thật đẹp!
Bây giờ chúng tôi vừa qua ngưỡng cửa sáu mươi - lứa tuổi sống bằng hoài niệm. Tất cả đều hân hoan nối lại vòng tay thương yêu thuở học trò để cùng ôn lại những ngày đằm thắm xa xưa. Tôi vui khi nghe tin Lợi và các bạn ở VN đã gặp gỡ thường xuyên, chia sẻ những niềm vui cũng như nỗi buồn. Hạnh phúc biết bao khi có giây phút thư thái bên tách cà phê hay chén trà để cùng tán gẫu. Đầm ấm, thân thương biết bao khi đến thăm và giúp đỡ những bạn bệnh hoạn, khốn cùng. Trong một khoảng thời gian ngắn, lớp Tứ 3 dường như đã tụ họp gần đầy đủ. Ngoài sự nhiệt tình của Lợi còn có sự giúp đỡ của bạn bè. Nếu không nhắc đến Hồng và Hữu Hạnh đó là điều thiếu sót lớn.
- NGUYỄN THỊ HỒNG: Cô bạn học lớp Tứ 1 - đến năm đệ Tam chia ban đã học chung với lớp chúng tôi. Khi được tin Lợi muốn tìm những cánh chim lạc đàn, Hồng đã thông tin cho các bạn thân quen như Diệu, Kim Mai... và một số bạn khác........
- PHẠM THỊ HỮU HẠNH: Học lớp Tứ 1. Phải nói Hạnh - biệt hiệu Hát Bình Phương và tôi có duyên văn nghệ với nhau. Hạnh thích đọc thơ tôi nhưng không biết tôi là ai, ngược lại tôi cũng không biết Hát Bình Phương là cô bạn lớp "láng giềng" thuở nào. Đến năm 2011, khi đi dự Đại hội Ngô Quyền thế giới chúng tôi mới biết nhau. Trong tình thân, Hạnh bỏ thời gian quý báu để làm cho tôi những PPS nhạc và youtube nhạc thật đẹp. Đặc biệt, Hạnh đã làm cho tôi "Trang thơ Thy Lệ Trang" rất công phu. Vì thích bài đoản văn "NÓI VỚI ANH" của Hạnh, tôi đã chuyển thể thành thơ và nhờ Cao Ngọc Dung phổ nhạc - bài hát ̣rất được nhiều người ưa thích. Với bàn tay khéo léo và đầy sáng tạo, Hạnh đã đưa những hình ảnh lớp Tứ 3 xưa và nay lên net - những thông tin, bài vở ̣để chúng tôi dễ dàng nhận diện ra nhau. Không chỉ dừng lại ở đó, Hạnh và Lợi đã làm nhịp cầu choTứ 3, Tứ 1, Tứ 2 nối thành một vòng tay lớn yêu thương. Bây giờ Lợi là con chim đầu đàn của ba lớp. Tôi cho đó là một hạnh ngộ tuyệt vời.
Lợi vẫn mong những cánh chim hải ngoại về thăm lại bạn cũ, trường xưa. Tôi cũng thầm mong như thế! Dù bây giờ đã có nhiều thay đổi. Tôi vẫn yêu Biên Hòa và những ngày tháng xa xưa...
Biên Hòa ngày xưa ôm từng nhịp thở
Con dốc thân thương mỗi sáng đến trường
Nghe vang trong lòng từng cơn sóng vỗ
NGÔ QUYỀN lẫy lừng trận Bạch Đằng Giang
Tôi vẫn yêu ngôi trường Ngô Quyền và những người bạn thân thương của tôi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày không xa lắm...
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETS
HỘI QUÁN TRẤN BIÊN
Biên Hòa có khu du lịch Bửu Long nổi tiếng thắng cảnh với Hồ Long Ẩn nguyên sơ từ những hầm khai thác đá lâu ngày thêm bàn tay tạo tác của nghệ nhân trở thành một quần thể đá và nước được ví như Hạ Long trên cạn. Kế bên đó từ lâu người ta đã cho xây dựng Khu Văn Miếu Trấn Biên. Nghe nói trong Văn Miếu ghi tên các bậc hiền tài, các danh nhân lịch sữ quê quán đất Biên Hòa ( và cả những anh hùng liệt sỹ sau nầy).
Mấy năm gần đây mỗi dịp Xuân về Tết đến, Thành Phố Biên Hòa cho mở Hội Hoa Xuân trên mảnh đất địa linh nhân kiệt nầy. Với địa thế thật thuận lợi cho các phương tiên giao thông, những con đường mới mở rộng thênh thang uốn lượn qua những cánh đồng bát ngát, xa xa là ngọn núi Bửu Long ẩn hiện như ngọn đồi thấp,hoang sơ so với các khu hộ chung cư cao tầng mọc lên rải rác đó đây, những thảm cỏ xanh, cây cảnh, hoa lá, hồ nước…Nghe bạn nói mới khai trương thêm một nhà hàng có tên gọi Hội Quán Trấn Biên.
Tò mò tôi lên xem thử. Thức ăn ở đây cũng thường thôi nhưng phong cảnh thì công nhận là đẹp, nhất là tên nhà hàng nghe có vẻ thân thiện nên sẳn dịp nhóm bạn Tứ 3 đang chuẩn bị Họp Mặt vào tháng 6 tôi mạnh dạn đề nghị chọn nơi nầy, đa số các bạn đều tán thành.
Tôi và Hồ Bạch Tuyết hẹn nhau đi tiền trạm trước, đặt chổ và chọn thưc đơn. Trước đó một tuần, tình cờ Trần Thị Lưu báo cho biết là có Nguyễn Thu Xuân ở New Jersey về thăm nhà, tôi mừng quá yêu cầu Lưu rũ cho bằng được Thu Xuân đi uống Café vì nghe nói còn 2 ngày nửa là bạn đi rồi. Hơn 40 năm mới gặp lại nhau tôi vẫn nhận ra bạn mình, tuy vóc dáng có đổi thay nhưng nét mặt Thu Xuân vẫn không thay đổi lắm, tiếc là thời gian không có nhiều vì bạn bận việc nên chúng tôi đành chia tay sau khi ăn sáng và uống café vội vả nhưng cũng đủ cho tôi niềm vui vì tìm được thêm 1 tấm ảnh mới của bạn. Nghe Lưu nói cũng mới tìm gặp được Trần Lệ Dung đang ở Cù Lao sẽ mời Lệ Dung đến họp mặt kỳ nầy tôi càng nao nức. Mổi khi nghe được tin tức về một bạn trong lớp, tôi như nhận được một món quà, và mổi lần họp mặt thì số người hiện diện sẽ càng đông vui hơn.
Nhớ lần đầu tiên họp mặt vào tháng 6 năm 2011 ở nhà Châu thị Huệ, lần thứ 2 vào tháng 6 năm 2012 ở quán café Đá Cuội và bây giờ, thấm thoát mà đã là lần thứ 3. Sáng Chủ Nhật 2 tháng 6, tôi đến Hội Quán Trấn Biên sớm hơn giờ hẹn để đón bạn bè, nhưng đến nơi đã có 2 người tới sớm hơn là Đinh Ngọc Hoa và Dương Ngọc Thảo. Hoa khoe là đã cẩn thận chở đến ổ bánh kem mà Hồ Bạch Tuyết nhờ. Đó là ổ bánh hình quyển sách mở ra, một bên viết dòng chử Một Thời Để Nhớ, một bên viết Họp Mặt Nhóm Bạn Lớp Tứ Ngô Quyền với đường viền bằng kem hình những nụ hoa hồng .
Tôi đang ngắm nghía ổ bánh thì có người mang đến giao một lẳng hoa tươi thật đẹp với dòng chử Chúc Mừng Họp Mặt Nhóm Bạn Lớp Tứ Ngô Quyền 2 tháng 6 năm 2013 của Nguyễn Mỹ Châu gởi. Có hoa có bánh, phòng họp như được khoát lên một vẽ trang trọng, ấm áp. Các bạn lần lượt đến, tôi nhận ra Trần Lệ Dung đi cùng với Lưu, đúng là Lệ Dung trong trí nhớ của tôi, với đôi mắt to, tóc hơi quăn. Tôi nhớ ngày xưa bạn cao mà sao bây giờ như lùn đi. So với Thu Xuân tôi gặp hôm trước thì Lệ Dung có vẻ khắc khổ hơn, đúng là ở quê nhà bạn mình vất vả nhiều, ngày xưa nhóm Ngũ Quỷ có Lưu và Cúc da đen còn Ba, Thu Xuân và Lệ Dung da trắng. Bây giờ Ba, Cúc và Thu Xuân đã may mắn đi xa, còn lại Lưu và Lệ Dung, tôi chụp cho 2 bạn tấm ảnh kỹ niệm Lưu choàng tay ôm vai Lệ Dung thật là tình thương mến thương. Ước gì có dịp nào nhóm Ngũ Quỷ hội ngộ đông đủ cho tôi chụp với các bạn một tấm ảnh để đời. Hôm nay các bạn khoe mới có một băng nhóm mới đó là nhóm café Cà Lăm gồm có: Bạch Tuyết, Kim Tuyết, Thanh Thu, Mỹ Châu, Lưu, Chẳn, Tâm. Đó là nhóm bạn thường xuyên rũ nhau đi uống café và hay lặp đi lặp lại những câu chuyện tiếu lâm cười đùa nên tự đặt là Cà Lăm.
Khách mời hôm nay chỉ hiện diện duy nhất chị Dung ( chị dâu của Đinh Hồng Hạnh) có Tâm và Phụng không phải Tứ 3 nhưng thường xuyên họp mặt nên được xem trong danh sách. Có mời Bạn Lý, Thúy Loan, Mỹ Chơn, Nguyệt Ánh…nhưng các bạn vì nhiều lý do không đến được. Cũng như Châu thị Huệ, Hiếu, Tuyết Sương, Ngọc Hương, Thanh Nhàn vắng mặt cũng có lý do chính đáng. Mai Hửu Huệ mới được làm Bà Ngoại nên xin phép đến trể, Bích Liên nói không khỏe định ở nhà nhưng cuối cùng cũng đón xe buýt lên đến nơi, Quý ở tận Thủ Đức được ông xã chở đi xe hơi nhưng không biết chổ nên chạy lòng vòng cả buổi, Cẩm Vân, Kim Tuyết, Kim Ngọc, Kim Loan, Chẳn…các bạn có mặt đông đủ. Thôi thì tha hồ chụp hình, có hoa đẹp, có bánh đẹp và người cũng đẹp. Thức ăn được dọn lên nên không kịp tuyên bố khai mạc phải mời các bạn ăn trước cho nóng. Sau đó BùiLợi phổ biến Bài Hát Hè Về của Hùng Lân. Nhớ đêm Tri Ân Thầy Cô Ngô Quyền ở quán café Một Thuở, nhóm bạn lớp Tứ tuy không thuộc bài cũng liều xung phong lên họp ca bài hát Hè Về tặng Thầy Hoàng Long kỹ niệm ngày xưa Thầy đã tập cho Tứ 3 hát bài hát ấy. Về nhà BùiLợi tìm được bài hát trong Google nên in ra nhờ Mỹ Châu photo cho mổi bạn tập hát. Từ bây giờ hẹn nhau lấy bài hát Hè Về làm bài Lớp Ca. Rồi chương trình văn nghệ được mở màn với Kim Ngọc hát bài Chàng Trai Si Tình. Cả phòng ngẩn ngơ với giọng ca vàng của Lớp, tiếp theo Bùi Lợi hát bài Tình Bạn Già của Phan Nhân. Giọng hát không hay nhưng lời bài hát hay như câu mở đầu: “ Yêu quê hương yêu tình bạn già. Tóc bạc trắng mà vẫn bước đường xa. Qua phong ba nên tình nghĩa đậm đà. Vẫn nồng ấm nhựa sống trong lòng ta…Mai Hửu Huệ hát tiếp bài Như Cánh Vạt Bay, giọng hát của Bà Ngoại trẻ nầy vẫn còn mượt mà lắm. Quí Cận không biết hát thì đố vui. Mà vui thật, đố ai biết làm sao con voi làm con kiến có bầu? Mỹ Châu cũng đố bạn: Tình yêu có 3 màu đó là màu gì? Bạch Tuyết thì bảo mọi người ngồi dồn lần lên phía trên cho gần nhau để ấm áp hơn vì phòng mở máy điều hòa lạnh quá chị Dung chịu không nổi. Tiếng cười nói râm ran, Lưu lại sắp sửa cà lăm…cuối cùng Kim Ngọc hát thêm bài Về Quê của Phó Đức Phương mới kết thúc được những câu chuyện tiếu lâm của các bạn .
Thực đơn hôm nay chỉ có bánh pate chaux khai vị với đỉa bò lúc lắc khoai tây chiên nóng dòn, tráng miệng với trái chôm chôm Cẩm Vân mua thật ngọt, mọi người chia nhau miếng bánh kem thơm ngon. Không có rượu bia chỉ có nước trái cây mà sao tôi nghe như ngây ngất say. Có lẻ say với tình bạn bè như lời bài hát: Vui bên nhau đường còn dài. Vui bên nhau đường còn xa. Hẹn gặp lại nhau lần sau nhé các bạn.
Chia tay, trời bổng đổ cơn mưa rào nên mọi người nán lại. Câu chuyện vẫn tiếp tục dòn tan với những trận cười. Hình như mọi người muốn mưa lâu thêm chút nửa, không ai muốn về trước sợ mình bõ lở mất phần nào cuộc vui. Nhưng rồi cơn mưa cũng tạnh, tôi luyến tiếc ra về vì đường còn xa, nhìn lại nhóm Café Cà Lăm vẫn còn ngồi đó. Thật xứng danh Cà Lăm đáng yêu. Chúc các bạn giữ mãi truyền thống Tứ 3 đoàn kết yêu thương nhau trên vùng đất Trấn Biên quê hương xứ Bưởi Biên Hòa.
Viết xong ngày đầu tháng 6/2013
BTL
MỘT CHÚT LÃNG DU
Mấy hôm trước tôi tình cờ nhận được mail của anh Nguyển Tấn Phúc khóa 2 NLM gởi cho xem tấm ảnh với dòng chử: Mộ của cố Tổng Thống VNCH. Trong ảnh là 3 người bạn khóa 2 đứng bên bia mộ đề tên : “ Huynh mất ngày 2 tháng 11 năm 1963”. Tôi hết sức ngạc nhiên gọi điện hỏi. Anh Phúc xác nhận đó đúng là hình chụp tại mộ của Ngô Tổng Thống một ngày tháng 4 vừa qua.
Tôi nhớ trước năm 75, khi còn đang làm việc tại Viện Quốc Gia Vi Trùng Học và Bệnh Lý Gia Súc ở đường Phan Đình Phùng gần nghỉa trang Mạc Đỉnh Chi còn gọi là Đất Thánh Tây, có lần tôi đã cùng mấy người bạn hiếu kỳ tìm vào nghỉa trang viếng mộ Ngô Tổng Thống. Dù thời gian đã quá lâu nhưng tôi vẫn nhớ hình ảnh ngôi mộ một vị từng là nguyên thủ quốc gia, khi chế độ xụp đổ bị ám sát chết một cách bí mật và được chôn cất như những người dân thường trong một nghỉa trang giửa lòng thành phố Saigon ít có người hay biết. Sau đó nghe nói được di dời đi nơi khác trước khi nghỉa trang bị giải tỏa biến thành công viên Lê Văn Tám. Tôi cũng quên lãng đi, thời gian gần đây nghe dân cư trên mạng tung tin ngôi mộ hiện đang được an vị trong một nghỉa trang vô danh ở Dĩ An- Bình Dương, tôi hết sức tò mò, rất muốn tham quan. Nghe chị Chín nói anh Phúc biết chổ, để hôm nào tiện chị sẽ yêu cầu anh Phúc đưa đi xem.
Hôm nay được tin chị Thuấn đã có Visa sắp đi định cư. Thay vì mời nhau một bửa tiệc chia tay anh Phúc có nhã ý mời chúng tôi ngao du một chuyến loanh quanh gần thành phố. Thế là chị Chín đề nghị đi Bình Dương, chị Thuấn hoan nghênh, anh Phúc đồng ý và tôi thì dĩ nhiên là rất toại nguyện.
Sáng sớm anh Phúc đưa xe đến đón chúng tôi tại nhà chị Chín rồi trực chỉ Lái Thiêu để ăn Bánh Bèo Bì Mỹ Liên. Tôi nhớ nhà Thầy Đặng Quan Điện ở gần đâu đây. Hỏi thăm người bán hàng thì được biết cô Chủ quán Bánh Bèo Mỹ Liên là em họ của Thầy. Nhà Thầy hiện đang có 2 người em gái và đứa con trai cả của Thầy đang sinh sống. Chúng tôi tìm đến thăm vì anh Phúc và chị Chín biết rất rỏ con trai của Thầy. Từ quán ăn đi bộ chừng vài chục mét, ngôi nhà của Thầy nép mình sau hàng rào hoa Giấy mọc um tùm che kín cả lối vào. Chúng tôi lớn tiếng gọi cổng nhưng không có ai trả lời, thấy cổng không khóa chúng tôi dè dặc mở cổng bước vào. Một khoảng sân rộng lớn trồng hàng chục chậu hoa Sứ Thái Lan nhưng có vẻ như lâu lắm rồi không được chăm sóc nên không thấy ra hoa mà chỉ có cành lá mọc ngoằn ngoèo rối rít cuốn vào nhau, một giàn hoa Giấy bên hiên nhà nở rộ những chùm hoa màu tím sặc sở, ngôi nhà gạch cũ kỷ đóng kín cửa, mấy tấm sáo trúc bạc màu phủ xuống che kín hàng hiên, chúng tôi ngạc nhiên không thấy một bóng người. Nghe nói Thầy Đặng Quan Điện sinh ra và lớn lên tại đây. Từ đây Thầy đã nhiều lần đi bộ xuống Saigon đi học. Bộ bàn ghế cẩn men đầy bụi bám trước hàng ba chắc cũng đã mòn đi ít nhiều vì Thầy đã từng ngồi ở đây uống trà mổi sáng chiều ngày xa xưa đó. Nhìn cảnh vật hoang vắng chúng tôi chạnh lòng, lặng yên một phút tưởng nhớ người Thầy kính yêu rồi lặng lẻ ra về. Sau khi đóng lại cổng rào cẩn thận chúng tôi hỏi thăm hàng xóm thì được biết người trong nhà đã đi hái Măng Cụt trong vườn trái cây từ sáng sớm. Chúng tôi không thể chờ vì còn nhiều nơi để đến.
Từ Lái Thiêu lên Bình Dương rất gần, anh Phúc muốn giới thiệu những ngôi nhà cỗ nổi tiếng của dòng họ Trần tại đây. Tọa lạc tại số 2 đường Bạch Đằng Thị Xả Thủ Dầu Một là ngôi nhà được xây từ năm 1892 của ông Trần Văn Hổ là cháu của ông Đốc Phủ Xứ tên Lân, nghe kể rằng ở Bình Dương ngày xưa mổi khi lể tết có tục lệ múa Lân nhưng phải đổi lại là múa Cù để tránh kỵ húy ông Đốc Phủ Xứ. Sau năm 75, ngôi nhà bị tịch thu vì những người con trai trong gia đình bỏ đi nước ngoài, những người con gái ở lại chống đối bị bắt bỏ đói đến chết. Hiện ngôi nhà treo bảng Di Tích Văn Hóa Tỉnh Bình Dương.
Chúng tôi may mắn được ông bảo vệ già vui vẻ mở cửa cho vào tham quan mặc dù đã quá trưa hết giờ mở cửa. Bên trong cũng không có gì đặc sắc ngoài một bộ ván gổ thật lớn, rất dài có lẻ vì không đem đi được nên còn để lại, với những tủ thờ, hoành phi , câu đối cẩn xa cừ ghi dấu một thời vàng son của một gia đình nổi tiếng. Ngôi nhà cổ 2 gian 3 chái lợp mái ngói với những cây cột gổ mun đen bóng cùng khoảng sân rộng với hòn non bộ xây cất rất hợp phong thủy không biết chủ nhân đích thực hiện giờ đang ở nơi đâu?
Nghe nói còn 2 ngôi nhà cổ nửa được xây cùng thời cũng là của nhửng người anh em họ Trần, chúng tôi tìm đến nhà ông Trần Văn Vàng ở phía sau chợ Bình Dương, ngôi nhà nầy tuy cũng đã được xếp vào di tích văn hóa tỉnh nhưng hiện con cháu vẫn còn được sở hửu vì nghe nói sau năm 75 ông Vàng vẫn còn công tác giảng dạy tại Đại Học Y Khoa Saigon một thời gian nên còn giử được chủ quyền cho con cháu.
Còn một ngôi nhà cổ nửa nhưng ở trong sâu không tiện đường vào vì lâu ngày người dân chung quanh lấn chiếm xây cất choáng hết lối đi. Hơn nửa chúng tôi cũng quá mệt vì nắng nóng và khát. Chúng tôi quyết định tìm đến quán Café Nước Và Gió, một địa điểm nổi tiếng để nghĩ ngơi. Quán trưa vắng người, chọn một góc khuất, ngồi dưới tàn cây râm mát, bên cạnh khóm trúc xạc xào, nghe gió vi vu hòa lẩn tiếng ve kêu rộn rả, dưới chân là mặt nước hồ long lánh như gương, những mái đầu bạc thong dong thư thả ngồi kể chuyện cho nhau nghe. Không còn bao lâu nửa lại phải chia tay một người bạn thân. Buồn vui lẩn lộn. Ly café cạn dần. Bầu trời cũng dìu dịu như sắp chuyển mưa, tôi nhắc mọi người ra về vì còn dành thời giờ để đến một nơi mà đó mới là mục đích chính của chuyến lãng du nầy. Cách thị xã không xa, đến ngã tư Cầu Ông Bố, quẹo vào con đường tráng nhựa thẳng tắp chạy thêm vài Km nửa, nơi nầy đang được qui hoạch, trước đây chỉ là con đường làng vắng vẻ, bây giờ thành xa lộ liên tỉnh rộng lớn. Nghỉa trang nằm kề bên đường không có cổng rào, được chôn cất lẩn lộn người Hoa và người Việt. Anh Phúc đã đến hơn 1 lần nhưng vẫn không chính xác địa điểm, còn đang loay hoay tìm kiếm thì có một người dân địa phương đi qua, họ hỏi chúng tôi muốn tìm mộ người thân tên gì họ tìm giúp. Tôi còn đang ấp úng thì họ nói phải muốn tìm mộ ông Tổng Thống không? Có lẽ nào nhìn thấy bó hoa trang trọng trên tay chị Thuấn mà họ đoán được chúng tôi tìm mộ của ai. Chúng tôi gật đầu xác nhận thế là họ sốt sắn chỉ về phía cuối nghĩa trang, nơi ấy có 3 ngôi mộ xây xi măng giống nhau màu trắng dể nhận biết giửa những ngôi mộ chung quanh. Nghe nói mộ ở giửa là của cụ Bà Thân Mẩu tên Phạm Thị Thân mất ở Huế năm 1965 cũng được qui tập về đây. Mộ bên trái bia đề ngắn gọn chử Đệ mất ngày 2 tháng 11 năm 1963, mộ bên phải bia đề chử Huynh mất ngày 2 tháng 11 năm 1963. Bên trên mổi ngôi mộ khắc một cây thánh giá. Đơn giản thế thôi. Đó là mộ của Cố Vấn và Tổng Thống nền đệ nhất cộng hòa Việt Nam. Giửa buổi trưa hè nắng đang chói chang chợt như có cơn gió thoảng kéo đám mây về che mát một góc trời. Chúng tôi kính cẩn đặt nhẹ bó hoa xuống, ai đó vừa thắp mấy nén nhang còn nghi nghút khói. Đứng trước cảnh nầy tôi chợt muốn cất lên tiếng hát: “ Ai bao năm vì sông núi quên thân mình...
Hồi đó tôi còn rất nhỏ, tôi chưa một lần được nhìn thấy tận mặt Ngô Tổng Thống nhưng vẫn nhớ rỏ hình ảnh một người mặc áo dài gấm đội khăn đóng được treo khắp các nơi trang trọng nhất. Và mổi buổi sáng chào cờ ở trường tôi đều hát rất to: “ Toàn dân Việt nam nhớ ơn…”
Tôi nghĩ đến những lăng tẩm của các vị vua cuối triều Nguyển ở Huế. Đây cũng có thể được sánh ngang hàng một vị vua. Cổ nhân có câu “ Thắng làm Vua thua làm Giặc” thật không sai. Thương thay, một vài giọt mưa bắt đầu rơi xuống, chúng tôi vội vã trở ra đường lên xe về lại Saigon. Chị Chín không quên gởi biếu tiền cho người địa phương chỉ đường nảy giờ vẫn đứng chờ sau lưng chúng tôi. Họ nói họ vẫn thường quét dọn chăm sóc những ngôi mộ nầy. Chúng tôi nhìn lại một lần nửa, nghỉa trang liệu còn tồn tại được bao lâu, hàng rào đã bị phá bỏ, đường xa lộ đã được mở ngang qua, xa xa khu dân cư mới đang hình thành…Rồi những ngôi mộ ấy sẽ ra sao? Ôi, cuộc đời của tôi còn chưa biết ngày mai sẽ ra sao mà thắc mắc chi đến số phận những ngôi mộ vô danh. Thôi thì cứ tiếp tục rong chơi theo từng bước lãng du…
Viết xong chiều ngày 9 tháng 5 năm 2013
Tiểu Miêu Saigon
NGẨU HỨNG
Hôm qua Hửu Hạnh mail báo tin mới nhận được mấy tấm ảnh bạn bè của Mỹ Châu gởi và đã post vào trang Tứ 1,2,3 .Tôi chưa đoán ngay được là hình của ai và chụp lúc nào nên cũng tò mò vội mở ra xem, thì ra là hình chụp ở Café Thảo Nguyên hôm ấy. Nhìn ngắm những nụ cười rạng rở trên gương mặt bạn bè thân thương lòng tôi cũng thấy rộn vui. Tôi hồi tưởng lại…
Hôm ấy là một ngày Thứ Sáu, từ Saigon tôi vội vả chạy xe Honda về Biên Hòa từ sáng sớm để phòng tránh cái nắng như thiêu đốt của những ngày đầu năm mới. Mỹ Châu đã gọi điện mời tôi từ mấy ngày trước, thoạt đầu tôi từ chối vì tình trạng sức khỏe của tôi không được ổn định. Trước Tết tôi đã phải nhập viện cấp cứu vì cơn suy tim đột ngột. Suýt chút nửa là phải chia tay các bạn sớm rồi. May thay, Trời còn thương nên chưa gọi.
Mấy ngày Tết tôi không dám đi đâu, nằm nhà buồn quá. Hửu Huệ có gọi hỏi thăm, rồi Lưu cũng gọi, tình cảm bạn bè làm tôi xúc động, Hồ Bạch Tuyết gọi nhắc nhở lời mời của Mỹ Châu lần nửa, tôi chợt nghĩ còn có dịp gặp bạn bè mà không tranh thủ cơ hội, nhở đến lúc bất chợt xảy ra sự cố nghiêm trọng như hôm trước Tết mà không cấp cứu kịp thì sao. Ai dám chắc được con đường trước mặt mình còn bao xa. Một người vốn dĩ khỏe mạnh yêu đời như tôi mà thốt lên những lời bi quan ai mà tin được, nhưng thật là vậy đó.
Con đường quốc lộ từ Saigon về Biên Hòa tôi thuộc nằm lòng. Thật ra cũng không xa đối với thanh niên hay đàn ông nhưng với tôi thì đúng là không gần. Với 30 km tôi chạy xe hơn 1 giờ mới đến. Mỹ Châu hẹn 11 giờ ở quán Lẩu Cua, tôi phải đi sớm tìm đường vì thành phố Biên Hòa bây giờ phát triển nhanh quá, đôi lúc tôi cảm thấy lạc lỏng giửa quê hương mình. Tôi cũng muốn đến sớm để nói chuyện với bạn bè. Đến nơi chỉ mới có một mình Mỹ Châu ngồi đợi. Thật đúng như ý tôi mong muốn từ lâu tôi vẫn chưa có dịp nói chuyện riêng với Mỹ Châu nhiều. Một người bạn láng giềng mà ngày xưa chúng tôi vô tình không quen nhau. Nhà hai đứa cách nhau chừng vài trăm mét nhưng tôi học Tứ 3, Mỹ Châu học Tứ 1. Thỉnh thoảng đi học về vẫn chạm mặt nhau. Tôi biết Dì Ba là Má của bạn bán quán Hủ Tiếu Mì Chay. Hồi còn nhỏ lâu lâu mới để dành được tiền xách tô ra mua hủ tiếu về ăn xong còn chút nước lèo bỏ thêm vào chén cơm nguội ăn tiếp mới no.
Sau nầy có đôi lần gặp lại, tôi và bạn cũng nhìn nhau như kẻ không quen mặc dù tôi biết chắc bạn cũng biết tôi. Mãi đến lần Họp Mặt Tứ 1,2,3 tháng 6 năm 2012. Lần đầu Hửu Huệ đưa Mỹ Châu đến. Ấn tượng của tôi với bạn thật “ dể thương”. Bạn có nụ cười rất hiền, vui vẻ, cởi mở và thân thiện. Hôm ấy bạn mang đến một ổ bánh kem thật to, mà cũng thật ngon. Chúng tôi cũng xúm xít chụp hình…
Sáng hôm sau tôi chưa kịp về Saigon thì Hửu Huệ gọi rủ đi ăn sáng với Mỹ Châu. Tôi cũng muốn nhân cơ hội làm thân muộn màng với cô bạn láng giềng nên nhận lời. Được biết bạn đã có 2 con trai và cậu lớn đã cho bạn lên chức Bà Nội. Má bạn đã mất từ lâu, bạn cũng đã nghĩ hưu hiện đang sống an nhàn ung dung tự tại cùng chồng con tại ngôi nhà củ, thật chúc mừng bạn hạnh phúc viên mản. Lần ấy ăn xong tôi nhanh miệng gọi người phục vụ tính tiền, không ngờ bạn còn đi trước tôi một bước, bạn đã trả tiền từ khi mới đến bây giờ người phục vụ mang tiền thừa ra thối lại. Thôi thì tôi đành hẹn dịp khác đáp lể vậy. Đến tháng 12 Mỹ Châu mời bạn bè đến dự đám giổ Má. Lần đầu đến nhà Mỹ Châu, tôi nhận ra hình của Dì Ba, Dì rất đẹp, vẻ đẹp phúc hậu, có lẻ Mỹ Châu thừa hưởng vẻ đẹp nầy của bà. Hôm ấy bạn bè nhóm Tứ rất đông, ăn xong cả nhóm kéo nhau đi uống café. Ngẩu hứng vậy đó. Cũng như hôm nay, Mỹ Châu không nói lý do, chỉ bảo mời bạn bè đi ăn Lẩu Cua với nhau, tôi cũng không biết gồm có những ai. Đến khi mọi người lục đục đến mới thấy Bạch Tuyết, Kim Tuyết, Thanh Thu, Lưu, Cơ, Chẳn, Tâm..Chai rượu trái cây Bạch Tuyết mang tới được khui ra, Mỹ Châu mới tuyên bố: Hôm nay Sinh Nhật cháu nội mình, mời các bạn nâng ly. Có lẻ đây cũng là một ngẩu hứng chăng? Buổi trưa, quán vắng chỉ có nhóm bạn già toàn phụ nử mà cũng ồn ào náo nhiệt lắm. Món Lẩu Cua thật ngon, giá mà bạn đừng kêu mấy món ốc khai vị và món cơm chiên lót lòng trước thì chắc bọn mình đã vét sạch nồi lẩu. Bạch Tuyết, Kim Tuyết, Lưu thay nhau kể chuyện tếu lâm, những tràng cười dòn giả không dứt.
Ăn xong, tôi định cáo từ về ngũ trưa nhưng Bạch Tuyết đề nghị đưa tôi đi uống Café ở một nơi có phong cảnh rất đẹp. Gì chứ uống café thì nhóm YaMaHaVu ( già mà ham vui) tụi tôi làm sao từ chối. Bất chấp cái nắng giửa trưa như thiêu như đốt, chúng tôi chở nhau qua Chợ Đồn đến quán Café Thảo Nguyên. Khi đi ngang nhà thuốc tây của Châu Huệ tôi nhớ bạn nhưng không tiện ngừng xe, định đến nơi sẽ gọi bạn. Nhưng rồi loay hoay lại quên. Bạch Tuyết quen với cô chủ quán nên chúng tôi được tiếp đải ân cần, cô chủ cho mở những vòi phun nước để không khí mát hơn, cô chủ cũng giới thiệu sơ lược hình thành quán, tuy còn nhiều chổ xây dựng dang dở nhưng phải công nhận Thảo Nguyên là một quán café sân vườn có qui mô rất mỹ thuật, các bạn cao hứng hẹn nhau sẽ còn họp mặt ở đây lần tới đông vui hơn. Đặc biệt ở Thảo Nguyên có loại hình giải trí mới là Múa theo nhạc trong màn hình điều khiển bằng cảm ứng, chúng tôi tò mò muốn xem nhưng tiếc quá người nhân viên phụ trách đi vắng, đành chọn hát Karaoke truyền thống vậy thôi.
Tôi còn đang chọn bài hát thì nghe điện thoại gọi, mở ra xem thấy tên Châu Huệ, mừng quá tôi chạy vội ra ngoài để liên lạc với bạn. Thì ra, tình cờ ngồi nhà một mình buồn quá Châu Huệ nhớ tôi nên gọi hỏi thăm. Vậy mà lúc nảy tôi lại quên gọi bạn. May mắn là tôi có được những người bạn luôn cảm thông, tôi nói : “ Tụi mình đang ở Café Thảo Nguyên Huệ đến nhé.” “ Ừ, đến ngay” Vậy đó, dể thương chưa.
Huệ đến, câu đầu tiên là hỏi vì sao cả bọn ở đây giờ nầy. Ngẩu hứng mà bạn. Đâu có hẹn trước. Huệ hỏi vậy bao giờ họp mặt Tứ 3 đây. Cũng lâu rồi nhớ bạn bè quá.
Buổi chiều xuống rất nhanh, chúng tôi chia tay mà lưu luyến mãi, những vệt nắng cuối ngày còn sót lại như tỏa sáng thêm để các bạn chụp với nhau những bức ảnh thật đẹp, thật vui. Nếu không phải vội về Saigon sợ trời tối, tôi rất muốn được ngồi lại thêm chút nửa để nhìn mái tóc bạc trắng của Châu Huệ, nghe tiếng cười sảng khoái của Lưu hòa trong câu chuyện tiếu lâm của Bạch Tuyết… Các bạn ơi, hẹn gặp lại một ngày tháng 6 tới nhé!
Viết xong chiều 10 tháng 4 năm 2013
BTL
ĐIỂM HẸN
Phạm Thị Quí - Bùi Thị Lợi - Nguyễn Thị Ngọc Lan - Thủy
Một ngày cuối tuần, tôi đang sửa soạn chuẩn bị về quê thì Quí Cận gọi. Tiếng Quí dòn dả trong điện thoại:'' Ê Lợi, mầy có rảnh không? Mai về Biên Hòa chơi '' Tôi cười trả lời: '' Tao đang sửa soạn về Biên Hòa bây giờ nè, hôm nay đám giổ Má tao." Sao đúng lúc vậy, Quí kêu lên: '' Vậy mầy ở lại Biên Hòa nha, mai tao về rủ mầy lên thăm Ba Má tao '' OK. Từ lâu tôi có nói với Quí khi nào có dịp rủ tôi đi thăm Ba Má của bạn, hơn 40 năm rồi tôi chưa được gặp lại hai Bác. Tôi vẫn nhớ ngày xưa mỗi chủ nhật đi sinh hoạt Hướng Đạo tôi hay theo về nhà Quí để được Bác gái cho ăn cơm trưa. Và mổi lần có dịp đi cắm trại qua đêm tôi đi cùng với Ngọc Lan đến nhà xin phép Hai Bác cho Quí. Hồi đó Bác Trai thường đi làm vắng nhà, Bác Gái rất hiền và vui vẻ có món gì ngon cũng dành phần cho tụi tôi.
Tôi hỏi Quí:'' Hai Bác vẫn ở nhà chổ đường rầy xe lửa hả?'' Quí nói: ''Không, Mầy lên đến Ủy Ban Nhân Dân Phường Trảng Dài, hỏi người dân địaphương Khu vui chơi giải trí Tám Đáng thì người ta chỉ cho " Tôi thắc mắc '' Tám Đáng là ai?'' Quí cười nói: '' Ba tao chứ ai " Tôi chợt nhớ có lần Quí kể chuyện Bác Trai có mở một khu du lịch dã ngoại ở đâu đó mà tôi quên. Quí hẹn tôi 10 giờ sáng mai.
Thường thì mổi khi về Biên Hòa tôi vẫn tự chạy xe Honda một mình. Hôm nay tôi muốn thử một lần đi xe Bus xem sao. Nghe Mai Hửu Huệ nói đi xe Bus tiện lắm, mấy lần các bạn rủ tôi về họp mặt tôi than đi xe honda nắng gió mệt các bạn cứ bảo tôi đi xe Bus.Tôi cũng muốn thử. Tôi đứng đợi ở trạm xe Bus đường Hai Bà Trưng Saigon gần 30 phút, mỏi mòn ngóng bao nhiêu lượt xe mới thấy chiếc xe số 5 từ từ tấp vô. Tôi cẩn thận hỏi lại lần nửa xem có đúng là xe về Biên Hòa không rồi mới leo lên. Trên xe chật cứng không còn chổ ngồi, tôi đành phải đứng vịn vào thành ghế, nhìn quanh quất hy vọng có cô câu thanh niên nào lịch sự nhường chổ cho Bà Già 60 nhưng ai cũng thản nhiên vô tư.Và tôi đứng như thế cho đến khi xe đến Thủ Đức có người xuống trống chổ tôi mới được ngồi, giá như vẫn phải đứng như thế đến khi về tới Biên Hòa thì chắc hai cái chân của tôi rụng rời.
Tôi về đến nhà cũng vừa kịp lúc mọi người đang chờ để thắp hương, may mà tôi đả lo đi từ sáng sớm. Suýt nửa thì chậm trể để mọi người phải chờ. Tôi phải bắt đền Mai Hửu Huệ mới được. Sáng hôm sau, thật tình cờ đứa cháu tôi có công chuyện đi Trảng Dài nên tôi đi nhờ xe vì vậy phải đi sớm hơn giờ hẹn với Quí. Theo như lời Quí chỉ dẩn từ TP Biên Hòa đi lên ngã tư Tân Phong ngang qua Dưởng Trí Viện bây giờ gọi là Bệnh Viện Tâm Thần Trung Ương 2 đến vòng xoay quẹo trái là Phường Trảng Dài, đi thẳng đến Ủy Ban Nhân Dân Phường, ghé lại hỏi thăm một người sửa xe dọc đường, anh ta vui vẻ chỉ tận tình: " Con đường nhưa trước mặt quẹo trái sẽ thấy tấm bảng ghi Khu vui chơi giải trí Tám Đáng". Tôi nhớ khu vực nầy trước năm 75 là rừng chồi hoang vắng dân cư thưa thớt, vậy mà giờ đây đã trở thành khu thị tứ nhà phố san sát buôn bán tấp nập.Tôi tìm được địa chỉ dể dàng. Một cổng chào hoành tráng khắc những chử bằng đồng ghi rỏ: Khu Du Lịch Tám Đáng kính chào Quý Khách. Đứa cháu có công chuyện phải đi, tôi gọi cho Quí xem Bạn đến chưa, Quí nói 15 phút nửa mới tới. Tôi thong thả đi dạo một vòng quan sát khu vui chơi.
Bước qua cổng chính, bên phải là sân bóng đá mini tôi thấy một nhóm thiếu niên đang chơi đá bóng hò reo ầm ỉ, bên trái có một ngôi nhà khang trang phía trước trồng rất nhiều cây kiểng bonsai, tôi đoán có thể là nhà của Ba Má Quí nhưng không dám chắc nên không vào hỏi. Đi sâu vào một chút có một căn nhà nghĩ mát dạng tiểu lầu kế bên là vườn cây đang trồng những cây cau mới lớn hứa hẹn một vườn cau mát mẻ trong tương lai. Xa xa bên phải là một hồ nuôi cá, và phía trong nửa là một hồ bơi nước trong veo.
Bước qua khu vực căn tin tôi nhìn thấy bải giử xe cho khách, một khu nuôi thú có mấy chú khỉ, mấy con gà rừng, thỏ..Tôi để ý nhìn tấm bảng đồ tổng thể khu vui chơi thấy diện tích toàn khu vực có hơn 20.000 mét vuông, kế bên là một con suối và chủ nhân đã tân dụng nguồn nước thiên nhiên nầy dùng cho hồ bơi thật tiện lợi. Trên một thân cây cao tôi thấy một tấm bảng ghi rỏ một bài thơ giới thiệu khu vui chơi in chử rất lớn. Đọc cũng thấy thú vị nên tôi tiện tay chép lại.
Vừa lúc đó thì Quí tới, Quí đi xe nhà cùng với chồng và 3 cô con gái, con rể, cháu ngoại thật là một gia đình hạnh phúc. Quí nói ngôi nhà ngoài cổng là của người em út đang quản lý khu vui chơi, Ba Má của Quí ở nhà ngoài Phường chút nửa người em ra đón vào. Hôm nay gia đình có tổ chức bửa tiệc tiển đứa con gái út của Quí sắp đi du học ở Mỹ, vậy là tôi có dịp được gặp lại tất cả những người em của Quí, Quí là chị Hai có 1 em trai và 5 em gái, ngày xưa tôi đến nhà chơi thì các em chỉ mới lên năm lên ba. Bây giờ đều đã thành đạt. Ai cũng vui vẻ hiếu khách, nhất là cô em thứ sáu còn hứa hẹn sẽ gặp lại tôi khi có dịp.
Tôi theo Quí xuống chổ hồ bơi xem mấy đứa con gái cùng cháu ngoại và cả ông ngoại đang bơi trong làn nước mát, và tôi chợt nhớ những người bạn của nhóm Tứ 1,2,3. Tôi nói với Quí:'' Hôm nào tụi mình rủ nhau họp mặt ở đây, cho mấy bạn già bơi lội một bửa " Quí hào hứng tán thành ý kiến của tôi. Hai đứa tôi soạn thảo một chương trình họp mặt gồm có các tiết mục vui chơi, ăn uống và bơi lội. Vì vậy cần phải thông báo sớm cho các bạn già lo may sắm đồ tắm. Điều kiện tham dự buổi họp là phải mặc áo tắm. Không bắt buộc bikini, 2 mảnh hay 1 mảnh, chỉ cần quần short áo thun là được.Tôi nghĩ qua Tết sẽ triển khai kế hoạch nầy. Còn bây giờ phải đến chào hỏi Ba Má của Quí. Thật vui mừng khi được gặp lại Hai Bác, mặc dù Hai Bác hoàn toàn không nhớ tôi nhưng biết là bạn của Quí thì Hai Bác cũng vui vẻ hỏi thăm gia cảnh, Bác Trai còn xui tôi phải gấp rút lấy chồng, nghe Bác khen tôi còn trẻ làm tôi nở mũi.Bác Gái thì nhớ một cô bạn của Quí tóc bạc trắng, mặc quần áo model, rất đẹp mà Bác có dịp gặp ở Phan Thiết ( hỏi ra mới biết đó là Châu thị Huệ) Bác cũng nhớ Đinh Ngọc Hoa mặt tròn quay xinh xắn...Tôi thấy Quý thật hạnh phúc khi Ba Má còn khỏe mạnh và gần gủi thân thương.
Trong lúc vào tiệc, tôi cao hứng lấy bài thơ chép lại ra đọc cho mọi người nghe giả vờ nói dối rằng của mình mới làm, vậy mà Quí vô tình tin là thật và khen tôi nức nở. Tiện đây tôi ghi lại cho các bạn xem như là một lời hẹn ước. Tôi sẽ chọn ngày giờ và thông báo cho các bạn, đến lúc ấy tụi mình sẽ hợp ca bài Hè Về nhé Bạch Tuyết. Lợi sẽ chiêu đải Phương Lan món Bia Yaourt và chúng ta sẽ có một điểm hẹn với phong cảnh hửu tình thú vị như sau:
Thiên nhiên phong cảnh hửu tình
Như tranh thủy mạc lung linh hài hòa
Một khu giải trí không xa
Mang tên Tám Đáng thiết tha gọi mời
Nơi đây câu cá thảnh thơi
Thả hồn bay bổng cùng trời cùng mây
Hồ bơi sảng khoái ngất ngây
Nước xanh trong vắt cỏ cây vẩy chào
Nhà nghĩ lịch sự thanh tao
Nghĩ ngơi thư giản quên bao chuyện buồn
Món ăn ngào ngạt mùi hương
Bình dân ngon miệng vấn vương lối về
Cầu lông ta đánh mãi mê
Nâng cao sức khỏe hả hê tiếng cười
Ca hát trên cả tuyệt vời
Nhân viên phục vụ ngọt lời tận nơi
Tổ chức tiệc cưới hẳn hoi
Nơi se duyên thắm đẹp đôi vợ chồng
Hảy nhanh chân các bạn ơi
Thương hiệu Tám Đáng thân mời tham quan
Tác giả: Huỳnh Đắc Nhất - Duy Minh
Bùi Thị Lợi