- Thương Nhớ Nguyệt Thu (BTL)
- Bâng Khuâng Nỗi Nhớ (PTL)
- Hoài Niệm Một Ngôi Trường (CTL)
THƯƠNG NHỚ NGUYỆT THU
Tôi nhớ lần đầu gặp lại Phạm thị Thanh Thu, trong câu chuyện hàn huyên nhắc nhớ về những người bạn cùng học lớp Đệ Tứ Ngô Quyền thuở xa xưa, chúng tôi có nhắc đến tên Trần thị Nguyệt Thu, tôi nhớ ngay cô bạn thân thời thơ ấu, tôi hỏi vội:” Nguyệt Thu giờ ở đâu? Mình với Nguyệt Thu là bạn láng giềng nửa đó” Tiếng Thanh Thu nghe buồn man mác:” Nguyệt Thu mất rồi, mất từ sau biến cố 75, nghe nói là bị bệnh sao đó!”…Tôi thật bàng hoàng, vừa nghe tin bạn chưa kịp vui mừng thì mất mát đó làm tôi sừng sờ, tôi muốn hỏi thăm thêm nhiều nửa nhưng Thanh Thu chỉ biết có vậy.
Cùng học với nhau 3 năm trung học đệ nhị cấp trường Ngô Quyền Biên Hòa rồi về Saigon cùng học Đại Học Văn Khoa. Tốt nghiệp Thanh Thu công tác ở sở giáo dục Đồng Nai còn Nguyệt Thu về làm ở phòng triển lảm trường Mỹ Nghệ Thực Hành Biên Hòa, hai bạn có điều kiện gặp nhau thường xuyên nhưng thời ấy bạn bè thân nhau cũng chỉ đến thế. Nguyệt Thu mất đi lúc chúng tôi tuổi đời đều còn quá trẻ, vận nước lại đổi thay, cuộc sống đời thường biết bao khó khăn vất vả đã khiến bạn bè không còn nhớ…Mãi cho đến hôm nay, cánh chim xa xứ như tôi biền biệt hơn nửa đời người mới tìm về lại quê xưa, hỏi thăm từng bạn cũ, thương thay người còn kẻ mất. Xúc động biết bao khi gặp lại những người bạn cùng thời áo trắng bây giờ tất cả đã bạc trắng mái đầu. Tôi lần giở những trang ảnh cũ trong tập album mà tôi lưu giử như báu vật. trong đó là những khuông mặt thân thương của bạn tôi từ hơn 40 năm trước : Nguyệt Thu là cô bé 15 tuổi, mặc áo đầm trắng, cổ đeo xâu chuổi, tay ôm con mèo trông thật dể thương, mỗi lần họp mặt bạn bè lớp đệ Tứ tôi đều đưa hình Nguyệt Thu cho các bạn xem hy vọng có bạn nào biết thêm gì về Nguyệt Thu.
Ngày ấy nhà tôi ở trong con hẻm nhỏ còn nhà Nguyệt Thu ở ngay mặt tiền đường Trịnh Hoài Đức, những ngày Chủ Nhật tôi thường sang nhà bạn, ngôi nhà mà trong ký ức tôi giống như một khu vườn cổ tích. Tôi nhớ ngoài cỗng đi vào qua một khoảng sân vườn sâu hun hút, hai bên lối đi trồng hoa cỏ rất đẹp, có một cây mận trắng cành thấp lè tè, trẻ con như tôi chỉ cần với tay là hái được những chùm trái chín ngọt ngon, thích lắm. Nhưng thích nhất vẫn là những bức tượng thạch cao lớn nhỏ đặt rải rác trong vườn, hồi đó tôi nào có biết gì về nghệ thuật điêu khắc nhưng nhìn những tượng hình người và thú vật thấp thoáng sau các khóm cây tôi thấy chúng sống động làm sao, những bức tượng thường không nguyên vẹn, chúng sứt mẻ đôi chút nhưng dưới mắt nhìn tuổi thơ thì thật hoàn mỹ. Ba của Nguyệt Thu làm Giám Xưởng trong trường Mỹ Nghệ nên ông hay nhặt những bức tượng khiếm khuyết bị loại bỏ đem về đặt trong vườn nhà. Nào Thỏ, nào Voi, nào thần Apolo, thần Venus, nào Bạch Tuyết và cả 7 chú lùn…
Mẹ của Nguyệt Thu thường giử tôi ở lại ăn cơm trưa với cả nhà, cơm bà nấu rất ngon hôm nào cũng có bánh ngọt hay trái cây ăn tráng miệng, Nguyệt Thu có 1 người chị và 1 người anh, chị Hai nghiêm trang nên tôi ít dám chuyện trò, anh Ba của Nguyệt Thu là bạn học với anh trai tôi nên tôi cũng thân với anh hơn. Hồi đó Nguyệt Thu hay rũ tôi sang nhà chị Loan là chị họ của Nguyệt Thu, chị Loan có mấy chị em gái đều là nử sinh Ngô Quyền. Chị Loan với Nguyệt Thu cùng là chị em cô cậu với diền viên Thẩm Thúy Hằng, thỉnh thoảng tôi có gặp Thẩm Thúy Hằng ở nhà chị Loan, lúc ấy Thẩm Thúy Hằng khoảng trên 20 tuổi, đẹp tuyệt vời. Nhà chị Loan có vườn cây ăn trái rất rộng, chị cho chúng tôi tha hồ hái vừa ăn vừa mang về.
Khi tôi trúng tuyển vào lớp đệ Thất trường Ngô Quyền thì Nguyệt Thu học trường Tư Thục Minh Tân. Đến năm 68 tôi chuyển lên Bảo Lộc học NLS thì Nguyệt Thu lại vào trường Ngô Quyền học 3 năm đệ nhị cấp với các bạn lớp đệ Tứ của tôi.
Con đường Trịnh Hoài Đức mở rộng, nhà Nguyệt Thu bị giải tỏa, gia đình chuyển lên ở trong khu tập thể của trường Mỹ Nghệ, tôi bặt tin bạn từ đó.
Rồi một sự tình cờ hy hửu, trong buổi họp mặt nhóm thân hửu Ngô Quyền, tôi làm quen với các bạn Tứ 2, Chu Thúy Loan nhận ra tôi, tôi thật cảm động, tôi cũng nhớ Loan, Tâm, nhửng gương mặt thân quen…tôi tìm đến nhà thăm Loan lại phát hiện Loan là chị dâu của Nguyệt Thu. Thật quả đất tròn và xứ Biên Hòa của tôi nhỏ bé, tôi rất vui khi anh Quang chồng của Loan là anh của Nguyệt Thu vẫn nhớ tôi, anh nói sau khi tốt nghiệp anh về dạy ở trường Mỹ Nghệ và là Thầy của thằng em trai út của tôi.Lúc Loan về làm vợ anh thì Nguyệt Thu đã mất, anh kể cho tôi nghe nguyên nhân cái chết của bạn tôi: Khoảng tháng 6 năm 75, chị Hai của Nguyệt Thu bị bệnh, bác sĩ chỉ định tiếp nước biển cho chị, tiếp được nửa chai thì chị không chịu tiếp nửa, gia đình thấy bỏ nửa chai nước biển phí quá, thời đó thuốc men đắt và hiếm nên sẳn Nguyệt Thu ốm yếu bèn nhờ cô y tá trong xóm tiếp nửa chai nước biển còn lại cho Nguyệt Thu. Định mệnh thật khắc nghiệt, bạn tôi ra đi vì bị sốc nước biển.Tôi bồi hồi xúc động…tôi ngõ ý muốn đi viếng mộ bạn.
Thúy Loan sốt sắn nhận lời đưa tôi đi, bây giờ chỉ có người chị dâu tốt bụng nầy thường xuyên chăm sóc mộ phần cho bạn tôi, cám ơn Thúy Loan nhiều nha.
Chùa Đại Giác ở Cù Lao Hiệp Hòa- Biên Hòa là ngôi cổ tự nổi tiếng được sắc phong từ thời Nguyễn, bây giờ được xếp hạng di tích văn hóa Tỉnh Đồng Nai. Cách đây 2 năm cô bạn thân của tôi ở Seattle có gởi tiền về nhờ tôi chuyển cúng chùa góp phần công đức xây lại hàng rào cho chùa, lần đó tôi đến cúng chùa vô tình không biết ở nghĩa trang sau chùa có mộ bạn mình. Ngôi mộ nhỏ ẩn mình sau tòa tháp cổ, Nguyệt Thu nằm đó, thân xác bạn chắc hẳn đã hòa vào lòng đất quê hương, và linh hồn bạn cũng đã siêu thăng miền tịnh độ không còn vương vấn bụi trần… tôi buột miệng hỏi Loan: không biết khi ra đi Nguyệt Thu có người bạn trai nào đưa tiển không? Thật bất ngờ Loan kể tôi nghe ngày xưa Nguyệt Thu có người bạn học Nông Lâm Súc Bảo Lộc tên Đoàn Ngọc Quế quê ở Long An. Không biết tình cờ đọc bài viết nầy anh Quế có còn nhớ không?
Riêng tôi, cảm nhận sự vô thường trong nhân thế, cảm nhận cuộc đời sắc sắc không không. Thắp 3 nén hương cho ấm mộ bạn mình cũng ấm thêm tình bằng hửu. Mượn mấy câu thơ của Tôn Nử Hỷ Khương kết thúc bài viết nầy tặng bạn bè tôi:
Còn gặp nhau thì hảy cứ thương,
Tình người muôn thuở vẫn còn vương.
Chắt chiu một chút tình thương ấy,
Gởi khắp muôn phương vạn nẻo đường.
Tháng Giêng năm Nhâm Thìn 2012
Bùi Thị Lợi
BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ
Lần đầu tiên tôi đến buổi họp mặt nhóm thân hữu CHS Ngô Quyền. Bao nhiêu năm rồi rời xa mái trường, bao nhiêu năm rồi không gặp lại bạn cũ. Bây giờ - gặp mặt - bỗng chốc niềm vui như òa vỡ. Đây rồi các bạn khoá 9 của tôi, hay nói rõ hơn là các bạn học lớp Tứ 2 của tôi.Tôi muốn nhắc tới Tứ 2 để nhớ lại khoảng thời gian chung của chúng tôi, không phân biệt ban A hay B...
Mọi người đã vào trong rồi nhưng các bạn tôi vẫn còn ngồi ở gần cổng, để đón đợi nhau, để cùng reo cười mỗi khi một khuôn mặt bạn bè xuất hiện. Xa nhau lâu lắm rồi, giờ gặp lại vẫn thân quen lắm. Những môi cười rạng rỡ, những ánh mắt nhìn nhau vẫn rất thân thương. Lớp Tứ 2 của chúng tôi góp mặt được 10 bạn: Nguyễn Ngọc An, Bùi Thị Kim Chi, Đinh Mỹ Chơn, Nguyện Ngọc Điệp, Phùng Thị Nhung, Bùi Thị Ngọc Nga, Chu Thuý Loan, Phan Tuyết Lệ, Lê Thị Tâm và Võ Thị Thi. Có 10 đứa thôi thế mà chúng tôi vui mừng hớn hở.
Tuổi đời cũng đâu còn trẻ thế mà chúng tôi vẫn đùa vui, trêu ghẹo nhau như thuở còn đi học. Thế đấy! Tình bạn có bao giờ già đâu, mỗi ngày càng thắm thiết hơn thôi! Các thầy cô xưa, các anh chị khoá trước, các em khoá sau; cùng ngồi lại với nhau trong bầu không khí ấm tình. Có đến rồi mới cản thấy tiếc vì mình không có dịp đến họp mặt từ những năm trước. Không có ai là người lạ, tất cả đều là thân quen!
Tôi ngắm nhìn các bạn của mình và nghe như có chút nao nao trong lòng. Bạn bè tôi đó, vẫn rất thân thương khi gặp lại, vẫn nhớ hoài những ngày chung học ngày xưa... Chia tay rồi, lòng bùi ngùi nỗi nhớ. Nhớ nhiều lắm các bạn ạ! Nhớ những bạn vừa mới gặp và rất nhớ những bạn mình chưa gặp lại. Mong lắm mùa họp mặt tới và mong có thêm nhiều nữa những người bạn Tứ 2 khoá 9 của chúng mình ...
Phan Tuyết Lệ
(NK 1964-1971)
Ghi chú: Xin mạn phép mượn hình của chủ nhân 2 tấm ảnh, để kèm tấm thẻ học sinh của mình, cùng bài viết về nỗi nhớ trường xưa của mình. Xin đa tạ và cả nhóm khóa 9 đang mong thấy được trên trang web nhà.
Hoài niệm một ngôi trường
TRUNG-HỌC NGÔ- QUYÊN
Trời ! Cục gạch ! Tiếng thằng con - vừa ngạc nhiên - vừa pha chút hài hước. Tay nó đang cầm một cục gạch màu nhợt nhat, cũ kỹ bám vữa xi măng nham nhở - được nó phát hiện một cách tình cờ trong tủ sách. Cục gạch được gói cẩn thận qua bao lớp giấy - lớp cuối cùng lòi ra hàng chữ được ghi một cách trịnh trọng: Hoài Niệm Một Ngôi Trường.
Thì ra đó là món đồ cổ, quý giá mà mẹ nó đã cất giữ từ mười mấy năm trước, nhờ vào một ý nghĩ lẫn thẫn, già nua của một người mắc bệnh hoài cổ. Số là vào một ngày - mẹ nó không nhớ chính xác - ngôi trường NGÔ-QUYÊN được làm lễ khởi công xây dựng lại, ngôi trường cũ kỹ của mẹ nó sẽ bị đập, phá - để thay vào đó một ngôi trường Ngô Quyền bề thế hơn. Đối với những người khác đó là điều đáng mừng - nhưng với bà - đó là nỗi đau thấu tâm can. Ngôi trường thân yêu, đã in sâu vào tâm trí của bà trong nhiều chục năm qua, sẽ bị xóa hết dấu tích, sẽ thay đổi hoàn toàn. Ngôi trường dấu yêu ấy - nơi đã cưu mang mẹ nó suốt bảy năm trung học, đã nuôi dưỡng tinh thần, trí tuệ, tri thức của bà - để mẹ nó có được cái suy nghĩ già nua, lẩn thẩn - có một số kiến thức tạm đủ sống, và nhất là có một đạo đức làm người, thứ chỉ có trong thế hệ lũ học trò thời đó.
Thế là trong một phút chần chừ dừng chân, bà đã rón rén vào góc sân và cố tìm một viên gạch tường còn nguyên vẹn. Một ý nghĩ thoáng qua - bà sẽ mang về, sẽ giữ gìn nó một cách trân trọng vì nó sẽ là nhân chứng - vật chứng duy nhất còn lại mai này. Nhân chứng cho cái thời Nữ sinh Ngô Quyền của bà.
Cục gạch ấy sẽ sưởi ấm lòng bà mỗi khi bà nhớ về ngôi trường cũ, về Thầy Cô, về bạn bè...
Và hôm nay - chính thằng con bà - đã giúp bà quay lai niềm ký ức cũ - thời xa xưa: Thuở Ngô Quyền 64 - 71 của bà...
Chu Thúy Loan
*** Đọc đoản văn ngắn của Chu Thúy Loan mà trong lòng Hát Bình Phương - người bạn lớp Tứ 1 cùng vách với Thúy Loan của lớp Tứ 2 năm xưa - tràn đầy nỗi cảm xúc nghẹn ngào rưng rưng nước mắt... Cứ tưởng rằng mình xa Biên Hòa sau khi rời trường Ngô Quyền mới là người mang theo nỗi nhớ bạn cũ trường xưa, nhất là khi trở thành kẻ ly hương thì niềm nhớ càng sâu đậm, chất ngất... Thì ra nỗi niềm của kẻ ra đi tuy canh cánh bên lòng nhưng không bằng "nỗi đau thấu tâm can" của người ở lại
vì phải chứng kiến tận mắt những thay đổi đau lòng... Cũng may là chúng mình còn giữ những vật kỷ niệm và ký ức trong trí nhớ để hoài niệm về MỘT THỜI ÁO TRẮNG NGÔ QUYỀN...
Hát Bình Phương