- Ngày Sau Sỏi Đá (BTL)
- Về Người Bạn Đã Mất: Nguyễn Tất Nhiên (NTC)
- Còn Chút Gì Để Nhớ Để Thương (PTHH)
NGÀY SAU SỎI ĐÁ ….
Tôi nhớ và tâm đắc câu hát trong bản nhạc Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn: “Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau…” Hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn về một loại đá nhưng không phải đá sỏi mà là đá cuội. Cụ thể hơn là quán Café Đá Cuội ở số 181 Ấp Nhị Hòa, Xã Hiệp Hòa, TP Biên Hòa. Nằm trên đất Cù Lao giửa 2 cây cầu Gành, địa danh đó còn được gọi là Khu Đá Hàn gần Chùa Ông. Nơi đó bây giờ không còn khung cảnh ruộng vườn nhà cửa liêu xiêu của mấy chục năm về trước nữa. Sau khi rẽ vào con đường nhỏ ngang qua đền thờ Nguyễn Hữu Cảnh và Chùa Ông Quan Công, chúng ta chạy thẳng vào con đường đổ bê tông rộng thoáng, hai bên đường những ngôi nhà khang trang dạng biệt thự vườn đan xen những cổng rào trồng các loại hoa đủ màu khoe sắc thắm. Thật không còn một chút gì khung cảnh của làng quê xưa. Tôi thật sự choáng ngợp trước sự đổi mới của Cù Lao Hiệp Hòa. Càng ngạc nhiên hơn khi dừng lại trước quán Café Đá Cuội, điểm hẹn họp mặt của nhóm bạn lớp tôi. Khi nghe các bạn nhắn tin ngày 31 tháng 12 sẽ họp mặt ở quán của Cô Khương Thị Bàng để nhân tiện thăm và chúc Tết Cô.
Tôi hình dung cô ngày xưa dạy môn Nữ Công, dáng người nhỏ gầy, cô ít nói chỉ hay mĩm cười…Gần nửa thế kỷ trôi qua, bây giờ nghe tin cô mở quán café tôi tưởng tượng một quán lá đơn sơ cạnh bờ sông, khung cảnh chắc cũng hữu tình…Thế nhưng, nhờ ơn Trời. Gia đình cô giáo tôi đã theo kịp đà phát triển kinh tế xã hội “Nông thôn hóa Thành thị” Trước mắt chúng tôi là một quán café khang trang nếu không nói là hiện đại. Mai Hửu Huệ còn chưa tin nên hỏi lại Ngô Ngọc Hương:” Có đúng quán của cô không mậy? Hương khẳng định:” Đúng mà, tuy tao chưa vào lần nào nhưng tao biết chắc đây là nhà của cô”
Quán mới khai trương không lâu nên chưa đông khách, dù đã 10 giờ sáng nhưng chỉ mới có nhóm chúng tôi đến, nghe tiếng lao xao cô bước ra. Tôi nhận ra cô ngay, cô có già đi nhiều nhưng vẫn dáng người nhỏ gầy, vẫn nụ cười mĩm hiền hòa…Chúng tôi ríu rít chào cô, cô thật không nhớ đứa nào trong bọn tôi, tôi liếng thoắng giới thiệu ngày xưa thi môn Nử Công tôi may chiếc quần yếm trẻ con được cô chấm điểm hạng nhất, Nguyễn thị Chẳn cũng giành nói từng được cô cho hạng nhất khi may cái áo bà ba…Cô nhỏ nhẹ kể cho chúng tôi nghe về đời sống hiện tại của cô, quán café là do con trai của cô kinh doanh, cô chỉ ra phụ cho vui. Cô đem khoe cuốn Đặc San Ngô Quyền năm 2011 mà Hội Ái Hửu Ngô Quyền tặng cô, cuốn sách thật dầy có nhiều hình ảnh và bài vở chúng tôi chuyền tay nhau xem sơ qua. Tôi ngõ ý muốn mượn cô đem về đọc kỹ hơn và hứa chắc chắn sẽ đem trả, cô đồng ý ngay. Trần thị Lưu nói:”khi nào mầy đem trã sách , mầy nhớ kêu tao đi theo uống café nửa nha”. Tôi nói cần gì đợi đến khi trã sách, nay mai nầy bất cứ lúc nào rảnh các bạn có thể đến quán Đá Cuôi ủng hộ cho Cô mình mà. Nghe tôi nói như vậy cô cười rất vui. Vì quán mới hoạt động nên chỉ bán thức uống, nghe nói sau nầy mở rộng sẽ bán thêm thức ăn. Vì vậy bọn tôi phải chạy qua chợ Biên Hòa mua bánh mì thịt nguội và trái cây để liên hoan.
Cô vui vẻ nhận lời mời tham dự với nhóm chúng tôi. Có lẽ không khí vui nhộn của buổi họp mặt gây sự chú ý cho mọi người trong quán nên một lúc sau phu quân của cô bước ra chào chúng tôi. Thầy rất vui vẻ, hoạt bát và thân thiện. Thầy giới thiệu công trình xây dựng quán, lối kiến trúc mang khung cảnh Đà Lạt có đồi, có suối, có những mái lều nhấp nhô từ thấp lên cao liền kề nhau. Thầy nói ngày xưa từng làm Hiệu Trưởng trường Trung Học Lê Lợi ở trên Bảo Lộc Lâm Đồng. Thảo nào mà Thầy đã mang hơi thở núi đồi Cao Nguyên về lại quê hương vẽ lại một khung cảnh thơ mộng cho Café Đá Cuội. Tôi cũng từng được học nội trú 3 năm trên trường NLS Bảo Lộc nên bước chân vào đây tôi cảm nhận được tiếng nói của những viên đá cuội trắng ngà ẩn mình dưới dòng suối nhân tạo lượn quanh vườn, nấp sau các khóm hoa được sắp xếp một cách hài hòa. Cả nhóm bạn chúng tôi trầm trồ thưởng thức cảnh đẹp của quán, chụp mấy pô ảnh lưu niệm với nhau và xin được phép chụp chung với Thầy Cô.
Lần họp mặt nầy chúng tôi có thêm 2 bạn mới gặp lại là Nguyễn thị Kim Tuyết và Trần Thị Cẩm Vân, và một bạn cũng lớp Tứ 3 nhưng sau khóa chúng tôi là Nguyễn thị Tâm. Còn lại vẫn là những khuôn mặt thân quen : Mai Hửu Huệ, Châu Thị Huệ, Nguyễn thị Chẳn, Trần Thị Lưu,Phan Thị Thanh Thu, Đặng Thanh Nhàn,Phan Thị Chu, Ngô Ngọc Hương, Trần Bích Liên, Ngô Kim Ngọc, Lê Kim Loan, Huỳnh thị Lương Viên và tôi. Thoạt đầu chúng tôi hẹn nhau ngày 31 tháng 12 cả nhóm sẽ cùng đi họp mặt với Ái Hửu Ngô Quyền ở nhà hàng Vị trong ga xe lửa lúc 5 giờ chiều. Nhưng giờ chót một số bạn có việc bận buổi tối nên hẹn lại họp mặt riêng nhóm buổi sáng. Có bạn có thiệp mời ăn cưới cũng đến tiệc cưới gởi bao thư mừng rồi đi họp mặt bạn bè vui hơn. Phải công nhận những U6o nầy còn sung sức ghê. Nhất là Ngô Kim Ngọc đã hát cho cả nhóm nghe một lúc 3, 4 bài tình ca mà giọng bạn vẫn còn trong veo cao vút. Bùi thị Lợi cũng góp vui 1 bài hát tếu tựa là Huyền Thoại Vợ và 1 câu vọng cổ trong bài Gánh Bưởi Biên Hòa được cô và các bạn khen nức nở…Món bánh mì thịt nguội đơn giản sao hôm nay ăn ngon lạ lùng, Hửu Huệ cũng khéo chọn mua dưa hấu thật ngọt.
Chúng tôi đã có hội ý từ trước nên các bạn giã vờ rủ Bích Liên ra xa xa để Bùi Lợi với vai trò Trưởng Nhóm trình bày hoàn cảnh hiện tại của Bích Liên, bạn đang nhuốm bệnh gan siêu vi, sức khỏe kém mà kinh tế gia đình khó khăn, kêu gọi các bạn mỗi người góp một tay tặng bạn món quà Tết. Được sự hưởng ứng nhiệt tình của cả nhóm, chúng tôi góp được một số tiền không nhiều nhưng đong đầy tình thân ái, Bích Liên bất ngờ đón nhận với sự xúc động chỉ nói được lời cám ơn bạn bè…
Lẽ ra chúng tôi còn muốn ngồi bên nhau lâu hơn nữa vì còn biết bao điều muốn nói cho nhau nghe…nhưng nhiều bạn còn bận việc riêng buổi chiều, một số bạn cũng muốn tham dự buổi họp mặt Ái Hữu Ngô Quyền nên đành phải chia tay, mọi người quyến luyến hẹn nhau qua Tết Nhâm Thìn sẽ gặp lại.
Các bạn của tôi ơi, đã 3 lần gặp nhau rồi, mỗi lần gặp chúng ta lại nối rộng thêm vòng tay thân ái, liên lạc được thêm nhiều bạn hơn. Hy vọng sẽ sớm kết nối đông đủ bạn cũ, để tình bạn , tình đồng hương được mãi thắm đượm. Nào chúng ta cùng hát bài Diễm Xưa với câu cuối cùng: Ngày Sau Sỏi Đá Cũng Cần Có Nhau…
Tháng 12 năm 2011
Bùi Thị Lợi
Về Người Bạn Đã Mất: Nguyễn Tất Nhiên
Lòng tôi luôn cảm thấy bùi ngùi mỗi khi nghĩ về những kỹ niệm học trò đã qua hoặc khi nghe ai đó nhắc đến tên những người bạn thân quen đã ra người thiên cổ. Tôi biết tin anh Nguyễn Tất Nhiên qua đời đã lâu.Dự định viết về anh nhiều lần,nhưng tôi cứ chần chừ...chần chừ...rồi không thực hiện được.Một phần vì bận rộn công việc làm;một phần vì ngại cầm lại bút .Tôi vẫn than phiền với nhỏ Hồng rằng vì lâu quá không viết nên văn chương có thể khô cằn như tuổi gìa của đời mình.
Tuy anh Hải, và tôi học chung trường TH Ngô Quyền,nhưng chúng tôi laị quen nhau ở một địa điểm khác:nhà sách Huỳnh Hiệp.Lúc đó cả hai đang học lớp Đệ Lục.Thời con nít thích làm thơ-viết văn,tập tành làm văn thi sĩ.Tôi cặm cụi viết cho nhiều tờ báo nhưTuổi Xanh,Tuổi Trẻ,Tuổi Hoa ,Lá Xanh...với nhiều bút hiệu khác nhauDo đó mỗi chiều tôi hay ra nhà sách HH đón báo từ Sài Gòn mới về ̣để mua .Anh Hải cũng vậy.Chúng tôi háo hức vừa trả tiền xong là vội vàng mở ra xem ngay,muốn biết bài của mình đã được đăng chưa hay còn nằm trong mục chờ đợi.Dĩ nhiên có bài được đăng-có bài không được trả lờinhưng chúng tôi rất vui vì tuổi học trò có nhiều ước mơ và hy vọng .
Vừa học -vừa làm thơ-vừa quậy phá. Đó là thời Trung Học của tôi.Rất nhiều người ngạc nhiên đã hỏi làm sao tôi có thể giữ tâm hồn thi văn lãng mạn trong khi chơi với đám bạn bè thực tế ồn ào nổi danh Ngũ Qũy.Anh Hải cũng hayđặt câu hỏi đó.Nhiều lần gặp tôi tại trường anh định khoe về một bài thơ hay một bài văn mới sáng tác thì nhỏ Ba đã kéo tôi đi và trừng mắt nhìn anh hăm dọa.Anh cười khì khì ,hai tay chấp lại xá xá vài cái rồi dông mất.
Năm học Đệ Tứ -đó là năm học đáng nhớ nhất của tôi,Dù bận rộn hoàn thành tập san Xuân cho lớp Tứ Ba ,tôi cũng tham gia gửi bài cho báo Xuân Ngô Quyền.Rất vui mừng và hảnh diện khi bài của tôi được Thầy Cô trao giải văn chương đồng hạng với một bài văn của anh học Đệ Nhất.Tôi không nhớ anh tên gì chỉ nhớ bài viết của anh rất dễ thương" con diều của tôi bắt đầu mọc gai trong hồn và chở sầu bay sướt mướt trong mơ".bởi vì năm đó hoa soan đã nở mà bố anh vẫn đi biền biệt không về.Giải thưởng cho tôi:quyển tập thơ của Phạm Công Thiện và một cây bút máy Trung Quốc.
Những ngày cuối năm không khí trường NQ rất náo nhiệt.Để chuậ̉n bị văn nghệ cho trường,anh Hảiđi đến từng lớp để t̀ìm một vai nữ đóng cặp với anh trong ṃ̀ột hài kịch do chính anh sáng tácvà đạo diễn.Anh đến lớp tôi bị các bạn bàn trên quay quá cở.Lớp Tứ Ba của tôi nổi tiếng có nhiều bạn học rất giỏi nhưng ngoài giờ học cũng lém lỉnh không kém ai.Thoát khỏi những câu hỏi hóc búa ,anh đi xuống bàn cuối nơi tôi ngồi nhăn mặt than phiền--Khổ qúa-khổ quá Tìm hòài không ra .Tôi hỏi --Vai gì mà khó tìm người dữ vậy?
--Vai một người đàn bà hung dữ chuyên môn ăn hiếp chồng.
Nhỏ Ba ngồi cạnh tôi mở miệng hỏi--Dữ cở tao đóng được không?
--Được được lắm.Anh mừng qúa mặt cười hớn hở.
Thế lànhỏ Ba và nhỏ Lưu bắt phải chấp nhận một điều kiện ;sau mỗi lần tập kịch anh phải bao bọn tôi một chầu nước đá đậu xanh bánh lọt và một chầu phim ở rạp Biên Hùng .Để vỡ kịch của mình được hoàn thành anh gật đầu chịu hết.Đó là một loại hài kịch kiểu Phi Thoàn,nói về chuyện anh chàng ở thành phốcó một bà vợ dữ như sư tử Hà đông.Sợ vợ nhưng không muốn mất mặt trước anh ruột của mình.-nhân ngày ông anh ở nhà quê lên thăm,anh ta năn nỉ vợ gỉả bộ đóng vai trò người vợ hiền thục biết vâng lời chồng .Người vợ đồng ý.Nhưng những yêu sách kỳ cục,tức cười của ông chồng làm chị vợ không dằn được.Cuối cùng chị vợ đã nện cho anh chồng một trận đòn nên thân.Dĩ nhiên anh Hải đóng vai người chồng,nhỏ Ba đóng vai người vợ và một người bạn học cùng lớp với anh Hải đóng vai người anh .Tôi được giao nhiệm vụ làm người nhắc tuồng.Tuần lễ đầu êm xuôi,tất cả đều diển biến tốt đẹp.Anh hí hửng bao bọn tôi một chầu đậu xanh bánh lọt và một chầu phim. Nhằm lúc đó rạp hát Biên Hùngxuất sáng chiếu phim,xuất trưa trình diễn cải lương .Nhỏ Lưu rất rành về sân khấu kịch nghệ,đời tư nghệ sĩ,tài tử nào nó cũng thuộc nằm lòng.Với bản tánh tò mò hay phá phách,nhỏ Lưu rũ cả bọn leo vào hậu trường xem mặt các nghệ sĩ.Lúc đầu anh Hải từ chối ,nhưng sau đó ham vui cũng tham gia .Chúng tôi đến trò chuyện với các nghệ sĩ M.Châu,M.Phụng và còn bày ̣đặt xin hình và chữ ký của họ nửa .Một điều tôi nhận thấy anh Hải có óc nghệ sĩ và khiếu khôi hài.Trong thời gian tập kịch anh hay kể chuyện tiếu lâm chọc cười bọn tôi.Cho đến bây giờ-bốn mươi năm qua rồi mà tôi vẫn còn nhớ hình ảnh anh và nhỏ Ba rượt đuổi nhau chạy vòng vòng trong phòng tập;hay cảnh anh ôm bụng vừa cười vừa lắc đầu khi chọc cho nhỏ Lưu chửi thề.
Gần tới ngày trình diễn,ông bạn của anh bỏ cuộc,báo hại anh mặt mày méo xẹo,than vắn thở dài-còn nhỏ Bacũng mất hứng tức mình vì sợ không có cơ hội diển xuất cho thầy và các bạn xem.Túng quá tôi phải gồng mình hy sinh :--Để tôi đóng cho.Giọng nói khan khan của tôi đóng vai đàn ông được rồi nhưng tóc tôi dài thì sao? Chuyện đó giải quyết được ngay.Vì thủ vai đàn ông ở nhà quê lên tỉnh tôi phải mặc áo dài khăn đống ,do đó tóc tôi cuộn tròn dấu phía trong .Nhận vai này không khó khăn-vì tôi là người nhắc tuồng nênđã thuộc làu vở kịch.Không biết tâm trạng anh Hải và nhỏ Ba ra sao chứ riêng tôi rất hồi hộpvà rất run .Vừa bước ra sân khấu tôi đã nghe tiếng cười vang trời,có lẻ vì bộ râu anh vẽ cho tôi.Cũng may nhờ cặp mắt kiếng gìa của ông Ngoại anh nên tôi không thấy gì ở phía dưới sân khấu cả.Nhờ đó mà tôi lấy lại tinh thần và diển xuất rất tự nhiên.Vở kịch thành công.Bạn bè đứa nào cũng khen ngợi.Miệng nhỏ Lưu oang oang:-- Trời ơi tụi mày diển vui qúa-khó tánh như cô Hà Bích Loan mà còn cườichảy nước mắt.Anh Hải đưa ngón tay cái lên,chân mày nhương nhướng như có vẻ tự hào.Nhỏ Ba vổ vai anh ;--kỳ sau nhớ rủ tao đóng kịch nửa nghe mậy.Anh chấp hai tay để ngay ngực ,cúi đầu:--Mô Phật tui sợ mấy bà qúa .--Sợ gì đi chơi vui thấy mồ---Vuithì vui nhưng hao qúa thôi bye...bye...
Năm Đệ Tam ,anh cùng các anh Mây Trắng-Đinh Thiên Phương-Hoàng thy Linh-Đa Tạ lên nhà tôi.Đọc tập san Mạch Thở nhiều lần nhưng bây giờ tôi mới biết mặt các anh trong ban biên tập.Đó là một tập san viết bằng tay và chuyềncho các bạn yêu văn nghệ xemTôi thích mục ""Mảnh vở và ngày tháng trầm lặng"Cá́i tựa nghe cũng dể thương .Mỗi chúng ta trong cuộc sống hàng ngày ai laị không có những mảnh vụn suy tư để chia xẻ.Tôi rất vui khi được gia nhập vào nhóm Mạch Thở.Anh Hải thường lên nhà tôi một mình để khoe về những bài thơ mới hay nói về những dự tính trong tương laiNhiều người nói anh có tật xấu như nóng tánh ,dể nổi giận-Tôi chưa chứng kiến cảnh đó nên không biết ;chỉ biết một điều là đôi lúc anh ngu ngơ như trẻ con .Dạo ấy T.V miền Nam hay chiếu phim câm Charlot vào trưa cuối tuần.Anh đến nhà tôi lúc mọi người xem phim ,tất cả các cửa đều khép kín .Anh không gọi chỉ lặng lẻ mở một cánh cửa sổ₫đứng ôm song cửa sổ xem phim say sưa,đến những đoạn hấp dẫn anh vung tay cười thật dòn -cười nhiều đến nổi tưởng chừng như ngộp thởKhi phim chấm dứt anh mới chiụ vào trong nhà.Cũng từ đó thằng em trai tôi đặt biệt hiệu cho anh là 'Tắt thở'Mỗi lần nhìn thấy dáng anh từ xa là nó đã kêu réo om sòm:
--Chị Cúc có anh "tắt thở" đến.
Hình như năm Đệ Nhất anh Hải là trưởng ban báo chí trường TH Ngô Quyền.Một đêm anh chạy lên nhà tôi--Cứu nguy -cứu nguy...Cúc mau giúp anh.Số là bao trường sắp lên khuôn mà số trang bài viết chưa đủ.Anh nhờ tôi viết cho ṃột truyện ngắn.Cũng may đang lúc rảnh rang nên tôi sẵn sàng Năm đó theo anh,báo chí phê bình báo Xuân Ngô quyền:văn và thơ ủy mị-không được bình thường.Tuy nhiên anh rất vui,tay vỗ vào đùi và miệng cười ha hả bảo rằng nếu so với báo xuân trường khác thì trường mình vẫn vượt xa.
Sau khi rời trường tôi ít gặp anh ,họa hoằn lắm anh ghé lại một chút báo tin về những bài thơ anh được phổ nhạchay cho xem bản thảo truyện ngắn anh viết.Lần cuối cùnganh đến tặng tôi bản nhạc Em hiền như Masoeur có chữ ký của anh .Đọc bản nhạc này tôi liên tưởng đến cô bạn xinh xắn của tôi Phạm thị Thanh Thu-Phải chăng anh cũng đã từng xao xuyến trước ánh mắt và dáng dấp nhu mì của nhỏ?
Sau năm một chín bảy năm,tôi hoàn toàn không biết gì về anh Hải và nhóm Mạch Thở.Chế độ thay đổi-cuộc sống thay đổi.Mọi người ai cũng lo kiếm sống-khốn khó và suy tư nhiều hơn...Vài năm sau tôi nghe tin anh và gia đình vượt biên và đã được định cư an toàn tại Pháp. Tháng ba năm1992 tôi sang Mỹ. Vài th́áng sau nhỏ Hồng từ Georgia gọi tôi vào lúc nửa ̣đêm-;--Ê, hay gì chưa? Nguyễn hoàng Hải chết rồi...
Tôi mới tới Mỹ,nơi tôi ở không có người VN nhiều-báo chí không cónên tôi không biết gì cả.Hồng ở thành phố lớn ,người Việt đông nên có tin gì nhỏ cũng cho tôi hay.Cả hai chúng tôi bủi ngùi cho anh -một người có nhiều đam mê -cuối cùng lại tự kết liểu đời mình bằng những viên thuốc an thần.
Năm 2005 ,trong lần nói chuyện với nhỏ Ba,nó đã hỏi tôi:--Có phải 'Hải ròm' là NTN không? Thì ra từ ngày lấy chồng nhỏ Ba ít liên lạc với bạn bè nên không biết;--Trời ơi tao mê thơ NTN mà không ngờ nó là NH Hải .Cuối cùng nó cũng buông thòng một câu:--Không ngờ thằng đóng vai chồng tao lại vắn số như vậy!
Tháng 11-2007 ,tôi quyết định về thăm VN sau gần mười sáu nâm xa cách .Chuyến về này có cả Hồng và Sáng. Dự định của chúng tôi là gặp lại Thày,Cô,bạn bè.Nhân tiện Hồng có quen với vợ chồng anh Đinh thiên Phương và Mây Trắng,tôi cũng muốn gặp lại các anh trong nhóm MTngày xưa nên nhờ Hồng liên lạc mời các anh đến chung vui trong cuộc họp mặt thân tình .Trong thâm tâm tôi muốn gặp lại các anh trong nhóm MT nhắc nhở về những người bạn văn nghệ đã mất:Đa Tạ,Hoàng Thy Linh,và Nguyễn Tất Nhiên.Mộtngười bạn của tôi ởSan Jose đã cho tôi tin anh Hoàng Thy Linh đã qua đời-không ngờ đó là tin thất thiệt-vì vậy buổi họp mặt không có anhLinh.Càng ân hận hơn là tôi không có cơ hội để trò chuyện với anh về chuyện ngày xưa như dự định.
Để giữ lời hứa với anh LSĐắt- hội trưởng hội Ái hữu BH,tôi đã viết về anh Nguyễn Tất Nhiên-về những kỹ niệm một thời làm văn nghệdưới mái trường thân thương TH Công Lập Ngô Quyền.Bài viết như một nén nhang tưởng niệm người đã khuất .Ở môt nơi bình an nào đó-tôi tin rầng anh đang mĩm cười.Không phải nụ cười khinh bạc, ngạo mạn mà là nụ cười hồn nhiên, vô tư của tuổi học trò...
THY LỆ TRANG NGUYỄN THỊ CÚC
MASSACHUSETTS
Còn Chút Gì Để Nhớ Để Thương
Hội ngộ Đại gia đình Ngô Quyền lần thứ hai nhân dịp Lễ Độc Lập của Hoa Kỳ đã qua mấy tuần nay nhưng tiếng nói tiếng cười của Thầy Cô và các cựu học sinh Ngô Quyền toàn thế giới hãy còn văng vẳng đâu đây như mới vừa xảy ra hôm qua. Cứ mỗi lần mở trang Net, xem những hình ảnh và đọc những cảm nghĩ cũng như những bài thơ được post lên là tôi thấy xúc động trong lòng và những kỷ niệm của thời áo trắng tiềm ẩn đâu đó trong vùng ký ức dần dần hiện ra trong tâm trí.
Tôi nhớ đến trường Ngô Quyền với các Thầy Cô thân thương truyền giảng những kiến thức để chúng tôi làm hành trang đi vào đời. Ngày ấy các Thầy Cô còn trẻ lắm với lòng đầy nhiệt huyết, tận tâm trong công tác giảng dạy, mong cho học trò của mình trở thành những người trưởng thành với đầy đủ Chân Thiện Mỹ để giúp ích cho bản thân, gia đình và xã hội sau nầy. Đôi khi Thầy Cô biểu lộ sự nghiêm khắc để học sinh mình chăm chỉ học hành, nhưng đằng sau sự nghiêm khắc đó là cả một tấm lòng tận tuỵ với nghề nghiệp, không quản khó nhọc và đầy tình thương mến. Cho đến bây giờ, tuy tuổi hạc đã cao, quý Thầy Cô cũng không ngại đường xá xa xôi, về đây gặp gỡ các học trò cũ để cùng nhắc lại kỷ niệm của những ngày xưa thân ái. Từ quê hương Việt Nam, Thầy Nguyễn Dũng Huệ vượt nửa vòng trái đất sang đây họp mặt. Thầy Phạm Ngọc Quýnh và Thầy Huỳnh Công Ẩn đến từ đất nước Canada. Thầy Trần Phiên, Thầy Nguyễn Phi Hùng, Thầy Nguyễn Phi Long đến từ Texas và Thầy Lê Văn Túy đến từ Ohio. Ôi tình tự Ngô Quyền thật cao quý biết là dường nào! Chúng em muốn nói với Thầy Cô rằng:
Tình Thầy nghĩa Cô ngàn đời ghi nhớ...
Và:
Dẫu mai đi mọi phương trời
Những lời Thầy dạy đời đời khắc ghi
Tôi nhớ đến thời nữ sinh áo trắng đầy hoa mộng, ngày ngày cắp sách đến trường, đi ngang qua chiếc cổng mang tên người anh hùng của trận chiến Bạch Đằng Giang năm xưa. Nhiều học sinh Ngô Quyền vẫn còn giữ bên mình những tấm ảnh kỷ niệm chụp trước cổng trường hay ở cột cờ, tuy nay đã ngã màu theo thời gian nhưng ẩn chứa trong đó cả một khoảng đời học sinh đẹp nhất nên vô cùng trân quý xem như kỷ vật để đưa mình vượt thời gian trở về quá khứ, hồi tưởng lại một thời nữ sinh để thương để nhớ. Thuở ấy, học sinh Ngô Quyền ở bậc đệ nhất cấp, nam nữ học riêng và thay phiên nhau ba buổi sáng và ba buổi chiều. Tuy học riêng nhưng ở vào thời tuổi trẻ đầy hoa mộng làm sao tránh khỏi những mối tình học trò con con xuất phát từ trong cửa lớp, từ những lá thư tình vụng dại của tuổi mới lớn để rồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chìm đắm trong mơ mộng mà mãi đến bây giờ vẫn còn sót lại trong trí nhớ:
Nhớ quá đi thôi, thời nữ sinh!
Một mình len lén đọc thư tình
Ai đó bỏ vào ngăn bàn học?
Kèm một món quà bé xinh xinh...
Còn đâu tà áo dài tha thướt
Trong trắng ngây thơ tuổi học sinh.
Hình như... còn sót trong trí nhớ
Vài kỷ niệm xưa, dăm mảnh tình!!!
(thơ hbp)
Nhớ lại lúc lên máy bay từ Seattle về Nam Cali tham dự hội ngộ với lòng háo hức mong chờ được gặp lại Thầy Cô, bạn bè cũ. Ngày rời miền nam nắng ấm trở lại cao nguyên tình xanh tôi mang theo những kỷ niệm thân thương làm ấm lòng người xứ lạnh mỗi lúc nhớ về. Khi trở lại Seattle, tôi mang theo một báu vật mà tôi sẽ giữ lại làm kỷ niệm như một chứng tích của trường xưa: Tuyển tập Ngô Quyền Một Thời để Thương Để Nhớ đã được Ban Chấp Hành Hội ái hữu cựu học sinh Ngô Quyền thực hiện thật tuyệt vời với những bài viết và hình ảnh ngày xưa của Thầy Cô và học sinh Ngô Quyền còn lưu giữ sau bao nhiêu năm biến động đổi dời: một món quà thật đáng trân quý. Mỗi trang làm tôi nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa như một cuộn phim dĩ vãng: nầy Thầy Cô kính yêu, đây bạn bè thương mến. Thầy trò Ngô Quyền đã khơi dậy những kỷ niệm, những tâm tình từ tận ngày xưa mà vẫn còn bền vững theo năm tháng: Kìa cái cổng trường thân yêu, cái cột cờ sừng sững với hình ảnh của Thầy Cô và bạn bè ngày ấy. Ôi đáng yêu làm sao cái thuở học sinh là giai đoạn đẹp nhất của đời người: cái tuổi mộng mơ, không suy tư phiền muộn. Bây giờ Thầy Cô đã trên dưới thất tuần còn bạn bè đã trên dưới lục tuần mà tình cảm thầy trò vẫn còn gắn bó và chan chứa thân tình.
Về lại trường xưa với Thầy Cô, bạn bè
Về lại bên nhau tay nắm tay reo mừng
Ngô Quyền ơi! 55 năm mãi xanh màu kỷ niệm
Ngô Quyền ơi! 55 năm tình nghĩa vẫn đong đầy
55 năm bây giờ và mãi mãi
Mãi mãi một thời để nhớ để thương...
(Trần Kiêu Bạc)
Tham dự họp mặt lần nầy tôi rất vui khi gặp lại 3 đứa bạn cùng học chung lớp từ đệ thất 1 đến đệ tứ 1: Mai Thị Kim Hoa ở Sacramento, Nguyễn Thị Hồng ở Ohio và Trần Ngọc Châu ở San Jose. Có ngờ đâu không hẹn mà gặp lại sau bốn thập niên kể từ ngày ra trường lại tương ngộ nơi đất khách! Nói cười, mừng tủi và những vòng tay ấm đã đưa chúng tôi gần lại với nhau trong mấy ngày ngắn ngủi rồi lại chia tay về với công việc của đời thường, hẹn gặp nhau khi có dịp.
Hội ngộ Ngô Quyền vui biết bao!
Cùng nhau nhắc nhớ chuyện năm nào...
Châu, Hồng, Hoa, Hạnh duyên tương ngộ
Bốn thập niên dài gặp lại nhau.
Mừng mừng tủi tủi, vòng tay ấm
Nói nói cười cười, dạ xuyến xao.
Rưng rưng giọt lệ giờ tạm biệt
Chia tay, hẹn tái ngộ lần sau...
(thơ hbp)
Khóa 9 Ngô Quyền của chúng tôi có hai lớp nữ học Pháp văn là Tứ 1 và Tứ 3. Chúng tôi gắn bó và chơi với nhau như cùng học chung một lớp. Đến khi lên đệ nhị cấp lại là dịp học chung với nhau trong lớp ban A hoặc ban B suốt 3 năm cuối cùng. Rồi duyên tương ngộ còn kéo dài khi chúng tôi lại gặp gỡ nhau thêm 2 năm của trường Sư Phạm Saigon. Dịp họp mặt Ngô Quyền lần nầy tôi gặp lại Phan Ngọc Quỳnh và Nguyễn Thị Cúc của Tứ 3. Có ngờ đâu Cúc chính là nhà thơ Thy Lệ Trang mà tôi từng ngưỡng mộ khi đọc những bài thơ trên trang web Ngô Quyền.
Tôi cũng được dịp gặp lại Nguyễn Thị Hiền và Phạm Lê Việt Quốc, hai người bạn học chung 3 năm đệ nhị cấp ban B, nhờ mang bảng tên mới nhận ra nhau. Từ Hiền và Quốc tôi mới biết tin được một số bạn khác, kẻ ở quê nhà, người nơi đất khách. Hiền với tôi lại học cùng khoá 10 trường Sư phạm Saigon. Đến khi ra trường đứa về Gia Định, đứa dạy Biên Hòa, gần 40 năm mới gặp lại. Có nhiều chuyện về bạn bè cũ để kể nhau nghe.
Họp mặt Ngô Quyền toàn thế giới lần thứ hai đã thành công rực rỡ. Tôi trân trọng cảm ơn Ban Tổ Chức đã nhiệt tâm bỏ nhiều công sức và thời gian để tạo điều kiện cho mọi người trong đại gia đình Ngô Quyền từ khắp nơi trên thế giới hội tụ về họp mặt cho tình tự Ngô Quyền thêm gắn bó. Các Anh Chị đã tổ chức thật chu đáo từ phút đầu đến phút cuối, nhất là tiệc hội ngộ ở ngà hàng với những MC duyên dáng: Nguyễn Hữu Hạnh, Mai Trọng Ngãi, Lữ Công Tâm.... Ban văn nghệ của anh Huỳnh Quan Minh thật xuất sắc với những ca, nhạc sĩ “cây nhà lá vườn” của trường Ngô Quyền. Ban báo chí của chị Võ Thị Ngọc Dung đã làm việc miệt mài cho tác phẩm Ngô Quyền. Các Anh Chị Chung - Kiệt, Tuấn - Hiền đã hy sinh thời gian và công sức cho các buổi tiệc tiền hội ngộ và chia tay. Thầt đáng trân trọng cho tình tự Ngô Quyền. Dù thời gian dần trôi và địa dư cách trở vẫn không cản bước chân của Thầy trò Ngô Quyền tìm về với nhau. Xin thân tặng Ban Tổ Chức một đóa hoa hồng tươi thắm nhất. Mong quý Thầy Cô và các cựu học sinh Ngô Quyền vẫn còn sức khoẻ và bình an để gặp lại nhau trong ngày hội ngộ Ngô Quyền lần thứ ba năm 2016 ở San Jose. Mong lắm thay!
Ngày Họp mặt Ngô Quyền toàn thế giới đã qua theo thời gian lặng lẽ trôi. Mỗi thành viên của Đại Gia Đình Ngô Quyền là một cánh én mang lại mùa xuân hạnh ngộ khi đến với nhau. Giờ chia tay tạm biệt trở về với đời sống thường ngày, mỗi người còn mang theo trong lòng “một chút gì để nhớ để thương”...
Hát Bình Phương