Mùa Đông Năm Ấy ... Minh Nghĩa

Mùa Đông Năm Ấy

Mùa đông năm ấy, sáng Chủ Nhật tôi thức dậy sớm để nấu nồi bún riêu cho vị phụ huynh thân thiết của chúng tôi. Hằng tuần cô đến trường giúp chuẩn bị thức ăn nhẹ cho học sinh vào giờ ra chơi. Khi có dịp về Việt Nam thăm gia đình cô mang sang cho chúng tôi những thùng áo dài khăn đóng, áo tứ thân, khăn mỏ quạ và áo ba ba đủ màu để học sinh múa hát trong các dịp lễ Tết hay liên hoan bế giảng năm học. Cô mang hàng qua mà không nhận lại cước phí. Ban đầu chúng tôi ngại lắm, nài nỉđể trả tiền cho cô nhưng cô cương quyết không nhận. Riết rồi thành quen, biết ý cô nên chúng tôi không đề cập chuyện tiền bạc với cô nữa.

Nhận được tin chồng cô qua đời, chúng tôi thật xót xa vì biết rõ hoàn cảnh đơn chiếc của hai mẹ con cô. Sau một tai nạn thật thương tâm, chồng cô thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nhưng phải nằm trong phòng săn sóc đặc biệt một thời gian dài. Sau khi sức khỏe hồi phục, anh trở về nhà ngồi trên chiếc xe lăn cho đến ngày từ giã cuộc đời.

Tiểu bang tôi ở mưa nhiều nên khí hậu rất tốt, khá lạnh và mùa đông tuyết cũng rơi rơi năm bảy lần. Bão tuyết thì thỉnh thoảng nhưng chỉ vài ngày rồi dứt chứ không như các tiểu bang ở phía Đông nước Mỹ. Vậy mà mùa đông năm ấy một cơn bão tuyết dữ dội kéo đến cả tuần như muốn trút hết tuyết trên trời xuống vùng đất bình an này. Tôi nhìn ra ngoài trời, tuyết ào ào đổ xuống phủ trắng mặt đất! Chẳng biết ngày mai có bớt được chút nào không? Tôi cầu mong một phép lạ nào đó làm tan cơn bão để chúng tôi đến nhà quàn thăm viếng gia đình cô. Trời như thử thách lòng người, những cơn gió lạnh kèm theo mưa tuyết làm tôi đành chịu thua. May thay người hiệu trưởng của chúng tôi đã đi đến nhà quàn, khi về nhà em ấy gọi điện thoại cho tôi:

-Buồn lắm chị ơi! Thời tiết xấu quá làm ai cũng ngại ra đường nên chỉ có người nhà ở đó. Hai mẹ con thật tội, khóc sưng cả mắt.

Tôi nghe lòng mình bùi ngùi mà không biết phải làm sao! Thôi đành chờ cuối tuần này, ngày đưa linh cửu đến nhà thờ làm lễ, tôi sẽ đến để tiễn biệt chồng cô cho dù thời tiết vẫn còn lạnh hay vẫn còn bão. Hơn nữa ngôi thánh đường này gần nhà tôi, không lái xe được thì tôi sẽ đi bộ vậy.

-Nhà neo đơn lắm chị ạ. Em nghĩ mấy chị em mình nấu một món ăn gì đó để sau khi xong việc, từ nghĩa trang về nhà họ có chút gì ăn cho đỡ mệt.

Sau khi bàn tính, tôi tình nguyện nấu một nồi bún riêu vì nguyên liệu đã có sẵn và bún riêu nấu cũng nhanh, kịp cho bạn tôi mang đến nhà cô ấy trước khi họ rời nhà để đến nhà thờ.

Ngoài kia tuyết đã ngưng rơi nhưng để lại một lớp dầy trên mặt đất. Mấy ngày nay trời không có một chút nắng cộng thêm nhiệt độ dưới 0ºC nên lớp tuyết dầy cộm đóng thành những tảng băng. Chị em tôi khuân nồi bún riêu ra sân đặt lên trên tấm thảm tuyết. Ngồi chờ bạn trên chiếc ghế dài ngoài hàng hiên, nhìn tuyết tan chảy thành dòng nước cạnh nồi bún nóng hổi mà đầu tôi nghĩ ngợi vẫn vơ, đểbuồn để thương cho một kiếp người quá ngắn ngủi!

Gần đến giờ cử hành lễ tiễn đưa, tuy ngần ngừ một chút nhưng cuối cùng tôi lái xe đến nhà thờ. Không như sự tưởng tượng của tôi, trước nhà thờ xe đậu kín dọc hai bên lề đường. Bãi đậu xe trắng xóa, ngổn ngang xe không hàng không lối. Tôi cố chạy vào phía trong nhưng phải khó khăn lắm mới vào được vì bãi đậu xe nằm trên một gò đất khá dốc. Bên trong nhà thờ các hàng ghế cũng đầy người. Dù bão tuyết người quen bạn bè vẫn đến với cô, đến để viếng thăm người ra đi một lần cuối và đến để an ủi tinh thần mẹ con cô.

Tôi lặng lẽ ngồi vào hàng ghế phía sau. Ở hàng ghế đầu cô ủ rũ cúi xuống dấu mặt trong chiếc khăn tang trắng như cố thu lại thân hình vốn đã nhỏ bé của cô. Còn cô con gái nhỏ thì mặt mày buồn xơ xác. Khi linh cửu chồng cô chuẩn bị đưa ra khỏi nhà thờ, chợt thấy tôi, cô nhìn với đôi mắt sưng đỏ làm lòng tôi xúc động. Nhìn cô con gái nhỏ cầm di ảnh của cha chầm chậm bước ra phía cửa nhà thờ với khuôn mặt nhạt nhòe nước mắt, tôi không dằn lòng được để mặc cho hai dòng lệ tuôi rơi xuống má.

Hơn ba mươi tuổi cô mới lập gia đình. Cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi chỉ có vài tháng trời, anh nằm một chỗ không còn sức khỏe để chăm sóc cho vợ và đứa con thơ còn đang trong bụng mẹ. Mười năm trời, trừ năm đầu và năm cuối anh phải xa nhà đến điều trị tại một trung tâm đặc biệt, những năm tháng còn lại cô bỏ hết công việc làm, ở nhà trông con và chăm sóc cho chồng. Cũng có những lúc anh khỏe, cô đẩy xe đưa anh và con đi dạo trong những ngày hè nắng ấm. Nhìn anh chơi đùa cùng con, dạy con học... là những tháng ngày hạnh phúc của cô. Nhưng rồi vết thương ở cột sống làm anh trở bệnh, cô xót xa nhìn anh vật vã trong cơn đau. Năm cuối cùng của cuộc đời vì sức khỏe ngày càng xấu đi nên anh được đưa vào một trung tâm điều trị nổi tiếng ở một thành phố lớn, khá xa nơi mẹ con cô đang ở. Hàng tuần, chiều thứ Sáu cô đến trường học đón con về rồi lái xe đưa con gái đi thăm anh, ở lại với anh cho đến chiều Chủ Nhật mới về lại nhà để sáng thứ Hai con gái đi học.

Sau tang lễ của anh, khi có dịp nói chuyện với nhau, cô kể:

-Mười năm trước lúc anh bị tai nạn, bão tuyết lớn lắm chị ạ. Nghe tin anh bị thương nặng phải mang vào nhà thương cấp cứu mà em muốn ngất xỉu. Lúc đó em mang thai cháu mới mấy tháng. Thấy em khóc lóc đòi đi gặp anh, ai cũng khuyên em đừng đi vì tuyết phủ ngập khắp nơi, không thấy đường để lái xe …

Và giọng cô thấp hẳn:

- Ngày anh ra đi, trời cũng lại bão tuyết!

Cũng như cô, tôi cảm nhận có sự trùng hợp lạ lùng không hiểu được vì đâu phải mùa đông nào nơi đây cũng có bão tuyết? Và sao bão tuyết lại xảy ra đúng vào hai lần tang thương nhất trong đời cô?

Kể từ ngày đó, mỗi cuối tuần cô không còn đưa con gái lên thăm cha nữa, con đường vốn quen thuộc giờ đây trở nên lạ lẫm với cô. Thay vào đó cô đến nghĩa trang để cắm những bông hoa trên mộ anh. Lầm lũi làm việc cho vơi nỗi buồn, đứa con gái ngày càng lớn càng xinh thì cô ngày càng héo hắt. Đôi mắt đen sáng với hàng mi dài lúc nào cũng nhuốm vẻ u buồn. Cô con gái lớn lên, gương mặt thật dễ thương, thừa hưởng đôi mắt đẹp của mẹ nhưng hình như vẫn vương vương một nét buồn. Có lần bé nói với tôi:

-Con chưa hình dung ra được hình ảnh của bố con như thế nào trước khi bố ngồi xe lăn vì khi bố bị tai nạn, con còn trong bụng mẹ.

Mười năm trời cô nhẫn nại đưa con gái đi học tiếng Việt. Cô bé có những cá tính thật đặc biệt nhưng rất thông minh và chăm học. Giờ đây cô bé đã viết được những đoạn văn ngắn bằng tiếng Việt. Hai năm trước, chúng tôi thử cho các em học sinh viết bài về Ngày Lễ Của Mẹ để biết những suy nghĩ của các em về tình yêu của mẹ dành cho các em. Thật bất ngờ khi đọc những bài viết các em nộp lại cho chúng tôi, tràn đầy tình cảm dù cách dùng chữ và cách diễn tả còn rất đơn sơ. Và bài viết của cô bé này đã mang lại cho tôi nhiều cảm xúc. Phải chăng vì hoàn cảnh gia đình nên cô bé có những suy nghĩ già dặn hơn so với những người bạn cùng lứa tuổi?

“Trong cuộc đời của con, con biết không có ai thương con bằng mẹ. Mẹ luôn luôn chia sẻ với con khi con vui và khi con buồn.

Khi mẹ còn nhỏ, mẹ đã trải qua biết bao nhiêu đau buồn và cực khổ nên mẹ không muốn cuộc sống của con như vậy. Mẹ luôn luôn chịu khó làm việc để dành tiền cho con đi học. Mỗi ngày khi con đi học, mẹ dọn dẹp nhà cửa và nấu thức ăn cho con, và khi mẹ tới đón con, mẹ thường đem một chén cơm cho con ăn. Mặc dù những người khác không khen mẹ nấu ngon nhưng với con, mẹ là người nấu đồ ăn ngon nhất. Khi con làm gì, mẹ luôn ở bên cạnh để giúp con. Khi con không hiểu bài học, con hỏi mẹ. Dù mẹ không giỏi tiếng Anh, mẹ cũng cố gắng giải thích cho con hiểu ...... T. A.V.”

Tháng Năm sắp đến, Ngày Lễ Của Mẹ đang gần kề, năm nay tôi lại cho các em viết bài. Vẫn là cô bé ấy ở lứa tuổi 16, 17, chững chạc hơn hai năm trước, đã viết những dòng chữ cho mẹ.

"Nhìn lại cuộc đời của con, mẹ là người thương con nhất. Mẹ đã rời bỏ ông bà ngoại ở Việt Nam để cho con có cơ hội sống ở nước Mỹ. Mẹ đã hy sinh cả cuộc đời mẹ để cho con có được cuộc sống tốt hơn. Nhưng với sự cứng đầu và tính tình của một đúc trẻ đang tuổi lớn, con đã không nhận ra đến khi quá trễ.

Sau khi bố qua đời, mọi thứ như nhà cửa, tiền bạc và giấy tờ mẹ đều phải làm hết mà không có ai để dựa vào. Lúc đó con chưa đủ khôn để hiểu những điều mẹ phải làm một mình nên chắc mẹ cô đơn và buồn lắm. Vậy mà con lại làm cho mẹ căng thẳng hơn vì con tránh làm việc nhà giúp mẹ. Con hay nói con phải làm bài hay học bài để ngày mai con phải thi rồi. Thế là mẹ lại làm hết việc nhà và tất cả trách nhiệm trong gia đình vì con không nghe lời mẹ. Con biết mẹ thương con rất nhiều nhưng con lại không đánh giá cao những gì mẹ đã làm cho con.

Mẹ có con rất trễ ở tuổi gần 40 nên con lo sợ một ngày trong tương lai mẹ sẽ qua đời trước khi mẹ được thấy con trở thành bác sĩ như mơ ước của mẹ và con. Con sợ mẹ sẽ chưa được nhìn thấy con được trở thành một người tốt, chưa được dắt con lên Cung Thánh trong ngày đám cưới của con, hay mẹ chưa được nhìn thấy mặt cháu của mẹ… Con sợ mẹ sẽ không còn bên con trong những sự việc quan trọng của đời con và mẹ sẽ qua đời trước khi con có thể cho mẹ biết con thương mẹ như thế nào. Con không muốn mình sẽ hối tiếc về những điều con đã làm cho mẹ buồn hay nói những gì con đã nói cho mẹ nghe, hay không ở bên cạnh mẹ khi mẹ còn sống. Cho nên con hiểu là con phải bỏ đi những tánh hư này và cư xử với mẹ tốt hơn trước khi mọi việc quá trễ.

Con ước một ngày nào con sẽ là một bác sĩ và làm đủ tiền để mua cho mẹ một căn nhà như căn nhà ở góc đường mà mẹ đã mơ 18 năm trước nhưng mẹ không đủ tiền để mua. Con muốn siêng năng làm việc để trở thành một người tốt và thành công. Con muốn cho mẹ tất cả những gì mẹ không có được bây giờ vì mẹ còn đang lo lắng cho con hoài. Con muốn đền đáp công ơn của mẹ để mẹ hãnh diện và vui lòng. T.A.V.”

Ngồi viết bài trong lớp, lâu lâu em ngước mặt lên hỏi tôi một vài chữ hay nói cho tôi nghe những suynghĩ của em. Nhận lại bài viết của em, tôi vui vì em viết tiếng Việt ngày càng giỏi, ngày càng thành thạo và biết diễn đạt những suy nghĩ của mình tuy lối hành văn đôi lúc vẫn còn trúc trắc. “ChắcQ.H. sẽ vui và cảm động lắm khi được đọc tâm tình của con mình”, tôi nghĩ trong lòng.

Tôi đang suy nghĩ để tìm cách nào đó mang những dòng tâm tình này đến cho mẹ của em trong Ngày Lễ Của Mẹ năm nay, để ngày lễ này sẽ là một dấu ấn khó quên trong đời sống tinh thần của hai mẹ con em. Nhưng trước hết tôi muốn gởi lời xin lỗi đến em vì đã đưa những đoạn văn của em vào trong bài viết này. Một ngày nào đó khi em có dịp đọc bài viết của tôi, mong em tha lỗi cho tôi. Cám ơn em, A.V., cô học trò nhỏ của tôi.

Riêng tặng hai mẹ con Q.H và A.V

Minh Nghĩa

5/2014

Trang trước Trở về đầu trang Trang kế tiếp