Tự sự 95
Trần Hà Nam
Những câu thơ áo trắng ngủ yên
Người đàn bà lặng lẽ khóc
Mặc sóng gầm gào, gió lùa tung mái tóc
Vô tư ơi, tất cả đã xa rồi
"Có một thời người ấy rất yêu tôi"
Những nuối tiếc đều mở đầu như thế
Ân tình cũ bọt bèo như sóng bể
Người ngoảnh mặt quay lưng không nói tiếng tạ từ
Có một thời lâu lắm, hình như...
Em ngày ấy là người con gái khác
Mắt rạng rỡ, môi nồng nàn, khao khát
Đem tin yêu trao gửi hết một người
Có thể là em đã hết yêu tôi
Em trách giếng chẳng sâu cho nối dây tình ái
Em trách phận dun đẩy người con gái
Bến nước mười hai đày đọa tâm hồn
Tôi chẳng phải gã hào hoa khí khái
Xoay giữa đời bương chải, bôn chôn...
Nhưng lẽ nào lại trách cứ nhau
Khi hạnh phúc quá xa tầm tay với
Khi cuộc sống ngập tràn bao dấu hỏi
Vào cuộc mưu sinh mấy kẻ an bình
Và tôi vẫn cùng em dấn bước song hành
Sao vội vã phũ phàng nhau đến thế
Ngày tháng cứ trôi, ta không còn trẻ
Có nghĩa gì chăng, một chút giận hờn
Có nghĩa gì đâu, hạnh phúc cỏn con
Ao ước mãi đến giờ còn xa tắp
Dẫu biết ngày xưa không bao giờ trở lại
Xin đừng đưa nhau đến những niềm đau.
7.95
3. Nghe hát trên dòng Hậu Giang
12. Tự sự 95
14. Kỷ niệm ngày của mình
15. Hoài niệm
16. Cổ tích - ngày thường
17. Qui Nhơn 98
18. Lên Qui Hoà nhớ Hàn Mặc Tử
19. Romantic
20. Nói ngông
21. Thời vi tính
22. Ký ức
23. Qui Nhơn mùa hoa sữa
24. Qui Nhơn và tôi
25. Nỗi nhớ
26. Viết khi vắng vợ
27. Mẹ Xuân Thạnh
28. Một ngày bình thường
Bản quyền của Trần Hà Nam - 2008