Văn

- VÀO THU

- CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

- CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI

VÀO THU...

Anh thân yêu,

Mùa Thu nơi đây vẫn còn là những ngày nắng nóng của mùa Hạ đã qua từ lâu. Đôi khi nhớ đến anh, em thèm được một chút gió se se lạnh của nơi anh đang ở, vừa đủ để co ro trong chiếc áo len, mơ màng vòng tay ấm và nghe gió rì rào trên những cành thu.

Mùa Thu bây giờ mưa vẫn ở xa như anh chưa tới, nên lá Thu vàng vẫn nằm yên chờ dấu chân người đến, chạm. Nắng vẫn còn rực rỡ trên hiên nhà như chưa từng héo úa, tàn phai, như trái tim em chờ anh luôn tràn đầy ánh sáng.

Mùa Thu năm nay càng thắm đậm sắc màu, thêm thiết tha, gần gủi hơn bởi vì em biết anh đang cùng về với Thu. “Hôm nay có phải là thu. Mây năm xưa đã phiêu du trở về…". Vâng, áng “mây năm xưa” ấy đã phiêu du trở về.

Mùa Thu, cũng xin thắp sáng ngọn nến tình yêu trong tâm tư chúng mình, dù chỉ một lần hay mãi mãi… bằng tâm tình em dâng tặng anh nồng nàn, tha thiết.

Mùa Thu, mùa của tình yêu, của nhớ nhung, lãng mạn và là… của em.

Tưởng Dung

Tháng 11. 2006

CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

(Tặng VTThảo để chia sẻ chút niềm riêng)

Rồi tôi sẽ phải sống cho quen dần với những ngày, những tháng đầy nỗi ngậm ngùi, trống vắng như thế này cho đến bao giờ? Buổi sáng thức dậy, không còn những háo hức, rộn ràng chờ tiếng phone reo, hay dò dẫm đọc từng lời nhắn trong thư, những lời thương yêu mật ngọt… Mới hơn một tháng, mà tưởng chừng như đã xa lắc, từ muôn kiếp nào. Bước xuống giường, cố hít một hơi thật sâu vào lồng ngực để ngăn giữ lại tiếng thở dài đang sắp sửa tuôn tràn, rồi nhắm nghiền đôi mắt, từ từ thở ra thật nhẹ nhàng… Mọi cảm xúc bỗng dưng lắng xuống, lạnh tê dần. Mấy hôm nay, tôi đã làm như thế mỗi khi cảm thấy đôi mắt mình bắt đầu cay ấm, vì nếu không, nó cứ như mạch nước, động đến là dâng đầy, ứa tràn không cầm được. Thời tiết đã vào cuối tháng mười hai, buổi sáng trời se sắt lạnh. Bước vội vào phòng tắm, theo thói quen, tôi bật đèn soi mặt mình trong gương, vuốt tóc, úp cả hai bàn tay lên mặt xoa nhẹ từ giữa trán dần xuống má, cằm và thấy một gương mặt thẩn thờ, xa lạ như của ai khác chứ không phải là mình, một khuôn mặt rõ từng nét muộn phiền, ngơ ngác. Tôi đó ư? Sao lại trông thảm thương đến vậy? Tường Vi ạ, phải tỉnh táo lại đi chứ, con chim sáo nhỏ trong mi đã biến đâu rồi? Trước giờ, mi vẫn luôn cười đùa, ca hót líu lo sao giờ rũ rượi, tang thương đến thế! Tôi vỗ nhẹ hai bên má, nhướng mắt lên, cố nhoẽn một nụ cười nhưng thấy mặt mình lại càng thiểu não hơn. Thôi thì đi tắm để xem có gột rửa được phần nào cơn buồn chán đã gặm nhấm từ mấy tuần nay chăng? Tôi vẫn thích tắm vào buổi sáng với ý nghĩ là sẽ mang được cái cảm giác nhẹ tênh, thanh khiết của da thịt mình để làm tỏa hương cho một ngày mới bắt đầu.

Vừa vói tay định vặn nước để tắm shower, tôi chợt rụt lại và mở nước cho vào bồn tắm. Không phải là Nam vẫn thường bảo: “Những lúc mệt mõi, căng thẳng em hãy vặn nước ấm, ngâm mình trong bồn tắm một lúc, em sẽ cảm thấy thư dãn, dễ chịu vô cùng.” hay sao? Tôi lại nhớ đến anh ngay từ lúc đầu ngày dù rằng mấy hôm nay đã cố tình quên đi những gì đã có giữa hai chúng tôi bấy lâu nay. Em phải làm gì để có thể xua đuổi được những kỷ niệm, những dịu dàng, mật ngọt của chúng ta, hở anh? Nhắm mắt, không thèm nghĩ ngợi gì cả và ngâm mình trong nước gần nửa giờ, thế mà dường như nước vẫn không tẩy xóa, cuốn trôi được chút nào nỗi đau đã thấm tận hồn phách của tôi. Nước mắt vẫn cứ chực rơi xuống khi tôi chải tóc, trang điểm trước khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa. Dạo này, tôi mau nước mắt đến không ngờ.

Buổi chiều, lúc chuẩn bị đi dự buổi họp mặt cuối năm với bạn bè, Tuyết Minh, cô em láng giềng, sát cạnh nhà dạo còn ở Việt Nam, gọi phone đến thăm, từ ngày liên lạc được với tôi, cô bé mừng vô tả, hết phone, đến email liên tục và tuyên bố: “em mê chị Vi quá chừng, từ lúc đọc bài chị viết trên báo, chị Vi lại còn giống cô ca sĩ mà em thích nữa.” Cô bé tiếp tục với giọng thật dòn dã: “Chị Vi ơi, đọc email của chị em thích lắm, vui sao là vui vậy đó, mà em hỏi thiệt chị Vi cái này nha, có bao giờ chị Vi biết buồn không?” Tôi giật thót người suýt đánh rơi cái phone: “Tại sao em hỏi vậy?” Giọng cô bé càng trở nên nghiêm trang hơn: “Em thấy gương mặt chị, ở người chị cái gì cũng tươi tắn hết, mà chị lúc nào cũng cười nữa, em nghĩ chắc chị không bao giờ buồn khổ đâu!” Cái cảm giác như có vật gì đang chận ngang cổ, làm tim co thắt lại và mi mắt nóng dần lên, tôi nói và nghe giọng mình thật thấp, thật xa: “Em ơi, em có từng nghe câu: “cười là tiếng khóc khô không lệ” bao giờ chưa?”. Tuyết Minh vẫn liếng thoắng: “Thiệt đó chị, mỗi lần nói chuyện với chị là em thích lắm.” Tôi không biết phải trả lời sao về cái “ấn tượng” mà cô bé đã dành cho tôi. Em làm sao có thể trãi lòng ra để cho cô bé thấy rằng nó đang tan nát đây này, hỡi anh!

Buổi tối hôm đó, trong tiệc họp mặt, gặp lại bạn bè cũ lẫn mới, có cả những người quen biết Nam, lại nhắc đến anh.Tôi buồn đến héo người, nhưng cũng gắng gượng tươi cười. Trên sân khấu, để giúp vui, một chị bạn đang cất giọng vút cao, từng lời ca như từng vết dao xoáy buốt vào trái tim tôi, làm bật máu:

“Có những niềm riêng làm sao nói hết,*

Như mây như mưa như cát biển khơi.

Có những niềm riêng làm sao ai biết

Như trăng trên cao cách xa vời vợi

Có những niềm riêng lệ vương khóe mắt

Như cây sau mưa long lanh giọt sầu

Có những niềm riêng làm tim thổn thức

Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười…

Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ,

Nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ,

Có những niềm riêng gần như hơi thở,

Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ

Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi

Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời

Ôi nỗi sầu đong chất ngất

Như một ngày như mọi ngày

Như vạn ngày không thấy đổi thay.”…

Tôi như lịm người đi trong tiếng hát, bóng Nam dường như đó đâu nhạt nhòa trước mắt… Cố gắng xua đuổi cái ảo tưởng có Nam bên cạnh, tôi khẻ lắc nhẹ đầu, nhìn lên sân khấu, nhếch miệng cười vu vơ. Một chị bạn khác đi ngang qua bàn, nắm tay tôi, cúi xuống nói khẽ: “Em có cái miệng cười thật là đẹp”. Tay tôi bỗng dưng lạnh ngắt. Tôi vờ nhìn đi phía góc phòng, nơi bày những máy đèn, nhạc cụ cố giữ lại những giọt nước mắt sắp rơi, chẳng biết vì sao!

Sáng nay, Nam gọi đến, sau một tuần trở lại nhà, tôi nhấc phone lên mà như nhấc một tảng đá, nửa muốn nghe anh nói, nửa lại không. Cất tiếng “hello” mà lòng nghe tê tái. Em sẽ phải bắt đầu thế nào đây “anh à, đang làm gì đó? có nhớ em không? có ngủ ngon không?” như đã hơn bao năm nay. Không thể…vì không còn nữa rồi! Hay là hờn dỗi “Còn nhớ đến em à? thật không?” Tôi nói mà như hết hơi, tôi cố thu hết can đảm để hỏi anh về những điều mà tôi hằng trốn tránh, nhưng có lúc lại rất mong mỏi được biết. Anh trả lời từng câu, lúc ngập ngừng, lúc cả quyết, nhưng thấp thoáng đâu đó tôi cảm nhận được những điều mình nghe và suy đoán là không nhầm lẫn chút nào. Tôi gắng giữ cho giọng mình bình thản và đau đớn khi nghĩ rằng lời nói hoặc cảm xúc của mình bây giờ có còn ý nghĩa gì nữa đâu! Dù anh đã lập đi lập lại: “đối với em, anh vẫn thế không có gì thay đổi… chuyện em và anh là một cảnh giới riêng có một không hai, mà anh rất trân trọng, hoàn toàn khác hẳn với quyết định sắp tới của anh, đừng vì điều này mà làm mất đi cái tình cảm thật trân quí đó, nhớ nhé”. Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy có một sự rạn vỡ làm nhói đau trái tim nhỏ bé, khốn khổ của mình. Anh nói: “…thật khó mà giữ được mối quan hệ hai chiều giữa công việc và những quan hệ khác nữa, em hiểu cho…”. Đây có phải là một cách giải thích để cho Nam bắt đầu một lối rẽ?

“Vì tình yêu mạnh hơn sự chết, lòng ghen độc hơn nấm mồ…”. Có phải lòng ghen hay sự thương tổn đang giết dần những cảm xúc trong tôi chăng? Anh có tham lam quá không? Em không tin là anh vẫn còn trân quí, giữ gìn nguyên vẹn những kỷ niệm, quá khứ (ừ thì bây giờ đã trở thành quá khứ mất rồi!) mà chúng ta đã có với nhau sau khi anh đã tự mình rẽ sang lối khác, lối rẽ mà trước đó anh đã từng nhắc nhở em: “tuyệt đối đừng bao giờ nhắc đến điều đó, không đúng đâu…” Anh có rất nhiều lý do để giải thích cho sự lựa chọn này, nhưng làm sao để em đừng đau lòng, buốt tim khi nghĩ đến những gì mà em cho là trân trọng, thiêng liêng giữa hai chúng ta, giờ đối với anh đã trở thành những quan hệ tầm thường, vô nghĩa, điều mà em cảm nhận được trong những lần gặp nhau sau này, anh vô tâm đến lạ lùng, anh đã là một người khác. Có lẽ em đã đặt quá nhiều ảo tưởng, cao vời về mối quan hệ của chúng mình. Em tin rằng nó mãnh liệt và bền vững đủ để có thể cùng anh chia sẻ mọi thứ cho đến cuối đời, không gì có thể làm đổi thay hoặc chia cách. Em thật là ngây thơ, đáng tội nghiệp, phải không anh? Nhưng giá chúng ta đừng có những kỷ niệm, anh đừng hứa hẹn và chúng ta đừng gặp nhau…

Tại sao tôi không thể mở lòng hơn một chút để chấp nhận sự thật đã xảy ra, tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến trái tim yếu mềm của tôi nhiều hơn là sự thông cảm cho anh. Khi về đây Nam nói là để gặp tôi, vì em…vì em mà, vì em anh sẽ tìm một công việc nào đó để ở lại với em, nhớ không? thế thì bây giờ vì đâu và vì sao? Giữa hai chúng ta, dù đã có một cõi riêng thật êm đềm, lãng mạn trong một khoảng thời gian và không gian đầy những tiếng cười hân hoan, hạnh phúc, nhưng tự nó cũng đã có sẵn một ranh giới, khuôn khổ đã định rồi. Chúng ta không thể nào vượt qua, phá vỡ. Em và anh, chúng ta nếu có được gắn bó mãi mãi bên nhau thì cũng chỉ ở trong cái giới hạn đó mà thôi, chúng ta không thể đòi hỏi hoặc ước ao hơn được.

Nơi anh sắp đến, cái thế giới mà anh sắp bước vào là cả một chiến trường với những tranh chấp, lừa lọc, dối gian, nơi đó hoàn toàn xa lạ, đáng sợ và sẽ không có em. Anh sẽ đánh đổi bằng nhiều thứ: gia đình, dư luận, sự bình yên, tự do của riêng anh và… cả em nữa để có được. Liệu anh sẽ tìm thấy sự bình an, vui thỏa hay sẽ nát tan giữa những lằn tên, mũi đạn hoặc búa rìu dư luận. Anh sẽ không còn là anh nữa!

Anh hỏi: Em còn buồn không? Hơn cả buồn nữa anh ạ! vì nó đã trở thành những cơn đau, những cơn đau chưa tìm ra thuốc chữa. Buồn thì có lúc sẽ hết, nhưng đau mà không có thuốc chữa nó sẽ cứ trở đi trở lại mà vật vã, hành hạ em không biết đến bao giờ!

Có lẽ cuộc đời em từ trước đến giờ, thường nhận được phần ưu ái, tốt đẹp nhiều hơn sự thảm bại, đắng cay. Cho nên, lần đớn đau này chỉ mới hơn một tháng mà em đã cảm thấy như mình bị ốm nặng, không dậy nỗi. Em không muốn trốn chạy nữa, những điều em tưởng là của mình, là có thật, giờ chỉ là mộng ảo, là tưởng tượng mà thôi. Hãy cho em tỉnh mộng bây giờ là đúng lúc, là công bằng cho nhau, anh ạ!

Vậy thì ngay lúc này, xin cho em được dừng lại hoặc hơn thế, bước lui về với vị trí ban đầu của em lúc mình chưa hò hẹn gì với nhau anh nhé! Rồi một lúc nào đó, những sợi dây vô hình đã ràng buộc chúng ta vào nhau tự nó sẽ lơi dần, rời ra… để chúng ta an vui, bình thản hơn khi nhớ đến nhau, chúng ta sẽ sung sướng mà cho rằng đây là những kỷ niệm đẹp đẽ nhất còn lại trên cuộc đời này.

Hãy cho em trở về với cuộc sống cũ của em, những ngày tháng bình yên, vô tư, phẳng lặng, trước khi gặp lại anh. Nơi đó mới đúng là chỗ của em, em không muốn đánh mất chính mình, hoặc tìm kiếm, chờ đợi những gì xa vời ngoài tầm tay, những gì không còn thuộc về em nữa. Em tin ở định mệnh, có định mệnh đã sắp xếp cho chúng ta gặp lại, yêu mến nhau gắn bó thì cũng sẽ có định mệnh an bài cho chúng ta xa rời nhau êm ái, nhẹ nhàng.

Cám ơn anh đã dắt tay em đi tìm lại quãng đời tuổi trẻ đã xa, đã khuất trong thời gian qua. Khoảng thời gian ấy, với em, là cả một thiên đường rất tuyệt vời! Anh đã khiến cho em cảm thấy mình có giá trị, ý nghĩa hơn trong cuộc đời này vì đã được cùng anh chia sẻ những ngọt bùi, nồng ấm với nhau. Em sẽ xem những kỷ niệm đẹp đẽ, hạnh phúc đó như là món quà vô cùng quí báu mà anh đã tặng cho em trong quãng đời còn lại. Giờ thì đến lúc chúng ta phải buông tay nhau mà đi anh ạ! Hãy để cho em được bước ra và biến mất khỏi cuộc đời anh. Em biết anh đã có sẵn thật đầy đủ những hành trang để đi trọn quãng đường sắp tới với những bước thật dài thật vững, dù sẽ không còn có em đồng hành bên cạnh.

Sau mỗi lần nói chuyện với anh, tôi thấy mình càng lụn đi mất cái can đảm nghèo nàn còn sót lại. Tôi sợ cái sức mạnh của sự quyến rũ, chinh phục trong từng lời anh nói “Vi ạ, chỉ cần một mình em tin tưởng, hãnh diện về anh là đủ rồi”. Lại cũng… vì em nữa đấy ư? Anh thật lòng hay anh đang lừa dối? Làm sao để tôi đừng phải phân vân? Trái tim tôi đang đau đớn, rã rời giờ lại càng mềm nhũn, tả tơi hơn. Tôi thực sự cảm thấy mình bỗng trở nên nhỏ nhoi và gần như kiệt sức!

Anh thân yêu! Hãy quên nhau đi, từ bây giờ, để anh không còn phải phân vân, ngần ngại “vì em” trong những lựa chọn, quyết định sắp tới. Để em có thể bình an ngủ những giấc thật êm đềm không mộng mị và đến khi tỉnh dậy sẽ quên hết mọi phiền muộn, xót xa, để thản nhiên với mọi khuấy động của cuộc đời, để những nỗi niềm riêng sẽ được khép lại và cất giữ mãi trong ngăn tim tội nghiệp của riêng một mình em…

“Có những niềm riêng một đời dấu kín,

Như rêu như rong đắm trong biển khơi

Có những niềm riêng một đời câm nín,

Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi.”

Em chúc anh bình an, chúc anh luôn hạnh phúc, toại nguyện. Xin anh hãy quên em cũng như xin cho em được chóng quên anh vậy!

Tưởng Dung

(Viết cho những ngày cuối năm, cuối một cuộc tình... )

CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI

"Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời,

Như trời nhớ đất (rất xa xôi)

Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi.

Thư nhớ hồi âm - lệ nhớ môi"

(Du Tử Lê)

Nàng tựa sát người vào ô cửa kính nhỏ nhắn vừa mới được mở ra trước mắt sau khi đưa tay kéo nhẹ tấm màn chắn màu xanh lam, cùng một màu với ba dãy ghế dài thẳng tắp từ đầu đến cuối bên trong chiếc phi cơ. Ánh sáng ùa vào tươi tắn, nhảy múa trên mặt, khiến nàng tỉnh hẳn. Ngoài khung cửa sổ, những đám mây trắng như bông đang lững lờ trôi êm ả… Ngày đang bắt đầu lên. Đôi mắt nàng long lanh, trái tim nàng rộn rã. Cái cảm giác đang bay bổng, nhẹ nhàng trên các tầng mây hòa cùng nỗi vui sắp được tái hợp thật lạ lùng, kỳ diệu làm sao!

Nàng đã không chợp mắt một tí nào từ khi nghe cô tiếp viên yêu cầu cài thắt lưng an toàn để bắt đầu cho chuyến đi về một nơi xa xôi, nơi nàng chưa từng đến bao giờ để gặp lại… nửa phần hồn của mình đã từ lâu biền biệt.

Trong cái tỉnh thức mơ màng của nửa đêm về sáng, trên chiếc phi cơ sẽ đưa nàng từ cuối miền Nam ấm áp nước Mỹ đến đầu miền Đông buốt giá của Châu Âu để gặp chàng, nàng đã thao thức, đã để mặc cho lòng trí mình trôi nổi, bềnh bồng theo quá khứ, kỷ niệm cùng với tình yêu và nỗi nhớ đang ùa về, lan tỏa…

Người đàn ông với đôi mắt đen, hun hút mà ngày xưa mỗi khi nhìn vào nàng cảm thấy như có một vết dao lướt qua tim, nhẹ nhàng không vết cứa, nhưng đủ làm buốt nhói, tê dại toàn thân. -"Đôi mắt ấy khiến em sợ, sợ bị chìm vào tận đáy của nó, nhưng vừa sợ lại vừa"nhớ" anh ạ!" Rồi đến cái cằm vuông ương ngạnh, đầy nam tính, khi nhếch môi cười khiến nàng mất ngủ cả đêm. -"Em cũng "nhớ" cái cằm vuông đó nữa, cái cằm khiến anh trông hấp dẫn và đàn ông vô cùng".

Nàng đã nói điều đó với chàng khi hai người liên lạc lại sau một thời gian dài thăm thẳm bặt tin nhau. Giọng người đàn ông bên kia đầu giây như một tiếng reo vui bất ngờ, thích thú:

"Thế à? vây mà lúc ấy anh…xấu hổ về cái cằm vuông của mình lắm em ạ! Có khi ngại đến mặc cảm về nó nữa đấy. "

Nàng cười:

" Trời ơi, vậy sao? cái đó là điểm đặc biệt, quyến rũ của anh đó biết không?".

Nhưng không phải nàng chỉ yêu chàng vì những điểm ấy mà thôi, ở chàng, mỗi khi đến gần nàng có được cái cảm giác êm ái, cậy trông, và khi chàng nói, nàng chỉ muốn được tựa vào vai chàng, nhắm mắt, lắng nghe, lòng bình yên, thanh thản.

Đã kể lể với chàng thật nhiều về những kỷ niệm, những ân cần, chăm sóc mà chàng đã tình cờ hay cố ý gieo rắc như in vào lòng trí nàng trong quá khứ. Tiếng nàng thì thầm:

"Anh làm em đến ngạc nhiên, anh xuất hiện lần đầu ở nhà em như…từ trời rơi xuống. Lại còn hỏi em học thi đến độ gầy đi thế này sao? mắt thì cứ đăm đắm nhìn em, anh đâu biết lúc ấy, em xúc động suýt rơi nước mắt, tay chân… tê dại không biết để đâu, vì đôi mắt anh đã quấn chặt hết những sợi thần kinh, làm nghẽn dần từng mạch máu của em rồi, anh… ác thật!"

Tiếng chàng tha thiết:

"Em kể nữa đi nhá, gì anh cũng nghe, chúng mình đã phí đi một khoảng thời gian dài, thất lạc nhau, anh sẽ đền bù lại cho em".

Sự bất ngờ vì đã tìm lại nhau cũng không to lớn bằng lời chàng bày tỏ sau bao năm dài xa cách: -"Anh nguyện với lòng là sẽ yêu thương em suốt đời, mãi mãi, em sẽ là của riêng anh trong tâm tưởng và trong những tháng ngày còn lại...". Nàng còn mong đợi gì hơn? Hạnh phúc đã khiến nàng ngất ngây, choáng ngợp! Tơ tình quá khứ tưởng đã đứt rời, bay biến vào không gian, tan tác theo những biến động của đời sống bỗng nhiên lặng lẽ trở về, nối kết dịu dàng mà vô cùng bền bỉ. Nàng lại xao xuyến nhớ nhung, ươm mơ dệt mộng, chàng lại yêu đời, cuồng nhiệt hơn với bao nguồn cảm hứng trong những vần thơ, ý nhạc sáng tác ngày đêm.

Cứ thế, như đôi chim chờ ngày lên để cất tiếng líu lo, sáng đến, nàng kể cho chàng nghe những mong đợi, những ước mơ trong quá khứ, lắng nghe chàng nói về những khát khao, những hứa hẹn ở tương lai. Đêm, lại viết cho nhau biết bao lời thề nguyền, ngọt ngào, say đắm. Cả hai ngoài thế giới hiện tại, cõi trần gian, bây giờ đã có thêm một thế giới riêng tư chỉ có chàng và nàng hiện hữu.

Cái thời tuổi trẻ đã qua, đã khuất nhớ lại tiếc nuối, bâng khuâng, phải chi… phải chi… nhưng có "phải chi" thì cũng chẳng làm được gì hơn, lúc ấy nàng chỉ vừa mười tám và chàng thì đã có đời sống riêng, rày đây mai đó, thích phiêu bạt giang hồ, lãng tử.

Cho nên những lần hẹn hò, gặp gỡ của khoảng đời trước đó "dù có dự toan lắm cũng vẫn không hơn một phút tình cờ". Ngồi trên xe chàng chở đi hàng giờ trên phố Sài Gòn về đêm, thế mà cũng chưa có được một nụ hôn, một vòng tay ôm trọn, chỉ là cười nói vu vơ, mắt môi ngại ngùng. Chàng chậc lưỡi:

"Dạo ấy, anh dại thật, không dám làm gì cả, mà cũng khó em nhỉ? Giá như bây giờ thì em…chết với anh rồi!"

Nàng bật cười và nghe lòng vui rộn rã! Cứ thế, những mảnh đời quá khứ có nhau, những buồn vui, trắc trở của hiện tại được kết nối lại dần thành một tấm chăn bền dầy, êm ái quấn chặt lấy tâm hồn của cả hai không ai muốn rời ra nữa.

"Em à, rồi chúng mình sẽ gặp nhau, anh chỉ cần nắm tay em đi chung một quãng đường là đã hạnh phúc lắm rồi." Đó cũng chính là niềm khao khát của nàng vì cả hai đang còn ở cách xa nhau vạn dặm.Nàng cứ thèm được nghe chàng gọi -" bé ơi, bé của anh…" bao nhiêu năm qua rồi lời yêu thương ấy vẫn đằm thắm, ngọt ngào như thuở ban đầu, như nàng vẫn hằng ghi trong tâm tưởng.

Năm thứ hai đại học, chuyển từ Văn Khoa sang Luật Khoa cũng chỉ vì nhớ đến lời khuyên của chàng trong lần chàng đến thăm sau ngày nàng thi đậu Tú Tài đôi: - "Em học Luật đi, dễ lắm, con gái mà học Triết làm gì, anh có sẵn course cả rồi sẽ đưa cho em hết nhé!", vì thế từ căn gác trọ ở đường Hồng Thập Tự, nằm ngay phía sau trường Văn Khoa và đài truyền hình Việt Nam lúc bấy giờ, nàng đã dọn đến một chỗ trọ khác ở đường Cộng Hòa, để ngày ngày đạp xe đi đến "con đường Duy Tân, cây dài bóng mát" bước vào sân trường Luật, nghe đủ những danh từ lạ lùng, khô khan nào là hình luật, hiến pháp rồi đến tư pháp, hành pháp... những đạo luật vừa nghe đọc tên lên đã kinh hãi muốn bước lui trở vế với con đường Hồng Thập Tự cũ, nhưng nhớ đến chàng, nàng phải cứ nhủ thầm: -"Gắng lên, gắng lên Du ơi!". Sự cố gắng của nàng nhờ "động cơ" là những lời… bâng quơ của chàng đã không có cơ hội để đơm hoa kết trái thử xem tươi đẹp đến dường nào thì biến cố 30 tháng 4 đến, chàng và nàng đời đã không cho chung lối từ trước, giờ lại càng thêm hố thẳm cách ngăn.

Những buổi tối nằm trên căn gác ở đường Cộng Hòa, chờ đến 11giờ đêm để nghe Dạ Lan với chương trình "Đọc truyện đêm khuya", để nghe tiếng nói đầy…ma lực, tuyệt vời của cô qua những tập truyện thời danh lúc bấy giờ. Nhớ một tối, bên ngoài trời mưa rỉ rả, trên giường hai đứa bạn đã say giấc từ lâu, nàng cố đọc xong phần bài học cho ngày mai, nhìn đồng hồ thấy đã quá mất năm phút, nàng nhoài người bật vội chiếc nút của cái radio ở đầu giường, tiếng nói như lời ru hay lời thì thầm làm rung động lòng người đã bắt đầu câu truyện từ lúc nào, nàng mở ra đúng lúc giọng cô như đang hòa với mưa ngoài trời bay nhẹ nhàng, sướt mướt bên tai: " Mưa rào rào trên mái nhà, mưa trắng xóa trên những tầng không gian mênh mông. Có phải là mưa còn đang lướt thướt trên những sân ga, trên những bến tàu? Giờ này chắc không phải chỉ mưa trong những khu phố tôi ở mà còn mưa trên khắp các vòm trời trên khắp thế giới nữa. Tôi hình dung thấy chàng đứng đó, trên sân ga chính của một thành phố lớn. Một chuyến tàu sắp sửa rời nhà ga…Toa máy phì phà thở khói, đường sắt dài thăm thẳm trước mặt. Chàng đứng đó dưới một hàng hiên, chờ giờ tàu chạy trong mưa bay nghiêng."

Chưa bao giờ lòng nàng ngập tràn cảm xúc đến độ ấy! Ngôn ngữ của Mai Thảo dùng để diễn tả nhân vật Trường trong truyện "Sống chỉ một lần" đang được đọc sao quá tuyệt vời và trùng hợp, khiến nàng nhớ đến chàng quay quắt, có phải là chàng đó chăng? Người mà nàng không lúc nào nguôi thương nhớ! "Trường là tên của chàng, 40 là tuổi của chàng. Những giấc mơ của tôi cao lớn và khỏe mạnh. Vóc dáng chàng cũng vậy. Chàng đẹp như thông, khỏe như núi. Đôi mắt chàng sâu, lúc nghiêm trang thăm thẳm như biển, lúc nghịch ngợm sáng ngời như nắng. Một đường mũi thẳng, một mái tóc đen nhánh, một tiếng cười vang động, một giọng nói trầm ấm. Trường sáng ngời trong giấc mơ tôi như một đóa mặt trời." Cái cảm giác sung sướng, hạnh phúc như vừa tìm được người cùng tâm sự, như một nguồn giao cảm vừa được nối kết, khiến nàng rưng rưng muốn khóc. Nàng nghe đến hết phần đọc truyện đêm ấy với nỗi say mê, ngây ngất như đã bắt gặp lại nửa phần hồn của mình tưởng thất lạc từ lâu. Kết cục, nàng mất ngủ cả đêm, và từ đó, nàng yêu văn Mai Thảo nồng nàn như yêu mối tình đầu của nàng dành cho chàng vậy.

Khi nhắc lại với chàng về điều này, nàng đã nói: - "Em mê truyện "Sống chỉ một lần" của Mai Thảo chẳng những vì có nhân vật Trường và Tuyền mà em tự cho là giống anh và em, mà còn vì văn ông ấy đọc lên cứ như nhạc như thơ vậy, mượt màng, lãng mạn, mà lại trang trọng, quí phái khác thường…". Chàng đã cười và bảo: -"Em có nói quá không vậy? Anh thì không thích văn Mai Thảo lắm đâu nhưng em nói thế thì anh phải đọc để xem nhân vật Trường ấy như thế nào mới được." Nàng cố tình trêu chọc chàng thêm: -"Giống anh lắm, đa tình, lãng tử mà lại đầy nam tính…thế mới chết!" Chàng thích thú cười to nhưng lại giả vờ: -"Chết gì, đã có chết ai đâu nào?" Nàng đành chịu thua : -"Ừ, thì chết em vậy!".

Đã đọc cho chàng nghe đoạn kết thúc của câu truyện, phần mà nàng thích nhất đến độ thuộc nằm lòng và cứ khóc mỗi khi nghe lại: "Dưới những hàng cây và những ánh nắng của thành phố này, từ hết một mùa mưa tới khởi đầu một mùa nắng vẫn có một người đàn bà tên là Tuyền tiếp tục sống những ngày phẳng lặng. Nói rằng người đàn bà ấy sung sướng hay đau khổ cũng đều không đúng hết. Một đời sống có khi không còn khổ đau không còn sung sướng. Đó là đời sống của em hiện nay. Nhưng nhờ anh em đã có được sự bình yên. Tất cả những điều em có được cho đời em bây giờ chính vì nhờ anh mà có. Vĩnh biệt anh, anh yêu dấu! Em chúc anh sung sướng. Em chúc anh mạnh khỏe. Xin anh đừng quên em."

"Anh ạ, kết thúc thật lãng mạn nhưng cũng quá u buồn vì là vĩnh biệt là chia lìa. Em sợ… em sợ một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ rời nhau như vậy". Chàng lại cười: - "Em khéo nghĩ ngợi vớ vẩn, truyện chỉ là truyện. Cứ vui với những gì mình đang có em ạ!"

Tấm hình đầu tiên chàng gửi cho nàng sau mấy tháng liên lạc nhau là hình một người đàn ông với chiếc áo sơ-mi màu rượu đỏ đậm, với nụ cười và đôi mắt có mí đôi thật rõ, thăm thẳm mà dịu dàng và giòng chữ : "Gửi em, hình mới chụp hôm đi dự đám tang tuần trước". - "Đi dự đám tang mà…đỏm dáng vậy à?" Nàng vừa cười vừa lẩm bẩm, rồi chăm chú nhìn người đàn ông trong ảnh bằng trái tim đang reo vui và lòng tràn đầy hạnh phúc. Tối đó, nàng đã viết cho chàng: "Anh vẫn…đẹp trai như xưa, dù thời gian có làm thay đổi một chút và phong trần hơn. Em thích nhìn anh với đôi mắt không đeo kính như vậy, đôi mắt rất quen thuộc và thu hút, nhìn em nhớ đừng đeo kính anh nhá, để em cứ thấy anh hệt như ngày trước". Từ đấy, những tấm hình chàng gửi đều không có mang kính, có phải chàng đã chìu theo ý nàng, để nàng được ngắm nhìn gương mặt chàng thật trọn vẹn, nghĩ đến điều đó thôi, nàng đã cảm thấy sung sướng vô cùng. Nhưng đến lạ, dù chàng có gửi bao nhiêu ảnh mới nàng cũng thấy vẫn chỉ là một người với những đường nét rất…chàng của những ngày nàng mười tám, đôi mươi. Dù chàng vẫn còn xa xôi, vắng mặt nhưng hình ảnh chàng trong nàng luôn là một hiện hữu thường trực. Cho đến giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh, gương mặt chàng vẫn là những nét thật rõ đậm của mấy mươi năm về trước, mãi mãi không thay đổi. Một người đàn ông không có tuổi. Nàng đã sống từ chàng mà ra, nàng đã thở từ chàng mà có. Vì mọi thứ chàng làm, chàng nghĩ, chàng đã chẳng bảo rằng "vì em" đó sao? Nàng biết, chọn lựa và chấp nhận có chàng trong đời sống từ lâu vốn rất thầm lặng, bình yên của nàng là một sự thay đổi không nhỏ, vì cuộc đời chàng luôn là một chuỗi dài những sôi nổi, khát khao, tìm kiếm không ngừng nghỉ. -"Nhưng với em, anh sẽ giữ gìn và trân quý, chúng mình sẽ mãi mãi là của nhau, em nhé!" Nàng đã tin tưởng và phó mặc cho chàng tất cả.

Nàng nhớ, chàng đã nói rất nhiều, rất say mê về cuộc hạnh ngộ sắp tới, -"Chúng ta sẽ bù đắp những gì đã đánh mất đã không trọn của thời tuổi trẻ, em nhé!". Nàng háo hức hình dung đến lúc gặp chàng, rồi sẽ như thế nào nhỉ? Sẽ ngẩn ngơ, thẹn thùng như lần đầu chàng đến nhà bất chợt hay cuống quýt, đam mê để cho những nhớ nhung, đợi chờ có dịp tung hê, òa vỡ. Chàng cũng vui không kém: -"Em ạ, chỉ còn mươi bước nữa là đã đến với nhau rồi, anh hồi hộp lắm, không ngủ được, buồn cười thật!". Chàng đã bày tỏ sự cuồng nhiệt, khát khao gặp gỡ khiến nàng càng thêm lạc quan, yêu đời, tin tưởng và mong đợi đến giây phút được gặp lại chàng, hạnh phúc biết bao!

Thế nhưng,"đời không như là thơ nên đời thường giết chết mộng mơ." và có lẽ vì vậy những ước mơ, những đợi chờ của chàng và nàng chỉ nên dừng lại ở đấy. "Ở chỗ nhân gian không thể hiểu…". Ở nơi mà tình yêu của hai người đã có một trời ký ức thăng hoa với khoảng không gian mượt màng như nhung và thời gian ươm đầy bằng nỗi nhớ.

Trong lúc nàng đang miên man liên tưởng đến những chuỗi hạnh phúc, ngọt ngào, kỳ diệu của tình yêu nào biết đâu định mệnh đã an bày cho nàng hành trình về một nơi chốn khác. Chuyến phi cơ đã không mang nàng đến nơi hẹn ước, chuyến phi cơ đã gặp nạn giữa đường bay, để nàng vĩnh viễn không gặp lại chàng. Định mệnh là như vậy!

Nàng chỉ kịp nhớ cái cảm giác cuối cùng ở trong cái khoảng không mịt mùng, vô tận ấy là dường như nàng đã được nhấc bổng người lên thật cao và ngay sau đó bị đẩy thật mạnh cho rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm phía dưới… cùng lúc với gương mặt của người đàn ông với đôi mắt đen hun hút, cái cằm vuông quen thuộc hiện ra, mỉm cười, cao ngạo, một khuôn mặt bây giờ, thật hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng và thản nhiên… trước khi nhạt nhòa, dần xa và biến mất.

Tưởng Dung

Nguồn: Tạp chí Hợp Lưu, California, Hoa Kỳ, số 98, tháng 1&2, 2008

- Đã đăng lại trên hopluu.net tháng Giêng, 2009. (Bấm vào link: Chỉ Nhớ Người Thôi)