THƠ VŨ TUẤN CỰ

TRÁCH CÂU DUYÊN PHẬN

Cũng từ buổi ấy xa em

Trăng rơi lẻ bóng bên thềm về đâu

Chăng tơ dải yếm bắc cầu

Câu thơ níu chặt tình đầu khó phai

Dầm chân hình bóng mảnh mai

Bên đình trúc mọc nhớ ai mỗi chiều

Phút giây e ấp chữ yêu

Trách câu “duyên phận phải chiều” người ơi!

KHÚC GIAO MÙA

Căn nhà nhỏ vách tre, mái rạ

Cháy bỏng bao kỉ niệm trong ta

Đi kháng chiến, nuôi con, đánh giặc

Kẽo kẹt võng đay ấm tiếng ca

Lớn lên trong vòng tay của mẹ

Câu chuyện đời nằm nghe mẹ kể

Đời nô lệ mất đi tất cả

Chẳng còn đâu mái rạ, nhà tre

Ngày hôm nay đổi khác xưa rồi

Có Đảng – Bác, con đường vươn tới

Căn nhà rộng sáng bừng tươi rói

Nắng ban mai rạng rỡ nụ cười

Cảm ơn Đảng cho ta dòng sữa

Ôi khúc hát, vần thơ chan chứa

Cách mạng Mùa Thu nối bến bờ

Giai điệu lời ru – khúc giao mùa...

LÀNG TÔI

Ngã vào đất làng

Càng hiểu làng quê

Điều xa lạ

Nay hóa thành thân thuộc

Sông cũng thế và em cũng thế

Chảy cần cù

Vẫn cứ đắm say...

Lớn lên từ sông

Vẫn thấy mình bé nhỏ

Thương em những chiều nắng hạ

Lo mùa vàng

Quên cả ngày xuân!

Mái ngói thâm nghiêm rêu phủ

Khiêm nhường bên những tầng cao

Mùa về nắng mới xôn xao

Mẹ cười...

Xuân sang trước ngõ!

MẸ

Một câu thơ nặng nỗi niềm

Một vầng trăng tỏ bên thềm mẹ ơi!

Mẹ là biển cả gương trời

Chắt chiu sắc đất, hương đời hồn quê

Cánh diều ai thả mải mê

Quyện trong câu hát tìm về lời ru

Tảo tần tắm lạnh sương thu

Chiều buông lẻ bóng, mây mù nặng rơi

Vai gầy mẹ gánh mồ hôi

Miếng cơm, manh áo ở đời cho con

Mẹ là nước, mẹ là non

Mẹ là tất cả vẹn tròn nhớ thương!

ĐỢI

Nụ cười e ấp ngày xưa

Vấn vương se lạnh chiều mưa cồn cào

Tìm nhau trong khúc ca dao

Trăng non nghiêng bóng hẹn trao tình đời

Thế rồi ngày ấy xa xôi

Tìm trong ánh mắt chơi vơi đượm buồn

Phận nghèo chân bước ngại ngần

Bổng trầm câu hát, cung đàn ngẩn ngơ

Ngập ngừng e ấp vần thơ

Chẳng dám thổ lộ đợi chờ thu sang

TÂM TÌNH NGÀY ẤY

Ngày ấy anh đi bộ đội

Con đường làng đất đỏ gập ghềnh lầy lội

Xóm nhỏ lối về chầm chậm bước chân đi

E ấp vần thơ khúc hát thầm thì

Nơi bến sông quê em chờ anh mãi

Lại một mùa trắng hoa cau

Con nước đầy vơi thấu lòng người đợi

Được tin anh hy sinh sóng lòng xô dào dạt

Mảnh trăng thề gió hát

Hẹn trao trầu cánh phượng tay têm

Chiến trường xưa thăm mộ anh nằm

Bó hoa tím rung rinh vương hạt nắng

Nén nhang thắp gửi tình thương đồng nội

Nghĩa trang Trường Sơn anh bên đồng đội

Nơi anh nằm đã hoá quê hương